"Không phải."
“Đúng nha, mẹ nuôi, con tới giới thiệu với mẹ, Bắc Bắc là daddy của con, thật sự là daddy của con nha.” Lộ Bảo Bối và Tình Không đồng thời nói.
Tình Không lại trừng mắt nhìn tiểu phản đồ, nuôi không công, không thân với cô chút nào.
“Vậy mẹ nuôi phải chúc mừng bảo bối rốt cuộc có daddy rồi.”
Diệp Nam Sanh tiện tay ném chìa khóa trong tay phía trên huyền quan, thở dài một tiếng, “Mẹ nuôi thật đáng thương nha, sau này lại phải một mình một người phòng không gối chiếc.”
Lời nói của Diệp Nam Sanh ngược lại nhắc nhở Sở Ngự Bắc, anh mím chặt môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng mà nói bốn chữ, “Cùng anh về nhà!”
Nói xong đã bước chân dài ra, ôm Lộ Bảo Bối đi về phía ngoài cửa.
Tình Không trợn tròn mắt, quả thực không thể tin được những gì mình thấy, “Từ từ, Sở Ngự Bắc, anh đây là ý tứ gì?”
“Ý trên mặt chữ, em hoặc là đuổi kịp, hoặc sau này con trai không có quan hệ với em.”
Tình Không muốn mắng thô tục, cái gì gọi là sau này con trai không có quan hệ với cô?
Đây là uy hiếp, uy hiếp trần trụi, “Sở Ngự Bắc, anh đứng lại đó cho em!”
“Lộ Bảo Bối, con xuống dưới cho mẹ!”
Tay thịt nhỏ của Lộ Bảo Bối dứt khoát che lỗ tai nhỏ của mình lại, bé không nghe được, bé đều không nghe được gì, bé chỉ biết là bé có daddy.
Tình Không, “……”
Tình Không đã không biết phun tào lần thứ mấy rồi, từ sau khi nhìn thấy Sở Ngự Bắc, đứa con trai này tuyệt đối là nhặt được từ đống rác, không thân với cô một chút nào, té!
Diệp Nam Sanh lửa cháy đổ thêm dầu, “Tớ nói Lộ Lộ, bảo bối muốn daddy muốn đến điên rồi, nó thật vất vả mới nhận được daddy này, có thể thật sự sẽ không cần cậu nha, còn không mau đuổi theo.”
Cô nói xong liền đẩy Lộ Tình Không ra ngoài cửa, lúc đóng cửa lại liền giơ tay lên, “Đêm nay tớ sẽ khóa cửa ngủ, cậu không có việc gì thì không cần trở lại, tạm biệt……”
Ngay sau đó, “rầm” một tiếng, Tình Không bị nhốt ở ngoài cửa, trên người mặc áo ngủ tơ tằm, chân mang dép lê.