Mặc Trần còn đang mắt to trừng mắt nhỏ với Lộ Bảo Bối.
Lộ Bảo Bối vặn vẹo thân mình, giọng nói nãi thanh nãi khí thực sốt ruột, “Cha nuôi, chúng ta mau đi cứu Lộ Lộ đi.”
Mặc Trần bị nghẹn một chút, ngược lại vẫn ôm Lộ Bảo Bối đuổi theo hai người phía trước kia, “Tên nhóc thúi, ta thành ba nuôi con lúc nào?”
Lộ Bảo Bối vặn vẹo mông nhỏ, tay thịt nhỏ ôm cổ anh, khinh bỉ chỉ số thông minh của anh Mặc, “Ba là người đàn ông mẹ nuôi con thích, đương nhiên chính là ba nuôi nha.”
Mặc Trần hận không thể đánh mông tiểu bảo bối, “Đứa nhóc thối, tuổi không lớn, lại biết rất nhiều, ai muốn làm người đàn ông mẹ nuôi con thích. Đúng rồi, Sở đầu gỗ thật sự không phải ba con sao? Vậy mẹ con là ai?”
Mặc Trần cũng không tin, bộ dáng tên nhóc này nhíu mày giống Sở Ngự Bắc như đúc, nếu nói bé và Sở đầu gỗ một chút quan hệ cũng không có, đó là vũ nhục ánh mắt của anh.
Lộ Bảo Bối tặng anh một ánh mắt ba nuôi người thật đần, Mặc Trần nhìn đến thân thể chấn động.
“Mẹ con là Lộ Lộ nha, ba con đi ra ngoài tinh cầu, còn chưa có trở về.”
Anh Mặc cắt lời đứa nhóc thối một câu, “Cái gì mà đi ra ngoài tinh cầu, kia đều là lừa trẻ con.”
“Mới không phải, Lộ Lộ sẽ không gạt con.” Lộ Bảo Bối không cho phép người khác nói bậy mẹ nữ vương của bé.
“Tiểu ngu ngốc, mẹ con chính là……”
Anh Mặc đột nhiên linh quang chợt lóe, đồng tử trừng đến còn lớn hơn đèn lồng, xoay phương hướng mặt của Lộ Bảo Bối một cái, nhìn chằm chằm mặt bánh bao phấn đô đô của bé lại xem.
Giống, quá giống, đều giống!
Anh gần như có thể khẳng định ba mẹ Lộ Bảo Bối là ai.
“Bảo bối, con vừa mới nói mẹ con tên Lộ Lộ, vậy tên đầy đủ của bà ấy là cái gì a? Tên của con lại kêu là gì?”
Lộ Bảo Bối quơ chân ngắn nhỏ tới lui, "Ba nuôi, người đần như thế, vì sao mẹ nuôi nữ thần của con lại thích người nha? Con đã nói mẹ con tên là Lộ Lộ, con đương nhiên sẽ tên là Lộ Bảo Bối nha.”