Sở Ngự Bắc nhìn chằm chằm vào cô, anh rất muốn thấy rõ rốt cuộc tâm người phụ nữ này có bao nhiêu tàn nhẫn, mới có thể vừa đi chính là bốn năm như vậy.
Anh cũng không có trả lờ vấn đề của cô, hỏi lại một câu, “Vì sao?”
Tình Không đi đến ngồi xuống trên sô pha thuần trắng bên cạnh, đó là nơi…… lần đầu tiên của bọn họ.
Tinh thần hoảng hốt của cô, rất nhanh lại khôi phục tự nhiên.
Tình Không cho rằng anh hỏi năm đó vì sao phải đi, cô cười xinh đẹp, “Không có vì sao, không thích hợp với nhau.”
“Vì sao bỗng nhiên trở về?”
Anh quyết định không truy cứu quá khứ, liền sẽ không hỏi quá khứ, biết nguyên nhân cũng đền bù không được dày vò mấy năm nay của anh.
Tình Không không nghĩ anh hỏi chính là cái này, “Cho dù anh là Tổng Thống đại nhân, cũng không thể can thiệp tự do xuất nhập cảnh của công dân đi?”
Bốp……
Sở Ngự Bắc đánh một quyền vào trên tường sau lưng Tình Không, đôi mắt màu đỏ tươi không sai không lệch nhìn chằm chằm cô, “Nói!”
Tình Không hoảng sợ, cô chưa bao giờ thấy qua anh bạo nộ như thế.
Bạo nộ giống như vậy, thật đúng là chuyện lần đầu tiên.
Xem ra bốn năm này, tính tình anh thay đổi không ít, hẳn không phải là tính tình đại biến chứ?
“Anh bình tĩnh một chút, bảo bối còn ở bên trong.”
Nói như vậy thống khổ cô đơn mấy năm nay của anh, thoạt nhìn giống một hồi chê cười.
Nắm tay của Sở Ngự Bắc đã máu tươi đầm đìa, Tình Không ngược lại bình tĩnh, trực tiếp lấy hòm thuốc từ đáy sô pha ra, chu chu môi với anh.
“Ngồi xuống đi.”
Sở Ngự Bắc vẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm cô, nắm chặt nắm tay, tùy ý máu tươi đầm đìa.