“Lộ Tình Không, cô có gan nói lại lần nữa xem!”
Lộ Tình Không cười quyến rũ, “Tôi không có gan, nhưng nói lại lần nữa vẫn là dám, tôi có tư cách ôm đùi người giàu, mà chư vị --”
Cô lắc lắc ngón trỏ, “Không có!”
“Cô……”
Thiên kim nhà giàu kia cực kỳ giận, mắt thấy liền phải động thủ, Thái Hiểu Hàm giữ cô ta lại, “Thôi bỏ đi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, ăn cơm thôi.”
Những người khác không biết Diệp Nam Sanh, nhưng Thái Hiểu Hàm lại không dám chọc, bối cảnh Lộ Tình Không rất thần bí, có đồn đãi nói cô ta là thiên kim phú thương, cũng có người nói cô ta là cháu gái bảo bối của Diệp tướng quân, cô từng tìm người điều tra qua, nhưng lại không tra được gì.
Lại nói Lộ Tình Không có phó tổng thống đại nhân chống lưng, cô cũng không dám chọc.
Cô biết, nhưng thiên kim nhà giàu kia cũng là không biết, “Hiểu Hàm, cậu trở nên sợ sệt như vậy từ khi nào? Đuổi học thôi mà? Ngày mai liền có thể bảo ba cậu đưa cậu đixuất ngoại, muốn học trường học gì mà không có?”
Nữ sinh thân hình cao gầy vẻ mặt rất tiếc không rèn được thép nhìn Thái Hiểu Hàm.
Thái Hiểu Hàm và cô ta cũng không tính là bạn quá thân, chỉ là ngày thường cũng sẽ cùng nhau chơi đùa, cô ta rũ mắt, thu liễm lạnh lẽo, không hề lên tiếng lên.
“Cô……” Thiên kim nhà giàu khí thế ương ngạnh chỉ chỉ Tình Không, “Lại đây xin lỗi chúng tôi! Đừng tưởng rằng lớn lên có một bộ mặt hồ mị tử, bò lên trên giường lão già liền có thể ỷ thế hiếp người.”
Thiên kim nhà giàu cho rằng Thái Hiểu Hàm sợ Lộ Tình Không, hoặc là nói sợ lão già bao dưỡng Lộ Tình Không kia, lời nói của nhà cô ta ở Bắc Thần Quốc còn xem như là có trọng lượng, cô ta không sợ.
Tình Không cười, rất ỷ thế hiếp người, “Ỷ thế hiếp người? Rốt cuộc là ai đang ỷ thế hiếp người?”