Tình Không nuốt ngụm nước miếng, lúc Sở Ngự Bắc nói lời này giống như muốn ăn cô.
“Sở Ngự Bắc, lần này em trở về cũng không tính toán ở bên nhau với anh, bảo bối là con trai anh, anh có quyền thăm hỏi tuyệt đối, nhưng đây cũng không đại biểu chúng ta nhất định phải ở bên nhau.”
“Mặc kệ là bốn năm trước, hay là bốn năm sau, giữa chúng ta vẫn là không thích hợp, em và bảo bối sẽ không theo anh dọn về biệt thự.”
Nắm tay nắm chặt của Sở Ngự Bắc lại siết chặt, nắm tay bị thương ngày hôm qua lại chảy ra chút đỏ thắm.
“Lộ Tình Không, lực nhẫn nại của anh có hạn, đừng lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt của anh!”
“Nếu anh cảm thấy em là đang khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, như vậy em chỉ có thể nói xin lỗi. Anh đường đường là tổng thống một quốc gia, còn không đến mức cưỡng bách một người phụ nữ đi?”
Sở Ngự Bắc nhìn cô một cái thật sâu, anh đích xác không đến mức, Tình Không có bao nhiêu quật cường, trong lòng anh hiểu rõ.
Tuy rằng anh không có kinh nghiệm tình cảm gì, nhưng một người phụ nữ thích anh hay không, anh vẫn là có thể nhìn ra được.
“Vì sao?”
“Những lời này nên em hỏi anh, vì sao anh sẽ cảm thấy em không thể không ở bên anh?”
Trả lời Tình Không, là phất tay áo bỏ đi của người đàn ông cùng tiếng đóng cửa mạnh mẽ mà có lực.
“Lộ Lộ mở cửa!” Lộ Bảo Bối với không tới chốt cửa, gõ cửa từ phòng rửa mặt.
Tình Không thu hồi tâm tình, nhanh thả Lộ Bảo Bối ra.
“Lộ Lộ mẹ thạt chán ghét, sao lại khóa con, daddy con đâu?”
“Ông ấy tự nhiên là đi làm rồi.”
“Ô ô, con còn chưa nói gặp lại với daddy.” Tiểu bao tử giẫm giẫm chân trần chạy đuổi theo.