Tình Không, “……”
“Lộ Lộ mẹ nhanh lên, thang máy sắp đóng cửa nha.”
Lúc này Tình Không mới phát hiện Sở Ngự Bắc ôm bảo bối chờ cô ở cửa thang máy.
Cô thở dài một tiếng, cuối cùng đi qua, có một số việc, tóm lại là phải nói rõ ràng.
Tổng Thống đại nhân vẫn là biểu tình sống không còn gì luyến tiếc kia, chỉ thấy anh yên lặng buông Lộ Bảo Bối, cởi áo khoác trên người ra, nhìn như tùy ý mà khoác ở trên áo ngủ tơ tằm đơn bạc của Tình Không, lại khom lưng, yên lặng mà bế Lộ Bảo Bối lên.
Tình Không giật mình, áo khoác tây trang phủ xuống trên người, hơi thở đã lâu đập vào mặt, ấm áp nhè nhẹ tràn ngập lòng người.
Người đàn ông này vẫn tốt như bốn năm trước, lời nói không nhiều lắm, nhưng lại yên lặng mà chú ý cô cần gì, yên lặng mà đối tốt với cô.
Sở Ngự Bắc, rốt cuộc em phải làm thế nào với anh mới tốt đây?
……
Nhà trong miệng Sở Ngự Bắc, là phòng 1808 ở hải cảnh hào đình.
Lộ Bảo Bối gần như là lập tức liền thích nơi này, xuống đất liền bắt đầu chân trần chạy khắp nhà.
“Daddy, đây là nhà mới của chúng ta sao?”
”Nhưng vì sao chỉ có một phòng, bảo bối không muốn ngủ phòng khách nga.”
Lộ Bảo Bối nói xong liền chạy vào trong phòng, bò đến trên giường lớn, bày ra hình chữ đại (大) nằm ở trên đó, “Giường thật lớn nha, con đã biết, daddy ngủ bên trái, Lộ Lộ ngủ ngủ bên phải, bảo bối ngủ ở giữa, chuẩn a.”
Nói xong, bé lại tự chơi tự vui, một mình lăn qua lộn lại ở trên giường, vui đến không có lối về.
Tình Không trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tất cả đồ vật nơi này đều giống bốn năm trước như đúc, hơn nữa bảo dưỡng rất khá, càng không giống như là bộ dáng bỏ mặc thật lâu.
“Anh…… Thường xuyên tới nơi này sao?”