Biết rõ chính mình kiên trì hơn nữa, anh khẳng định có thể nhìn ra chút gì đó, kế hoãn binh, chỉ có thể trước như vậy.
Không khí trong xe không tính là tăng vọt, các loại lòng mang tâm sự của mình.
Ở trong xe áp lực thấp như vậy, xe vẫn luôn lái vào hải cảnh hào đình.
Tình Không nhớ ra, tiểu khu này của Sở Ngự Bắc, phòng cảnh biển dùng danh nghĩa của cô để mua.
Cô còn chưa có tới.
Sở Ngự Bắc nắm tay cô đi vào thang máy, thiết kế thang chuyên hộ, mãi cho đến tầng hai mươi tám mới ngừng lại được.
Sở Ngự Bắc dùng vân tay của mình mở khóa, thuận tiện cũng nhập vân tay của Tình Không vào.
Phòng ở xinh đẹp giống như trong tưởng tượng của Tình Không, cửa sổ sát đất thiết kế hình vòm hai trăm bảy mươi độ, đều thu hết toàn bộ cảnh biển vào đáy mắt.
Trong phòng hơn mấy trăm mét vuông cũng lấy màu lam nhạt là màu chủ đạo, giản lược, khiêm tốn, kéo bức màn ra là có thể đại dương xanh đậm, bầu trời xanh thẳm hòa hợp thành một thể.
Tình Không liếc mắt một cái liền thích nơi này, đứng yên ở phía trước cửa sổ sát đất, nhìn lòng đỏ trứng muối màu vàng kim từng chút bị biển rộng cắn nuốt, ánh chiều tà tưới xuống vàng kim nhỏ vụn ở trên mặt sóng nước lóng lánh……
Năm tháng như có thể như vậy mãi cho đến già, thật là tốt biết bao.
“Sở……”
Tình Không quay đầu lại, đang muốn kêu Sở Ngự Bắc tới đây cùng nhau xem, lại thấy anh nằm nghiêng ở trên sô pha.
Tình Không rón ra rón rén đi qua, ghé vào trên tay vịn lẳng lặng nhìn chằm chằm anh.
Người đàn ông này đến lúc ngủ, môi mỏng nhạt màu vẫn là mím lại, ấn đường khóa chặt, lông mi thật dài cũng không lấn át được mệt mỏi nơi đáy mắt.
Gánh toàn bộ quốc gia trên vai, nhất định rất mệt đi?
Tay trắng nhỏ của Tình Không duỗi đến mi tâm anh, nhẹ nhàng xoa xoa, bị người đàn ông chộp vào trong lòng bàn tay kéo đến bên môi nhẹ nhàng hôn hôn.
Tình Không rút trở về, đặt ở trên huyệt thái dương của anh, cẩn thận ấn.