“Ngự Bắc, con đây là……”
“Cô ấy bị thương.”
Sở Ngự Bắc đặt Tình Không đến trên ghế bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Nhiên, “Mẹ tôi như thế nào?”
Thiệu Nhiên dời tay khỏi mạch đập của Thẩm Chức Vân, lắc lắc đầu, “Không có chuyện gì, gần đây giấc ngủ của Sở phu nhân không được tốt, bảo tôi bắt mạch, kê mấy đơn thuốc trung điều trị một chút là được.”
“Tình Không tiểu thư lại xảy ra chuyện gì?”
“Vậy chú trước nhìn xem tay cô ấy, bị thương chỗ vết thương cũ.”
Mày đẹp của Thẩm Chức Vân nhíu chặt, ánh mắt nhìn con trai mình thập phần phức tạp, bà trước nay đều không biết con trai mình biết quan tâm người.
“Ngự Bắc, không giới thiệu với mẹ một chút sao?”
“Lộ Tình Không, Tình Không trong vạn dặm Tình Không.”
Sở Ngự Bắc nói xong, cũng không có ý tứ giới thiệu Sở phu nhân với Tình Không.
Tình Không chịu đựng đau, nỗ lực nặn ra một tươi cười với Sở phu nhân, xét thấy không biết xưng hô như thế nào cho thích hợp, hào phóng gật gật đầu, “Chào dì, cháu là Lộ Tình Không.”
Thẩm Chức Vân gật gật đầu với cô, xem như chào hỏi qua.
Chỉ thấy ánh mắt cô đoan chính, tướng mạo cực tốt, trên khuôn mặt nhỏ trẻ con lớn cỡ bàn tay không trang điểm, nếu lại nẩy nở một chút, ắt hẳn là thiên tư quốc sắc, đặc biệt là con ngươi linh khí mười phần, rất khó làm người không thích nổi.
Nhưng tuổi này có phải quá nhỏ rồi không?
Sao con trai bà lại thích loại hình này chứ?
“Lần này cần cố định bao lâu?”
Sở Ngự Bắc tự nhiên sẽ không để ý tới xem kỹ của mẹ nhà mình, cô gái nhỏ lớn lên đẹp không anh không biết, chủ yếu là chưa từng chú ý bộ dáng người phụ nữ khác là như thế nào, Tình Không đã là một người thuận mắt anh nhất.
Ánh mắt anh, tự nhiên là cực tốt.
“Trật khớp quán tính, không có thương tổn đến gân cốt, để trở về thêm mấy ngày thuốc là được, có chút đau, Tình Không tiểu thư kiên nhẫn một chút.”
Thiệu Nhiên vừa dứt lời, Sở Ngự Bắc đã theo thói quen tính mà áp đầu cô gái về phía mình, bàn tay to sờ sờ đỉnh đầu cô, “Kiên nhẫn một chút, một hồi liền tốt.”