Giấc ngủ của anh vẫn luôn rất cạn, có thói quen uống thuốc ngủ, thuốc ngủ có ở chỗ tủ lạnh và trong phòng, buổi tối ngày đótrạng thái giấc ngủ của anh, thực hiển nhiên là ngủ say uống thuốc ngủ mới có thể phát sinh.
Cô nói cô rời đi không có dự mưu, anh rõ ràng nhớ rõ sau khi chính mình và Tần Hãn nói điện thoại xong, từng uống qua nước Tình Không đưa cho anh……
Cô thích anh.
Cô giao chính mình cho anh, là chuyện cô muốn làm.
Cô có nỗi khổ bất đắc dĩ.
Cô làm anh hôn mê, lặng lẽ rời đi.
Cô không hối hận……
……
Nhưng cô có biết hay không, cô nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, dày vò anh hơn 1500 ngày?
Cô có biết hay không, cô rời đi khiến toàn bộ thế giới của anh đều trở nên cô độc?
Mỗi ngày anh làm việc giống như phát điên, sợ chính mình an tĩnh lại một phút đồng hồ, liền sẽ giống như nổi điên mà nhớ cô.
Tín nhiệm duy nhất của anh chính là đào ba thước đất cũng muốn tìm ra cô……
Nhưng hôm nay, cô có thể gần trong gang tấc, anh lại sợ giống như vô số lần hoa trong gương, trăng trong nước trong quá khứ.
……
Sở Ngự Bắc đửng ở phía trước cửa sổ, cầm kính viễn vọng, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động đối diện.
Không biết qua bao lâu, di động vang lên.
“Tiên sinh, 10 giờ sáng hôm nay gặp mặt với vương tử một nước an bài ở sảnh quốc yến, mời chút khách quý diễn tấu, trong đó……”
“Nói đi.” Giọng nói Sở Ngự Bắc khàn khàn tới cực điểm.
“Trong đó một người khách quý vắng họp trong buổi diễn khách quý, vương tử chỉ định một người biểu diễn tên Lộ Tình Không, là thính sinh học viện âm nhạc hoàng gia, hạng mục biểu diễn là diễn tấu đàn violon.”
Tần Hãn nói xong, đã không dám đi nghe Sở Ngự Bắc trả lời.
Người gtiên sinh tìm bốn năm không có kết quả bỗng nhiên xuất hiện, hiện giờ còn trực tiếp dùng thân phận chân thật biểu diễn ở trên quốc yến.