Sở Ngự Bắc có bao nhiêu kiêu ngạo, không có người nào rõ ràng hơn cô, cô không nghĩ tới chính là, năm đó cứ như vậy rời khỏi anh, hôm nay 4 năm sau, anh lại buông tha kiêu ngạo của mình, xem như hết thảy đều không có phát sinh.
Sở Ngự Bắc, em không đáng để được anh đối xử như thế.
Tình Không hít sâu một chút, điều chỉnh tốt cảm xúc của mình.
“Sở Ngự Bắc, thật ra vấn đề giữa chúng ta cũng không phải là Minh Mị, nếu anh đã biết, em cũng không gạt anh, bảo bối thật là con của anh.”
“Anh trừng em làm cái gì? Còn muốn em nói hay không.” Tình Không trừng lại anh.
“Lộ Lộ, mẹ nói thật sao? Bắc Bắc thật là daddy của con sao?” Lộ Bảo Bối hưng phấn, đến phát âm quốc ngữ cũng không có tiêu chuẩn.
Tay thịt nhỏ ôm khuôn mặt tuấn tú của Sở Ngự Bắc, hôn mặt anh đầy nước miếng, mông nhỏ vặn nha vặn, “Bắc Bắc, người thật là daddy của con!”
Mặt không biểu tình của Sở Ngự Bắc cứng đờ tại chỗ, rũ mắt nhìn tiểu bao tử quơ chân múa tay hưng phấn không thôi, anh trước nay chưa từng thử qua tâm tình phập phồng lớn như vậy, không biết nên đi thích ứng như thế nào.
Bảo bối mất tích lâu như vậy, mất mà tìm lại, còn mang theo một tiểu bao tử có quan hệ huyết thống với mình trở về, đại khái sẽ không có bao nhiêu người có thể nghiệm như vậy đi.
Tình Không giận liếc nhìn Lộ Bảo Bối một cái, quan hệ huyết thống thật là không giải thích được, yêu thích của Lộ Bảo Bối đối với Sở Ngự Bắc là xuất phát từ bản năng, “Con - tiểu phản đồ này!”
Sở Ngự Bắc trừng mắt nhìn Tình Không, Tình Không trừng mắt nhìn tiểu bao tử, tiểu bao tử lại giống như nhặt được bảo vật chảy nước dãi ba thước với Sở Ngự Bắc.
Đúng vậy, Diệp Nam Sanh là nghĩ như thế, cô vào cửa liền nhìn thấy tiểu bảo bối chảy nước dãi ba thước với tổng thống tiên sinh.
Một nhà ba người này, cảm giác thập phần vi diệu.
“Nha, đây là một nhà đoàn viên?”
“Không phải!”