Tình Không kéo tay anh qua, dùng sức lôi kéo.
Sở Ngự Bắc không nghĩ tới sức lực của cô lớn như vậy, trực tiếp ngồi xuống.
“Đừng dọa đến Lộ Bảo Bối.”
Tình Không vừa nói, vừa giúp anh xử lý miệng vết thương, thủ pháp thành thạo kia, như là diễn luyện qua vô số lần.
Cô không giống, cả người đều trở nên không giống.
Bốn năm qua đi, cô đã không phải là nữ sinh thích đùa bỡn chút tâm nhãn, thích làm nũng lúc trước.
Hiện giờ cô cho người ta cảm giác độc lập, giỏi giang, giống một nữ chiến sĩ không gì phá nổi.
Anh không thích cảm giác này, này sẽ làm anh cảm thấy chính mình không quá cường đại, cô không cần anh lại che mưa chắn gió cho cô nữa.
Nhất thời không nói chuyện.
Tình Không cẩn thận giúp anh xử lý miệng vết thương, thấy tay anh không tự giác động động, cô theo bản năng nhẹ nhàng thổi thổi.
Lộ Bảo Bối hoạt bát hiếu động, ngẫu nhiên sẽ chịu chút vết thương nhỏ, lúc Tình Không giúp bé xử lý miệng vết thương thường xuyên sẽ làm như thế.
Hương thơm tươi mát thanh nhã của cô gái chui vào hơi thở người đàn ông, khí vị giống như trong trí nhớ, trong lúc bừng tỉnh, người đàn ông lại cảm thấy, cô giống như cũng không có rời đi chính mình bốn năm lâu như vậy, hoặc là thật ra vẫn luôn ở bên người chính mình chưa từng rời đi.
“Mấy năm nay một mình mang theo bảo bối, vất vả không?”
Giọng nói người đàn ông trầm thấp mà thuần hậu.
Sở dĩ Tình Không thích đàn violon, đại khái cũng là vì giọng nói người đàn ông này cực giống hợp âm của đàn violon.
Mỗi một lần cô diễn tấu, đều có một loại cảm giác đang đối thoại với Sở Ngự Bắc.
Chỉ trong một lúc, cô lắc lắc đầu, “Không vất vả, bảo bối là bảo bảo thiên sứ, rất ít khóc nháo, thật sự nghe lời.”
Lúc Tình Không nói đến bảo bối, cả người bao phủ một tầng ánh sáng mẫu tính, thực nhu hòa, thực ấm áp