Lộ Bảo Bối giơ ngón tay cái lên với anh, ở trong cách nhìn của Lộ Bảo Bối, chú soái cao này mặc kệ tên là gì, bé đều nhất định sẽ cho mặt mũi khen ngợi.
Huống hồ, bé thật sự cảm thấy tên Bắc Bắc này rất êm tai.
Bắc Bắc……
Khóe miệng đuôi mắt Sở Ngự Bắc đều giật giật, anh đại khái đời này đều không có nghe qua xưng hô manh như thế.
Tình Không càng nghe đối thoại của bọn họ càng là kinh hồn táng đảm, đừng nhìn Lộ Bảo Bối là tiểu thân sĩ, nhìn như đối với ai đều vẻ mặt ôn hoà, trên thực tế, tâm phòng bị của bé rất nặng, gần như sẽ không nhàn thoại việc nhà với người xa lạ.
Đối với hữu hảo không hiểu này với Sở Ngự Bắc, thật là xưa nay chưa từng thấy.
Tần Hãn cũng không thể hiểu được, mấy năm nay, tiên sinh đều lãnh đến như là sông băng đóng tuyết vạn năm trên nam cực, khoan dung như vậy, từ sau khi Tình Không đi rồi, anh vẫn là lần đầu thấy được.
Lại nhìn kỹ đứa nhỏ này, anh cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác, sao có chút cảm bọn họ lớn lên rất giống nhau chứ?
Anh nhất định là hoa mắt!
“Bảo bối, mẹ con đâu?”
Sở Ngự Bắc thay đổi phương thức hỏi, nếu bé trai còn không biết, anh tính toán thay phiên hỏi xưng hô người trong nhà một lần.
Tâm Tình Không lại treo lên lần nữa.
Lộ Bảo Bối này vừa thấy được Sở Ngự Bắc liền xuẩn manh, sẽ không lập tức liền bán cô chứ?
Tần Hãn nhìn nhìn đồng hồ, “Tiên sinh, chúng ta cần phải đi, tôi tìm người đưa bé đến phòng an ninh đi.”
“Trì hoãn không mất bao nhiêu thời gian.”
Lộ Bảo Bối cũng bĩu môi, trừng mắt nhìn chú hư hỏng cản trở ngại bé và chú soái cao nói chuyện phiếm một cái.
Tần Hãn sờ sờ cái mũi, tiểu gia hỏa này……
“Hoặc là, mẹ con tên là gì? Con nhớ rõ số điện thoại của bà ấy không?”