Tình Không cảm thấy thịt kho tàu trong miệng cũng không còn quá thơm nữa.
Cô dùng sức xúc mấy ngụm cơm, còn làm cho bát cơm thực vang, phồng quai hàm lên nói, “Thu được rồi!”
Phó tổng thống đại nhân buông chén đũa trong tay, lấy từ túi quần ra một tờ giấy, phía trên có một chuỗi dãy số.
“Lát nữa cơm nước xong liền chuyển tiền tới tài khoản này.”
Tình Không cắn đầu đũa, ai oán nhìn anh, “Anh có tiền như thế, chút tiền ấy cho tôi kiếm lại thì có làm sao? Người ta cũng không có keo kiệt như anh!”
Sở Ngự Bắc nửa híp mắt liếc cô, nhàn nhạt hỏi, “Ai cũng không có keo kiệt như tôi?”
Tình Không đau lòng ba mươi vạn cô còn chưa che ấm, rống lớn với anh, “Toàn thế giới đều không có keo kiệt như anh!”
Đôi tay Sở Ngự Bắc ôm ở trước ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, trực tiếp hỏi, “Có phải em còn muốn mang Lộ Viễn Kiều xa chạy cao bay không?”
“Đúng!”
“Vì sao? Tôi bạc đãi em ư?” Ngữ điệu Sở Ngự Bắc không thay đổi, chính là giọng nói lạnh đi vài phần.
Tình Không buông chén đũa trong tay, nhìn thẳng đôi mắt thâm thúy hơn người thường của anh, hỏi ngược lại, “Tôi lại không có khả năng ở chỗ này cả đời, phòng ngừa chu đáo có cái gì không đúng?”
“Vì sao không thể ở chỗ này cả đời?”
“Vì sao tôi có thể ở chỗ này cả đời?”
“Lộ Tình Không, có phải tôi đối với em tốt quá rồi không? Thế cho nên em đã quên thân phận của mình?!” Cảm xúc của Sở Ngự Bắc, bởi vì lời nói của cô, rốt cuộc vẫn là bị kéo lên.
Tình Không đứng lên, nhìn xuống anh từ trên cao, “Tôi chưa từng quên thân phận của mình, cũng chính bởi vì tôi không có thời khắc nào là không nhớ rõ thân phận của mình, cho nên mới muốn phòng ngừa chu đáo.”
“Tôi nỗ lực kiếm tiền, muốn mang ba của mình trôi qua cuộc sống tốt hơn thì có cái gì không đúng?”
“Hiện tại tôi là chim hoàng yến anh nuôi ở trong lồng, lúc anh cao hứng cho tôi một miếng cơm ăn, ngày nào đó không cao hứng, thả tôi tự sinh tự diệt, tôi phải tự xử như thế nào?”