“Ngủ nơi này.”
Sở Ngự Bắc cường thế rơi xuống ba chữ, thật vất vả mới viên mãn, tự nhiên sẽ không lại thả cô đi
Tình Không nhíu mày đẹp lại, tuy nói nơi này có hơn một trăm mét vuông, nhưng dù sao cũng là bố trí một phòng một sảnh, “Nơi này quá nhỏ, không ở được ba người.”
“Tạm chấp nhận một đêm, ngày mai dọn về biệt thự.”
Giọng nói Sở Ngự Bắc rơi xuống, một tay bế Lộ Bảo Bối lên, một tay lôi kéo Tình Không đi đến phòng ngủ.
“Nhưng em phải đi về thay quần áo.” Tình Không lại tìm cớ, bởi vì quần áo cô đích xác bị anh kéo hỏng rồi.
“Tủ quần áo có, đúng giờ sẽ có người tới đổi một đám.”
“Lộ Bảo Bối phải uống sữa bột trẻ con mới có thể ngủ.” Tình Không lại tìm một cái cớ.
“Anh bảo Tần Hãn đưa tới đây.”
“Em ngủ quen giường……”
“Anh bảo Tần Hãn dọn giường tới đây.”
……
Tóm lại Tình Không nói bất kỳ lý do gì, đều bị Tổng Thống đại nhân một lời phủ quyết.
Tình Không không có cách nào, dù sao Lộ Bảo Bối ở đây, cũng sẽ không thật phát sinh chuyện gì.
Thật ra, nên phát sinh, bốn năm trước đều đã phát sinh, ngược lại không phải cô làm ra vẻ, mà là giữa cô và Sở Ngự Bắc không thể lại có thêm dính líu gì.
Lúc trước ở sân bay sau khi nhìn thấy anh và Minh Mị đính hôn, bốn năm trôi qua, cô vẫn luôn nhịn xuống không đi xem tin tức Bắc Thần Quốc.
Mỗi ngày đều đang thuyết phục chính mình, Sở Ngự Bắc đã kết hôn, giữa anh và cô đã vẽ lên một dấu chấm câu viên mãn.
Cô cho rằng sau khi trở về, sẽ nhìn thấy Tổng Thống đại nhân đã có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, thậm chí…… Cũng có con của anh và Minh Mị.