Anh Mặc bị ánh mắt khinh bỉ của đứa bé thông minh này chọc cười, nhéo nhéo mặtbánh bao của bé, “Con thật đúng là con nuôi ta, lần này có trò hay xem rồi, sau khi Sở đầu gỗ biết sẽ muốn vui hỏng rồi đi, tự nhiên nhặt được một đứa con đại tiện nghi như thế.”
Lộ Bảo Bối tiếp tục khinh bỉ anh……
……
Bên kia, Diệp Nam Sanh đi đến một nửa di động liền vang.
“Diệp Tử, cậu đừng nói nói, nghe tớ nói.”
Diệp Nam Sanh lén lút mà nhìn lướt qua Sở Ngự Bắc, “Cậu nói đi.”
Vừa rồi Tình Không thiếu chút nữa liền đụng phải chính diện với bọn họ, may mắn trốn nhanh, “Cậu kiếm cứu binh nào vậy, cậu rõ ràng là lửa cháy đổ thêm dầu đi. Cậu nghe đây, tớ đã an toàn, cậu trực tiếp mang bảo bối trở về, có chuyện gì về nhà lại nói, không thể lộ ra sơ hở.”
Con ngươi liễm diễm thủy nhuận của Tình Không lưu luyến mà nhìn thân ảnh đĩnh bạt lạnh lùng mà cô nhớ nhung kia, cô rất muốn lao ra từ chỗ tối, giống như vô số lần bốn năm trước, ôm anh, hôn anh, làm nũng với anh……
Nhưng cô không thể.
Diệp Nam Sanh cúp điện thoại, “Hắc hắc” cười hai tiếng, giơ tay với Sở Ngự Bắc, “Hiểu lầm một hồi, người bạn vừa rồi là đang đùa giỡn với bạn cô ấy, là tôi hiểu lầm, phiền toái tổng thống tiên sinh, cúi chào……”
Diệp Nam Sanh nói xong, đã đứng dậy liền muốn chạy.
“Chậm đã!”
Giọng nói thanh lãnh của Sở Ngự Bắc bay tới, kêu ngừng cô, “Bạn cô tên là gì?”
Diệp Nam Sanh tự mình thôi miên, tôi không nghe thấy, tôi không nghe thấy.
Giọng nói Sở Ngự Bắc càng thêm thanh lãnh bay tới, “Cô ta sẽ không vừa lúc cũng tên là Lộ Tình Không đi?”
Diệp Nam Sanh đành phải phanh ngừng lại, trợn mắt nói dối, “Chẳng lẽ tôi chỉ có một người bạn tốt là Lộ Lộ thôi sao?”