Trời tờ mờ sáng, bình minh dâng lên.
Dạ Cô Tinh tìm một góc khuất tầm nhìn trong con hẻm sau phố Dạ để thay quần áo.
Lúc cô về đến trường là đã 7 giờ sáng, một đêm không hề ngủ nhưng cô không mệt mỏi chút nào, mà vẫn cực kỳ phấn chấn.
Không lẽ đây chính là ví “gặp được chuyện vui, tinh thần phơi phới”? Có điều chỉ trong một đêm cô thật sự đã thu được một món hời.
Đưa tay lên sờ sờ viên kim cương xanh đang nằm yên vị trong túi áo khoác, vốn dĩ cô đã tính sẽ dùng nó để trao đổi. Vì việc cô thiếu tiền là sự thật không thể bàn cãi.
Cho nên mới tìm đến Long Vương.
Sau khi điều tra một hồi, cô phát hiện ra Long Vương này là một người rất đa nghi, cho nên cô mới bí quá hóa liều lấy tính mạng của mình ra để đánh cược. Nhưng xem ra cô đã đánh giá sai lòng tham không đáy của Long Vương, khoảnh khắc bị họng súng nhắm vào ngay vị trí trái tim, Dạ Cô Tinh lại rất bình tĩnh.
Vốn nghĩ tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, nhưng không ngờ cô còn có thể chuyển nguy hóa may, còn có thể vớ được một tay súng thiện xạ.
Không hiểu vì sao, giữa Hắc Xà và Vu Sâm, Dạ Cô Tinh đã không nghĩ ngợi gì mà chọn ngay Vu Sâm.
Có thể là do sự kiên định không thể thay đổi trong mắt anh ta, cũng có thể là do kỹ thuật bắn súng của anh ta thật sự rất điêu luyện. Tất cả đều khiến cho Dạ Cô Tinh có một cảm giác quen thuộc không thể nói ra được thành lời, cô gần như có thể nhận ra được đây là một con người giống mình.
Diệp Tử đã từng sống hết mình vì quốc gia, còn bây giờ Vu Sâm chỉ sống vì thù hận.
Ông trời đã giúp cô có một cơ hội để sống lại, nhưng Vu Sâm chưa chắc đã có được cơ hội như thế. Cho nên, cô muốn kéo theo cả anh ta.
Nhưng điều kiện đầu tiên là anh ta phải đồng ý nắm lấy tay cô đã.
Cô mua đồ ăn sáng ở ngoài cổng trường, ăn hết sạch ba đồng rưỡi còn sót lại trong túi, cô mới hài lòng vỗ vỗ cái bụng nhỏ.
Lúc cô quay về ký túc xá thì đã không còn một bóng người. Dạ Cô Tinh liền leo lên giường đi ngủ.
Ở bên này cô ăn uống no say, đi ngủ một giấc ngon lành, thì ở quán bar Lam Mị bên kia mới bắt đầu hỗn loạn.
Lão đại bị chết oan, bị người ta bắn hai phát nát đầu, phó bang chủ Hắc Xà càng thê thảm hơn, bị người ta bắn năm phát trúng người, xương cốt tay chân đều bị đứt lìa, phát súng cuối là một phát chí mạng.
Anh Vu bị bắn vào đùi, mất máu quá nhiều, bây giờ vẫn còn đang nằm hôn mê trong phòng ICU chưa tỉnh.
Những tin tức như vậy cứ thế mà lan truyền ra bên ngoài với tốc độ chóng mặt.
Bang Hải Long bây giờ đã như một đám rắn mất đầu, lòng người hoảng loạn, lại thêm việc các thế lực khác ở khắp nơi đang rục rịch chuẩn bị hành động, tất cả đều nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo bở trước mặt mà chảy nước dãi.
Đại trưởng lão Tạ Chí Hoa sau khi nghe tin lập tức đặt vé máy bay từ HongKong bay về thủ đô. Bây giờ ông đang đứng trước cửa phòng ICU, đầu tóc vì lo lắng mà lại bạc thêm.
“Chú Hoa, Bang Tam Hợp bên Hong Kong cho người đưa tin tới, nói là vài ngày nữa sẽ cho người qua tiếp quản bang Hải Long. Chú xem…”
“Tao khinh! Tiếp cái con mẹ nó ấy, cái đồ chó má! Bang Hải Long đã sớm không còn liên quan gì đến bang Tam Hợp nữa rồi. Tên Hướng Ký đấy còn mặt mũi mà dám nói à?”
“Nhưng, nhưng mà… bên kia nói… nói…” Tên đàn em trong lòng thấp thỏm không yên, ánh mắt né tránh, chỉ sợ chọc trưởng lão tức giận.
Tạ Chí Hoa, chú Hoa, là bậc đại trưởng lão của bang Hải Long. Uy quyền trong bang của ông ta rất lớn, dưới trướng của bang chủ thì ông ta là lớn nhất. Nếu so sánh quyền lực của ông là “dưới một người trên vạn người” cũng không hề sai.
Bây giờ, bang chủ đã bị người ta giết, bang Hải Long loạn thành một đống. May có chú Hoa đứng ra chỉ đạo mới có thể yên ổn lòng người, cho nên mấy đứa đàn em vừa sợ vừa kính nể.
Tạ Chí Hoa liếc nhìn tên đàn em kia một cái, cậu ta đang rúm ró co ro nhìn không ra được chút chí khí đàn ông nào, ông ta tức giận nói, “Ấp a ấp úng cái gì? Nói nhanh.”
Đúng vậy, chú Hoa của bang Hải Long nổi tiếng nóng tính.
“Bên kia nói, nói người của bang Hải Long đều là lũ vô dụng, lão đại mà cũng để bị người ta bắn chết, không bằng về quê làm ruộng cho rồi.” Tên đàn em nghiến chặt răng, phải gom hết toàn bộ dũng khí mới có thể thuật lại được toàn bộ câu nói.
Tạ Chí Hoa tức giận, lồng ngực phập phồng lên xuống, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cơ mặt căng lại, nghiến răng nói, “Tên họ Hướng kia, đừng có mà quá đáng.”
“Vậy… chú Hoa, bây giờ chúng ta phải làm thế nào, có phải…?”
Trong mắt Tạ Chí Hoa ánh lên tia tức giận sắc bén, giơ tay lên ngăn không cho đứa đàn em nói hết câu, đôi mắt già nua nhìn xuyên qua cửa kính, nhìn vào người vẫn đang còn hôn mê chưa tỉnh trong phòng.
“Bây giờ việc gấp rút nhất là phải cứu được cậu Vu. Người kế nhiệm tiếp theo tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất nào.”
“…Vâng.” Tên đàn em trong lòng thầm suy nghĩ một lúc, phó bang chủ chết rồi, vị trí bang chủ tiếp theo chỉ có còn lại mỗi anh Vu là có đủ tư cách.
Bây giờ chú Hoa cũng đã thể hiện rõ lập trường. Hừ! Bất kỳ tên nào cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện khua chiêng mua trống làm loạn.
Muốn làm bang chủ? Cũng không tự lượng lấy sức mình.
A di đà Phật, mong ông trời phù hộ cho anh Vu chuyển nguy hóa lành…
Dạ Cô Tinh ngủ một giấc tới chập tối, nếu không phải bác quản lý đến gõ cửa, thì có khi cô có thể ngủ luôn đến ngày mai không chừng.
“Đây ạ.” Cô nhanh chóng đáp một tiếng, rồi vội vàng ngồi dậy chỉnh sửa quần áo, mở cửa ra thì đã thấy khuôn mặt đang mất hết kiên nhẫn của bác quản lý.
“Rốt cuộc cô đang làm cái gì thế hả? Gõ cả buổi trời, chết ở trong ấy rồi à?”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh lạnh lùng, “Có chuyện gì sao bác?”
Âm thanh lạnh lẽo, ánh mắt đáng sợ, cô bắt đầu hơi tức giận rồi.
Phòng 3514 vốn là phòng bên cạnh phòng trực của quản lý ký túc xá, bọn họ và bác quản lý này cũng coi như là ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, đáng lẽ quan hệ phải rất tốt.
Thế nhưng họ lại gặp phải một bà cô béo ú, mồm miệng độc ác – Lý Đại Hoa.
Lý Đại Hoa này cũng có thể coi như là một bà cô ó đăm của khu ký túc xá đại học Bắc Kinh, mồm miệng không chỉ làm người ta ghét mà miệng cũng cực kỳ rộng, thường xuyên gây sự vô cớ, nhưng lại cực kỳ giỏi nịnh nọt.
Bình thường nếu gặp Giang Vi Vũ hay Kha Hiểu Yến, bà ta sẽ tươi cười chào hỏi, miệng cười kéo dài đến tận mang tai, nhưng nếu gặp Dạ Cô Tinh hay Lăng Tuyết thì sẽ làm lơ hoặc liếc mắt một cái.
Trước đây nếu Dạ Cô Tinh gặp bà ta có thể sẽ cười một chút, nhưng Dạ Cô Tinh bây giờ tính tình làm gì mà tốt được như thế. Cô nghiêm mặt, ánh mắt rất dọa người.
Lý Đại Hoa bị Dạ Cô Tinh nhìn đến sợ hãi, nuốt một ngụm nước bọt, xoa xoa cổ rồi quát lên, “Nhìn cái gì mà nhìn? Cẩn thận con mắt mày đó.”
Mặc dù trông bà ta rất hung dữ nhưng khí thế trong câu nói không đủ, chẳng qua chỉ là đang tỏ vẻ thôi.
Dạ Cô Tinh cười lạnh nhìn bà ta một cái, Lý Đại Hoa bất giác lùi về phía sau một bước, nhưng không cẩn thận mất trọng tâm nên ngã đập vào tường đối diện, mặt tường 90 độ đập vào làm bà ta đau điếng.
Lần này thì xong rồi, bà ta sẽ không tha cho cô, Lý Đại Hoa cả đời này chưa bao giờ phải chịu uất ức như thế, cho nên bà ta bùng nổ ngay lập tức.
Chỉ thấy bà ta dậm chân đấm ngực, gào khóc nói, “Trời ơi là trời, thật sự là thế giới càng ngày càng tồi tệ rồi! Học sinh đánh giáo viên này! Mọi người mau ra mà xem. Mang tiếng là sinh viên của đại học Bắc Kinh, trông cũng trắng trẻo xinh xắn, thế mà lại không có đạo đức gì cả…”
“Có còn công lý không?”
“Tôi không thiết sống nữa.”
Một trận la hét này đã khiến cho tất cả mọi người trên tầng này vây lại, chen chúc trước cửa phòng 3514, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Dạ Cô Tinh, mồm năm miệng mười.
“Bạn học này, sao cậu có thể đánh giáo viên chứ? Mang tiếng là sinh viên đại học Bắc Kinh cơ đấy…”
“Đúng vậy. Cho dù bác quản lý không dạy chúng ta kiến thức nhưng bác lại trông coi nơi ở cho chúng ta, quản lý cả khu ký túc xá này. Thế cũng có thể coi như là giáo viên rồi. Sao cậu có thể làm thế chứ?”
“Đúng là nỗi sỉ nhục của đại học Bắc Kinh. Cậu không xứng làm sinh viên của đại học Bắc Kinh.”
“Tôi khinh! Đồ xấu xa.”
“Cút khỏi trường đi.”
“…”
Chứng kiến hết một màn kịch hề này, Dạ Cô Tinh cảm thấy rất buồn cười, mà cô cũng thật sự đã cười ra thành tiếng.
Bây giờ cô mới được tận mắt chứng kiến thế nào gọi là “vừa ăn cướp vừa la làng”.
Một người đàn bà vô duyên vô cớ gây sự, một đám nữ sinh chưa hỏi rõ ràng đầu cua tai nheo câu chuyện như thế nào đã vội vàng đưa ra kết luận, cô cảm thấy hai loại người này chẳng khác gì nhau cả. Kiến thức nhiều hay ít, trình độ văn hóa cao hay thấp, hiển nhiên đã không còn có thể phân chia bọn họ nữa. Tất cả đều ngu xuẩn và mê muội giống nhau cả mà thôi.
Chương 14: Cơ trí nhanh nhẹn, bà cô ó đăm cầu xin tha thứ
Tiếng cười này của Dạ Cô Tinh bình, cho dù là tạp âm hỗn loạn, nhưng cũng rất dễ để mọi người nghe thấy.
Âm thanh dễ nghe, mang ý châm biếm, đám người sau khi nghe thấy tiếng cười xem thường ấy thì lại bất ngờ mà trở nên yên tĩnh, bọn họ nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Với tư cách là người bị thảo phạt, cô không phải là nên đóng cửa khóc lóc một trận, sau đó lại tiếp tục khóc, cuối cùng chịu không nổi áp lực của dư luận, nên tự giác xin nghỉ học sao? Sao lại giống như không có việc gì mà đứng ở chỗ này, sóng to gió lớn gì cũng không lay động được, lại còn đang… mỉm cười?!
Một đám học sinh giỏi của đại học Bắc Kinh lần đầu tiên không ai bảo ai mà cảm thấy suy nghĩ của mình thật không đủ để hiểu.
“Cô, cô cười cái gì?” Một nữ sinh đứng trong đám người lúng ta lung túng hỏi.
Dạ Cô Tinh dứt khoát nghiêng người dựa hẳn vào cánh cửa bên cạnh, dáng vẻ nhàn nhã ung dung, không hề có chút áp lực: “Cười cái gì sao?” Cô lặp lại câu hỏi, giống như đang chăm chú suy nghĩ.
Sau đó cô lại tiếp tục mỉm cười, ánh nhìn lạnh lẽo: “Tôi đang cười các người vô tri, bị người khác đùa giỡn xoay vòng, bị người khác lợi dụng, lại còn cho rằng bản thân chính là hiện thân của chính nghĩa.” Ánh mắt cô dịch chuyển nhìn sang cô gái vừa hỏi mình, Dạ Cô Tinh khẽ cười hỏi: “Cô nói xem có buồn cười không?”
Cô gái đó vừa đối mặt với ánh mắt của Dạ Cô Tinh, lập tức lựa chọn tránh né, bày ra dáng vẻ nhát gan sợ hãi, thật giống như đang chịu đựng sự đe dọa rất khủng khiếp.
Ánh mắt thật sắc bén…
“Cô có ý gì?!” Một nữ sinh cao gầy nhảy ra từ trong đám người lớn giọng chất vấn.
Nhưng ngoài cô ta ra thì đa số mọi người đều im lặng, cô ta khẽ nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về lời Dạ Cô Tinh nói.
Lý Đại Hoa thấy Dạ Cô Tinh chỉ nói qua loa vài câu đã nhanh chóng đảo ngược tình thế, trong lòng tức đến muốn hộc máu, gần như sắp bùng nổ. Bà ta lập tức la lối khóc lóc om sòm, vươn cái cổ già nua của bản thân mà lớn tiếng kêu gào xung quanh bốn phía.
“Các bạn học ơi, mọi người đều đến làm chứng cho tôi đi, tuy rằng tôi chỉ là một người quản lý ký túc xá, nhưng ai cũng đều có tôn nghiêm, đều không chịu khuất phục, tôi cũng vậy! Người ta vẫn hay nói ‘Phật tranh một nén nhan, người tranh một hơi thở’. Hôm nay tôi phải đi tìm hiệu trưởng nhờ ông ấy phân xử, xem thử rốt cuộc là có chuyện học sinh đánh giáo viên vô lý như này hay không!”
“Được! Không thành vấn đề! Chúng tôi làm chứng giúp bác!”
“Đúng vậy! Không thể dung túng cho tác phong không đúng đắn này được. Trường học không thể có hạng người cặn bã như vậy được!”
“Đi! Chúng ta cùng nhau đi tìm hiệu trưởng…”
Đám người này bị một câu “Tôn nghiêm”, hai câu “Không chịu khuất phục” của Lý Đại Hoa làm động lòng.
Lại nhìn thấy bà ta nói có lí, không giống như người nói dối bịa chuyện. Cả đám đông mới vừa yên tĩnh không bao lâu, bắt đầu sôi nổi lại, hào hứng giơ cao ngọn cờ chính nghĩa, giống như muốn trừ hại cho đất nước.
Xem kịch đủ rồi, Dạ Cô Tinh ngáp một cái, lập tức cảm thấy mệt mỏi, thật là nhàm chán! Nội dung vở kịch thật nhàm chán, mặt mũi diễn viên thì lại đáng ghét, khiến cho cô thật ghê tởm.
Đã không còn hứng thú nữa, vậy thì tốc chiến tốc thắng thôi.
Chỉ nghe thấy cô bình thản nói: “Tôi yêu cầu mời cảnh sát xử lý vụ này.”
Một câu nói này lại lần nữa khiến cho đám đông đang sôi nổi chấn động, ngay cả Lý Đại Hoa đang vênh vênh tự đắc cũng ngẩn người ra.
“Hả?”
Không để cho đám người đang đứng đó có cơ hội phản ứng, Dạ Cô Tinh tiếp tục nói.
“Hiến pháp của nước ta cũng đã quy định rõ ràng về quyền lợi và nghĩa vũ của công dân. Trong số đó, công dân có quyền danh dự, biểu hiện chủ yếu là quyền chi phối lợi ích danh dự và quyền bảo vệ danh dự. Bây giờ, hành vi của mọi người là đang bôi nhọ danh dự của tôi, cấu thành tội phỉ báng, với tư cách là công dân Trung Quốc, tôi có quyền sử dụng quyền bảo vệ công dân của mình.”
“Do đó, tôi yêu cầu báo cảnh sát. Trước khi cảnh sát đến, tôi có quyền giữ im lặng. Bác quản lý ký túc xá kính mến, à, không… phải gọi bác một tiếng cô giáo. Cô nói có phải không?”
“Nếu các bạn học ở đây với tư cách là nhân chứng, xin các bạn hãy ở lại. Tất cả mọi người đợi sau khi cảnh sát đến, sau đó xem xem rốt cuộc ai thật ai giả tự mọi người có thể phân biệt.”
Sau khi nói một hồi, cả đám người nhìn nhau, đều là một đám sinh viên không hiểu sự đời, chẳng qua chỉ là miệng mồm nhanh nhẹn.
Vừa nghe thấy Dạ Cô Tinh muốn báo cảnh sát, thì biết là cô nói thật, bọn họ không hẹn mà nét mặt cùng lộ ra vẻ lo lắng. Suy nghĩ thật cẩn thận, bọn họ thực sự không có tận mắt nhìn thấy Dạ Cô Tinh đưa tay đẩy người, hơn nữa Lý Đại Hoa lại thích tự kiếm chuyện, nói không chừng chính là thấy người ta dễ bắt nạt, nên bà ta mới cố ý lừa gạt người ta.
Đám đông hoàn toàn tỉnh ngộ, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này là rất lớn, mọi người đều nhìn về phía Lý Đại Hoa. Chỉ thấy Lý Đại Hoa không còn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng như ban nãy nữa, cả người béo tròn như trái banh da bị xì hơi, ánh mắt né tránh, vẻ mặt trắng bệt. Rõ ràng là dáng vẻ sợ hãi thiếu tự tin. Thực ra Lý Đại Hoa vừa nghe báo cảnh sát thì trong lòng đã hoảng sợ, cả đời bà ta vừa nghe đến cục công an đã thấy sợ hãi.
Dạ Cô Tinh nhìn hết vẻ mặt của mọi người vào đáy mắt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, cô rút điện thoại ra báo cảnh sát ngay tại chỗ. Đám đông vây quanh nhìn thấy tình huống có vẻ không ổn, vậy là ào ào kiếm cớ chuồn đi chỗ khác.
Thật buồn cười! Chuyện ngày hôm nay rõ ràng là do Lý Đại Hoa gây náo loạn! Bọn họ lại có thể cùng bà ta làm ầm ĩ. Nếu thật sự gọi cảnh sát, thì mấy người bọn họ nhất định sẽ bị xử lý, cho nên vẫn nên chạy đi thì hơn.
“Này! Mọi người….” Lý Đại Hoa nhìn đám đông vây quanh đang tìm đường bỏ chạy, sức lực cũng sớm đã mất đi phân nửa. Quay đầu nhìn thấy Dạ Cô Tinh đang để điện thoại bên tai, bà ta nhanh chóng nhào tới, làm ra dáng vẻ như muốn cướp, lại bị Cô Tinh nghiêng mình nhanh nhẹn tránh né. Đầu của Lý Đại Hoa đụng phải cửa ký túc xá, lập tức hoa mắt chóng mặt, lại nhớ đến việc báo cảnh sát, nhanh chóng té nhào đến trước mặt Dạ Cô Tinh….
“Bà cô của tôi ơi, tôi xin cô! Đừng báo cảnh sát! Đừng báo cảnh sát! Tôi quỳ xuống dập đầu với cô, dập đầu với cô…”
Dạ Cô Tinh nhanh chóng lùi về sau một bước, chậm rãi cất điện thoại vào. Thực ra, cô căn bản không có gọi điện, chỉ giả vờ vậy thôi, không ngờ lại dọa cho Lý Đại Hoa sợ như vậy!
“Cầu xin cô, đừng báo cảnh sát, tôi… tôi sai rồi! Tôi đáng chết, tôi nói bậy nói bạ, hắt nước bẩn lung tung, vu khống người khác. Tôi không phải người tốt… tôi biết sai rồi, xin cô ngàn vạn lần đừng báo cảnh sát…”
Tự nói từng câu tự trách mắng mình, xem ra thật sự bị dọa sợ rồi.
“Lần này tôi không tính toán với bà, nếu bà cảm thấy tôi dễ bắt nạt, hay là muốn trả thù, thì đừng trách tôi…”
Lý Đại Hoa liên tục xua tay: “Không không không, tôi không dám nữa, thật không dám nữa…”
Vốn cho rằng là gặp được một quả hồng mềm, không ngờ lại đá phải một khối sắt! Lý Đại Hoa hối hận muốn chết, lại còn bị hành động của Dạ Cô Tinh làm cho hoảng sợ, nào còn dám nghĩ đến việc trả thù. Nói thẳng ra bà ta là người mềm nắn rắn buông. Bạn mạnh thì bà ta sẽ yếu, bạn yếu thì bà ta sẽ mạnh, thậm chí còn có thể trèo lên đầu bạn làm xằng làm bậy. Nhưng bà ta nhớ là Dạ Cô Tinh trước đây không phải như vậy…
“Bà tìm tôi có việc gì sao?”
“Hả? Ờ… dười… dưới lầu có một người, nói là tìm cô có việc.”
Dạ Cô Tinh thay quần áo xong, nhìn bản thân trong gương, gật đầu hài lòng. Bởi vì gặp vấn đề về kinh tế, đa số quần áo của cô đều mua ở sạp hàng vỉa hè. Áo thun mười mấy hai mươi mấy tệ, quần jeans ba mươi tệ một cái, đều được mua ở chợ đêm hay những sạp hàng giá rẻ ở vỉa hè. Nhưng mà bản thân cô lại rất sạch sẽ. Tuy là quần áo chất lượng tầm thường, kiểu dáng bình thường, nhưng luôn được cô giặt sạch, sau đó xếp ngay ngắn vào tủ quần áo.
Mỗi lần Lăng Tuyết nhìn thấy quần áo Dạ Cô Tinh gọn gàng sạch sẽ đều bĩu môi xem thường, không rõ khen hay chê mà nói: “Cô Tinh, tủ quần áo của cậu đúng là gọn gàng! Xem ra, ít quần áo cũng có cái tốt của việc ít quần áo nhỉ!”
Mà Dạ Cô Tinh cũng không tức giận, chỉ mỉm cười, sau đó bỏ đi. Thực ra tính cách của Dạ Cô Tinh thuộc dạng trầm lặng, hiền như khúc gỗ, luôn thờ ơ không quan tâm đến nhiều việc. Bởi vì không quan tâm cũng không để ý, không để ý thì sẽ không để bụng, không để bụng cho nên cũng không tức giận.