Trong lúc mọi người còn đang sửng sốt, chiếc trực thăng đã từ từ đáp xuống khoảng không phía trước, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo gió màu đen chậm rãi bước ra, dáng người cao lớn, tỷ lệ cơ thể cân đối đến hoàn mỹ, trời sinh cho vóc dáng mặc kiểu gì cũng đẹp, đúng là giá treo đồ di động.
Anh ta có mái tóc ngắn ngang với phần đuôi tóc xoăn nhẹ. Một chiếc kính râm lớn trên sống mũi cao thẳng che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ vầng trán sáng và đôi môi cười như không cười.
“Trời ạ! Thật sự là Ayri! Anh ta thực sự đã xuất hiện?! Nhanh lên! Mau véo tôi một cái đi…”
“Có thật là Ayri không? Tôi, tôi không phải đang mơ, đúng không?!”
Người đàn ông chậm rãi tháo kính râm xuống, trong phút chốc, một đôi mắt trong xanh có thể sánh với ngọc bích hàng đầu thế giới, trong vắt như mặt hồ, như cây lá đầu xuân!
“Aaaa! Là anh ấy! Là anh ấy thật kìa!”
“Eli! Nam thần của em! Đột nhiên cảm thấy đời này sống không uổng phí rồi…”
Ngay cả Dạ Vị Ương, người trong cuộc cũng không khỏi kinh ngạc, “Trời ạ! Thực sự là anh ấy… ”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Ayri xuất hiện, Diệp Nhĩ cũng phải sửng sốt, nhưng cô đã nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc lại, bước tới hai bước, tác phong chuyên nghiệp mỉm cười, “Anh Ayri, chào mừng anh.”
Đôi mắt của Ayri nhìn người phụ nữ phương đông duyên dáng và quyến rũ từ đầu đến chân, ánh mắt đầy vẻ dò xét gắt gao, hàng lông mày cau lại, “Cô là… ‘Áo Tím’?”
Anh ta nói ba từ ‘Áo Tím’ bằng tiếng Trung Quốc cực chuẩn khiến Diệp Nhĩ có chút sửng sốt. Sau đó cô chậm rãi lắc đầu, trong tiềm thức ánh mắt chợt nhìn sang Dạ Cô Tinh, đang ngồi ngay ngắn làm tóc.
Eli theo ánh mắt của cô liếc nhìn sang, chỉ thấy một khuôn mặt thanh tú gần như hoàn hảo, với đôi lông mi dày, mũi cao và đôi môi quyến rũ. “ChinaDoll!” Tiếng huýt sáo vang lên, đôi mắt của người đàn ông mang màu sắc tuyệt đẹp không chút che đậy.
Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày, àm như không nghe thấy gì, người của gia tộc Rothschild, cô không thể động vào, cũng không muốn động!
Kể từ lần đầu ra mắt cách đây năm năm, một show diễn thời trang đã khiến anh ta trở thành “siêu mẫu nam” đình đám tại Đức. Dù phải tạm rời sàn diễn vì lý do gia đình, nhưng anh ta đã có sự trở lại đầy ngoạn mục trong năm qua. Không dám nói là nhà nhà đều biết, nhưng cũng không tới mức bị người khác làm lơ như thế này?
Hay là người phụ nữ này đang cố làm ra vẻ lạt mềm buột chặt?
Dù thế nào đi nữa, một cô búp bê phương đông xinh đẹp và tinh tế như vậy, đã thành công khơi dậy hứng thú của anh ta!
Tin rằng chuyến đi đến Trung Quốc lần này sẽ không quá nhàm chán!
Ngoại hình cao ráo và bảnh bao của Ayri đã gây xôn xao trong đám nhân viên phía dưới, nhưng với tư cách là một đội ngũ quay quảng cáo chuyên nghiệp do Cố Khuynh Minh dẫn đầu, thành tích cá nhân và phẩm chất chuyên môn của những nhân viên này cũng rất đáng nể, sau đó bọn họ cũng đã nhanh chóng bắt tay vào việc chuẩn bị cho công việc.
Nội dung của đoạn quảng cáo lần này kể về một người mẫu nữ không bao giờ tin vào tình yêu. Cô ấy sống tự do và không bị gò bó. Cô ấy làm việc, dắt chó đi dạo, ghé thăm các hộp đêm và sau đó đưa những người đàn ông khác nhau về nhà. Đây là cuộc sống mà cô ấy lặp đi lặp lại hàng ngày. Tuy nhiên, một ngày nọ, bên hồ ước nguyện, cô ấy nhặt được một chiếc vòng cổ hình hoa trà, trên đó có dòng chữ – To, my, lovely, girl!
Chỉ bốn chữ vỏn vẹn nhưng đã hoàn toàn chiếm được trái tim lạnh giá của cô, và cô đã yêu chủ nhân của sợi dây chuyền này đến điên cuồng.
Cô nghĩ, anh hẳn là một người đàn ông rất dịu dàng và ấm áp.
Sau đó, cô bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm tình yêu. Trong bảy năm, cô đã đi khắp Châu Âu và thậm chí đến thăm cả Châu Mỹ. Cô không còn đến hộp đêm và cũng không còn thích tình một đêm nữa. Cô bắt đầu sống một cuộc sống bình thường như bao người khác. Hi vọng vào khoảnh khắc hai người gặp nhau, cô có thể cho anh thấy khía cạnh đẹp đẽ và tuyệt vời nhất của con người mình.
Cô chưa bao giờ che đậy, nhưng đã yêu sâu đậm, cô không phải là một người phụ nữ tin vào tình yêu, nhưng đối với anh, cô sẵn sàng đem phần mềm yếu nhất trong trái tim mình ra không chút giấu diếm. Sau cùng, bọn họ cũng đã gặp nhau tại hôn lễ của anh, anh đã tự tay đeo một chiếc vòng cổ bằng hoa trà giống hệt như cái của cô cho người mình yêu thương trong bộ váy cưới màu trắng.
Anh ta nói: To, my, lovely, girl.
Câu chuyện lẽ ra phải kết thúc ở đây, nhưng Dạ Vị Ương thật tài tình, cuối cùng đã thiết kế cảnh cô ngã trên giường lớn, tay cầm mặt dây chuyền hoa trà, giọt nước mắt trong veo lặng lẽ rơi xuống, bữa tiệc bi thương này hoàn toàn kết thúc.
Trà Liễm- tình yêu mong manh, nhưng rất mãnh liệt!
Trên thực tế, Dạ Cô Tinh là nhân vật chính chủ đạo trong toàn bộ đoạn quảng cáo này, cô xuất hiện trong hầu hết các cảnh quay và nam diễn viên bí ẩn tên Ayri kia chỉ xuất hiện trong cảnh đám cưới cuối cùng, nhưng nó giống như vẽ mắt cho rồng, nó đóng một vai trò vô cùng quan trọng, chẳng trách quản lý cấp cao ở bên Pháp đã không ngần ngại mời anh ta.
Dạ Cô Tinh thay một chiếc váy dài màu bạc đến mắt cá chân. Thiết kế rỗng hình chữ V ở phía sau làm lộ tấm lưng trắng ngần như tuyết và mịn màng như da em bé. Tất cả quần áo mà cô cần trong quá trình quay hôm nay đều do Diệp Nhĩ chuẩn bị, để khiến cô không chỉ trở nên xinh đẹp, mà còn có thể che đi phần bụng hơi nhô lên một cách hoàn hảo.
Ngay cả mỹ phẩm cũng được Diệp Nhĩ vận chuyển đặc biệt từ Pháp đến, chuyên gia trang điểm nhìn thấy cũng phải cảm thán: “Chúa ơi! Dòng son trang điểm này được biết đến là dòng son có thiết kế tự nhiên nhất của Chanel, thân thiện với làn da, vô cùng mềm mại, và điều quan trọng nhất là nó không chứa hóa chất và phù hợp nhất với phụ nữ mang thai, tuy nhiên giá cả cũng rất đắt đỏ, một cây nhỏ xinh thế này cũng có giá lên đến hàng ngàn đô, nhưng bây giờ lại được bày nguyên một bàn trước mặt…”
Mọi thứ đã sẵn sàng, khi Dạ Cô Tinh xuất hiện trước mặt tất cả mọi người. Cả trường quay đột ngột im lặng, tất cả đều nín thở, đôi mắt mở to ngước nhìn màu sắc tuyệt đẹp trước mặt không chút giấu diếm.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu bạc, trước ngực không có bất kỳ phụ kiện gì, đó là vẻ đẹp giản dị mà Chanel luôn theo đuổi, mái tóc đen xoăn buông xõa như thác nước sau chiếc lưng, chỉ che đi khung cảnh tuyết trắng. Khi cô bước đi, màu trắng tuyết mờ ảo hiện ra giữa lớp lụa khiến người ta không thể rời mắt.
Ham muốn nhưng che đậy, dục vọng nhưng nghỉ ngơi, đó là trạng thái “nửa kín nửa hở” vô cùng đẹp!
Eli cũng không ngoại lệ, anh ta không ngờ lại có một người phụ nữ, có thể mặc lên người bộ quần áo với màu sắc anh ta đặc biệt yêu thích… trở nên vô cùng quyến rũ và có mị lực đến như vậy!
Cô giống như một yêu tinh, khoác lên mình chiếc áo yêu tinh, nhưng sự phong tình trong khí chất vẫn toát lên được sự hấp dẫn đến mức! Phần dưới nóng như lửa đốt, khi nhận thấy cơ thể mình bắt đầu thay đổi, Ayri nở nụ cười xấu xa, anh ta cũng không ngại có một mối tình đẹp ở nước ngoài…
Cố Khuynh Minh cầm máy quay, “Ready? Action!”
Trong cảnh đầu tiên, là cuộc sống của một cô người mẫu.
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên của ngày mới đánh thức cô khỏi giấc ngủ, Y Hạ mặc một chiếc váy dài màu bạc, vén lại mái tóc bù xù sau giấc ngủ say, tự mình lái xe đến trường quay.
Người chụp ảnh là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, và cũng là một trong số bạn tình trên giường của cô. Lưới cửa sổ theo phong cách Châu Âu là nơi làm việc thường xuyên của cô, ở đây là một studio rất đặc biệt.
Là một người mẫu chuyên nghiệp, cô tạo nhiều tư thế phù hợp với chủ đề của nhiếp ảnh gia, ánh mắt hoang dại, dáng người quyến rũ, từng bước đi, từng cử động, từng nụ cười, như thể gửi đi những lời mời gọi đầy ngông cuồng, ái muội mà lại tràn đầy.
Tạo ra một bầu không khí như vậy đối với Dạ Cô Tinh mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Xét cho cùng, sự nghiệp mười năm của Diệp Tử với tư cách là một ngôi sao khiêu dâm không phải là vô ích!
Cô Khuynh Minh điêu luyện trong việc điều khiển chiếc máy trên tay. Mặc dù Dạ Cô Tinh là thủ phạm quyến rũ chú mèo con của anh ta, nhưng anh ta cũng phải thừa nhận rằng sự chuyên nghiệp và thành thạo của người phụ nữ này trước ống kính máy quay, cũng phải khiến anh ta thán phục.
Trong bảy năm trong nghề, có vô số người đã từng làm việc với anh ta, kể cả nam diễn viên từng đoạt giải Oscar, bọn họ dù ít dù nhiều cũng sẽ gặp một chút trục trặc nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên Cố Khuynh Minh dùng một từ “hoàn hảo” để mô tả một diễn viên.
Ánh mắt liếc nhìn sang chú mèo con của mình, khuôn mặt nghiêm túc của đạo diễn Cố đột nhiên tối sầm lại.
Chỉ thấy cô bạn nhỏ Dạ Vị Ương chớp mắt không ngừng, mê mẫn, ngưỡng mộ, suýt nữa thì lao tới, la lớn hai tiếng nữ thần! Nữ thần! Nữ thần của em…
Eli, người đang nhàn nhã thưởng thức rượu vang ở bên cạnh, đột nhiên tỉnh rượu, đôi mắt của anh ta chợt lóe lên một tia kinh ngạc, đó là biểu cảm chỉ xuất hiện khi người thợ săn tìm thấy con mồi của mình!
“OK! qua!” Cố Khuynh hô to, Dạ Cô Tinh ra khỏi khung hình, đẩy vị “nhiếp ảnh gia” đang ngày càng tiến lại gần cô, mỉm cười nhắc nhở, “Xong rồi.”
Nói xong cô cũng chút do dự mà rời đi, để lại anh chàng quay phim người ngoại quốc một mình thờ thẫn.
Diệp Nhĩ lắc đầu, bước lên hai bước vỗ vỗ vào vai người người đàn ông an ủi, tựa hồ cảm khái nói: “Tương vương có mộng, nữ thần lại vô tình… tiếp tục làm việc!”
Người đàn ông này là từ đoàn độ của Diệp Nhĩ được tạm thời đưa đến cho đủ quân số, cũng là một nhà thiết kế nhỏ nổi tiếng.
“Two, có thể cho tôi biết tên của cô ấy không?” Anh ta đưa mắt nhìn về phía bóng lưng mờ người phụ nữ đã đi xa không chút lưu tình, đôi mắt xanh nhạt của người đàn ông không giấu được vẻ u ám.
Diệp Nhĩ mỉm cười, “Cần gì phải vậy? Nếu đã định sẵn là không phải của mình, không phải tốt hơn là nên đưungf nghĩ về nó nữa sao?”
“Không! Không!” Người đàn ông vội vàng giải thích, “Cô ấy giống như một thiên thần, mà tôi chỉ là một người phàm. Làm sao một người phàm lại có thể thèm muốn một thiên thần được chứ? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ là của tôi, tôi, tôi chỉ… chỉ muốn trân trọng nó… ”
“Tên của cô ấy là Dạ Cô Tinh ”
“Dạ, Cô, Tinh…… ” Người đàn ông cười híp mắt, đôi mắt thoáng qua nỗi buồn, “Two, cảm ơn cô! Tôi đi làm đây! “Anh ta vừa nói vừa chạy đi.
Cảnh thứ hai là cảnh Y Hạ đến câu lạc bộ để ‘săn chuối’.
Các nhân viên nhanh chóng sắp xếp xong hiện trường, Dạ Cô Tinh lúc này cũng đã vào phòng thay đồ để phù hợp cho cảnh tiếp theo.
Quần skinny tôn lên đôi chân thon của cô, áo khoác da màu đen, hơi phóng túng và nam tính, áo ống màu đen bên trong, lộ ra hai xương đòn tinh xảo, tất cả đều thể hiện phong cách quyến rũ, đặc biệt là đôi xăng đan cao gót năm phân, càng thêm tương xứng tỷ lệ vô cùng hoàn hảo!
Quần là do chính tay Diệp Nhĩ cắt may, được làm từ chất liệu thông thường, thoáng khí tốt, mặc vào vô cùng thoải mái không hề có cảm giác gò bó, thay vào đó, còn khiến đôi chân của cô trông trở nên dài và thon hơn.
Đôi xăng đan cao gót năm phân có đệm khí cố ý chèn vào vị trí bàn chân trước, giúp giảm đáng kể cảm giác khó chịu và nguy hiểm.
Theo lời của Diệp Nhĩ, phụ nữ mang thai luôn cần được chăm sóc đặc biệt, mà cô ấy lại là một nhà thiết kế nổi tiếng, trong tương lại cũng sẽ là dì của đứa bé, cô đương nhiên phải chịu trách nhiệm!
Điều này đã khiến cho Dạ Cô Tinh đột nhiên nảy ra ý tưởng, cô phải tìm cho mình một nhà thiết kế chuyên dụng. Dù sao, sau này cô cũng cần phải tham dự nhiều sự kiện khác nhau, cũng không thể tùy tiện trong việc ăn mặc được.
Người đẹp vì lụa mà, không phải sao?
Về mặt này Diệp Nhĩ cũng được coi là người phù hợp, nhưng cô ấy thân là thiết kế trưởng của Chanel, lấy đâu ra thời gian ở bên cạnh cô mãi được chứ, nhưng Diệp Nhĩ đã hứa sẽ giúp cô tìm được ứng viên phù hợp, đảm bảo chất lượng tuyệt đối.
Với mái tóc dài buông xõa, Dạ Cô Tinh chậm rãi mỉm cười khi ngắm nhìn mình với kiểu trang điểm khói đen và đôi môi đỏ rực trong gương, màu sắc hoang dã, cá tính lộ ra rõ rệt.
Đột nhiên, nụ cười của cô dịu đi, nhìn thấy người đàn ông không mời mà tới ở trong gương, Dạ Cô Tinh khẽ liếc nhìn, “Anh Ayri có chuyện gì vậy?”
Bóng người cao lớn của Ayri lúc này đang đứng sau lưng cô, hai người đồng thời xuất hiện trong gương, kẻ trước người sau, thoạt nhìn trong giống như vô cùng thân thiết.
“Em không cảm thấy… chúng ta rất xứng đôi sao?” Ayri nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt xanh lục của anh ta dịu dàng, giống như một vũng nước trong veo.
Một tia giễu cợt lướt qua mắt Dạ Cô Tinh, nụ cười của cô vẫn không thay đổi, nhướng mày hỏi: “Lẽ nào mỗi lần anh Ayri tiếp xúcvới phụ nữ, đều sẽ dùng kiểu mở đầu như thế này sao?”
Nhưng Ayri cười càng lúc càng mê mẩm, chậm rãi cúi người, ghé sát vào tai Dạ Cô Tinh, khẽ thở dài nói: “Không phải, tôi chỉ nói như vậy với mình em thôi.”
“Vậy sao?” Dạ Cô Tinh quay người lại, lúc này một đôi mắt trong veo và đen láy dịu dàng nhìn vào anh ta, biểu tình có chút e thẹn, rụt rè. “Vậy thì tôi…”
“Xuỵt!” Ayri mỉm cười từ từ tiến lại gần, nhắm mắt lại rồi hít thật sâu, “Bé cưng, em thật thơm…”
Một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua mắt, rồi một tia xấu xa hiên lên, Dạ Cô Tinh nhanh chóng cụp mắt xuống, dáng vẻ đó, ẩn chứa sự nũng nụi e thẹn, hồn xiêu phách lạc khó thể tả nỗi, cứ như thể cô chỉ là một cô gái e thẹn và xấu hổ.
Tà hỏa bất thình lình bùng lên ở thân dưới, Ayri rất muốn ngay lập tức ấn người cô xuống dưới thân mình, bắt đầu hành sự, anh ta bắt đầu tưởng tượng ra cảnh một người phụ nữ có đôi chân thon dài trắng nõn quấn lấy chiếc eo rắn chắc của mình, thân dưới mềm mại của anh ta vuốt ve, rồi bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ mây mưa điên cuồng cực độ…
“Bé cưng, em cũng thích anh, không phải sao? Anh không chỉ có thể khiến em đạt được khoái cảm thể xác cực độ, còn có thể khiến em trở thành người đại diện toàn cầu của Chanel, không chỉ giới hạn ở Châu Á, tất nhiên, đổi lại, em phải trở thành đối tác trên giường của anh, cho đến khi anh chơi chán mới thôi. ”
Dạ Cô Tinh do dự một lúc rồi từ từ ngước mắt lên, “Được thôi!”
Trong ánh mắt Ayri phát ra một trận cuồng hỏa, anh ta trực tiếp đưa tay ra, chuẩn bị ôm lấy cô.
Dạ Cô Tinh tránh né linh hoạt, “Anh có chắc muốn ở đây không?”
Eli nhướng mày cười nói, “Ở đây, thú vị hơn.” Nói xong, một sự kích động vồ vập ào tới.
“Chờ đã!” Dạ Cô Tinh cười đến mê hồn, sắc mặt Ayri đột nhiên trầm xuống, giống như muốn trở mặt.
“Ở đây làm sao có thể coi là thú vị được chứ? Tôi có một màn còn thú vị hơn. Anh có muốn chơi thử không?” Đôi mắt của người phụ nữ cực kỳ quyến rũ, tin rằng có phải lên núi đao biển lửa, có lẽ vẫn sẽ có người nguyện đi theo.
Một tia thú vị bật ra trong ánh mắt Ayri, “Ồ… tiểu yêu tinh! Nói nghe xem.”
Đôi môi đỏ mọng của Dạ Cô Tinh khẽ nhích lên, thuận tay kéo một mảnh vải đen trên bàn trang điểm, cười duyên dáng và chu môi nói, “Anh che lại trước đi!”
Eli cầm lấy sợi vải tự bịt mắt lại, nhưng anh ta cũng không phải kẻ ngốc, anh ta vẫn để lại một khoảng trống đủ để nhìn.
Dạ Cô Tinh dẫn anh ta đi thẳng đến một cánh cửa sắt màu đen, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một nhà kho nhỏ chứa đầy đạo cụ hiện ra trước mặt hai người, còn có một cánh cửa gỗ dẫn thẳng đến địa điểm quay phim để tiện cho nhân viên công tác lấy đạo cụ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mở ra.
Eli sửng sốt nuốt nước bọt, “Chỗ, chỗ này?”
“Ừm.” Dạ Cô Tinh cười một cách phóng đãng. Eri đột ngột dừng động tác, nhíu chặt hai hàng lông mày có chút cáu kỉnh. Cùng với bộ quần áo màu đen bó sát, như thể muốn đoạt mạng của người đàn ông!
“Tiểu yêu tinh, xem anh làm sao thu phục em…” Nói xong, anh ta vồ lấy Dạ Cô Tinh như một con báo. Nếu cô đã muốn chơi thì anh ta sẽ chơi với cô tới cùng. Dù sao cảm giác kích thích như vậy, không có người đàn ông nào là không thích!
“A—” Dạ Cô Tinh đột ngột hét toáng lên một tiếng, Ayri đột nhiên dừng cử động, nhíu chặt lông mày có chút cáu kỉnh, “FUCK! Em lại sao nữa?!”
“Có, có chuột, tôi, tôi vừa nhìn thấy nó.… Mau đuổi nói đi, chính là chỗ đó! Ngay sau đó!” Dạ Cô Tinh chỉ tay về phía trước cách đó không xa, ánh mắt kinh hoàng khiến người khác có chút thương sót.
Eli đè nén sự háo hức trong lòng, tự nhủ phải nhẫn nhịn, muốn ăn ngon thì phải ăn từ từ từng miếng một, không được vội! Anh, ta, không, vội!
Nghiến răng nghiến lợi!
“Được, được, được, bé ngoan đừng sợ, anh sẽ đi đuổi nó ngay…” Nói xong, anh ta xoay người đi về hướng Dạ Cô Tinh đang chỉ, nhưng bỗng cảm thấy có một cơn đau từ phía sau truyền đến.
Người đàn ông cao lớn ngay lập tức ngã xuống đất, mất hết ý thức.
Dạ Cô Tinh thu tay lại, phản ứng đầu tiên của cô là run rẩy nổi da gà khắp người. Con lợn hôi hám chết tiệt này mở miệng ra là bé này bé nọ, cô nghe tới mức ớn lạnh, thức ăn thừa mấy trăm năm trong dạ dạy cũng phải nôn thốc nôn tháo ra hết.
Gia tộc Rothschild, cô không muốn dây vào, không có nghĩa là cô không đủ khả năng! Tuy không dám ngang nhiên khiêu khích, nhưng dùng thủ đoạn phía sau thì cũng không thành vấn đề!
Cô nhanh chóng lột trần người đàn ông ra, rồi ném thẳng vào trong góc tường. Cô nhớ lại trong nhà kho hình như có một con búp bê bơm hơi, cả hiện trường đều bị cô lật tung lên cải trang thành trông giống như một nơi vừa mới xảy ra tai nạn, nơi “những người đàn ông cô đơn tìm kiếm niềm an ủi”, rồi cô móc điện thoại di động ra.
Tách!
Hoàn hảo!
Sau đó cô khóa chặt cánh cửa sắt lại, vui vẻ bước ra ngoài, trong miệng còn ngân nga một bài hát.
Có lẽ nhờ bài tập khởi động vừa rồi, cảnh đi ‘săn chuối’ ở quán bar đã được Dạ Cô Tinh diễn giải một cách sinh động, một cô gái mê hoặc như lửa, một tiểu yêu tinh cuồng nhiệt điên dại! Thứ cảm giác đê mê say sưa toát ra từ tận xương tủy ấy khiến toàn bộ khán giả không khỏi choáng ngợp và ngưỡng mộ.
Sự hâm mộ của Dạ Vị Ương đối với cô cũng không hề giảm đi, ngược lại còn có chiều hướng tăng lên không ngừng, sau khi Dạ Cô Tinh quay xong, cô gái nhỏ giống một chú chim ríu rít không ngừng quấn lấy cô, cả ngày hôm nay sắc mặt Cố Khuynh Minh đều tối sầm.
“Tôi thấy cô là đang muốn cố ý chọc tức anh ta.” Dạ Cô Tinh liếc nhìn về phía Cố Khuynh Minh.
Dạ Vị Ương cong môi siết chặt ngón tay, “Ai ảo anh ấy độc đoán như vậy chứ! Đáng đời!”
Dạ Cô Tinh cười cười, ngừng phát biểu ý kiến. Cô trước giờ cũng không phải là người hay tọc mạch.
Ai biết được Dạ Vị Ương lại cô kéo ngồi xuống bên cạnh mìm, thở dài nhìn xa xăm, dường như có chút sầu muộn, nhưng rất nhanh sau đó đã được che dấu một cách sạch sẽ, cô ấy khịt khịt mũi, than thở, “Chị không biết anh ấy quá đáng thé nào đâu, lúc nào cũng cứ gọi em là mèo con mèo con, còn chuẩn bị cho em một cái ổ cho mèo, thức ăn cho mèo, anh ấy rõ ràng là coi em như con thú cưng của mình mà…”
“Nhưng em là người! Làm sao có thể đối xử với em như một con mèo được chứ?”
“Cho nên, mỗi lần bọn em cãi nhau đều là vì mấy chuyện mèo người này… nhưng lần nào anh ấy cũng thắng. Nghĩ lại, thật sự rất quá đáng. Dựa vào đâu mà lần nào em cũng phải nhường anh ấy, lần này em nhất định sẽ không nhường nữa…”
Dạ Vị Ương luyên thuyên nói rất nhiều về chuyện giữa cô và Cố Khuynh Minh, trong khi đó Dạ Cô Tinh luôn ngồi yên lắng nghe, không ngắt lời, không mở miệng, chỉ im lặng lắng nghe.
Thở dài ra một hơi ngột ngạt, cô gái nhỏ quay đầu lại cười ngọt ngào, “Nữ thần, cảm ơn chị. Chị càng ngày càng trở nên hoàn hảo ở trong tim em!”
“Dạ Cô Tinh, em cũng có thể gọi chị là Cô Tinh. Nữ thần nghe có chú xa lạ, nó không thích hợp với chúng ta.” Cô chủ động đưa tay ra.
Vẻ mặt Dạ Vị Ương đầy vẻ nịnh nọt, cô ấy cũng nhanh chóng đưa tay ra, “Dạ Vị Ương, Cô Tinh, chị cũng có thể gọi em là Vị Ương, Ương Ương, hoặc là, ừm… mèo con cũng được! Dù sao thì, em cũng bị gọi thành quen rồi!”
Sau khi quay xong ba phân cảnh, đến bốn giờ chiều mới kết thúc công việc. Tất cả các nhân viên đều mỉm cười vui vẻ nhìn Dạ Cô Tinh với ánh mắt cảm kích, bọn họ cuối cùng cũng có thể tan làm sớm!
Cố Khuynh Minh nhanh chóng cất máy quay, quay người lại quàng lấy con mèo con dưới cánh tay mình, rời đi như một cơn gió, Dạ Cô Tinh có chút sững sờ.
Đúng thật là yêu đến mức xem như thú cưng luôn rồi…
Trong số các nhân viên tại trường quay, có một vài bóng đen bước qua bọn họ, trên người mặc vest, đeo kính râm, khí thế ngời ngời. Những người đó đều là vệ sĩ đi theo Ayri bước xuống từ chiếc trực thăng. Nhìn thấy mọi người đều đã tan làm nhưng ông chủ của bọn họ tại sao lại không thấy đâu nữa?
Người đàn ông mặc đồ đen bày tỏ sự nghi ngờ và khổ não của mình!
Khi bắt gặp ai đó cũng đều sẽ hỏi: “Có nhìn thấy anh Ayri không?”
Đột nhiên, có một tiếng hét vang lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, chỉ nhìn thấy một nhân viên đang đứng trước cánh cửa gỗ nhỏ, xung quanh cô ta là những chiếc đạo cụ rơi vãi khắp nơi. Tay chỉ vào trong cửa, mặt đỏ bừng lên, trời ơi! Cô ta, cô ta đã nhìn thấy thứ gì…
Cánh cửa gỗ bị che kín một nửa bị bọn họ đẩy ra, đột nhiên một tiếng thở hổn hển cùng với tiếng la hét thảm thiết nối tiếp nhau vang lên, trong nhà kho, một người đàn ông trần như nhuộng, đang ôm một con búp bê bơm hơi bị vỡ kẹp giữa hai chân. Khuôn mặt điển trai đó rất dễ để nhận ra, nếu không phải là siêu mẫu Ayri thì còn có thể là ai được nữa?!
Nhìn thấy điều này, đám vệ sĩ mặc áo đen biến sắc, nhanh chóng bước lên trước, vây quanh lấy mọi người, một người bước vào nhà kho, kéo một tấm chăn mỏng sang một bên, quấn lấy thân thể lõa lồ của Ayri rồi vội vàng đưa người rời đi. Chỉ để lại vài ba người mặc đồ đen, đập vỡ hết thiết bị quay phim chụp ảnh trong tay của những người xem, sau đó đe dọa bọn họ mấy câu rồi cũng bỏ đi!
Dạ Cô Tinh ở trong đám đông trước một giây sau khi sự hỗn loạn xảy ra, cô đã kịp chụp lại hiện trường, một nụ cười ranh mãnh trên khóe môi cô dần dần hiện lên, giống như một đóa hoa mạn đà la nở rộ trong đêm tối, nguy hiểm và xinh đẹp, xinh đẹp nhưng chết người..
Đêm đông lạnh lẽo mang theo chút hoang vắng, quanh co mang theo dấu vết sầu muộn, nhưng nhà họ Kỷ vẫn không hề bị ảnh hưởng, không khí náo nhiệt xen lẫn vào nhau, làm gì có sự ảm đạm của đêm động lạnh lẽo.
Tất cả đều lên men trong cơn say, những nhân vật nổi tiếng trong chính trị và kinh doanh, giới tinh hoa từ mọi tầng lớp tụ tập lại với nhau, thêm nữa ba gia tộc lớn đều đang có mặt ở đây, cho nên tất cả mọi người đều đang tìm kiếm cơ hội cho riêng mình, hoặc rơi xuống vũng bùn, hoặc nhảy vào bể rồng.
Cơ hội ở khắp mọi nơi.
Quy tụ anh tài, mỹ nữ tuyệt sắc, đêm nay đích thị không phải một đêm bình thường!
Mà khí thế hừng hực trước mắt chính là để chào đón người đàn ông đứng trên đỉnh cao quyền lực nhà họ An…
Chương 27: dự tiệc nhà họ Kỷ, yêu ma quỷ quái (1)
Với tư cách là người chủ trì, Kỷ Cương và vợ ông ta Lận Tuệ đi lại giữa các vị quan khách, nở nụ cười tươi rói, “Hân hạnh được chào đón, tiếp đãi chưa chu đáo, có gì mong mọi người thông cảm.”
“Kỷ tướng quân khách sáo rồi, bà Kỹ hôm nay thật xinh đẹp!”
Ba người Kỷ Tu Thần, Kỷ Hạo Hiên, Kỷ Tu Viện theo sát phía sau, cùng nâng ly mời rượu và nói chuyện với mọi người, tư thế đĩnh đạc giống như một vị chủ nhân.
“Hai cậu chủ nhà họ Kỷ tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở, cô Viện cũng vô cùng cởi mở, xinh đẹp động lòng người, nhà họ Kỷ có thể được coi như phong quang tuế nguyệt, khiến chúng tôi vô cùng ngưỡng mộ!”
“Đâu có, đâu có… quá khen rồi…”
Mọi người cười nói rôm rả, không khí hòa thuận.
“Nhà họ Giang đến.” Sau khi nghe thấy thông báo của nhân viên đón khác, mọi người đều hướng mắt nhìn về phía cổng chính.
Giang Dương mặc một bộ đồ vest kiểu Tôn Trung Sơn màu xám, toát lên vẻ điềm đạm trầm ổn, tay đang bận ôm một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, có thể nhìn thấy người phụ nữ trang điểm tinh xảo và nụ cười dịu dàng. Mỗi bước đi cử chỉ đều vô cùng tao nhã, giống như một vị tiểu thư khuê các duyên dáng yêu kiều.
Đi cùng hai người là một nam một nữ. Người thanh niên vẻ ngoài đẹp trai, mặc vest chỉnh tề, nước da trầm tĩnh không có dấu hiệu của bệnh tật. Đây chẳng phải là Giang Hạo Đình cách đây không lâu bị đánh nhập viện sao?
Người phụ nữ đôi mắt híp lại, chưa từng tham dự mấy bữa tiệc của tầng lớp thượng lưu bao giờ, nhưng phải công nhận cô ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp, đôi mắt hoa mai cùng lông mày lá liễu, khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, rất thanh tú, nụ cười đôn hậu, trong đôi mắt hiện lên một phong thái điềm tĩnh và nhẹ nhàng. Khiến cô ta toát lên vẻ đẹp của trí tuệ.
Phải công nhận rằng đối diện với thế hệ thứ hai được nuông chiều từ bé, thì thế hệ thứ ba trước mặt này lại toát lên vẻ đẹp độc nhất, thu hút mọi ánh nhìn.
“Thượng tướng Giang thật có khí phách anh hùng, bà Giang càng ngày càng trẻ đẹp. Cậu Giang cũng là một anh tài xuất chúng, làm được việc lớn. Không biết quý cô đây…”
Giang Dương cười đắc ý. “Chính ủy Lữ khách sáo quá rồi, anh cũng ngày càng rạng rỡ, tôi nghe nói danh sách trở về Bắc Kinh đã được công bố, cậu nhà tiền đồ trước mắt sáng lạng, đúng là chuyện đáng chúc mừng!” Dứt lời, ông ta còn giả vờ như chợt nhớ ra, “Xem tôi kìa, bận chào hỏi, quên mất giới thiệu, đây là cháu gái Vũ Ngưng của tôi, vừa du học ở Đức về.”
“Hóa ra là cô Giang, vinh hạnh vinh hanh… ”
“Đúng là người đẹp như tranh, càng nhìn càng thích, không biết cô Giang năm nay bao nhiêu tuổi rồi…”
“Tôi nghe nói cô Giang là sinh viên hàng đầu của Đại học Hannover… ”
Một nhóm thanh niên tài tú tụ tập. Nếu như có thể đánh động được trái tim thiếu nữ này, thì có thể trèo lên cái cây đại thụ như nhà họ Giang, một bước lên mây, khi đó cá chép sẽ được hóa rồng, sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bất kể là ai hỏi câu nào, Giang Vũ Ngưng cũng luôn duy trì một nụ cười ôn hòa trước mặt, trả lời từng người một, giọng nói đặt biệt trong trẻo dễ chịu.
Giang Dương và vợ mình là Cố Phương Lan bốn mắt nhìn nhau tỏ vẻ hài lòng.
Lúc này, tiếng thông báo của người đón khác lại vang lên, “Nhà họ Tần đến.”
Tần Kỳ nắm tay vợ mình-Ngôn Tĩnh bước vào, bên cạnh hai người là hai anh em Tần Tư Hủy và Tần Thiệu Tề; Tần Sĩ nắm tay Chương Thi Huệ bước vào, hai anh em Tần Thiệu Bác và Tần Tư Thần cũng đi sát hai bên.
Ai ai cũng biết, ông cụ Tần- Tần Minh Sơn xưa nay rất coi trọng hòa khí gia đình, nhà họ Tần là chính khách nổi tiếng, giữ gìn gia phong chính là nề nếp của các gia đình chính trị, cho nên dù hai anh em trai có xung khắc tới đâu, thì khi xuất hiện trước mặt người khác, bọn họ đều phải tỏ ra là anh em một nhà vô cùng hòa thuận.
Nhưng những người tinh mắt sẽ có thể nhận ra mặc dù hai nhà đến cùng một lúc, có điều nhà Tần Kỳ vẫn bước vào cổng trước so với gia đình Tần Sĩ, đây là một cách cư xử có trật tự.
Nhưng dòng chảy hỗn loạn dưới bề mặt bình lặng cũng đần hiện rõ trong nháy mắt.
Ngôn Tĩnh mặc một chiếc sườn xám trang nhã màu trắng như ánh trăng. Kiểu dáng ôm sát cơ thể khiến vóc dáng cân đối của bà ta trở nên uyển chuyển và sống động, trong khi đó Chương Thi Huệ lại đi ngược lại, bà ta mặc một chiếc váy màu đỏ có họa tiết phức tạp, khiến bà ta trông trở nên rạng rỡ và nổi bật.
Ưu điểm của Ngôn Tĩnh chính là nằm ở chỗ xuất thân và khí chất, trong khi đó ưu điểm của Chương Thi Huệ là trẻ đẹp, quyến rũ, một bên là hoa mẫu đơn sang trọng, một bên là hoa hồng dại, hai phong cách đối lập, tất nhiên sẽ có sự so sánh.
Hai chị em dâu nhà họ Tần trước giờ luôn như vậy, bề ngoài thì rất tình cảm, bên trong âm thầm mỉa mai, trước nay đều luôn đấu tranh ngầm.
Tần Tư Hủy vừa vào cửa, ánh mắt bất giác rơi vào trên người Giang Hạo Đình, nhìn anh ta cười đùa nói chuyện với một đám người nổi tiếng, trong ánh mắt vẫn còn hiện lên sự si mê sâu sắc, cô ta yêu người đàn ông này, yêu đến mức điên cuồng, nhưng anh ta lại vì một người phụ nữ khác mà đánh nhau đến mức trọng thương, như vậy có thể gọi là yêu không?
Lần trước cặp kè với một cô diễn viên truyền hình cô ta cũng đã nhắm mắt làm lơ, dù sao thì cũng chỉ là một ngôi sao mới nổi, căn bản không xứng được gả vào một gia đình cao quý như nhà họ Giang!
Chưa nói đến việc Giang Hạo Đình còn tùy tiện để cho người phụ nữ đó mang thai, cho dù có thật sự mang thai, thì cũng chỉ là mấy loại tạp chủng! Con trai lớn của nhà họ Giang nhất định phải do cô ta sinh ra!
Nghĩ đến đây, Tần Tư Hủy cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Chỉ cần cô ta có thể trở thành vợ chính thức của Giang Hạo Đình, những thứ khác không quan trọng! Đến lúc đó, cô ta sẽ tự có cách để đối phó với đám hồ ly tinh kia…
Vì vậy, sau đó cô ta cũng không vội gây gắc rối cho người phụ nữ kia, thứ nhất, bởi vì trong mắt cô ta đó không phải là chuyện quan trọng, đàn ông ăn chơi bên ngoài là chuyện bình thường. Thứ hai, Giang Hạo Đình đối với chuyện đính hôn của hai người bọn họ khá úp mở, chô nên cô ta cũng không muốn đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Không ngờ, sau đó mọi chuyện lại nối tiếp nhau xảy ra, chỉ trong vòng vài ngày, đã có tin đồn Giang Hạo Đình vì dây dưa với người phụ nữ của vị kia nhà họ An, mà bị đưa đến bệnh viện trong tình trạng gãy xương sườn.
Hôm nay, người phụ nữ đó cũng sẽ đến, cô ta muốn xem xem, người phụ nữ này rốt cuộc là có bản lĩnh đến mức nào, mà có thể khiến cho hai người đàn ông đánh nhau đến sức đầu mẻ trán.
Tinh thần chiến đấu của Tần Tư Hủy đột ngột dâng cao, trong mắt lộ vẻ cương quyết.
Trong sân vang lên tiếng chào hỏi không ngớt, bầu không khí cũng dần lên cao, nhưng lại nghe thấy tiếng người đón khách cất lên: “Nhà họ An đến!”
Đám đông ồn ào đột nhiên im lặng đến mức tiếng cụng ly cũng trở nên rất rõ ràng.
Mọi người bắt đầu ngừng nói, ánh mắt đổ dồn về phía cửa ra vào, nhân vật chính của đêm nay cuối cùng cũng đến rồi!
Sắc mặt của mấy người nhà họ Kỷ, nhà họ Giang và nhà họ Tần đều trở nên ngưng trọng, ánh mắt chùng xuống, đến rồi…
Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, cao quý như quý tộc châu Âu, gương mặt góc cạnh sắc bén như kiếm mang theo một luồng sát khí đến kinh người, đôi mắt sắc bén như chim ưng, đôi môi mỏng mím chặt, anh vừa bước vào, bầu không khí ấm áp lập tức đông cứng trở lại, tất cả đều cảm thấy cảm giác ớn lạnh chạy dọc lưng, cả người run lên bần bật.
Cánh tay của người đàn ông đang được một cánh tay trắng nõn, mảnh mai, mềm mại và linh động khoác lấy, giống như một vật trang trí đẹp nhất trên thế giới này.
Ánh mắt mọi người chậm rãi dời về bên trái theo cánh tay ngọc mảnh mai, rồi hít một hơi dài.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu đen đến mắt cá chân, đầy vẻ thần bí, dáng người cao ráo, làn da trắng như sứ, lông mày không vẽ, đôi môi hoa đào đỏ mong, khi nhìn vào vô cùng tự nhiên giống như không hề trang điểm. Một dịp trong đại như vậy, lại để mặt mộc đến tham dự trước mặt bao nhiêu người, mỗi người đều có suy nghĩ và vẻ mặt khác nhau.
Những cô gái của một số gia đình quý tộc đã bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt gay gắt và dữ tợn cẩn thận nhìn Dạ Cô Tinh từ đầu đến chân. Từ góc độ của một người phụ nữ, yêu cầu về nhan sắc của bọn họ cực kỳ cao. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng người phụ nữ trước mặt vô cùng hoàn hảo, thậm chí không chê vào đâu được, cả về ngoại hình lẫn sắc vóc, nhưng xét cho cùng, cũng không phải là danh gia vọng tộc, không thể đặt lên bàn cân, thậm chí cô còn dám xuất hiện mà không trang điểm.
Vào một dịp quan trọng như vậy! Cho dù bản thân có xinh đẹp đến mức nào, thì trang điểm cũng là một nghi thức cơ bản nhất, giống như mọi người đều mặc váy dạ hội, đó là một cách tôn trọng những khách mời khác trong bữa tiệc, và là một biểu hiện của sự tu dưỡng bản thân.
Trong lòng mấy cô gái kia vẫn rất trầm ổn, cho dù có xinh đẹp đến mức khuynh nước khuynh thành thì đã sao? Trên đời này có rất nhiều mỹ nữ, địa vị học thức và sự tu dưỡng của bọn họ đã sớm vượt qua vẻ đẹp bên ngoài. Người phụ nữ này cho dù có thể đứng bên cạnh đế vương, thì chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi cho thiên hạ!
Còn về phần cậu chủ nhà họ Giang bị đánh hôm đó, cũng không phải là vì vị kia của nhà họ An quá coi trọng người phụ nữ này, đó chẳng qua chỉ là tâm lý bình thường của một người đàn ông có quyền lực, dù sao, người phụ nữ của anh ta, cho dù chỉ là một món đồ chơi cũng không thể để kẻ khác động đến.
Sau khi nghe những người xung quanh bàn tán, Dạ Cô Tinh chỉ cười thầm như không nghe thấy điều gì, từng bước một, đường nét uyển chuyển tao nhã, trên khuôn mặt hay trong ánh mắt không có một chút dao động.
Có điều cô có thể nhịn được, nhưng không có nghĩa là An Tuyển Hoàng có thể nhịn, khí chất của người đàn ông đột nhiên lạnh đi, đôi mắt sắc bén của anh quét qua những cô gái đang sì xào bàn tán, ngay lập tức trở nên đông cứng.
Tất cả những người phụ nữ kia đều cảm thấy sống lưng ớn lạnh, như thể bị một con thú hoang nhìn chằm chằm vào, trong giây tiếp tất cả bọn họ đều sẽ trở thành mục tiêu săn bắn của nó.
Dạ Cô Tinh siết chặt cánh tay người đàn ông, cố gắng lấy lại sự chú ý của anh, sau đó mỉm cười dịu dàng, ánh mắt kiên định như muốn nói, tin tưởng em, em có thể xử lý được.
Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt người đàn ông dịu đi một chút, An Tuyển Hoàng lập tức bỏ đi sự cưỡng chế, trong đám thiên kim tiểu thư kia có người trực tiếp ngồi sụp trên mặt đất, ánh mắt đờ đẫn, xấu hổ.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này trong ánh mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc, đồng loạt giấu đi vẻ mặt coi thường đối với Dạ Cô Tinh, bày sẵn trận địa chuẩn bị đón địch.
Người ta nói rằng đàn ông chinh phục thế giới, còn phụ nữ chinh phục đàn ông.
Để có thể thuần phục được một con báo như An Tuyển Hoàng, người phụ nữ này tuyệt đối không phải là hạng tầm thương, trước đây hành động của An Tuyển Hoàng đã thể hiện rõ vị trí của cô gái này trong lòng anh.
Lúc này, vợ chồng Kỷ Cương vội vàng bước lên trước, nở nụ cười thân thiện, trông giống như một người cậu tốt quan tâm đến cháu trai của mình, “Tuyển Hoàng, bữa tiệc chiêu đãi hôm nay là dành cho cháu. Chào mừng cháu trở lại thủ đô.”
An Tuyển Hoàng lạnh lùng gật đầu, “Cậu có lòng quá.”
Lận Huệ nở một nụ cười thân thiện, “Tuyển Hoàng à, đã nhiều năm không trở về, bây giờ đã trở nên trưởng thành và ổn định hơn nhiều rồi, cậu mợ rất vui mừng.” Nói xong ngừng lại một lúc, ánh mắt liếc nhìn sang Dạ Cô Tinh đứng bên cạnh, mỉm cười hỏi, “Cô gái này là…”
“Vợ chưa cưới của cháu.”
Wow-
Như một hòn đá khuấy động ngàn con sóng!
Ngay khi giọng nói của An Tuyển Hoàng vừa vang lên, âm thanh cảm thán và kinh ngạc từ xung quanh không ngừng vang lên, đôi mắt của Lận Huệ đột nhiên mở to, ngay cả Kỹ Cương cũng có chút sửng sốt.
Sắc mặt Giang Hạo Đình phức tạp, đôi mắt thâm thúy, nhìn chăm chú vào bóng lưng xinh đẹp mảnh mai của Dạ Cô Tinh, trong lòng chợt hiện lên một tia si mê.
Giang Vũ Ngưng và Tần Tư Thần sắc mặt đông cứng, hôm nay bọn họ đến đây là vì người đàn ông này, thời điểm An Tuyển Hoàng bước vào sảnh tiệc, dung mạo tuấn tú, thần sắc nổi bật, độc đoán đế vương của anh đã thu hút mọi ánh mắt của những cô gái có mặt ở đây. Đương nhiên, bao gồm cả bọn họ.
Người này chính là người đứng đầu nhà họ An, là một vị vua năm trong tay quyền lực, sự giàu có và nhân phẩm, nếu có thể có được sự sửng ái của anh, sau này trở thành bà An thì sẽ mặc sức tung hoành, vinh hoa phú quý!
Không ai có thể từ bỏ cơ hộ được trở thành hoàng hậu, tất cả những người phụ nữ ở đây đều bắt đầu chộn rộn, mỗi người đều có suy tính cho riêng mình
Nhưng bây giờ, người đàn ông lại chính miệng thừa nhận rằng anh ta đã có vợ chưa cưới, còn là một cái bình hoa chỉ được cái vẻ bề ngoài. Ngay cả lễ nghĩa cơ bản của việc dự tiệc cô ta còn không hiểu, giống như đang muốn tát thẳng vào mặt bọn họ.
Lẽ nào gia thế hiển hách như bọn họ, cũng không sánh bằng với một người phụ nữ chỉ là món đồ chơi cho cả thiên hạ hay sao?!
Tần Tư Thần là người đầu tiên hụt hơi, người đàn ông này đúng là cực phẩm hiếm thấy, ngày từ cái nhìn đầu tiên cô ta đã bị anh mê hoặc, trên đời này người có thể xứng đáng với Tần Tư Thần cô ta chỉ có anh, làm sao lại có thể để người phụ nữ khác giành mất được?
Cô ta tiến lên hai bước, bình tĩnh mỉm cười. Thoạt nhìn, trông giống như một cô gái thuần khiết, nhưng đôi mắt hơi xếch lên lộ ra vẻ quyến rũ mờ nhạt, có thể dung hợp hoàn hảo hai khi chất trái ngược lại với nhau, mà lại có thể thành thục đến như vậy, thật sự là rất hiếm gặp.
Vẻ đẹp của cô ta là thứ không thể nghi ngờ.
“Chị gái thật xinh đẹp, em thật ghen tị không thể sánh bằng.” Sau đó cô ta làm ra vẻ cười ngượng ngùng, lè lưỡi tinh nghịch: “Trước khi đến, em còn đặc biệt dặm phấn lại hai lần, chỉ sợ các vị khách quý ở đây không thềm để mắt đến, làm sao có thể sánh được với vẻ đẹp trời sinh của chị, không cần trang điểm cũng có thể động lòng người đến như vậy, em quả thật có chút hổ thẹn….”
Sau vài lời, tâng bốc người khác và hạ thấp bản thận, khen ngợi vẻ đẹp tự nhiên của Dạ Cô Tinh một cách đầy giả dối, vừa có thể chỉ trích sự tùy tiện của Dạ Cô Tình, còn có thể nhân cơ hội thể hiện khía cạnh vui tươi và khiêm tốn trước mặt An Tuyển Hoàng, nhằm thu hút sự chú ý của anh. Có thể coi là một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng chiến lược của cô ta dường như đã sử dụng sai đối tượng, Dạ Cô Tinh trước giờ không phải là người khóc mướn không công, nếu như muốn lợi dụng cô, thì phải coi lại xem mình có bản lĩnh đó không đã!
Cô từ từ mỉm cười, nét phong tình cũng dần hiện ra, ánh mắt lóe lên, “Quý cô đây có lẽ đã nhận nhầm người rồi. Tôi chỉ có một người em trai, không biết từ lúc nào lại có thêm một cô em gái? Hơn nữa, năm nay tôi mới hai mươi mốt tuổi, nhìn dáng vẻ của chị đây chắc cũng đã hai lăm hai sáu tuổi rồi nhỉ. Tôi làm sao dám nhận hai từ chị gái này. Theo lý mà nói chị mới là người lớn, ít nhất cũng là về phương diện trang điểm.” Ngừng một lúc, Dạ Cô Tinh nhướng mày, chăm chăm nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, “Vị hôn phu của tôi rất thích vẻ đẹp tự nhiên của tôi. Anh ấy nói, mấy thứ mỹ phẩm đó đều rất độc hại. Tôi tự hỏi chắc là không có một người phụ nữ nào có đủ dũng khí để bôi mấy thứ độc hại lên trên khuôn mặt của mình, bây giờ tôi cảm thấy rất ngưỡng mộ chị! ”
Sắc mặt Tần Tư Thần trở nên cứng ngắc, cô ta thật sự đã đánh giá thấp người phụ nữ này…