Lại một mùa xuân trôi qua.
Làn gió biển vừa mặn vừa ẩm lướt qua khắp Chiêm Ngao, mang theo một mảng hơi nước ẩm ướt.
Ánh nắng dịu dàng và ấm áp, như bàn tay mảnh mai lướt qua mặt người yêu, lưu luyến tình nồng.
Trong vườn, hoa nở tươi thắm.
Hoa diên vĩ tím và hoa mẫu đơn đỏ tươi đang xen nhau thật tuyệt. Gió lặng lẽ lướt qua, trong đình nghỉ mát, một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau.
‘Kinh dịch’ có nói: Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái. Mà tứ tượng gồm Thái Dương, Thiếu Dương, Thái Âm, Thiếu Âm. Đây là khởi đầu của dịch quái. Tuyệt Nhi, có hiểu ý nghĩa không?”
“Vạn vật trên đời đều bắt nguồn từ Thái Cực. Thái Cực không ngừng phân hoá, sinh lưỡng nghi, mà lưỡng nghi chính là những gì chúng ta nói… âm dương.”
“Rất tốt. Như đã nói, cô Âm bất sinh, độc Dương bất trưởng, bắt đầu từ âm dương, trợ giúp vạn vật.”
Một bộ áo đỏ, gió thổi tay áo, đôi mắt xanh nhìn xa xăm miên man, rộng có thể chứa sông, mênh mông có thể nạp biển, tựa núi cao, ngang mặt nước.
Rót trà, ngửi nhẹ rồi đưa lên môi.
Nhâm nhi tỉ mỉ, thần thái an nhiên.
Ngước mắt lên nhìn ánh mắt nghi ngờ của chàng trai, băng xanh và tia tím va vào nhau, hòa quyện và cùng tồn tại một cách kỳ diệu.
Nguyệt Vô Tình giương môi, tay cầm chiếc cốc dừng giữa không trung.
“Hình như con có thắc mắc.”
“Đúng vậy.” Lạnh lùng và thẳng thắn, tuổi còn nhỏ nhưng khí thế phi phàm.
“Nói ra thử xem.”
“Mặt trăng là âm, mặt trời là dương, giống cái là âm, giống đực là dương.”
“Sao không nói, nữ là âm, nam là dương?” Một tiếng cười khúc khích mang trêu chọc vang lên từ bên cạnh.
Nghe theo tiếng vọng, thấy người đi tới mặc áo blouse trắng, góc nghiêng điển trai, xương gò má thoáng hiện nét ửng đỏ, còn đẹp hơn cả hoa đào trong vườn những ba phần.
“Chú Triệt.” An Tuyệt gật đầu.
“Gia chủ gọi con tới sân tập bắn.”
Anh đứng dậy, gật đầu, quay người rời đi.
Nguyệt Vô Tình vẫn ngồi yên tại chỗ, mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tiểu An Tuyệt đi xa thì mới thu hồi tầm mắt, vẫn uống trà.
“Không mời tôi uống một ly sao?”
Minh Triệt ngồi xuống, mắt nhìn thẳng anh ta, bờ môi giương nụ cười nhẹ thoắt ẩn thoắt hiện, mang theo sự ấm áp tương đương làn gió xuân tháng ba, nhưng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.
Anh lấy ly, rót trà, khá là hài lòng.
Anh đẩy tới trước mặt Minh Triệt, bày tư thế mời uống.
Minh Triệt bưng lên, nhấp một ngụm, giây tiếp theo, dốc ngược cái ly, nước trà bắn tung tóe dưới đất.
“Mùi trà không đủ, rót lại.”
Nguyệt Vô Tình nhíu mày, tiếc cho một ly trà ngon…
“Hiểu thì hẵng phẩm trà. Nếu không hiểu thì cớ gì phải lãng phí?”
“Trà là vật chết, người là sống, lẽ nào trong mắt anh, vật sống còn không bằng vật chết?”
“Làm sao anh biết, trà trong mắt tôi là vật chết, còn anh thì sống chứ?”
Minh Triệt cười mỉa: “Vì vậy, trong mắt anh, Minh Triệt tôi là người chết? Còn không bằng một ly trà?”
“Ngang ngược.”
“Nguyệt Vô Tình, anh thật sự không hiểu hay là đang giả vờ ngớ ngẩn với tôi thế?”
Ánh mắt anh hơi loé sáng.
Anh hơi nghiêng người, nhích lại gần, đôi mắt đào hoa trong veo khẽ động: “Tôi không tin, anh không có chút cảm giác nào với tôi.”
Hai chóp mũi hướng vào nhau, hơi thở dây dưa.
Nguyệt Vô Tình cúi mắt, vẻ mặt lạnh nhạt.
Rõ ràng là gần ngay trước mắt nhưng lại giống như cách trở muôn nghìn sông núi, mông lung không rõ.
“Anh lên tiếng đi chứ!” Minh Triệt siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi.
Anh tự cho là mình đã nói đủ rõ ràng, gần như quỳ xuống để bày tỏ lòng thành, người này thì hay rồi, ngồi yên câu cá, trông thật nhàn nhã, không hề có ý đáp lại.
Một tháng, hai tháng, anh cũng nhịn, ba tháng, bốn tháng còn nhịn nữa.
Chớp mắt cũng đã nửa năm rồi, Minh Triệt sốt ruột như lửa xém lông mày, Nguyệt Vô Tình thì lại cứ không nóng không lạnh.
Là ý gì đây?
Chấp nhận, hay từ chối, cũng nên nói một câu cho rõ ràng chứ?
“Trời đất bắt đầu phân chia âm dương, giới hạn đã định. Vượt giới cũng được, sẽ không có kết cục tốt, tôi khuyên anh nên sớm dừng tay đi.”
“Ừm, tôi biết rồi, anh lại muốn nói âm dương điều hoà mới là chính đạo.” Minh Triệt nhún vai, kiểu như anh đã nghe câu này không ít lần rồi.
Nửa năm nay, tai cũng xuất hiện vết chai rồi đây này.
“Anh quậy tới thế này có ý nghĩa gì không?” Anh lạnh lùng ngước mắt, nhìn Minh Triệt một cái, cả người của Nguyệt Vô Tình bao trùm trong sự u ám, vẻ mặt mệt mỏi.
“Quậy?” Minh Triệt giận quá hoá cười: “Anh cảm thấy tôi đang quậy ư? Nguyệt Vô Tình, anh còn có trái tim không thế?”
“Lẽ nào không phải sao?”
“Có lúc tôi thật sự rất muốn bóp chết anh!” Ánh mắt của Minh Triệt lộ vẻ hung dữ.
Có gì khiến người ta đau lòng hơn khi tình yêu chan chứa bị chà đạp như giẻ rách?
Nguyệt Vô Tình cúi đầu, mái tóc dài như thác nước bay nhẹ trong gió, tấm lưng thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng giống như ngọn núi tuyết cao và lạnh lẽo.
Nguyệt Vô Tình nhìn chằm chằm vào anh, Minh Triệt cất bước đi.
Minh Triệt đi ra tới bên ngoài đình nghỉ mát, đột nhiên quay người…
“Nguyệt Vô Tình, mẹ nó anh dù có là núi Alps, ông đây cũng trèo lên, cưỡi lên đỉnh núi.”
Trái tim rung động dữ dội, ngước mắt lần nữa, chỉ thấy bóng lưng của người đàn ông ngày một xa xăm, cuối cùng biến mất tại ngã rẽ.
“Thiên đạo luân hồi, là thật… không thoát được sao?”
Âm cuối run rẩy, biến mất theo gió…
Bên kia, Minh Triệt nổi giận đùng đùng trở về nhà chính, đúng lúc đụng mặt hai vợ chồng Cohen.
Để mời Cô Tinh tham gia đóng Mãnh hổ tường vi, Cohen và Johnstone có thể nói là hao tâm tổn sức, theo từ Mỹ đến Chiêm Ngao, theo đường biển, đường bộ, đường không, đủ mọi hình thức giao thông trên các mặt trận, thậm chí dùng cả dù lượn.
Chắc hai người này may mắn, rơi xuống biển cũng có thể được tàu tuần tra vớt lên, chỉ bị thương ngoài da, không bị gì khác nữa.
“Bác sĩ Minh, vẻ mặt của anh có vẻ không được tốt, xảy ra chuyện hả?”
Minh Triệt từng chẩn đoán và điều trị cho hai người họ, cũng có chút giao tình.
“Không có gì.” Anh liếc nhìn Johnstone trang điểm trung tính, nhìn râu quai nón trên người Cohen, ánh mắt sáng ngời.
“Bây giờ anh có việc gì không?”
“Athena đã đồng ý đóng vai Tường Vi, nhiệm vụ kết thúc, chúng tôi định ngày mai rời khỏi, bây giờ đi chọn cano.”
“Hai người tự lái hả?”
“Dĩ nhiên!”
“Ha…” Họ cũng lớn gan thật.
Phạm vi vùng biển thường có cá mập trắng lớn qua lại, chưa kể đến những thú dữ khác trong nước, hai vợ chồng nhà này chê mạng của mình quá dài ư?
“Vết thương ở chân của anh chắc có thể tháo chỉ rồi, đi theo tôi xuống tầng một.”
“Bây giờ hả?” Cohen cau mày.
“Có vấn đề gì sao?”
“Tôi còn phải đi với Samnor…”
“Được rồi, tự em đi cũng được, anh đi tháo chỉ trước đi.”
Thang máy đi thẳng xuống, ting…
Đập vào mắt là một mảng màu trắng tinh đơn điệu và chật chội, bầu không khí đầy mùi thuốc khử trùng.
“Anh kéo ống quần lên để tôi nhìn thử xem.”
Cohen làm theo: “Sao rồi?”
“Yên tâm, không chết được đâu.”
“Vậy thì tốt.”
“Nhưng… sẽ để lại sẹo.”
“Có thể xoá được không?”
Minh Triệt nhìn anh ta một cái, động tay tháo chỉ: “Trên người đàn ông có sẹo là chuyện rất bình thường.”
“Samnor không thích.”
“Sau khi vết thương lành lại, có thể tiến hành bắn laser.”
“Nói vậy là có thể xoá sẹo hả?”
“Tôi không dám bảo đảm hoàn toàn xoá hết, bắn laser cũng chỉ có tác dụng làm mờ mà thôi.”
“Làm thêm vài lần, hiệu quả chắc sẽ rõ rệt hơn.”
“Về lý thuyết mà nói thì đúng vậy.”
“Cảm ơn.”
“Hình như anh rất quan tâm cô ấy?”
“Dĩ nhiên, cô ấy là người tôi yêu mà.”
Minh Triệt run tay, ớn lạnh một hồi.
“Chà… có hơi đau.”
“Bây giờ thì sao?”
“Đỡ nhiều rồi.”
“Ban đầu là anh theo đuổi cô ấy hả?”
Cohen ngạc nhiên: “Sao anh biết thế?”
Minh Triệt bĩu môi, ‘mặt mũi anh giống nô lệ phục tùng, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể biết, ok?’
“Tôi đoán.”
“Samnor là người song tính, chính xác mà nói thì cô ấy thích phụ nữ hơn. Không dễ gì tôi mới bẻ thẳng cô ấy lại được, đương nhiên phải trân trọng rồi! Giống như một tờ giấy trắng, trên mặt toàn là vết tích do anh để lại, mặc kệ là tốt hay xấu, đều thương cả!”
Cuối cùng nói đến điểm mấu chốt, Minh Triệt mừng thầm.
Anh ta ho nhẹ vài tiếng, không dừng động tác tháo chỉ: “Làm sao anh bẻ thẳng cô ấy được thế?”
Cohen lộ vẻ kiêu ngạo: “Hai tuyệt chiêu.”
Minh Triệt vểnh tai lắng nghe.
“Thứ nhất, bám riết không tha. Thứ hai, lên giường làm việc.”
Anh lắc đầu: “Tôi không hiểu lắm.” Anh giả bộ rất giống!
“Nói như vậy đi, trước tiên, thay đổi xu hướng giới tính của một người là rất khó, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách. Anh bám lâu rồi, một khi thành thói quen, đối phương sẽ vô thức thay đổi, phát triển theo hướng anh mong muốn, mặc kệ là bẻ cong hay bẻ thẳng, đều dùng chung một đạo lý.”
“Lỡ như ý chí của người kia kiên định thì phải làm sao?”
“Vậy anh càng phải kiên định hơn nữa, mài từ từ.”
Cohen theo đuổi Johnstone tròn năm năm mới thành công, đa số đều là nước mắt, cũng may anh ta đã thành công. Bây giờ nhớ lại, trừ cảm giác cảm khái ra, tất cả đều là vẻ dương dương đắc ý.
Minh Triệt cúi đầu làm việc, trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi sóng to gió lớn từ lâu…
Kiên định hơn ư?
“Sau đó, chính là làm vận động, anh hiểu ý tôi chứ?”
Anh lắc đầu.
“Chính là chuyện ấy đấy. Trước tiên, dùng thể lực chinh phục cô ấy, sau đó dần dần đột phá, tập kích tâm lý của cô ấy, hiểu chứ?”
“Cô ấy không phản kháng sao?”
“Cho nên, tôi sẽ tấn công trong lúc cô ấy hoàn toàn buông lỏng, như vậy mới có thể một đòn chí mạng.”
“Nghe cũng có vẻ có lý ha.”
“Dĩ nhiên, kinh nghiệm của người từng trải mà.”
“Nếu một khi tỉnh giấc, cô ấy trở mặt với anh thì làm thế nào?”
“Rất đơn giản, vậy thì làm lại lần nữa, mãi tới khi cô ấy không còn sức để trở mặt.”
Minh Triệt: “…”
Ăn tối xong, đám đông quây quần bên bàn, ánh lửa đỏ toả ra từ lò sưởi, sưởi ấm cả căn phòng.
Dạ Cô Tinh tặng món tráng miệng cho mọi người.
“Là phu nhân làm hả?” Minh Triệt múc một thìa cho vào miệng, lên tiếng cười hỏi.
“Chú Triệt Triệt, bảo bảo muốn ăn pudding xoài!” Đôi mắt cô bé tròn xoe đảo quanh, cười tươi như hoa.
Mỗi người được chia từng loại khác nhau, chỉ có phần của anh là có xoài.
“Vậy cháu muốn đổi với chú không?”
“Nhưng của bảo bảo đã ăn hết rồi.”
“Cho nên?”
“Cháu ăn của chú.” Lông mày cong cong, cô bé rất biết nịnh.
“Được thôi.”
Cô bé vui mừng nhảy cẫng lên.
Chuyển đề tài, ánh mắt anh ta sâu thẳm: “Nhưng mà, cháu phải giúp chú một việc trước mới được.”
“Là việc gì ạ?”
Ầm ầm ầm…
“Chú Nguyệt Nguyệt, cháu là bảo bảo đây.”
Chẳng mấy chốc, cửa được kéo ra từ bên trong.
“Sao cháu lại tới đây?” Anh ngồi xổm xuống, bế cô bé vào phòng và đặt lên ghế.
“Mẹ làm món tráng miệng, cháu mời chú ăn tiramisu ạ.”
Cô bé đưa tay, nâng trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt anh.
Trong lòng của Nguyệt Vô Tình cảm thấy ấm áp, anh đón lấy.
“Cảm ơn bảo bảo.”
“Không cần cảm ơn cháu. Bảo bảo thích chú Nguyệt Nguyệt.”
“Ừm, chú cũng thích bảo bảo.”
“Woa, tốt quá rồi…”
Trở lại phòng khách, Minh Triệt thực hiện lời hứa của mình, đưa pudding xoài cho cô bé.
Húc Nhi xúc một thìa lớn, ồ lên…
Vị thơm ngon lưu mãi trong miệng.
“Tại sao chú muốn nhờ cháu đưa bánh kem cho chú Nguyệt Nguyệt vậy?”
“Mỗi người một phần, mẹ cháu sắp xếp mà.”
“Vậy tại sao chú không tự mình đưa?”
Anh cười gượng: “Có lẽ… so với chú, anh ấy càng muốn gặp cháu hơn.”
Húc bảo bảo lắc đầu: “Cháu không hiểu.”
“Ngoan, cháu còn nhỏ, em đừng lo chuyện của người lớn.”
Có lúc ngay cả bản thân anh cũng không hiểu…
Chương 30: Hữu tình hay vô tình: Nói chuyện đêm khuya
Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng ảm đạm.
Cả đảo Chiêm Ngao, đắm chìm dưới ánh trăng, yên tĩnh mà bình thản.
Trong căn nhà chính to lớn, ngọn đèn dầu lay lắt, ngoại trừ tiếng bước chân của ám vệ tuần tra, không nghe được bất kỳ tạp âm dư thừa thãi nào.
Lách cách ——
Tay nắm cửa chuyển động, cửa, được mở ra.
Đè nén xuống tiếng tim đập kịch liệt, Minh Triệt bước vào phòng.
Khép lại cửa sổ, ánh trăng sáng ngời, trút xuống giường, tấm chăn đỏ thẫm, vô cùng đẹp đẽ.
Chính trong tấm gấm vóc đỏ tươi đó, hình bóng người gây thương nhớ tĩnh lặng nằm lên.
Mái tóc trải ra uốn lượn như thác nước, làm nổi bật ánh trăng như nước, giống như mảnh tơ lụa phát sáng di động hảo hạng, vốc một nắm, nhè nhẹ mịn màng.
Bắt đầu từ lúc nào?
Tim Minh Triệt đập mạnh, câu hỏi này anh cũng không biết được đáp án.
Đợi đến lúc phát giác, thì đã lấn sâu, không thể thoát ra được nữa.
Đi đến bên giường, chậm rãi ngồi xuống, gần như tham lam mà quan sát gương mặt bình yên đang ngủ say trước mặt.
Đúng rồi, chính là vì gương mặt này, hai người ngay từ đầu đã đối địch với nhau.
Minh Triệt tự khoe khoang mình đẹp, sự xuất hiện của Nguyệt Vô Tình làm anh rung lên hồi chuông cảnh tỉnh.
Nhưng không thể không thừa nhận, trong khoảnh khắc bộ đồ đỏ xuất hiện trước mặt anh, anh thực sự bị kinh động rồi.
Ý chí chiến đấu cứ thế nảy sinh.
Nên, những năm này, Minh Triệt nắm bắt được cơ hội là lại làm tổn thương Nguyệt Vô Tình, chưa hề nương tay, còn anh thì sao?
Không đáp lại, không ứng chiến, không so đo.
Như một người trưởng thành, xem một đứa trẻ nghịch ngợm phá phách, không thuận theo sự dạy dỗ, bao dung, nhượng bộ, chỉ có những lúc quá quá giới hạn, mới mở miệng nhắc nhở.
Minh Triệt cảm thấy rất bất lực.
Anh coi Nguyệt Vô Tình là đối thủ, Nguyệt Vô Tình lại coi anh là trẻ con?
Dồn toàn lực, lại như đánh vào một cái gối bông mềm mại, không nóng không lạnh hóa giải hiệu lực, giường như từ đầu đến cuối, đều là anh vô cớ gây rối.
Lúc sự tồn tại của một người trở thành thói quen, dần dần diễn biến thành sự ỷ lại, mà loại ỷ lại này, mang theo tình yêu và khát khao, chan chứa sự chờ đợi, sau cùng, yêu rồi, lại như không hiểu.
“Tôi đối với anh, có lẽ là như thế này….”
“Đáng tiếc, anh chưa hề để ý, cũng chưa hề nghiêm chỉnh, vĩnh viễn đứng ở vị trí trên cao, trông ngóng với tư thế quan sát, nguội lạnh đến đáng sợ.”
“Giới tính là khoảng cách sao? Không phải âm dương không thể hòa giải? Hay là, tôi vốn dĩ không lọt vào mắt anh…..”
“Có lúc, ngay đến tôi cũng nghi ngờ, con gái trên đời này nhiều như thế, đàn ông ưu tú cũng không ít, sao lại cứ một mực thích anh chứ?”
“Nguyệt Vô Tình, cuộc đời này, anh cũng đừng nghĩ đến việc bỏ mặc tôi. Không chết, thì không từ bỏ.”
Trong đôi mắt đào hoa xẹt qua một ánh sáng kiên định thăm thẳm, thông suốt, thu hút.
Ngàn vạn lời nói, đều hóa thành tiếng thở dài nặng trĩu.
Đứng dậy, mở cửa đi ra.
Bên trong lại khôi phục về trạng thái yên tĩnh.
Anh chưa từng nghĩ đến việc dùng sức mạnh, chỉ cho một ít thuốc ngủ vào bánh Tiramisu.
Nếu không làm như thế, Nguyệt Vô Tình sao lại có thể im lặng mà nghe anh nói hết?
Mặc dù, anh đã ngủ say rồi, cũng tốt hơn so với vẻ mặt lạnh lùng vô tình thường ngày…..
Đường dài đằng đẵng, con đường phía trước xa vời, nếu đã bước vào rồi, thì tuyệt đối không có cách nào lui bước được nữa.
Có dũng khí lựa chọn nơi xa, thì phải có nghị lực chịu được gian khổ.
Dưới ánh trăng, người đang ngủ say kia lại chậm rãi mở mắt, ánh mắt sáng ngời thông thấu không mang theo nửa chút sương mù.
Không hề giống bộ dạng vừa mới tỉnh giấc.
Thời điểm đôi mắt rủ xuống, cũng thu lại sự phức tạp cuồn cuộn bên trong nó.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu về, tiếng chim kêu ríu rít.
“Chú Triệt Triệt, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng Bảo bảo.”
“Chú Nguyệt Nguyệt, chào buổi sáng!”
“Ngoan.”
Minh Triệt xoay người, Nguyệt Vô Tình đã đứng sau lưng anh, bộ đồ màu đỏ khoác lên một khí sắc tuyệt hảo.
Mái tóc đen buông xuống, hai gò má màu đào mận, đôi mắt u ám phát sáng.
Nếu sinh ra ở thời xưa, không chừng lại tuyệt sắc nghiêng thành?
“Chào.” Vuốt cằm, cười nhạt.
Tuy biết rằng sẽ bị anh coi thường, nhưng Minh Triệt vẫn làm không biết chán.
Đều nói rằng, khi đã yêu một người, chính là ngu ngốc.
Lúc trước anh không tin, bây giờ tự mình trải nghiệm lấy, anh không khỏi không thừa nhận.
“Chào.”
Minh Triệt giật mình, không dám tin mà mở to mắt.
Nguyệt Vô Tình nghiêng người, đi lướt qua, khóe môi lại không chủ định được mà mím chặt.
“Chú Triệt Triệt, chú sao thế? Đang chơi trò im như khúc gỗ sao? Sao lại không động đậy gì cả?”
“Bảo bảo, vừa nãy chú Nguyệt Nguyệt của cháu nói chuyện rồi?”
“Đúng thế ạ! Chú ấy khen bảo bảo ngoan~” Đôi môi cử động cười một nụ cười ngọt ngào, hai má lúm đồng tiền như hoa đang nở rộ.
“Chú ấy còn nói lời gì khác không?” Rồi ánh mắt đột nhiên phát ra một tia sáng kinh ngạc.
“Chú ấy chào chú buổi sáng tốt lành!”
“Thật à?”
“Chú không nghe thấy sao?”
Giây tiếp theo, An Húc tròn vo được Minh Triệt ôm vào lòng, xoay trái ba vòng, tiếp đó xoay phải ba vòng, chọc cho cô bé không ngừng cười khanh khách.
“Bảo bảo, cháu đúng thật là phúc tinh của chú!”
“Phúc tinh? Là gì?”
“LuckyStar!”
Dứt lời, hôn chụt một cái lên má cô bé
An Húc lau mặt, bĩu môi, thoáng qua sự ghét bỏ: “Người ta vừa mới bôi phấn thơm…..”
Cả một buổi sáng, Minh Triệt đều ở trong trạng thái vô cùng phấn khích, anh muốn hỏi rõ ràng, Nguyệt Vô Tình rốt cuộc có ý gì, đột nhiên chào hỏi anh, cứ cảm thấy không quá chân thực.
Nhưng cứ chuẩn bị nói ra, lại đánh mất dũng khí để nói.
Ngộ nhỡ anh nhất quyết phủ nhận, không dễ dàng gì mới tìm thấy được ánh sáng của hy vọng, trong nháy mắt sẽ lại bị tiêu hủy.
“Theo tôi đến phòng làm việc.”
An Tuyển Hoàng đột nhiên mở lời, hai người đối mặt, đều rất cẩn trọng.
“Gia chủ.”
“Gần đây gia tộc Gambino có nhiều hoạt động, dựa vào thông tin được truyền đến, đã bàn chuyện hợp tác với vua cờ bạc của Macao- Hạ Thạc.”
An Tuyển Hoàng đưa tài liệu cho hai người họ.
“Gambino thì bàn chuyện gì với nhà họ Hạ chứ? Bọn họ sao lại hợp lại với nhau?” Minh Triệt nhíu mày.
“Có thể để hai thế lực trước đây không hề liên quan gì đến nhau này đã liên minh với nhau, ngoại trừ lợi ích, thì không còn gì khác.”
Vẻ mặt Nguyệt Vô Tình thản nhiên, đi luôn vào vấn đề.
“Năm ngoái chính sách quản lý sòng bài nội địa Trung Quốc có điều chỉnh, so với những năm trước, nới rộng rất nhiều hạn chế, hai gia đình này muốn chơi trò liên kết độc quyền.”
“Haha —— dựa vào đám phế vật của Gambino?” Minh Triệt cười mỉa.
“Đừng quên, còn có nhà họ Hạ.” Nguyệt Vô Tình lạnh lùng nói xen vào.
“Nắm lấy nửa giang sơn sòng bài ở Macao, thậm chí ở Florida cũng có phân bố sản nghiệp tương quan. Hơn nữa, Hạ Thạc này, từ một người tính khí kỳ quặc trải qua nhiều khó khăn, leo lên được đến vị trí ngày hôm nay, thì cũng không phải là một người ngu ngốc.”
Minh Triệt nghe vậy, có hơi đăm chiêu.
“Tôi có một thắc mắc.”
“Nói.”
“Hai gia đình này, ai là người đã bắc cầu cho họ?”
“Một thầy phong thủy của Hong Kong, tên là Hồng Thái, tự xưng là đệ nhất dự toán, sau khi Kim Tước môn xuống dốc thì người này bỗng nhiên phất lên, phảng phất xu thế của Phạm Âm Ngã năm xưa.”
Hồng Thái là khách quý của Hạ Thạc, không chỉ giúp gã ta bày binh bố trận, còn đoán tướng số vận mệnh.
Có lẽ, Hồng Thái thật sự có chút bản lĩnh, dù sao hai năm gần đây Hạ Thạc đều thuận buồm xuôi gió, công lao đều quy về người này, cứ thế nhận hết đãi ngộ.
Khoảng thời gian trước, còn giao việc chuyển phần mộ tổ tiên cho người này toàn quyền phụ trách.
Về phần người Hong Kong mà nói, thờ thần linh, tuân theo già trẻ, là gốc rễ của con người. Nếu Hạ Thạc đã giao việc lớn là di chuyển phần mộ này cho Hồng Thái, có thể thấy rõ mức độ tín nhiệm.
Gambino kết nối với Hồng Thái, có thể thuyết phục nhà họ Hạ cũng không còn khó hiểu nữa.
“Các anh có ý kiến gì không?” An Tuyển Hoàng trầm giọng hỏi.
“Nếu muốn phá hoại thế lực liên minh này của hai bên, cách trực tiếp nhất, chính là cắt đứt sợi dây ràng buộc giữa hai bên.”
Nguyệt Vô Tình chậm rãi nói, lãnh đạm như tuôn ra từ trong lòng.
Đứng tại chỗ, rất dễ cho người khác liên tưởng đến —— “Di thế độc lập” bốn từ này.
“Nghĩa là, giết Hồng Thái?”
“Trước mắt, đây là cách nhanh và hiệu quả nhất.”
“Tôi đi.” Nguyệt Vô Tình bỗng nói.
“Tôi cũng đi.”
Ngày 21 tháng 4, trực thăng có in dấu hiệu của nhà họ An, từ Chiêm Ngao vượt qua vùng biển Thái Bình Dương, trực tiếp đến Trung Quốc.
“Như thế này đã có thể thay đổi rồi sao? Chỉ sợ những việc mình có thể nghĩ đến, Hạ Thạc cũng có thể nghĩ đến.” Sắc mặt Minh Triệt cứng lại.
“Hạ Thạc tuy có đầu óc, nhưng tính nết bất thường, đa nghi, bảo thủ. Cho dù đoán được nhà họ An sẽ hành động, cũng sẽ chỉ nghĩ đến việc ám sát.”
Từ Chiêm Ngao bay thẳng đến Bắc Kinh chỉ là để tránh tai mắt, điểm đến thật sự là Macao.
Ra khỏi sân bay, hai người ngồi xe đi thẳng đến biệt thự cạnh biển.
Năm đó, lúc phu nhân vẫn chưa lên đảo, tất cả bọn họ đều đã sống ở đây.
An Tuyệt và An Húc cũng được ra đời ở đây, hồi ức về kết cấu của vườn hoa, đình nghỉ mát vẫn còn.
Nâng tay xoa nhẹ vào hàng rào trắng, Minh Triệt nhất thời hốt hoảng.
Những ngày tháng đó, phảng phất như hiện ra rõ mồn một trước mắt.
Nguyệt Vô Tình pha trà trong đình, tự mình đánh cờ tìm niềm vui, mà anh ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng nói vài câu châm chọc, có lúc uống trà, còn nhất định phải là trà mà người nào đó rót cho.
Có một lần, lấy nhầm chén trà, nếm được mùi thơm không giống ngày xưa.
Đã nếm thử một lần thì lần sau càng muốn được nếm nữa.
Lúc đó, anh thật sự không phản ứng kịp, chỉ nghĩ rằng kỳ lạ.
Rõ ràng là trà được rót ra từ một ấm trà, vì sao lúc trước uống, cùng bây giờ uống lại khác nhau?
Sau đó, cẩn thận hồi tưởng, mới hiểu rõ mấu chốt.
Hóa ra, từ lúc đó trở đi, Nguyệt Vô Tình đã giả bộ với anh!
Rõ ràng biết anh lấy nhầm chén trà, lại không nói lời nào, như một hũ hồ lô.
Thím Vương mời hai người vào, cười rạng rỡ, đôi mắt rưng rưng.
“Về là tốt rồi….. về là tốt rồi…”
Một mình bà ấy, con cái không ở bên cạnh, cùng bạn già trông coi ngôi biệt thự vắng vẻ, mong có một ngày gia chủ và phu nhân có thể quay lại Trung Quốc.
Hôm nay, Minh Triệt và Nguyệt Vô Tình đến như mong đợi, bà ấy cảm thấy rất vui vẻ.
Ăn xong bữa tối, hai người trở về căn phòng lúc trước nghỉ ngơi.
Đi qua hành lang, Nguyệt Vô Tình đi trước, bộ áo quần đỏ tha thướt, mái tóc như mực, Minh Triệt đi sau, gần như quấn quýt mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người phía trước.
Hồi ức, lần lượt kéo đến.
Đã từng, anh xông vào phòng của Nguyệt Vô Tình, rình xem dáng vẻ xinh đẹp lúc đi tắm.
Đã từng, anh đặt mình trên giường, dùng lời ám hiệu, nói lời khiêu khích.
Có lẽ, lúc đó, anh đã rơi vào rồi, chỉ là không dám thừa nhận.
“Nguyệt Vô Tình, anh không có gì để nói với tôi sao?”
Dừng lại bước chân, nhưng vẫn chưa quay đầu, Minh Triệt chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng thắn rắn rỏi.
“Anh muốn nghe điều gì?”
“Nói ra anh nghĩ gì về tôi đi!” Chìa hai tay ra, nâng đôi môi cười, đem căng thẳng và thấp thỏm giấu vào vẻ mặt bất cần đời.
Minh Triệt vẫn là Minh Triệt, không thể vì yêu mà ngu ngốc, cũng không vì người mà điên cuồng.
Giống như tín đồ thành kính đang chờ đợi ngày tuyên án, anh rất bình tĩnh, thậm chí đem theo sự ung dung trong sự đau khổ.
“Anh, rất tốt.”
Bịch ——
Lúc Minh Triệt đang ngây người, căn phòng được đóng lại, đợi anh kịp phản ứng lại, làm gì còn bóng dáng Nguyệt Vô Tình nữa?
Anh, rất tốt?
Là ý gì?
Khuôn mặt Minh Triệt viết lên hai chữ lờ mờ.