Trong mắt ông tràn ngập sự nhớ nhung hoài niệm, nhưng Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy châm chọc.
Nếu đã yêu, vì sao không yêu một cách sâu đậm; nếu đã yêu sâu đậm, vì sao không thể bảo vệ được người mình yêu?
Mất đi rồi mới biết quý trọng, thì đó chỉ là—— giả tạo!
“Con và bà ấy rất giống nhau…”
Dạ Cô Tinh cười cười không nhìn, cũng không nói gì.
“Con đang trách cha sao?”
“Không đến mức đó.” Đón nhận ánh mắt của đối phương, cô cũng thẳng thắn nói, “Người nên trách ông, chưa bao giờ là tôi.”
Ánh mắt Carl căng thẳng, đáy mắt xẹt qua vẻ đau khổ.
“Mẹ con… Bà ấy có khỏe không?”
“Bà ấy đã chết rồi.”
Loảng xoảng ——
Đế của chiếc ly nện xuống mặt bàn, kèm theo đó là âm thanh giòn tan của chiếc thìa gõ vào thành ly, tay của ông run run.
Ông run run nói từng chữ, “Không, thể, nào!”
“Tin hay không tùy ông.”
“Vậy con… Bà ấy…” Vẻ ung dung trên mặt ông biến mất không còn nữa, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và hoảng hốt, “Không thể nào… Có sự che chở của gia tộc Ives, bà ấy sẽ không thể xảy ra chuyện gì được…”
Dạ Cô Tinh cười lạnh.
“Không thể? Ông dựa vào cái gì mà cho rằng, một người phụ nữ chưa kết hôn mà đã mang thai vẫn có thể còn chỗ đứng trong xã hội thượng lưu nước Pháp? Lại còn dựa vào cái gì mà cảm thấy gia tộc Ives sẽ bảo vệ che chở bà ấy vô điều kiện?”
“Nói vậy chắc hẳn ông đã cho người điều tra tư liệu về tôi, vậy ông có biết là tôi lớn lên trong một cô nhi viện ở Trung Quốc không?”
“Ông có biết thế nào gọi là cô nhi không? Là đứa trẻ không cha, không mẹ, tự sinh tự diệt!”
“Vậy mà lúc này đây ông còn dám hùng hồn đứng đây hỏi tôi có trách ông hay không?!”
“Carl Gustave, ông thật sự tự cho mình là đúng!”
Không hận sao?
Nếu là Diệp Tử, cô đương nhiên không có lý do gì để hận. Vì bất luận là Nina hay Carl, bọn họ đối với cô đều là những người không quen biết.
Nhưng mà là Dạ Cô Tinh, cô không có cách nào buông bỏ được.
Sự đa tình và hèn nhát của Carl đã tạo thành bi kịch cho cuộc đời Nina, và cũng chính ông là người gián tiếp gây nên sự đau khổ cho chủ nhân của cơ thể này.
Cô ấy vốn dĩ có thể sống một cách kiêu ngạo, có thể đứng cùng với những vương tôn công tử, thiên kiêm tiểu thư con cái của dòng dõi quý tộc. Thế nhưng kết cục là lại bị bạn cùng phòng bỏ thuốc, chết trong một cái hẻm nhỏ dơ dáy bẩn thỉu.
Những kí ức này từ lâu đã hòa vào trong linh hồn, cho nên tuy Diệp Tử không tự mình trải qua, nhưng những kí ức này vẫn hiện lên rõ mồn một trong mắt, như chính cô là người trải qua những điều đó.
“Năm đó, cha cũng là bất đắc dĩ…”
“Bất đắc dĩ vứt bỏ mẹ tôi? Hay là bất đắc dĩ cưới Sylvia?”
Carl vẻ mặt căm phẫn: “Bà ta đã mang thai, cha có thể làm gì chứ? Lúc ấy, cha không biết Nina cũng…”
“Câm miệng! Loại đàn ông không quản được nửa người dưới của mình, ông biết gọi là gì không?” Dạ Cô Tinh cười lạnh, “Gọi là ngựa giống.”
“Rõ ràng đã xác định quan hệ với mẹ tôi, nhưng đảo mắt một cái lại ở cùng một chỗ với một người đàn bà khác. Ông xứng nói ra chữ yêu này sao?”
Loảng xoảng ——
Bàn tay đập lên mặt bàn, Carl tức giận đến đỏ mắt, gân xanh bên thái dương nổi lên.
“Tình yêu của cha dành cho bà ấy, không cho phép bất kỳ ai chà đạp, dù là con cũng, thì không được phép!”
“Vụng trộm với hết người phụ nữ này tới người phụ nữ khác, những đứa con trai con gái riêng liên tiếp được sinh ra. Cái ông gọi là tình yêu là như vậy sao?”
“Alizee, nghe cha giải thích…” Carl suy sụp, đối mặt với đứa con gái cường thế như vậy, ông cảm thấy áp lực, hoảng hốt không biết làm thế nào…
Không có ai dám thẳng thừng chất vấn ông như vậy, cũng không một ai dám chỉ vào mũi ông mà chửi rủa ông một cách thậm tệ như vậy.
“Giải thích?”
Từ đầu đến cuối, Dạ Cô Tinh đều không tức giận.
Ánh mắt hờ hững, giọng điệu lạnh nhạt đã đem những điều bất kham đó khuấy trộn lên, khiến cho máu chảy đầm dìa dưới ánh mặt trời. Cũng từng bước từng bước dồn ép Carl đến vực sâu của tuyệt vọng.
“Được, ông nói đi.”
“Năm đó, Sylvia lấy chuyện mang thai ra uy hiếp cha, đe dọa nếu không kết hôn cùng bà ta thì bà ta sẽ nói chuyện này cho truyền thông. Thời gian đó dân chúng đã tồn tại sự bất mãn đối với Hoàng thất, nếu như lại nổ ra vụ bê bối thì hậu quả… Không thể tưởng tượng nổi.”
“Cho nên ông đã thỏa hiệp?”
Carl trầm mặc, dưới cái nhìn nhìn sắc bén của Dạ Cô Tinh, sự quẫn bách của ông không chỗ nào trốn chạy.
“Cha là bua của đất nước, trọng trách gánh nặng trên vai không cho phép cha có bất kỳ bước đi sai lầm nào.”
Lời thanh minh với những từ ngữ nghiêm khắc chính trực, một lý do hết sức quang minh chính đại, nhưng lại đổi lấy một tiếng cười nhạo chế giễu.
Dạ Cô Tinh cảm thấy người đàn ông này——Thật cặn bã!
“Cho nên, ông đã hy sinh thân mình vì nghĩa mà thỏa hiệp sao?”
“… Lúc đó cha vốn không còn lựa chọn nào khác.”
“Vậy lúc đầu, tại sao ông lại nảy sinh quan hệ với Sylvia?”
“…”
Dạ Cô Tinh thuận thế lấn áp, ánh mắt như thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, sắc bén bức người.
“Nếu như đã trộm ăn mỡ, vậy sao không chùi mép cho sạch sẽ?”
“Nếu như ông đã không có cách nào quản lí tốt bản thân, thì sao lúc đầu lại đi trêu chọc mẹ tôi?”
Carl kinh sợ, “Con…”
“Đừng nói với tôi là tình thương của cha trong ông trổi dậy, muốn làm đám cưới chạy bầu.”
“Cha không có!” Ông thấp giọng rít gào, giống như con thú bị vây trong lồng.
“Là vua của một đất nước, ông đến cả một người phụ nữ cũng không xử lý được, vậy thì làm sao có thể thống lĩnh được thần dân?”
“Bà ta đã mang thai, cha có thể làm sao được chứ?!”
“Tiêu trừ bà ta đi!” Đồng tử đen híp lại, “Ông dám không?”
Carl như gặp quỷ, “Con… Sao con có thể…”
Dạ Cô Tinh ngồi lại vị trí ban đầu, cô đưa tay sửa cổ tay áo, cười một cách thản nhiên.
“Độc ác sao? Vô tình sao?”
“…”
“Carl, thất bại lớn nhất đời này của ông chính là lúc cần cắt đứt thì lại không dứt khoát, tự mình trói buộc mình. Nếu tôi là ông, ban đầu khi ở bên cạnh Nina thì sẽ không ngu ngốc đi trêu chọc những người phụ nữ khác. À, ông đừng nói với tôi là Sylvia chủ động quyến rũ ông, sau đó ông không kiềm chế được bản thân nên tinh trùng lên não đấy nhé?”
Carl sắc mặt đỏ lên.
“Được rồi, coi như là ông đã ngủ với bà ta, à không, là Sylvia ngủ với ông…” Dạ Cô Tinh cười đầy vẻ mỉa mai, châm chọc, “Ông lại chưa từng nghĩ tới, nếu bà ta mang thai và có một ngày đến tìm ông, ông sẽ làm thế nào sao?”
“Được, coi như ông bị đắm chìm đến u mê đầu óc, thiếu suy nghĩ. Vậy sau khi biết Sylvia mang thai, tại sao ông không tìm cách giải quyết mà để mặc cho bà ta uy hiếp, rồi sau cùng đành phải thỏa hiệp?!”
“Nghĩ cách? Cha có thể tìm cách gì đây, cũng không thể bỏ đứa bé…” Ông đang nói rồi đột nhiên dừng lại, mắt Carl lộ ra vẻ khiếp sợ, “Con…”
Dạ Cô Tinh nhún nhún vai, nhìn dáng vẻ như rất thoải mái, đáy mắt lại xẹt qua tia rét lạnh: “Đấy, không phải là ông đã nghĩ ra cách rồi sao?”
Vẻ mặt Carl vặn vẹo.
Ông thừa nhận, chính mình cũng không thích đứa con gái Victoria này, nhưng ông cũng chưa từng có sát tâm…
“Con, quá, tàn, nhẫn.”
Ông không thể chấp nhận được việc đứa con gái của mình và Nina lại là một người xem mạng người như cỏ rác như vậy!
“Tàn nhẫn?” Khóe môi cô nhếch lên một nụ cười, “So với lòng thương người, bác ái của ông, tôi thật sự cảm thấy tự ti. Một quốc vương cao quý tao nhã, trong lòng luôn nghĩ đến nhân dân, đối với bất kỳ ai cũng đều mang một trái tim nhân hậu. Không phải là ông không nỡ bỏ đứa bé, cũng không phải ông bị ép buộc phải cưới Sylvia, mà là tình yêu của ông dành cho mẹ tôi không đủ!”
Carl vô cùng hoảng sợ, ông muốn lớn tiếng phủ nhận, nhưng lại giống như bị ai đó bóp chặt cổ họng, không thể phát ra âm thanh cũng không thể thốt ra một chữ nào.
Không… Không phải như thế…
Ông yêu Nina… Yêu cả đời này… Nhớ cả đời này… Chờ đợi cả đời này…
Đều là lỗi của Sylvia!
Năm đó là do bà ta dụ dỗ ông nên mới mang thai!
Ông bị dồn ép đến bước đường cùng mới phải đồng ý kết hôn với bà ta!
Trong tim ông, từ đầu đến cuối chỉ có Nina!
“Không dám thừa nhận sao? Ông lấy đạo đức để rêu rao cho sự phản bội của mình, lấy trách nhiệm để che đậy sự phản bội bất trung của mình, viện cớ để trốn tránh sai lầm. Năm đó, bà ấy đúng là bị mù mới có thể yêu loại đàn ông như ông?!”
“Ta là cha của con!” Carl tức giận trách mắng, trái tim như bị chà xé bót lột một cách đau đớn, tất cả những sự dơ dáy bẩn thỉu không chỗ nào che giấu, ông ta bất an, lo lắng hận không thể chạy trối chết!
“Ngoại trừ việc cung cấp một con tinh trùng ra thì mấy năm qua ông đã làm được những gì?”
“…”
“Alizee, con còn nhỏ, thế giới của đàn ông, phụ nữ các con không bao giờ hiểu được.” Ông nói trong sự bất đắc dĩ, tang thương, suy sụp.
“Nếu điều ông đang muốn nói tới chính là việc bất kỳ lúc nào bất cứ nơi nào cũng có thể động dục, làm cho người khác mang thai thì tôi thật sự không hiểu và cũng không muốn hiểu.”
“Những cái đó đều là gặp dịp thì chơi thôi!”
Dạ Cô Tinh nhất thời cảm thấy vô cùng buồn nôn.
“Tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi – bà ấy đã yêu sai người.”
Là một kẻ phản bội nhưng cho tới bây giờ ông ta vẫn cứ hùng hồn cho mình là đúng, nếu đổi lại là An Tuyển Hoàng thì ông ta đã sớm bị anh cho một phát súng chết rồi!
Có lẽ, Carl thật sự giống như ông ta nói, nhiều năm như vậy vẫn một lòng nhớ mãi không quên Nina, nhưng điều này có thể nói lên cái gì chứ?
Yêu sao? Có lẽ là đã từng.
Chỉ sợ phần lớn là tiếc nuối, tiếc nuối thứ mà ông ta không có được, mới làm cho ông ta canh cánh trong lòng.
Không muốn tranh luận về vấn đề tình cảm của ông ta và mẹ nữa, Dạ Cô Tinh đồng ý ra gặp mặt ông ta là có một việc quan trọng hơn.
“Nghe nói, Hoàng thất Thuỵ Điển có một cây cỏ Long Dương?”
“Cỏ Long Dương?”
“Cây có màu xanh biếc, cao khoảng chừng như vậy.” Dạ Cô Tinh lấy tay phác họa độ cao, “Cả phiến lá phẳng dẹp có hình bầu dục, thân lá sẫm màu, thùy lá hình kim to bản đầu nhọn, ngoài rìa có những cái răng cưa xù xì. Mặt trên lá có màu xanh tro hoặc màu xanh vàng sẫm, thưa thớt những cộng lông tơ mềm. Ở bên dưới bao phủ bởi những lông tơ màu trắng xám.”
“Hình dáng giống cây ngải cứu.” Nghĩ nghĩ, Dạ Cô Tinh bổ sung.
“Hoa Lục Thần?!”
“Đó là tên gọi gốc của nó…”
“Con dùng nó để làm cái gì?”
“Ông không cần biết.”
Carl đột nhiên bình tĩnh lại, trong mắt lướt qua tia sáng.
“Ta dựa vào cái gì phải cho con?”
Thấy ông ta lộ ra vẻ mặt của một thương nhân đang đàm phán, trên khóe môi cô nở ra một nụ cười lạnh.
Carl biết cô hiểu sai, cảm thấy vô cùng ảo não. Khóe miệng cử động định giải thích nhưng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng lại từ bỏ.
Cũng được, hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm đi…
Dù sao thì người cha như ông trong mắt cô đã sớm không đáng một đồng…
“Ông có điều kiện gì?”
“Thừa nhận thân phận công chúa, quay trở về Hoàng thất.”
Mắt Dạ Cô Tinh trở nên sâu hơn, “Sylvia cũng đồng ý sao?”
“Không cần bà ta đồng ý, trên người con đang chảy dòng máu của Hoàng thất Thuỵ Điển, đây là sự thật không thể tranh cãi.”
“Ông muốn dùng nhân khí của tôi để tranh thủ sự ủng hộ của nhân dân Thuỵ Điển.”
“Phải.”
Carl cố bày ra vẻ mặt của một cuộc mua bán giao dịch. Ngoại trừ cách này, ông thật sự không thể nghĩ ra cách nào khác để cô chịu chấp nhận quay về.
“Được. Tôi đồng ý.”
“Ba ngày sau, tại hoàng cung Thuỵ Điển ở đảo Hoàng hậu, lúc đó Thủ tướng sẽ dẫn đầu các đại thần của đất nước đến tham dự buổi lễ.”
Ngày hôm sau, Dạ Thất cầm một hộp gỗ màu đen đưa cho Dạ Cô Tinh.
“Sư phụ, đồ đã lấy được rồi, con đã để cho Ám Vệ đưa về Chiêm Ngao, không quá hai ngày nữa sẽ đến nơi.”
“Tốt rồi!”
Nỗi lòng mấy năm nay ông vẫn luôn trăn trở, cuối cùng cũng đã kết thúc.
“Hoàng đã xuất phát chưa ạ?”
“Hai tiếng trước đã đi rồi. Nó còn mang theo Húc Nhi…”
“Cái gì?!”
Vào lúc này, dẫn theo Húc Nhi tới làm cái gì?
“Hôm qua, sư phụ đã bảo Việt sư huynh của con bói một quẻ.”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hơi run sợ.
Cô biết, sư phụ nói như vậy nhất định là có điều căn dặn, cho nên cô cũng không vội hỏi, yên lặng chờ đợi câu sau.
“Xuất hiện sóng gió, tử vi thay đổi, tổn hại long khí, một sinh linh nhỏ sắp ra đời.”
Một đứa bé… Sắp ra đời…
Chỉ sợ, cô nhóc tham ăn tham ngủ kia sẽ trở thành bước ngoặt lớn nhất trong chuyến đi tới Châu Âu…..
Đều nói thiên mệnh khó đoán, nhưng không hẳn con người không thể làm được!
Chương 56: Bữa tiệc nội y, toa tàu bị đánh úp
Hoàng hôn buông xuống, Dạ Cô Tinh ăn tối xong thì nhận được cuộc gọi từ Dạ Huy Nguyệt.
Từ sau khi phía chính phủ Thụy Điển lên tiếng tuyên bố, thì đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau.
“Chị, là thật sao?”
“Ý em là gì?”
“Công chúa.”
“Ừ, trên phương diện huyết thống thì đúng vậy.”
“Ồ…” Có vẻ hơi ảm đạm.
Hiện giờ Dạ Huy Nguyệt rất mâu thuẫn, vừa vui mừng vừa cảm thấy sự chua xót không thể nói ra được.
Vốn dĩ, Dạ Cô Tinh chỉ có một người thân là anh, nhưng bây giờ cô vừa lắc mình một cái đã biến thành công chúa hoàng thất, trong lòng không khỏi cảm thấy mất thăng bằng.
Giống như kiểu đó là đồ vốn thuộc về mình nhưng lại bị cưỡng chế cướp đi mất.
“Nhóc ngốc, nghĩ gì đấy? Chị mãi mãi là chị của em, gì mà công chúa hay không phải công chúa chứ, không quan tâm!”
Huy Nguyệt nghe vậy thì cười ngây ngẩn một hồi, “Chị, chị tốt quá đi.”
Giọng điệu còn mang theo chút nũng nịu.
“Người nào mới thật sự là người thân, trong lòng của chị hiểu rõ.”
“Có phải anh rể đang qua chỗ chị không?”
“Ừ, ngày mai tới.”
“Chị tự chú ý an toàn.”
“Ừm.”
“Hôm qua em nhận được cuộc gọi mời từ nhãn hàng thời trang WHYRED, muốn mời chị chụp ảnh cho mất mẫu mới nhất, em chưa tỏ thái độ gì cả. Ý chị như nào?”
Quần áo may sẵn của WHYRED được đông đảo phụ nữ Thụy Điển yêu thích, từ 18 đến 58 tuổi đều là khách hàng của nhãn hàng này.
“Không vội, kéo dài được thì cứ kéo.”
“Nhưng theo như sắp xếp lộ trình hiện giờ của chị thì e rằng không dư thời gian đâu.”
“Cho nên chị mới nói là không gấp. Cứ giữ lại, sẽ luôn có ích.”
“…Chị, chị muốn nhận tổ quy tông hả?”
“Quyền nghi chi kế.” (*Thành ngữ này đề cập đến phương pháp tạm thời để đối phó với một tình huống nhất định.)
Sau khi kết thúc cuộc gọi thì Dạ Cô Tinh lại lần lượt liên lạc với Vu Sâm, Dạ Thất.
Tân Nghĩa An, Hòa Thắng Hòa và 14K đều rất an phận, giới xã hội đen Hong Kong gió yên sóng lặng.
“Thời niên thiếu” và “Dòng chảy thời gian” dự kiến khởi chiếu tại Hong Kong và đại lục vào ngày mùng một tháng chín, nhân cơ hội mùa tựu trường mà tuyên truyền một cách không e dè.
Hiện nay, cuốn tiểu thuyết cùng tên đã được xuất bản để bán trước, dự kiến sẽ được chuyển đi vào ngày hôm sau.
Các buổi tuyên truyền lớn sẽ ảm đạm không ít vì sự vắng mặt của Dạ Cô Tinh, nhưng trước sự tuyên bố của hoàng thất Thụy Điển, thì việc cô đi từ Hong Kong sang châu Âu cũng hợp tình hợp lý.
Dẫu sao thì trong mắt quần chúng thì Athena đi như vậy là để nhận người thân.
Kim phượng hoàng bay từ giới giải trí ra, trước tiên là gả vào nhà giàu có, ngay sau đó lại lộ ra thân phận công chúa.
Có người hâm mộ thì tất nhiên là sẽ có người ghen tị.
Dù cho bên ngoài có bàn tán xôn xao như nào đi nữa, thì người trong cuộc vẫn không hề giao động.
Dùng bất biến ứng vạn biến.
Sau khi xử lý xong xuôi tất cả các chuyện vụn vặt lớn nhỏ, Dạ Cô Tinh lại tập yoga thêm nửa tiếng, trong lúc cô chuẩn bị đi tắm thì điện thoại đổ chuông.
“…Victoria?!”
Nửa tiếng sau, Dạ Cô Tinh gặp cô ta trong một quán bar có tên là “Whisper”.
Lúc đó, người phụ nữ say khướt mặc một bộ quần áo da sexy, ngồi xụi lơ trên ghế sô pha, mái tóc dài rối bời, đôi mắt xanh mờ mịt.
Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt.
Cô liếc nhìn cửa chính đóng chặt của căn phòng mà không dấu vết lùi về sau nửa bước.
Hoàng trữ?
Chẳng khác gì sâu rượu cả!
Thật ra thì ấn tượng của cô đối với Victoria cũng không tệ, dáng người cao, nước da lúa mì, bờ vai rộng và khí chất chỉnh tề thẳng thắn.
Khó mà tưởng tưởng được mẹ của cô ta là Sylvia.
Một người phụ nữ khôn khéo nội liễm, nhưng lại dạy nên một người con gái hào phóng lỗi lạc như vậy.
Rất khó mà tưởng tượng nổi…
“Tìm tôi có chuyện gì?” Dạ Cô Tinh nhẹ hỏi, cô quan sát người nào đó đang xiêu vẹo trước mắt.
Cô ta nghe vậy thì vùng vẫy đứng dậy, cố gắng mấy lần nhưng đều bỏ cuộc giữa chừng nên cuối cùng lại yếu đuối mà ngã ngược trở lại.
Dạ Cô Tinh đỡ giúp một tay.
“Cám ơn.”
“Trạng thái của cô không tốt, hôm khác chúng ta nói sau.”
“Chờ chút đã!”
Dạ Cô Tinh dừng bước.
“Cô cho rằng tôi say rồi sao?”
“Chẳng lẽ là chưa?”
Victoria giận tái mặt, trịnh trọng nói, “Chưa hề.”
“Người say sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình đã say, giống như kẻ trộm sẽ không bao giờ thừa nhận mình là kẻ trộm vậy.”
Người phụ nữ nhún vai, ánh mắt dần trấn tĩnh, “Cô rất hài hước.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, “Cảm ơn.”
“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
Dạ Cô Tinh bước đến đầu kia của ghế sô pha rồi ngồi xuống, sau đó cởi áo khoác phủ lên khuỷu tay, sửa sang một cái: “Có thể.”
Thời gian thế này, một nơi như thế này, cô không đoán được rốt cuộc là Victoria muốn làm gì.
“Tôi không ngại cô ngồi gần một chút.” Ánh mắt chân thành.
Khóe miệng Dạ Cô Tinh giật một cái, “Sâu rượu.”
Victoria ngớ người một chút, dường như rất kinh ngạc đối với việc cô nói thẳng không kiêng kị như vậy, “Cô là người đầu tiên dám nói với tôi như vậy.”
“Như vậy là như nào?”
“…Muốn nói cái gì thì nói cái đó, rất… chân thật.”
Cô ta cũng bắt chước hành động của Dạ Cô Tinh, cởi áo khoác ra rồi phủ lên cánh tay, chỉ còn sót lại cái yếm lụa đen xuyên thấu mỏng manh, như ẩn như hiện, rất mơ hồ.
Sắc mặt Dạ Cô Tinh vẫn như thường, nhưng ánh mắt lại hơi đang dừng lại trên bộ trang phục trên người cô ta.
Thân là hoàng trữ của một nước, là người thừa kế ngôi vị, chưa nói đến chuyện đến quán barr mà còn chơi lớn ăn mặc sexy như vậy.
Nếu bị người ta nhận ra, rồi lại đụng phải gánh truyền thông thì chắc là hôm sau toàn bộ châu Âu đều phải chấn động.
“Đẹp không?” Nhưng cô ta lại chẳng hề băn khoăn về cái yếm xuyên thấu trên người mình cả, trong nháy mắt cô ta ngước mắt lên thì tựa như ánh sao sa vào tay giặc vậy.
“Rất sexy!”
“Vậy sao?” Cô ta nghe vậy thì đột nhiên trở nên vui vẻ, dứt khoát cởi quần da ra.
Nhìn người phụ nữ mặc một bộ nội y gợi cảm đắt tiền trước mắt, Dạ Cô Tinh hơi sững sờ.
“Cô…”
Victoria quay một vòng thì bày ra pose kết thúc, “Dùng ánh mắt thời thượng chuyên nghiệp của cô, cảm thấy bộ nội y này như thế nào?”
Cô ta hỏi một cách quá trịnh trọng khiến khóe môi Dạ Cô Tinh giật giật, cuối cùng cũng không thể nói ra cái gì cả, bắt đầu nghiêm túc quan sát cô ta… bộ nội y trên người cô ta.
“Màu đen, cảm giác nhìn thấu rất mạnh, chất liệu lụa mỏng càng thêm phần phóng khoáng, một bên rũ xuống gọn gàng và phóng khoáng, có lợi trong việc kéo dài cơ thể, phù hợp với người châu Âu da trắng cao gầy.”
Bộp bộp—
“Rất xuất sắc, chẳng trách Lagerfeld cũng khen cô không ngớt lời như vậy.
“Kêu tôi tới đây là để nhìn cô show đồ lót gợi cảm sao?”
“Không ngạc nhiên sao?”
“Ngạc nhiên cái gì?”
“Tôi… mặc như vậy.”
“Là hoàng trữ của một nước, đúng là cô hành động rất khác người, nhưng sở thích cá nhân không liên quan đến thân phận.”
Đừng nói đến chuyện mặc như vậy, chỉ cần lấy thân phận giờ đây của Victoria mà ngâm mình trong quán bar đã là tội không thể tha.
“Không liên quan đến thân phận sao?” Cô ta khẽ lẩm bẩm, ánh mắt người phụ nữ lộ ra sự giễu cợt nhàn nhạt.
“Nếu xong chuyện rồi thì tôi đi trước.”
“Chờ một chút.”
Dạ Cô Tinh còn chưa kịp phản ứng đã bị cô ta túm ngay tại chỗ, mang cô đi vào bên trong.
Chưa nói đến chuyện không giống với đàn bà châu Âu, huống chi Victoria lại cao to như vậy, kéo một cái, dùng lực không nhỏ.
“Nhìn—”
Dạ Cô Tinh đứng ở cửa, trong lúc ngước mắt lên thì ánh mắt đột nhiên cứng lại, nhìn trân nghẹn lời.
Căn phòng xấp xỉ rộng năm mươi mét vuông, tủ quần áo cao lớn bằng gỗ đàn hương kê sát ba bức tường, hương thơm thoang thoảng, phảng phất nét cổ xưa.
Một cái giường Kingsize được đặt ở chính giữa, ra giường màu hồng, vỏ chăn màu xanh lam.
Chiếc gương to lớn chiếm toàn bộ mặt tường.
Bức bình phong thêu thủy mặc màu đen được xếp lại bên phải mép giường, vắt đầy đồ nội y trên đó.
Trong lúc vô tình liếc nhìn, qua cánh cửa tủ quần áo bằng gỗ đàn hương khép hờ thì Dạ Cô Tinh nhìn thấy đủ loại đồ dùng tình thú trong đó.
Trong phút chốc, một ý tưởng hoang đường hiện lên trong đầu.
“Cô…”
“Đúng vậy.”
Dạ Cô Tinh kinh ngạc.
“Nếu cô đồng ý thừa kế ngôi vị, thì tôi sẽ rất cảm kích.”
“Đây là mục đích mà cô kêu tôi tới?”
“Đúng vậy.” Victoria ợ một cái rồi nói tiếp, đôi mắt mờ mịt, nhưng lại nhìn Dạ Cô Tinh cười ngốc, “Tôi định… tặng cô một bộ.”
“Hở…”
“Những thứ này đều là vật quý giá tôi cất giấu nhiều năm, coi như tâm can bảo bối, vậy mà vẻ mặt của cô là sao đây?!”
Cô ta tức giận trừng mắt một cái, có thể chê cô ta nhưng không thể ghét bỏ những thứ đáng yêu nho nhỏ này của cô ta được!
Cảm nhận được sự giận giữ xen lẫn ánh mắt u oán của đối phương, khiến Dạ Cô Tinh hơi xấu hổ.
Victoria thấy cô hơi buông lỏng thì nháy mắt mấy cái, thành khẩn nói: “Đàn ông đều thích những thứ này, cô hiểu mà~”
“Dường như kinh nghiệm của cô… rất phong phú.”
“Ực… cũng bình thường thôi… một hai ba bốn năm bạn trai cũ… dù sao thì cũng đếm không hết.”
“Cô đều dùng mấy thứ này rồi à?”
“Đương nhiên rồi.” Ánh mắt Victoria lộ ra vẻ đắc ý, “Làm một người trải nghiệm tình thú xuất sắc, tự mình kinh qua trăm trận là tiền đề quan trọng nhất.”
“Ặc…”
“Cô yên tâm, trong này đều là đồ cất giữ, chưa hề dùng qua.”
“…”
Lúc Dạ Cô Tinh rời đi, tay xách một cái túi giấy màu đen, dải lụa trắng thắt thành nơ trang trí trên đó, bên trong là một món đồ màu đen nằm lẳng lặng… bra.
Quay lại khách sạn, tắm rửa, đi ngủ.
Không biết là do bị Victoria miệng đầy mùi rượu làm cho say hay sao, mà đầu của cô trở nên mơ màng nặng trĩu, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Lần nữa mở mắt đã là ngày hôm sau.
Nhìn đồng hồ treo tường một cái, đã chín giờ?!
Dạ Cô Tinh trở mình ngồi dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để sửa sang bản thân.
Ra cửa, đi đến sân bay.
Bởi vì đã qua giờ cao điểm đi làm, nên tàu điện ngầm không hề chật chội, người thì tụm ba tụm năm, người thì đọc báo nghe nhạc hoặc là nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Sáng sớm bình thản, yên tĩnh và tốt đẹp.
Loảng xoảng— rầm rầm rầm—
Bất ngờ phát sinh trong nháy mắt, cùng với sự chấn động kịch liệt của toa tàu, tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên.
Tiếng súng cũng theo đó mà vang lên…
Cửa tàu điện ngầm mở ra, khoảng mười tên đàn ông vạm vỡ mặc đồng phục màu nâu sẫm chen chúc lên toa tàu, người nào cũng cầm súng trong tay, nhìn bề ngoài thì có vẻ giống người Trung Đông.
Ngay lúc bất ngờ phát sinh, Dạ Cô Tinh lùi người vào trong góc, tay này nắm lấy tay vịn để ổn định thân mình, tay kia thì buông thõng xuống một cách tự nhiên, áp vào đường may quần, hơi nhích một chút là đã có thể chạm tới phía bên trong của đùi phải.
Chỗ đó quấn một khẩu súng lục màu bạc tinh xảo, chẳng qua là bị vạt áo khoác dài đến đầu gối che đi…
Tiếng kêu gào lượn lờ bên tai, Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhìn, nhưng suy nghĩ đang ngàn xoay vạn chuyển, im lặng suy đoán khả năng thoát thân thành công của mình.
Người đàn ông ngăn trước người phụ nữ, người phụ nữ che chở đứa bé sau lưng, đứa bé hoảng sợ trợn to mắt nhưng không gào khóc.
Tất cả đều là phản ứng theo bản năng, nhưng lại nói lên tố chất của người dân một nước.
“Ngồi xuống, tựa vào nhau và đưa hai tay lên đầu.” Giọng nói ồm ồm, mạng đậm giọng điệu Trung Đông.
“Mẹ kiếp! Bầy chó Thụy Điển kia đuổi đến đâu rồi?”
“Cũng canh giữ ở cửa ra của tàu điện ngầm.”
Tên đó tóm lấy một cậu bé tầm năm sáu tuổi, ném sang cho tên đồng bọn, cậu bé hoảng sợ giãy giụa thì đổi lấy một cái tát thô bạo, máu chảy từ lỗ tai xuống má khiến mọi người nhìn thấy mà giật mình.
“Mang ra ngoài, nói cho mấy thằng cảnh sát kia là chúng ta có con tin trong tay, rút hết mai phục ngay lập tức, nếu không…”
“Phó thủ lĩnh, người này làm thế nào?”
Một tên đàn ông cao to khác một tay vác súng, tay kia kéo một người phụ nữ có thai bê bết máu, đi từ một toa khác tới.
Tiếng súng vang vừa rồi kia là…
Ánh mắt Dạ Cô Tinh chợt trở nên rét lạnh.
“Chết chưa?”
“Còn sống.”
“Ném ra ngoài luôn đi, để cho đám cảnh sát Thụy Điển kia thưởng thức một chút…”