“Về biên độ giọng, có cần tôi phải đi xử lý một chút không? À… Là thế này, giọng nói của con người khó mà hoàn hảo được. Không chỉ về âm sắc tự nhiên, mà còn là cách phát âm và thói quen dùng từ cũng sẽ có ảnh hưởng. Dưới tình hình như thế, chúng tôi sẽ thực hiện một số thao tác làm mờ sau khi lồng tiếng xong, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều. ”
Vương Trực vừa nghe thấy vậy, cậu ấy mở trừng mắt nhìn anh ta: “Ý của anh là giọng nói của cô chủ nhà chúng tôi có khuyết điểm, nghe không hay?”
Hạ Hồng sửng sốt, ngay lập tức anh cuống quýt giải thích: “Tôi tuyệt đối không có ý đó! Tôi chỉ là một nhân viên chuyên môn đưa ra ý kiến của bản thân mà thôi. Có nghe theo hay không, quyền quyết định vẫn là ở trên tay của mọi người.”
Dạ Cô Tinh khẽ ừm một tiếng: “Tôi hiểu rồi. Không cần sử dụng cái đó, anh cứ sử dụng quãng giọng ban đầu của tôi là được.”
Hạ Hồng gật đầu, trong lòng lại cảm thán một tiếng, không chịu nghe lời người lớn gì cả……
Nhưng người ta là bà chủ, anh ta cũng không có lời gì để nói.
“Chuẩn bị sẵn sàng, action!”
Hạ Hồng đeo tai nghe vào, anh ta ngồi ngay ngắn trước bàn điều khiển.
Sau một tiếng “Bắt đầu”, vẻ mặt anh lập tức nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ thận trọng.
Anh ta sử dụng cả hai tay, bắt đầu điều khiển các thiết bị một cách thuần thục…
Vương Trực đứng khoanh tay ở phía sau yên lặng quan sát, cậu ta vuốt cằm, trong lòng thầm gật đầu… ừm, trông chuyên nghiệp phết nhỉ!
Trước mặt hai người là một tấm kính cách âm cực lớn, họ có thể nhìn thấy được Dạ Cô Tinh đeo tai nghe đứng trước micro một cách rõ ràng.
Sau một tiếng “action”, họ thấy cô gái đó chậm rãi nở nụ cười. Có một loại hơi thở mềm mại toát ra từ người cô như cảnh xuân tháng ba, trong sáng nhưng không quyến rũ, nhẹ nhàng tỏa sáng cả đáy lòng. Giống như tiếng nước suối chảy róc rách xen kẽ những hòn đá dưới ánh trăng, tài giỏi nhưng không kiêu ngạo.
Gương mặt xinh đẹp đấy, mặc dù đã bị chiếc mũ lưỡi trai và kính mát che đi hơn phân nửa, làn da lộ ra bên ngoài được phủ dưới ánh đèn vàng chói mắt trong phòng, sáng lấp lánh như ngọc, thướt tha lả lướt.
Đôi môi đỏ hồng, nụ cười thản nhiên, như không ham không muốn. Cứ như nắm càn không trong tay.
Vẻ đẹp mâu thuẫn nhưng lại vô cùng hài hòa.
Trong phút chốc, Hạ Hồng sửng sốt, phản ứng đầu tiên là dò xét trong trí nhớ, xem là đại minh tinh nào đây. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, anh ta cảm thấy rất không có khả năng. Nếu thật sự là một ngôi sao, nhất định phải có dàn ekip thu âm chuyên nghiệp, đâu tới phiên anh ta làm việc cho họ.
Nhưng, khí chất như vậy, khuôn mặt như vậy, không thể nào chỉ là một người nhỏ bé không có tiếng tăm…
Cái này……
Hạ Hồng nghi ngờ.
Vương Trực chỉ nhìn chằm chằm, cậu ta nuốt nước miếng. Sau một lúc cậu cũng không có phản ứng lại, trong lòng không khỏi cảm khái… Quả nhiên hồng nhan họa thủy mà. Như này… hại biết bao nhiêu người rồi?!
Bên trong phòng thu âm, Dạ Cô Tinh chậm rãi mở miệng…..
“Bạn có hạnh phúc không? Nếu bạn hạnh phúc, thì tôi cảm thấy may mắn cho bạn. Nếu bạn không vui, đừng buồn, bạn hãy học cách hạnh phúc.”
“Thực ra, chúng ta đã học tập cả đời. Học cách quên, chúng ta mới có thể thoát khỏi bất hạnh và hướng tới tương lai. Học kiềm chế, bởi vì sự bốc đồng thường hoàn toàn phản tác dụng. Học cách từ bỏ, bởi vì một số thứ chỉ có thể được thưởng thức từ xa. Học cách suy nghĩ để tìm ra khuyết điểm. Học nỗ lực, bởi vì chỉ có nỗ lực mới có thể được đền đáp, mặc dù sự cho đi luôn không tương xứng với phần thưởng. Hãy học cách nếm trải, để biết trân trọng những nỗi đau và niềm vui trong cuộc sống…”
“Chúng ta cần học hỏi nhiều điều, không ngừng tiến lên trong học tập, không ngừng phấn đấu hướng tới lý tưởng của mình. Trong lý tưởng cần thận trọng nhưng không tự phụ, hào phóng nhưng không phung phí, kiêu căng nhưng không kiêu ngạo, khiêm tốn mà không hề yếu đuối.”
“Nhưng… chúng ta đã quên học cách khoan dung. Khoan dung với những người và những điều không quen biết, tha thứ cho những người đã làm tổn thương chúng ta. Khoan dung với cha mẹ, người yêu của bạn hoặc những người khác. Có lẽ vì lòng khoan dung của bạn, họ sẽ cố gắng hướng tới con người lý tưởng của bản thân mình, học cách trở nên lương thiện, học cách tự tin, học được… “
“Phật nói rằng: Thản nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên. Nhất định phải thay đổi cả đời mình, chỉ đợi trăm năm sau, tới khi đóa hoa kia nở rộ.”
“Bây giờ là 22 giờ 50 phút, ở đêm khuya như vậy, cho dù bạn ở đâu, không cần biết người bên cạnh bạn là ai. Tôi ở đây thành tâm cầu chúc cho bạn được khỏe mạnh.”
“Đây là chuyên mục Bầu trời thành phố tần số 92,7 MHz,.”
Dạ Cô Tinh tháo tai nghe xuống, ra hiệu OK với Hạ Hồng bên ngoài cửa kính. Hạ Hồng đột nhiên giật mình tỉnh lại, anh ta nhanh chóng sờ soạng thiết bị ghi âm trước mặt, tập trung hoàn thành công việc. Sau một hồi rối ren anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Dạ Cô Tinh đang ở trong phòng thu âm.
Trên thực tế, ngay khi Dạ Cô Tinh cất tiếng nói, với tư cách là một người có kỹ thuật lồng tiếng chuyên nghiệp và yêu nghề, Hạ Hồng thoáng cái đã phản ứng kịp trước sự ngạc nhiên về ngoại hình và khí chất của cô gái này, nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc.
Dạ Cô Tinh đẹp thì có đẹp và còn có cả khí chất tuyệt vời, nhưng Hạ Hồng chỉ bất ngờ trong khoảng thời gian đầu. Trong làng giải trí có rất nhiều nữ diễn viên có tài năng, ngoại hình, khí chất xuất chúng. Tuy chưa tiếp xúc gần gũi nhưng trong công việc hàng ngày cũng đã nghe qua trên báo chí, tạp chí cũng không ít. Hay là lúc chụp ảnh viết bài ở chỗ xa, vị trí đặt camera cũng từng thấy qua.
Nhưng điều khiến anh ta thực sự choáng váng chính là giọng nói của cô gái nhỏ này!
Không sai! Là một người chuyên nghiệp trong việc lồng tiếng, công việc của anh ta là xử lý âm thanh. Anh ta đã làm trong lĩnh vực này hai mươi năm, mặc dù không thể nghe âm thanh để phân biệt hình dạng, nhưng giọng hay hay dở thì anh ta vẫn có thể phân biệt được rõ ràng.
Ở những độ tuổi khác nhau của một người, giọng nói sẽ thay đổi khác nhau trong từng thời kỳ. Rõ ràng người trước mặt có giọng nói nhẹ nhàng, giọng nói không bị suy giảm, khoảng hai mươi tuổi, cô ấy vẫn là một cô gái.
Giọng nói của một cô gái trẻ, sinh ra đã có sẵn sức sống. Đó là món quà độc nhất của tuổi trẻ, tràn đầy sức sống. Giống như ánh mặt trời mới sinh ra, từng câu từng chữ đều ấm áp, mỗi lần dừng lại đều mềm mại. Đây là đặc điểm trong giọng nói của hầu hết các cô gái trẻ, Dạ Cô Tinh cũng không là ngoại lệ.
Nhưng điều thực sự khiến Hạ Hồng cảm nhận được bên trong sự dịu dàng này, có sự ấm áp, không có thăng trầm của cuộc sống. Như thể cô đã đi nhiều con đường, nhìn thấy nhiều núi, đi qua nhiều sông biển. Cũng như đã từng trải qua các gia vị của cuộc sống như niềm vui, nỗi buồn và đau thương.
Bởi vì cô hiểu được nên mới khoan dung! Giọng nói trong trẻo, năng động như vậy nhưng lại có âm trầm thấp. Giống như vừa đang an ủi, lại vừa có vẻ thương cảm. Trong lòng lại có một sức mạnh xoa dịu lòng người, khiến người ta không vì bi thương này mà chán nản, vì đồng cảm mà sa sút.
Giọng như vậy…… Người như vậy………
…
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời xấu hổ trốn vào sâu trong ngọn núi. Khi màn đêm từ từ buông xuống, cũng là lúc những ánh đèn bắt đầu sáng lên. Thoáng cái toàn bộ Tứ Phương Thành được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ.
Thủ đô còn được gọi là Tứ Phương Thành, bởi vì nơi đó có tứ hợp viện vô cùng nổi tiếng.
Tứ Hợp Viện mang theo sự pha trộn của thời gian, ghi lại dấu ấn độc đáo có một không hai về những thăng trầm của lịch sử.
Sau bữa cơm chiều, những người sống trong tứ hợp viện lần lượt ra ngoài. Trẻ nhỏ đang cười nói vui vẻ dưới gốc cây liễu trước sân, cụ già ngồi một bên cầm chiếc quạt lá cây hương bồ nhìn ngắm và cười.
Mọi thứ đều yên tĩnh, nhàn nhã, thanh bình và yên ả.
Nhưng trái ngược hoàn toàn là Internet đang nóng hổi ở giờ phút này.
Vào khoảng 7 giờ tối, một đoạn ghi âm được đăng bởi blogger nổi tiếng “Tôi là fan của ‘Áo Tím’”. Sau khi công bố chuyện Tiêu Mộ Lương đảm nhận vai nam chính trong “Bầu trời thành phố”, đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi. Các phương tiện truyền thông lớn, đều đang chú ý đến tiến triển của sự việc này…
Đây là hành động tiếp theo mà “Bầu trời thành phố” hấp dẫn sự chú ý của công chúng và giới truyền thông sau vụ việc Bạch Sương Sương bị chê diễn xuất, danh sách làm phim, Tiêu Mộ Lương diễn chính…
Chương 52: Quân đoàn màu đen. Đổi lại là tôi bảo vệ.
Ban đầu, một đám người trên mạng vì say mê giọng nói đặc biệt của ‘Áo Tím’, nên kéo nhau làm ầm ĩ bằng bình luận ở trên Weibo.
“Nữ thần! Nữ thần! Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!”
“Woah! Giọng của nữ thần hay thật đấy!”
“Từ người qua đường thành fan luôn!”
“Mấy người nói xem, ‘Áo Tím’ có phải là người dẫn chương trình trên radio không?”
“Hmm, nghe cũng hợp lý đấy.”
“Rõ ràng quá hợp lý. Giọng hay thế này mà không làm người dẫn chương trình thì quá lãng phí!”
“Tôi cảm thấy người đăng bài chắc chắn biết về thân phận thật sự của ‘Áo Tím’. Phải lôi ra, dùng cực hình hỏi cung.”
“Người đâu! Đem xích với roi da qua đây, mang thêm cả nến nữa…”
“Ha ha, bác bình luận ở bên trên, đây là muốn chơi SM hay là phạt cực hình đấy?”
“Có gì khác nhau à?”
“…”
Ầm ĩ một trận rồi mọi người lại tiếp tục đem đoạn ghi âm ra. Vừa nghe vừa tưởng tượng ngoại hình nữ thần khuynh nước khuynh thành như thế nào, xinh đẹp tuyệt thế ra sao, rồi sau đó…
Hửm?!
Đột nhiên phát hiện có cái gì đấy không đúng lắm.
“Nhưng… chúng ta đã quên học cách khoan dung. Khoan dung với những người và những điều không quen biết, tha thứ cho những người đã làm tổn thương chúng ta. Khoan dung với cha mẹ bạn, người yêu của bạn hoặc những người khác. Có lẽ vì lòng khoan dung của bạn, họ sẽ cố gắng hướng tới con người lý tưởng của bản thân mình, học trở nên lương thiện, học cách tự tin, học được… ”
Có ý gì? Càng nghe mọi người lại càng có cảm giác hiểu ra cái gì nhưng lại không thể nói ra được. Dù sao thì cũng cảm giác là nữ thần có ý gì đó.
Người có tâm rất nhanh đã liên tưởng đến tin hot sáng nay, rằng Tiêu Mộ Lương diễn vai nam chính của bộ phim “Bầu trời thành phố”.
“Nữ thần nói… khoan dung? Không lẽ là để ám chỉ thái độ của chúng ta với Tiêu Mộ Lương á?”
Lúc bình luận này nhảy ra, người trên dưới đều chìm vào im lặng.
“‘Áo Tím’ lại bác bỏ tin đồn giúp Tiêu Mộ Lương á? Đùa gì đấy?”
Cuối cùng, sự yên lặng lại bị phá vỡ, trong phút chốc lại ồn ào lên. Lần này lại còn sôi nổi hơn so với tất cả những lần trước.
“… Tôi nghĩ ra một khả năng.”
“Là vì đoàn làm phim à?”
“Tôi thấy không giống. Nếu như là vì đoàn làm phim thì họ có thể nói thẳng ra mà, cần gì phải vòng vo ẩn ý thế. Tôi nghĩ đây là ý riêng của ‘Áo Tím’…”
“Nói như thế thì là ‘Áo Tím’… ủng hộ Tiêu Mộ Lương à?”
“…”
“…”
“Sao, sao lại không nói gì nữa rồi? Tôi có thể nói, tôi đây kiên quyết ủng hộ tất cả các quyết định của ‘Áo Tím’ được không? Huhu, mọi người chỉ cho tôi với… Thực ra tôi thấy Tiêu Mộ Lương cũng không tệ mà…”
“Tôi cũng có chung quan điểm.”
“Ủng hộ ‘Áo Tím’.”
“Ủng hộ nữ thần.”
“Đúng! Học cách khoan dung và tha thứ, nói không chừng ‘Áo Tím’ không chọn sai. Tiêu Mộ Lương biết đâu sẽ đem đến bất ngờ cho chúng ta thì sao?”
“Chào mọi người! Thực ra tôi là fan của Tiêu Mộ Lương, xin lỗi vì lúc ban đầu đã không thành thật. Tôi nghe nói Tiêu Mộ Lương muốn diễn “Bầu trời thành phố”, diễn cặp với nữ thần ‘Áo Tím’ cho nên mới chạy đến đây. Cũng không có ý xấu gì, chỉ mong có thể thấy được nhan sắc thật của nữ thần. Thế nhưng sáng nay đến lại thấy mọi người đang bàn luận kịch liệt, nói thật thì tôi cũng hơi tức giận. Tin chắc là chẳng có một ai có thể trơ mắt ra nhìn người khác ghét bỏ thần tượng của mình. Nhưng cuối cùng tôi vẫn lựa chọn im lặng, bởi vì mỗi người đều có quyền tự do ngôn luận, đều có yêu ghét cá nhân. Tôi thích Mộ Lương nhưng tôi không thể bắt tất cả mọi người đều như tôi. Cho nên tôi mới coi như không nhìn thấy, nhưng cả ngày hôm nay tôi vẫn không vui. Ăn cơm tối xong, tôi không nhịn được lại mò lên đây. Lúc tôi nghe được đoạn ghi âm này của ‘Áo Tím’ tôi hiểu ra rồi. Tôi biết cô ấy nói tốt cho Tiêu Mộ Lương, lúc cô ấy nói rằng chúng ta phải học cách khoan dung, tôi đã không nhịn được mà rơi nước mắt.”
“Chị Tiêu, đừng khóc! Xoa đầu, an ủi! Chào mọi người, mọi người có thể gọi tôi là Mập Mập. Tôi cũng là fan của Tiêu Mộ Lương. Lý do tôi đến cũng giống như chị Tiêu, chính là muốn tận mắt nhìn thấy nhan sắc thật của nữ thần. Thế nhưng lại nhìn thấy những lời bình luận công kích ác ý về Tiêu Mộ Lương. Tôi lại không nhịn như chị Tiêu, ngay lúc đó đã mắng chửi một trận, đã có những lúc không vui vẻ gì với một số người. Cũng đã có lúc tức giận những bạn đơn giản chỉ là thần tượng ‘Áo Tím’ trong đây. Nhưng lúc nghe thấy đoạn ghi âm này, tôi đã thấy bản thân mình sai thật rồi. ‘Áo Tím’ thật sự là nữ thần, cô ấy có một trái tim đầy khoan dung! Tôi chân thành xin lỗi tất cả mọi người ở đây!”
“Còn có tôi nữa! Tôi cũng là fan của Tiêu Mộ Lương! Cảm ơn sự ủng hộ của ‘Áo Tím’ với Tiêu Mộ Lương. Chúng tôi cũng sẽ luôn ủng hộ cô, ủng hộ Mộ Lương, ủng hộ “Bầu trời thành phố”! Thật ra Mộ Lương là một người rất tốt, mọi người chỉ nhìn vào khiếm khuyết về thân phận của anh ấy, nhưng lại xem nhẹ những ưu điểm của anh ấy. Lúc đó tôi còn đang học đại học, hôm đấy trời rất lạnh, tôi đi qua phim trường thấy anh ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rất mỏng, quay cảng rơi xuống nước. Thế nhưng đạo diễn không ngừng hô cắt, anh ấy không hề than thở một câu, cứ thế nhảy rồi lại nhảy xuống nước, môi cũng lạnh đến tím tái luôn. Ngay lúc đó tôi đã bị người đàn ông nghiêm túc nỗ lực cố gắng này thu hút rồi. Không chỉ vì vẻ bề ngoài xinh đẹp của anh ấy, mà còn là tinh thần kiên cường vì nghề nghiệp đó.”
“Hức hức hức… Mộ Lương thật đáng thương! Tôi quyết định tôi phải ủng hộ quyết định của ‘Áo Tím’. Nam chính của “Bầu trời thành phố” phải là anh ấy!”
“Bạn ở bình luận trên thân mến, những lời của các bạn thật sự làm tôi cảm động! Từ nhỏ đến lớn tôi học được rất nhiều thứ, nhưng lại quên mất học cách khoan dung. Tôi xin lỗi vì trước đây đã chỉ trích Mộ Lương, rất xin lỗi.”
“Tôi cũng xin lỗi…”
“Thật ra, từ lúc đầu tôi đã thấy Tiêu Mộ Lương cũng rất tốt mà! Đẹp trai, đôi mắt lạnh lùng đó quyến rũ chết người mất thôi!”
“Nói thừa, còn không phải à!”
“Ò… có nói thừa đâu, Tiêu Mộ Lương tốt thật mà! Mọi người đi xem bộ ‘Thanh xuân chán nản’ ấy, Trình Kỳ Duệ đẹp trai xỉu luôn.”
“Hoan nghênh fan của Tiêu Mộ Lương gia nhập gia đình ‘Áo Tím’, tin chắc rằng chúng ta sẽ chơi vui vẻ với nhau.”
“Đúng đúng, hoan nghênh hoan nghênh!”
Chỉ trong một ngày mà thái độ của fan ‘Áo Tím’ đã quay ngoắt 180 độ, làm cho các phương tiện truyền thông lớn không nói nên lời.
Thế… thế này là xong rồi?
Bọn họ còn tưởng sẽ chửi mắng nhau một trận không tranh cao thấp cơ đấy.
Có điều hai nhóm fan này cũng khá thú vị. Tiêu Mộ Lương ra mắt gần tám năm, lôi kéo được một nhóm fan cứng cũng không có gì lạ.
Điều làm họ thấy kỳ lạ là nhóm fan của cô gái ‘Áo Tím’, lúc đầu bọn họ còn nghi ngờ là do có người làm giả. Việc này trong giới sớm đã không phải chuyện hiếm lạ gì, là thủ đoạn lôi kéo của một số người mới. Nhưng sau khi điều tra một lượt bọn họ rất ngạc nhiên. Nhóm fan của ‘Áo Tím’ này không phải là nick giả.
Mà không chỉ thế, nguồn gốc ban đầu của nhóm fan này cũng khiến bọn họ dở khóc dở cười. Lại không thể kiềm chế mà thở dài rằng ‘Áo Tím’ này thật may mắn.
Hóa ra, lúc ‘Áo Tím’ chỉ trích Bạch Sương Sương diễn xuất không đạt, chỉ xứng đáng làm bình hoa mà thôi. Thì một đám anti fan của Bạch Sương Sương đã bị cô thu phục rồi, cứ ùn ùn gia nhập nhóm ủng hộ ‘Áo Tím’. Hơn nữa còn không phản đối gì, các kiểu ủng hộ luôn!
Thử nghĩ mà xem, nào có tài nguyên nào tốt hơn một đám người anti Bạch Sương Sương đang buồn chán đến chết? Mấy người này nói tính cách quái gở là còn nhẹ rồi. Thực tế là tính cách nóng nảy, đáng sợ biến thái.
Không chỉ thế, mấy người này còn có kỹ thuật cực kỳ điêu luyện. Bọn họ đã từng ăn cắp tài khoản Weibo của Bạch Sương Sương rồi chia sẻ một đường link 18+ kèm dòng tiêu đề “Chị buồn chán quá, có ai đến chơi với chị không?”.
Sau đó, tuy Bạch Sương Sương có lên tiếng thanh minh về việc tài khoản bị ăn cắp, nhưng mà vẫn mất sạch mặt mũi khiến cho đám người này sướng đến phát điên lên được….
Cho nên đám người này trong giới giải trí được mệnh danh là “Quân đoàn áo đen”.
Một đám người mà nếu không phải là bất đắc dĩ thì không ai muốn dây vào. Thế mà lại không ngờ đám người này lại bị một cô gái đến cả mặt cũng chưa thấy thu phục.
Haiz, Bạch Sương Sương lần này cứ gọi là thua một cách thê thảm không ngóc đầu lên được. Một chữ thảm cũng không đủ để hình dung tình cảnh lúc này.
Cho dù thế nào thì việc nam chính của “Bầu trời thành phố” thuộc về Tiêu Mộ Lương là chuyện đã chắc chắn.
Vào lúc nửa đêm, ánh trăng sáng trắng, ánh đèn mờ ảo, mọi vật đều im lặng. Làn
gió đêm mát mẻ cuốn qua góc rèm trắng. Ánh trăng lọt vào cửa sổ, vẽ ra khuôn mặt hoàn mỹ của một người đứng cạnh cửa sổ.
Ánh trăng nhàn nhạt, gương mặt tái nhợt vẫn không che giấu được khuôn mặt tuấn tú như hoa đào của anh.
Cô ấy nói, quyết định vậy đi. Nam chính sao? Tiêu Mộ Lương khẽ cong khóe môi, đường nét như ẩn như hiện dưới ánh trăng nhàn nhạt. Tựa như nhìn hoa trong sương, nhưng trăng trong nước.
Chỉ nghe anh chậm rãi mở miệng, trong mắt dường như lướt qua có vô vàn vẻ dịu dàng, mềm mại như nước suối tháng ba, buổi tối mùa xuân: “Cho dù em không muốn thừa nhận, cũng không thể lừa gạt người khác được.”
“Đời này, đổi lại là tôi đến bảo vệ em…”