Mục lục
Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 125: Một kẻ cũng không được tha, trà ngon mà đắng quá


Với những gì mới xảy ra trong phòng làm việc, có thể thấy hiện tại không một ai còn dám xem thường Dạ Cô Tinh nữa. Đây cũng là lần đầu tiên họ thấy rõ sự “không đơn giản” của phu nhân.


Những người không có tư cách bước vào phòng làm việc không biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, họ chỉ thấy mười hai vệ sĩ cận thân trước giờ luôn kiêu ngạo lại bước ra khỏi phòng với sắc mặt nhợt nhạt và bước chân vô hồn. Sang đến ngày hôm sau, tin tức mấy người bọn họ mỗi người bị phạt mười lăm roi đã được truyền ra ngoài, nghe loáng thoáng đâu đó hình như đây là do phu nhân phạt.


Điểm quan trọng hơn chính là thái độ của gia chủ! Rõ ràng anh biết mọi chuyện nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ, mặc cho vợ muốn làm gì thì làm.


Dù không động não cũng có thể hiểu được gia chủ coi trọng phu nhân đến mức nào. Tóm lại, đắc tội với ai cũng được, nhưng chớ có đắc tội với Dạ Cô Tinh!


An Tuyển Hoàng hành động quá nhanh, chưa đầy ba ngày, đã có thông tin cho rằng cậu con trai út thuộc chi phụ nhà họ Giang làm việc trong Cục Công an đang bị điều tra. Sau khi Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tiếp nhận hồ sơ, ngay khi nhà họ Giang còn chưa kịp can thiệp vào thì họ đã tiến hành bắt giữ anh ta, hiển nhiên là đã có đầy đủ chứng cứ.


Từ sau hôm xảy ra vụ việc, cổng của nhà họ Giang lúc nào cũng đóng kín mít, ai nấy cũng ru rú ở trong nhà. Ngay cả người làm việc đi ra ngoài mua đồ đều xách giỏ cúi đầu lủi thủi đi, không dám nhìn ai cả.


Những người tới thăm đều bị chặn ở ngoài cửa; những cuộc tụ tập giữa các quý bà danh gia vọng tộc cũng không còn thấy bóng dáng của cô Giang đâu. Ngay lập tức, trong lòng bọn họ đều mơ hồ, không biết nhà họ Giang này lại đang tính giở trò gì nữa đây.


Những kẻ bắt cóc An Tuyệt đều do đích thân Minh Chiêu thẩm vấn, mấy đồ thẩm vấn trong hình ngục cũng được mang ra. Trong ngục tối dưới tầng hầm biệt thự, những tiếng gào khóc thảm thiết không ngừng vang lên, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thu được câu trả lời có giá trị nào cả.


Động tác cho con trai ăn bị khựng lại, Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày, nhưng không ngẩng đầu lên mà hỏi, “Chỉ có vậy thôi sao?”


Minh Chiêu cúi đầu rũ mắt tỏ vẻ phục tùng, không hiểu sao lời nói ra lại đột nhiên có chút khó khăn. “Mặc dù sáu tên đó được đưa đi thẩm vấn riêng, nhưng lời khai lại hoàn toàn trùng khớp, bọn chúng đều khai là… làm theo mệnh lệnh.”


Dạ Cô Tinh lại cầm chiếc thìa để ngay trước mặt cậu bé, An Tuyệt nghiêng đầu, liền cất giọng non nớt nói: “No rồi!”


Sau khi được Tịch Cẩn chữa trị, vết thương trên người tiểu Tuyệt đã đỡ hơn nhiều rồi. Chẳng qua là vết cắt rướm máu trên lòng bàn tay vẫn còn hơi đáng sợ. May mà nó là vết thương không quá sâu, chỉ cần bôi thuốc là được, còn chưa đến nỗi phải khâu lại. Bây giờ vết thương đã lên da non, chỉ có thể đợi nó từ từ lành thôi.


Nếu được chăm sóc đúng cách, chú ý kiêng kỵ thì khó có thể để lại sẹo.


Chỉ là Hạ Hà lại không được may mắn như thế, cô bé vẫn còn trong tình trạng mê man, phải dựa vào máy thở để duy trì hô hấp. Trong khoảng thời gian này, cô bé đã tỉnh lại được mấy lần, nhưng rồi sau đó lại rơi vào tình trạng hôn mê và hoàn toàn không thể nhận ra ai cả.


Chuyện đã đến nước này rồi, bên phía Hạ Hồng cũng không thể che giấu được nữa, vì vậy Dạ Cô Tinh đành phải nói ra sự thật, và đương nhiên cô đã bỏ bớt cái đoạn liên quan đến Liễu Cơ.


Hạ Hồng cúp điện thoại, lập tức phóng như bay đến biệt thự, đi thẳng một mạch vào phòng điều trị, nhìn con gái đang nằm hôn mê trên giường bệnh, người đàn ông bản lĩnh đầu đội trời chân đạp đất cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, hai mắt của anh ta lúc này đều đã đỏ hoe, những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế tuôn ra.


Vốn tưởng rằng Hạ Hồng sẽ oán hận cô, rõ ràng Hạ Hà là vì cứu Tuyệt nhi mới thành ra dáng vẻ như hiện tại. Mặc dù nguyên nhân sâu xa là Liễu Cơ muốn cướp lại con gái, nhưng bất luận nói như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng có một phần trách nhiệm.


Nhưng không ngờ rằng, Hạ Hồng lại xua xua tay và tỏ vẻ nhẹ nhõm, rồi nói: “Con gái tôi, tôi là người hiểu rõ nhất. Đây là sự lựa chọn của con bé. Mặc dù có đau lòng đấy, nhưng tôi sẽ không trách ai cả.”


Có một người cha như vậy, chẳng trách lại có thể dạy dỗ ra một cô bé ngoan như Hạ Hà.


Dạ Cô Tinh vô cùng cảm động và chân thành cảm ơn anh ta, cuối cùng cả hai đã bàn bạc và thống nhất tạm thời để cô bé ở trong biệt thự điều trị. Thứ nhất là vì Hạ Hà còn đang hôn mê và không tiện di chuyển. Thứ hai chính là vì ở đây có Tịch Cẩn và Minh Triệt, hai vị bác sĩ hàng đầu của Trung Quốc và phương Tây, cùng với các trang thiết bị tiên tiến nhất sẵn có trong phòng điều trị. Thực ra mà nói, điều này chỉ có lợi cho cô bé chứ không có hại gì cả.


Hạ Hồng không phản đối, anh ta thật thà chứ không ngu ngốc. Anh ta biết làm như thế nào mới là tốt nhất cho con gái của mình.


Thấy con trai đã ăn no rồi, Dạ Cô Tinh cũng không ép nữa, chỉ gọi An Cẩn vào, rồi bảo: “Dẫn cậu thằng bé đi bộ cho tiêu hoá thức ăn đi! Lát nữa rồi hẵng ngủ trưa.”


An Cẩn bước tới, giọng nói trầm ổn với vẻ mặt điềm tĩnh “Dạ vâng, thưa phu nhân.” Trải qua chuyện này, xem ra anh ta đã thay đổi, từ một chàng trai trước giờ chưa chín chắn, dường như chỉ sau một đêm đã trưởng thành hẳn ra.


Sau khi được cấp cứu kịp thời, mặc dù bị thương nặng nhưng cuối cùng An Du cũng đã tỉnh lại. Trên người cô ấy có tổng cộng sáu mươi tám nhát dao, tất cả đều do dao găm sắc nhọn gây ra. Vết thương nghiêm trọng nhất phải kể đến là vị trí ở cổ, thiếu chút nữa thì đã cắt trúng khí quản rồi. Cũng may lúc đó Dạ Cô Tinh kịp thời tìm ra được điểm mấu chốt của vụ việc nên đã bảo Minh Chiêu dẫn theo người đi lục soát khắp biệt thự, nếu không thì An Du đã không thể qua khỏi rồi!


Giờ đây, sự nghi ngờ của cô đối với An Du đã được loại bỏ, An Cẩn cũng đã được thả ra và tiếp tục công việc chăm sóc An Tuyệt.


Đời này, trong lòng An Cẩn ngoài sự kính trọng ra thì còn có thêm sự biết ơn vô bờ bến đối với Dạ Cô Tinh. Nếu như không phải phu nhân quyết đoán kịp thời, chọn tin tưởng An Du, thì có lẽ anh em bọn họ đã không còn sống trên đời này nữa rồi.


Chỉ bằng cách tận tâm tận lực chăm sóc tốt cho cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, mới có thể báo đáp được ơn cứu mạng của phu nhân. Đây chính là tâm niệm duy nhất của An Cẩn.


Trong khoảng thời gian hai ngày hai đêm bị giam giữ trong ngục tối, anh ta đã suy nghĩ kỹ lưỡng về tương lai của mình. Có lẽ trước đây anh ta đã từng có hi vọng xa vời muốn được ở bên cạnh Anh Tử Lạc. Nhưng sau khi trải qua nỗi đau sắp mất em gái cùng với nỗi sợ hãi về cái chết, thì anh ta như được hồi sinh trở lại vậy. Anh ta vui mừng, biết ơn và cũng biết cái gì gọi là ân trả nghĩa đền.


Cái mạng này là do người ta nhặt về, An Cẩn của trước đây đã chết rồi. An Cẩn của hiện tại chỉ sống vì cậu chủ và cô chủ thôi.


Đợi cho đến khi An Cẩn dẫn cậu chủ nhỏ đi ra ngoài. Dạ Cô Tinh mới nhìn Minh Chiêu đang đứng nghiêm bên cạnh. Hồi lâu sau, cô mới lên tiếng, sự bực bội trong mắt cô xẹt thoáng qua.


“Anh nói, là sáu tên sao?”


“Đúng vậy.”


“Không có người phụ nữ nào nữa sao?”


“Không có.”


Dạ Cô Tinh cười khẩy, “Vậy anh nghĩ ai trong số sáu kẻ này có thể dễ dàng giả dạng thành An Du?”


Trong lòng Minh Chiêu không khỏi bị sốc cực độ, giờ phút này anh ta mới chợt hiểu ra: “Thuộc hạ làm việc quá tắc trách, xin phu nhân tha tội!” Anh ta sao mà lại quên béng đi điểm mấu chốt này chứ! Làm sao thân hình cao to vạm vỡ của sáu tên đó có thể cải trang thành nữ được? Cứ cho là có thể vượt qua cửa ải ngụy trang đi, nhưng về chiều cao và vóc dáng thì không có cách nào thay đổi được!


“Mau đi kiểm tra cho tôi! Một người cũng không được bỏ sót! Đừng có mà để tôi phải tự mình tra khảo!”


Minh Chiêu sắc mặt tái nhợt, lật đật đáp: “Dạ vâng, thưa phu nhân.”


Quả nhiên, sau khi bọn chúng bị Minh Chiêu hành cho thừa sống thiếu chết, thì ngay đêm đó, cuối cùng cũng có kẻ nhận tội rồi.


“Lin và Abbott?” Dạ Cô Tinh ngồi trong phòng làm việc – nơi vốn là vị trí độc nhất của An Tuyển Hoàng, nhìn Minh Chiêu đang đứng nghiêm bên cạnh với một nụ cười đầy ẩn ý.


“Nghe nói cái cô tên Lin này cũng là thủ hạ thân cận của Rio, và còn là một mỹ nhân hiếm có. Mối quan hệ giữa cô ta với Liễu Cơ khá phức tạp …” Chỉ nghe thấy tiếng cô lảm nhảm bên tai, như thể cô đang tự độc thoại vậy, nhưng chỉ là giữa những lời nói của cô chứa đựng đầy vẻ nham hiểm, khiến người ta không khỏi lạnh hết cả sống lưng.


Minh Chiêu cúi đầu, mắt nhìn dưới đất, nhưng trong lòng thầm nói suy nghĩ của phu nhân khiến người ta càng ngày càng khó đoán ra được…


Dù sao, anh ta cũng chẳng qua là…


Mấy ngày trước, cô đã lấy được tài liệu điều tra về Liên minh Tử Thần từ trong tay Vu Sâm, cộng với những thông tin do hệ thống tình báo nhà họ An gửi đến. Mặc dù có hai thứ đó trong tay, nhưng cô cũng chỉ nắm được bảy tám phần về nội bộ của Liên minh Tử Thần hiện tại thôi.


Nhớ năm đó, Liên minh Tử Thần nằm trong tay của Anh Tước Tự, mặc dù nó chưa được tính là thống trị toàn bộ thế lực sát thủ ở nước Mỹ, nhưng dù sao đi chăng nữa nó cũng đã làm mưa làm gió ở trung và bắc Mỹ rồi. Trái lại, bây giờ khi rơi vào tay của Rio thì nó lại trở nên tồi tệ hơn. Nó sớm đã bị các tổ chức sát thủ khác bỏ xa rồi.


Liên minh Tử Thần lúc này chỉ là một thế lực nhỏ bé đang trên đà xuống dốc, thế mà lại cả gan khiêu khích nhà họ An. Chưa nói đến những thứ khác, dựa vào sức ảnh hưởng của nhà họ An ở nước Mỹ, có thể khiến Rio liều mình hấp tấp tấn công như thế, trừ phi nội bộ nhà họ An có kẻ đầu sỏ đứng ra hứa hẹn sẽ không truy cứu, một người mà có thể làm cho Rio tin tưởng. Ngoại trừ An Tuyển Thần ra, Dạ Cô Tinh quả thực không thể nghĩ ra còn có người nào khác nữa.


Còn về Kỷ Tình, dù bà ta có bản lĩnh đến đâu, thì cũng chỉ là một người phụ nữ, dù có gây rắc rối thế nào thì bà ta cũng sẽ không đến nỗi phải ra ngoài cấu kết với Liên minh Tử Thần. Hơn nữa, mười lăm nhánh còn lại của nhà họ An vốn không phải là dòng dõi chính thống. Do đó, lời cam kết của họ đáng giá được mấy đồng chứ? Rio không phải là kẻ ngốc, làm sao anh ta có thể đồng ý?


“Người nhà họ An canh giữ ở các bến cảng vẫn còn chưa rút. Mặc dù các chuyến bay đã hoạt động trở lại, các tuyến đường bộ và đường thủy cũng lần lượt được mở cửa, nhưng mức độ cảnh giới luôn ở mức cao. Vì vậy, hai người họ chắc chắn là vẫn còn đang ở trong thành phố Bắc Kinh này. Ý của phu nhân là …” Minh Chiêu lên tiếng xin chỉ thị của cô.


“Bằng mọi giá, phải bắt sống bọn họ cho bằng được.” Cô muốn tận mắt xem thử, những kẻ đã làm An Du bị thương và bắt cóc Tuyệt nhi tài ba xuất chúng đến đâu!


“Vậy còn sáu tên trong địa lao phải xử lý như thế nào ạ?”


An Tuyển Hoàng đã trao toàn quyền cho Dạ Cô Tinh, vì vậy những kẻ này sống hay chết đều tùy thuộc vào cô. Minh Chiêu hơi ngước mắt, liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế đen sau bàn làm việc, anh ta như thể nhìn thấy bóng hình của người khác vậy, vừa nắm quyền vừa sát phạt quyết đoán.


“Một tên cũng không tha.”


Ngay cả trái tim cũng tàn nhẫn như vậy!


Trong lúc anh ta cúi đầu định rời đi, giọng nói trong trẻo của người phụ nữ lại vang lên ở đằng sau: “Bảo Anh Tử Lạc đến phòng làm việc gặp tôi.”


Minh Chiêu giật mình một cái, vội vàng cúi đầu xuống, cảm xúc từ sâu trong đáy mắt của anh ta sớm đã dâng trào không có cách nào kìm chế được nữa, rồi lại ngước mắt lên tỏ vẻ lạnh lùng không hề dao động.


Cuối cùng vẫn là không thể thoát khỏi được sao? Liên minh Tử Thần và cô ấy…


Khi Anh Tử Lạc đẩy cửa bước vào, trong chốc lát có chút do dự, cô ấy hoàn toàn không ngờ chuyện Tuyệt nhi mất tích lần này lại có liên quan đến Liên minh Tử Thần, mà trong số chúng, lại còn có kẻ thù giết cha không đội trời chung của cô ấy nữa chứ!


Trong đầu của Anh Tử Lạc chợt thoáng qua ý nghĩ muốn hỏi Minh Chiêu nhưng rồi lại thôi, dáng vẻ suy tư, tim chợt đau nhói, cảm giác bồn chồn trong người mà không cách nào nói rõ được khiến cô ấy bất giác nhíu chặt lông mày.


Những suy đoán mơ hồ cứ thế hiện lên khiến cô ấy không thể nào trốn tránh được, tại sao phải vào lúc này…


“Dì nhỏ, con là Lạc Lạc đây.” Cô ấy hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định, nghĩ đến sự yêu thương và chiều chuộng của cha dành cho mình, trong lòng cô ấy đã bình tĩnh lại một cách lạ kỳ.


“Vào đi.”


Anh Tử Lạc ngẩng đầu nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên cô ấy bước chân vào phòng làm việc của An Tuyển Hoàng – nơi mà tất cả quyết đinh của nhà họ An đều được đưa ra ở đó.


Bình tĩnh, uy nghiêm, cao quý và bí ẩn, giống như chủ nhân của căn phòng này vậy, đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống dân thường, để người đời không thể dò xét mà chỉ có thể ngước nhìn.


Bây giờ, trong phòng này lại chào đón thêm một vị nữ chủ nhân, ngạo nghễ chẳng kém.


Không nhìn thấy bóng người vốn nghĩ là sẽ gặp ở trên chiếc ghế đen thể hiện cho quyền lực ấy, nhưng đột nhiên bên cạnh lại truyền đến giọng nói lạnh như tiền của người phụ nữ – “Ngồi đi.”


Anh Tử Lạc nhìn nghiêng thấy người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên ghế sô pha, cúi người nghiêng về phía trước, nhướng mày gật đầu lộ ra vầng trán cao nhẵn, đang dồn hết tâm trí vào việc rửa và pha một bình trà ngon mới.


Lúc này, trong không gian yên tĩnh, không ai trong hai người họ lên tiếng cả, chỉ nghe thấy tiếng nước được rót vào trong cái ấm rỗng cùng với âm thanh va chạm giữa miệng ấm và nắp ấm thôi.


Dạ Cô Tinh đang chuyên tâm vào việc pha trà.


Anh Tử Lạc nhìn cô say đắm, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.


Sau khi pha xong, Dạ Cô Tinh đẩy tách trà tới trước mặt cô gái, rồi cô dùng khăn ướt đã chuẩn bị sẵn để lau tay, sau đó bưng chén trà ở trước mặt mình lên, khẽ nhấp một ngụm, hương trà ngay lập tức lan tỏa khắp nơi, dư vị vừa ngọt vừa đắng.


Thấy vậy, Anh Tử Lạc cũng bắt chước y xì xì điệu bộ của cô.


Cô ấy chép chép cái miệng, đôi mắt xinh đẹp sáng lên, “Trà ngon! Chỉ có điều… đắng quá à!”


Chương 126: Cho cô ấy lựa chọn, Minh Chiêu tỏ tình


Động tác uống trà của Dạ Cô Tinh dừng lại: “Trên đời này, vốn không có thứ gì hoàn hảo cả, giống như loại trà này, ngon nhưng lại đắng.”


Ánh mắt Anh Tử Lạc lóe lên, lại nhấp một ngụm, cười nói: “Nếu như là trà ngon, thì một chút vị đắng có là gì.” Cô ấy có thể chịu được.


“Con có thể có được suy nghĩ như vậy, xem ra là đã trưởng thành hơn nhiều rồi, dì rất vui.” Dạ Cô Tinh đặt chén trà trong tay xuống, dịu dàng mỉm cười.


Nhìn thấy ánh mắt như vậy, không biết tại sao, trái tim thấp thỏm của Anh Tử Lạc bình tĩnh lại một cách kỳ lạ. Người trước mắt này, là người thân duy nhất của mình, dì nhỏ không ngồi trên chiếc ghế đen tượng trưng cho quyền lực và địa vị, ở trên cao nhìn xuống mà ra lệnh cho mình, thay vào đó, là dùng thái độ bình đẳng, ngồi lại, đối diện nhau, pha trà bàn luận.


Đã đủ rồi, phải không?


Vào khoảnh khắc đó, sự ấm áp vốn đã mất đi từ lâu bao trùm trái tim của Anh Tử Lạc, như thể được quay lại mười năm trước, khung cảnh cô ấy làm nũng trong vòng tay của cha mình, ngay cả không khí cũng nhấp nhô tình cảm ấm áp, tràn ngập dịu dàng.


Khóe mắt ửng đỏ, sống mũi cay cay, suýt nữa không nhịn được mà bật khóc ngay tại chỗ.


Đôi mắt của Dạ Cô Tinh tràn ngập sự quan tâm và lo lắng thực sự, nếu như nói, ban đầu cô thu nhận Anh Tử Lạc vì lời nhờ vả của Anh Tước Tự, thì sau một năm ở chung, giờ đây cô đã coi cô bé ngây thơ mà kiên cường này là một người thân thật sự.


Đáng tiếc, cô bé này có lòng đề phòng quá nặng, vẫn luôn canh cánh trong lòng về cái chết của cha mình, để sự thù hận chiếm lấy trái tim, khiến cô ấy trong lúc vô tình, đã biến sự quan tâm của mọi người thành nước lũ thành dã thú mà ngăn chặn ở bên ngoài.


Cho dù trên mặt không biểu hiện ra, nhưng Dạ Cô Tinh lại là người cực kì nhạy bén, đương nhiên có thể nhìn ra sự do dự và đấu tranh của cô ấy, đồng thời cũng có thể hiểu rõ trái tim mong manh và mâu thuẫn ẩn dưới lớp vỏ bọc cứng rắn của cô ấy.


Một người khi đã quen với hơi ấm, thì sẽ trở nên tham lam, muốn giữ nó cả đời, nhưng có một ngày nào đó hơi ấm mất đi, cả thế giới chỉ toàn là sự lạnh lẽo cùng bi thương, đối với người đã từng có được hơi ấm, điều đó không khác gì ngã từ thiên đường xuống địa ngục.


Tằng kinh thương hải nan vi thủy (* Từng ngắm biển xanh, nước đáng gì – câu nói lấy từ bài thơ Ly tứ kỳ 4 của Nguyên Chấn dùng để tưởng nhớ người vợ đã mất, ý nói người đã từng qua biển rộng sẽ cảm thấy những thứ nước khác so với biển thì không thể gọi là nước), từng được hưởng cảm giác ấm áp, thì làm sao có thể chịu được sự dày vò của cái lạnh?


Vì vậy, sau khi quen với cái lạnh, khi hơi ấm lại đến, khiến cho người này cảm thấy sợ hãi.


Khẽ thở dài, chỉ còn sự bất lực trong đôi mắt Dạ Cô Tinh.


Anh Tử Lạc đột nhiên đứng dậy, gục đầu vào lòng cô, khóc lớn: “Dì nhỏ ơi… con sai rồi… con sẽ không như thế nữa…”


Dạ Cô Tinh sửng sốt một lúc, qua hồi lâu, mới đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mảnh mai của cô gái, vốn là chuyện đã quyết định xong, lại do dự rồi.


Cô làm như vậy, có đúng hay không? Phá vỡ sự yên tĩnh bình lặng của hiện tại, rồi lại đẩy cô ấy vào trong sóng to gió lớn? Có lẽ, sống cuộc sống bình yên cả đời này, mới là lựa chọn tốt nhất?


Thôi bỏ đi… Mặc kệ ra sao, đây là còn đường của Anh Tử Lạc, nên do cô ấy tự mình chọn lựa.


Khi Anh Tử Lạc ngừng khóc, Dạ Cô Tinh lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cô ấy: “Nhìn bộ dạng bây giờ của con xem, thật sự cho rằng mình là một đứa trẻ à?”


“Con mới mười tám…” Nhỏ giọng lẩm bẩm, hơi bất mãn, nhưng với thái độ thân mật làm nũng.


“Ồ, nói như vậy, ý là Lạc Lạc nhà chúng ta vẫn còn nhỏ sao?”


“Đúng đó, con còn nhỏ mà!” Anh Tử Lạc sụt sịt mũi, liên tục tiếp lời, không có một cô gái nào muốn bị nói là già cả, chuyện thường thấy mà thôi.


Một tia tinh nghịch xẹt qua mắt Dạ Cô Tinh, chậm rãi cong môi mỉm cười: “Nếu là như vậy, thì yêu sớm là không đúng rồi.”


Anh Tử Lạc sững sờ, mặt lập tức ửng hồng, lộ ra vẻ đáng yêu: “Dì nhỏ, dì chỉ biết cười nhạo con thôi!”


Sắc mặt Dạ Cô Tinh lại trở nên nghiêm túc: “Nói cho dì biết, con đối với Minh Chiêu, có phải là nghiêm túc không?”


Không ngờ tới sắc mặt người kia sẽ thay đổi đột ngột, sự kinh ngạc của Anh Tử Lạc lập tức rút đi, trong mắt chỉ còn lại vẻ chân thành, vô cùng nghiêm túc: “Đối với Minh Chiêu, con chưa bao giờ không nghiêm túc cả.”


Người đàn ông này, tuy có hơi cộc cằn một chút, hơi cứng ngắc một chút, hơi ngơ một chút, nhưng cô ấy cứ thích đấy, có lẽ là ánh mắt kiên nghị của anh ta, hoặc là tính cách trầm tĩnh của anh ta, lâu lâu lại ngu ngơ đáng yêu, đều khiến cô ấy tim đập rộn ràng.


“Nghiêm túc đến mức nào? Có đủ để từ bỏ việc báo thù vì anh ta không?”


Sắc mặt của Anh Tử Lạc hơi thay đổi, đặc biệt là khi nghe đến hai từ “báo thù”, trong mắt cô ấy hiện lên một tia hung ác.


“Con không cảm thấy giữa hai việc này có bất kỳ xung đột nào với nhau cả.”


Dạ Cô Tinh đứng dậy, đứng trước cửa sổ sát đất, quay đầu nhìn cô ấy: “Lần này tiểu Tuyệt bị cướp, chắc chắn có liên quan đến Liên minh Tử Thần, còn về phần Rio, chết không đáng tiếc. Bây giờ, con đã hiểu ý của dì chưa?”


Sắc mặt của Anh Tử Lạc biến đổi kịch liệt, điều đó có nghĩa là nhà họ An sắp đối phó với Rio! Cũng không biết là ở trong lòng thì niềm vui sướng nhiều hơn, hay là nỗi tiếc nuối nhiều hơn. Báo được mối thù lớn, theo lý mà nói, cô ấy đúng ra phải nên ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng lại không phải là chính tay đâm chết kẻ thù, cuối cùng vẫn là nỗi tiếc nuối khó nguôi ngoai.


Nhưng tại sao, dì nhỏ lại nói với cô ấy những điều này…


“Hôm nay, dì kêu con đến, có hai chuyện. Thứ nhất, Liên minh Tử Thần sẽ bị tiêu diệt hay được giữ lại, dì muốn nghe ý kiến của con, thứ hai, mạng của Rio, con muốn tự mình động thủ, hay là muốn người khác làm thay.”


Khi Anh Tử Lạc ra khỏi phòng làm việc, cúi đầu xuống, không biết là đang nghĩ gì. Ngọn đèn tường mờ ảo chiếu vào tấm lưng mảnh mai của cô ấy, để lại hình bóng cô đơn.


Ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc, toàn bộ biệt thự hoàn toàn yên tĩnh, như thể thời gian ngưng đọng, lặng yên không một tiếng động, vĩnh viễn đông lại.


“Lạc Lạc…” Người đàn ông từ bóng tối bước ra, ánh sáng làm cho bóng hình anh ta kéo ra thật dài, không có ai biết, từ lúc Anh Tử Lạc tiến vào phòng đến bây giờ, anh ta đã ngồi ở hành lang đối diện cửa phòng làm việc suốt hai tiếng đồng hồ, đếm từng phút từng giây mà chờ.


Vô số lần vuốt ngực mình, nói với bản thân, cô ấy cũng không quan trọng đến thế, nhưng mà cho tới cuối cùng, anh ta phát hiện, thật sự rất khó để lừa mình dối người.


Có quan tâm, anh ta đã tự hỏi lòng mình, cuối cùng bỏ không được, buông không nổi….


Thậm chí, anh ta có thể loáng thoáng cảm nhận được tình nghĩa của gia chủ dành cho phu nhân, loại cảm giác ngọt ngào ấy trong lúc vô tình mê hoặc lòng người, khiến người ta phải mê mẩn. Mạnh mẽ như gia chủ, cũng khó thoát khỏi phương trời dịu dàng mềm mại ấy, huống chi là anh ta chứ?


Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Anh ta đã từng khịt mũi coi thường, anh hùng thất bại, không phải là do sắc đẹp quá mê người, mà là do không có đủ năng lực tự kiềm chế, bây giờ, anh ta lại trở nên không còn kiên định nữa, khi ở trong hoàn cảnh đó, mới phát hiện, thật sự không giống như mình nghĩ.


Dịu dàng hương, anh hùng mộ. Hết lần này đến lần khác anh ta cứ cam tâm tình nguyện mà bại trận.


Bốn chữ “Đoạn tình tuyệt ái”, từ xưa đến nay luôn là biết đến thì dễ nhưng để làm được thì khó.


Nghĩ thông hết mọi chuyện, lại có thêm đôi tình nhân là gia chủ và phu nhân ở trước mặt, anh ta cũng không chối bỏ nữa, chỉ cầu mong tùy tâm mà tới, không thẹn với lòng.


Cho đến hôm nay, khi mẫn cảm cảm nhận được chút khác thường, quay đầu lại, mới sững sờ phát hiện, trái tim lơ đãng đã không thể lấy về được nữa rồi, thậm chí, còn mơ hồ sợ hãi mất đi thứ gì đó, vì vậy, Minh Chiêu cứ bồn chồn không yên, một giây dài như một năm, cho đến khi cô ấy bước ra khỏi phòng làm việc, đầu rũ xuống, cảm xúc khó phân biệt, trái tim đột nhiên như rơi xuống đáy vực.


“Đồ đầu gỗ.” Giọng nói trầm thấp của cô gái vang lên trong không gian yên tĩnh, có chút khàn khàn, ngập ngừng không yên, băn khoăn rối rắm.


“Ừm, tôi đây.” Vẫn cứng ngắc như mọi khi, mặc cho cô ấy có chỉ dẫn như thế nào, ép bức như thế nào, cũng vẫn không học được lời ngon tiếng ngọt, bây giờ nghe ra, vậy mà lại khiến cô ấy cảm thấy an tâm vô cùng.


“Anh yêu em không?” Anh Tử Lạc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, trong mắt hiện lên một sự kiên cường cố chấp, mang theo loại dũng khí thấy chết không sờn.


“Tôi…” Anh ta trầm mặc, môi mỏng mím chặt, sau nửa ngày, mới mở miệng nói: “Tôi không biết.”


“Ồ.” Cô gái cúi đầu, không giấu được vẻ cô đơn. Không biết ư? Cô ấy biết rõ bản thân muốn gì, nhưng còn anh ta thì sao?


Từ khi bắt đầu, đã là do cô ấy đang cưỡng cầu, từng bước ép sát, buộc anh ta không thể không đồng ý, nhưng mà, hạnh phúc miễn cưỡng có thể kéo dài được bao lâu chứ?


Có lẽ, một ngày nào đó, anh ta hiểu được tình yêu là gì, mới phát hiện, người mà anh ta yêu vốn không phải là Anh Tử Lạc, lúc ấy, cô ấy còn có thể tiếp tục lừa mình dối người như bây giờ nữa hay không?


Cô ấy không phải là thánh mẫu, cũng không học được cách vị tha. Tình cảm đã bỏ ra, cô ấy hy vọng sẽ nhận được hồi đáp từ người kia, dù chỉ là một chút, cũng đủ rồi, nhưng mà, mỗi lần chờ đợi, đổi lại từng lần thất vọng.


Cô ấy rất sợ, sợ có một ngày bản thân sẽ lung lay, sẽ mất đi dũng khí để kiên trì, sẽ không chút do dự mà quay người rời đi.


Khi sự nhẫn nại cạn kiệt, khi sự nhiệt tình nguội lạnh, cuối cùng vẫn chỉ có một mình cô ngây ngốc nằm mơ, cô ấy phải làm sao để chấp nhận hiện thực tàn khốc này đây?


Dì nhỏ cho cô lựa chọn, Anh Tử Lạc không cách nào phủ nhận, cô ấy, quả thực đã động lòng rồi.


Sự thất vọng trong ánh mắt của cô gái, người đàn ông nhìn thấy rõ ràng, trái tim co thắt lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên đau đớn khó nhịn, lúc này, anh ta phải nói như thế nào, làm như thế nào đây?


“Nếu như, nhìn thấy em thì tim sẽ đập nhanh, nhìn thấy em khóc lại lo lắng đau lòng, khi không có em bên cạnh sẽ bắt đầu nhớ nhung…”


Anh Tử Lạc ngây ra.


“Như vậy… tôi nghĩ, chắc là yêu em nhỉ?” Đôi mắt người đàn ông mang theo vẻ không chắc chắn, cùng với sự nghiền ngẫm cẩn thận.


Anh ta không biết như thế nào mới gọi là yêu, chỉ là rất chân thành mà nói những suy nghĩ trong lòng mình ra.


“Lạc Lạc?” Anh ta nhìn cô gái với ánh mắt chờ mong chưa từng có, đây chính là yêu sao?


Anh ta không hiểu, nhưng anh ta đoán rằng, Anh Tử Lạc chắc là sẽ hiểu.


“Anh…” Bỗng dưng trừng lớn mắt, chỉ thấy trên mặt của cô gái lộ ra biểu cảm như gặp ma vậy: “Em… chắc là đang nằm mơ… không được, phải mau tỉnh táo lại…”


Dưới ánh mắt khó hiểu của Minh Chiêu, Anh Tử Lạc vươn tay véo một cái thật mạnh vào eo của người đàn ông, lại thấy người nào đó thậm chí không nhíu mày một cái.


“Quả nhiên là đang nằm mơ … Nhưng mà, giấc mơ này quá đẹp!” Đẹp đến mức khiến người ta không thể chấp nhận được.


Tên Chiêu nào đó nhẫn nhịn nỗi đau da thịt, vươn tay ôm cô gái vào lòng, động tác thô lỗ dã man, nếu có Minh Triệt ở đó, nhất định sẽ ném ra hai chữ— “Ẩu tả!” sau đó, không dám nhìn thẳng, nghênh ngang mà đi.


“Ui da——” Không có chuẩn bị mà va vào một lồng ngực ấm áp, Anh Tử Lạc dụi dụi cái mũi đau nhức của mình, đôi mắt ngấn lệ, đột nhiên, ánh mắt ngưng lại, sau đó phát sáng—–


“Không, không phải là mơ sao?”


“Em vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Vẻ mặt người đàn ông thâm trầm, giọng điệu không tốt lắm.


“Hả… vấn, vấn đề gì?” Từ khi phát hiện sự thật rằng đây không phải mơ, não của người nào đó đã ngừng hoạt động, bây giờ máy đang trong trạng thái khởi động lại, hiển nhiên là không thể theo kịp tiết tấu, không ở cùng một kênh.


“Anh,Tử, Lạc!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng lên.


“…”


Vốn dĩ để cho một khúc gỗ như anh ta nói ra những loại lời đó đã là chuyện rất không có khả năng rồi, bây giờ lại muốn anh ta nói thêm lần nữa, có đánh chết cũng không chịu nói nữa!


Oán hận cắn răng, người đàn ông siết chặt tay, buông người ra, vừa định nghênh ngang rời đi, lại bị lời nói tiếp theo của cô gái giữ lại bước chân.


Cô ấy nói: “Minh Chiêu, tính nhẫn nại của anh chỉ có nhiêu đó thôi sao?”


Quay đầu nhìn lại, đã thấy cô gái dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, trong đôi mắt sóng nước lưu chuyển kia mơ hồ có thể thấy được khí thế bễ nghễ, tựa như nữ vương cao cao tại thượng, đôi mi thanh tú mảnh khảnh, khí thế hiên ngang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK