Mục lục
Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: nhanh nhẹn hoạt bát, thiên tài


Dạ Cô Tinh của trước đây sống hoàn toàn khép kín, cho dù là Lăng Tuyết hai mặt, hay là lời chế nhạo trào phúng của hai người Giang Vũ Vi và Kha Hiểu Yến, cô đều nhìn thấy hết, nhưng cô không quan tâm!


Mặc dù cô trông khá ngốc nghếch, trông có vẻ dễ bị lừa gạt, nhưng cô là người nhanh nhẹn hoạt bát!


Bạn cho rằng cái gì cô ấy cũng không biết sao?


Thực ra, mắt cô thấy mọi thứ và trong lòng biết mọi thứ, nhưng mà, cô không quan tâm, không để ý cũng không để bụng.


Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy mặt hèn nhát và yếu đuối của cô, nên họ cho rằng cô tự ti, tự thu mình, là một kẻ đáng thương, dễ bắt nạt, nực cười, ngây ngô. Không ai có thể thực sự hiểu được cô!


Mà cô cũng không cần người khác hiểu.


Bởi vì, cô đã dành tất cả sự nhiệt huyết và sức lực của mình cống hiến cho vật lý, không còn có thể bao dung thêm chuyện của người khác.


Đúng vậy, Dạ Cô Tinh là một thiên tài vật lý hiếm có khó tìm! Hiện tại chuyên ngành của cô là vật lý hạt nhân, đó cũng là nơi mà cô đặt tất cả hứng thú của mình vào.


Vật lý hạt nhân chủ yếu là nghiên cứu cấu trúc và các quy luật thay đổi của nguyên tử hạt nhân; công nghệ tạo, phát hiện và phân tích chùm tia; các vấn đề vật lý liên quan đến ứng dụng năng lượng hạt nhân và công nghệ hạt nhân.


Mọi người biết là cô không giỏi giao tiếp, thậm chí lúc đi đều cúi thấp đầu.


Thế nhưng, không ai biết rằng cô thường xuyên ở trong thư viện cả ngày, thẳng cho đến khi buổi tối đóng cửa mới trở về kí túc xá. Không ai biết rằng cô đã tự hoàn thành tất cả môn học bắt buộc liên quan đến chuyên ngành vật lý hạt nhân của bốn năm đại học chính quy, thậm chí là những học thuật liên quan đến các lĩnh vực như cơ học, nhiệt học, quang học, điện từ học, điện động lực học, cơ học lượng tử, vật lý trạng thái rắn,…


Dùng một từ đang nổi gần đây trên mạng, Dạ Cô Tinh đã vượt qua cảnh giới của “học bá” và chỉ có thể dùng từ “học thần” để hình dung cô.


Chỉ tiếc là, “học thần” này quá mức khép kín, đến nỗi tất cả mọi người đều cho rằng cô là “học sinh yếu kém”.


Thực ra mọi thứ bắt đầu là do bài kiểm tra cuối kì của học kì hai. Trong hai môn thi cuối cùng, Dạ Cô Tinh liên tục nôn mửa, thậm chí ngay cả phòng thi cũng không vào nổi. Cuối cùng, chỉ có thể xin thi lại, mà quy định thi lại của đại học Bắc Kinh, điểm tối đa chỉ là 60 điểm.


Ý nghĩa chính là, chỉ cần là điểm từ 60 trở lên thì đều bị tính là 60 điểm, cũng chính là vừa vặn đạt điểm tiêu chuẩn, cho dù bạn có đạt điểm tối đa thì bảng điểm của trường đưa ra cũng chỉ có 60 điểm, hiển nhiên nếu thi lại mà bạn vẫn dưới 60 điểm thì cũng không cần thương lượng nữa. Ra ngoài rẽ trái, đi thong thả, không tiễn.


Hiện giờ nghĩ lại, chắc chắn bên trong có ẩn tình gì đó, một lần có thể là ngẫu nhiên, nhưng chuyện thế này xảy ra hai lần thì quá không bình thường.


Vì vậy, cho tới bây giờ – học kì đầu tiên của năm thứ hai, điểm trung bình của Dạ Cô Tinh là thấp nhất trong khoa Vật lý hạt nhân, cô cũng bị biến thành trò cười cho toàn bộ khoa.


“Haizz….”


Dạ Cô Tinh khẽ thở dài, tính cách của “kẻ bị ức hiếp” hoàn toàn không còn gì để nói. Vẫn là câu nói kia, tuy rằng có thể hiểu, nhưng cũng không đồng tình.


Vì cô chiếm dụng cơ thể của Dạ Cô Tinh, thì hãy để cô lấy lại một chút gì đó vốn nên thuộc về Dạ Cô Tinh!


Chạng vạng buổi hoàng hôn, mặt trời lặn xuống phía tây, rặng mây đỏ phía chân trời tựa như lửa đốt, làm nổi bật không khí tĩnh mịch, thận trọng, trang nghiêm của toàn bộ khuôn viên.


Dưới lầu kí túc xá có một gốc cây bàng già, ánh chiều tà màu cam rực rỡ, để lộ ra một bóng lưng lom khom.


Bước chân Dạ Cô Tinh khựng lại, ngập ngừng chào…


“Giáo sư Diêm?”


Người kia nghe tiếng ngoảnh đầu lại, khuôn mặt đen sạm gầy gò ửng hồng vì trời chiều, đôi mắt sáng ngời khi nhìn thấy Dạ Cô Tinh, nở nụ cười hiền từ.


Nụ cười này cũng không phải có sức hút gì cả, cũng không đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng Cô Tinh lại nhìn chằm chắm, kinh ngạc thiếu chút nữa là choáng váng, trong lòng thầm tự hỏi….


Nụ cười hiền từ của “Diệt tuyệt sư thúc” có tính là chuyện lạ nhất năm không?


Dù sao Dạ Cô Tinh cũng thầm chấp nhận.


Thực ra chính bản thân Diêm Đông Bình cũng không được tự nhiên, ông đã quen với việc xụ mặt. Là một nhà vật lý học nghiêm khắc, ông cho rằng việc duy trì một thái độ nghiêm túc là cần thiết, bao gồm cả vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nghiêm túc và… nghiêm túc.


Nhưng Diêm Đông Bình không muốn lộ ra bộ mặt thật của mình để hù dọa thiên tài bé nhỏ này, khụ khụ… danh tiếng của ông trong khoa vật lý cũng hơi… à thì… Là một học giả nghiêm khắc, ông ấy có thể tự mình hiểu lấy… Cho nên Diêm Đông Bình muốn làm trái lương tâm giả bộ “dễ gần”, xem ra hiệu quả không được tốt lắm!


Chiêu này không thể thực hiện được, kiên quyết bỏ qua, tiêu hủy triệt để, không dùng nữa, ông nói: “Khụ.. khụ… à, bạn học Dạ, chào em.”


“Giáo sư Diêm, chào thầy ạ. Xin hỏi, thầy tìm em có chuyện gì không ạ?” Dạ Cô Tinh mỉm cười bình tĩnh, giọng điệu tôn trọng, giống như một học sinh ngoan, biết tôn trọng giáo viên.


Lúc này Diêm Đông Bình mới hài lòng gật đầu, nhìn một cái, cô gái nhỏ này không chỉ có trí não tốt, thành tích giỏi, ngoại hình đẹp, mà ngay cả phẩm chất cũng tốt. Phải đi ngàn dặm mới tìm được một người như vậy.


Ông lập tức có cảm giác như sư phụ đang nhìn đồ đệ, càng nhìn càng thấy hài lòng.


Diêm Đông Bình đã quyết định sẽ thu nhận cô sinh viên này về làm quan môn đệ tử!


“Thầy đã xem qua điểm cuối kì năm nhất của em. Hầu hết tất cả các môn chuyên ngành đều đạt điểm cao. Tuổi trẻ cũng rất không dễ dàng gì! Vì vậy, thầy nghĩ…”


“Đợi đã! Thầy… thầy xác định thầy không…”


“Nhìn nhầm hả?”


Dạ Cô Tinh rất thành thật mà gật đầu, bảng điểm cô nhận được đều là 60 điểm, cả hai học kỳ, thêm môn tự chọn tổng cộng chương trình học có hơn 20 môn, hai hàng toàn 60 xếp một dãy. Điểm của mọi người trong khoa cũng không chỉnh tề như cô.


Đích thực là phát huy tinh thần “Sáu mươi điểm muôn năm, ít hơn một điểm là tội, nhiều hơn một điểm là lãng phí” vô cùng nhuần nhuyễn.


“Thầy tìm thấy kết quả thi của em trong bảng thành tích ở văn phòng. Hầu hết các môn đều đạt điểm cao, môn tự chọn thấp nhất cũng được 95 điểm.”


Thành tích thi lại ư? Mặc dù Dạ Cô Tinh đã tham gia hai lần thi lại, nhưng trường đại học sẽ không công bố kết quả thực tế của mỗi môn mà trực tiếp nộp cho phòng giáo vụ, dù sao chỉ cần trên 60 điểm thì sẽ được tính là 60 điểm.


“Sao… sao mà thầy tìm thấy ạ?”


Theo như cô biết, Đại học Bắc Kinh không cho phép sinh viên và giáo viên kiểm tra kết quả tại phòng giáo vụ. Mọi thứ đều lấy bảng điểm được đưa ra làm tiêu chuẩn.


“Hừ! Con bé này, còn sợ thầy lừa em sao?” Diêm Đông Bình vừa cảm thấy tức giận vừa buồn cười, hai bộ ria mép cong lên: “Em vợ thầy chính là chủ nhiệm của phòng giáo vụ, cô ấy đã đích thân cho thầy xem. Có thể là giả được sao?!”


“Cái này…”


Thực ra, Dạ Cô Tinh muốn nói, thầy đi cửa sau mà còn có thể nói ra một cách ‘tự hào’ như vậy sao?


“Thầy đã dạy ở Đại học Bắc Kinh được 20 năm, dẫn dắt 8 khóa sinh viên của khoa vật lý hạt nhân. Còn chưa có một ai có thể đạt điểm tuyệt đối trong môn ‘Vật lý Nguyên tử’. Em là người đầu tiên!” Hai mắt Diêm Đông Bình sáng bừng, hết lời khen ngợi.


Thật ra, Diêm Đông Bình chú ý Dạ Cô Tinh, là vì câu trả lời của cô trong lớp học lần trước.


Câu hỏi không khó, chỉ cần xem trước sách giáo khoa là có thể tìm được đáp án, nhưng điều khiến ông thích thú chính là cách cô trả lời câu hỏi, diễn đạt ngắn gọn và súc tích. Hoàn toàn không phải là lời giải thích dài dòng trong sách, trình bày đơn giản một hai câu đã giải thích rõ ràng trọng tâm của vấn đề – lời ít ý nhiều, không lo thiếu cái này mất cái kia. Sau khi trở lại phòng thí nghiệm, ông đã cẩn thận xem xét câu trả lời của Dạ Cô Tinh một lúc, thế mà không tìm được một lỗi sai nào.


Ông lập tức liên hệ với mấy người bạn tốt, họ đều là những nhân vật có tiếng trong giới vật lý, để cho bọn họ đánh giá, cuối cùng cho ra một kết luận giống ông – thực sự không có một chút sai sót nào! Diêm Đông Bình cảm thấy mình đã đào được kho báu rồi!


Chương 16: Quan môn đệ tử. Cho Giang Vũ Vi một cái tát thật mạnh.


Diêm Đông Bình hấp tấp chạy tới phòng giáo vụ, thẳng thắn bảo em vợ mở cửa sau cho mình, hù cho người ta kinh sợ cảm thán: “Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao?”


Người mà bình thường ghét đi cửa sau và nhờ vả, lại chủ động đưa ra những yêu cầu sử dụng đặc quyền?


Khi nhìn thấy bảng điểm của Dạ Cô Tinh, đôi mắt già nua của Diêm Đông Bình còn sáng hơn sao Bắc Đẩu, ông thở dài, ‘cửa sau’ này cũng rất đáng.


Qua nhiều năm như vậy, những học trò do ông dạy đều đạt được những thành tựu lớn trong lĩnh vực vật lý, thế nhưng ông cảm thấy như thế là chưa đủ. Đối với môn vật lý, chăm chỉ cố gắng chỉ đứng thứ hai, còn quan trọng nhất là do tài năng.


Có thể nói, ở phương diện tài năng thì từ trước đến nay chưa có một học trò nào làm ông hài lòng, mãn nguyện đến mức có thể kế thừa sự nghiệp của ông. Cho nên, khi nhìn thấy bảng điểm của Dạ Cô Tinh thì ông ấy đã rất vui mừng, thậm chí còn không ngừng cười khúc khích.


Vật lý nguyên tử và vật lý hạt nhân đều là điểm tuyệt đối! Điểm tuyệt đối…


Cô chủ nhiệm nhìn thấy biểu cảm trên mặt ông cũng cảm thấy kinh hãi, xoay người sang chỗ khác rồi lặng lẽ bấm điện thoại nhắn tin cho chị gái: “Này! Chị, vợ chồng chị cãi nhau à?… Không có á? Không phải chứ… À không, ý em không phải như vậy! Chồng chị… có phải là chịu đả kích gì rồi không??”


Đã xác nhận được mọi thứ, lúc này Diêm Đông Bình vội vã chạy tới kí túc xá nữ, nhưng vẫn còn lí trí nên không xông thẳng vào, chỉ nhờ người quản lý gọi người giúp, còn ông thì đứng đợi ở dưới gốc cây bàng cổ thụ.


Thế nhưng đợi một lúc lâu cũng không gặp được người, theo tính cách thường ngày thì Diêm Đông Bình đã sớm phẩy tay áo rời đi rồi. Nhưng lúc này ông lại hoàn toàn kiên nhẫn, năm đó khi theo đuổi vợ mình, ông cũng không có kiên nhẫn như vậy!


Ở nhà, bà Diêm đột nhiên hắt hơi một cái: “Cái ông già này nhất định đang nhắc tới mình…”


“Vậy… hôm nay thầy tới là để?” Dạ Cô Tinh ngập ngừng nói.


“Thầy muốn nhận em làm quan môn đệ tử!” Diêm Đông Bình chỉ một lời nói rõ ý định của mình, ông nhìn Dạ Cô Tinh với ánh mắt mong chờ, đôi mắt già nua càng thêm sáng ngời.


Phản ứng đầu tiên của Dạ Cô Tinh là từ chối, bởi vì thời gian sắp tới bên Vương Thạch và Vu Sâm rất bận rộn, căn bản là không có thời gian để nghiên cứu học hành.


Thế nhưng sau khi nghĩ lại, hy vọng lớn nhất của Dạ Cô Tinh là một ngày nào đó mình có được một phòng thí nghiệm cho riêng mình, và tốt nhất là có thể cả đời ở trong đó nghiên cứu, không ăn không ngủ, cống hiến hết mình cho sự nghiệp vật lý huy hoàng của Trung Quốc!


Lời mời đột ngột của Diêm Đông Bình đối với Dạ Cô Tinh mà nói không khác gì một bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô. Chỉ cần nắm bắt cơ hội này, ước mơ sẽ ở trong tầm tay! Ngay lúc câu từ chối chuẩn bị nói ra, cô lại do dự.


“Con bé này, có vấn đề gì sao?” Giờ phút này, Diêm Đông Bình cảm thấy rất là thấp thỏm.


Với người khác thì việc trở thành học trò của ông là điều vô cùng vui mừng, nhưng đối với cô gái này thì lại không chắc.


“Em… có thể không có nhiều thời gian ở trong phòng thí nghiệm, cho nên…”


Diêm Đông Bình suy nghĩ một chút: “Em muốn ra ngoài làm thêm à?”


Dạ Cô Tinh suy nghĩ, gật đầu: “Cũng gần như là vậy ạ.” Bây giờ công việc chính của cô là học tập, âm thầm đi ‘làm thêm’ ở hắc bang là nghề phụ. Hay gọi nó là “công việc bán thời gian”… nhỉ?


Trong mắt Diêm Đông Bình xuất hiện nét xúc động. Ông đã xem qua hồ sơ của Dạ Cô Tinh, không cha không mẹ, lớn lên ở cô nhi viện, thành tích học tập xuất sắc.


Ông thở dài, khuyên giải: “Em không cần lo lắng, thầy sẽ xin học bổng giúp em, hàng tháng phòng thí nghiệm cũng đều sẽ có trợ cấp.”


“Thế nhưng…” Dạ Cô Tinh đang nói đột nhiên dừng lại, mí mắt rủ xuống, như đang tập trung suy nghĩ. Sau đó cô ngẩng lên nhìn Diêm Đông Bình, nói từng chữ một, ánh mắt nghiêm nghị: “Em cũng cần thời gian riêng tư.”


“Nếu như, thầy có thể cho em tự do sắp xếp thời gian của mình, thu xếp công việc trong phòng thí nghiệm cũng như trường học, em sẽ chấp nhận lời mời của thầy.”


Đúng vậy, cô đã định nghĩa lời đề nghị của Diêm Đông Bình là một “lời mời”, đã hoàn toàn đứng cùng vị trí trên cao với ông ấy. Tuy nhiên người nói chuyện với cô về phòng thí nghiệm vật lý hạt nhân là Diêm Đông Bình. Một khi cô lựa chọn gia nhập, cô chắc chắn phải đối mặt với các thành viên khác trong phòng thí nghiệm.


Trước hết cô phải giành đủ quyền lợi cho mình, thì mới có thể cân nhắc chuyện tham gia.


Diêm Đông Bình nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói: “Thầy cần phải nói chuyện với các thành viên khác trong phòng thí nghiệm một tiếng, mới cho em một câu trả lời được.”


“Vâng ạ.”


Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn khuất sau màn đêm, Diêm Đông Bình thầm hạ quyết tâm phải cố gắng thuyết phục mấy lão già kia gật đầu đồng ý!


Mục tiêu rõ ràng, cẩn thận suy nghĩ, tiến lên hay lui đều có chừng mực, không để bản thân chịu thiệt, tâm tư tinh tế tỉ mỉ. Đây là ấn tượng của Diêm Đông Bình về Dạ Cô Tinh sau cuộc trò chuyện này. Ngay lúc này trong lòng Diêm Đông Bình đã rất tán thưởng Dạ Cô Tinh, trực giác cho thấy cô bé này có thể bay cao, bay cao hơn ông tưởng!


Tìm lâu như vậy, cuối cùng ông cũng tìm được! Vui mừng! Thật đáng vui! Vô cùng phấn chấn! Diêm Đông Bình thoải mái xoay người rời đi.


Việc cấp bách nhất là phải tìm cách thuyết phục mấy lão già kia, để Dạ Cô Tinh được tham gia vào phòng thí nghiệm một cách suôn sẻ…..


Giang Vũ Vi và Kha Hiểu Yến quay trở về kí túc xá lúc gần 8 giờ tối, hai người vào cửa mang theo túi lớn túi nhỏ như vừa mới đi sắm đồ tết về.


Hai người Giang Vũ Vi và Kha Hiểu Yến đều là dân thủ đô, sống ở nội thành, cuối tuần đều về nhà, thuận tiện lại đem những túi quần áo bẩn đi giặt.


Hai người vừa bước vào cửa thì phát hiện kí túc xá một màu đen kịt. Lúc mở đèn lên thì thấy Dạ Cô Tinh đang nằm trên giường, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà, hoàn toàn không để ý tới hai người bọn họ.


Giang Vũ Vi xách một đống túi leo lên lầu, đã mệt mỏi thở hổn hển. Mùi mồ hôi khiến cô ta suy sụp vì cô là người thích sạch sẽ. Trong lòng đã hừng hực lửa giận không nén xuống được, lại thấy thái độ của Dạ Cô Tinh như vậy, lửa giận trong lòng cuối cùng cũng tìm được chỗ trút. Ném mấy túi lớn nhỏ trong tay về phía Dạ Cô Tinh.


“Thái độ của cô là như thế nào đấy?! Coi chúng tôi là không khí à! Đúng là cái thứ lớn lên ở cô nhi viện, không có một chút giáo dục nào hết! Người hạ đẳng chính là người hạ đẳng, cho dù cô có thi đậu đại học Bắc Kinh thì sao? Lại thực sự nghĩ mình là một sinh viên?! Cô và cái con Lăng Tuyết hèn hạ kia đều giống nhau, đều sống cuộc sống cho người khác chà đạp…”


“Bốp! Bốp!”


Sau hai tiếng vang giòn giã, căn phòng trở nên yên lặng. Kha Hiểu Yến nhìn về phía Dạ Cô Tinh với ánh mắt tăm tối không rõ ràng, phức tạp khó tin nổi.


Còn Giang Vũ Vi không kịp phản ứng lại, ôm mặt nhìn Dạ Cô Tinh với ánh mắt không thể tin.


“Mày… Mày dám đánh tao? Aaa… Tao muốn giết mày!” Giang Vũ Vi hét lên như một người điên, trong mắt cô ta chợt hiện lên vẻ hung ác, lúc này đột nhiên giơ tay lên muốn trả lại hai cái bạt tai.


Dạ Cô Tinh cười lạnh rồi đưa tay lên bắt lấy tay của Giang Vũ Vi, sau đó hất ra.


Giang Vũ Vi không ngờ Dạ Cô Tinh lại phản ứng nhanh như vậy, tay đột nhiên bị hất ra khiến cho trọng tâm không vững, lảo đảo lùi về sau rồi trực tiếp ngã nhoài ra mặt đất. Đầu “oanh” một cái, Giang Vũ Vi hoàn toàn choáng váng.


Dạ Cô Tinh bước lại gần, nhìn từ trên cao xuống với ánh mắt uy nghiêm đáng sợ, khuôn mặt lạnh như băng. “Cái tát thứ nhất, tôi dạy cô cách tích đức, miệng không nên phun ra toàn phân. Còn cái tát thứ hai, là tôi khuyên cô không nên chọc vào những người không nên chọc, bởi vì vua cũng thua thằng liều.”


“Hiểu chưa?”


“À! Đúng rồi! Tôi khuyên cô không nên hành động thiếu suy nghĩ, hay là tìm cách trả đũa bởi vì tôi không chắc lần sau trong tình huống như vậy tôi có thể giữ được lí trí như bây giờ đâu. Nếu tôi vô tình đăng video cô và vị giáo sư nào đó đi khách sạn thuê phòng lên diễn đàn của trường, vậy có ổn không?”


“Cô nói xem, sẽ sao nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK