Mục lục
Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45: Bán thân bán quyền, nhà họ Lâm sụp đổ


Đáp án nằm trong dự đoán, cô ấy không hề ngạc nhiên, lại vẫn cảm thấy đau lòng. Hồi đó, yêu sâu đậm bao nhiêu, bây giờ, hận nhiều bấy nhiêu!


Đột nhiên, lòng bàn tay ấm lên, Lưu Hinh Đình hơi nhìn sang, không biết từ lúc nào, Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ đều đã đi đến bên cạnh cô, một trái một phải, nắm lấy tay của cô ấy, dùng hành động thực tế, dành cho cô ấy sự khích lệ lớn nhất.


Kiếp này, mặc dù tình yêu đổ vỡ, mất đi con trai, lại vẫn còn những người thân ở bên cạnh dõi theo giúp đỡ, cô ấy đã thấy đủ rồi.


Hít sâu một hơi, lại nâng mắt, bi thương không còn, chỉ còn một mảnh băng lãnh, Lưu Hinh Đình nhìn xuống Lâm Hiểu Vi đang ngã ngồi trên mặt đấtm nở một nụ cười, một thoáng, hung ác nham hiểm đã bao phủ, sát khí đằng đằng: “Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không mềm lòng, cô, Đường Vũ Thi, Đường Vũ Mô, còn có bà già độc ác đó, nhất định, phải chết!”


Hai người Dạ Cô Tinh, Diệp Nhĩ nhìn nhau cười.


Trong lòng Lâm Hiểu Vi phát run, ánh mắt không tự giác mà trốn tránh, nhưng trên mặt lại không để tâm đến: “Lưu Hinh Đình, cô chỉ là một người không rõ lai lịch, một đứa mồ côi không quyền không thế mà thôi, cô tưởng, cô có thể đấu thắng tôi à?”


Lưu Hinh Đình cong môi cười: “Đấu thắng hay không, thì phải đấu thử thì mới biết được. Cô Lâm, có lúc, tự tin quá, lại thành tự phụ.”


Ánh mắt Lâm Hiểu Vi nhìn quét qua xung quanh, đồng tử co lại: “Cô em chồng của tôi ở đâu? Các cô đã làm gì em ấy rồi hả?”


“Không ngờ người chị dâu như cô, còn rất quan tâm đến em chồng đấy nhỉ, chỉ đáng tiếc, cô ta lại phản bội cô rồi.” Diệp Nhĩ gảy gảy bộ móng tay được cắt tỉa hoàn mỹ của mình, cười như không cười, chế giễu mà lại như không.


Lâm Hiểu Vi nhướn màu, mắt lộ vẻ cảnh giác: “Ý cô là sao?”


“Ha ha… đã nói đến mức độ này rồi, cô còn nghe không hiểu à, cô Lâm, cô là lợn đầu thai à? Nếu không, sao lại đần như vậy?”


Ánh mắt Dạ Cô Tinh có hơi bất đắc dĩ, nhìn cái miệng ngoan độc này của Diệp Nhĩ, thật làm cho người ta khó lòng mà chống đỡ nổi.


“Hừ! Cô đừng mơ tưởng có thể gây xích mích chia rẽ, tôi sẽ không bị lừa đâu!”


“Gây xích mích chia rẽ? Cô cũng quá coi trọng bản thân mình rồi đó. Đối phó với một con lợn, tôi đâu cần dùng loại mưu kế cấp bậc cao như vậy?”


Lâm Hiểu Vi nghẹn một ngụm máu ở yết hầu.


“Bỏ đi, vẫn là để tôi nói cho cô đi, con lợn ngốc à! Chính Đường Vũ Thi bị bắt, còn gọi điện kéo cô xuống nước, cô không cảm thấy, cô em chồng này thật làm người quá ân cần, quá hiểu lòng người rồi sao?”


“Tôi làm sao biết, có phải là các cô ép buộc em ấy làm vậy hay không?”


“Ép buộc cô ta? Vừa rồi lúc cô ta gọi điện thoại cho cô, có gợi ý nào để cô báo cảnh sát giúp cô ta không? Không có. Cô ta chỉ là gọi cô tới, gọi cô đến tìm đường chết! À, chúng tôi và cô ta đã chơi một trò chơi, xem thử người chị dâu là con gái Thị trưởng của cô ta, có đến giúp cô ta khi cô ta lúc nước sôi lửa bỏng hay không thôi, nếu cô đến, chúng tôi sẽ thả cô ta đi, nếu cô không đến, chúng tôi sẽ băm cô ta ra. Xem đi, đây là lựa chọn của cô ta- dùng mạng của cô, đổi mạng của cô ta!”


Dạ Cô Tinh cười nhạt, nói thêm: “Thực ra, cô ta còn có thể lựa chọn cách càng tốt hơn. Chẳng hạn như, dùng một số thông tin sai lệch, hoặc đưa ra lời gợi ý, làm cho cô phát hiện manh mối, sau đó mang người đến cứu cô ta, như thế, hai người các cô đều có thể an toàn, mà chúng tôi cũng sẽ bị một lưới bắt gọn. Đáng tiếc, trong tiềm thức của cô ta, một mình chỉ đứng trước lựa chọn với quy tắc mà chúng tôi đặt ra là không thể cùng lúc chọn cả hai. Xem ra, người chị dâu như cô, làm cũng chẳng ra sao cả, sau khi có chuyện, lại là lá chắn đầu tiên được chọn, chậc chậc chậc…”


Sắc mặt Lâm Hiểu Vi thay đổi nhanh chóng, ánh mắt mờ mịt, mà lời nói của Dạ Cô Tinh, chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà!


Một khi hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống, lại từng chút một lớn lên, sẽ có một ngày ăn sâu bén rễ phát triển thành một cây đại thụ che trời!


“Đi, mang người ra đây.” Diệp Nhĩ nhìn hai nhân viên cửa hàng ra lệnh.


Đường Vũ Thi giống như một con lợn chết, bị người lôi từ trong phòng thử đồ ra, Diệp Nhĩ xé băng dính trên miệng của cô ta xuống, ý cười càng đậm.


“Chị dâu của tôi đã đến rồi, các cô tốt nhất lập tức cởi trói cho tôi đi!”


Diệp Nhĩ cười khinh thường, trong lòng thầm mắng một tiếng- đồ thiểu năng!


Cả người Lâm Hiểu Vi chấn động, nếu như lời nói vừa rồi của Dạ Cô Tinh đã khiến cô ta có ba phần nghi ngờ, vậy phản ứng hiện tại của Đường Vũ Thi lại lấp đầy bảy phần còn lại!


Hay cho một con khốn, cho mày đi nước ngoài du học, còn làm máy ATM miễn phí cho mày, có thể nói là cầu được ước thấy, vậy mà không ngờ tới, vào thời điểm quan trọng lại đẩy mình vào chỗ chết?


Cả người Lâm Hiểu Vi run lên vì tức giận, đáy mắt có một tia oán hận nhanh chóng bao phủ.


Dạ Cô Tinh nở một nụ cười thâm thúy, kéo tay của Lưu Hinh Đình, hỏi: “Quyết định rồi chứ?”


“Ừ.” Đáy mắt hiện lên một sự quyết đoán.


“Không hối hận chứ?”


Ánh mắt Lưu Hinh Đình nhìn xa xăm, dường như đã trải qua nghìn núi vạn sông, chỉ còn lại sự nhẹ nhõm, lại vững vàng đến không thể lay chuyển được: “Không hối hận.”


“Tin tưởng em không?”


“Chị tin.”


“Mọi việc, giao cho em xử lý.”


Lưu Hinh Đình mỉm cười, hơi ấm lan ra, đến tận đáy mắt: “Được.”


“Chị hai, thả bọn họ đi.”


Diệp Nhĩ sửng sốt, mắt lộ sự lo lắng: “Không dễ gì mới một lưới bắt gọn được cả hai con khốn này, thế mà em lại bảo thả à?”


“Một lưới bắt gọn? Không không không… Vẫn còn thiếu nhiều lắm.”


“Chị…” Dạ Cô Tinh nháy nháy mắt với cô ấy, Diệp Nhĩ hiểu ra, đây là chỉ cần hiểu trong lòng không cần phải nói ra.


Cuối cùng hai người, Lâm Hiểu Vi và Đường Vũ Thi bình an về đến nhà, chỉ là một người sắc mặt trắng bệch, một người hai má sưng tấy, đều nhếch nhác không chịu nổi, trong mắt bà Đường lộ ra nghi ngờ, mở miệng hỏi thăm, nhưng hai người đều trầm mặc không nói, từng người trở về phòng.


Chân trước ba người Dạ Cô Tinh vừa rời đi, chân sau nhân viên thực thi pháp luật của tòa thị chính đã theo gót mà đến, tiến hành một cuộc thẩm vấn kéo dài 1 giờ đồng hồ đối với người quản lý cửa hàng và 8 nhân viên, cùng lúc cưỡng chế giao ra video ở máy giám sát.


Tám nhân viên lại một mực khẳng định, họ chỉ đang tiến hành việc diễn tập thoát hiểm khi có cháy, mà trong video cũng không có bất cứ manh mối nào, chiếu theo thủ tục thông thường, không có bằng chứng, cần phải lập tức cho đội rút lui, nhưng là đám người lần này rõ ràng là không chịu để yên, lại bắt 8 nhân viên vào đồn cảnh sát, tiến hành thẩm vấn riêng, tạm giữ hết 24 giờ, mới không thể không thả người ra.


“Cô Lâm, rất xin lỗi, nhóm nhân viên đó một mực khẳng định đó là diễn tập thoát hiểm khi có cháy, giữa các lời khai cũng không có khác nhau, đồn cảnh sát chúng tôi cũng không làm được gì.”


“Chú Thiện, lần này cháu làm phiền chú rồi.”


“Cô xem vị trí cục trưởng…”


“Chú cứ yên tâm, cháu sẽ nói với cha cháu giúp chú.”


“Thế chú cảm ơn cháu trước nha.”


“Chú Thiện, chú khách sáo quá. Sự việc lần này, cháu không hi vọng có người thứ ba biết đến.”


“Ha ha… chú nổi tiếng là người kín miệng đấy.”


“Vậy thì thật tốt quá.”


Cúp điện thoại, Lâm Hiểu Vi đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, ngoài cửa sổ, gió lớn đang thổi, thấy mưa cơn mưa dữ dội đang đến gần, không hiểu sao trong lòng cô ta tự nhên lại có chút không yên.


Nghĩ lại, hồi đó Lưu Hinh Đình đã bơ vơ như vậy, bây giờ, che giấu tin tức đã 7 năm, chắc hẳn cũng không có nơi để nương tựa, nếu muốn báo thù, thì tại sao phải đợi đến hiện tại chứ?


Lúc này Lâm Hiểu Vi mới yên tâm, vội vàng gọi điện thoại cho cha cô ta.


“Cha, là con Hiểu Vi.”


“Ồ, là Hiểu Vi à…”


“Gần đây cha rất bận sao? Con nghe giọng cha thật giống như rất mệt mỏi…”


“Bây giờ chính là thời buổi rối loạn, sao có thể không bận được?”


“Cha, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”


“Không có, là công việc thôi.” Giọng nói lại không giấu được sự nặng nề.


Trong lòng Lâm Hiểu Vi lộp bộp một tiếng: “Rất nghiêm trọng sao?”


“Haizz- Thực lực nhà họ An, lớn mạnh hơn rất nhiều so với dự đoán, việc nhà họ Tần thất bại chỉ còn là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”


“Cha, nhà họ Lâm chúng ta luôn luôn đứng về phía nhà họ Tần, lần này, sẽ không… Bị liên lụy chứ?”


“Hiểu Vi, cha biết con từ nhỏ đã thông minh, có chủ kiến, cho nên chuyện lần này, cha không định giấu con. Trước mắt, đã có hai quan chức cấp cao là trực hệ của nhà họ Tần bị điều tra rồi, chức vụ đều là cấp bộ trưởng trở lên, nếu không xảy ra bất ngờ gì, cha sẽ là người tiếp theo bị điều tra!”


“Cha! Vậy, hiện tại con cần phải làm thế nào đây?”


“Con gái ngoan, đầu tiên con cũng đừng hốt hoảng, xem ra nhà họ Tần sắp xong đời rồi, cha đã bí mật nương nhờ vào nhà họ Kỷ rồi, Kỷ Cương đã đồng ý, sẽ cố gắng bảo vệ nhà họ Lâm ta không bị sụp đổ.”


Lâm Hiểu Vi thở phào một hơi: “Vậy thì tốt…”


“Nói cho con, cũng là để con yên tâm, anh của con đã giải quyết tất cả ổn thỏa rồi. Ngoài ra, việc Vũ Mô được thăng chức thành chủ nhiệm Phòng nghiên cứu của Trung tâm nghiên cứu, cha đã dặn dò qua cấp dưới, mặc dù chỉ là cấp Phòng, nhưng chỉ cần nó làm việc chăm chỉ, không tới một năm là có thể tăng lên cấp Sở.”


“Cảm ơn cha!”


“Ừ. Đúng rồi, Hôm nay con tìm cha là có chuyện gì sao?”


“Cha, hôm nay con gặp phải một chút rắc rối, là chú Thiện của bên thực thi pháp luật của tòa thị chính giúp con xử lý đó, cha xem, vị trí cục trưởng có thể hay không…”


“Hiểu Vi! Con đã đồng ý với ông ấy rồi hả?” Giọng nói ông ta đột nhiên nghiêm túc lên.


Trong lòng Lâm Hiểu Vi hơi sợ: “Con…”


“Haizz! Con hồ đồ rồi con à!”


“Cha, chỉ là cái ghế cục trưởng mà thôi…”


“Con có biết cái chức cục trưởng đó làm sao mà bị cắt chức không? Chính là bị phe cánh có quan hệ tốt với nhà họ An một đạp đá xuống đó! Có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm cái vị trí đó, nhưng mà con…”


“Cha, con xin lỗi, con…”


“Bỏ đi, cũng trách cha không nói cho con tình huống cụ thể. Đội công an bên này còn thiếu vị trí cục trưởng, cha thuyên chuyển ông ta qua vậy..”


Cúp điện thoại, trong lòng Lâm Hiểu Vi mới hoàn toàn yên tâm!


Nhà họ An và nhà họ Kỷ là quan hệ thông gia, bây giờ nhà họ Lâm nương nhờ nhà họ Kỷ, được dựa lưng vào cái cây lớn mà hóng gió, nói không chừng ngọn gió đông này lại khiến quyền thế của nhà họ Lâm cao thêm một bậc!


Hiện tại sự nghiệp chính trị của Vũ Mô cũng ổn thỏa rồi, về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt.


Một đêm này, cô ta ngủ rất ngon.


Gấp tài liệu lại, Dạ Cô Tinh xác nhận xong, thì đưa nó vào trong tay An Tuyển Hoàng, An Tuyển Hoàng nhìn qua, ấn đường đột nhiên nhăn lại. “Khi nào thì em kết thù với nhà họ Lâm vậy?” Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông lộ ra biểu tình nghiền ngẫm.


Dạ Cô Tinh làm ổ trong ghế sofa, tìm một tư thế thoải mái, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt lưu chuyển mà đảo qua, trời sinh quyến rũ mê hoặc: “Thế nào, không nỡ à?”


Người đàn ông cười khẩy, giống như nhà họ Lâm to như vậy ở trong mắt anh chẳng qua là con sâu cái kiến: “Anh là sợ em chịu thiệt.”


“Trên đời này còn có người có thể khiến em chịu thiệt à?” Tự tin, không có chừng mực, có lẽ, chỉ có người phụ nữ trước mắt này mới dám nói ra lại lời như vậy!


An Tuyển Hoàng thở ra một hơi, ngồi trên ghế sofa, vươn tay ôm cô vào trong ngực, giọng nói dịu dàng, giống như lời thì thầm đường mật giữa những người yêu: “Chết, hay là tàn?”


Dạ Cô Tinh nhướn mày, nhìn lại: “Thế nào là chết? Thế nào là tàn?”


“Chết, là nhổ tận gốc rễ, tổn hại cả ba đời, Tàn, là thương cân động cốt, từ đó mà suy yếu.”


“Có loại lựa chọn thứ ba không?”


Người đàn ông cong môi cười nhạt: “Có.”


“Là gì?”


“Tắt đèn rồi sẽ nói cho em biết.”


Ánh mắt Dạ Cô Tinh trầm xuống: “Anh đang cùng em bàn chuyện mua bán đấy à?”


“Không, anh là đang rao bán miễn phí.”


“Miễn phí?”


“Bán thân, bán quyền.”


Dạ Cô Tinh phốc một tiếng: “Quyền này, em nhận rồi, nhưng thân này quá ngán, em có thể không muốn được không?”


“Không thể.”


“Em thật sự không muốn… Ưm…”


Một đêm điên cuồng, An Tuyển Hoàng không ngại vất vả, dốc sức nỗ lực nói cho cô, thân này đến cùng là ngán hay không ngán!


Tỉnh lại từ trong giấc mơ đẹp, Lâm Hiểu Vi kéo mở rèm cửa sổ, hít thở không khí trong lành, giống như mọi ngày, tập thể dục, ăn sáng, lại gọi điện thoại cho người chồng đêm qua đã ở lại phòng thí nghiệm để thể hiện sự quan tâm.


Cầm tờ báo lên, giống như mọi ngày mà xem lướt qua, đột nhiên, một tiếng rắc vang lên, cốc thủy tinh đựng đầy sữa bò đã vỡ thành một đoá hoa màu trắng sữa trên mặt sàn.


Bà Đường nghe thấy tiếng động, từ phòng bếp lao ra: “Muốn chết à! Bà già này cực khổ lắm mới làm xong bữa sáng, cô thế mà dám ném cái cốc xuống, xem ra bình thường Vũ Mô quá nuông chiều cô, mới khiến cô không biết tốt xấu, coi trời bằng vung như thế…”


Trong tiếng trách mắng liên tục không nghỉ của bà Đường, Lâm Hiểu Vi lớn tiếng cười như điên: “Ha ha ha… Hết rồi… Hết thật rồi!


“Cô, cô là đồ đàn bà điên, sáng sớm đã nổi điên cái gì?” Bà Đường mặt mũi cay nghiệt.


Lâm Hiểu Vi lại xông lên, túm lấy mái tóc đã hoa râm của bà mẹ chồng, ánh mắt hung ác: “Bà già chết tiệt! Nhà họ Lâm tôi xong đời rồi, Đường Vũ Mô cũng sắp xong rồi! Ha ha ha…”


“Hiểu, Hiểu Vi à, con làm sao vậy? Đừng, đừng doạ mẹ! Vũ Mô là người đàn ông của con, cùng giường bao nhiêu năm rồi, con không thể làm hại nó! Mẹ… mẹ là do nóng tính, là mẹ không đúng, mẹ nhận lỗi với con, con ngàn vạn lần đừng bảo nhà mẹ con đối phó với Vũ Mô… Mẹ cầu xin con mà!”


“Ha ha ha… Bà già, bà mà cũng có một ngày phải cầu xin tôi cơ đấy? Ha ha… Muộn rồi! Quá muộn rồi… Chúng ta đều xong đời rồi…”


Sáng nay, Thế Kỷ Phong Thượng đã xuất bản một bài xã luận có tiêu đề ‘Lạm dụng quyền lực công: Không có chứng cứ vẫn tạm giữ như thường’, do Lâm Dược là tổng biên tập của nhật báo tự mình soạn thảo, hơn nữa còn đồng thời đưa ra quyền chất vấn đối với các bộ ngành cơ quan chuyên môn có liên quan!


Nội dung bài báo là hôm trước, đại đội của tòa thị chính khi không có kết quả điều tra, dưới tình huống không hề có chứng cứ, đã cưỡng chế tiến hành tạm giữ thời hạn tròn 24 tiếng đối với nhân viên của cửa hàng cao cấp GUCCI ở tòa Thiên Nhai Thời Đại, toàn bộ 8 người, ngày hôm qua mới được thả ra.


Phóng viên đã phỏng vấn 8 nhân viên cửa hàng, được biết đội thực thi pháp luật giải thích với 8 người về sự việc lần này là- bắt nhầm!


Sau đó từ biểu hiện của sự việc nhỏ này mà phân tích sâu vào, đó là hiện tượng mất khống chế của quyền lực cấp cao, từng chữ tựa như châu ngọc, mũi nhọn chỉ thẳng vào thị trưởng Thủ đô- Lâm Diệu!


Trên mạng, có một số lượng lớn chia sẻ, lượng lớn bình luận, lập tức, một lượng lớn video hình ảnh hồ sơ bị phát tán, thậm chí còn có những bức ảnh về buổi bức cung trong phòng tối của đội thực thi pháp luật đối với 8 người bị lộ ra.


3 giờ chiều, Lâm Diệu bị Ủy ban Kiểm tra kỷ luật bắt đi, con ông ta là Lâm Hiểu Phong bị định tạm đình chỉ chức vụ, giữ lại để thẩm tra, và một số người có dính dáng với Lâm Diệu, hoặc nhà họ Lâm, cũng dồn dập bị liên lụy.


Hiệu suất thật cao, phương pháp nghiêm khắc, đồng thời làm cho người ta líu lưỡi không thôi, cũng được người dân tích cực hưởng ứng, khen ngợi nhà nước pháp quyền không ngớt miệng, mọi người đều ca ngợi!


Khi đó, Đường Vũ Mô còn đang cắm cúi tại phòng nghiên cứu, lúc cầm đến tờ báo đã là chiều tối, mở điện thoại di động, có vô số cuộc gọi nhỡ, các tiêu đề báo mạng đều là- quan lớn ngã ngựa, Thị trưởng Lâm Diệu!


Đường Vũ Mô như bị sét đánh!


Lúc đó, Dạ Cô Tinh đã ăn tối xong, nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, chơi với con trai con gái.


Minh Triệt đang báo cáo lại sự việc với Dạ Cô Tinh, tóm lại là nhà họ Lâm, triệt để xong rồi!


“… Là như vậy.”


“Ừm, tôi biết rồi.” Dạ Cô Tinh đang đút sữa cho con gái ăn.


Minh Triệt đang chuẩn bị rời đi, Dạ Cô Tinh lại đột nhiên nói- “Tại sao lại là anh? Minh Chiêu đâu?”


“Anh ấy… Bị gia chủ phạt 20 roi, còn đang dưỡng thương…”


Chương 46: Sát thủ vô tình, phụ nữ và kim cương


“Ai?” Mặc dù bị thương, anh ta cũng vẫn nhạy bén như cũ.


Không lúng túng khi bị người bắt được, Anh Tử Lạc từ ngoài cửa cất bước vào, chìa tay, mặt không chút thay đổi: “Trả lại cho anh.”


Ánh mắt Minh Chiêu từ trên mặt cô gái, chuyển qua trên tay, sắc mặt đông lạnh như cũ, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ không khó phát hiện chút màu sắc nhè nhẹ trên má người đàn ông.


Đồ trong tay Anh Tử Lạc, chính là cái quần lót bị trộm đi.


Anh ta đưa tay nhận, nhưng lại động đến miệng vết thương trên lưng, động tác bỗng nhiên đình trệ, lông mày cau chặt.


Anh Tử Lạc tiến lên một bước, đưa đồ đến bàn tay anh ta, đôi mắt hạnh trong veo như suối, ngấm lạnh, không có thêm nửa phân cảm xúc, lý trí đến gần như băng lạnh, Minh Chiêu lần đầu tiên nhìn thấy Anh Tử Lạc như vậy, trong lòng như bị đè ép bởi một tảng đá lớn, nặng trĩu phiền muộn.


Cô ấy nói: “Vật quy nguyên chủ.”


Minh Chiêu không có lời nào mà đỡ được, ngay cả nói tiếng “cám ơn” đều không ổn, bởi vì, đồ là do cô ấy trộm đi.


Nhất thời không nói gì, Anh Tử Lạc quay người rời đi.


Minh Chiêu lại ma xui quỷ khiến, buột miệng: “Đợi đã!”


Anh Tử Lạc bình tĩnh xoay người, trong mắt không thấy mảy may gợn sóng: “Còn có việc gì?”


“Cô… có thể đỡ tôi đi vệ sinh được không?” Quai hàm Minh Chiêu cứng ngắc, Minh Triệt đi quá lâu, anh ta thật sự nhịn không nổi nữa rồi.


Anh Tử Lạc nhìn anh ta một cái: “Vết thương của anh là sau lưng.”


Ngụ ý, chân còn chưa tàn.


Minh Chiêu sửng sốt, lời này nghe quen quen, giật mình nhớ ra, chính xác là lời mà mình đã nói với cô hôm ấy, đồng tử hơi co lại, người đàn ông mím chặt môi bạc.


Anh Tử Lạc mím môi, đồ vật không thuộc về cô, nhất định cô không tham cầu, yêu mà không được, hận không thấu xương, cô không muốn bản thân giẫm lên vết xe đổ của cha mình, hơn nữa, thù giết cha còn chưa báo, cô cũng không có tư cách tự sa ngã.


Trước đây, cha thường nói: Có được là nhờ vào vận may, còn không có cũng là số mệnh.


Có lẽ do cô quá cởi mở, cũng có lẽ, tình yêu của cô, không đủ sâu, chung quy là đã yêu, thì không hối hận.


Trên đời này, không phải mỗi người đều có thể gặp được “lưỡng tình tương duyệt”, cho dù “lưỡng tình tương duyệt” cũng không thể bảo đảm bao năm sau vẫn có thể chung thủy không thay lòng, cô không hy vọng xa vời sẽ có được tình yêu giống như dì nhỏ và chú, hai bên không nghi ngờ nhau, cũng không cầu mong cái kết trọn vẹn, chỉ cần có yêu đã là tốt lắm.


Người đàn ông này quá buồn quá lạnh, cô dùng hết toàn lực cũng không bao giờ sưởi ấm được anh ta, có lẽ, do cô vốn không đủ ấm áp, hoặc là sức chịu đựng của cô quá yếu.


Trên đời không phải cứ trả giá là sẽ có thành quả, mà Anh Tử Lạc cô lại là người cố tình tính toán chi li. Khi yêu, không so đo mọi thứ, cố chấp cuồng vọng, chỉ vì anh ta có thể nhìn lại, lại không hề nề hà lòng chàng sắt đá, không chiếm được nửa phần đáp lại, mua bán lỗ vốn, người thông minh sẽ không làm, cho nên, cô cười xoay người đi.


Mọi người, và có lẽ ngay cả bản thân cô đều đã quên mất, cô vốn là một sát thủ, đến từ liên minh Tử Thần, mà bài học đầu tiên của sát thủ được học — là phải vô tình!


Minh Chiêu nhìn vào trong đôi mắt lãnh đạm của cô, một chút nghi hoặc nổi lên trong lòng, hóa ra, phụ nữ thật sự giỏi trở mặt, nhưng cảm giác ngứa ran trong lòng lại là vì sao mà đến?


Anh ta ừ một tiếng: “Cô đi đi, tự tôi có thể đi được.”


Nói xong, quả nhiên hai tay chống trên giường, chậm rãi đứng dậy, ngay cả lông mày đều không nhíu một cái, chỉ là mồ hôi dày đặc đã bán đứng anh ta trong quá trình chịu đựng đau đớn.


Cả lưng anh ta bị thương, chỉ có thể nằm úp sấp trên giường dưỡng thương, hai tay dùng sức, kéo bắp thịt phần lưng, sẽ chỉ làm miệng vết thương vừa khép lại không lâu đã vỡ ra lần nữa, nặng càng thêm nặng.


Anh ta biết hậu quả của việc làm như vậy, cũng không phải là đến nông nỗi không thể nhịn được nữa, anh ta có thể lại đợi thêm một lát, hoặc có thể nhờ người khác đến đỡ, nhưng trong lòng lại bức bối khó chịu, như đang cùng ai tranh cao thấp, cho nên, anh ta không hề lý trí mà làm ra hành động ngu xuẩn như vậy, nhưng sự bức bối trong lòng lại kỳ quái mà tan biến rồi.


Thân thể đứng vững vàng, anh ta ngẩng đầu nhìn người đối diện, lại phát hiện chỉ còn một mảnh không khí, không có dấu vết, không có bóng dáng.


Minh Chiêu ngẩng đầu tự giễu, anh ta đến tột cùng là đang làm cái gì vậy?


“Trời ạ!” Tiếng kinh hô vừa kinh ngạc mà vừa tức giận của Minh Triệt vang lên: “Minh Chiêu! Anh còn muốn cái mạng nhỏ này nữa không đấy?”


Minh Chiêu không hề để ý đối với sự giận trách của Minh Triệt, mặt trầm như nước, chỉ trầm giọng hỏi: “Mọi chuyện xử lý xong hết rồi?”


“Ừ, xem ra, lần này phu nhân không định bỏ qua cho nhà họ Lâm.”


“Gia chủ đồng ý rồi?”


Minh Triệt hai tay nhất quán: “Chỉ cần phu nhân muốn, gia chủ sẽ không cự tuyệt. Đừng nói một cái nhà họ Lâm, cho dù nhà họ Kỷ, cũng phải đi đời nhà ma. Đàn ông chinh phục thiên hạ, phụ nữ chinh phục đàn ông, thật là mệnh đề đáng sợ.”


Minh Chiêu gian nan thử hoạt động bước chân, lại phát hiện động một cái đã đau cơ, liên tục thở hổn hển.


“Mẹ kiếp! Minh Chiêu, anh thật đúng là không cần mạng nữa à?” Minh Triệt rống ro.


“Tôi muốn đi vệ sinh!” Minh Chiêu cũng hiếm thấy mà cất cao âm thanh.


Minh Triệt ngạc nhiên: “Ồ, tôi đỡ anh. Vừa nãy còn gặp con nhóc Anh Tử Lạc đi ra cơ mà, sao anh không bảo cô ấy đỡ, cứ nhất định phải chờ tôi đến hầu hạ, tôi là bác sĩ, không phải bảo mẫu…”


“Có khác biệt không?” Âm sắc Minh Chiêu lạnh trầm.


Minh Triệt trợn hai mắt, ánh mắt oán hận, muốn phác tác rồi lại cứng rắn nhịn xuống: “Tôi không chấp nhặt với người bệnh!” Nói xong, đưa tay đỡ anh ta đi về phía nhà vệ sinh. Nhếch khóe miệng, lẩm bẩm: “Tính tình tồi tệ này, ai mà chịu được anh…”


“Vừa nãy phu nhân nói như thế nào?” Lông mày Minh Chiêu nhíu chặt.


“Tôi thấy, anh vẫn là đừng xen vào chuyện này nữa, lần trước anh tự chủ trương hạ thủ lưu tình với Dụ Khả Hân, bị quất 20 roi còn ngại chưa đủ à?”


“Lúc này, gia chủ đã quyết tâm đối phó nhà họ Tần và nhà họ Lâm, anh tự mình chú ý.”


Minh Triệt mắt lộ ra nặng nề: “Ừ, tôi biết rồi. Hiện tại mọi chuyện cứ phát triển theo chiều hướng này, nhà họ Kỷ sớm muộn cũng đi tong!”


“Sẽ không đâu.”


Minh Triệt sửng sốt: “Tại sao?”


“Bởi vì, nhà họ Kỷ, phu nhân muốn đích thân ra tay!”


“Anh là nói, lão phu nhân bên kia… phụ nữ ác độc lên, đúng là còn đáng sợ hơn đàn ông.”


“Triệt, anh có phát hiện, khí thế trên người phu nhân và gia chủ càng ngày càng giống nhau không?”


“Không có nha…”


“Hai người này, mới là đồng loại.” Khí thế giống, thần thái tương tự, đều khiến người ta không khỏi quyết đoán thần phục.


“Phu nhân quả thật không đơn giản, bằng không, sao có năng lực khiến gia chủ rơi vào lưới tình chứ?”


“Tôi có loại dự cảm, việc lần này, cho dù gia chủ không ra tay, phu nhân cũng có thể dùng biện pháp của bản thân đánh đổ nhà họ Lâm.”


“Đàn bà… thật sự đáng sợ, nhất là đàn bà tàn nhẫn…”


Trong đầu Minh chiêu đột ngột hiện lên đôi mắt lạnh nhạt, tàn nhẫn… sao?


Buổi chiều, biệt thự chào đón một vị khách trong dự kiến, lại cũng ngoài dự kiến — Kỷ Tu Thần!


Lúc đó Dạ Cô Tinh đang ở phòng khách chơi với con gái, cô bé đã biết lật, thân hình tròn vo lăn qua lăn lại trên sô pha rộng lớn, kèm theo tiếng cười khanh khách vui tai, cô cười mềm mại, mắt tỏa ra ánh sáng nhu hòa.


Đứa con trai còn lại luôn luôn đi theo chủ nghĩa cao lãnh, đang nằm trên sô pha, thỉnh thoảng đạp đạp chân, khi thì khua khua tay, giống như đang hoạt động gân cốt, nhiều lúc mở to đôi mắt, mày nhỏ nhíu lại, thật giống đang trầm tư suy tưởng. Tuy rằng cậu bé sớm đã biết lật, trước mắt vẫn đang siêng năng tìm kiếm trên con đường tập bò, nhưng cậu nhóc cũng không khoe khoang kỹ năng ra vẻ thông minh, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ có khi uống sữa mới nể tình cười một cái, Dạ Cô Tinh đối với việc này có chút bất đắc dĩ.


Khi Kỷ Tu Thần đi vào, cô bé đang vỗ vào đôi chân béo, nhìn anh ta cười đến xuân quang sáng rực, nước miếng chảy ròng ròng.


Dạ Cô Tinh đầu cũng không nhấc, chỉ nói: “Hoàng không ở đây.”


“Tôi tới tìm cô.”


Lúc này Dạ Cô Tinh mới ngẩng đầu, nhìn về phía người vừa vào cửa, một thân quân phục phẳng phiu, tóc đầu đinh, làn da so với lần gặp ở bữa tiệc đầy tháng có vẻ đen hơn vài phần, đôi đồng tử lạnh nhưng sắc bén bức người, trong nháy mắt chạm vào cô bé con, nhất thời hơi dịu dàng hơn, nhưng vẫn lạnh nhạt như cũ, xa cách không giảm, phảng phất cùng bất luận kẻ nào đều cách một tầng voan mỏng.


Bế con gái vào trong ngực, Dạ Cô Tinh ý cười phai nhạt: “Có việc à?”


“Có việc.”


“Thanh, dâng trà.”


Một người giúp việc tiến lên đáp: “Vâng, cô chủ.”


Kỷ Tu Thần bước một bước dài, ngồi xuống một đầu ghế xô pha chỗ Dạ Cô Tinh, khí thế cường ngạnh mang theo một loại nghiêm khắc hùng hổ dọa người, mà Dạ Cô Tinh lại không hề cảm thấy, vẫn đặt tất cả lực chú ý ở trên người cô con gái trong lòng mình, khá lạnh nhạt đối với Kỷ Tu Thần.


Bầu không khí có chút đông lạnh, hai người đều chưa hề mở miệng, chỉ nghe thấy cô bé con cười khanh khách, lúc này, người giúp việc dâng trà, Kỷ Tu Thần nâng chung trà lên, nhưng lại như trâu uống nước, một ngụm thấy đáy, Dạ Cô Tinh ngạc nhiên nhướng mày.


“Tôi cũng không vòng vo, tại sao lại muốn đuổi tận giết tuyệt nhà họ Lâm?”


“Anh đến chất vấn tôi à?” Dạ Cô Tinh ôm con gái, lạnh mắt nhìn anh ta.


“Phải.”


Cười khinh thường một cái: “Để Kỷ Cương tới, anh còn không có tư cách.”


“Cô không khỏi quá kiêu ngạo! Lại nói như thế nào, ông ấy cũng là bậc cha chú, cô lại trực tiếp gọi tên…”


“Đủ rồi!” Dạ Cô Tinh ngắt lời dạy dỗ của anh ta: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, nhà họ Lâm thuộc phe phái nhà họ Tần, không quen với nhà họ Kỷ, không có lý do gì để hôm nay anh tới đây, chuyện này làm tôi thấy rất lạ đó.”


Vẻ xấu hổ nhấp nháy thoáng qua trên mặt Kỷ Tu Thần, anh ta ho nhẹ hai tiếng: “Nhà họ Lâm, đã quy thuận nhà họ Kỷ, cho nên, hy vọng cô có thể dơ cao đánh khẽ.”


Dạ Cô Tinh lại chỉ cười lạnh: “Kỷ Tu Thần, nể tình anh chủ động giao ra bản đồ bố phòng nhà tù, hôm nay tôi mới cho anh bước vào cái cửa này, nhưng mà, không có nghĩa là tôi có thể dễ dàng tha thứ cho hành vi vô sỉ bỉ ổi của nhà họ Kỷ các người!”


“Sự việc không phải như cô nghĩ…”


“Không phải?” Dạ Cô Tinh cười lạnh hỏi lại: “Anh dám nói từ khi nhà họ An bắt tay vào đối phó nhà họ Tần cho đến nay, nhà họ Kỷ các người không ở giữa vơ vét bất kỳ lợi ích gì sao? Anh dám đảm bảo, Kỷ Cương không phải đang đục nước béo cò chiếm hời từ nhà họ An sao? Tính toán này của các người, cũng thật tỉ mỉ, nhà họ An hủy đi nhà họ Tần, nhà họ Kỷ theo ở phía sau nhặt nhạnh lợi ích, hôm nay còn có mặt mũi tới cửa, muốn nhà họ An dơ cao đánh khẽ, ném phế phẩm này cho các người? Kỷ Tu Thần, anh là quá tự tin, hay nghĩ tôi và An Tuyển Hoàng là kẻ ngu si?”


Chất vấn đổ ập xuống, câu nào cũng sắc bén kinh người, khiến Kỷ Tu Thần bất lực, Dạ Cô Tinh quả nhiên là một chút tình cảm cũng không giữ lại, nhưng không thể phủ nhận, những gì cô nói, đều là sự thật!


Nhà họ An ra tay, phe phái nhà họ Tần thương vong thảm trọng, cách chức, giam giữ, vị trí trống xuất hiện đều bị nhà họ Kỷ nhanh tay lẹ mắt thu vào trong túi, rồi những nhà giống ngọn cỏ ven tường như nhà họ Lâm, thấy tình thế không ổn, chọn cây mà đậu, nhà họ Kỷ đều không từ chối.


“Em dâu, đối với nhà họ Kỷ, nhà họ Lâm quả thực rất quan trọng, hy vọng em có thể nghĩ lại.” Vẻ mặt anh ta rất trịnh trọng.


Nói đến tuổi tác, Kỷ Tu Thần còn lớn hơn An Tuyển Hoàng hai tuổi, năm nay ba mươi hai, trên bối phận anh ta thực sự nên gọi Dạ Cô Tinh một tiếng “em dâu”, thế nhưng đặt ở giờ này khắc này, lại có loại châm chọc nói không nên lời.


Trong mắt Dạ Cô Tinh cũng thực sự lộ ra châm biếm: “Nếu tôi đã ra tay, tự nhiên là đã nghĩ tường tận quá trình, nếu như, anh tới là muốn khuyên tôi thay đổi quyết định, vậy tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, nhà họ Lâm không thể tha được.” Mà những ngày tháng ung dung của nhà họ Kỷ, cũng sẽ không còn lâu nữa đâu!


Đôi mắt Kỷ Tu Thần thâm thúy rét lạnh: “Nói như vậy, cô là muốn khư khư cố chấp?”


“Phải, thì làm sao?”


“Nhà họ Lâm đến tột cùng là chọc cô không vui ở chỗ nào, cô lại ra tay tàn nhẫn như vậy?” An Tuyển Hoàng không có lí do gì để phải kiên quyết khiến nhà họ Lâm bị sập, như vậy, cũng chỉ còn lại người đàn bà lòng dạ khó dò trước mắt!


Ngoại trừ cô ra, Kỷ Tu Thần không nghĩ ra còn có ai có thể khiến An Tuyển Hoàng đích thân ra tay!


“Không thể trả lời.”


“Tôi muốn gặp An Tuyển Hoàng.”


“Tôi nói rồi, anh ấy không ở đây, chẳng qua, anh có thể đợi.”


Mâu quang Kỷ Tu Thần chợt sâu xa: “Cô tự tin anh ta có thể vì cô, tổn hại lợi ích?”


Dạ Cô Tinh khẽ nhếch môi đỏ: “Đầu tiên, vợ chồng một khối, lợi ích của An Tuyển Hoàng, tôi cũng có phần, tin tưởng không ai sẽ ngốc đến mức tự tổn hại lợi ích này, cho nên, cách làm của tôi và hai chữ lợi ích không hề mâu thuẫn, đương nhiên, không loại trừ lý do cá nhân bên trong! Thêm nữa, cho dù tâm ý của tôi và lợi ích có điều xung đột, tin tưởng tôi, An Tuyển Hoàng khẳng định sẽ đứng ở bên tôi.”


Kỷ Tu Thần hơi trào phúng: “Cô quá coi trọng bản thân.” Một người phụ nữ ngông cuồng cậy vào quyền thế của người đàn ông để thỏa mãn tư lợi của bản thân, cuối cùng sẽ có một ngày, sẽ bị người đàn ông nhìn thấu, sau đó, vứt bỏ như cái giày rách!


Anh ta cũng là đàn ông, An Tuyển Hoàng cũng không ngoại lệ, trong thiên hạ này, không có người đàn ông bằng lòng làm kẻ ngốc!


Đối với sự châm biếm của anh ta Dạ Cô Tinh không để bụng: “Không tin, thì anh cứ việc thử một lần, tôi không ngăn anh.”


Ánh mắt sắc bén của Kỷ Tu Thần hướng về cô, nửa người trên chậm rãi sáp đến, như muốn mượn động tác này, nhìn rõ ràng người phụ nữ này: “Việc không quá ba. Màu sắc mê hoặc trí tuệ, nhưng đàn ông cuối cùng sẽ có một ngày thanh tỉnh.” Tựa như nhắc nhở, càng giống như cảnh cáo.


Dạ Cô Tinh lại nhất thời vui vẻ, đến cả cô bé con trong lòng đều bị cuốn hút, hưng phấn đến hoa chân múa tay vui sướng.


“Bỗng nhiên tôi phát hiện, hai chúng ta nói chuyện, căn bản chính là ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không cùng một kênh. Màu sắc mê hoặc trí tuệ? Ha ha… Anh xem thường tôi, càng xem thường An Tuyển Hoàng! Tôi lấy một cái ví dụ cho anh thấy nhé, một người đàn ông trong tay có tiền, anh ta tình nguyện cho người phụ nữ này tiêu, có một ngày, người phụ nữ đó muốn mua một viên kim cương giá trên trời, lúc này người đàn ông bỗng nhiên không nỡ, không muốn chi tiền, nhưng cuối cùng người phụ nữ vẫn có được viên kim cương kia, anh đoán xem, tại vì sao?”


Phản ứng đầu tiên của Kỷ Tu Thần là, người phụ này tìm được người đàn ông khác mua viên kim cương ấy cho cô ta, nhưng lại phát hiện, có chỗ nào đó không thích hợp.


Dạ Cô Tinh cũng không phải là thật sự hỏi anh ta, đương nhiên cũng không cần anh ta trả lời: “Bởi vì, người phụ nữ này chẳng hề thiếu tiền tiêu, vì thế, cô ta tự bỏ tiền mua viên kim cương mình muốn.”


Kỷ Tu Thần vô cùng chấn động, cô là đang nói cho anh ta biết, cho dù không có nhà họ An bảo vệ, không có An Tuyển Hoàng giúp đỡ, cô cũng có thể dựa vào bản thân nắm chắc nhà họ Lâm!


“Anh muốn gặp An Tuyển Hoàng, tùy ý, dù sao nhà họ Lâm nhất định xong đời.” Dạ Cô Tinh hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ hồng hào của con gái, lúm đồng tiền như hoa: “Con gái ngoan, con nói xem có đúng không?”


Bé An Húc vung vẩy đôi chân mũm mĩm, cười càng lúc càng lớn: “Ưm… phốc phốc… a…”


Thời điểm Kỷ Tu Thần đi ra, bả vai đều sụp xuống, Dạ Cô Tinh nhìn hình bóng anh ta càng lúc càng xa, đôi mắt thâm thúy, khẽ cong môi cười.


Kỷ Cương, ông thích nhặt phế phẩm như vậy, sớm hay muộn sẽ bị phế phẩm phá hư ngũ tạng.


Chân trời, một đóa mây đen đang dần dần tụ lại, xem ra lại sắp có một cơn mưa to tầm tã….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK