“Tiểu tổ tông à, con có thể dừng lại được không?” Cô cắn răng.
“Vậy mẹ nói con biết đây là cái gì đi?”
Dạ Cô Tinh tối sầm mặt.
“Cha! Bảo Bảo muốn hỏi…”
“Khoan đã!”
Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn mẹ, trong mắt là sự cố chấp muốn biết sự thật.
“Cái này là…” Dạ Cô Tinh hít một hơi thật sâu: “Quần lót.”
Tiểu Húc Nhi vén váy và chỉ vào tiểu khả ái: “Là cái này hả mẹ?”
Thấy hành động dũng cảm của con gái, Dạ Cô Tinh đột nhiên có ý muốn đánh cô bé.
Cô nghẹn ngào: “…Đúng vậy.”
“À, con biết rồi. Bảo Bảo mặc tiểu khả ái, chú mặc đại khả ái!”
Ặc…
“Vậy, cái thứ nhô lên đó là gì, tại sao Bảo Bảo không có?”
Dạ Cô Tinh: “…”
“Trong này của Bảo Bảo bằng phẳng, nhỏ xíu xiu, không có nhô lên…”
“Cái này chỉ con trai mới có.”
Dạ Cô Tinh nghiêm mặt, vẻ mặt rất khó coi.
“Vậy cha và anh trai cũng có hả mẹ?”
Cô gật đầu.
“Wowww! Bảo Bảo muốn xem!” Một tay cô bé cầm cái hộp, tay kia đưa ra chọc ngón tay vào đó.
“Mẹ, cái này gọi là gì ạ?”
“Hả?”
“Cái mà chỉ có con trai mới có thì gọi là gì?” Cô bé rất có tính nhẫn nại, cô bé hỏi lại.
“Ặc…”
“Vậy con đi hỏi cha!”
“Con có thể gọi nó… là chim.”
Có được đáp án mong muốn, bé Húc rất vui, cô bé chạy lon ton ra ban công và lao vào vòng tay của cha mình.
An Tuyển Hoàng đang nghe điện thoại, anh không để ý thì cô nhóc đã bám lấy anh, giữ chặt hai chân anh không buông.
“Cha, con muốn xem chim!”
“Chim?”
Dạ Cô Tinh đuổi tới nơi, một tay cô vớt vật nhỏ mang vào nhà, trực tiếp bế vào phòng ngủ, cởi quần áo và ném lên giường.
Cô bé há hốc như sắp gào khóc.
“Húc Nhi, chỉ cần con dám khóc, một tháng không được động vào kem.”
Cái miệng đã há ra vội ngậm lại ngay, cô bé lắc đầu nguầy nguậy.
“Không khóc không khóc! Bảo Bảo không khóc! Bảo Bảo muốn ăn kem!”
Dạ Cô Tinh thở phào, có trời biết lúc nãy cô nóng lòng muốn khóc luôn.
“Bây giờ, con lập tức chui vào chăn ngủ ngay cho mẹ!”
Thấy cô bé ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, Dạ Cô Tinh mới đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Cửa vừa đóng lại thì đôi mắt nhắm lúc nãy đột nhiên mở ra, cô bé chớp mắt.
Cô bé ậm ừ vài tiếng rồi thở dài, cuối cùng mẹ cũng đi rồi…
Hi hi hi…
Vừa quay đầu sang thì thấy anh nhỏ đang nằm ngủ ngon bên cạnh.
Đồng tử đảo quanh, nhớ lời mẹ nói lúc nãy, chỉ có con trai mới có thứ gọi là chim, cô bé cảm thấy mình cần phải đích thân kiểm chứng mới được!
Thân hình mũm mĩm co rút lại, đầu vùi vào chăn, mò vào, mò lần nữa, cuối cùng cũng mò tới nơi.
Anh nhỏ ngủ rất ngon, chắc chắn sẽ không bị đánh thức…
Cô bé vươn móng vuốt thịt, linh hoạt bắt lấy thắt lưng quần, vừa túm vừa kéo.
Bé Húc chớp mắt, cũng giống mô thịt trên bụng cô bé, đâu có gì đặc biệt…
Thoả mãn sự tò mò, cô bé dừng lại, quay đầu đi ngủ.
Cậu bé đang ngủ mơ màng, mở mắt thì thấy Bảo Bảo ngủ rất ngoan, trong mắt hiện lên một tia sương mù.
Tại sao em gái lại sờ mình?
Trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc lớn.
Buổi tối Minh Triệt về tới. Dạ Cô Tinh nấu cơm xong và gọi mọi người ra ăn.
“Minh Chiêu đâu?”
“Hai ngày rồi không gặp anh ta.” Minh Triệt xới đầy một bát cơm to rồi nuốt nước bọt lên tiếng.
Dạ Cô Tinh có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
An Tuyển Hoàng dẫn hai đứa trẻ từ phòng ngủ đi ra.
Cô gái nhỏ ngáp dài, đi dép tông, dáng vẻ lười biếng, thoạt thì biết là chưa tỉnh ngủ.
Dạ Thần nhìn có vẻ ổn, yên tĩnh, không khóc không quấy.
Sau khi ăn xong, Dạ Cô Tinh gọi nhân viên khách sạn tới dọn dẹp bát đũa, cô gọt xong trái cây, dùng tăm cắm vào rồi để lên bàn.
Phần của hai đứa trẻ được dọn ra từng bát riêng, phần thịt được xắt thành miếng nhỏ và dùng thìa ăn trực tiếp.
“Tiểu Thần, con dẫn em gái vào phòng ngủ chơi đi.”
Cậu bé nắm bàn tay mũm mĩm, bé Húc hơi không vui, cô bé ngoan cố không chịu nhúc nhích.
Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhìn sang với ẩn ý: Có phải không muốn ăn kem nữa không?
Quả nhiên, bé con lập tức ngoan ngoãn để anh trai dẫn vào phòng ngủ.
Minh Triệt biết, cô có chuyện muốn nói, anh ta cầm quả táo trong tay, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Dạ Cô Tinh nói sơ qua tình hình của Dạ Thần: “Anh thấy thế nào?”
Ánh mắt dò hỏi nhìn về phía An Tuyển Hoàng đang nghiêm nghị và im lặng, Minh Triệt muốn nói nhưng lại thôi.
“Anh nói đi.”
“Bước đầu thì có thể phỏng đoán là chứng mộng du do bệnh tự kỷ ám thị.
“Nhưng trước đây không xuất hiện tình trạng này.”
Lúc ở Hong Kong, cậu bé luôn ngủ với cô. Với sự cảnh giác của Dạ Cô Tinh, nếu ngủ bên cạnh người mộng du thì không thể nào không phát hiện.
Nói cách khác, sau khi Dạ Thần rời khỏi cô mới xuất hiện chứng mộng du.
“Trẻ tự kỷ vốn dĩ có tính cách khép kín. Chúng sống trong thế giới mà chúng tưởng tượng ra, người ngoài rất khó bước vào. Tuy nhiên, một khi đã bước vào thì sẽ làm cho chúng trở nên quyến luyến.”
“Nghe ý của anh thì… Dạ Thần sẽ rơi vào chứng mộng du, là tại tôi?”
“Rất có khả năng đó.” Minh Triệt gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị.
Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng nhìn nhau, hai người đều im lặng.
“Tối nay có thể thử xem. Nếu Ares mộng du, vậy chứng minh mấu chốt không phải ở đây, nhưng nếu không có mộng du thì…”
Buổi tối, hai đứa trẻ ngủ giữa, Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng ngủ hai bên.
Họ tắt đèn đi ngủ.
Một đêm yên bình, không có gì đặc biệt xảy ra.
Mãi cho đến khi chân trời hừng sáng, Dạ Cô Tinh mới chìm vào giấc ngủ.
Ngủ thiếp đi.
Cho nên ngày hôm sau, cô và An Tuyển Hoàng đều dậy muộn.
Hai nhóc con đều không thấy bóng dáng đâu.
Dạ Cô Tinh tìm một vòng, mới tìm thấy người ở trong bếp.
Cô gái nhỏ đang cầm hộp kem to đùng, ăn dính đầy lên mặt.
Tiểu Dạ Thần cầm khăn giấy, đứng một bên, thỉnh thoảng chùi miệng cho em gái, vừa ga lăng vừa tinh tế.
Thình lình nhìn thấy mẹ đang đứng dựa cửa, cô gái nhỏ bị dọa một phen, cô bé nhanh chóng giấu hộp kem ra phía sau lưng.
“Bảo Bảo rất ngoan, Bảo Bảo không có ăn vụng…”
Dạ Cô Tinh trợn mắt, cô bé ngốc nghếch!
Nhìn thời gian thì đã là mười giờ sáng, mặt trời vừa đẹp.
“Hai đứa ăn sáng chưa?”
Gà con mổ thóc: “Tụi con ăn rồi ạ.”
“Ăn rồi sao? Ăn cái gì?”
“Trứng chiên bánh mỳ nướng.”
“Ở đâu mà có?”
“Anh nhỏ làm!”
Dạ Cô Tinh rất bất ngờ, cô quay sang nhìn cậu bé.
“Ares, con làm bữa sáng hả?”
Cậu bé không nói nhưng gật đầu, vẻ mặt vẫn đơ như khúc gỗ.
Cậu bé đi lên vài bước, nắm lấy tay của Dạ Cô Tinh đi vào nhà ăn rồi chỉ tay lên bàn.
Dạ Cô Tinh tiện thể nhìn sang, thì thấy một bàn đầy ba phần đồ ăn sáng, hai lát bánh mì nướng kẹp một trứng rán vàng, một chiếc ly thuỷ tinh sạch sẽ bên cạnh đĩa.
Bình nước nóng được cắm điện, nguồn sáng ở chế độ “giữ ấm”, khi mở ra thấy sữa tươi bên trong.
Hơi nước hừng hực phả lên mặt, Dạ Cô Tinh cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Mẹ, anh trai giỏi lắm í! Bánh mỳ nướng ngon lắm, còn trứng nữa, trứng cũng ngon luôn!”
Dạ Cô Tinh sờ đầu của cậu bé, không nhịn được mà muốn hôn lên gương mặt nhỏ xinh đẹp của cậu.
“Con ngoan.”
“Bảo Bảo cũng muốn hôn!” Cô bé đưa mặt sang, chỉ vào lúm đồng tiền trên mặt của mình.
Dạ Cô Tinh bèn hôn lên một cái.
“Mẹ, mẹ còn chưa nói con ngoan!”
“Đúng đúng đúng, Húc Nhi là đứa trẻ ngoan!”
“Yeah yeah… Đứa trẻ ngoan! Con là đứa trẻ ngoan!”
Xì, lại bắt đầu đắc chí rồi.
Cậu bé cũng không biểu hiện gì, chỉ nhìn đôi mắt sáng rực và sạch sẽ không một chút tạp chất của Dạ Cô Tinh.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, khóe mắt của Dạ Cô Tinh cay cay, hít một hơi sâu, mới ngăn dòng nước mắt.
Cô kéo ghế ra và ngồi xuống.
Nhưng lại bị Tiểu Dạ Thần dẫn tới một vị trí khác.
Dạ Cô Tinh hơi đơ ra, cô bèn hiểu, đây là chỗ cô ngồi vào bữa tối hôm qua.
Hai bữa sáng còn lại cũng được xếp vào vị trí của An Tuyển Hoàng và Minh Triệt.
Dao và nĩa đặt song song, để ngay ngắn trên đường cắt ngang của mép đĩa, ly thuỷ tinh cách thân đĩa một khoảng ngón tay, khăn giấy không có nếp gấp.
Xem ra đứa trẻ này bị hội chứng OCD… (OCD: hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế)
Ăn sáng xong, Dạ Cô Tinh ngồi trên ghế sofa, tiện tay lấy máy tính bảng ra lướt Weibo.
An Tuyển Hoàng vào phòng sách và sắp xếp công việc.
“Chà! Đây là Bảo Bảo! Còn có cha, mẹ, anh trai…”
Dạ Cô Tinh sửng sốt khi nhật ký tin nhắn cá nhân bỗng chốc hiện ra. Máy tính bảng rung lắc trong suốt ba phút cũng chưa thấy dừng lại, cô tắt ngay thông báo.
Nhìn kỹ thì tất cả đều là của cô.
Áo Tím đeo thắt chồng thể hiện tình yêu tại New York.
Có ba bức ảnh đã lan truyền.
Bức đầu tiên là bị chụp trước khi bước vào nhà hàng, chỉ có bóng lưng. Bức thứ hai là khi Dạ Cô Tinh đeo kính râm và đeo khẩu trang ra khỏi nhà hàng. An Tuyển Hoàng ôm con gái trong tay và cậu bé thì cúi đầu. Ngay cả khi chụp chính diện thì cũng không rõ ràng. Bức thứ ba là trong siêu thị, thông qua kệ ở phía bên kia nên chụp được mặt nghiêng.
Thấy cách chụp ảnh không giống paparazzi, có vấn đề về góc độ, ánh sáng và lấy nét, nghĩ lại thì chắc ai đó nên nhận ra cô nên chụp bằng điện thoại.
Tấm cuối cùng thì chụp cận mặt nghiêng của hai đứa trẻ nhưng đã bị làm mờ.
Thể hiện tình yêu ở nước ngoài đúng là ngọt ngào quá, con gái của chúng ta không những người đẹp, còn có mắt nhìn người, anh An đẹp trai ngời ngợi! Có hai đứa trẻ cũng rất xinh xắn! (hồng tâm)
Đúng là ngược chó độc thân mà, hu hu… hạnh phúc như vậy tốt thật sao? Đúng là hành hạ những thánh ế! Yêu yêu linh ở đâu? Bổn manh muốn báo cảnh sát! (tay súng)
New York – Áo Tím – Một nhà bốn người nhan sắc đã như vậy, dựa vào đâu còn kêu tôi chờ tình yêu đến đây?
“Nữ thần, nhất định phải hạnh phúc nha!”
“Anh An, chăm sóc tốt cho con gái nhà tôi, còn có hai manh bảo nữa! Người New York đông, đừng để bị lạc ha!”
“Âm thanh quá lớn, tình cảm sâu nặng, thầm ủng hộ cô!”
“Người khác chỉ thấy cô xinh đẹp biết bao, tôi lại thấy cô rất cố gắng. Gửi đến: hoa hồng vĩnh cửu!”
“Củ cải chỉ chung tình với một cái hố duy nhất. Con gián được định sẵn là sẽ bị giày đè bẹp. Tín ngưỡng của tôi là ở bên nữ thần, không bao giờ rời xa.”
Dạ Cô Tinh không ngờ, ra ngoài mà cũng có thể lên hot search!
Quả nhiên, người nổi tiếng thì ngay cả đi vệ sinh cũng có tin tức.
Nhớ tới kiếp trước, bản thân bình thường đứng ở vị trí sao khiêu dâm hạng ba, cho dù cởi hết cũng không ai chú ý. So sánh với lần này, cũng chỉ có thể cảm thán, đúng là một trời một vực.
Chuyển sang Facebook, quả nhiên một loạt bình luận hiện ra, số lượng người hâm mộ tăng vọt.
Trong đó, có một tài khoản đang theo dõi cô, cũng chính là người đã chụp bức ảnh.
Dạ Cô Tinh vào xem kỹ hơn, thì ra là một đôi vợ chồng trung niên. Cả hai đều là fan trung thành của “Rose & Lion”. Vừa thấy là họ đã nhận ra Dạ Cô Tinh ngay, đúng lúc cùng đi ăn với gia đình tại nhà hàng này, ăn cơm xong lại đồng thời đi vào siêu thị.
Hai vợ chồng đều là giáo sư đại học, rất hiểu lễ giáo, không muốn làm phiền gia đình bốn người nên dùng điện thoại chụp để lưu lại làm kỷ niệm, cũng không định tải nó lên mạng.
Thật không ngờ, bị con gái họ phát hiện, cô bé lại là fan cứng của Athena, trực tiếp tải bức ảnh từ điện thoại của cha mình và đăng lên trang Facebook. Chỉ trong một đêm, bức ảnh đã được cư dân mạng share và trở nên hot như hiện tại.
Hai vợ chồng bày tỏ sự xin lỗi với cô. Dạ Cô Tinh đã trả lời riêng – Không sao đâu.
Dù sao thì lễ trao giải Quả cầu vàng cũng chỉ đang cận kề, cô xuất hiện nhiều thì cũng không có gì là không tốt.
Huống hồ, Cohen vẫn chăm chú vào Oscar, không lộ diện thì rất khó tranh giải vàng.
Buổi chiều, Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng dẫn hai đứa trẻ lên máy bay, bay từ New York sang Orlando.
Một nhà bốn người đi tới Disney.
Chương 20: Quốc vương Bệ hạ, uống rượu tâm tình
Lái xe đến ngoại ô Thành phố Orlando, đã là gần trưa.
Dạ Cô Tinh bôi một lớp kem chống nắng thật dày cho hai đứa nhỏ, Dạ Thần dắt em gái xuống xe.
Cô thoa luôn lớp kem còn thừa lên mặt An Tuyển Hoàng.
Anh hơi né ra sau, “Anh không cần.”
Là một người đàn ông thực thụ, cậu An tỏ ra ghét bỏ.
Thoa cái này như phụ nữ ấy!
Dạ Cô Tinh liếc nhìn mặt trời, nóng như thiêu đốt, ánh nắng chiếu lên làn da, hơi bỏng rát.
“Dù sao cũng phải thoa một lớp, lỡ cháy nắng thì phải làm sao?”
Người đàn ông khẳng định: “Không cần đâu.”
Lúc trước huấn luyện ở Châu Phi, ánh mặt trời so với bây giờ còn gay gắt hơn gấp trăm lần, anh vẫn ổn đấy thôi?
Tuy rằng sau khi kết thúc huấn luyện thì như bị lột một lớp da…
Sắc mặt Dạ Cô Tinh sa sầm, kéo thẳng đầu người kia lại, rõ ràng là muốn mạnh mẽ cưỡng ép, lại bị An Tuyển Hoàng né tránh lần nữa.
“Đừng quậy.” Trong mắt thoáng chút xấu hổ.
“Chậc, ai thèm quậy với anh.” Tự nhiên muốn trêu chọc anh một chút, cô hăng hái so sánh, “Người ta nói rằng, phụ nữ trừ biết ăn diện cho bản thân, còn phải biết làm đẹp cho đàn ông.”
“Vậy, em hỏi anh, anh có phải người đàn ông của em không?”
“Phải.” Trả lời cực nhanh.
“Nếu đã như vậy, anh có nên để em làm đẹp cho không?”
An Tuyển Hoàng: “…”
“Bây giờ, em sợ anh bị cháy nắng, ảnh hưởng đến ngoại hình, chủ động bôi kem chống nắng cho anh, thấy cảm động không?”
“….”
“Sao không nói gì? Không đồng ý à?”
Lông mày nhíu lại, “Không phải.”
Vỗ tay, “Vậy không phải là được rồi? Nào, qua đây…”
Cuối cùng kết thúc bằng sự thỏa hiệp bất lực của người đàn ông.
Bé Húc đứng một bên, vui vẻ cười khanh khách, “Cha xấu hổ! Giống bé cưng, để mẹ bôi thơm thơm!”
Cậu bé cũng hơi cong khóe môi, dưới ánh nắng, khuôn mắt trắng nõn trở nên trong suốt.
Tầm mắt Dạ Cô Tinh chững lại, nghĩ thầm, đứa trẻ này quả thực quá đẹp….
Một nhà bốn người, thơm ngào ngạt xuống xe, đi về phía mục tiêu.
Orlando Disney nằm ở ngoại ô Orlando Florida nước Mỹ, có diện tích 124 km vuông, hiện nay là công viên giải trí Disney lớn nhất thế giới.
Bé Húc chọn Disney Magic kingdom (Vương quốc phép thuật), tiểu Dạ Thần thì trần đầy hứng thú với Disney Future World (thế giới tương lai).
Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng tất nhiên đặt sở thích của hai đứa trẻ lên hàng đầu, cố gắng hết sức thỏa mãn chúng.
Bữa trưa được giải quyết tại nhà hàng dành cho trẻ em của Disney, buổi chiều, hai đứa nhỏ tiếp tục chơi đùa, An Tuyển Hoàng phụ trách làm xe cưỡi của con gái trong suốt hành trình, tiểu Dạ Thần không mấy bận tâm, cực kỳ ngoan ngoãn.
“Con gái ngoan, đầu nghiêng sang trái, kề mặt cha, Ares lại gần một chút… tốt, một hai ba, cười lên nào!”
Nhấn nút chụp hình, hình ảnh được lưu lại.
Trong lòng cha, bé Húc cười tươi như ánh mặt trời, An Tuyển Hoàng mặt mày trầm lặng, nhưng trong mắt lấp lánh ánh sáng nhu hòa, dịu dàng thắm thiết, tiểu Dạ Thần tay kéo vạt áo cha, quyến luyến không muốn xa rời.
“Ok!”
Bé Húc trong lòng cha giãy dụa xuống đất, náo loạn muốn xem ảnh.
“Cha đẹp trai, Bảo Bảo dễ thương, anh trai xinh đẹp!” Cô bé vô cùng đắc ý.
An Tuyển Hoàng cúi người xuống nói vài câu với bé Húc, đứa nhỏ cầm máy ảnh tung tăng bước về phía một đôi tình nhân trẻ.
“Anh ơi, anh có thể chụp cho bọn em một bức ảnh được không?”
Chàng trai nhìn thấy là một cô bé dễ thương, lập tức nở nụ cười, “Đương nhiên là được rồi.”
Hướng ánh mắt dò hỏi về phía bạn gái, lại thấy người phía sau nhìn chăm chú cô bé dễ thương, nước miếng sắp rơi xuống luôn rồi.
“Chậc, nhìn em làm gì! Còn không mau giúp người ta đi, cô bé này thật là đáng yêu!”
Sắc mặt chàng trai tối sầm lại.
Tình cảm của người bạn trai như mình còn không đánh lại một em bé nhỏ dễ thương?
Tuy nhiên, cô nhóc mặc đồ màu hồng phấn này, quả thật quá đáng yêu!
An Tuyển Hoàng duỗi cánh tay dài, ôm Dạ Cô Tinh vào lòng, vẫy tay với con gái, dắt tay tiểu Dạ Thần.
Gia đình bốn người đứng yên, bé Húc đứng cạnh cha, tiểu Thần cầm tay mẹ, An Tuyển Hoàng ôm vợ vào lòng.
“Một hai ba… cười nào!”
“Bé con, trả máy ảnh cho em nè.”
Bé Húc cười ngọt ngào, lấy từ trong túi đeo chéo hình chú heo con ra một chiếc kẹo socola đen đưa cho anh ta, lại lấy một thỏi sô cô la trắng đưa cho bạn gái anh ta.
“Cảm ơn anh, cảm ơn chị.”
“Trời ơi, bé con, sao em dễ thương quá vậy?! Chị có thể ôm em một cái không?”
Bé Húc nghĩ ngợi, rất cẩn thận, “Nếu chị không sợ anh trai ghen, em nghĩ, em cũng không ngại đâu.”
Lập tức chọc cười đôi tình nhân.
Cô gái đưa tay chọc chọc mũi cô bé, “Bé con, em thật đáng yêu quá đi!”
“Bảo Bảo vốn đáng yêu mà!” Dáng vẻ tự kỷ khoe khoang tìm người thương yêu.
Lúc này, Dạ Cô Tinh cũng đi tới, cảm ơn hai người họ, thuận tiện cắt ngang lời khoe khoang của con gái.
Trời mới biết, nếu cô không xuất hiện, đứa nhỏ này chắc muốn lên tới trời.
“Làm phiền hai người rồi.”
“A —” Cô gái trẻ hét lớn, dọa mọi người sửng sốt, “Cô cô là… Athena?!”
Người thanh niên dường như cũng phản ứng lại, “Trời ạ! Đúng là nữ thần!”
Dạ Cô Tinh cười hào phóng, không chút dấu diếm sau khi bị người nhận ra, tháo kính râm xuống.
Cười nói: “Chào hai bạn.”
Đôi tình nhân nhỏ kinh ngạc.
“Đúng thật rồi! Thật sự là Athena!”
“Ra cửa gặp minh tinh, chuyến đi Disney này không vô ích rồi!”
Ký tên lại chụp ảnh chung, cuối cùng chàng trai mới ôm bạn gái mãn nguyện rời đi.
Dạ Cô Tinh lấy ra bức ảnh trong máy, tấm hình gia đình bốn người, nụ cười ẩn giấu chút cay đắng.
Nếu như Tuyệt Nhi cũng ở đây…
Hít một hơi thật sâu, thôi, đây là con đường con trai phải đi, cho dù không muốn, cũng phải cười đưa tiễn.
Mặt trời xuống núi, Dạ Cô Tinh đặt phòng tại khách sạn Disney Resort, để ngày mai hai đứa trẻ có thể tiếp tục chơi đùa.
“Woww! Tốt quá!” Bé Húc nghe thấy ngày mai vẫn được chơi tiếp, vui sướng nhảy cẫng lên, suýt nữa lật đổ bàn ăn.
Lại tiến đến trước mặt tiểu Dạ Thần, “Anh, anh cũng vui, đúng không?”
Tiểu Dạ Thần gật đầu, tuy không nói gì, nhưng đôi mắt sáng lên, tràn đầy năng lượng.
“Anh, đừng nhúc nhích!”
Tiểu Dạ Thần ngoan ngoãn đứng im, chỉ nhìn chằm chằm em gái, “Bảo Bảo…”
“Khóe miệng anh dính nước sốt cà ri, bé lau cho anh…”
Nói xong, ngón tay mũm mĩm lau khóe miệng Dạ Thần, theo nguyên tắc không lãng phí, cô bé đưa ngón tay dính giọt nước cà ri kia vào trong miệng mút mút.
Chép chép miệng, mặt mày nhăn nhó, “Cay quá… bé cay quá…”
Ăn cơm xong, Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng đưa hai đứa nhỏ đi dạo chợ đêm.
Nói thẳng ra, nó là một phố bán đồ chơi và đồ ăn vặt.
Tháng tư, tháng năm, là lúc mặt trời lên cao nhất ở Florida, nhiều người ra ngoài nghỉ dưỡng, cả con phố chật ních người, khác quốc gia, khác màu gia, khác ngôn ngữ, lẫn lộn chen chúc, rất có không khí ngoại quốc.
Bé Húc chỉ vào chiếc gối ôm Mickey cao hơn một mét, “Cha, bé muốn…”
Dạ Cô Tinh không đồng ý.
“To quá, không cầm được. Đổi cái nhỏ hơn đi.”
“Nhưng bé thích to cơ, còn to hơn cả bé!”
Cầm một thứ như vậy, thật sự không tiện, Dạ Cô Tinh cũng không muốn quá chiều chuộng cô bé.
“Không được là không được.” Trong mắt lộ vẻ nghiêm khắc.
Bé Húc giận dỗi quay đầu, nhưng không dám quấy khóc, bộ dạng búi tóc nhỏ bị ức hiếp, cố tình buông tay cha, dừng lại phía sau.
Đợi đến khi cô bé lấy lại tinh thần, mới phát hiện xung quanh toàn là người xa lạ.
“Cha! Mẹ! Anh —”
Cô bé hoảng sợ, “Bảo Bảo ở đây cơ mà, mọi người đi đâu rồi?!”
Dù trưởng thành sớm, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, một lúc sau đã khóc nức nở.
“Hu hu… đừng bỏ Bảo Bảo… Bảo Bảo sợ lắm…”
Nhìn thấy một cô bé nhỏ khóc lóc, cũng có người tiến lên hỏi han, nhưng lời bọn họ nói, bé Húc nghe không hiểu, ngược lại càng khóc lớn.
Gào khóc đòi cha mẹ.
Ngôn ngữ bất đồng, mọi người cũng không hiểu ra sao, ngay sau đó cũng quay người rời đi.
Đúng lúc này—
“Bạn nhỏ, cháu sao thế?” Một tiếng nói trầm thấp khàn khàn vang lên trên đầu.
Bé Húc ngẩng đầu, nhìn thấy một ông bác da trắng, mũi cao đang nhìn mình, không cười, nhưng vẻ mặt ánh mắt lại hết sức ấm áp.
Có lẽ trẻ con trời sinh nhạy cảm, có thể dựa vào trực giác phân biệt được thật lòng hay ác ý.
Dù sao, bé Húc cảm thấy, bác này là một người tốt!
Hơn nữa, bản thân có thể nghe hiểu lời ông ấy nói.
Sụt sịt mũi, thút thít nghẹn ngào, “Bé, bé bị lạc rồi… không tìm thấy cha mẹ, và anh trai…”
“Ra vậy.” Dẫn đứa nhỏ đến bên một quầy hàng tương đối ít người, “Vậy cháu có nhớ số điện thoại của cha hoặc mẹ không?”
“Nhớ ạ!” Cô bé ra sức gật đầu.
Người đàn ông lấy ra điện thoại từ trong túi áo khoác.
Sau khi bé Húc đọc rõ số, rất nhanh, cuộc gọi đã được kết nối.
Dạ Cô Tinh cũng mới phát hiện lạc mất con gái, tuy rằng dọc đường đi đều có ám vệ bí mật đi theo, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng cô bé vẫn còn nhỏ, khó tránh khỏi sẽ sợ hãi.
Đang lo lắng tìm kiếm, tiếng chuông điện thoại vang lên…
“Cô bé à, bác đã liên lạc được với mẹ cháu rồi, chắc sẽ đến đón cháu nhanh thôi.”
Rút ra một cái khăn tay, đưa tới trước mặt cô bé, “Đừng khóc nữa, lau nước mắt đi.”
Bé Húc mím môi, không nhận, đôi mắt to ngập nước nhìn người đàn ông trung niên, tràn ngập mong đợi.
“Thật không ạ?! Mẹ sẽ tới đón con chứ…”
Carl cười bất lực, thở dài, cuối cùng ngồi xổm xuống, động tác nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé.
“Đứa nhỏ này, người lớn biết cháu bị lạc, lẽ nào còn thật sự vứt bỏ cháu luôn, nhóc con nhìn cũng lanh lợi, sao lại không chịu động não vậy?”
Trong lời nói, có thêm vài phần nuông chiều mà bản thân cũng không nhận ra.
Cô bé con lẩm bẩm một tiếng, không ngăn cản động tác lau nước mắt của ông, hai mắt to híp lại, lộ ra vẻ lười biếng có chút hưởng thụ.
“Bác à, bác thật ngốc! Chỉ có ô tô mới biết chuyển động, não làm sao biết chuyển động được?”
Carl nghe vậy, lại ha ha cười lớn.
Ông ấy cũng không hiểu tại sao bản thân lại nhặt cô nhóc này về, rõ ràng ông ấy cũng không phải một người thích xen vào chuyện người khác.
Có lẽ thấy cô bé ở giữa phố đông người qua lại khóc lóc đáng thương, cũng có thể, do giọng nói mềm mại yếu đuối kia, khiến bản thân gần đây luôn cô độc đã động lòng trắc ẩn?
“Bác ơi, cám ơn bác.”
Khi cô bé nói lời này, ánh mắt nghiêm túc.
Cô bé tuy bướng bỉnh, nhưng từ trước đến nay luôn ghi nhớ lời mẹ dặn— nhận ơn của người khác, thì phải biết báo đáp.
Bác ấy đã giúp mình, thì cô bé nên nói lời cảm ơn.
Carl hơi ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện, đồ trên người cô gái nhỏ đều không rẻ tiền, nhất là chiếc đồng hồ pha lê tinh xảo trên cổ tay, nhìn là biết đồ cao cấp được thiết kế riêng, thậm chí còn lắp thiết bị định vị.
Nhìn qua đã biết không phải trẻ con của gia đình bình thường, chẳng trách lại có giáo dưỡng như vậy.
“Không có gì. Giúp đỡ một cô bé xinh đẹp, là vinh hạnh của bác.”
Bé Húc vừa nghe thấy đối phương khen ngợi, đã cười toe toét, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, rất đáng yêu.
Bên này, Carl chết lặng tại chỗ, trong đầu chỉ còn một mảng trống rỗng.
“Nina…”
“Ơ? Bác ơi?” Vươn bàn tay nhỏ, lắc lắc trước mặt ông, “Bác sao thế?”
Carl nhìn chằm chằm gương mặt cô bé, giống… giống quá…
Nhất là lúc cười rộ lên, hai lúm đồng tiền kia….
Trước mắt, xuất hiện hình ảnh lần đầu gặp gỡ tại cánh đồng hoa hướng dương, cô gái đứng giữa sắc vàng rực rỡ, cứ như vậy, ngoái đầu nhìn ông cười, hai lúm đồng tiền còn nở rực rỡ hơn cả hoa.
“Cô bé, mẹ cháu là ai?! Tên là gì? Cháu có phải người Pháp không?
Bé Húc giật mình, ánh mắt hoảng loạn, “Bác, bác… bác làm cháu đau..”
Mím môi, khuôn mặt như đang cố gắng nín nhịn đau đớn.
Carl buông tay, tâm trạng chán nản.
Ông, thất lễ rồi…
“Húc Nhi—”
“Mẹ đến rồi!” Hai mắt cô bé sáng ngời, “Mẹ, Bảo Bảo ở đây —”
Carl xoay người, nhìn thấy bên kia con phố dài, một người phụ nữ chậm rãi đi tới, bóng dáng mảnh mai từ từ hiện lên rõ ràng, nhưng vì ánh đèn leo lét mà không nhìn rõ dung mạo.
Cô nhóc kia vốn đã nín khóc, ai ngờ vừa nghe thấy tiếng mẹ, nước mắt lại ào ào rơi xuống.
Thân hình nhỏ bé nhảy lên, lao về phía bóng dáng kia.
“Hu hu… mẹ ơi, con sợ quá…”
“Bảo Bảo đi lạc… sẽ không thể gặp lại mẹ cùng cha…”
Dạ Cô Tinh ôm con gái vào lòng, thấp giọng an ủi.
Nhóc con chắc bị dọa sợ rồi, theo lý thuyết, ám vệ nên gửi tin tức ngay khi phát hiện đứa nhỏ mất tích, nhưng cô và An Tuyển Hoàng lại không nhận được bất kỳ lời nhắc nhở nào.
Lẽ nào…
Vẻ thâm trầm lóe qua trong mắt.
Cô đứng dậy, dắt đứa trẻ, đi về phía người kia.
Dù sao đi nữa, cô cũng nên nói lời cảm ơn.
Nhìn người nọ càng ngày càng gần mình, nhịp tim Carl cũng càng ngày càng nhanh.
Ông không biết bản thân đang mong đợi điều gì, cũng không rõ ràng bản thân nên hy vọng cái gì.
Nhưng ông có dự cảm mãnh liệt, người đã biến mất hai mươi năm, có thể, thực sự sẽ xuất hiện trước mặt ông như nữ thần giáng thế…
Dung mạo tương tự, nụ cười quen thuộc, Carl nghe thấy âm thanh máu huyết mình đang sôi trào.
Cánh môi ngập ngừng, cái tên kia, ông ta suýt thì thốt ra!
Không… Không phải… Không phải người ấy…
Mặt mũi tương tự lại không có vẻ lạnh lẽo; nụ cười quen thuộc, lại ẩn chứa sắc bén!
Người ông yêu ấm áp hơn mặt trời tháng ba, xinh đẹp hơn cả hoa tulip, người ấy sẽ không có ánh mắt sắc bén, cũng sẽ không có nụ cười điềm đạm như vậy.
Là cô ấy?
Không phải.
“Cám ơn sự giúp đỡ của ông, lạc mất con gái, tôi rất lo lắng.” Tiếng Anh lưu loát, ánh mắt Dạ Cô Tinh chân thành.
Đồng thời, cũng âm thầm quan sát phong thái cao quý của người đàn ông trung niên trước mặt.
Tóc nâu mắt nâu, làn da rất trắng, khoảng bốn năm mươi tuổi, là người Châu Âu.
Chỉ là, ánh mắt ông ta rất kỳ quái… Như hoài niệm, lại như trốn tránh.
“Không có gì.”
Dạ Cô Tinh thấy quần áo đối phương không tầm thường, chắc chắn cũng không phải người thiếu tiền, hiện tại, cũng không đề cập đến phần thưởng vật chất nào.
Chỉ nói, nếu có yêu cầu gì có thể gọi điện cho cô, trong khả năng cho phép, cô sẽ tận lực giúp đỡ.
Đúng lúc An Tuyển Hoàng dắt theo tiểu Dạ Thần cũng tìm đến nơi này.
Dạ Cô Tinh chào tạm biệt, rồi rời đi.
Phút cuối, An Tuyển Hoàng liếc mắt sâu sắc đánh giá Carl, lộ vẻ thâm sâu.
Carl cười đáp lại, phong thái điềm tĩnh.
Dạ Cô Tinh biết ngay người này thân phận không tầm thường.
Nhìn bóng dáng gia đình bốn người nắm tay nhau rời đi, đáy mắt Carl rối loạn.
Không phải cô ấy…
Hai mươi năm đã qua, cô ấy cũng đã già rồi, cô ấy làm sao có thể trẻ như vậy được?
Chỉ là người giống người mà thôi.
Nhớ đến nụ cười rạng rỡ có cô nhóc con, hai lúm đồng tiền dễ thương, Carl chỉ cảm thấy trái tim đau đớn.
“Bệ hạ…” Một bóng đen nhảy tới bên cạnh, thấp giọng gọi.
Carl bỗng nhiên khôi phục, vô thức nhíu mày, u tối lướt qua đáy mắt.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Các thị vệ đã ngăn lại một nhóm người, thân thủ lợi hại, toàn bộ… chạy thoát.”
“Cái gì?!”
“Vừa nãy, khi ngài đến gần cô nhóc kia, xuất hiện một nhóm người không rõ danh tính, bị các thị vệ cải trang ẩn núp ngăn lại, nhưng họ vẫn trốn thoát…”
Sắc mặt Carl tối sầm.
Người nọ thầm nghĩ không ổn, thân thể càng cúi thấp hơn, “Thuộc hạ làm việc không tốt, xin Bệ hạ tha thứ…”
“Thôi, đôi cha mẹ kia nhìn là biết không phải người bình thường.”
Chỉ là, có thể thoát khỏi tay nhóm người ông mang theo, e rằng, lai lịch không nhỏ…
Lông mày hơi động, Carl đưa điện thoại cho người kia, “Trong danh sách cuộc gọi, số mới vừa gọi đi, kiểm tra xem là người nào.”
“Vâng.”
“Đi đi.”
“Bệ hạ…” Tiếng nói ngập ngừng, người nọ hơi do dự.
“Nói.” Một chữ, khí thế độc tài, uy nghiêm vô tình lộ ra.
“Hoàng hậu cùng Công chúa Victoria lần lượt gọi điện đến, hy vọng ngài… sớm về nước.”
“Có vẻ, Hoàng hậu nhớ ta rồi…”
Thuộc hạ đang đứng khom người không nhịn được rùng mình một cái.
Về tới khách sạn, bạn nhỏ An Húc không tránh được số phận bị khiển trách, tủi thân đứng giữa, thân thể bé nhỏ run lên.
“Hu hu… Bảo Bảo sai rồi, Bảo Bảo sẽ không bao giờ cáu gắt nữa, sẽ không bao giờ chạy linh tinh nữa…”
Lúc này Dạ Cô Tinh mới thu hồi vẻ nghiêm túc trên mặt, nhỏ giọng nói vài câu an ủi.
Nửa đêm, hai đứa nhỏ đều ngủ rồi, Dạ Cô Tinh vẫn trằn trọc không ngủ được.
Trong đầu luôn hiện lên khuôn mặt người đàn ông kia, mà điều khiến cô không thể loại bỏ, là đôi mắt chứa đầy tình cảm phức tạp…
Trong lòng, có chút bất an khó hiểu, giống như… sắp xảy ra chuyện lớn…
“Không ngủ được à?” Giọng nói trầm thấp vang lên, bị anh cố ý hạ thấp.
Dạ Cô Tinh khẽ ừ một tiếng.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Mỉm cười, “Được.”
Hai người lén lút xuống giường, An Tuyển Hoàng lấy từ tủ rượu ra chai Cabernet Sauvignon năm 1989, Dạ Cô Tinh ăn ý lấy ra hai cái ly đế cao.
Một người cầm rượu, một người cầm ly, đi về phía ban công.
Keng—
Ly rượu khẽ chạm, hai người ngửa đầu, đưa chất lỏng sắc màu no đủ vào miệng, từ từ thưởng thức.
Hương vị cồn, cùng hương nho thơm mát, cảm xúc cũng lên men theo.
Gió mát, trăng sáng, nhìn thẳng phía trước, đèn neon nhấp nháy, mọi nhà lên đèn.
“Sao lại không ngủ được?”
“Để lạc Húc Nhi, em thấy sợ…”
Cô đã phải xa một đứa con trai, không thể để mất thêm đứa con gái.
Ánh mắt người đàn ông khẽ động, dường như có vô hạn buồn đau, nhưng trong chớp mắt, lại biến thành lạnh lùng.
Đây là An Tuyển Hoàng, vĩnh viễn đứng vững, thẳng tắp không đổ.
Dạ Cô Tinh lại si ngốc nhìn anh, trong mắt phủ dày một lớp sương mù.
Đưa tay, vuốt ve khuôn mặt người đàn ông, mở miệng thì thầm—
“Sau này, Tuyệt nhi của em cũng sẽ như vậy phải không?”
Bình tĩnh kiềm chế, mỉm cười tự hào về đỉnh cao.
Cầm lấy tay cô, hôn khẽ, “Không, con sẽ ưu tú hơn cả anh.”
“Đúng vậy… con trai sẽ xuất sắc hơn…”
“Nhưng em vẫn nhớ con trai lắm, phải làm sao đây?”
Trái tim người đàn ông đau nhói.
Ôm cô vào lòng, dùng nhiệt độ của cơ thể, bao bọc cô.
Dạ Cô Tinh nhu thuận dựa vào vai người đàn ông.
“Hôm nay, em gặp một người kỳ lạ.”
“Người tìm được Húc Nhi à?”
Dạ Cô Tinh thở sâu, “Anh cũng thấy ông ta có vấn đề à?”
“Húc Nhi bị lạc, ám vệ lại không truyền đến một chút tin tức nào, em không thấy kỳ lạ sao?” Người đàn ông hỏi lại.
Sắc mặt người phụ nữ căng thẳng, “Ông ta rốt cuộc là loại người nào?”
An Tuyển Hoàng im lặng.
“Hoàng, anh biết, đúng không?”
Dạ Cô Tinh không có căn cứ gì, nhưng trực giác của cô rất chuẩn.
“Ông ta… ánh mắt ông ta nhìn anh… không biết phải hình dung như nào, trong lòng anh thấy lo lắng.”
“Carl XVII Gustaf, đức vua của Thụy Điển.”
Tay Dạ Cô Tinh run lên, ly rượu rơi xuống, rượu chảy ra…
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh không thể tỉnh dậy đúng lúc.
Bởi vì, cô uống say rồi.
Một giấc ngủ thẳng đến trưa, tỉnh dậy mới phát hiện không thấy bóng dáng An Tuyển Hoàng và hai đứa nhỏ đâu.
“Dậy rồi?”
“Vâng.” Dạ Cô Tinh cầm điện thoại, xịt kem dưỡng ẩm lên mặt.
“Có đau đầu không?”
Mím môi, “Hơi hơi.”
“Anh gọi khách sạn đưa canh giải rượu rồi.”
Trong lòng ngọt ngào vì sự sự tỉ mỉ ân cần của anh ấy.
“Anh đưa hai con đi đâu rồi?”
“Disney, công viên nước.”
“Anh đợi em chút, em qua đó.”
“Không cần đâu, em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi. Anh đã để ám vệ lại cho em, Minh Chiêu túc trực bất cứ lúc nào, có chuyện gì thì gọi anh ta.”
“Nhưng, một mình anh trông hai đứa có được không?”
“Có Minh Triệt ở cùng.”
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hơi xấu hổ.
Bản thân vì uống say, mới không thể đi cùng con…
“Húc Nhi và tiểu Thần đâu rồi?”
“Đang nghịch nước, đợi ra ngoài rồi để hai đứa nói chuyện với em.”
“Vâng, chú ý an toàn.”
Dạ Cô Tinh vừa cúp điện thoại, chuông cửa vang lên…