“Tôi nói, người không có mắt, là cô đó.” Nụ cười của Dạ Cô Tinh chưa từng thay đổi, vẫn rất nhẹ nhàng.
Người đó không ngờ là Dạ Cô Tinh dám nói thật, tức đến đầu ngón tay run rẩy: “Cô! Cô có tin tôi xé nát cái miệng thối của cô hay không!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười từng bước đến gần, đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cằm của cô ta, nhíu mày: “Hoá ra là hàng giả.” Sau đó, giống như đã cầm phải một thứ đồ bẩn thỉu gì đó, đột nhiên thu tay lại, lấy ra khăn tay lau từng ngón từng ngón một một cách thật tỉ mỉ, thật nghiêm túc.
Chu Mẫn Mẫn từ khi debut đến nay, luôn thuận buồm xuôi gió, gần đây còn cặp kè được với một cậu ấm, có bao giờ phải chịu loại ấm ức này, tự nhiên bị ngã một cái thì thôi đi, lại còn bị người ta nắm lấy cằm, cuối cùng còn bị nói toạc ra chuyện phẫu thuật thẩm mỹ!
Như vậy mà còn nhịn được thì còn thứ gì không nhịn được nữa.
“Cô là đồ rẻ rách không có mắt! Cô cho rằng mùa đông mang kính râm, đội mũ lưỡi trai là có thể thành minh tinh được à!” Chu Mẫn Mẫn nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, chậc chậc lên tiếng, lắc đầu liên tục “Cô nhìn lại chính mình xem, nhìn cái cách ăn mặc như sơn đen từ đầu tới chân xem, quần áo, giày dép không có một cái nào có logo, riêng chiếc túi LV mới này cũng là hàng nhái đúng không?”
Dạ Cô Tinh hơi nhướng mày, dời ánh mắt, xem xét cô gái trước mắt này một cách thật chăm chú tường tận, tuy là còn đeo kính râm, nhưng ánh mắt lạnh lùng tựa lưỡi kiếm sắc bén kia như thể sắp nhìn xuyên thủng người ta.
Chu Mẫn Mẫn hơi nghiêng thân thể, lùi về sau nửa bước, trong mắt ẩn ẩn hiện lên sự sợ hãi.
Trông giống hệt hotgirl mạng, đây chính là lời nhận xét duy nhất của Dạ Cô Tinh về cô gái trước mặt.
Làn da trắng nõn, mặt v-line, mắt to, lông mi dài, thân hình đẹp, nhan sắc ngây thơ trong sáng điển hình, thanh thuần vưu vật. Trên dưới toàn thân không tìm ra được khuyết điểm nào, nhưng, không có khuyết điểm cũng là khuyết điểm lớn nhất.
Giống như một món đồ vậy, khi tìm không ra được bất cứ khuyết điểm gì, vậy thì chỉ có hai loại khả năng, một là hoàn mỹ không khuyết điểm gì, hai là chắp vá.
Miễn cưỡng chấp nhận được, không thể nói tốt, cũng không thể nói xấu, cô gái như vậy, vừa lên mạng là vơ được cả nắm, không có khuyết điểm, cũng không có ưu điểm nào đặc sắc, giống như một khối ngọc thô được gia công qua nhiều lần, đã mất đi giá trị của ngọc, chỉ còn lại dấu vết của gia công điêu khắc mà thôi.
“Sống mũi cao, cằm được gọt nhọn, bơm môi, nâng ngực, gọt xương, so với vẻ đẹp nhân tạo của cô, tôi tự hỏi, ăn mặc chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi. Dù sao, tiêu chút tiền, thay tấm da là được rồi, ôi, xin lỗi nhé, tôi quên mất, bây giờ công nghệ phẫu thuật thẩm mĩ của Hàn Quốc phát triển như vậy, tiêu chút tiền, mặt người cũng có thể đổi luôn.”
“Cô nói bậy nói bạ cái gì đó? Có tin là tôi tố cáo cô tội phỉ báng hay không?”
Dạ Cô Tinh che miệng, làm như vô cùng sợ hãi.
Trong mắt Chu Mẫn Mẫn lướt qua một tia đắc ý, chiêu này quả nhiên dùng được, mấy người này bây giờ đều sợ phải ra tòa, còn minh tinh thì không sợ cái này, nói không chừng còn có thể mượn việc này để lăng xê.
“Muốn tố cáo tôi tội phỉ báng hả?” Dạ Cô Tinh nở nụ cười rực rỡ, mấy ngày qua cô còn đang buồn chán lắm đây, vừa hay có thể tiễn một đứa bị bại não đi, làm chút việc giết thời gian, còn có thể làm thành tư liệu giảng dạy về phản diện cho hai đứa nhóc trong bụng.
“Biết cái gì gọi là phỉ báng không? Pháp luật quy định, cố ý đặt điều bịa chuyện và phát tán thông tin hư cấu, đủ để làm suy giảm nhân cách người khác, phá hoại danh dự của người khác, hành vi nghiêm trọng. Nhưng vừa nãy mấy thứ tôi nói, là đặt điều bịa chuyện, hư cấu sự thật à? Chỉ cần có danh sách giám định của bệnh viện thẩm định, lời của tôi, là thật hay giả, tự nhiên sẽ trở nên rõ ràng với tất cả mọi người. Cô, còn muốn đi tố cáo nữa không?”
Chu Mẫn Mẫn cả kinh, gần như bị làm cho nghẹn họng, không nói nên lời, vừa hay lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc trang phục màu đen đẩy đám đông qua một bên rồi chen vào bên cạnh Chu Mẫn Mẫn, nhìn chằm chằm vào Dạ Cô Tinh với vẻ mặt không mấy thiện cảm, cái tư thế kia, có ý như gà mẹ bảo vệ gà con vậy.
Lúc này, một đám người thích hóng chuyện đã vây quanh bọn họ, ánh mắt không chút dấu vết mà lướt nhìn xung quanh, đôi mày thanh tú của Dạ Cô Tinh hơi nhíu lại, có vài người, đều là nhân viên của studio Tinh Huy, vậy mà không có một ai đứng ra khuyên can, toàn là kiểu thái độ đi xem kịch vui.
“Cô gái này, trông cũng lớn tuổi rồi mà còn ức hiếp Mẫn Mẫn của chúng ta, cô có biết Mẫn Mẫn là ai hay không? Vậy mà dám trơ trẽn kêu gào, quả thật không biết trời cao đất rộng là gì mà!” Người phụ nữ trung niên nháy mắt với Chu Mẫn Mẫn, sau đó chỉ vào Dạ Cô Tinh mà mắng mỏ.
Chu Mẫn Mẫn nhìn qua những người đang vây xem, giật giật ống tay áo của người quản lí: “Gloria, bỏ đi, tôi không muốn so đo.” Thật là một tư thế tự nhiên hào phóng, lòng dạ rộng lớn.
Người phụ nữ trung niên được gọi là “Gloria” đó vừa tức vừa hận, nghiêm túc nói với Chu Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn, em đó, quá lương thiện rồi, nên mới dễ bị người ta ức hiếp như vậy đấy! Ngoan quá…”
Nếu không phải không đúng hoàn cảnh, Dạ Cô Tinh thật sự muốn vỗ vỗ tay cỗ vũ cho hai người này, một người diễn mặt đen, một người hát mặt trắng, phối hợp với nhau phải nói là vô cùng ăn ý, không chút sơ hở.
Cong môi cười, Dạ Cô Tinh không nhanh không chậm nói: “Ồ? Không phải là chỉ là một minh tinh nhỏ phẫu thuật thẩm mỹ, hot nửa mùa thôi sao? Sao vậy, không lẽ còn biến thành tiên nữ hạ phàm, có thủ đoạn thông thiên được à?”
Người quản lí kia cười mỉa mai, ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh như đang nhìn một con kiến vậy, lộ rõ vẻ khinh thường.
Hếch mũi lên trời, hừ lạnh một cái: “Cô nói đúng rồi, Mẫn Mẫn nhà chúng tôi chính là tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp không gì sánh được, còn về thủ đoạn thông thiên…” Lời nói vừa ngừng, vị quản lí kia cười run rẩy cả người, sắc mặt đắc ý lướt qua: “Cũng có thể nói như vậy…!”
Dạ Cô Tinh chẳng có phản ứng gì, nhưng một nhóm phụ nữ xung quanh bắt đầu thì thầm.
“Này, nghe nói người chống sau lưng vị ngọc nữ này lai lịch không nhỏ đâu, không ngờ lại là thật!”
“Còn giả được à? Không thấy mới nãy tổng giám đốc Dạ đích thân từ phòng làm việc đi ra để tiếp đón à? “
“Xem ra ngọn núi sau lưng của cô gái này không nhỏ đâu!”
“Cậu cả Tần đó, cô nói có thể nhỏ đến đâu được chứ?”
“Tần? Là nhà họ Tần kia à? Trời ạ! Cô gái này nhìn có vẻ tuổi còn trẻ như vậy, không ngờ còn là một tay ‘câu cá’ tài giỏi.”
“Đương nhiên rồi! Nhìn bộ ngực kia, cái eo kia, cái mông kia, chậc chậc… Là ngọc nữ, hay là… còn cần phải kiểm chứng lại à nha!”
……….
Mấy lời bàn tán đó rơi vào tai của Dạ Cô Tinh không thiếu một chữ, nhà họ Tần? Cậu cả Tần? Chẳng lẽ, là anh ta…
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Dạ Cô Tinh, Chu Mẫn Mẫn và người quản lí nhìn nhau một cái, vẻ mặt đắc thắng.
Ho nhẹ hai tiếng, người quản lí mở miệng lần nữa: “Thôi được rồi, nếu Mẫn Mẫn nhà chúng ta đã lương thiện như vậy, người lớn tôi đây cũng không thèm chấp nhặt với tiểu nhân nữa, qua đây xin lỗi một tiếng là coi như xong chuyện rồi.”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh xem thường: “Xin lỗi? Các người, xứng à?”
Wow–
Tiếng bàn tán so với vừa nãy càng lớn hơn, tràn ngập như thủy triều, nhưng trọng tâm lại chuyển từ Chu Mẫn Mẫn sang người phụ nữ xa lạ mặc đồ đen, lưng thẳng tắp này.
“Ê! Người phụ nữ này ngầu thế nhở! Một thân đồ đen, giống dân anh chị quá!”
“Dám khiêu chiến với bà góa phụ đen nổi tiếng Gloria này, quả thật can đảm!”
“Đúng là kẻ ngu dốt chẳng biết sợ hãi là gì…”
“Đây là ai thế?”
“Ai biết đâu! Mũ lưỡi trai, kính râm, che hết rồi, biết đâu chừng là một siêu sao quốc tế nào đó!”
“Xời, nếu mà là siêu sao quốc tế thật, vừa mới đầu đã không tới lượt cô nàng bạch liên hoa Chu Mẫn Mẫn này huênh hoang rồi!”
“Nhìn cô ấy thế này, là muốn đi vào công ty của chúng ta, có hẹn với giám đốc Dạ à?”
Một người phụ nữ vội vàng rút ra cuốn sổ tay tốc ký, nhìn lướt mười dòng, đầu lắc như trống lắc: “Không. Giám đốc Dạ còn đặc biệt chừa trống khoảng thời gian này bảo không tiếp ai mà.”
“Ây! Xem ra lại có thêm một oan hồn mới dưới tay của góa phụ đen Gloria rồi, đáng buồn, đáng tiếc…”
Gloria nghe xung quanh bàn tán không ngớt, mũi hếch lên vì tức giận, hung hăng mà trừng mắt nhìn Dạ Cô Tinh: “Con ranh, cô đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Nếu chọc phải vị kia, cô đừng có mơ mà sống tốt được!”
“Vậy à? Rượu mời uống nhiều rồi, hôm nay tôi muốn thử một chút mùi vị của rượu phạt xem sao! Còn về… vị kia, xin hỏi người mà cô nói rốt cuộc là vị nào thế?”
“Tôi nói cho cô biết, Mẫn Mẫn là bạn gái của cậu Tần, cô cho rằng, đắc tội với nhà họ Tần, cô còn có đường sống không?”
Chu Mẫn Mẫn cũng lấy điện thoại ra, cười xin lỗi với người quản lí: “Gloria, em nghĩ, tôi cần phải gọi điện thoại cho anh Tần mới được, dù sao, tối nay bọn em còn có một cuộc hẹn, nên để anh ấy tới đây đón em cũng được.” Ánh mắt lại lướt nhìn về phía Dạ Cô Tinh, thấy cô không có chút phản ứng nào, Chu Mẫn Mẫn đột nhiên nổi giận, nhất định phải để cho đồ đê tiện này chịu chút khổ mới được.
Nói xong lời này, cô ta thật sự xoay người đi đến một nơi vắng vẻ, lảm nhảm nói, trong giọng nói yêu kiều mang chút tức giận, đến phụ nữ còn cảm thấy xương cốt xốp giòn đi một nửa, huống chi là đàn ông?
Dạ Cô Tinh cũng lười đi đối phó với hai con chó điên này, quay sang một bên hỏi một cô gái: “Huy Nguyệt đâu?”
Cô gái nhỏ kia sửng sốt: “Huy, Huy Nguyệt là ai?”
Một cô gái nhỏ khác nhìn thấy thế, rẽ ngang khuỷu tay đặt trên người, chen đến trước mặt Dạ Cô Tinh, treo lên một nụ cười máy móc: “Giám đốc Dạ có việc, sợ là bây giờ không tiện để gặp cô, mời cô quay lại vào lần sau.”
Người này chính là người vừa nãy lật ra quyển sổ tay tốc ký, cô ta là một trong những thư ký của Dạ Huy Nguyệt, giám đốc Dạ rõ ràng đã căn dặn, khoảng thời gian từ 11 giờ đến 2 giờ chiều, tất cả những người không có phận sự đều không gặp, anh ấy chỉ nói để trống thời gian, có chuyện càng quan trọng hơn.
Dạ Cô Tinh nhướng mày: “Cô không gọi điện thoại hỏi một chút à?” Ánh mắt sắc bén: “Hay là, cô có thể toàn quyền đại diện cho lời nói giám đốc Dạ.”
Gương mặt tươi cười của cô gái kia sụp đổ trong phút chốc, tốc độ lật mặt có thể nói là tuyệt đỉnh: “Tôi nói này, cô có chịu thôi đi hay không hả? Không phải đã nói là giám đốc Dạ không rảnh rồi hay sao, sao cô cứ dây dưa không buông vậy? Tôi là thư ký của giám đốc Dạ, đương nhiên là có thể thay thế cho giám đốc Dạ gặp vài vị khách quan trọng!”
Lần này Dạ Cô Tinh thật sự là bị chọc tức đến mức phải bật cười luôn rồi, cô không ngờ, studio của mình sẽ trở thành bộ dạng chướng khí mù mịt, mắt chó nhìn người như hôm nay.
Loại nhân viên có tố chất như vậy, thật không biết làm sao mà được tuyển vào đây!
Nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt xoay qua những người xung quanh, một người cũng không thiếu, nhớ kỹ trong lòng, Dạ Cô Tinh nặng nề chất vấn: “Đây chính là thái độ đãi khách của các người à?”
“Ôi trời, đây là muốn giảng đạo lí với bà đây à? Sao đây! Thái độ của tôi chính là như vậy đấy, thích nhìn thì nhìn, không thích nhìn thì đi đi! Ở lại đây làm gì? Không lẽ cô cho là giám đốc Dạ sẽ đích thân đến đón cô à? Cô không nhìn xem bản thân mình mấy cân mấy lượng! Chỉ dựa vào cô? Mà cũng muốn quyến rũ giám đốc Dạ, chim sẻ biến thành phượng hoàng à, cô đang nằm mơ giữa ban ngày đúng không! Tôi nhổ vào.”
Đè xuống lửa giận trong lòng, Dạ Cô Tinh luôn luôn nhớ tới lời dặn của bác sĩ, phụ nữ có thai phải giữ cho tâm trạng thật tốt, cười nói: “Tôi thấy cô cũng kiêu ngạo ghê nhỉ, lai lịch không nhỏ đúng không?”
Cô ta cười nhếch miệng, khoanh hai tay trước ngực, có phần đắc ý: “Cô nói đúng thật này! Cô của tôi là người quản lí có năng lực được studio dùng lương cao thuê đến, chị đây đúng là có chút lai lịch đấy, sao nào, không phục à?”
Dạ Cô Tinh lại chậm rãi gật đầu, ánh mắt thâm thúy: “RẤT, TỐT.”
Lúc này, Chu Mẫn Mẫn dạo bước đến, rõ ràng là lùn hơn Dạ Cô Tinh nhưng lại cứ thích bày ra dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, mũi sắp hếch lên tới trời rồi.
“Cô chờ đó, chút nữa là anh Tần tới rồi, tôi xem cô làm sao kiêu ngạo được nữa.”
“Tôi vẫn đang chờ nè.”
Chưa tới mười phút, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, Chu Mẫn Mẫn và người quản lí của cô ta đều vui vẻ hẳn lên.
“Thiệu Tề, cuối cùng anh cũng tới rồi.” Chu Mẫn Mẫn khóc nức nở, vừa gặp người đàn ông đã chủ động yêu thương ôm ấp.
Tần Thiệu Tề sửng sốt, mày kiếm cau lại, thật ra, anh ta hơi không thích cảm giác bị vây xem như khỉ như thế này.
Nhưng mà người đẹp trong lòng, nên anh ta cố nén cảm giác khó chịu này, nhẹ giọng an ủi: “Cục cưng làm sao thế? Đừng khóc, đừng khóc, khóc nữa là thành con mèo nhỏ lấm lem rồi.”
Chu Mẫn Mẫn “Phốc–” một tiếng, chợt nín khóc mỉm cười, dựa vào người đàn ông, cười tươi như hoa.
Trong mắt Tần Thiệu Tề loé lên vẻ hài lòng.
Người phụ nữ này biết tiến biết lùi, xử sự rất tốt, dính nhưng không phiền, ngạo nhưng không kiêu, biết anh ta muốn cái gì, đây cũng là một trong những lí do quan trọng vì sao đến bây giờ mà Tần Thiệu Tề vẫn chưa chán Chu Mẫn Mẫn.
“Nói xem, là chuyện gì chọc cho cục cưng của anh không vui vậy?” Tần Thiệu Tề vuốt vuốt cái mũi cao cao của người phụ nữ trong ngực, có chút cưng chiều.
“Đâu, đâu có! Không phải là anh đến đón em đi tham gia bữa tiệc hay sao…”
Hay cho một chiêu lấy lùi làm tiến, muốn nghênh còn cự, kẻ không biết, còn tưởng là đang xem hiện trường quay phim cung tâm kế cơ đấy.
Đàn ông mà, luôn luôn là nô lệ bị điều khiển bởi lòng tự tôn, tục xưng là– chủ nghĩa nam quyền!
Luôn thích được phụ nữ dựa dẫm, sùng bái, ngưỡng mộ, quả nhiên.
Sắc mặt Tần Thiệu Tề trầm xuống, ôm Chu Mẫn Mẫn bước vào, nhìn Gloria: “Cô nói đi, rốt cuộc Mẫn Mẫn đã phải chịu đựng ấm ức gì?”
Gloria vui mừng trong bụng, nhưng lại không thể hiện trên mặt chút nào, muốn nói lại thôi, cuối cùng vô cùng đau khổ mà chỉ vào Dạ Cô Tinh đang ngồi thẳng lưng, trầm tĩnh như nước trên ghế sofa phía bên kia.
“Chính là cô ta đã đẩy Mẫn Mẫn, còn nói chuyện tổn thương người khác, vốn là muốn dàn xếp ổn thoả, Mẫn Mẫn chỉ muốn cô ta nói lời xin lỗi, không ngờ rằng, cô ta lại nói Mẫn Mẫn không xứng, còn… còn mắng cậu nữa!”
Lửa giận trong mắt hiện lên, Tần Thiệu Tề nhìn theo phương hướng mà Gloria chỉ, vừa nhìn thấy, thì như bị sét đánh…
Chương 78: Phong sát, tiện nhân bị đánh
“Anh Tần, đã lâu không gặp.” Dạ Cô Tinh chậm rãi đứng dậy, độ cong khóe môi không đổi.
Tần Thiệu Tề dường như vô cùng sợ hãi, thoạt nhìn thì phát hiện ra có ba phần đáng ngờ, lúc này mọi nghi ngờ đều đã biến mất – thật sự là cô sao!
Dù chỉ gặp qua Dạ Cô Tinh một lần trong bữa tiệc của nhà họ Kỷ, nhưng cũng đủ để anh ta nhớ mãi không thể nào quên được!
Cô gái này cho dù đi bên cạnh người đàn ông như An Tuyển Hoàng, cô cũng sẽ không bị che khuất bởi khí chất mạnh mẽ của người đàn ông đó, cô giống như có thể phát sáng mờ nhạt, khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào An Tuyển Hoàng, sự hiện diện của cô lại có thể thu hút ánh nhìn của mọi người!
Nhà họ Kỷ đặc biệt mở một bữa tiệc không khác gì hồng môn yến cho cô, nhà họ Giang và nhà họ Tần cũng đến để thăm dò thực hư, nhưng cô lại có thể dễ dàng, nhẹ nhàng giẫm lên Giang Vũ Ngưng và Tần Tư Thần, tạo dựng uy tín, ngay cả bà Kỷ cũng coi như đụng phải một chiếc đinh mềm.
Dạ Cô Tinh có thể nói là, chỉ một trận chiến đã nổi danh!
Ngay khi sóng gió ngập trời, muốn thăm dò người phụ nữ này thì cô lại biến mất như bốc hơi, không thấy bóng dáng.
Những tấm thiệp mời và những lời nhắn mà các bà chủ của từng gia đình gửi đi, đều như hòn đá chìm dưới đáy biển, không có hồi âm.
Tần Thiệu Tề không ngờ hôm nay lại gặp được cô ở đây!
“Cô Dạ, đã lâu không gặp.” Điều chỉnh xong tâm tư phức tạp, Tần Thiệu Tề gật đầu chào hỏi.
“Thiệu Tề, người này…” Chu Mẫn Mẫn đang nắm tay áo của người đàn ông, đầy kinh ngạc.
Tần Thiệu Tề đột nhiên mặt tối sầm lại, đẩy người phụ nữ trong vòng tay anh ra: “Rốt cuộc sao lại như vậy?” Ánh mắt của lạnh nhạt bắn về phía Gloria đang đứng một bên ngơ ngác.
Nếu anh ta nhớ không lầm thì vừa rồi, chính là bà gà này chỉ vào Dạ Cô Tinh mà kiện cáo!
Gloria thấy tình hình không ổn, bà ta không ngờ người phụ nữ mặc nguyên cây đen sì này lại quen biết cậu Tần, có vẻ như còn khá thân, bà ta cũng đã nhìn thấy động tác cậu Tần đẩy Chu Mẫn Mẫn ra, trong lòng khẽ lộp bộp, xem ra lần này đá vào tấm sắt rồi!
Bà ta vội vàng nở nụ cười: “Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Mẫn Mẫn đi không cẩn thận nên bị ngã, vừa hay cô đây từ cửa bước vào, cho nên hai người có chút hiểu lầm…”
Dạ Cô Tinh nở một cười khó dò, cái bản lĩnh trợn mắt nói dối, đổi trắng thay đen này đúng là thượng thừa, hẳn là đã được dày công tôi luyện, đạt tới đỉnh cao luôn rồi!
Chu Mẫn Mẫn rất ấm ức, lúc nãy bị ngã đã xấu hổ lắm rồi, bây giờ Tần Thiệu Tề ở đây, tưởng có thể trút giận, nhưng không ngờ người phụ nữ đó lại quen biết với Tần Thiệu Tề!
Mối quan hệ giữa một người đàn ông và một người phụ nữ, hãy tưởng tượng xem mối quan hệ đó là gì! Đồ khốn này lại dám quyến rũ người đàn ông của mình, đúng là không biết tự lượng sức mình, Chu Mẫn Mẫn nghĩ!
Hai giọt nước mắt lăn dài trên má, Chu Mẫn Mẫn cắn môi dưới: “Thiệu Tề, sự thật hoàn toàn không phải như vậy…”
Gloria nghe vậy thì biến sắc, trừng mắt nhìn Chu Mẫn Mẫn, trong chớp mắt đã thấy sắc mặt của Tần Thiệu Tề tối sầm lại.
“Ồ? Vậy cô nói xem, rốt cuộc sự thật là như thế nào vậy?” Dạ Cô Tinh nghiêm nghị nói, đồng thời chặn lại tiếng quát lớn mà Tần Thiệu Tề và Gloria đang định quát ra.
Vẻ mặt của Tần Thiếu Kỳ thay đổi không ngừng, còn Gloria thì nhanh chóng nháy mắt với Chu Mẫn Mẫn, cả khuôn mặt như bị co giật, trong lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi lạnh.
Chu Mẫn Mẫn đang nghĩ cách để trừng trị “hồ ly tinh”, làm sao có thể chú ý đến ám chỉ của người khác, nước mắt mũi tèm lem, khóc như mưa, vô cùng đau khổ nói.
“Vừa rồi, em và Dạ Tổng đang thảo luận về bộ phim mới, đang chuẩn bị đẩy cửa rời đi, không ngờ người phụ nữ này vô cớ đụng phải em…… làm em ngã xuống sàn nhà. Vốn dĩ, đây không phải là việc gì lớn, xin lỗi là có thể cho qua, nhưng thay vì xin lỗi, cô ta lại còn nói những lời xúc phạm em. Đúng vậy, em chỉ là một tiểu minh tinh lăn lộn trong làng giải trí, làm sao có chuyện không phải chịu ấm ức chứ? Nhưng em cũng có tư cách, đúng là có tôn nghiêm, làm sao có thể bị người ta sỉ nhục như vậy?”
“Làm nhục em thì cũng thôi đi, nhưng cô gái này, ngàn vạn lần không nên, không nên kéo cả anh vào, Thiệu Tề! Anh là bạn trai của em, em không thể dung túng người khác nói xấu về anh!”
Cắn chặt môi dưới, Chu Mẫn Mẫn hít sâu một hơi, như thể triệu tập dũng khí lớn nhất của đời mình, từng chữ từng chữ một nói: “Cho nên, em, sẽ, không, xin, lỗi!”
Như cành sen không chịu khuất phục trước gió, kỹ năng diễn xuất của Chu Mẫn Mẫn đủ để chinh phục giải Oscar, mọi người vây quanh giống như đang xem một bộ phim truyền hình đầy cay đắng, giả vờ lau giọt nước mắt nơi khóe mắt, bất giác gật đầu, thật sự là nữ chính quá đáng thương nhưng vẫn nở nụ cười!
Thực lòng mà nói, Tần Thiếu Kỳ cũng vô cùng khó chịu. Anh ta ghen tị với An Tuyển Hoàng, thật sự không dám làm gì Dạ Cô Tinh, nhưng người phụ nữ của mình đã chịu nhiều ấm ức, cũng không quên bảo vệ mình, anh ta có phần cảm động, hơn nữa còn nức nở kể lể với anh ta như thế, làm cho anh ta rất đau lòng.
Bộp bộp bộp ——
Ba tiếng vỗ tay vang lên, Dạ Cô Tinh cười nhạt: “Cô Chu diễn xuất rất hay, nhưng diễn hơi lố, cô đi ra tôi đi vào, nếu tôi đẩy cô, cô sẽ ngã về phía sau thay vì ngã xấp về phía trước, đó không phải lỗi của tôi, tại sao lại bắt tôi xin lỗi? Còn việc xúc phạm anh Tần, xúc phạm thế nào cơ? Tôi cũng chỉ muốn biết nhân vật nổi tiếng khiến tôi không thể dây vào nổi ấy là ai thôi mà.”
Tần Thiếu Kỳ đột nhiên biến sắc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Chu Mẫn Mẫn, xem ra là anh ta bất cẩn, thế mà lại cho người phụ nữ này một cơ hội cáo mượn oai hùm!
Kiềm chế cơn tức giận đang dâng trào trong lòng, Tần Thiệu Tề cười nói với Dạ Cô Tinh: “Chuyện này hôm nay tôi đã hiểu lầm, tôi thay mặt Mẫn Mẫn xin lỗi cô.”
Anh nhếch môi cười: “Anh Tần khách sáo rồi, xem ra nhà họ Tần sắp có chuyện vui rồi.”
Nhíu mày, Tần Thiệu Tề lộ vẻ nghi ngờ: “Cô nói vậy là sao?”
“Anh Tần cũng đã tự hạ thấp mình để xin lỗi, cô Chu cũng luôn miệng nói rằng anh là bạn trai của cô ấy, đây không phải là chuyện vui sao?” Dạ Cô Tinh cười đầy ẩn ý.
Gò má của Chu Mẫn Mẫn đỏ bừng, vô cùng thẹn thùng.
“Cô Dạ nói đùa rồi, với tư cách là cháu đích tôn của nhà họ Tần, chuyện hôn sự của tôi đương nhiên sẽ do cha mẹ sắp đặt, đến lúc đó, tôi sẽ mời cả hai người đến chung vui.”
Hai người, là đang ám chỉ Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng.
Chu Mẫn Mẫn nghe xong thì sắc mặt tái mét, hôn nhân là do cha mẹ sắp đặt… Tần Thiệu Tề đang che giấu mối quan hệ giữa anh với cô ta!
“Nếu đã như vậy, tôi nghĩ, lời xin lỗi này nên là cô Chu tự mình nói mới phải, dù sao thì anh Tần và cô ấy cũng không phải là thâm giao gì.” Dạ Cô Tinh cười chế giễu.
Ngược lại còn hỏi Tần Thiệu Tề: “Anh nói xem, tôi nói vậy đúng không?”
Tần Thiệu Tề cười khẽ, cử chỉ nhẹ nhàng, hào phóng: “Đương nhiên rồi.”
Sau đó, quay sang Chu Mẫn Mẫn nở nụ cười ấm áp, ẩn chứa nguy hiểm: “Mẫn Mẫn, còn không mau xin lỗi cô Dạ đi?”
Toàn thân Chu Mẫn Mẫn cứng đờ, nụ cười của anh ta giống như độc dược ngâm trong bình mật ong, một giây sau có thể khiến người đó rơi vào chỗ chết!
Cô ta biết Tần Thiệu Tề đang tức giận.
Kìm nén tất cả sự tức giận trong lòng, Chu Mẫn Mẫn cúi đầu nói lí nhí: “Xin lỗi.”
Dạ Cô Tinh làm như chưa nghe thấy.
Tần Thiệu Tề cười nhắc nhở, ánh mắt thâm thúy: “Mẫn Mẫn, em nên lớn tiếng một chút.”
“Tôi xin lỗi–”
“Đợi đã!” Giọng nói điềm tĩnh và thanh trong của người đàn ông chứa đựng sự tức giận, mọi người đều quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy Dạ Huy Nguyệt đang đứng ở góc hành lang với khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ kiêu ngạo dưới ánh mặt trời càng thêm khó thuần hóa.
Mọi người vây quanh nhốn nháo, vội lên tiếng chào hỏi.
“Dạ tổng.”
Lạnh lùng hừ một tiếng, mọi người vây quanh bắt đầu mở ra một con đường, Dạ Huy Nguyệt đi đến bên cạnh Dạ Cô Tinh, đỡ lấy hai vai cô, nhíu mày tỏ vẻ lo lắng: “Chị không sao chứ?”
Dạ Cô Tinh vỗ tay cậu và lắc đầu cười.
Một tháng không gặp, Huy Nguyệt đã trưởng thành và ổn định hơn một chút, thần thái đã ra dáng một người ở vị trí cao, điều này khiến Dạ Cô Tinh rất vui.
Dạ Huy Nguyệt nhìn Chu Mẫn Mẫn cười lạnh nhạt, mặc dù không chứng kiến toàn bộ sự việc, nhưng nếu có người muốn bắt nạt chị gái anh, bất kể đúng sai, bất kể lý do, tất cả đều đáng chết!
“Cô Chu, tôi nghĩ chúng ta không cần phải tiếp tục hợp tác nữa rồi, công việc của Tinh Huy không cần những người có nhân cách không tốt. Làm phiền cô, hãy quay lại trường tiểu học để học lại môn đạo đức một lần nữa.”
Chu Mẫn Mẫn sắc mặt tái xanh, đang định mở miệng, nhưng nhanh chóng bị ánh mắt Gloria ngăn lại: “Dạ tổng, vừa rồi giấy trắng mực đen, hai bên đã ký hợp đồng, nếu nói hủy là hủy, e rằng không thích đáng cho lắm? Nếu như bị truyền ra ngoài….”
Nở một nụ cười lạnh lùng, Dạ Huy Nguyệt ung dung chỉnh cổ áo âu phục: “Tôi nghĩ có lẽ chị chưa hình dung được tình hình…”
Gloria sửng sốt.
“Trên hợp đồng ghi rõ, từ khi ký hợp đồng đến khi bắt đầu quay bộ phim, nghệ sĩ không được gây ra bất kỳ scandal tiêu cực nào trước mặt công chúng, một khi hình ảnh bị tổn hại, hợp đồng sẽ tự động mất hiệu lực! Bây giờ, cô Chu đầy vừa mới ký hợp đồng, đã liền cãi nhau với người ta ở nơi công cộng, nên hợp đồng đã bị hủy bỏ!”
“Lại nói, ngay cả khi hợp đồng vẫn còn hiệu lực, nhưng chỉ với mức phạt vỏn vẹn 500.000 tệ, tôi cũng sẽ coi như là bố thí một khoản tiền. Tóm lại, từ giờ trở đi, tất cả các dự án mà có Studio mà có Tinh Huy tham gia, bất kể là phim điện ảnh, hay phim truyền hình, hoặc đại diện quảng cáo, thì Chu Mẫn Mẫn không được phép tham gia, hiểu chưa?”
“Vâng!” Nhân viên đáp lại.
Ông chủ đều đã ra lệnh, bọn họ là nhân viên thì còn gì để nói gì nữa chứ?
Có điều, Dạ Huy Nguyệt luôn tỏ ra thân thiện, thường nói chuyện và cười đùa với cấp dưới, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh ta phát hỏa như vậy, có phải vì người phụ nữ mặc áo đen đó không?
Một cô gái nhỏ tay run rẩy, làm đổ tách trà và làm ướt cuốn sổ tay tốc ký trải ra ở bên cạnh, trong đó dày đặc sắp xếp những cuộc hẹn của Dạ Huy Nguyệt.
Sắc mặt của Gloria đã chuyển sang màu xanh đen, bố thí? Lặn lộn ở trong làng giải trí đã nửa đời người, chưa bao giờ bà ta bị sỉ nhục như thế này!
“Được lắm, Dạ Huy Nguyệt! Chúng ta cứ chờ xem!”
Dạ Huy Nguyệt cười khinh bỉ: “Bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ chờ xem! Góa, phụ, đen.”
Gloria tức giận nghiến răng, kéo Chu Mẫn Mẫn xoay người rời đi.
Tần Thiệu Tề thong thả gật đầu với Dạ Cô Tinh, cười nhạt nói: “Mẹ tôi rất thích cô Dạ, đưa thiệp mời nhưng cũng không thấy hồi âm.” Anh ta dừng một lúc rồi lại nói: “Nhà họ Tần, luôn luôn mở rộng cửa, chào mừng anh An và cô Dạ đây.”
Chỉ bằng một cái danh xưng “vị hôn thê” của An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh cũng đã trở thành mục tiêu của toàn bộ xã hội thượng lưu ở Bắc Kinh.
Nhà họ An là cây đại thu che chở cho nhà họ Kỷ, không có ai mà không muốn nhân cơ hội này để hóng mát, lời mời của anh ta là một kiểu biến tướng của nịnh bợ.
Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu: “Được bác gái yêu thương như vậy, ngày khác nhất định tôi sẽ tới thăm hỏi.”
Tần Thiệu Tề chào tạm biệt.
Chu Mẫn Mẫn bị Gloria đột ngột kéo xuống lầu, vung tay thoát ra, quay người và đi về phía sau.
“Đứng lại!” Khuôn mặt Gloria tối sầm lại, và giọng cũng trở nên nghiêm nghị.
Bước chân dừng lại, nhưng Chu Mẫn Mẫn không quay đầu nhìn lại: “Tôi muốn trước khi quay về phải hỏi cho rõ ràng!”
“Hỏi rõ ràng?” Bà ta lạnh lùng cười nhạo: “Hỏi tại sao Dạ Huy Nguyệt lại muốn phong sát cô, hay tại sao Tần Thiệu Tề không trút giận cho cô à?”
Chu Mẫn Mẫn mím chặt môi, rõ ràng là cô ta định hỏi vậy thật!
“Tôi nói cho cô biết, cái giới này là ngọa hổ tàng long, có vài người cô không thể đắc tội được đâu!”
“Không thể đắc tội? Chỉ là ả tiện nhân bán thân thôi? Cô ta có cái gì mà không thể đắc tội chứ?”
Gloria sắc mặt hơi trầm xuống: “Xem ra cô thật là ngu xuẩn đến mức hết thuốc chữa! Dạ Huy Nguyệt đột nhiên trở giọng, thái độ của cậu Tần đột nhiên thay đổi, cô nghĩ là tại vì sao?”
Ánh mắt Chu Mẫn Mẫn lóe lên: “Chẳng lẽ là bởi vì cô gái kia…”
Sắc mặt của Gloria dịu đi một chút.
“Nhưng dựa vào cái gì chứ? Người phụ nữ đó có gì tuyệt vời? Thiệu Tề lại vì cô ta mà hung dữ với tôi? Còn Dạ Huy Nguyệt nữa, ngay cả anh ta cũng không ngần ngại vi phạm hợp đồng…”
“Cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa, người phụ nữ đó, chúng ta không thể đắc tội!”
Xét cho cùng, Gloria cũng là một lão làng trong giới này, đương nhiên, kinh nghiệm của bà ta phong phú hơn Chu Mẫn Mẫn nhiều, có thể lăn lộn trong cái ngành này cho tới tận hôm nay, cũng là nhờ rất nhiều vào khả năng mượn gió bẻ măng và nhìn sắc mặt đối phương của bà ta!
Trực giác mạnh mẽ nói cho bà ta biết, người phụ nữ mặc đồ đen vừa rồi, không phải là một nhân vật đơn giản!
Chu Mẫn Mẫn vẫn không cam lòng, cô ta không thể đoán ra người phụ nụ đó rốt cuộc là ai, che kín mít, mặc quần áo thì cả người như cục than.
Dù nhìn thế nào cũng không giống người có thân phận và lai lịch!
“Cậu Tần đã xuống rồi, cô dỗ dành anh ta thật tốt đi, giữ chặt anh ta, sau này sống thật tốt, tôi đi trước đây.”
Chu Mẫn Mẫn gật đầu, Tần Thiệu Tề là của cô ta, không ai có thể cướp đi!
Nở nụ cười coi như không có chuyện gì, Chu Mẫn Mẫn chào hỏi rồi nắm khoác lấy tay anh ta: “Thiệu Tề, anh còn đang giận à?”
Tần Thiệu Tề mím chặt môi, không nói chuyện mà một tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon thả của người phụ nữ, đẩy cô ta lên xe.
Chu Mẫn Mẫn cau mày, eo cô ta như bị một chiếc kẹp sắt kẹp chặt, đau đến suýt chút nữa thở không ra hơi, nhưng cô ta vẫn nghiến răng cười ngọt ngào.
Cô ta rất thích sự độc đoán và mạnh mẽ của người đàn ông này.
Đẩy người lên xe một cách thô lỗ, sắc mặt Tần Thiệu Tề trầm xuống, giơ tay lên, bốp ——
Chu Mẫn Mẫn sững sờ.