Phát thanh viên Tiêu Tinh thực sự là một người phụ nữ hạnh phúc.
Cô và người chồng Viên Hi Thần của mình là thanh mai trúc mã. Sau khi tốt nghiệp đại học, họ đến với nhau, tạo nên một gia đình nhỏ hạnh phúc, sống những ngày tháng vui vẻ và êm ấm.
Viên Hi Thần 28 tuổi, tuổi trẻ tài cao, là Giám đốc của một công ty TNHH. Vẻ ngoài đẹp trai, phong thái tài ba, luôn yêu thương người vợ kém mình năm tuổi này hết mực.
Sau khi tốt nghiệp ngành truyền thông, Tiêu Tinh đã từ bỏ hướng phát triển theo giới giải trí.
Với chất giọng khá hay, cô bắt đầu dấn thân từ DJ radio, dẫn một chương trình trò chuyện đêm khuya mang tên “Bầu trời thành phố”.
Một đêm tối muộn, cô nhận được một cuộc gọi của một vị khán giả nam. Anh này tự xưng là “Thiên nhai đoạn trường nhân”.
Sau khi điện thoại được kết nối, anh ta im lặng một lúc lâu. Cho tới khi Tiêu Tinh muốn ngắt kết nối thì anh ấy mới lên tiếng.
“Có thể, kể một câu chuyện không?” Anh ta nói.
“Tất nhiên, chương trình chúng tôi là chương trình kể chuyện mà.”
Người đối diện lại rơi vào im lặng một lần nữa. Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, Tiêu Tinh nhạy bén cảm thấy một cảm giác khác thường.
“Cô ấy là ai? Bạn gái của anh? Hai người làm sao vậy? Anh rời bỏ cô ấy…. Hay… cô ấy bỏ rơi anh?”
“Thực ra, cho dù xảy ra chuyện gì, không có vấn đề mà không có cách giải quyết cả. Chỉ cần hai người đối mặt, có thể sẽ….”
“Cô ấy đã chết rồi.”
Tiêu Tinh sững sờ, nụ cười trên môi cứng lại: “… Rất xin lỗi. Anh có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”
….…… {Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Đáng lẽ đây là một đêm bình thường, một cuộc gọi không thể bình thường hơn. Chuyện của một người đàn ông bị tổn thương vì bạn gái thay lòng đổi dạ, yêu một người đàn ông khác. Nhưng tất cả mọi chuyện lại trở nên khó hiểu, khi chàng trai này nhảy từ trên tầng cao nhất của đài phát thanh và rơi xuống bên cạnh chân cô. Điều này như một cơn ác mộng dai dẳng bám lấy Tiêu Tinh cả ngày lẫn đêm.
Cô mơ hồ cảm thấy bất an, tưởng chừng như cuộc sống hạnh phúc của cô sắp bị phá hoại.
Và rồi cuối cùng, một bức ảnh chụp chung của Viên Hi Thần cùng với nhân viên trong công ty, cũng đã biến ác mộng của cô trở thành hiện thực….
Thư ký của chồng cô, chính là người bạn gái cũ của chàng trai đã chết kia.
Hai chữ ‘phản bội’ vụt qua trong tâm trí cô. Cô đau lòng, phẫn nộ rồi lại muốn lờ đi, trốn tránh nó, bởi cô ấy không nỡ từ bỏ người mình yêu, gia đình và cuộc hôn nhân này.
Tiêu Tinh bị cuốn vào cuộc mâu thuẫn, giằng xé mà bản thân không thể nào kiềm chế được.
Nhìn bề ngoài, đây là một bộ phim tình cảm đô thị đầy cẩu huyết. Hôn nhân, đi quá giới hạn, ngoại tình… đều có thể trở thành điểm mấu chốt của bộ phim. Nếu chỉ đơn giản như thế, Vương Thạch và Dạ Cô Tinh sẽ không chọn kịch bản này.
Liệu Viên Hi Thần có thực sự ngoại tình hay không? Thẩm Thác (Thiên nhai đoạn trường nhân) rốt cuộc là tự sát hay là bị giết? Bí mật nào được giấu kín sau cái chết của Hoàng Hi (người bạn gái bội mà người đàn ông kia nhắc đến). Từng tầng sương mù bao phủ cả một bộ phim. Cốt truyện thăng trầm, thường khi bạn chắc chắn là như này, kết quả nó lại cố tình như kia! Chưa đến cuối cùng không ai có thể biết được kết quả.
Đây mới là chính là chỗ tài giỏi nhất của Vương Thạch: có tàn tạ mới có toan tính, một khi đặt kiếm liền khắc sâu.
Anh ta là dân cờ bạc, một con cờ bạc chính hiệu!
Đã không thành công thì phải xả thân, đó là sự dũng cảm cùng niềm kiêu hãnh của anh ta. Người đàn ông như vậy, chỉ cần bạn cho anh một khoảng bầu trời đủ rộng lớn, anh ta sẽ bay mà không thấy mệt mỏi.
“Vậy còn chuyện tuyển diễn viên….” Vương Thạch nói có chút do dự, đây cũng là điều khiến anh ta lo lắng nhất. Anh ta có đầy đủ sự tin tưởng vào kịch bản. Nhưng mà không có diễn viên giỏi để diễn tả, thì kịch bản tốt cũng vô dụng!
“Vậy thì cạnh tranh công bằng.”
“Ý cô là…. tuyển vai diễn công khai?!”
Mười triệu đầu tư vào bộ phim. Trang thiết bị, địa điểm, trang phục,… nhiều nhất cũng chỉ được hết năm triệu, số tiền còn lại để trả tiền cát-xê cho các diễn viên.
Năm triệu đối với người bình thường là một con số vô cùng lớn. Nhưng đối với một nữ minh tinh lương cao hơn một chút thì chỉ cần một hợp đồng đại diện nhãn hàng là đã nhẹ nhàng kiếm được chừng ấy rồi.
Các buổi thử vai công khai không có lực hấp dẫn với các diễn viên nổi tiếng.
Dạ Cô Tinh gật đầu. Sự nghi hoặc trong ánh mắt Vương Thạch càng lớn.
“Thử vai công khai chỉ là một mánh lới để quảng cáo, mục đích chính là thu hút sự chú ý của truyền thông. Công chúng có sức mạnh to lớn, truyền thông là định hướng công chúng. Chúng ta lại chỉ có thể mượn truyền thông để tạo thế, mới có thể cùng đứng một chỗ với “Sống sót trên cánh đồng hoang.”
Vương Thạch bày tỏ sự nghi ngờ: “Chỉ là công khai thử vai liệu có thể thu hút sự chú ý của truyền thông?” Nhà truyền thông lớn căn bản sẽ không để ý một tác phẩm chỉ có đầu tư mười triệu tệ, còn truyền thông nhỏ thì lực ảnh hưởng lại vô cùng ít ỏi.
“Đương nhiên không thể”
“Vậy….”
“Nếu có người có thể thu hút sự chú ý của truyền thông thì sao?”
“Ai cơ?”
Dạ Cô Tinh chậm rãi cười cười, khóe môi cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng: “Bạch Sương Sương, đủ không?”
Vương Thạch sửng sốt. “Đủ thì đủ, nhưng với kinh phí hiện nay thì khó mà mời…”
“Ai nói phải trả tiền?”
“Không phải cô nói muốn mời cô ấy là ban giám khảo của buổi thử vai này sao?” Vương Thạch bối rối.
“Giám khảo?” Dạ Cô Tinh cười khinh thường, Vương Thạch cũng thấy được sự châm biếm hiện lên trong mắt cô, “Cô ta xứng sao?”
“Vậy thì…” Vương Thạch cảm thấy càng ngày càng không thể hiểu nổi cô gái trước mặt này. Không, có lẽ là anh ta chưa từng hiểu cô.
“Đi đưa tin và chuẩn bị tốt cho buổi thử vai. Nó sẽ không thu hút được những ngôi sao hạng nhất, nhưng hạng hai hạng ba sẽ không thiếu. Ba ngày sau, Bạch Sương Sương sẽ tới với tư cách là người thử vai.”
……
“Cốc cốc….”
“Vào đi.”
Tạ Chí Hoa đẩy cửa vào, Vu Sâm ngồi phía sau chiếc bàn gỗ đàn hương, nhướng mày và khẽ vuốt cằm: “Chú Hoa.”
Vẻ hài lòng lóe lên nơi đáy mắt, trong lòng Tạ Chí Hoa thở dài, Vu Sâm là cá chép trong ao, gặp bão sẽ hóa thành rồng. Lúc trước, ông ta và ông bạn già của mình đều nhìn sai rồi.
Chỉ trong một tuần, hành động “bình chân như vại, mượn lực này đánh lực kia” của Vu Sâm đã khiến cho hai thế lực trong bang sụp đổ.
Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Tuy anh ta có động tay vào việc này, nhưng lòng dũng cảm và quyết đoán của Vu Sâm cũng đã đóng một vai trò quan trọng.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Trước đây, hai thế lực này luôn là nỗi lo lắng lớn nhất trong bang, ông ta và Long Vương chỉ sợ ném chuột sợ vỡ bình, đều bất lực. Vẫn bó tay mặc kệ, cũng đau đầu không thôi, cho nên dung túng hết sức có thể.
Nhìn lại quá khứ, quả thực xót xa.
Lần này rốt cục cũng bỏ được nỗi oán giận này. Bây giờ chỉ còn dư lại Thái Phi Tượng là còn manh động, nếu lực lượng này bị loại bỏ, vị trí bang chủ của Vu Sâm mới hoàn toàn ổn định.
Hôm nay, ông ta đến vì chuyện này.
“Sâm à, chú nghe nói cháu trao quyền lực tài chính trong bang cho Thái Phi Tượng.”
Bàn tay cầm bút của Vu Sâm khựng lại, đôi mắt khẽ chớp.
“Đương nhiên, chú không nghi ngờ quyết định của cháu, chỉ là chú muốn nghe lời giải thích của cháu.”
Vu Sâm đặt bút xuống, cũng không vội nói, anh ta đi tới bàn, tự pha trà rót đầy tách, bưng tới trước mặt Tạ Chí Hoa. Tạ Chí Hoa cảm thấy hơi có chút thụ sủng nhược kinh. Vợ mất sớm, ông không tái giá, cả đời không có con, về già mới biết cô đơn là gì. Sau khi uống cốc trà Vu Sâm bưng cho, trong lòng ông trào lên một hơi ấm không thể nào diễn tả được.
Như một người lang thang nhiều năm cuối cùng cũng tìm được nơi nương tựa lúc về già.
Tạ Chí Hoa hơi cảm kích và rung động, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều. Vu Sâm cầm cốc trà đưa lên mũi ngửi, uống một ngụm rồi nói: “Chú Hoa cũng biết đạo lí ‘muốn lấy cái gì, trước tiên ta phải bỏ ra’ đúng không?”
Chương 26: Cuộc gọi thần bí. Cảm giác khó nói của Bạch Sương Sương.
Đèn tường mở lên, Bạch Sương Sương tháo đôi giày cao gót màu bạc ra, rồi vào phòng tắm, mười lăm phút sau, cả người quấn khăn tắm bước ra.
Những làn điệu ca dao duyên dáng của Nga lặng lẽ phát ra như tiếng nước chảy. Cô ta tự mình rót một ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm.
Gió đêm mang theo hơi lạnh, thổi bay một góc áo choàng tắm của người phụ nữ đang đứng trước cửa sổ. Màn đêm che dấu toàn bộ sự không cam lòng và bất mãn, lại chợt thấy, chỉ còn bóng dáng mảnh mai, thong thả.
Nghĩ tới Tần Tuấn, Bạch Sương Sương lại cảm thấy buồn phiền, khó chịu trong lòng, cô ta ngửa đầu uống hết ly rượu. Ban đầu, anh ta bỏ qua cô ta để chọn một ngôi sao 18+ hạng ba có chút nhan sắc làm nữ phụ cho bộ phim mới “Hoa trong gương, trăng trong nước”, khiến cho cô ta mất hết mặt mũi trong giới.
Thế nhưng, Diệp Tử lại chết bất ngờ, cô ta đã xem qua tin tức ngày hôm đó. Toàn thân cháy đen, hoàn toàn không thể nhận ra, cuối cùng vẫn là cục Phúc lợi của xã hội ra mặt, đưa đi an táng tại một nghĩa trang công cộng ở ngoại ô xa xôi.
Lúc nhìn thấy tin tức, cô ta phấn khích tới mức suýt chút nữa hét lên. Báo ứng! Đều là báo ứng! Tất cả những người đối đầu với cô ta đều không có kết cục tốt đẹp, ban đầu là Lâm Khả Nhi, bây giờ Diệp Tử cũng như vậy! Trời đang giúp cô ta!
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Từ một kẻ bán rẻ tiếng cười ở quán rượu, cho đến một đại minh tinh như bây giờ. Những đau khổ và nước mắt Bạch Sương Sương đã bỏ ra, vượt xa những gì người khác có thể tưởng tượng. Chỉ riêng khuôn mặt xinh đẹp này của cô ta cũng là kết quả của biết bao nhiêu lần dao kéo.
Từ năm 17 tuổi được một người phát hiện tại quán bar, cô ta ra mắt với thân phận là một người mẫu trẻ. Đến nay cũng đã trôi qua mười năm, mặc dù đã 27 tuổi nhưng vẫn còn xinh đẹp như cũ.
Những năm này, nhìn quen tình người ấm lạnh, thói đời đổi thay. Cô ta đã hiểu quá rõ rằng vẻ bề ngoài và vóc dáng vô cùng quan trọng với một nữ minh tinh. Tuy nhiên làm việc với cường độ cao quanh năm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không ổn định, khiến làn da của cô ta mỗi lần tổn thương đều phải tốn một chi phí khá lớn để hồi phục, làm đẹp và bảo dưỡng.
Nhớ ngày trước khi vẫn đang từ từ nổi lên, cô ta dùng tất cả số tiền mình có trong tay để ra nước ngoài chỉnh sửa lại gương mặt vốn đã thanh tú của mình. Cô ta chỉ chỉnh mũi và cằm của mình một chút, nhưng hiệu quả thật đáng kinh ngạc. Từ đó về sau, cô ta nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong giới hơn, cho tới hôm nay trở thành hoa đán xứng danh của truyền thông Thiên Ngu.
Con đường này, cô ta phải chịu đựng những điều vô cùng đau khổ. Ông trời cuối cùng cũng hậu đãi cô ta, ban đầu có Lâm Khả Nhi là trở ngại lớn nhất. Sau đó không phải là cô ả bị người ta hãm hại có quan hệ bất chính, cuối cùng biến mất trong giới giải trí này hay sao?
Vai nữ chính của “Hoa trong gương, trăng trong nước” vốn đã ở trong tay cô ta, không ngờ trước thời gian kết thúc hành trình ở Hollywood, lại bị Đổng Nguyệt chen ngang. Đổng Nguyệt có thế lực quá mạnh, người chống lưng phía sau cũng khá mạnh. Thậm chí còn có sức ảnh hưởng rất lớn đối với điện ảnh thế giới. Bên ngoài gọi là “Đổng quốc tế”, là một chị lớn ở truyền thông Thiên Ngu, có danh xứng với tên thực.
Bạch Sương Sương tự tin nhưng không tự đại, cô ta không cho rằng bây giờ thực lực của mình có thể cạnh tranh với Đổng Nguyệt. Nhưng lại không muốn buông tha một cơ hội tốt như vậy. Cho nên, cô ta quyết định lấy lùi làm tiến, chọn diễn vai nữ phụ trong “Hoa trong gương, trăng trong nước”.
Vốn tưởng rằng có thể nắm chắc chín phần mười, lại bị một ngôi sao hạng ba phá đám. Tranh giành với Đổng Nguyệt, cô ta thua tâm phục khẩu phục, nhưng dựa vào cái gì mà một ngôi sao hạng ba như Diệp Tử lại cũng có thể leo lên đầu cô ta?!
Bây giờ thì tốt rồi, không đợi cô ta ra tay, Diệp Tử cũng đã đi đời nhà ma, đến ông trời cũng đang giúp cô ta! Cho nên hôm nay, cô ta tự mình đi tìm Tần Tuấn, xác định rõ rằng muốn nhận vai Trình Dư, nhưng lại bị Tần Tuấn không chút do dự mà cự tuyệt.
Cô ta nổi giận đùng đùng, chạy đến trước mặt Thái Phi Tượng khóc lóc kể lể, dùng hết tâm tư cố sức dụ dỗ, cuối cùng hầu hạ người ta tới mức thoải mái dễ chịu.
Nhưng lại bị Thái Phi Tượng nổi giận đến sắc mặt xanh mét, nói một câu: “Tốt nhất em đừng có mà chọc tới Tần Tuấn, nếu không chết lúc nào cũng không biết đâu!”
Hừ…. đàn ông mà đáng tin, thì lợn nái cũng biết trèo cây!
Một lũ đều như nhau, hễ mặc quần vào thì không nhận người nữa. Khốn khiếp!
Bạch Sương Sương cảm thấy Thái Phi Tượng chỉ là qua loa cho có lệ với mình. Nếu bối cảnh của Tần Tuấn lớn như vậy thật, còn cần gì phải làm một đạo diễn nhỏ ở trong cái giới giải trí này?
Đúng lúc này, điện thoại di động reo lên, không có tên người gọi, một dãy số hoàn toàn xa lạ. Cô ta hơi nghi hoặc nghe máy: “Alo?”
“Ba ngày sau, tới, tầng ba trung tâm thương mại Century, quảng trường Moore, thử vai bộ phim “Bầu trời thành phố”.
“Cô là ai?”
“Nếu như cô không tới, tôi sẽ để cô đi theo làm bạn với Lâm Khả Nhi.”
Nghe thấy ba chữ “Lâm Khả Nhi”, cơ thể Bạch Sương Sương cứng đờ, ánh mắt bỗng nhiên lạnh như băng, đầu ngón tay cầm điện thoại trắng bệnh mơ hồ trở nên tái xanh: “Rốt cuộc cô là ai?!”
“Nhớ đấy, nhiệm vụ chính của cô là phải đoạt được vị trí nữ chính, nếu không…”
“Alo? Alo?? Chết tiệt!”
Dạ Cô Tinh cúp máy, rút sim điện thoại ra ném thẳng vào thùng rác. Cô vô thức đưa tay kéo thấp mũ xuống, sau đó sải bước rời đi.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Lúc Vu Sâm nhận được điện thoại của Dạ Cô Tinh, hơi phản ứng không kịp, nhưng chỉ một giây sau, nét vui mừng vô hình thi nhau kéo tới.
Khoát tay áo với Tạ Chí Hoa, Vu Sâm đi đến trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao, giọng điệu bất giác trở nên dịu dàng: “Có chuyện gì sao?”
“Ừm, tôi cần một người giỏi về máy tính, thông minh một chút, không cần những chuyên gia già. “
“Khi nào?”
“Ngày mai.”
Trầm ngâm hồi lâu, Vu Sâm bỗng nhiên nghĩ đến một người: “Được.”
“Bên anh gần đây thế nào rồi?”
Trong lòng Vu Sâm nổi lên từng gợn sóng nhỏ lăn tăn, cô ấy… đang quan tâm mình sao?
“Mọi thứ đều thuận lợi.”
“Còn có một việc nữa.”
“Cô nói đi.”
“Bên Thái Phi Tượng tạm thời đừng bứt dây động rừng, tôi có tính toán khác.”
“Được.” Sau khi cúp điện thoại, Vu Sâm thu lại nụ cười khó hiểu nơi khóe miệng, trở lại gương mặt lạnh lùng.
Tốc độ trở mặt khiến cho Tạ Chí Hoa ở một bên phải trợn mắt, há hốc mồm miệng.