Mục lục
Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Đàm phán trong đêm, Tôn Nghị quy thuận.


Sau khi từ thành phố A trở về thủ đô, Dạ Cô Tinh tranh thủ gặp mặt Cố Mộng, sau buổi nói chuyện, Dạ Cô Tinh phát hiện, Cố Mộng là một cô gái rất có năng lực, từ vị thế của tạp chí, bắt đầu kinh doanh, cho đến bản kế hoạch phát triển tổng thể, định hướng phát triển, cô ấy cũng làm hết sức kỹ càng chi tiết, xem ra cô ấy cũng đã tốn không ít công sức vào chuyện này.


Về phía Cố Mộng, Dạ Cô Tinh hoàn toàn tự tin về khả năng lãnh đạo của cô gái này, trong buổi nói chuyện, cô có thể thấy được sự tự tin và tham vọng toát ra từ ánh mắt của Cố Mộng, cô tin rằng mình đã không chọn nhầm người.


Hai người cùng nhau thảo luận về vấn đề trước mắt của tạp chí, trước tiên, là vì Cố Mộng đang giữ chức tổng biên tập thay cho Vương Hoành, đồng thời kiêm luôn chức chủ biên của ‘ZARK’, đã bận đến tối tăm mặt mũi, chỉ hận không thể phân thân! Vị chủ biên trước đây của “Tuần san Showbiz’ đã từ chức vì phải di cư ra nước ngoài, vì vốn theo nguyên tắc thà ít nhưng tốt, Cố Mộng vung tay, thả người, cô đã sớm chán cái điệu bộ ăn không ngồi rồi, không chút tài năng của ông ta.


Cho nên nói, sau sự thay đổi của Thế kỷ phong thượng thì đã trống một vị trí chủ biên, Cố Mộng cũng vì thế mà đau đầu vô cùng, nhưng cho dù như vậy cô cũng không hối hận vì đã để ông ta đi, cái cũ không đi thì sao cái mới tới được!


Việc này đã để lại thêm cho Dạ Cô Tinh ấn tượng tốt về cô, mạnh dạn quyết đoán, mạnh mẽ kiên quyết, tuy là nữ, nhưng giỏi giang hơn đàn ông gấp bội.


Nói tóm lại hôm nay cô cũng sẽ tiện tay mà giúp Cố Mộng giải quyết vấn đề nan giải này, tin rằng có sự góp sức của Lâm Diệu, với ngòi bút sắc bén và nhạy bén trong việc tìm ra sự thật, “Tạp chí thế kỷ phong thượng” sẽ rất đáng để xem!


Giao dịch thành công, Dạ Cô Tinh không nán lại lâu, cô rời khỏi nhà hàng Quảng Đông, điện thoại lập tức đổ chuông.


“Cô chủ, đã điều tra kỹ càng rồi…”


Ngày hôm sau, hoa đán đang nổi Bạch Sương Sương, sau sự kiện “bị chê là bình hoa”, lại được lên trang nhất của các tờ tạp chí, trên báo xã hội cũng ngó thấy tin của cô ta, vì bị tình nghi có dính liếu đến việc tiếp tay cho tội mại dâm, ngày 20 tháng12 bị cảnh sát dẫn đi.


Dư luận xôn xao dậy sóng, đây là lần đầu tiên trong năm năm gần đây có ngôi sao dính tới tội hình sự, đồng thời vấn đề “tu dưỡng đạo đức của người nổi tiếng” trở thành tâm điểm của xã hội.


Sau khi Bạch Sương Sương bị bắt, truyền thông Thiên Ngu mở cuộc họp báo, tuyên bố Bạch Sương Sương và Thiên Ngu đã kết thúc hợp đồng cách đây một tuần, người đại diện của cô ta cũng đã bị sa thải.


Sau khi tổng cục phát thanh lên tiếng, các bộ phận sẽ tăng cường thẩm tra xác minh, trước khi có kết quả xét cử, tất cả hoạt động quảng cáo, phim kịch liên quan đến Bạch Sương Sương sẽ bị cấm chiếu. Hy vọng những người nổi tiếng khác, những người có vai trò dẫn dắt xã hội, sẽ vì xã hội mà xây dựng tốt hình tượng mẫu mực của mình.


Nói tóm lại, các hoạt động của Bạch Sương Sương đã bị phong sát hoàn toàn! Bất luận là cô ta có phạm tội hay không, thì giới giải trí không còn hoan nghênh cô ta nữa!


Đáng nói tới chính là, Tạp chí Thế Kỷ Phong Thượng vốn chuyên là tạp chí đăng mấy tin đồn, scandal của mấy ngôi sao, nay lại có một bài viết có tiêu đề ‘Bàn về đạo đức nghề nghiệp và phẩm hạnh đạo đức của nghệ sĩ’, từng chữ như châu như ngọc, công kích tật xấu của phần lớn minh tinh trong làng giải trí, đứng mũi chịu sào là hoa đán đang “hot” Bạch Sương Sương, tiếp theo vô số nghệ sĩ nằm không cũng trúng đạn.


“Lăng mạ! Toàn là những lời lăng mạ! Kêu luật sư gửi đơn kiện cho tôi! Tôi muốn kiện cho tạp chí này phải tán gia bại sản.”


“Tiểu tổ tông ơi, cô yên lặng chút đi. Cô xem cho kỹ bài viết này là của ai đi đã.” Người đại diện dậm chân.


“Tôi quan tâm chắc… Lâm, Lâm Diệu??!!!”


“Không phải chứ! Thật không ngờ, anh ta gia nhập “Thế Kỷ Phong Thượng”, lại còn đảm nhận chức chủ biên.”


“Vậy thì tính sao?? Có là ‘Lâm cố chấp’ thì tôi cũng kiện tuốt!”


Người đại diện trầm mặt xuống, đột nhiên nghiêm túc hẳn, “Cô cảm thấy tạp chí có thể khiến cho ‘Lâm cố chấp’ cam tâm tình nguyện cống hiến, sẽ là loại bình thường sao? Theo lý mà nói, những bài viết châm biếm thói đời mang tính công kích thái quá, bên phía tổng cục chắc chắn sẽ không phê duyệt, thế nhưng cho tới bây giờ, cô thấy bên phía tổng cục có động tĩnh gì chưa?”


“Sao… vậy là ý gì?”


“Tức có nghĩa là đằng sau “thế kỷ phong thượng” có người chống lưng, mà người này còn giữ chức vụ không hề thấp!”


“Vậy…”


“Nếu không muốn bị tổng cục phong sát thì ngoan ngoãn im lặng mấy ngày đi!”


Thông tin ‘Lâm cố chấp’ nhận chức ở thế kỷ phong thượng, đảm nhiệm chức chủ biên Tạp chí thế kỷ phong thượng được lan truyền nhanh chóng trên báo bài.


Sau khi ‘Áo Tím’ đảm đương vai trò nhân vật bìa tạp chí ZARK, Thế Kỷ Phong Thượng lại lần nữa trở thành tâm điểm chú ý.


Cuối tháng 12, gió đông lạnh thổi bần bật, nước đóng thành băng, nhưng cổng rạp phim lại náo nhiệt lạ thường, bởi vì cùng một ngày mà ‘Sống sót trên cánh đồng hoang’ của Tần Tuấn, ‘Kinh Kha diệt Tần’ của Dịch Hàn, ‘Love in Mars’của Cố Trường Viễn, và ‘Bầu trời Bầu trời thành phố’ của Vương Thạch đều được lên lịch chiếu Tết Nguyên Đán, trong rạp chật kín người, phòng vé chưa có số liệu thống kê, nhưng nhìn nụ cười trên môi Vương Thạch, Diệp Cô Tinh đã biết diễn biến rất tốt.


Đoàn làm phim tổ chức ăn mừng ở Hương Mãn Lâu, tất cả đều có mặt, duy chỉ có Diệp Cô Tinh là không đến.


Bởi vì lúc này cô ấy đang ngồi trong một nhà máy bỏ hoang, ngồi tại một đầu của chiếc bàn vuông, với ngọn đèn dây tóc đầy mạng nhện, chớp tắt lúc sáng lúc tối,ngồi phía đầu bên kia của cái bàn là người đàn ông khôi ngô vạm vỡ, vai rộng eo săn, quyền đồng tay sắt, khoé miệng có vết sẹo, nhìn mặt hầm hố, chuẩn hình tượng một người cứng đầu.


Tôn Nghị nhìn người thanh niên toàn thân mặc trang phục đen, đội mũ lưỡi trai che mặt, dáng người có vẻ mảnh khảnh đang ngồi đối diện, trong mắt thoáng hiện lên nét khinh thường, nhưng ngược lại, người đàn ông phía sau lưng, Vu Sâm với khuôn mặt trầm lạnh, xem ra khí chất không tệ, nhìn cũng có chút dáng vẻ của người luyện võ.


Dạ Cô Tinh liếc nhìn sự khinh thường thu trong ánh mắt của anh ta, khoé môi cong cong có chút nực cười, chẳng lẽ thân hình cao to mới tương xứng với khí chất võ công cao sao?


Đúng vậy, người đàn ông đang ngồi trước mắt này chính là bang chủ bang Dã Lang, Tôn Nghị, điều thật sự khiến Dạ Cô Tinh cảm thấy hứng thú chính là thân phận trước đây của anh ta—— Bộ đội đặc chủng, bởi vì lúc tác chiến làm trái kỷ luật đã bị kỷ luật phải rời khỏi quân ngũ.


“Hừ! Có gì thì nói mau đi! Đêm hôm khuya khoắt còn điệu bộ thần bí, phiền phức!” Tôn Nghị mở miệng trách móc, thể hiện rõ mình đang mất kiên nhẫn.


Dạ Cô Tinh khẽ nhếch mày, hạ giọng nói: “Tôi muốn bàn chuyện làm ăn với Tôn lão đại.”


“Làm ăn?” Tôn Nghị nhíu mày, ông đây là xã hội đen! Không phải thương nhân người đầy mùi tiền. Muốn bàn chuyện làm ăn thì đi chỗ khác! Đừng ở đây phiền tôi.” Tôn Nghị cảm thấy rõ phiền, vừa nãy giằng co trong im lặng với Dạ Cô Tinh cả nửa tiếng đồng hồ, anh đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn của mình.


“Tôn lão đại bình tĩnh chớ nóng nảy, sao không thử nghe tôi nói trước đã.”


“Cái cái vẹo gì thì nói nhanh lên! Rách việc!”


Dạ Cô Tinh không hề tức giận, ngược lại còn thấy người này có chút ngay thẳng, là người chính trực.


“Gầy dựng lại bang Dã Lang, anh, sẽ thay tôi làm việc.”


Giống như sét đánh ngang tai, Tôn Nghị cảm thấy người đứng trước mặt có phải là bị điên rồi không, không phải là thằng ranh trốn ra từ bệnh viện tâm thần nào đó chạy đến chọc cười gã chứ?


Cười to hai tiếng, mang theo sự khinh bỉ và chế giễu, Tôn Nghị đập bàn đứng dậy, mắt tựa như sói, phút chốc như bộc lộ hết sự cương nghị và kiên định của lính đặc chủng, ngay cả Vu Sâm cũng phải vô thức nhíu mày “Không, đời, nào!”


Dạ Cô Tinh không nhúc nhích, dưới áp lực mạnh mẽ vẫn điềm nhiên bình tĩnh như không có gì, thậm chí còn ung dung chỉnh lại tay áo.


Tôn Nghị có chút ngạc nghiên, phải biết khí thế đó phải qua luyện tập gian khổ trong quân đội, tham gia chiến đấu giết bao nhiêu kẻ thù mới tôi luyện thành, người bình thường sẽ bị doạ đến run rẩy, tay chân mềm nhũn, ngay cả đan em của anh ta cũng chịu không nổi, thế nhưng không ngờ một thư sinh mảnh khảnh lại mặt không biến sắc??! Lại còn rất nhàn nhã.


Ánh mắt nhàn nhạt dừng lại trên người Tôn Nghị, Dạ Cô Tinh từ tốn nói: “Tôi kính trọng anh là người nghĩa khí, nhưng kích động cũng không giải quyết được chuyện gì, anh đừng ngại suy nghĩ thật kỹ những lời tôi nói. Năm năm trước anh đã phải trả một cái giá quá đau đớn vì kích động, hy vọng năm năm sau, anh sẽ không giải quyết mọi việc theo cảm tính.


“Cậu điều tra tôi?” Toàn thân Tôn Nghị đột nhiên lạnh hẳn, dường như khí lạnh bao quanh anh ta, chuyện xảy ra năm năm trước là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời anh ta.


Những chuyện liên quan đến Tôn Nghị, bang Dã Lang, một tuần trước, khi bị tập kích ở hầm giữ xe, Dạ Cô Tinh đã sai Vu Sâm đi điều tra.


Nếu không phải mười phần đã nắm chắc tám chín phần, thì cô sao có thể chọn đêm nay để tiến hành đàm phán với Tôn Nghị?


Về phần Tôn Nghị, cô chỉ có thế nói rằng đáng tiếc. Năm năm trước, anh ta là tinh anh của bộ đội đặc chủng, tiền đồ trong tầm tay, lên như diều gặp gió, thật không ngờ lại bị thượng cấp ghen ghét, bày mưu tính kế, nói anh ta ăn cắp bí mật quân sự, bị nghi ngờ là bán nước, cuối cùng do không đủ chứng cứ, không thể chính thức buộc tội Tôn Nghị, nên mọi chuyện mới được bỏ qua.


Chuyện vốn dĩ đã không có gì, nhưng lại có người hết lần này đến lần khác cứ nói bóng nói gió bên tai Tôn Nghị nhắc lại chuyện này, Tôn Nghị đâu phải kẻ khờ, thoáng ngẫm cũng biết người nào hại mình, ở cái tuổi khí huyết dâng trào, sao có thể chịu được bất bình này này, không nói hai lời, xông vào phòng thượng cấp, dần cho một trận trước mặt mọi người, khiến người thượng cấp bị gãy 4 cái xương sườn, não bị chấn động, cuối cùng Tôn Nghị vì không tôn trọng kỷ luật, ẩu đả thượng cấp, bị cưỡng chế giải ngũ.


Sau khi rời khỏi quân đội, anh ta không có nghề ngỗng, lại là trẻ mồ côi không nơi nương tựa, cuối cùng không còn cách nào mà bước vào hắc đạo, thành lập bang Dã Lang, bảo kê địa bàn, thu phí bảo kê duy trì hoạt động của bang, dưới trướng ước chừng có vài chục anh em, ngư long hỗn tạp, tốt xấu lẫn lộn, tuy là bang chủ nhưng chỉ đủ miễn cưỡng sống qua ngày.


“Thật ra trước đây anh có thể dùng cách tốt hơn để giải quyết vấn đề, không nhất thiết ra tay đánh người trước mặt bao người.”


Lông này Tôn Nghị khẽ nhướn lên: “Ý cậu là sao?”


“Tôi đưa một cách làm ví dụ, anh có thể gửi một lá thư tố cáo nặc danh cho lãnh đạo trong quân đội; Hoặc tương kế tựu kế, ông ta vu khống anh tiết lộ bí mật quân sự, lẽ nào anh lại không thể vu khống lại ông ta tiết lộ bí mật quốc gia; Còn không thì lúc ra sân luyện bắn, họng súng không cẩn thận… hoặc lúc luyện tập thực chiến, không cẩn thận làm bị thương… Tóm lại dù là phương pháp gì thì cũng tốt hơn là công khai đánh trước mặt bao người, không chỉ dồn kẻ thù vào chỗ chết một cách sảng khoái, mà sau sự việc anh cũng dễ dàng phủi sạch.”


”Hèn hạ”


Dạ Cô Tinh cười nhạo nói: “Với người quang minh lỗi lạc dùng cách quang minh chính đại là đương nhiên, nhưng với tiểu nhân bỉ ổi mà đi nói chuyện quang minh chính đại, người ta gọi là ngu xuẩn.”


“Cậu.”


“Lời của tôi, anh cứ suy nghĩ cho kĩ, kẻ gọi là hèn hạ thì giờ quan to, lộc hậu, vợ đẹp nhà sang; Mà người tự cho mình quang minh chính đại, lưu lạc hắc đạo, bị người khinh thường, gian nan kiếm sống miễn cưỡng qua ngày.”


Sắc mặt Tôn Nghị rất không ổn, ánh mắt mơ hồ ảm đạm, anh ta không thể không thừa nhận, từng câu từng từ của người này đều đã nói trúng tim đen của anh ta, anh ta đã từng cho rằng thực lực là hết thảy, nhưng cuối cùng không sánh bằng quyền thế, không tính qua lòng người, anh ta cũng muốn ‘vò nát không sợ mẻ’, thế nhưng anh ta cảm giác phần sứ mệnh và tinh thần trọng nghĩa ẩn sâu trong lòng vẫn khiến anh ta không cách nào bước trên con đường đại gian đại ác, cho nên dù lưu lạc hắc đạo, anh ta cũng không nghĩ đến chuyện bán nước.


Nhưng bây giờ, người đàn ông này nói với anh ta, với kẻ đê tiện thì phải dùng cách đê tiện, gậy ông đập lưng ông.


Dường như trong phút chốc, mọi kiên trì của anh ta đã trở nên vô nghĩa đến nực cười, niềm tin đó yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một đả kích.


Thấy anh ta đã có vẻ xiêu lòng, Dạ Cô Tinh tiếp tục mồi thêm ngọn lửa: “Anh có từng nghĩ, khi nhận vai trò bang chủ, anh không chỉ có một mình, mà còn những người anh em cùng vào sinh ra tử, sự cố chấp của một mình anh sẽ khiến cho tất cả mọi người vì anh mà trả giá, anh thấy sự kiên trì đó có ý nghĩa không?”


Tôn Nghị như bị sét đánh.


Lúc trước khi rời khỏi quân đội, có mấy người anh em cảm thấy bất bình thay anh ta, cùng kháng nghị cấp trên, lại bị trừng phạt, cuối cùng đồng lòng cùng anh ta cùng tiến cùng lui, từ bỏ tương lai ổn định, cùng anh ta rời khỏi quân đội!


Nhưng mấy năm nay, họ theo anh ta nhưng chưa một ngày được sống thoải mái, tuổi đã lớn mà cũng chưa tìm được vợ. Mặc dù tên tuổi bang Dã Lang nổi như cồn, nhưng bên trong lại nghèo rớt mồng tơi, đến ba bữa cơm thịt, điều kiện ăn no mặc ấm cơ bản nhất cũng không được.


Ánh mắt Tôn Nghị lộ vẻ xấu hổ, anh ta quả thật không đủ tư cách làm đại ca.


“Nếu như anh còn do dự, không ngại đi với tôi đến chỗ này…”


Trong đêm đen, gió lạnh gào thét, màn đêm dày đặc tràn ngập, hộp đêm lớn nhất thủ đô, đèn màu rực rỡ, ồn ào náo nhiệt..


Mà ngay phía sau hộp đêm, con hẻm nhỏ tối tăm tương phản rõ rệt với sự ồn ào náo nhiệt ở hộp đêm phía trước, nơi này ngoài sự hoang vắng, còn để lại cái lạnh căm căm.


“Anh Cường, đám khốn nạn của bang Nghiêm phía Tây, lần này không biết tìm được mối từ chỗ nào, dẫn theo một nhóm lớn mang theo súng ống, ngang nhiên cướp nhiều địa bàn của chúng ta, nhiều anh em của chúng ta đã bị thương, tiền thuốc men là con số không nhỏ. Chết tiệt! Nếu cứ để bọn chúng hoành hành như thế, thì sau này bang Dã Lang làm gì còn tiếng nói??!”


Người được gọi là “anh Cường” nghe vậy lại càng hút thuốc không ngừng, giữa hai lông mày hiện lên vẻ nặng nề bủa vây, nhìn qua bất quá trên dưới ba mươi, vào mùa đông, toàn thân, cơ bắp cuồn cuộn, dường như ẩn chứa sức bộc phá và bùng nổ vô tận.


“Anh Cường, hay là chúng ta cũng làm đi…”


Nhưng đôi mắt của người đàn ông to lớn kia lại run lên, dập tắt tàn thuốc, đưa tay đánh đứa đàn em một cái: “Câm miệng! Lẽ nào mày không nhớ lời dặn của anh Nghị sao? Không thuốc phiện, không buôn lậu, không bán nước, không dính vào súng ống.”


Tên đàn em bị đánh lộ rõ vẻ bất bình, trong mắt có chút tức giận, khẽ cắn môi nói: “Anh Cường, đáng lẽ mọi người đã có cuộc sống tốt hơn, vì sao lại không…”


“Mày còn nói cái quái gì vậy? Anh Nghị mà nghe được thì mày chết chắc.”


“Chết thì chết! Em không hiểu, rõ ràng chúng ta có đường tiêu thụ. Con đường dọc biên giới Việt Nam cũng được lắm, giá cả hợp lý, hiện tại bang Nghiêm còn láo toét trèo lên đầu chúng ta, mẹ nó, bọn khốn ấy! Thật đáng khinh!”


“Được rồi, được rồi! Anh biết chúng mày rất bất mãn!” Anh Cường thở dài, trong mắt có chút chán nản, “Mày nghĩ là anh muốn ngồi chờ chết sao? Nhưng không thể không nghe lời anh Nghị! Mấy năm nay, nếu không có sự che chở của anh Nghị, mấy tên lính giải ngũ chúng ta làm gì có nơi nào để sống….”


Người đàn ông đó ngừng nói, trong mắt lộ rõ vẻ chán nản, chỉ gật đầu “dạ” nhẹ một tiếng.


Trong ngõ lại yên ắng trở lại, chỉ còn nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo cọ sát, màn đêm càng trở nên yên tĩnh và buồn bã.


Sau khi nghe hết cuộc nói chuyện của hai người, ánh mắt Tôn Nghị đột nhiên loé lên một tia đáng sợ.


Hoá ra các anh em đi theo anh ta đã sống những ngày nín nhịn uất ức, anh ta hiện tại thật khốn kiếp, thật muốn tự chém chính mình!


Trong mắt Dạ Cô Tinh ánh lên sự cảm động, anh ta mất đi tư cách tham gia quân ngũ, nhưng Tôn Nghị lại thu nhận được đám anh em gan dạ bất khuất, luôn bên nhau không rời bỏ!


“Anh Tôn, bây giờ anh suy nghĩ như thế nào rồi?”


Tôn Nghị cắn răng: “Được, tôi đồng ý với cậu!”


Chương 12: đánh cắp vũ khí, tập đoàn Hoành Dạ.


Thoả thuận xong, Dạ Cô Tinh không nán lại thêm nữa, liề chào tạm biệt Tôn Nghị, rồi lái xe rời đi.


Dạ Cô Tinh biết rằng, Tôn Nghị miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng vẫn do dự, cho nên hai người hẹn gặp vào giữ trưa ngày mai tại nghĩa trang ngoại ô phía tây, cô sẽ trao cho họ thứ họ cần.


Đối với cuộc hẹn tại nghĩa trang, Tôn Nghị có vẻ nghi hoặc nhưng cũng không nói gì.


Lái xe trở lại biệt thự ven biển thì trời cũng gần sáng, ngọn đèn tường màu vàng chói lọi dường như chỉ dành riêng cho cô, tả ra ánh sáng ấm áp nhàn nhạt. Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô-pha, bóng đêm dày đặc bao phủ lấy anh tầng tầng lớp lớp, giống như một con sói ương ngạnh đơn độc dưới ánh trăng, mang theo sự lạnh lẽo, đầy vẻ hung ác.


Dạ Cô Tinh biết rằng người đàn ông này đang tức giận.


Cô sờ sờ mũi, tự giác mà nép vào vòng tay ấm áp của anh ta, vươn tay ôm lấy cổ anh, dụi dụi vào ngực anh, dịu dàng như chú mèo lười.


Dường như anh rất hài lòng với sự chủ động thân mật của cô, vẻ lạnh lùng của An Tuyển Hoàng tan đi không ít, nhưng đôi môi mỏng vẫn mím chặt, đôi mắt sâu thẳm, đen láy.


“Anh đang giận sao?” Giọng nói yếu ớt đầy vẻ mỏi mệt, nhưng trong vòng tay anh lại có cảm giác an toàn khó tả, dường như vòng tay này sẽ che mưa chắn gió cho cô suốt cuộc đời.


“Không.” An Tuyển Hoàng thở dài, anh chỉ là đang lo cho cô mà thôi.


Khoé môi khẽ cong lên, Dạ Cô Tinh đang hưởng thụ khoảng khắc ấm áp yên tĩnh này, khẽ “ừm” một tiếng.


“Em đói không?”


Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu, nhưng đến giờ này thì thím Vinh cũng đã đi nghỉ, còn cô bây giờ quả thật không muốn nhấc người lên, có đói thì cũng ráng nhịn.


Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống giữa trán cô, An Tuyển Hoàng đặt cô lên sô-pha, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Dạ Cô Tinh, anh đứng dậy đi vào bếp.


Chốc lát sau, một tô cháo loãng nóng hổi và một dĩa đậu đũa muối chua được đặt trước mặt cô.


An Tuyển Hoàng lại ôm cô vào lòng, một tay cầm cháo tay kia cầm muỗng, đút cho cô từng muỗng như cho em bé ăn.


Nhìn bên trong chiếc muỗng có vài hạt cháo trắng trắng, vài miếng đậu đũa chua nho nhỏ, bên tai là tiếng thở đều đặn của anh, bỗng mũi cô cay cay, sau một ngày bôn ba lao lực, có người chong đèn, ngồi ở sô-pha chậm rãi chờ cô về nhà, hỏi han ân cần, quan tâm ấm áp, tất cả những điều này, Diệp Tử kiếp trước chỉ có thể cầu mà không được, từ sau khi sư phụ mất tích, không còn ai quan tâm, yêu chiều cô như thế.


Một giây trước khi nước mắt rơi, cô đột nhiên xoay đầu khẽ hôn lên đôi môi có vẻ có chút thờ ơ của anh, đưa đầu lưỡi thăm dò, tinh tế tỉ mĩ cảm nhận đường nét môi anh.


An Tuyển Hoàng toàn thân cứng đờ, giữ nguyên tư thế tay cầm bát tay cầm muỗng, sâu trong đôi mắt anh lần đầu tiên xuất hiện một cảm giác mang tên “ngỡ ngàng.”


Nụ hôn của cô mang theo làn hơi ấm áp, mùi thơm của hoa sơn trà phả vào mặt anh, đáp lại hành động đó, anh liề tiện tay đặt muỗng và bát cháo xuống, một tay đỡ sau đầu cô, một tay vòng qua siết chặt lấy eo cô.


Môi lưỡi chạm vào nhau, anh như hoá thân thành sói, và cô trong vòng tay anh như một miếng mồi ngon.


Một nụ hôn kéo dài, đến khi hai người tách ra, dường như đã qua một thế kỷ, qua bể dâu dài dằng dặc.


Chiếc áo khoác màu đen của Dạ Cô Tinh sớm đã không thấy bóng dáng, chỉ còn chiếc áo dây nhỏ màu đen, tôn lên cơ thể trắng mịn của cô, nhìn càng thêm trắng muốt long lanh, mờ mờ ảo ảo như sứ. Một phen dây dưa, dây áo tuột xuống nửa vai, bờ vai trắng nõn, xương quai xanh như mảnh ngọc điêu khắc, và bầu ngực trắng nõn mịn màng, phút chốc lộ ra rõ ràng, mắt anh càng đắm chìm.


Dạ Cô Tinh thở hổn hển, trong đôi mắt thanh mát đó được che bởi màng sương mỏng, hai má ửng hồng, đôi môi được hôn đến đổ hồng, có chút sưng sưng, thấy ánh mắt anh không đúng, cô vội vàng lùi hai bước rồi ngồi xổm xuống bàn trước mặt rồi húp từng ngụm cháo nhỏ, cái bộ dạng vô tội đó càng khiến lòng anh ngứa ngáy.


Ánh mắt lướt qua bụng dưới của cô, cảm xúc dâng trào dường như đột nhiên bị giội gáo nước lạnh, khẽ thở dài một cái, ánh mắt cam chịu bất lực.


Còn bảy tháng… đợi bảy tháng sau…


Sáng hôm sau tỉnh lại, bầu trời có nhiều mây đen, xem ra chắc sắp có trận mưa to, vươn vai lười biếng, đột nhiên chạm phải lồng ngực ấm áp, Dạ Cô tinh lập tức được anh ôm vào lòng từ đằng sau.


Những nụ hôn nhẹ nhàng liên tục nơi cổ, sau lưng, và không có ý định dừng lại, cô muốn nhanh chóng thoát ra, nhưng không ngờ, hai tay thì bị tay anh khóa lại, hai chân thì bị quấn bởi đôi chân thon dài của anh, hai người như trẻ sinh đôi, quấn quýt kết chặt không thể tách rời.


Cảm nhận có sự thay đổi ở nơi đó trên người anh, Dạ Cô Tinh khẽ run lên, “Anh…”


“Ngoan, đừng động đậy.” Hơi thở của An Tuyển Hoàng nặng nề và nóng rực “Cứ nằm vậy, để anh ôm một lát…”


Dạ Cô Tinh nghe xong không dám cử động loạn xạ nữa, sợ lại làm cho anh hoá sói. Qua một hồi lâu, hơi thở anh không những không ổn định lại, ngược lại càng nồng nhiệt hơn, hơi thở nóng bỏng phà vào tai Dạ Cô Tinh, tiếng thở dốc trầm đục trì trệ làm cô thầm giật mình.


“Anh, anh sao rồi… chân em tê…”


Anh không nói gì, Dạ Cô Tinh xoay người giãy dụa, cố thử thoát ra, nhưng không ngờ hành động đó khiến chút lý trí còn sót lại của anh cũng bị đánh tan!


An Tuyển Hoàng xoay người ngồi dậy, đặt cô dưới thân, khuôn mặt anh tuấn xoắn quýt quấn lấy cô, sau cùng cúi người cọ nhẹ vào cổ cô, giọng ồm ồm “Khó chịu…”


Dạ Cô Tinh bỗng sững sờ, lẽ… lẽ nào anh đang… làm nũng với cô sao??!!


Đột nhiên cô thấy có chút buồn cười, nhưng lại càng đau lòng hơn, An Tuyển Hoàng có thể vì cô mà nhịn đến nước này thật là không dễ gì, dù gì ở cái tuổi khí huyết dâng trào, lại mới bắt đầu nếm thử sự đời, sau khi được nếm thử món ngon rồi, khó tránh không kiềm chế nỗi…


Đảo mắt một vòng, Dạ Cô Tinh khẽ mím môi, xích lại gần bên tai anh, hơi thở như hoa lan, “Cm giúp anh..”


Có sự phấn khích trong đôi mắt anh, ánh mắt sâu thẳm.


Ăn xong bữa trưa ở biệt thự, Dạ Cô Tinh lái xe đến điểm hẹn hôm qua với Tôn Nghị – Nghĩa trang ngoại ô phía Tây.


Khi Dạ Cô Tinh tới, thì đã có ba người đợi ở đó, ngoài Tôn Nghị, còn có người đàn ông mình trần vạm vỡ, đã xuất hiện ở con hẻm phía sau hộp đêm tối qua, người còn lại thì cao lớn, thân thể rắn chắc, nhìn trông có vẻ sức lực dồi dào cường tráng, nhưng qua đôi mắt tinh tường, thì họ không chỉ là những kẻ tứ chi phát triển.


Ba người đợi hồi lâu, cảm thấy việc hẹn tại nghĩa trang thật kì lạ, nhưng Tôn Nghị đã lên tiếng, nên tạm thời bọn họ tới xem như thế nào, chứ không mang hy vọng gì cả…


Chỉ thấy một chiếc lamborghini màu xanh sapphire lạnh lùng đậu phía trước không xa, xe mang kiểu dáng thời thượng, phong cách nổi bật, xe vừa mở cửa, bước xuống là cô gái có thân hình nóng bỏng, kính râm che mặt, quần jogger, áo croptop màu xanh quân đội, mái tóc rối xoăn dài xoã sau lưng, toát lên khí chất phong độ không sao tả xiết.


Đàn ông, nhất là những người nam tính mạnh mẽ, điều họ đam mê không ngoài ba thứ: súng, xe và phụ nữ.


Bây giờ, xe sang, người đẹp trước mắt, Vũ Cường và La Đào bất giác cùng huýt sáo, ngay cả Tôn Nghị cũng không thể rời mắt.


Nhưng điều càng khó hiểu hơn là, một người đẹp lại lái chiếc xe thể thao đời mới tới nơi ngoại ô hoang vu, núi rừng hoang vắng thế này, không sợ xảy ra chuyện gì hay sao.


Ngay lúc Vũ Cường và La Đào ngạc nhiên, Tôn Nghị còn bối rối, thì người đẹp kia đang từng bước tiến tới chỗ bọn họ.


Dạ Cô Tinh tháo kính râm, cười với Tôn Nghị nói: “Anh Tôn, để anh đợi lâu rồi.”


Tôn Nghị bỗng sững sờ: “Cô là?” Dạ Cô Tinh chậm rãi cười, cười: “Không phải hôm qua chúng ta mới gặp rồi sao?”


Đã quyết định nhận Tôn Nghị và những người đi theo anh ta làm người của mình, Dạ Cô Tinh cũng không ngại thể hiện thành ý trước, việc công khai danh tính chỉ là bước đầu tiên mà thôi.


Tôn Nghị vô cùng kinh ngạc, đôi mắt tựa như mắt hổ trừng to hết mức “Cô, cô, cô…”


“Dạ Cô Tinh.” Cô đưa tay ra.


Tôn Nghị không thể ngờ rằng, người hôm qua đàm phán với mình lại là một cô gái.


Nhưng anh ta rất nhanh lấy lại bình tĩnh, giới thiệu với Dạ Cô Tinh: “Đây là hai người anh em của tôi, Vũ Cường và La Đào.”


Cùng hai người họ bắt tay riêng, sắc mặt Dạ Cô Tinh vẫn không thay đổi, khiến Vũ Cường với La Đào trong lần đầu gặp cô cứ lao nhao liếc nhìn, đừng nói đến con gái, ngay cả những tên đàn ông cao to thô kệch gặp họ mà còn bị doạ đến chân run rẩy, nhưng cô gái trước mắt này cứ mặc nhiên không có gì, hai người cảm nhận được sự uy hiếp mơ hồ toả ra từ người con gái đó, lập tức bỏ đi ý nghĩ khinh thường trong lòng.


“Cô Dạ.”


Ba người họ không phải là kẻ ngốc, dù có nghi ngờ năng lực của người con gái này, nhưng họ cũng biết, Dạ Cô Tinh đã dám đến điểm hẹn, như vậy là sẽ không chỉ nói suông mà thôi.


Mảnh đất nghĩa trang này nghe nói là một bãi tha ma thời nhà Thanh, là địa điểm chôn xác của một gia tộc lớn sau khi trừng phạt những người hầu, sau này theo sự sụp đổ của chính quyền nhà Thanh, gia tộc đó cũng suy tàn, đến thời kì dân quốc, mảnh đất này được chính phủ mua lại và xây dựng thành nghĩa trang, về sau chiến tranh khắp nơi, nghĩa trang bị tàn phá theo thời gian, và trở thành bộ dạng đổ nát như bây giờ.


Bởi vì âm khí quá nặng, lại nằm ở ngoại ô phía Tây xa xôi, nên mảnh đất này không được ai quan tâm đến, trở thành khu đất hoang.


Dạ Cô Tinh dẫn ba người bọn họ đi loanh quanh giữa nghĩa trang không mục đích, trong tư thái nhàn rỗi ung dung, với dáng vẻ bình chân như vại, lãnh đạm điềm tĩnh như có sự sắp xếp, tính toán kỹ càng trước.


Sớm đã dặn dò Vu Sâm, trong lúc điều tra bang Dã Lang, thuận tiện điều tra rõ những thế lực đối chọi bang Dã Lang, trong đó mối đe doạ lớn nhất là bang Nghiêm.


Bang Nghiêm nổi lên cách đây ba năm, cũng như bang Dã Lang, đám người đó cũng trông coi địa bàn, thu phí bảo kê để kiếm sống, thuộc tầng lớp hạ lưu của thủ đô, so với Ám Dạ thì căn bản không đáng để tâm, càng không thể so với Xích Viêm, Huyền Vũ, Thanh Long ba thế lực lớn nhất thủ đô.


Cho nên trong mắt Dạ Cô Tinh, đám người Tôn Nghị chỉ là chút rắc rối nhỏ mà thôi.


Gần đây, sau lưng bang Nghiêm có người âm thầm giật dây, đã mua vào một lượng thuốc súng và súng ống với giá rẻ từ biên giới Việt Nam, xem ra đang muốn làm một vố lớn, mà mảnh nghĩa địa này là nơi mà bang Nghiêm giấu vũ khí.


Nhìn lớp đất dưới chân rất mới, rõ ràng là vết tích được đào bới, Dạ Cô Tinh nhếch môi cười, trở lại xe lấy ra mấy cái xẻng, ném cho ba người Tôn Nghị: “Đào.”


Bọn người Tôn Nghị mặc dù không hiểu lí do, nhưng vẫn nghe theo lời cô đào đất, lúc này họ đang rất cần một cơ hội để chuyển mình, mà cô gái trước mắt này là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà họ có thể nắm!


Tối qua, khi Tôn Nghị nghe cuộc nói chuyện giữa Vũ Cường và đàn em, anh ta đã thức trắng đêm, suy nghĩ thật lâu, phát hiện ra rằng, mấy năm nay các anh em đi theo anh ta phải chịu nhiều tủi nhục khó khăn, chưa có một ngày sống tốt, còn phải nín nhịn khắp nơi, bị người khinh ghét.


Trong đầu không ngừng vang lên những lời mà Dạ Cô Tinh nói, mới giật mình hiểu ra, vì những cố chấp và nguyên tắc buồn cười đó, mà những người anh em theo mình phải hy sinh vì cái gì??!!!


Thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, sau khi đã chịu nhiều thiệt thòi lại còn mềm lòng dùng đức để giải quyết ân oán. Kẻ hèn hạ sẽ không vì lòng tốt của mình mà trở nên tốt hơn, bọn chúng sẽ được đằng chân lân đằng đầu, được nước làm tới.


Nếu không có Dạ Cô Tinh thức tỉnh anh ta, chắc có lẽ anh ta sẽ vẫn ngu ngốc hết cả đời này, tự mình làm khổ mình không sao, lại còn liên luỵ đám anh em bao năm qua hết mực trung thành.


“Cô Dạ, chúng ta đang đào cái gì vậy?” Vũ Cường lau mồ hôi, chỗ này đào tới đào lui, toàn đất là đất!


Dạ Cô Tinh nhìn anh ta, và cười đầy ẩn ý: “Đồ tốt”


Nửa giờ sau, nhìn hố vũ khí, ba người kinh ngạc đến há to miệng.


“Đây, đây là…” Vũ Cường run rẩy, La Đào mắt sáng lên vì phấn khích.


“Hàng tốt của bang Nghiêm.”


Vũ Cường sững sờ: “Lẽ nào… đây là lô hàng mà bang Nghiêm mua từ Việt Nam?”


Dạ Cô Tinh gật đầu.


“Cô Dạ, làm… làm sao cô biết địa điểm chôn vũ khí?” La Đào lúng ta lúng túng hỏi, trong ánh mắt lộ rõ sự kính nể.


Dạ Cô Tinh cười với ba người bọn họ, nói: “Đây chỉ là chút lợi nhỏ, đêm nay có muốn làm một vố lớn không?!”


Vũ Cường, La Đào lập tức hai mắt sáng rực, nhưng lại im lặng, thu lại vẻ hứng khởi, cẩn thận liếc nhìn Tôn Nghị đang đứng bên cạnh, anh Nghị đã từng ra lệnh cấm, không cho bọn họ chạm tay vào súng ống….


Tôn Nghị thấy biểu cảm của hai người họ, càng cảm thấy áy náy, bao năm qua chắc hẳn họ đã kiềm nén bực dọc, chỉ là vì ngại anh nên mới….


Khẽ thở dài một tiếng, Tôn Nghị bước tới vỗ vào vai hai người họ, nghiêm nghị nói: “Từ nay về sau, bang Dã Lang sẽ nghe theo lời cô Dạ, tôi cũng sẽ không ép buộc mọi người nữa, cứ việc buông tay mà làm đi!”


Vũ Cường, La Đào như không tin vào tai mình: “Anh Nghị…!”


Tôn Nghị khẽ cắn môi: “Theo cô Dạ làm việc cho thật tốt!”


“Anh Nghị, chúng ta là anh em tốt, vào sinh ra tử biết bao năm nay, muốn đi cùng đi muốn ở cùng ở, sao bây giờ anh bỏ mặc bọn em!” Vũ Cường tỏ ra tức giận, mặt nặng nề không tả nổi.


Lúc đầu bọn họ theo anh Nghị từ quân ngũ ra, trải qua gian khổ lập ra bang Dã Lang, hiện tại lại muốn đổi chủ, dù là để họ có những ngày tháng tốt hơn, nhưng việc anh Nghị rời đi, khiến bọn họ không cách nào chấp nhận được!


“Ý của anh Nghị đã quyết, thì La Đào tôi không phí lời nữa, anh em cùng trải qua bao năm mưa gió, tự nhiên sẽ cùng tiến cùng lui!”


Dạ Cô Tinh nghe qua lời của ba người bọn họ thì biết họ muốn gì, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Muốn một bang như bang Dã Lang, đối với Bang Ám Dạ mà nói là việc dễ như trở bàn tay, đối với tôi không khó gì!”


Cả ba đều kinh ngạc: “Bang Ám Dạ?!”


Mặc dù Bang Ám Dạ không thể so với ba bang lớn là Xích Viêm, Huyền Vũ, Thanh Long, nhưng thế lực trong giới thượng đẳng của thủ đô, thì cũng thuộc hạng nhất nhì, một bang như bang Dã Lang thực sự không phải là đối thủ, có thể nói, nếu Bang Ám Dạ muốn tấn công bang Dã Lang thì chỉ cần một câu nói.


Nhưng điều thật sự làm ba người họ kinh ngạc chính là, Dạ Cô Tinh là người của Bang Ám Dạ, hơn nữa nhìn khí chất toát ra từ người cô, không thể nghi ngờ gì nữa cô chắc hẳn có vị trí cao, nói không chừng có thể là người đó….


Từ sau khi Bang Hải Long tan rã, Bang Ám Dạ gây dựng lại, trên giang hồ vẫn truyền tai nhau, người đứng đầu Bang Ám Dạ không phải là Vu Sâm, mà là một người khác!


Bây giờ xem ra, bọn họ đã mơ hồ đoán ra được gì đó…


Ba người liếc nhìn nhau, có thể nhìn ra được sợ hãi và kinh ngạc trong mắt của đối phương.


Dạ Cô Tinh không sợ bọn họ biết được mối quan hệ của cô và Bang Ám Dạ, đây là thành ý và sự tôn trọng của cô dành cho ba người họ, cũng thật sự muốn coi họ như anh em.


Đã là anh em thì không cần phải giấu diếm, né tránh lại càng không nên!


Ba người họ cũng không phải người ngốc, thành ý của Dạ Cô Tinh bọn họ đều cảm nhận được, và cảm động trước cách cư xử thẳng thắn của cô.


“Cô Dạ…” Vũ Cường có chút ngại ngùng gãi gãi đầu, nhưng cũng không quên dự tính ban đầu, “Anh Nghị….”


Dạ Cô Tinh giơ tay ngắt ngang lời, “Trước hết nghe tôi nói hết đã, nói tôi muốn bang Dã Lang, chi bằng nói tôi muốn ba người các anh.”


La Đào lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ba người… chúng tôi?!”


Dạ Cô Tinh sớm nhìn ra, Tôn Nghị là thủ lĩnh, Vũ Cường có chút bốc đồng, nhưng La Đào lại là người nhanh nhạy nhất trong ba người.


“Đúng vậy! Cái tôi coi trọng chính là nhân tài, không phải là bang hội. Nói một cách đơn giản, tôi muốn ba người làm việc cho tôi, về bang Dã Lang, tôi có thể để cho Tôn Nghị toàn quyền xử lí, nhưng sau này bất cứ chuyện lớn gì của bang đều phải thông qua ý kiến của tôi, các anh đã hiểu rõ chưa?!”


Cả ba người ngẩng đầu không thể tin vào tai mình, từ xưa đến nay, mỗi khi quyền lực đổi ngôi, kéo theo đó là việc thay quyền đổi chủ. Tôn Nghị từ lúc chấp nhận lời đề nghị của Dạ Cô Tinh, đã chuẩn bị tốt tâm lí rời khỏi bang, nhưng bây giờ lại nói với bọn họ là bang hội sẽ không có gì thay đổi, mà mục đích thật sự của cô ấy là ba người bọn họ, điều này khiến cho ba người bọn họ cảm thấy được tín nhiệm, coi trọng.


Không phải vì bang hội, mà là vì bọn họ!


“Vì sao lại tin tưởng tôi đến như vậy?!” Tôn Nghị nhíu mày, trong ánh mắt người đàn ông cao to lộ ra vẻ khó hiểu.


Dạ Cô Tinh cười từ tốn: “Tôi đã nói rồi, bởi vì anh Nghị đây là một trang nam tử hán thực sự.”


Hoặc có lẽ vì cơ duyên của sư phụ, cô rất quý trọng những người chính trực! Cho dù là nam hay là nữ!


Cho dù ở kiếp trước cô bị đồng đội phản bội, nhưng ở kiếp này cô vẫn chọn tin tưởng, tin vào những người cô cho là đáng tin cậy.


“Ôi… khẩu Đại bàng sa mạc, anh Nghị!” Vũ Cường tiện tay cầm lên một cây súng từ trong hố, khi nhìn rõ nó, anh ta kinh ngạc thốt lên!


La Đào cũng bị loá mắt bởi dàn súng chói lọi trong hố, dùng chân đá văng nắp rương làm bằng gỗ, mười mấy khẩu AK47 chế tác tinh xảo hiện ra trước mắt.


Tôn Nghị cũng thầm sửng sốt, đối với người từng là quân đặc chủng tinh nhuệ, tiếp xúc lâu dài với súng ống mà nói, anh đương nhiên biết số lượng súng ống và đạn dược này có ý nghĩa gì, nó có thể sánh với một kho quân dụng cỡ nhỏ.


Nếu bang Nghiêm thật sự dùng những thứ này để đối phó với bang Dã Lang, thì hậu quả…


Lần đầu tiên, một nỗi sợ hãi sâu sắc trỗi dậy trong lòng Tôn Nghị…


Nhìn sự kinh ngạc của ba người bọn họ, Dạ Cô Tinh có chút buồn cười, khó mà tưởng tượng khi bọn họ nhìn thấy toàn bộ kho quân dụng của Bang Ám Dạ thì sẽ có phản ứng như thế nào, bên trong có rất nhiều đồ đều dựa theo bản vẽ của Tề Dục, trải qua quá trình cải tiến đã trở thành những tinh phẩm.


“Tôi thấy việc cấp bách nhất bây giờ chính là làm sao để chuyển đồ đi, dù sao đây cũng không phải là đồ của chúng ta.” Nếu như bang Nghiêm phát hiện, mặc dù một bang nhỏ như bang Nghiêm không có gì đáng sợ, nhưng phiền phức không nhỏ, đập ruồi cũng phải tốn sức, chết rồi cũng sẽ khiến bản thân buồn nôn, lợi bất cập hại.


“Đúng, đúng, đúng, Cường, Đào, nhanh lên!” Tôn Nghị vỗ trán, vội vàng hối hai người họ mau chuyển đồ lên xe.


Mấy thùng gỗ to được đặt đầy ắp cả trong cóp và sau xe, nhóm Tôn Nghị ba người, mỗi người lái một chiếc xe địa hình đời mới, không gian chứa khổng lồ, cộng thêm chiếc xe thể thao đời mới của Dạ Cô Tinh vừa hay có thể chứa đủ tất cả.


Bốn người vội vã lái xe rời đi, trong khu nghĩa địa hoang vắng nổi lên đám bụi mịt mù, rồi mất hút ở phía đường lộ đằng xa.


Dạ Cô Tinh ra lệnh bốn người tách ra đi, rồi gặp mặt tại phòng trọ của Tôn Nghị, tiện thể chạy mấy vòng, để lỡ bang Nghiêm có phát hiện đồ đã mất, cũng không thể tra ra là ai làm.


Ba người lại một lần nữa bị sự nhạy bén và tỉ mỉ của Dạ Cô Tinh thuyết phục mà nghe theo.


Rẽ trái lượn phải, cuối cùng bốn người đã lần lượt tụ họp trong phòng trọ của Tôn Nghị.


Thật khó mà tưởng tượng, đường đường là bang chủ của một bang mà chỗ ở giản dị đến vậy, thậm chí có thể gọi là đơn sơ.


Một cái bàn dài to, vài cái ghế đẩu, một cái tivi cũ kỹ, một cái giường nhỏ, chăn bông trên giường được gấp vuông vắn, mơ hồ nhìn ra được tác phong quân nhân, một tủ quần áo đã ngã màu sơn, tầm mắt nhìn thấy chỉ có nhiêu đó thôi.


Hai gian phòng, Tôn Nghị một gian, Vũ Cường và La Đào một gian, ba người đàn ông độc thân, sơ sài lại thô kệch.


Quả là hoàn cảnh “một người no, cả nhà không đói.”


Ba người cùng nhau chuyển đồ lên tầng, rồi dùng giấy báo dày che lại, đến khi chuyển xong, thì cả ba cũng thở không ra hơi.


Thấy vậy, Dạ Cô Tinh mở quạt, một làn gió mát lạnh thổi tới, mấy người bọn họ mới phát hiện ra để tiện vác đồ nên đã cởi áo khoát ra, lúc này trên người chỉ có mỗi áo lót, vai để trần.


“Khụ khụ…”


“Khụ khụ..”


Ba người đàn ông trên mặt hiện lên nét ngượng ngùng, thế nhưng Dạ Cô Tinh lại không để ý gì mấy.


Trước đây đã từng tham gia nhóm huấn luyện dã chiến ban đêm, có lúc nam nữ phải cùng nhau tắm rửa trên sông, nên chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.


Ba người thở phào nhẹ nhõm, khi thấy Dạ Cô Tinh vẫn như bình thường, không có vẻ gì là ngượng ngùng xấu hổ.


Thật sự mà nói, làm việc với phụ nữ, họ rất chăm chút, bình thường cẩu thả đã quen, thường xuyên nói tục chửi thề, thật sợ những cô gái yểu điệu dịu dàng sẽ không quen, nhưng có vẻ bọn họ đã quá lo xa.


Cô Dạ xem ra không phải là cô gái bình thường!


Bốn người ngồi xuống bàn dài, Tôn Nghị dùng chén sạch rót nước cho mọi người, khuôn mặt thoáng lộ vẻ ngượng ngùng: “Nước đun sôi để nguội, mọi người dùng tạm…”


Dạ Cô Tinh ngao ngán trong lòng, đại ca của một băng đảng mà cuộc sống thường ngày như thế, nói ra thật không ai tin!


“Bước tiếp theo chúng ta sẽ bàn về việc phát triển bang Dã Lang!” Dạ Cô Tinh ngồi thẳng người, ánh mắt trở nên trịnh trọng.


“Phát triển!”


“Là ý gì?”


Nói thẳng ra, ba người bọn họ quen biết nhau trong quân đội, đăng ký đi lính vì con đường học vấn không mấy thuận lợi, nên cùng bọn họ bàn về kế hoạch phát triển, có chút sâu xa khó hiểu.


Duy chỉ có La Đào hiểu sơ về ý của Dạ Cô Tinh, nói cho cùng, trong ba người thì La Đào đã học xong cấp ba, mà thành tích cũng khá cao, nếu trong nhà không xảy ra chuyện, có thể bây giờ cũng đã tốt nghiệp trường đại học loại ưu nào đó, kiếm được công việc nhàn hạ, ổn định, không phải lang bạt hắc đạo, liếm máu trên lưỡi đao mà sống.


“Ý của tôi là, hiện nay kinh phí duy trì bang Dã Lang là dựa vào việc trông coi địa bàn, thu phí bảo kê, đó không phải là giải pháp lâu dài!”


Ba người Tôn Nghị im lặng, bọn họ đương nhiên biết việc bảo kê không những tiền công thấp, mà còn nguy hiểm đến tính mạng, một là, những nơi thuê bọn họ toàn là nơi ăn chơi như hộp đêm, vũ trường, mà những người tới đó không quyền cao chức trọng thì cũng đại gia bạc tỷ, hay dân anh chị khét tiếng, bất kể là ai, cũng không phải dạng tầm thường mà bang Dã Lang có thể chọc vào.


Hai là, lúc anh em trong bang đi bảo kê, thường cũng hay gặp những chuyện phát sinh, tai bay vạ gió là chuyện thường, bình quân một tháng hơn mười người bị thương phải nhập viện, mà tiền thu từ việc bảo kê sau khi trừ đi tiền thuốc men thì cũng không dư lại bao nhiêu.


Nhiều năm qua, không phải họ không thấy cái thiệt từ việc làm bảo kê, mà vì không còn cách nào để kiếm tiền, nên đành cắn răng mà làm đến bây giờ.


“Cô Dạ có cách giải quyết đúng không?!” Quả là chỉ có La Đào phản ứng nhanh, biết Dạ Cô Tinh chủ động nhắc tới vấn đề này, thì chắc chắn đã có hướng giải quyết!


“Mọi người có từng nghĩ qua sẽ phát huy ưu thế của việc từng là lính đặc chủng hay không?”


Tôn Nghị cau mày, “Nghĩa là sao?” Thật ra, cho tới bây giờ anh ta vẫn luôn tránh nhắc về quá khứ, dù sao đó cũng là vết nhơ và việc xấu hổ của cuộc đời anh, và đó cũng là sự thật anh không muốn đối mặt.


“Thực tế, theo quy định của pháp luật Trung Quốc về mặt nghĩa vụ quân sự, các quân nhân nói chung sẽ ngừng phục vụ sau khi hết thời hạn phục vụ dự bị. Nếu sĩ quan tại ngũ đã đến tuổi tối đa phục vụ hoặc bị tàn tật không thể phục vụ, có thể trực tiếp dưungf phục vụ tại ngũ. Điều này có nghĩa sau khi hết thời hạn phục vụ dự bị, hầu hết mọi người sẽ được nhận lệnh phục hồi, thường được gọi là chuyển công tác, trong đó có thể hưởng chính sách do quốc gia cấp rất ít, rất nhiều binh sĩ giải ngũ phải tự tìm đường đi!”


La Đào đột nhiên giật mình: “Cô Dạ, cô muốn..!”


Hai mắt Dạ Cô Tinh sáng lên, gật đầu tán thưởng nhìn La Đào, không ngờ anh ta có thể hiểu được ý cô nhanh như vậy, “Đúng vậy! Tôi muốn thành lập một công ty bảo vệ, chuyên thu nhận quân nhân giải ngũ, sau đó cung cấp dịch vụ bảo vệ cho xã hội.”


Công ty bảo vệ, bọn họ đã từng nghe qua, kiểu như cho thuê bảo vệ, vệ sĩ chẳng hạn.


Tôn Nghị vỗ đùi: “Đúng vậy, theo cách này, không những có cách kiếm tiền mới, mà còn tận dụng cơ hội phát triển bang theo hướng xã đoàn, làm như vậy, cho dù chúng ta làm công việc của xã hội đen, đó cũng không gọi là xã hội đen, giống như nhóm gì ở Nhật Bản ấy nhỉ…!”


“Yamaguchi Gumi!” Vũ Cường nhanh nhẩu tiếp lời, mắt sáng rực. “Thế nhưng… tuyển dụng quân nhân giải ngũ, liệu nhà nước có cho phép không?!” La Đào hỏi điểm mấu chốt.


“Cho nên chúng ta cần phải làm một cách lặng lẽ, không nên rêu rao kẻo lại rước hoạ vào thân!” Dạ Cô Tinh nghiêm mặt, biểu lộ sự nghiêm túc không thể nghi ngờ “Dù sao, cũng lấy danh nghĩa là lính tư nhân, lại còn là giành người với quốc gia, nhưng chỉ cần chào hỏi tốt với mấy cơ quan liên quan, tất cả làm theo đúng trình tự, quy trình, thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Xã hội bây giờ cũng không ít công ty bảo vệ, những công ty như chúng ta nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.”


La Đào gật đầu: “Vậy vốn đầu tư ban đầu…” Để thành lập công ty thì vốn đầu tư ban đầu không phải là con số nhỏ.


Dạ Cô Tinh xua tay: “Chuyện tiền nong không cần phải lo, cứ để tôi.” Dựa vào kho vàng mà Long Vương để lại, tài lực mà Dạ Cô Tinh có vô cùng khổng lồ!


“Cô Dạ, vậy chúng ta nên làm gì?” Vũ Cường luôn miệng không ngừng hỏi, tuy không thông minh nhanh nhạy như La Đào, nhưng nhận lệnh làm việc thì anh ta vẫn có thể.


“Việc tuyển dụng sẽ do La Đào phụ trách, nhớ kỹ, trước khi tuyển dụng vào công ty, phải điều tra kỹ càng lý lịch, bối cảnh gia đình, dù sao khi gia nhập vào công ty cũng đã trở thành một phần của xã đoàn, là người một nhà, mà người một nhà thì kỹ năng là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là – AN TÂM!”


La Đào gật đầu: “Điểm này thì tôi hiểu!”


“Công việc đào tạo sẽ giao cho anh Cường, anh có thể tìm vài người đáng tin cậy có năng lực trong bang phụ anh, cùng giúp anh đào tạo, công việc huấn luyện này một người không thể đảm đương được!”


“Được!” Vũ Cường trả lời mạnh mẽ.


Tôn Nghị mở to đôi mắt. Nhìn Dạ Cô Tinh hứng khởi, đợi chờ được giao việc. “E hèm… còn về anh Tôn, chịu trách nhiệm chung, định hướng phát triển tổng thể của công ty.”


“Chịu trách nhiệm chung? Cái đó là làm gì…?!” Tôn Nghị không hiểu phần công việc của mình nên tỏ ra không hài lòng.


Dạ Cô Tinh cười giải thích: “Anh Nghị, anh đừng tưởng công việc của anh là dễ dàng, là tổng giám đốc công ty, anh vừa coi sóc việc tuyển dụng của anh Đào, vừa phải quan tâm phần huấn luyện bên anh Cường, không những thế anh còn là đại diện phát ngôn của công ty, ví dụ như những lúc tham gia các sự kiện công khai, anh sẽ thay mặt công ty phát biểu, có quyền điều chuyển nhân sự, giám sát! Anh phụ trách điều hoà quan hệ của công ty cùng các bên đối tác.”


“Tổng giám đốc?!” Tôn Nghị kinh ngạc: “Cô Dạ, còn cô?”


“Tôi là chủ tịch đứng đằng sau, việc phát triển kinh doanh hàng ngày hoàn toàn phụ thuộc vào các anh, tôi chỉ phụ trách hướng đi chung! Tôi đã phân chia quyền hạn và công việc cho mọi người, hy vọng các anh sẽ tận dụng tốt cơ hội này, sớm ngày đưa các anh em đến cuộc sống tốt hơn.!


“Được! Cô Dạ yên tâm! Chúng tôi sẽ làm hết sức!” Ba người đồng thanh.


“Vậy đặt tên công ty là gì?”


“Thì… công ty bảo vệ Hoành Dạ. Anh Tôn là người điều hành công ty, nhận chức tổng giám đốc.”


“Còn bọn tôi?” Vũ Cường phấn khích hỏi.


“Cái này để tổng giám đốc quyết định!”


Tôn Nghị cười ha ha, vỗ vai hai người bọn họ: “Hai người sẽ là phó giám đốc. Cô Dạ, cô thấy sao?”


Dạ Cô Tinh gật đầu: “Những chuyện này, sau này anh cứ tự quyết định!”


Tôn Nghị biết, đây là Dạ Cô Tinh đang giao quyền cho anh ta, anh ta thầm thề sẽ không phụ sự tin tưởng của cô!


“Bang Dã Lang hiện tại có bao nhiêu anh em?”


Tôn Nghị trầm ngâm một chút, xác định: “Ngoại trừ ba anh em chúng tôi, còn một trăm sáu mươi người.”


Dạ Cô Tinh gật đầu: “Vậy có bao nhiêu người lúc trước cùng xuất ngũ với anh?”


“Cùng một đội với tôi, có Cường và Đào, có vài người sau khi xuất ngũ tìm tôi, gia nhập bang hội!”


“Khoảng bao nhiêu người?”


“Cỡ 50 người.”


“Tin tưởng được không?”


Tôn Nghị trịnh trọng gật đầu: “Đều là anh em vào sinh ra tử.” Những người đó mặc dù không thân cận như Cường và Đào, nhưng đều là tình nghĩa cùng trải qua mưa gió, thăng trầm cuộc đời! Anh ta dám cam đoan tuyệt đối không vấn đề gì.


“Vậy những người còn lại…?”


“Đó là mấy đứa đàn em vòng ngoài, bình thường phụ trách thu phí bảo kê, không thuộc lực lượng nòng cốt.”


“Chọn ra những anh em đáng tin cậy, bắt tay vào huấn luyện ngay, còn những người kia giữ lại nhưng cần cảnh cáo, chỉnh đốn lại…”


Dạ Cô Tinh do dự một lúc, nhưng vẫn kể lại chuyện ở hầm đậu xe bữa trước cho Tôn Nghị, nhằm nhắc nhở anh, dù sao cũng không ít kẻ đục nước béo cò, cũng không thể vơ đũa cả nắm, vì vài người mà làm bẩn danh cả xã đoàn!


“Chết tiệt! Đứa khỉ gió nào! Dám mượn danh của ông đây làm mưa làm gió!” Tôn Nghị vỗ bàn, mắt lộ rõ sự tức giận, anh ta ghét nhất loại cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.


Không ngờ có kẻ dám động thổ trên đầu thái tuế!


“Mọi người có biết người tên là… anh Ngũ không?”


“Anh Ngũ?” Vũ Cường lắc đầu.


“Chưa nghe.” La Đào khẳng định.


“Có đặc điểm nhận dạng gì không?”


Dạ Cô Tinh ngẫm lại, rồi chậm rãi nói: Mập mạp, mặt đầy mụn, mồm thối, hôi nách..” Nhớ tới vẻ mặt kinh tởm của Lăng Tuyết, Dạ Cô Tinh có chút ớn lạnh. Nếu thật sự bị đưa lên giường của kẻ đó, điều đầu tiên cô muốn làm sau khi trọng sinh đó là – mổ heo.


“À! Tôi nhớ ra rồi, gã đó hình như là đàn em của thằng Tang” La Đào nhíu mày, cố nhớ lại.


“Tang?!” Dạ Cô Tinh nhíu chặt lông mày.


Tôn Nghị giải thích: “Sau khi Tang xuất ngũ thì gia nhập vào bang hội, đang em dưới tay gã vô cùng kiêu ngạo…”


Quả thật, anh ta đã có nói qua với gã này nhiều lần, nhưng tính cách Tang kiêu ngạo, hết lần này đến lần khác mặc cho đàn em làm xằng làm bậy, không thèm quan tâm.


Dạ Cô Tinh quan sát sắc trời, khoé miệng chậm rãi cong lên: “Chuyện này tạm thời gác sang một bên, qua đêm nay, tôi sẽ đích thân coi thử tên Tang này, còn có… ‘anh Ngũ’ kia nữa chứ!”


“Qua đêm nay?!” Vũ Cường bồn chồn.


La Đào dường như chợt nhớ ra điều gì, mắt sáng lên: “Lúc nãy cô Dạ có nói tối nay sẽ dẫn anh em chúng ta đi… làm vố lớn!”


“Làm vố lớn?! Là làm gì?!”


“Dùng súng ống của bang Nghiêm xử lí bang Nghiêm, như thế nào?!” Dạ Cô Tinh nhìn qua ba người với đôi mắt đen trong veo.


Cả ba người đột nhiên giật mình, sâu trong mắt hiện lên sự kinh ngạc! Lửa đỏ rực cháy!


….


Đêm khuya gió lạnh, càng về khuya gió càng mạnh, gió bấc thổi vô tình, dường như sắp nghênh đón một trận tuyết dày.


Tổng bộ bang Nghiêm, trong phòng họp, Nghiêm Minh Đường bang chủ bang Nghiêm sắc mặt tối sầm, mắt đầy tức giận, dường như có thể nộ khí xung thiên bất cứ lúc nào.


Đập mạnh mấy cái lên bàn, Nghiêm Minh Đường hét to: “Vô dụng! Toàn một lũ vô dụng! 10 triệu tiền súng ống đạn dược mà nói bỏ là bỏ sao? Tao nuôi tụi mày để làm gì? Nuôi để đớp shit sao???! HẢAAAAAAA???”


Mấy tên đang ngồi thất kinh sợ hãi, mặt mày xám xịt, trên trán mồ hôi lấm tấm rơi.


“Bọn khốn kiếp! Ngày nào chưa tìm ra súng, thì ngày đó đừng có xuất hiện trước mặt tao! Cút…!”


Bọn họ chưa kịp phản ứng, thì một tiếng nổ vang trời rung chuyển cả góc nhà, theo đó là ánh chớp lập loè, gió tuyết nổi lên, tất cả bọn họ rung người.


Đây, tiếng sấm này… thật kỳ lạ!


“Bang chủ! Bang chủ! Không xong rồi! Không xong rồi!”


“Mẹ nó! Ông đây mới mất lô súng ống, lũ chúng mày đã đến chọc gáy tao! Tao khinh- Chúng mày không xong với tao!” Nghiêm Minh Đường mới hạ cơn giận, giờ lại từ từ tăng vọt.


“Bang chủ! Không xong thật rồi!”


Thấy tên đàn em báo tin ôm cánh tay, máu từ giữa các ngón chảy ra, Nghiêm Minh Đường bỗng nhíu mày, giận run quát: “Nói, đã xảy ra chuyện gì?”


“Có, có người tấn công… còn có súng và thuốc nổ..”


“Cái gì?! Súng và thuốc nổ?!”


Đám người trong phòng họp như chim sợ cành cong, kinh hãi tột độ, xì xào bàn tán, bầu không khí kinh sợ tràn ngập phòng họp: “Chuyện, chuyện này sao có thể… làm sao có thể tấn công vào đây?!”


“Trời ạ! Còn có súng và thuốc nổ..”


“Chắc chắn là kẻ thù tìm tới cửa…! Chạy… Chạy ngay thôi…!”


“Trốn.”


Trong phút chốc, cả hội trường đều hoảng hốt rối nháo nhào, tháo chạy ra cửa, ngay cả Nghiêm Minh Đường cũng không ngoại lệ, lại không ngờ mình đã rơi vào cái lưới mà Dạ Cô Tinh đã giăng sẵn.


Không thể trốn đi đâu được, tránh cũng không tránh được!


Cá trong chậu, cua trong lỗ.


Bang Nghiêm chính là địa bàn đầu tiên mà Dạ Cô Tinh dẫn dắt bang Dã Lang đi chinh phục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK