Một tiếng động nhẹ truyền đến, một giây sau, tiếng hét thê lương của người phụ nữ phá vỡ sự yên tĩnh, vang vọng trong bóng đêm, tựa như ma quỷ.
Ngân Nguyệt ngồi tại chỗ, thay đổi tư thế, dựa vào tường, cơn đói khiến anh ta không thể đứng vững, cuống họng khô cạn như gốc cây ngàn năm, mở miệng nói chuyện, đã trở thành việc xa xỉ vô cùng.
Nhìn về hướng phát ra âm thanh, trong bóng tối có thể lờ mờ nhìn thấy được một bóng hình đang cuộn tròn trên mặt đất, trong không khí, tràn ngập mùi vị tanh tưởi, đó là máu tanh.
Mà tất cả những điều này, anh ta sớm đã quen rồi.
Gương mặt bị tổn thương bởi “nước tẩy trang” của Liễu Cơ ở trong môi trường ẩm ướt, thối rữa chảy mủ từng ngày, giống như sự sống dần dần trở nên nhợt nhạt trong suốt, cuối cùng đi đến diệt vong.
Như thể đã biết trước số phận, nỗi sợ hãi như hình với bóng, cô ta bắt đầu dùng cách hét lên để trốn thoát, kháng cự, tuyên chiến với số phận tần khốc sắp diễn ra!
Không còn bộ dạng dương dương tự đắc, không còn bộ dáng tuyệt đại phong hoa, giờ này phút này, quỷ diện nữ vương Liễu Cơ, chỉ là một tù nhân mặc người chém giết. Cô ta như vậy, bản thân mình cũng như vậy.
Lạch cạch–
Đột nhiên xuất hiện ánh sáng khiến hai mắt đau xót, anh ta vô thức đưa tay ra chặn lại, tiếng thét chói tai dừng lại, thời gian như ngừng trôi, tựa như cả thế giới đều chìm trong im lặng.
“Đồ xấu xí, la cái gì mà la!” Tiếng mắng mỏ tức giận vang lên, tay đấm chân đá, kèm theo tiếng rên rỉ của người phụ nữ.
“Chính là anh ta, mang đi.” Không đợi cho Ngân Nguyệt nhìn rõ tình cảnh trước mắt, anh ta đã bị người ta một trái một phải xách đi.
Cuối cùng, đợi được rồi…
Đây là cơ hội sống sót duy nhất của anh ta!
…
Giữa mùa đông, trời quang mây tạnh, tuyết rơi cả một đêm, phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ còn lại một vùng mênh mông tuyết trắng giữa trời đất.
Trên bãi đáp máy bay rộng rãi ở trên nóc biệt thự, tuyết đọng đều đã được xúc đi hết, một chiếc trực thăng đậu ở bên hông.
Dạ Cô Tinh mặc một chiếc áo lông màu trắng, khăn quàng cổ màu vàng nhạt, đội mũ len, với mái tóc dài tung bay trong gió, nhìn một đôi nam nữ đang lưu luyến tạm biệt ở cách đó không xa, lần đầu tiên phát hiện ra rằng, hoá ra một người đàn ông lạnh lùng cứng rắn cũng có một mặt dịu dàng như vậy.
Nghĩ đến An Tuyển Hoàng, cô mỉm cười, nhận thấy, có lẽ, lấy nhu khắc cương, lấy tĩnh chế động, không phải là không có đạo lý.
Cả hai đi về phía cô, Anh Tử Lạc ở phía trước một bước dừng lại, Minh Chiêu cung kính lui về phía sau Dạ Cô Tinh.
“Dì nhỏ, con đi đây.” Hai mắt ửng đỏ, cô bé khịt mũi: “Dì yên tâm, con nhất định sẽ không để dì thất vọng.”
Lần này đi, nhất định sẽ bị cuốn vào trong chuyện thị phi của nội bộ Liên minh Tử Thần, nhất định sẽ phải đối mặt với mưa bom bão đạn, sống chết chưa rõ, không biết ngày về.
Dạ Cô Tinh mỉm cười gật đầu, một cái Liên minh Tử Thần, phá hủy thì phá hủy thôi, nếu như đã không phá hủy được, thì không bằng cứ giao cho Anh Tử Lạc để luyện tập, cũng coi như là công đức viên mãn..
Ánh mắt hơi rét lạnh: “Lạc Lạc, dì cho con một cơ hội cuối cùng, là đi hay ở?”
“Con vẫn kiên quyết với lựa chọn của chính mình.” Ánh mắt Anh Tử Lạc đầy quyết tâm.
“Tốt, nếu đã như vậy, dì cũng không ngăn cản con. Mỗi người, đều nên chịu trách nhiệm cho mỗi quyết định mà bản thân đưa ra.” Sắc mặt Dạ Cô Tinh nghiêm túc “Trước khi xảy ra chuyện tồi tệ gì, dì sẽ không ra tay, nhà họ An cũng sẽ không giúp đỡ, con cần phải dựa vào sức lực của bản thân mà hoàn thành tất cả mọi chuyện… “
Vẻ mặt của Minh Chiêu biến đổi: “Phu nhân…”
Dạ Cô Tinh giơ tay ngắt lời anh ta, đôi mắt lạnh lùng không chút dao động nhìn thẳng vào Anh Tử Lạc, khí thế kinh người, uy áp mạnh mẽ, khiến người ta gần như hít thở không thông.
“Cho nên, con còn kiên quyết nữa hay không?”
Anh Tử Lạc cắn răng, vẻ quật cường thoáng qua: “Con sẽ không lùi bước.”
“Tốt. Sau khi con đến Mỹ, sẽ có người của nhà họ An đến bàn bạc với con, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ ám sát Rio, những người này sẽ rời đi, Liên minh Tử Thần có tránh được kiếp nạn này hay không, thì phải xem bản lĩnh của con rồi.”
“Không cần! Con có thể tự mình hoàn thành việc ám sát Rio.” Anh Tử Lạc nói với vẻ hờn dỗi.
Khoé môi Dạ Cô Tinh cong lên, ánh mắt lãnh đạm: “Con quên rồi à, mạng của Rio, nhà họ An cũng có phần, người muốn báo thù, không chỉ có mình con.”
Anh Tử Lạc không lời đáp lại.
“Mặc dù, không thể sử dụng lực lượng của nhà họ An để bảo vệ Liên minh Tử Thần, nhưng với tư cách là một người thân, dì muốn tặng cho con một món quà. Anh có thể đi ra rồi.”
Anh Tử Lạc nhìn bóng người đi từ trong góc ra, kinh ngạc mở to mắt: “Ngân Nguyệt?”
“Cô chủ.”
“Tên phản bội, tôi muốn giết chết anh!”
“Dừng tay.” Dạ Cô Tinh trầm giọng nói.
Ngân Nguyệt đứng yên rũ mắt xuống, lù lù bất động, không có gì khác thường ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt của anh ta, nhưng chỉ có anh ta tự mình biết, sau khi chứng kiến cái chết thảm khốc của Liễu Cơ, sợi dây căng cứng trong đầu anh ta, lạch cạch một tiếng, đứt rồi, lý trí, như đám lính thua chạy tán loạn.
Anh ta kiêng dè, sợ hãi, thậm chí là khủng hoảng!
Dùng dụng cụ chữ thập banh miệng ra, thủy ngân rót vào não, thịt và da bị tách ra, một tấm da người hoàn toàn bị lột ra, chỉ còn lại một cái xác trần truồng đẫm máu, kèm theo tiếng la hét của người phụ nữ, từ đau đớn thê lương, cho đến yếu ớt rên rỉ, cuối cùng là im hơi lặng tiếng.
“Tương truyền, có hai phương pháp để lột da, đây là phương pháp thứ nhất, không được tao nhã cho lắm, phương pháp thứ hai, rất đẹp.” Cô cười tươi như hoa, mặt mày như vẽ: “Dùng dao xẻ từ xương sống xuống, một lần chia phần da lưng làm hai nửa, từ từ tách phần da với thịt, như một con bướm dang rộng đôi cánh. Anh, có muốn thử chút không?”
Giật mình một cái, Ngân Nguyệt vội vàng lấy lại tinh thần, hô hấp có chút hỗn loạn.
Cảnh tượng đó, là cơn ác mộng cả đời của anh ta, như một con dao treo trên đầu, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, mỗi phút mỗi giây đều gióng lên hồi chuông cảnh báo —– người thuận theo thì sống, kẻ chống đối thì chết!
Mỹ nhân nghiêng nước, nghiêng thành, nghiêng cả mạng người!
Thần chết đang vung vẩy lưỡi hái, mà anh ta thì chỉ thiếu một chút nữa thôi, là sẽ trở thành vong hồn dưới lưỡi hái ấy!
“Dì nhỏ, dì để con giết chết anh ta! Là anh ta, đã phản bội cha con!” Anh Tử Lạc cuồng loạn.
Minh Chiêu nắm chặt nắm đấm, nhẫn nhịn, gân xanh nổi lên kịch liệt.
“Ngân Nguyệt sẽ trợ giúp con, trở lại Liên minh Tử Thần, con không thể giết anh ta.” Bình tĩnh, kiềm chế, Dạ Cô Tinh nghiêm nghị nói.
“Không cần! Anh ta là đồng loã của Rio, là người đã hại chết cha con, con muốn giết anh ta!” Toàn thân Anh Tử Lạc đều bắt đầu trở nên kích động, hai mắt đỏ hoe, nếu không có Dạ Cô Tinh ngăn ở trước mặt, cô ấy sẽ không chút do dự mà lao về phía trước, cắn đứt cổ của Ngân Nguyệt!
“Đủ rồi!”
Động tác của Anh Tử Lạc trở nên cứng đờ, Dạ Cô Tinh tiến đến, ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng người ta: “Năm đó, cái chết của cha con, kẻ đầu sỏ là Rio, liên quan gì đến Ngân Nguyệt?”
“Anh ta dựa dẫm Rio, phản bội cha con, nên đáng chết!”
“Theo những gì con nói, có phải là muốn giết sạch người của Liên minh Tử Thần mới cam lòng hay không? Vậy con đến Mỹ làm gì? Nếu đã như vậy, phá hủy Liên Minh, chấm dứt mọi chuyện, không phải là càng tốt hơn hay sao?”
Anh Tử Lạc trầm mặc, miệng đóng rồi lại mở, nhưng lại không nói ra được lời nào.
“Chim khôn biết chọn cành mà đậu, Anh Tước Tự ngã xuống rồi, lẽ nào những người này phải chết theo hay sao? Lạc Lạc, con người ai cũng ích kỷ cả, muốn sống, là bản năng của con người! Nếu như, con không thể bỏ đi định kiến và thù hận, sự quay về của con chỉ đẩy Liên minh Tử Thần vào chỗ chết mà thôi!”
Có biết bao nhiêu người mơ tưởng tới vị trí của Rio, ở trong một bầy sói đang ngày đêm chờ đợi cơ hội để nhào lên cắn, làm thế nào để đứng vững được ở vị trí đó?
Chỉ sau khi trải qua vô số lần chà xát, thì con người mới có thể lột xác thành công, trải qua vô số lần va đập, mới có thể trở nên lớn mạnh.
“Dì có thể sử dụng lực lượng của nhà họ An ở nước Mỹ, không cần tốn chút sức nào mà giúp con giành lại Liên minh Tử Thần, nhưng mà sau đó thì sao? Dì bảo vệ con được lần một lần hai, nhưng không thể bảo vệ con trăm lần ngàn lần được! Con nhất định phải học được cách giải quyết tất cả mọi thứ, nắm giữ đại cục.”
Khởi nghiệp thì dễ, nhưng duy trì lại khó. Nếu như, Anh Tử Lạc không thể đảm đương một mình, vậy lần đi này, chính là đi chết!
“Bây giờ, con nói cho dì biết, Ngân Nguyệt, con cần hay là không cần!”
“Con……”
“Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt dì rồi trả lời!”
“Cần!”
…
Nhìn máy bay lướt qua sương mù, xuyên qua tầng mây, dần dần đi xa, Dạ Cô Tinh thu hồi ánh mắt: “Muốn nói cái gì?”
Minh Chiêu suy nghĩ một hồi: “Ngân Nguyệt này, có đáng tin không?”
“Đáng tin, nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng.”
Minh Chiêu sững sờ.
“Trên đời này không có người nào là không sợ chết, vì sống sót, anh ta cần phải dốc hết sức lực tương trợ, nhưng sự sợ hãi nhất thời không thể khiến người ta vĩnh viễn kiêng dè, thời gian rất dễ dàng làm mọi thứ êm dịu trở lại, cho nên, phải luôn gióng cho anh ta một hồi chuông cảnh báo.”
“Tôi đã biết phải làm như thế nào rồi.”
“Trở về đi.” Đột nhiên, dừng lại bước chân, Dạ Cô Tinh quay đầu nhìn về phía Minh Chiêu: “Anh làm việc cho nhà họ An, thường sắp xếp kỳ nghỉ hàng năm như thế nào?
Minh Chiêu ngạc nhiên: “Không, không có kỳ nghỉ”
“Không có?” Dạ Cô Tinh nhướng mày, đầy mặt kinh ngạc: “An Tuyển Hoàng không cho các anh kỳ nghỉ phép nào à?”
“…”
“Thật vô nhân tính… phải sửa mới được…”
Nhân tính? Nghĩ đến tấm da người trơn bóng đó, Minh Chiêu cảm thấy bị nội thương rồi, chỉ dám cười hờ hờ mà thôi…
Trở lại phòng ngủ, nhìn thấy người đàn ông vẫn còn đang ngủ say, Dạ Cô Tinh nhẹ tay nhẹ chân cởi áo khoác ra, mặc dù đã bật máy sưởi, nhưng tay chân vẫn lạnh băng, dứt khoát cởi hết chỉ còn lại một chiếc đai đeo và quần lót, vén chăn lên chui vào.
Hơi ấm nhanh chóng bao bọc lấy cả người, đôi mắt khẽ nheo lại, cô thoải mái thở ra tiếng.
Lúc nãy khi cô thức dậy để tiễn Anh Tử Lạc, không làm kinh động tới An Tuyển Hoàng, trong khoảng thời gian này, anh luôn đi sớm về muộn, xem ra nhà họ Giang quả thực là cục xương cứng, còn khó gặm hơn cả nhà họ Tần.
Đưa tay vuốt bằng đôi lông mày nhíu lại trong vô thức của anh, ánh mắt Dạ Cô Tinh lộ ra vẻ đau lòng, từ khi bé Tuyệt mất tích, cho đến nay, có quá nhiều thứ mà người đàn ông này phải gánh vác trên vai.
Đột nhiên, phần eo bị siết chặt, giây tiếp theo, đã bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp. Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông vuốt ve hai bên eo của cô, vết chai mỏng thô ráp, khiến cô hơi run lên.
“Đánh thức anh à?” Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng và mềm mại, mang theo sự lo lắng và đau lòng.
Hôn một cái lên trán cô, đôi mắt đen của người đàn ông sâu thẳm: “Không có.”
“Ngủ thêm một lát đi, hôm nay còn phải ra ngoài à?”
“Những người nên gặp cũng gặp rồi, những gì nên làm cũng làm rồi…”
“Có phải là nhà họ Giang…. A——”
“Vì vậy, nên nghỉ ngơi rồi.”
Không dễ gì mới tránh thoát móng vuốt ma quỷ kia, hơi thở của Dạ Cô Tinh không ổn định lắm, “Anh… anh nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi, kéo em làm gì?”
“Muốn em nghỉ chung.”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh cảnh giác, bốn mắt nhìn nhau, cô thầm nghĩ không xong, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị lật ngược, bị người đàn ông đè ở dưới người, “Muốn chạy?”
Nguy hiểm lại xảo quyệt.
Dạ Cô Tinh vươn tay chống lấy lồng ngực cường tráng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắc nhở: “Bây giờ là ban ngày!”
“Ban ngày thì làm sao?”
“…”
“Vợ à, anh muốn.”
“Em không muốn.”
Người đàn ông cười xấu xa: “Trong sách nói, phụ nữ nói không là có, nói có là không. “
“Ưm—-”
Cuốn sách nào nói vậy? Cô đảm bảo sẽ không đốt nó thành tro đâu…
Ngoài cửa sổ, gió lạnh xào xạc, bông tuyết bay bay.
Trong phòng, sóng cuộn biển trào, nhiệt tình như lửa.
Đàn ông và phụ nữ, ga trải giường và chăn mền, tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời.
Cuối cùng, An Tuyển Hoàng thoải mái sảng khoái, còn Dạ Cô Tinh thì mệt đến ngủ say….
Chương 130: Trở lại đoàn phim, sự thay đổi của Vương Khải.
Chớp mắt, năm cũ chuyển sang năm mới, tiết trời tháng giêng vẫn se lạnh, nhưng lại phảng phất hương vị của năm mới.
Ở Bắc Kinh tuyết rơi dày đặc, chắn núi chắn đường, đưa mắt nhìn xa, chỉ thấy một mảng trắng xoá.
Tin tức Rio bị giết được truyền đến vào cuối tháng 12, đồng thời, tin đồn về sự trở lại của con cháu nhà họ Anh cũng lan truyền nhanh chóng.
Ngày hôm đó, bộ quần áo đen của Anh Tử Lạc nhuộm máu, mang theo đầu của Rio, một mình một ngựa xông vào phòng nghị sự của Liên minh Tử Thần, eo quấn thuốc nổ, tay buộc lựu đạn, dáng vẻ muốn đồng quy vu tận đó dọa cho một đám lãnh đạo sợ đến té đái trong quần.
Một tuần sau, dưới sự ủng hộ kiên quyết của Ngân Nguyệt, Anh Tử Lạc dùng thân phận là người nối dõi chính thống của nhà họ Anh, khiến cho một đám lãnh đạo không nói được gì, kế nhiệm vị trí thủ lĩnh.
Thử thách thực sự chỉ mới bắt đầu…
Vào ngày thứ hai sau khi qua năm mới, ngày 2 tháng 1, Hạ Hà, người đã hôn mê một tháng trời tỉnh lại, sau khi mở mắt, câu nói đầu tiên là—–
“Cha ơi! Mau đi cứu em trai đi!”
Hạ Hà ngẩn ra, ánh mắt Dạ Cô Tinh rung động, ôm bé Tuyệt đến trước mặt cô bé——
“Chị.” Tuyệt tiểu gia lạnh lùng của chúng ta hiếm khi chịu nở nụ cười, trở lại vẻ hồn nhiên mà một đứa trẻ ở độ tuổi này nên có.
Chi phụ của nhà họ Giang liên tiếp có các quan chức bị điều tra, nhưng đa số là cán bộ cấp sở, cấp cục, ít có quan chức nào trên cấp bộ, mấy chuyện quấy phá nhỏ nhặt, không đáng kể như này, cũng không lung lay được cái gốc rễ to lớn kia, một bước đi này của An Tuyển Hoàng khiến người ta không thể hiểu thấu.
Nhà họ Giang cũng tạm thời đang ở trong trạng thái mơ hồ, rồi dần dần trở lại bình thường, cũng không trông gà hoá cuốc, thần hồn nát thần tính như trước nữa.
Dạ Cô Tinh không hỏi gì nhiều về việc này, An Tuyển Hoàng làm như vậy, đương nhiên là tự có lý do riêng của anh.
Sau đó, Dạ Cô Tinh trở lại đoàn phim ở Hoành Điếm, tiếp tục quay phần hai của “Yên Chi Lệ” là “Chước chước kỳ hoa”.
Tần Chính hiến mỹ nữ, chắp tay nhường Yên Chi, đưa đến tay Mục Viên.
Cửa lớn Phủ Đốc quân vừa đóng, từ đó, chàng Tiêu trở thành người qua đường*!
(* Câu này được trích từ bài thơ “Tặng Tỳ” của Thôi Giao, thời Nguyên Hòa (Đường Hiến Tông) có chàng tú tài tên là Thôi giao, cô của Thôi Giao có người tỳ nữ rất đẹp. Thôi Giao và người tỳ nữ yêu nhau, sau nàng bị bán cho một ông quan tên là Vu Địch. Thôi Giao nhớ nàng khôn nguôi. Một lần nhân tiết hàn thực, người tỳ nữ đi ra, tình cờ gặp Thôi Giao. Thôi Giao xúc cảm làm bài thơ “Tặng Tỳ” này. Sau khi Vu Địch đọc được bài thơ, đã cho phép Thôi Giao lấy người tỳ nữ ấy. Câu chuyện của họ trở thành một giai thoại trên thi đàn đương thời.
Tiêu Lang: chỉ người tình cũ. Tần Mục Công (thời Xuân Thu) có người con gái tên là Lộng Ngọc. Nàng có tài thổi tiêu. Mục Công cho nàng lên ở đài Phượng Hoàng. Có chàng tuổi trẻ tên là Tiêu Sử đến thổi tiêu họa theo tiếng tiêu của Lộng Ngọc. Phượng Hoàng bay đến, Lộng Ngọc và Tiêu Sử cưỡi Phượng Hoàng lên trời. Nên Thôi Giao tự ví mình như Tiêu Lang nhưng giờ đã hóa thành kẻ qua đường.)
Thân thế phiêu linh, như bèo với nước, chịu bao năm tháng gió bụi, người con gái dịu dàng sớm đã bị rèn đúc ra một trái tim sắt đá, chỉ nói chuyện trăng gió, không màng đến tình cảm.
Sự yếu đuối là sắc thái tự vệ cô, nước mắt là vũ khí giết người của cô, thời loạn thế đầy khói lửa, tài tử giai nhân, gặp dịp thì chơi chỉ vì sống tạm bợ qua ngày.
Sắc đẹp đối với người phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ trong thời buổi loạn lạc, vừa đáng thương lại đáng buồn!
Giống như một đồ vật tinh xảo, được truyền từ tay người đàn ông này sang tay người đàn ông khác, chơi đùa, bỡn cợt, cuối cùng lại vứt bỏ như một chiếc giày rách.
Yên Chi không bao giờ tin vào số phận, nhưng lần này, cô chấp nhận số phận của mình rồi.
Ngồi trên chiếc ghế sofa phong cách Châu Âu tinh tế sang trọng, một người phụ nữ duyên dáng trong bộ sườn xám màu xanh đậm, một tay cầm tách cà phê, tay kia lật giở tờ váo, dường như vào mỗi sáng thức giấc, cô ấy vẫn thường làm như vậy.
Lúc đó, Rosemary thiếu đi một cô gái kinh diễm của bến Thượng Hải, mà trong Phủ Đốc quân lại nhiều thêm một người vợ lẽ xinh đẹp tuyệt trần, xếp hàng thứ tám, xưng là dì Tám.
“Chào buổi sáng.” Sau lưng vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Tiêu Mộ Lương mặc áo ngủ bắt đầu vào cảnh quay.
Bàn tay trắng nõn đang cầm tách cà phê hơi khựng lại, cô đặt tờ báo xuống, ưu nhã xoay người lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng chuẩn mực: “Đốc quân, chào buổi sáng.”
Người đàn ông vươn tay ra, ôm lấy eo của người phụ nữ, vòng eo dưới lớp lụa là càng trở nên mềm mại đẹp đẽ, không tự chủ siếc chặt lại, ánh mắt liếc sang tách cà phê bị đã bị cô đặt sang một bên, khẽ cười nói—-
“Có vẻ như Chước Nhi rất thoải mái, xem ra tối qua vi phu còn chưa dùng đủ sức…”
Nụ cười hơi cứng lại, cô rùng mình.
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, giữa hai lông mày của người đàn ông lóe lên vẻ không kiên nhẫn, vẻ tươi cười hơi trầm xuống, trực tiếp cầm lấy tờ báo từ tay cô, miễn cưỡng mà xem hết mấy tin đồn kỳ quái, ném trả lại cho cô: “Tử bất ngữ, quái lực loạn thần*. Sau này, ít xem mấy thứ đồ này đi, dù sao, đã vào Phủ Đốc quân, thì không thể tự do tự tại như khi em còn ở cái nơi kia nữa.”
(*Tử bất ngữ, quái lực loạn thần, ý nói: Khổng Tử không bàn luận chuyện quái dị, dũng lực, phản loạn và quỷ thần” – trích Luận Ngữ, chương Thuật Nhi: Thái độ của Khổng Tử đối với nhân sinh là rất hiện thực, ông muốn con người sống ngay trong hiện tại, làm tròn những phận sự, bổn phận trong hiện tại, làm tròn những gì hiện hữu trong đời sống hằng ngày, những gì mà ta đang cảm nhận, nắm bắt.)
Yên Chi rũ mắt xuống, không chút tức giận: “Em biết rồi”
Nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nhịn chịu đựng của cô, Mục Viên càng tức giận, nhấc chân đá chiếc ghế đẩu ở bên cạnh, vừa hay nện vào mu bàn chân của người phụ nữ, trong lòng anh ta hối hận, nhanh chóng đi xem phản ứng của cô.
Lại nhìn thấy cô vẫn không nghiêng không ngã, vẫn tươi cười đối mặt như cũ, giống như một con búp bê sứ không có cảm xúc, trong nháy mắt đó, Mục Viên lại có ý muốn vươn tay bóp chết người kia!
Người phụ nữ này, người phụ nữ này…
“Nhớ kỹ thân phận bây giờ của em!”
“Vâng.” Cô ấy biết nghe lời phải, không phải Yên Chi, mà là Chước Nhi.
Còn nhớ cái đêm hai người ân ái, anh ta mạnh mẽ như một con sư tử, hung hãn đâm tới, ngang ngược lại bá đạo.
Cô buộc phải chịu đựng, cắn răng nhẫn nhịn, cuối cùng cũng đợi được đến khi anh ta trút giận xong.
“Em tên là gì.” Đây là câu đầu tiên anh ta nói với cô.
“Yên Chi.” Bốn mắt chạm nhau, cô nhìn thẳng qua, người đàn ông này có một đôi mắt phượng vô cùng tinh xảo, giữa hai hàng lông mày lại nhiễm lên sát khí, nhàn nhạt, lại mang theo vị máu tanh.
“Yên Chi…” Anh ta khẽ lẩm bẩm, đánh giá kỹ càng, cô cũng không biết, hoá ra hai chữ này còn có thể có phong tình như vậy: “Quá diễm lệ, quá thô tục, bỏ đi. Lấy ý từ sắc hồng, lấy màu của hoa đào, trong ‘Kinh Thi’ có câu: Đào chi yêu yêu, Chước chước kỳ hoa, hai từ Đào yêu không được đoan trang cho lắm, không bằng lấy từ Chước! Sau này, em sẽ tên là Chước Nhi.”
Giải quyết dứt khoát, ngoại trừ chấp nhận, cô không còn lựa chọn.
Hóa ra, hai từ “Yên Chi”, trong mắt anh ta, chẳng qua chỉ là —– quá diễm lệ, quá thô tục!
Cuối cùng, người đàn ông phất tay áo bỏ đi, sắc mặt khó coi.
Yên Chi đứng tại chỗ, lúc cô ngẩng đầu lên, đôi mắt óng ánh màu nước mắt, nhưng lại kiên cường không chịu rơi xuống, tựa như đó là sự kiêu ngạo của cô, lòng tự tôn của cô.
Máy quay tiến lên, lưu giữ thần thái trong một giây này lại trong phim, ghi khắc lại nỗi niềm yêu hận tình thù, chua xót đau khổ của một cô gái phong trần.
“Cắt——-”
Đã gần một tháng trôi qua, đây là lần đầu tiên trên mặt Lý Khôn xuất hiện vẻ hài lòng, tất cả nhân viên có mặt tại phim trường đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, như nhìn thấy cầu vồng xuất hiện sau mưa to gió lớn vậy.
Dạ Cô Tinh trở lại chỗ ngồi, cầm kịch bản lên, để thợ trang điểm dặm lại lớp trang điểm cho cô, Trương Á đưa cho cô cốc nước, cô vẫy vẫy tay, tỏ vẻ là mình không khát.
“Chị Cô Tinh, ngàn trông vạn đợi cuối cùng cũng đợi được chị trở lại rồi!”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, cười cười: “Hoá ra, ở trong lòng mọi người chị quan trọng như thế à?”
“Còn không phải à! Chị vừa đi, khuôn mặt của đạo diễn Lý đã đen thui, đã đen cả một tháng nay rồi, rốt cuộc bây giờ cũng chịu trắng trở lại, cuộc sống của chúng em cũng dễ dàng hơn rồi.” Kích động quá nên cô ấy nói cả tiếng địa phương luôn.
Dạ Cô Tinh chỉ cười, không tiếp lời.
Phản ứng của Lý Khôn, đúng như dự đoán. Bởi vì trong một tháng này, người gặp chuyện, không chỉ có mình cô, mà còn có Vương Khải!
Vợ biến mất, dù là ai cũng không bình tĩnh nổi, nhưng mà điều kỳ quái là, anh ta gọi điện thoại cho nhà vợ, chuẩn bị báo lại việc vợ mình bị mất tích, còn chưa mở miệng, đã bị cha vợ báo cho một tin vô cùng sốc.
Hóa ra, vào ba tháng trước, Lý Mẫn Lỵ đã trở về nhà mẹ ở một đêm, nhưng qua ngày hôm sau lại bị phát hiện trong tình trạng áo rách quần manh té xỉu ở nhà vệ sinh nam của quán bar, sau khi được đưa đến bệnh viện, đã tiến vào trạng thái bị sốc, qua một phen cấp cứu, đã giữ lại được mạng sống, nhưng lại biến thành người thực vật.
Bệnh viện cho biết, là do hút thuốc phiện quá liều, dẫn đến não bị thiếu oxy, trong vòng ba tháng mà không tỉnh lại, thì sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại nữa.
Con gái gặp chuyện đáng xấu hổ như vậy, cha mẹ nhà họ Lý vừa hận lại vừa thương, trong lúc nhất thời, vốn là nên sớm thông báo sự việc cho Vương Khải, nhưng vì sợ sau khi con gái tỉnh lại, Vương Khải biết được sự thật sẽ ghét bỏ, nên đôi vợ chồng già đã liên hợp lại, quyết định giấu giếm tin tức, lấy cớ nói là con gái sẽ cùng họ đi Vân Nam chơi, còn đặc biệt gọi điện để báo cho anh ta.
Bây giờ thời hạn ba tháng đã đến, bệnh viện chính thức đưa ra giấy báo tử, yêu cầu phải có chữ ký của người chồng, không thể che giấu được nữa, vựa định nói sự việc cho Vương Khải biết, không ngờ anh ta đã gọi đến.
Sau khi nghe cha vợ dùng đủ loại lí do để thoái thác, phản ứng đầu tiên của Vương Khải chính là cảm thấy hai người này đang nói đùa với mình.
Thế nhưng, khi đến bệnh viện, tận mắt nhìn thấy xác chết nằm ở trong nhà xác, gương mặt quen thuộc, người vợ quen thuộc, cả người anh ta—– ngây ngốc rồi!
Người phụ nữ mà cách đây không lâu vẫn còn cùng mình ân ái, hôm nay lại đang nằm trong quan tài lạnh băng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái xanh, mà điều khiến anh ta sởn hết cả gai ốc chính là, người phụ nữ này đã hôn mê suốt ba tháng! Suốt ba tháng!
Vậy người phụ nữ đã cùng anh ta lăn lộn vào hai tuấn trước là ai?
Ma à?
Trái tim của Vương Khải bị một đôi bàn tay nhuộm máu dữ dội nắm lấy, sự sợ hãi khiến anh ta cảm thấy da đầu tê dại, hai chân phát run.
Anh ta chưa hề nhận được cuộc gọi nào của cha vợ, càng không biết cái tin vợ mình phải rời đi trong ba tháng!
Bà Lý hét lên một tiếng, ngất xỉu tại chỗ, ông Lý, sắc mặt tái mét, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.
Sau đó, Vương Khải bị bệnh, sốt cao không giảm, miệng không ngừng nói lời mê sảng, ông bà Vương đã lặn lội từ Đông Bắc đến Chiết Giang, đích thân chăm sóc con trai, truyền dịch, uống thuốc, nhưng vẫn không tốt lên được.
Ông bà Vương là nông dân, vẫn luôn sống ở nông thôn, không có văn hóa gì, đối với mấy chuyện quỷ thần cũng luôn thà tin là có còn hơn không, con trai mình như vậy rõ ràng là bị thứ dơ bẩn gì đó ám rồi!
Ông Vương trở về vùng nông thôn ở Đông Bắc trong đêm, mời được một vị đạo trưởng chuyên bắt ma quỷ, mang đám người lập tức chạy đến Chiết Giang, không tiếc bỏ ra số tiền lớn, làm một buổi lễ cúng bái.
Trước khi đi, vị đạo trưởng kia nhìn Vương Khải đang mơ mơ màng màng, bất tỉnh nhân sự kia một cái, làm vẻ cao thâm vuốt râu, tiếng nói như chuông đồng: “Vật bẩn đã bị xua đuổi, từ nay về sau không phải lo lắng, còn không mau tỉnh lại?”
Vừa nói xong, Vương Khải đột nhiên mở mắt, ngày hôm sau thật sự hạ sốt, cũng không nói lời mê sảng gì nữa, chẳng qua là ký ức về người vợ Lý Mẫn Lỵ lại dừng ở thời điểm ba tháng trước, khi cô ấy quay về nhà mẹ, đại não cũng tự động quên đi việc đã nhận được cuộc gọi của cha vợ mẹ vợ, bình tĩnh thản nhiên mà chấp nhận sự thật vợ mình đã chết.
Trong lúc an táng, trước mặt những người đến đưa tang, anh ta quỳ trước bia mộ của nghĩa trang, nặn ra vài giọt nước mắt của người đàn ông, cuối cùng nhận được cái thanh danh si tình.
Sự trì hoãn này, kéo dài hơn một tháng, tiến độ quay buộc phải chậm lại do sự vắng mặt đồng thời của nữ chính và nam phụ, chẳng trách Lý Khôn lại tức giận đến vậy.
Khi Dạ Cô Tinh gặp lại Vương Khải, phát hiện anh ta cũng không khác nhiều so với trước đây, gầy hơn chút, xanh xao hơn chút, vẫn luôn mang nụ cười như cũ, cả người dịu dàng bình tĩnh.
“Haizz! Chị Vương thật là đáng thương, sao mà nói đi là đi luôn vậy, người dịu dàng lương thiện như vậy, tính tình tốt, giỏi nấu ăn, tôi còn từng ăn được món sushi do chị ấy làm nữa đấy…” Cô nàng chuyên gia trang điểm cứ luyên thuyên không ngừng: “Anh Vương Khải mặc dù không nói gì, nhưng tôi biết, trong lòng anh ấy chắc chắn rất đau khổ, vì vậy, mọi người nhất định không được nhắc đến chị Vương, ngay cả đám truyền thông vốn quen thói xấu cũng thương xót lần này…”
Dạ Cô Tinh nhìn qua gương, cách đó không xa, người đàn ông đang nghe Lý Khôn nói chuyện, đôi mắt dịu dàng đó dường như đã trở nên trầm lặng hơn nhiều, như được phủ một lớp màng mỏng, không còn sáng ngời như trước nữa, nhưng cũng có thêm một loại khí chất đàn ông khác.
Có lẽ, quên đi mới là sự lựa chọn tốt nhất…
Trong toàn bộ sự việc, người vô tội nhất, là Lý Mẫn Lỵ vô duyên vô cớ mà mất mạng, còn người chịu tổn thương lớn nhất, lại là Vương Khải!
Chuyện đã xảy ra rồi, cuối cùng vẫn sẽ lưu lại dấu vết, dù có lãng quên, rốt cuộc cũng không thể thoát khỏi cái bóng đó, cho nên, Dạ Cô Tinh không hề hối hận vì đã trừng phạt Liễu Cơ bằng cách tàn nhẫn như vậy.
Bởi vì, cô ta đáng chết!
Về phần Hạ Hà, cô có hổ thẹn trong lòng, nhưng cô không thể vì thế mà phá vỡ nguyên tắc, Liễu Nghi Lâm, nhất định phải chết.
Ơn là ơn, thù là thù, chuyện nào ra chuyện đấy, cần phải rõ ràng!