Mục lục
Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Cậu hai Tuyển Thần, tôi không ép người.


Người đàn ông khẽ lắc lắc chiếc ly đang nằm gọn trong tay mình, rượu màu đỏ nhẹ nhàng gợn sóng, sóng sánh trong chiếc ly thủy tinh đế cao trong suốt.


Ánh đèn pha lê óng ánh mềm mại, trên chiếc sô pha da trắng tinh tế, một người mặc đồ trắng, dáng người nghiêng nghiêng, giống như hợp lại với màu trắng của ghế sô pha, không vương một chút bụi, trong sạch không tì vết.


Người đàn ông có đôi mắt phượng cực kỳ tinh xảo, đuôi mắt nhếch lên trên, tạo ra một tia phong lưu nhàn nhạt uyển chuyển. Cả người mặc một cái áo tắm màu trắng, cổ áo hơi mở, lồng ngực trắng nõn lộ ra, lỗ chân lông nhỏ bé.


Anh ta dường như rất yêu thích màu trắng, ngay cả gương mặt cũng trắng đến mức trong suốt, giữa hai hàng lông mày mơ hồ quanh quẩn nét ôn hòa, lạnh nhạt không phù hợp với đôi mắt phượng có nét lẳng lơ, dáng vẻ phóng khoáng trẻ trung, người đẹp như ngọc.


Mà màu đỏ tươi trong ly là điểm nhấn duy nhất trong không gian toàn màu trắng này, đỏ trắng tương phản, hương rượu vây quanh, một bức tranh “người đẹp, rượu ngon, đêm lặng, cô đơn uống rượu một mình.”


An Tuyển Thần duy trì tư thế ngồi này gần bốn mươi phút, đôi mắt phượng sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì, cười như không cười, không dò được suy nghĩ.


Lúc này một người đàn ông cao lớn toàn thân mặc đồ đen bước vào, dáng vẻ phục tùng, tuy rằng đã cố gắng áp chế, nhưng vẻ mặt vẫn hơi suy sụp.


An Tuyển Thần khẽ nhếch môi cười, nhướn một bên lông mày: “Vẫn không tra được sao?” Âm thanh như ngọc bội rỗng vang lên, leng keng dịu dàng.


Người áo đen cúi đầu thấp hơn, tiếp nhận ánh mắt uy quyền mơ hồ, cắn răng, nói rõ chi tiết: “Vẫn chưa ạ.” Trong lòng cũng chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị phạt.


“Ha ha…” Cười khẽ hai tiếng, ánh mắt An Tuyển Thần xẹt qua chiếc bàn thấp trước mặt, ở một chỗ cùng với bình rượu vang đỏ, một hộp gỗ đàn hương tinh xảo cổ xưa đang đặt trên đó, nắp hộp mở to, bên trong có hai hạt châu. Nhìn qua qua, còn tưởng là trân bảo quý hiếm gì, nhưng chỉ cần đến gần một chút là có thể phát hiện ra viên tròn ngoài trắng trong đen, phần màu trắng còn có tơ máu, đúng là một đôi mắt người.


Tầm mắt người đàn ông chỉ lướt qua, ý cười trên khóe môi không giảm bớt, sự dịu dàng giữa lông mày không phai, chỉ thản nhiên mở miệng nói với người áo đen: “Gọi mấy người kia về hết đi.”


“Nhưng…vẫn chưa tìm được người.”


Ánh mắt người đàn ông đột nhiên trở nên nghiêm nghị, sau đó nháy mắt trầm lạnh: “Không cần tìm nữa. Cho dù có tìm được cũng chỉ còn cái xác thôi.”


Sắc mặt người áo đen thay đổi, trong mắt hiện lên một cái nhìn sợ hãi khó tin. Lần hành động này, những người do người phụ nữ kia mang đi đều là những bộ đội tinh anh, cho dù so với mafia cũng không chênh lệch nhiều, sao có thể dễ dàng bị người khác giết như vậy?


Đám người đó là thành quả do anh ta huấn luyện suốt một năm, cứ buông tha dễ dàng như vậy, trái tim anh ta cũng như rỉ máu…


“Ông chủ, không chừng mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển, chúng ta…”


Ống tay áo rộng lớn của An Tuyển Thần quét qua một cái, cái hộp rơi xuống đất, hai tròng mắt bên trong lăn xuống dưới chân người áo đen. Người áo đen đang chuẩn bị cúi người nhặt, tay lại đột nhiên cứng ngắc, mắt mở to không tin nổi, đúng lúc đối mặt với hai con mắt quỷ dị trên mặt đất, kẻ nhiều lần nhìn thấy chuyện sống chết, giết người không ghê tay như gã cũng không khỏi rùng mình, cảm giác ớn lạnh tỏa ra từ sau lưng.


Lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngu xuẩn! Thấy rõ chưa?”


“Đây, đây là…”


An Tuyển Thần chợt đứng dậy, ly rượu rơi xuống đất vỡ tan tành, vết rượu màu đỏ bắn ra tứ phía, giống như bông hoa máu nở rộ.


“Người phụ nữ Lạc Địch đó, được việ thì ít mà thất bại thì nhiều. Vì muốn thành công nhanh chóng mà dẫn người đến biệt thự giết người, cuối cùng lại bị bắt. Cô ta tự muốn chết thì không sao, còn làm tôi mất đi nhiều người như vậy!”


“Ý của ông chủ là… Người chúng ta điều đi đều bị…”


Anh ta cười giễu một cái: “Cậu nghĩ anh của tôi ăn chay à? Nhìn thật kỹ đôi mắt này đi, Lạc Địch ở bên anh ta mười năm, anh ta nói giết là giết. Những người đó nếu đến trước cửa, anh ta buông tha dễ dàng được sao?”


“Nhưng đây không giống phong cách làm việc của người đó.”


An Tuyển Hoàng sát phạt quả quyết, cũng không tha cho kẻ phản bội, rơi vào tay anh thì chỉ có chết, đơn giản nhưng thô bạo. Kiểu móc mắt người như vậy, chuyện diễu võ dương oai này anh sẽ không làm vậy, cũng không có ý nghĩ đó.


Khẽ cười nhếch môi, đôi mắt phượng ẩn chưa vẻ sâu xa: “Cậu quên rồi à? Hiện tại bên cạnh anh ta còn có một người nữa…”


Người đàn ông áo đen nghi ngờ nhíu mày, một ánh sáng chợt lóe lên, nhưng lại cảm thấy không có khả năng lắm, cân nhắc một lúc lâu mới mở miệng: “Ý ông chủ là… Người phụ nữ đã sinh hai đứa con hoang kia?”


“Đúng vậy, một người phụ nữ…”


Một người phụ nữ khiến anh ta hao binh tổn tướng, còn gửi cho anh ta một đôi mắt để diễu võ dương oai. Đó chính là một người phụ nữ.


Từ đáy lòng anh ta đột nhiên cảm thấy tò mò, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào lại khiến người anh em sinh đôi lạnh lùng, bạc tình, không gần phụ nữ của anh ta yêu thương như vậy, thậm chí mặc kệ mọi người phản đối cũng phải cho cô ta một danh phận.


Thật sự là, càng ngày càng thú vị…


“Chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đến thủ đô của Trung Quốc.”


“Ông chủ định làm gì?”


Người đàn ông vẻ mặt dịu dàng như nước từ từ nở nụ cười: “Đương nhiên là đi tham gia tiệc đầy tháng của cháu trai cháu gái tôi rồi…”


Ngày hôm sau, An Tuyển Thần đang chuẩn bị khởi hành lại gặp phải một vị khách ngoài dự đoán.


“Cậu hai, cô Ôn tới rồi.”


An Tuyển Thần cười nhạt: “Cho cô ta vào.”


Người phụ nữ có phong thái tao nhã, bước từng bước rất vui mắt: “Anh Thần, anh muốn ra ngoài à?”


Ôn Hinh Nhã cười trong veo, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt đen cũng trở nên rõ ràng hơn. An Tuyển Thần đánh giá cô ta một chút, trong lòng đã suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không hề thay đổi, nhẹ nhàng ừ một tiếng, xem như là trả lời.


Ôn Hinh Nhã giống như cũng không để ý, ngược lại càng cười dịu dàng hơn, tiếng nói uyển chuyển: “Anh mới về mấy ngày sao lại muốn đi rồi?” Giọng điệu có vẻ oán trách, còn hơi mờ ám, giống như cô vợ nhỏ không nỡ để chồng rời đi.


Đàn ông bình thường nghe được lời này, chỉ sợ xương cũng tan ra, còn An Tuyển Thần chỉ cười nhạt, không nói gì, đáy mắt lóe lên một ánh nhìn khinh bỉ, nhanh đến mức khiến người ta không thể nào nắm bắt được.


Mấy người phụ nữ tự cho là mình đúng kiểu này, anh ta đã gặp qua nhiều rồi, kể cả mẹ anh ta là Kỷ Tình, nhưng bất cứ khi nào bất cứ chỗ nào cũng có thể làm loạn lên, cho rằng tất cả đàn ông đều sẽ bại dưới váy cô ta, thì cũng chỉ có người trước mặt này thôi.


“Anh Thần, anh định đi đâu vậy?” Cô ta tiếp tục õng ẹo, nũng nịu.


Ở một góc khác không thể nhìn thấy, người đàn ông cong nở một nụ cười mờ nhạt, thành thật nói: “Đến thủ đô tham gia tiệc đầy tháng.”


Ôn Hinh Nhã ngạc nhiên hô lên một tiếng: “Chẳng phải trưởng lão ra lệnh không cho ai tham gia sao?”


An Tuyển Thần nhanh chóng phá tan mộng đẹp do cô ta đang huyễn hoặc ra để lừa mình dối người: “Hôm qua chú Hai đã đến từ đường lấy gia phả rồi. Hôm nay đã sai người chuẩn bị quà, tôi nghĩ cuối cùng bọn họ đã chọn thỏa hiệp.”


An Tuyển Hoàng nói một câu: “Người này không phục thì còn có người khác, kiểu gì cũng có người phục.” Vừa tàn nhẫn vừa chọc chính xác chỗ đau của trưởng lão, con trưởng con thứ tranh giành nhau, người già người trẻ tranh giành nhau, ở nhà họ An đã sớm thành một loại bí mật công khai.


Vị trí gia chủ không ngừng bị tranh giành, vị trí trưởng lão cũng có người nhìn chằm chằm, phía sau những người đứng đầu này, còn có em ruột, vị trí trưởng lão ấy có khối người muốn làm, dựa vào uy tín và quyền lực của An Tuyển Hoàng lúc này, chỉ cần anh ra tay, muốn đưa người nào lên vị trí ấy mà chẳng được.


Thỏa hiệp là lựa chọn tốt nhất của họ!


Ôn Hinh Nhã nghe vậy, sắc mặt thay đổi, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì ý cười trên môi: “Nói vậy, nhà họ Ôn cũng nhận được thiệp mời, đúng lúc nửa năm rồi em không gặp mẹ, không biết anh Thần có thể đưa em đi không?”


Ý cười của An Tuyển Thần càng nặng nề thêm, khẽ thở dài một tiếng, đôi mắt phượng thâm thúy: “Hinh Nhã, nhất định phải đi sao?”


Ánh sáng trong mắt Ôn Hinh Nhã như lóe lên gì đó, nhưng lập tức nhanh chóng giấu đi, chém đinh chặt sắt nói: “Đúng, em muốn đi.”


“Đã thế thì cùng nhau đi vậy.”


Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, là cô vội vàng muốn đi chết.


Lạc Địch bị móc mắt, không biết kết cục của cô sẽ ra sao…


Chị dâu à, cô, rốt cuộc là loại phụ nữ như thế nào?


An Tuyển Thần nghĩ đến tinh cách có thù nhất định sẽ báo của Dạ Cô Tinh, đã đoán được kết cục của Ôn Hinh Nhã sẽ không tốt đẹp gì, lại quên tính toán cho mình. Có lẽ, trong mắt anh ta, phụ nữ chung quy vẫn là phụ nữ, cho dù hơi thủ đoạn, cũng không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của đàn ông, giống như người mẹ đáng kính của anh ta – Kỷ Tình.


Thiệp mời tiệc đầy tháng phát ra, có thể nói là khiến mây tám hướng đổi dời, phá vỡ sự bình tĩnh của nhà họ An, cũng khiến những gia tộc lớn, danh môn vọng tộc như bùn đất rơi vào nước.


Mười lăm chi phụ nhà họ An ban đầu thì phản đối kịch liệt, bây giờ lại nén giận, cuối cùng vẫn không cam lòng mang theo gia phả bước lên máy bay.


Ngay cả An Kỳ cũng mang theo Tiểu Liên lẻn vào đám người thanh thế lớn bước trên đường đến thủ đô của Trung Quốc.


Chỉ có Kỷ Tình, sau khi nhận được cái đầu thối rữa của thím Vinh, ngày hôm sau bắt đầu sốt, mơ mơ màng màng nằm trên giường, nhưng mãi không thể ngủ yên, giống như trong mơ bị thứ gì đó bẩn thỉu quấn lấy. Mặc dù nằm nghỉ ngơi trên giường không phân biệt nổi ngày đêm, chỉ có thể trơ mắt nhìn bệnh ngày càng nặng, chờ đến ngày thứ ba đã bất tỉnh nhân sự, toàn thân rét run, chỉ có thể dựa vào dịch truyền dinh dưỡng để duy trì cơ thể.


Đảo Chiêm Ngao vốn náo nhiệt, vì bữa tiệc đầy tháng này có thể nói là huy động toàn bộ lực lượng, giữ lại một mình Kỷ Tình lạnh lùng, xinh đẹp trên một hòn đảo đơn độc, ngay cả một người khám bệnh cũng không có.


Lúc thím Bình gọi điện thoại cho An Tuyển Thần, anh ta đã lên máy bay, nhìn người không ngừng mê sảng trên giường, bà ta quyết định lặng lẽ mời một pháp sư lên đảo xem sao! Tình huống này chắc là bị bùa gì yểm vào…


Bà ta nhớ đến cái đầu thối rữa kia, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng ngày xưa ở cùng thím Vinh, hình ảnh ký ức cuối cùng dừng trong ánh lửa hừng hực, trong cái chậu inox, một bãi cháy đen, sau cổ đột nhiên lạnh lẽo, bà ta vội vàng xiết chặt cổ áo, cảnh giác nhìn bốn phía.


An Tuyển Hoàng phát một tấm thiệp mời, không chỉ nhà họ An loạn lên, thậm chí kinh động đến các thế lực lớn trong giới, mức độ ảnh hưởng lan xa đến phần lớn gia tộc xa xưa khu vực Châu Âu, Châu Mỹ, Bắc Á.


Đương nhiên, nhà họ Kỷ, nhà họ Giang, nhà họ Tần ở thủ đô cũng nhận được thiệp mời!


Nhưng so với những danh môn thế gia sắp tham dự, ba nhà này tại Trung Quốc, tồn tại không quá trăm năm nên còn không đáng để ý đến.


Cách tiệc đầy tháng không đến hai ngày, thủ đô nho nhỏ đã hội tụ các nhân vật có mặt mũi thế lực lớn, đi trên đường thậm chí còn có thể cảm nhận loại khí phách tôn quý mơ hồ này, trong số những khách đến cũng không thiếu người trong hoàng thất.


Toàn bộ đều tiến hành một cách có trật tự, tiệc đầy tháng cũng có người sắp xếp chuẩn bị, công việc từ lớn đến nhỏ đều do An Tuyển Hoàng làm chủ, Dạ Cô Tinh vui vẻ nhàn rỗi, nhiệm vụ mỗi ngày chính là chơi với hai con và tập luyện để giữ dáng.


Có lẽ là ảnh hưởng một cách bất giác, hiện tại cô có tình yêu cực lớn với yoga, mỗi ngày đều dành gần một giờ để hoàn thành một vài động tác, độ khó cũng tăng lên từng ngày, tự nhiên, dáng người cũng càng ngày càng đầy đặn hơn.


Đúng, chính là đầy đặn.


Dạ Cô Tinh vốn là khung xương nhỏ, trước khi sinh con có hơi gầy gò, thậm chí nhìn có hơi yếu ớt, dùng lời nói của An Tuyển Hoàng – ôm không đã.


Hơn nữa trước khi cô trọng sinh, chủ nhân thân thể này do tiết kiệm, vì lo toan cuộc sống mà phải lo lắng nên suy dinh dưỡng, tuy rằng trời sinh làn da trắng nõn, nhưng nhìn thế nào cũng thiếu sắc hồng khỏe mạnh, lại còn cảm giác hơi tái nhợt.


Nhưng thân thể này của Dạ Cô Tinh vẫn tương đối khỏe mạnh, không vì những thứ khác, chỉ riêng công việc bán thời gian mệt mỏi của cô cùng với nội tâm mạnh mẽ của cô cũng đã vô tình rèn luyện thân thể rồi.


Diệp Tử tiếp nhận thân thể này, khá chú ý chăm sóc, cân bằng ăn uống, nuôi dưỡng một thời gian dài như vậy, có thể nói thể chất của Dạ Cô Tinh đã cơ bản có cải thiện rất lớn.


Sau khi sinh xong, Dạ Cô Tinh đã không ngừng bắt đầu kế hoạch phòng tuyến của cô.


Năm đó, Diệp Tử nổi tiếng một nửa là nhờ vào gương mặt, bình thường dựa vào vóc dáng hoàn hảo làm một ngôi sao 18+ hạng ba, cô cũng rất chú trọng rèn luyện vóc dáng.


Trước kia cô ngại đang mang thai, sợ sơ xuất, thế nên không dám vận động mạnh.


Hôm nay, cô vừa làm xong một động tác cúi xuống kéo dài, duy trì ba giây, hít vào, thở ra, mắt cô nhìn lên, đã thấy người đàn ông đang nhìn cô từ trên cao xuống, ánh măt thâm thúy, nhìn thẳng về phía phần ngực phập phồng của cô.


Thời tiết cuối tháng sáu ở miền Bắc nóng như thịt trên thớt đặt trên than củi để nướng.


Dạ Cô Tinh ham đồ mát mẻ nên đã mặc một bộ bó sát, hở bụng, còn nằm sấp, cổ áo rộng, khe trắng như tuyết cực kỳ rõ ràng, hơn nữa còn dùng cách nhìn xuống từ trên cao này, quần cũng ba phần dài, chân quần cách đầu gối một đoạn lớn, cũng là vật liệu bó sát, phác họa ra đường nét quyến rũ của cô.


Cô nhìn thấy hầu kết người đàn ông chuyển động, người đàn ông không chỉ ám chỉ một lần với cô, nhưng đều bị cô cười châm chọc, miễn cưỡng giả vờ đi qua. Dạ Cô Tinh hiểu rất rõ ánh mắt hiện tại của người đàn ông này là ý gì.


Cô vội vàng sợ hãi đứng lên, kéo cổ áo, đang chuẩn bị xoay người chạy trốn, một giây sau người đàn ông đã ôm cô vào lòng từ phía sau.


Cơ thể Dạ Cô Tinh cứng đờ.


Hô hấp nóng rực của người đàn ông phun vào bên tai, giống như mang theo ngọn lửa còn đè nén, Dạ Cô Tinh khẽ run rẩy.


“Em đang sợ?” Người đàn ông này luôn thẳng thắn sắc bén, dường như không uyển chuyển cũng không nói dối.


Dạ Cô Tinh cười khổ: “Ừm.”


“Tại sao?” Anh hỏi.


Cái tai trắng nõn của cô đỏ lên, rơi vào ánh mắt người đàn ông lại đáng yêu đến mức nói không nên lời, anh vươn đầu lưỡi ra liếm liếm.


Dạ Cô Tinh càng run rẩy dữ dội, cô theo bản năng dãy dua cự tuyệt: “Đừng…”


Âm thanh truyền đến tai nghe mềm mại giống như móng vuốt con mèo nhỏ, gãi nhẹ vào lòng anh một cái, An Tuyển Hoàng cảm thấy mình sắp nhịn không được nữa rồi.


Môi anh từ tai cô từ từ di chuyển xuống cái cổ trắng nõn, trằn trọc gặm nhấm, mút vào, vuốt ve, rõ ràng đã khó kiềm chế, nhưng vẫn chậm chạp không làm gì thêm, Dạ Cô Tinh hơi kinh ngạc.


Trong mắt cô, người đàn ông này khá bá đạo, đối với thứ mình muốn, anh sẽ không để mình phải chịu thiệt thòi, muốn thì sẽ nói, không cho thì cướp.


Từ trong xương tuỷ đã là một bá vương ngang ngược.


Trước kia, là vì có bầu nên anh không thể không nhịn, bây giờ con đã sắp đầy tháng, anh thế mà có thể nhịn đến bây giờ. Tình huống hiện tại anh thế mà vẫn nhịn được, Dạ Cô Tinh cảm thấy, người đàn ông này đã khác trước rồi.


Nhưng rốt cuộc là khác ở chỗ nào, cô nhất thời cũng không nói ra được.


An Tuyển Hoàng hung hăng xoa hai cái lên người cô, lại liên tục cọ rất nhiều mới thoáng bình tĩnh lại được.


Có lẽ là do đổ mồ hôi, mùi hoa trà trên cô càng nồng đậm hơn, lại khiến mắt anh bị một tầng si mê che đi, say đắm, hận không thể đắm chìm trong đó.


“Anh không ép em.” Tiếng nói của người đàn ông còn mang theo chút khàn khàn, hỗn loạn nhè nhẹ, thở dốc không ổn định.


Dạ Cô Tinh buồn cười nhíu mày, nửa đùa nửa thật: “Nếu em vẫn không muốn thì sao?”


Người đàn ông lại hung hăng kéo bả vai cô, Dạ Cô Tinh thuận thế xoay người, một giây sau, bốn mắt đối diện, trong đôi mắt thâm thúy của người đàn ông tựa như sói nhuộm đầy vẻ xâm lược, đột nhiên, nhếch khóe môi, mang theo vài phần ngoan độc: “Em sẽ muốn.”


Chém đinh chặt sắt, cực kỳ chắc chắn.


Dạ Cô Tinh đang chuẩn bị mở miệng, lại chợt nghe thấy tiếng nói của Diệp Nhĩ từ cửa truyền đến, lập tức ngẩn người, người đàn ông hung hăng hôn hai cái lên môi cô, một đôi tay lớn bóp lên hông cô đau nhức, ánh mắt không che giấu, tựa như muốn nuốt cô vào bụng, lột da rút gân.


Cô bỗng rùng mình một cái khi phản ứng lại đã thấy bóng dáng người đàn ông bước vào phòng sách.


Dạ Cô Tinh ngoại trừ cười khổ, cũng chỉ có thể cười khổ.


Quả thật, trong lòng cô hơi sợ.


Trong lúc mang thai, tuy rằng cô và An Tuyển Hoàng từng có một lần súng thật đạn thật, nhưng An Tuyển Hoàng dù sao cũng quan tâm đến cái thai, không dám quá suồng sã, Dạ Cô Tinh dưới sự kiên nhẫn của anh rất hưởng thụ.


Nhiều lúc thấy anh không nhịn được, không kìm lòng nổi, cô sẽ dùng tay giúp anh.


Cho nên cô cũng không trải qua chuyện này nhiều lắm, cũng khó trách cô có chút tâm lý kháng cự.


Thật ra trong lòng cô cũng biết, An Tuyển Hoàng tựa như một con sư tử đực bị nhốt trong lồng, hiện giờ lồng đã biến mất, chuẩn bị sẵn sàng, rục rịch muốn động, một khi để cho anh thành công, chẳng phải sẽ quấy đến chết sao?


Được rồi, cô dù mưa bom bão đạn cũng không sợ, quả thật sợ hãi chuyện này.


Chương 8: Dường như có sự khác biệt, hai người phụ nữ


Diệp Nhĩ vội vàng bế đứa bé vào phòng ngủ, Lưu Hinh Đình cũng không cam lòng tụt lại phía sau, hai người vừa đi vừa la hét, Dạ Cô Tinh theo bản năng xoa ấn đường


Thôi nào, lại nữa rồi!


“Nhất Nhất, Nhất Nhất em tới xem thử đi, vì sao chị bế mà thằng nhóc này nó lại khóc?” Mắt Diệp Nhĩ đầy lo lắng, nóng nảy như châu chấu trên chảo nóng.


Dạ Cô Tinh vội vàng đón lấy đứa trẻ, không nói gì giở giọng khinh bỉ, nhìn khóa trường mệnh nặng trịch gần bằng nửa bàn tay người lớn trên tay Diệp Nhĩ, bất đắc dĩ nói: “Chị hai, đây là lần thứ mấy rồi?”


Diệp Nhĩ ngượng ngùng thu tay lại, đôi mắt xinh đẹp trừng đứa bé không còn khóc nữa khi nằm trong lòng Dạ Cô Tinh, lẩm bẩm nói: “Đúng là thằng nhóc thù dai…”


Lúc này, Lưu Hinh Đình cũng ôm cô gái nhỏ tiến vào, liếc mắt nhìn Diệp Nhĩ một cái: “Chẳng phải đã cảnh cáo chị, đừng có lấy xích chó của chị ra nữa cho xấu hổ sao! Xem đi, An Tuyệt cũng không vui…” Vừa nói vừa trêu chọc cậu nhóc, ai ngờ bé An Tuyệt căn bản không thèm để ý tới, quay đầu cầm “bình sữa” của mình.


Lưu Hinh Đình bĩu môi: “Thằng nhóc này không đáng yêu chút nào…” Sau đó lại nhìn cô gái nhỏ trắng trẻo đẹp như điêu khắc trong lòng, cười vui vẻ: “Vẫn là An Húc của chúng ta khiến người khác yêu thích hơn!”


Cô bé nể mặt mỉm cười.


Diệp Nhĩ tức giận hừ hừ quay đầu, hình tượng xinh đẹp trong nháy mắt biến mất không còn, giống như một đứa trẻ không chiếm được kẹo làm nũng, lẩm bẩm nói: “Đâu phải là xích chó, rõ ràng là khóa trường mệnh…”


Chuyện này còn phải bắt đầu từ một tuần trước.


Là nhà thiết kế chính của Chanel, hàng năm, đồ trang sức trải qua tay Diệp Nhĩ cũng không dưới một trăm món, mà sản phẩm của một nhà thiết kế danh tiếng như cô, trên thị trường quốc tế đều rất được hoan nghênh.


Nhưng mà hai đứa trẻ sắp đầy tháng, cô dù sao cũng phải tặng gì đó để tỏ lòng thành chứ?


Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định tự mình ra tay, thiết kế một cái khóa trường mệnh, hoa văn phức tạp, vẻ ngoài tinh xảo, nhìn qua rất đẹp mắt, cô đến xưởng sản xuất của Chanel, giao bản vẽ cho một người thợ rất có kinh nghiệm, ai ngờ trong nhà người đó đột nhiên có việc gấp, ông ta mới giao bản vẽ giao cho học trò của mình, dặn dò nghìn lần để anh ta làm cẩn thận!


Mà người học trò này mới ra nghề không lâu, đây là lần đầu anh ta làm đồ bạc, hơn nữa anh ta cũng không quên lời thầy dặn, cẩn thận làm theo bản vẽ, hơn nữa còn khá hài lòng.


Diệp Nhĩ lần đầu tiên nhìn thấy cái khóa bạc khổng lồ, vẻ mặt giống như bị thiên lôi đánh, trong lòng chỉ biết âm thầm chửi thề, phản ứng đầu tiên chính là gào thét với người học trò kia, nổi giận một trận, mắng cậu nhóc như người thô lỗ, hốc mắt cũng đỏ lên, ánh mắt lại quật cường, quả thật là Thị Mầu phiên bản nam.


Chỉ thiếu nước che mặt khóc lóc oan uổng.


Sau đó người học trò cầm bản vẽ đặt trước mặt cô, Diệp Nhĩ nhìn dấu tỷ lệ trên giấy viết thêm một số không, nội tâm sụp đổ!


Đành cam chịu không thể để phí ý tưởng, cô đeo khóa bạc lên cổ An Tuyệt, đè đến mức thằng nhóc sắp thở không nổi, nghẹn đỏ mặt, khóc lớn, cuối cùng kế hoạch thất bại, bất đắc dĩ phải tháo ra.


Sau đó, An Tuyệt vừa nhìn thấy khóa bạc này, phản ứng đầu tiên chính là tìm mẹ, không tìm được mẹ thì gào khóc, thứ nhất, dọa Diệp Nhĩ, thứ hai, gọi mẹ.


Cho nên, Diệp Nhĩ thường nói, An Tuyệt chính là kẻ bỉ ổi, bình thường không để ý người khác yêu thương, giả vờ bình tĩnh, nhưng lúc mà phúc hắc lên, chuyện gì cũng có thể làm ra.


Có một lần trèo lên người Diệp Nhĩ, phá hỏng một chiếc váy cô yêu thích, khiến Diệp Nhĩ tức giận đến mức muốn giậm chân, mà thủ phạm đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, ngủ yên lành an ổn.


Sau đó, Diệp Nhĩ và An Tuyệt ghim nhau, cậu không muốn đeo khóa bạc, cô lại muốn cầm thứ kia lắc lư trước mắt cậu, khiến thằng nhóc sợ tới mức nhìn thấy cô là khóc thét.


Lưu Hinh Đình nhìn cô khinh miệt: “Chị hai, xin hỏi chị bao nhiêu tuổi rồi? Đi so với cả một đứa trẻ, có tiền đồ ghê nhỉ?”


Diệp Nhĩ rất oan uổng: “Thằng nhóc đó sắp thành tinh rồi, bây giờ còn không trị nữa, sau này sẽ lật cả trời!”


Lưu Hinh Đình trả lời hời hợt: “Có một người cha như vậy thì lật đất luôn cũng không sao chứ nói gì lật trời!” Cô ấy từ trước đến nay luôn sợ quyền thế nhà họ An và quyền thế An Tuyển Hoàng, mấy năm nay sống ở Mỹ, cô ây nghe qua quá nhiều tin đồn về gia tộc này, người này nổi tiếng khiến người ta mất hồn mất vía.


Diệp Nhĩ, lẩm bẩm: “Dạy hư trẻ con.”


“Tôi gọi đấy là thực tế.”


“Em nhìn đi, thằng nhóc này tương lai nhất định sẽ khiến người khác rối lên cho mà xem.”


Lưu Hinh Đình cười nhạt đi, trêu chọc cô gái nhỏ với đôi mắt to đang chuyển động trong ngực: “Thật ra nguyện vọng của cha mẹ rất đơn giản, đứa trẻ bình an là tốt rồi, cho dù thằng nhóc thật sự đâm thủng trời, cũng có cha mẹ chống đỡ, sợ cái gì?”


Diệp Nhĩ không để ý: “Theo như em nói, thằng nhóc này sau này chẳng phải trở thành một tên ăn chơi trác táng sao?”


Lưu Hinh Đình cười một tiếng: “Chỉ cần có thể bình an thuận lợi cả đời, ăn chơi trác táng thì ăn chơi trác táng.” Sau đó nháy mắt với cô nhóc trong ngực: “Đúng không, cục cưng?”


Cô bé cười khúc khích, lộ ra chiếc lợi hồng.


Dạ Cô Tinh cũng nghe được cuộc trò chuyện của hai người, mặt có vẻ đăm chiêu.


“Đúng rồi, khi nào bọn họ đến?”


Bọn họ mà Dạ Cô Tinh nói tới đương nhiên là còn nhóm Dạ Lục, Dạ Bát, Dạ Cửu, Dạ Thập và mấy người Dạ Thập Tam.


Diệp Nhĩ và Lưu Hinh Đình nhìn nhau, ánh mắt cao thâm khó lường, mơ hồ có ý cười.


“Vội cái gì? Em chắc chắn sẽ gặp họ vào tiệc đầy tháng ngày mốt.”


Dạ Cô Tinh bĩu môi: “Mấy người lại muốn làm gì?”


“Sao có thể thế được?” Diệp Nhĩ chớp chớp mắt: “Đây là bí mật, là chuyện vui! Đến lúc đó em sẽ biết!”


Dạ Cô Tinh nghi ngờ.


“Dù sao em cũng chờ xem đi! Là người bên nhà gái, chúng ta cũng không thể bị người nhà họ An xem thường được!”


Gần đây tin tức về Dạ Cô Tinh đều do các trang thông tin khác nhau truyền đến tai họ, nói cái gì minh tinh nhỏ không có gia thế mơ mộng vào hào môn, trèo cao vào nhà họ An, còn nói mượn vị trí, muốn mẹ dựa con, từ gà hóa phượng hoàng.


Dù sao đơn giản chỉ là nói Nhất Nhất nhà bọn họ không nơi nương tựa, không có quyền thế, sinh con cho An Tuyển Hoàng chính là leo cao!


Nhổ vào.


Bọn họ ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai leo lên ai?


Nhà họ An thế lớn, nhưng nhà Nhất Nhất cũng không phải ngồi không.


Đến lúc đó nhất định phải khiến đám mắt chó nhìn người kia phải trố mắt ra mà nhìn.


Dạ Tổ không ra mặt thì nghĩ mười lăm người bọn họ là người chết à?


Diệp Nhĩ vỗ vỗ bả vai Dạ Cô Tinh: “Nhất Nhất, em đừng sợ! Chúng ta không tệ hơn nhà họ An! Có bọn chị đây, em cứ việc ngang ngược!”


Dạ Cô Tinh bật cười một tiếng: “Nói cứ như muốn sống chết với nhau một phen vậy!”


Lưu Hinh Đình trừng mắt: “Chứ sao nữa! Nhà họ An có rất nhiều người nham hiểm. Rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai cục cưng, chúng ta đương nhiên phải cẩn thận!”


Dạ Cô Tinh đang muốn mở miệng, tiếng nói của Minh Chiêu lại đột nhiên bay từ cửa tới: “Phu nhân, cô có điện thoại.”


Buông đứa trẻ đang ngủ say trong lòng xuống, lại nói một tiếng với hai người Diệp Nhĩ, nhặt áo dài bên cạnh khoác lên, xoay người vào phòng làm việc nhỏ của mình.


Cầm lấy điện thoại, ngay khi nghe đối phương mở miệng, Dạ Cô Tinh nhếch khóe môi.


“Bà Ôn, thật khó để nhận được điện thoại của bà.”


Bên kia, vị nọ vẫn duy trì nụ cười thanh nhã thích hợp: “An phu nhân, vinh hạnh.”


“Vinh hạnh.” Dạ Cô Tinh cũng không sửa xưng hô của bà ta với mình, tiếng “An phu nhân” này, cô vui vẻ tiếp nhận, thản nhiên vô tư.


Bên kia trầm ngâm một lúc, Dạ Cô Tinh rất nhẫn nại, vừa không cúp điện thoại, cũng không chủ động mở miệng, chỉ cười, lạnh nhạt tự nhiên.


Chung quy vẫn là đối phương nhịn không nổi, trong lòng Mẫn Tuệ Hiền vẫn luôn kiêng kỵ cô gái trẻ tuổi này, nhưng giọng điệu vẫn điềm đạm mẫu mực, không nhìn ra sơ hở: “Chuyện lần này nhờ có cô, nếu không tôi cũng sẽ không biết được chân tướng, sẽ còn bị lừa gạt.”


Dạ Cô Tinh không thay đổi ý cười, đôi lúc không sơ hở lại chính là sơ hở lớn nhất.


Ngay từ lúc Mẫn Tuệ Hiền chủ động mở miệng, bà ta đã mất đi quyền nắm thế chủ động cuộc trò chuyện này.


“Bà Ôn khách sáo quá, chỉ là một bản báo cáo giám định ADN mà thôi, chuyện nhỏ thôi, lúc xử lý một số việc bỗng nhiên biết được.”


Về phần xử lý “chuyện” gì, trong lòng hai người đều biết rõ, ngoại trừ Vương Tuệ thì còn có ai?


Mẫn Tuệ Hiền tươi cười, bề ngoài nhìn qua thì trước sau như một đứng đắn cao quý, chỉ là ngón tay cầm điện thoại đã trắng bệch, lộ ra cảm xúc chân thật của bà ta.


Đối với một người phụ nữ mà nói, chồng cùng người hầu bên cạnh tin tưởng nhất không chỉ giấu trời vượt biển, hơn nữa còn âm thầm có thai, cuối cùng lại còn cắm cái sừng ấy lên đầu bà ta, đổi con gái ruột của bà ta thành cái đứa con hoang kia!


Để bà ta nuôi dưỡng đứa con hoang ấy hơn hai mươi năm, móc hết tim phổi. Mẫn Tuệ Hiền tự thấy, bà ta hiếu kính cha mẹ chồng, kính trọng chồng, cũng kiên nhẫn với với con cái, còn cực kỳ yêu thương, từ năm hai mươi tuổi bà ta đã gả cho Ôn Diêm, đến bây giờ đã là hai mươi bảy năm.


Không nói tất cả mọi thứ, nhưng bà ta tốt xấu gì cũng quản lý nhà họ Ôn tỉ mỉ, hết sức vì chồng mà lo lắng, mượn thế lực nhà mẹ đẻ, không ngừng giúp đỡ nhà chồng. Bây giờ, Ôn Diêm lại cùng Vương Tuệ âm thầm gian díu với nhau, mà con gái cũng lớn thế rồi.


Còn nhẫn tâm vứt bỏ con gái ruột của bà ta, để cho một đứa con riêng không đáng được nhìn thấy ánh sáng cướp mất ánh hào quang của con bà ta, sống nở mày nở mặt đến tận hôm nay.


Khó trách lúc ấy Vương Tuệ không để ý nguy hiểm, xung phong nhận trà trộn vào nhà họ An, thì ra đều là lên kế hoạch vì con gái ruột của bà ta.


Quả báo! Tất cả đều là quả báo! Ăn cắp gà không thành còn mất gạo, nếu Dạ Cô Tinh không giết tiện nhân kia, bà ta cũng sẽ tự mình ra tay.


Con gái nhà họ Mẫn hiền lành nhưng không thể bị bắt nạt được.


“An phu nhân tuổi còn trẻ, lại không thể không khiến người ta nể phục. Cô thay tôi giải quyết Vương Tuệ, có qua có lại, tôi rất tò mò, cô muốn tôi lấy gì báo đáp đây?”


Nụ cười Dạ Cô Tinh dần sâu, bà Ôn này thật sự là một người kỳ diệu, suy nghĩ sáng suốt: “Bà Ôn chê cười rồi, đã nói là chỉ là chuyện tiện tay thôi, tôi sao có thể mở miệng đòi trả công được đây?”


“An phu nhân thật là người rộng lượng. Tục ngữ có nói, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, cô đã giúp tôi một lần, không biết, chắc không ngại giúp tôi thêm một lần nữa chứ?”


Đáy mắt Dạ Cô Tinh nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, cá đã mắc câu.


Nhưng giọng điệu lại không nhanh không chậm, cực kỳ bình tĩnh: “Cái này phải xem bà Ôn muốn gì.”


Trong lòng Mẫn Tuệ Hiền nhất thời sinh ra cảm giác vô lực, rõ ràng bà ta thận trọng từng bước, hiện giờ lại bị đối phương dắt mũi đi, loại đầu óc như Ôn Hinh Nhã chỉ cần chút thông minh là tha hồ đùa giỡn, đụng phải người này thì chết cũng không nghi ngờ gì.


Trong lúc nghĩ lại, một nụ cười lạnh nở trên môi, trong lòng quyết định càng thêm kiên định.


“Thật ra, chuyện tôi muốn làm cũng là chuyện rất có ích với An phu nhân.”


Dạ Cô Tinh nhíu mày: “Xin được nghe chi tiết.”


“Tôi biết cô sinh con không dễ dàng, tuy rằng hai đứa trẻ bình an ra đời, nhưng khó tránh khỏi bị dọa sợ, tin rằng An phu nhân cũng sẽ không muốn giữ lại một con rắn độc nhìn chằm chằm, bất cứ khi nào cũng có thể quay lại cắn ngược một cái.”


“Lời bà Ôn nói sâu xa quá, tôi không hiểu lắm.”


“Cô.” Mẫn Tuệ Hiền hít sâu một hơi, bình phục tâm tình dao động của mình: “Lời đã nói ra đến mức này, tôi vào thẳng vấn đề luôn, nếu chúng ta có cùng kẻ thù, sao không lựa chọn bắt tay với nhau?”


“Nếu như tôi đoán không nhầm, chuyện của Vương Tuệ, bà Ôn cũng tham dự đúng không?”


Lòng Mẫn Tuệ Hiền bị níu lại, hít sâu một hơi: “Được, tôi thừa nhận, ngay từ đầu đã phái Vương Tuệ ẩn núp trong nhà họ An là ý của tôi. Tất cả ban đầu là vì con gái, nhưng cái thứ con hoang Ôn Hinh Nhã đó, căn bản cũng không phải là ruột của tôi! Nó cướp đi tất cả những gì vốn nên thuộc về con gái tôi, hôm nay, tôi muốn đòi lại, có gì không đúng sao? Không chỉ lấy lại, mà tôi còn muốn dùng mạng của nó để đổi.”


Dạ Cô Tinh cười: “Tôi rất hiểu cho hoàn cảnh của bà Ôn, nhưng mà, chuyện này liên quan gì đến tôi?”


Mẫn Tuệ Hiền có cảm giác muốn bóp chết đối phương, cô gái này tuổi còn nhỏ, thế mà lại bình tĩnh như vậy! Giống như một con trạch, thật lươn lẹo! Bà ta sống mấy chục năm, lần đầu tiên gặp người khó chơi như vậy, cũng lần đầu không thể nhìn rõ đối phương.


Thậm chí không thể đoán được đối phương sẽ phản ứng như thế nào tiếp theo.


Ánh mắt Mẫn Tuệ Hiền tàn nhẫn: “An phu nhân, người sáng suốt không nói lòng vòng, tôi muốn mượn tay cô lấy cái mạng chó của Ôn Hinh Nhã, cô có yêu cầu gì thì cứ nói.”


Lời đã nói đến mức này, nếu như trước đây Mẫn Tuệ Hiền còn ôm ý nghĩ thăm dò thực hư, tìm tòi, dò hỏi. Bây giờ dưới ba câu kích thích của Dạ Cô Tinh, tất cả lý trí của bà ta đã bị thù hận ăn mất, chấp niệm trả thù dần mọc mầm, vững chãi như sắt.


“Được rồi! Tôi không ngại giúp bà Ôn một tay, nhưng hy vọng bà nhớ kỹ, lần này không phải tiện tay, mà bởi vì bà có lời nhờ!”


Ý nói không phải tôi muốn đối phó Ôn Hinh Nhã, mà bà một lòng muốn mạng của cô ta, tôi chỉ là tận tâm tận lực giúp đỡ bà mà thôi!


Điển hình cho việc chiếm được tiên nghi còn khoe mẽ.


Mẫn Tuệ Hiền đột nhiên bị chọc tức, mở miệng lẩm bẩm: “Nếu con gái tôi còn sống, có lẽ cũng lớn như cô…”


“Đừng! Tôi không phải là loại người mạo danh, không đủ mặt mũi.”


Thở dài nhẹ nhàng: “Nói đi, cô muốn gì ở tôi?”


Ánh mắt Dạ Cô Tinh thoáng chốc cao thâm, thay đổi khó lường: “Bà Ôn nói lời này thật khách sáo, đã nói là nhấc tay, tôi không ngại giúp người khác vui vẻ một chút.”


Mẫn Tuệ Hiền lần này thật sự không hiểu, đối phương nói là vì giúp bà ta mới đối phó Ôn Hinh Nhã, nhưng hiện tại lại không lấy một xu?


“Tuy rằng chúng ta chưa hề gặp nhau, nhưng nói chuyện rất vui vẻ, có thể kết bạn tâm sự, bà Ôn thấy thế nào?”


Mẫn Tuệ Hiền giống như có điều ngộ ra, nụ cười dần dần sâu sắc: “Vinh hạnh của tôi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK