Mục lục
Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 99: Người đẹp nằm trong lòng, bệnh trầm cảm trước khi sinh.


Mấy năm nay Lưu Hinh Đình đều ở phố Wall làm người quản lý đầu tư, vừa hay Mỹ là nơi đặt thế lực chủ chốt của nhà họ An, không giống với các đại gia tộc thần bí khác ở Trung Quốc, ở Mỹ, danh tiếng của nhà họ An vô cùng vang dội.


Ngay từ đầu nghe Diệp Nhĩ nói Nhất Nhất mang thai, cô thiếu chút nữa rớt cả cằm, Dạ Tổ có mười sáu người, Dạ Nhất là người lạnh lùng nhất! Rất nhiều lúc, cô càng tàn nhẫn hơn bất kỳ người nào, đối với bản thân cô cũng vậy.


Lưu Hinh Đình không nghĩ ra, đến cùng là người đàn ông nào làm cho Nhất Nhất cam tâm tình nguyện, vì anh ta sinh con dưỡng cái.


Chỉ là, khi nghe Diệp Nhĩ nói ra tên An Tuyển Hoàng, Lưu Hình Đình ban đầu là hơi kinh ngạc, xong cũng có vài phần hiểu rõ.


Đúng thế, chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể chinh phục được cô gái vô tâm vô tình như Nhất Nhất.


Phía sau cô vang lên giọng giận dữ trách mắng của một người đàn ông, Lưu Hinh Đình không cần quay đầu cũng biết đó là ai!


Ổn định cơ thể, thầm mắng hai chân của mình mới thế đã run lên rồi, Lưu Hinh Đình xấu hổ quay người: “Em rể”.


An Tuyển Hoàng lập tức đi bên cạnh Dạ Cô Tinh, ôm cô vào lòng, lúc đi ngang qua Lưu Hinh Đình, đôi mắt hơi trầm xuống, chỉ trong nháy mắt, cô đã cảm thấy tim gan phèo phổi đều muốn run lên!


Định cư lâu dài ở Mỹ, lại có địa vị tôn quý ở phố Wall, có liên quan đến gia tộc quyền quý cổ xưa nhà họ An, Lưu Hinh Đình vừa tôn kính vừa lo sợ, nếu không biết thân phận của An Tuyển Hoàng, cô còn có thể vững vàng mà đứng, thản nhiên đối phó, nhưng mấu chốt là cô rõ ràng biết sự tồn tại lớn mạnh của gia tộc họ An.


Uy hiếp đến từ An Tuyển Hoàng, cộng với thế lực lớn mạnh từ nhà họ An, chẳng trách cô có thái độ thất lễ như vậy!


Chính là nghĩ lại, nếu Nhất Nhất gả cho An Tuyển Hoàng, thì cô có thể đường đường chính chính kêu một tiếng “em rể”, mà An Tuyển Hoàng phải kêu mình một tiếng “chị”. Nghĩ lại cũng cảm thấy quá thoải mái!


Dạ Cô Tinh tất nhiên không biết suy nghĩ này của Lưu Hinh Đình, cô chỉ cảm thấy bản thân lo lắng hết lòng muốn tìm được những người đã mất tích, cũng không muốn bị người khác đùa giỡn!


Trước đây cô chưa từng xúc động như vậy, nước mắt cũng không chảy nhiều như thế, chỉ là bây giờ cô không kìm chế được cảm xúc, hầu như khóc xong, toàn bộ u buồn tích tụ trong lòng đều bay đi, nhưng nước mắt lại chảy mãi không ngừng được.


An Tuyển Hoàng vừa tức giận vừa đau lòng, tất nhiên anh không thể chịu được cảnh Dạ Cô Tinh khóc thành như vậy, với anh, một giọt nước mắt của cô nặng tựa ngàn cân, làm lòng anh nóng như lửa đốt!


Ánh mắt thâm trầm hướng về phía Lưu Hinh Đình, thoáng lộ ra ý đe dọa, giống như giây tiếp theo lập tức biến thành cơn lốc xoáy màu đen, hút người vào trong, không thấy ánh sáng, làm Lưu Hinh Đình run rẩy hoảng sợ.


Không phải cô ấy không đủ định lực, cũng không phải do tâm trí không kiên định, chỉ là ánh mắt của An Tuyển Hoàng quá khủng bố, như ánh mắt của dã thú sổng chuồng, hiện ra trong đêm tối dưới ánh trăng, lộ ra sắc bén như chờ chực tấn công!


“À…… Nhất Nhất, chị còn có việc đi trước, hôm khác lại đến……”


An Tuyển Hoàng nghe đến câu “hôm khác lại đến”, sắc mặt càng thêm thâm trầm.


“Ngoan, đừng khóc nữa……” Anh đưa tay lau đi nước mắt hai bên má cô, đôi mắt đong đầy dịu dàng, khó nén vẻ mềm mại.


Dạ Cô Tinh đã tốt hơn, dứt khoát trực tiếp ngã vào trong lồng ngực của anh, toàn bộ nước mắt nước mũi cọ vào quần áo trên người An Tuyển Hoàng.


Mà anh chỉ có thể lắc đầu, đành chịu.


Một lúc lâu sau, Dạ Cô Tinh mới ngừng khóc, trong lúc đó An Tuyển Hoàng chỉ yên lặng ôm cô, anh vốn là người không nói nhiều, càng thêm trầm mặc.


Dạ Cô Tinh nằm trong ngực anh ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ, mũi cũng đỏ bừng, lông mi dài nhòe nước mắt dính vào nhau, cặp mắt như bị nước rửa qua, lộ nét long lanh trong trẻo, rực sáng chói mắt.


“Khóc đã rồi?” Giọng anh nặng nề, không vui không buồn, trong mắt lại hiện lên vẻ đau lòng.


Dạ Cô Tinh nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: “Chưa……” Nói xong, tiếp tục khóc lớn lên.


“……”


“Khóc xong chưa?”


Dạ Cô Tinh thút thít cái mũi: “Ah…… sắp xong rồi.” Dáng vẻ đáng thương, lại làm cho người thấy đau trong ngực.


Một giây sau, anh lại đột nhiên đưa tay, bế cô lên, Dạ Cô Tinh ngẩn người, theo bản năng đưa tay ôm chầm cổ anh, bên tai vang lên nhịp tim trầm ổn của anh, mặc dù cách lớp quần áo, nhưng Dạ Cô Tinh cũng có thể cảm nhận rõ.


“Anh định làm gì đó?” Cô mở to cặp mắt đỏ au, không chớp mắt nhìn anh.


“Đi ngủ.”


Nói xong, một chân đá văng cửa phòng ngủ, bế cô vào trong, rồi sau đó dùng chân đá cửa đóng lại.


Dạ Cô Tinh dường như đã khóc mệt, vẻ mặt rã rời, ánh mắt mệt mỏi, nhưng lại tùy ý nghe theo động tác của anh, ngoan ngoãn nhu thuận, giống con thỏ nhỏ vô hại.


Đặt cô xuống giường, anh đi nhanh vào phòng tắm, chỉ lát sau đã cầm ra một cái khăn trắng mang theo hơi ấm.


Dạ Cô Tinh nhìn anh, đôi mắt lộ vẻ lưu luyến, rồi chuyển thành tình yêu ôn nhu, giống như mặt hồ gợn sóng, nhộn nhạo dập dờn.


An Tuyển Hoàng nhẹ nhàng lau mặt cho cô, sau đó kéo màn cửa, điều chỉnh nhiệt độ phòng thích hợp, xốc chăn lên, cùng nằm xuống giường.


Hôn nhẹ lên trán cô, An Tuyển Hoàng nghiêng người một tay ôm cô vào trong ngực, ngửi được mùi thơm thanh nhã của hoa sơn trà chui vào chóp mũi, anh nhắm mắt: “Ngủ thôi.”


Dạ Cô Tinh trong mắt hiện lên lưỡng lự, thầm nghĩ người đàn ông này đột nhiên đổi tính rồi sao?


Nhưng không còn quá nhiều sức lực đẻ tìm tòi nghiên cứu, cô chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào mộng đẹp.


Nửa mê nửa tỉnh, Dạ Cô Tinh nhíu mi, bên tai giống như vang lên tiếng than nhẹ của anh, giống một sợi lông chim vuốt nhẹ qua trái tim, ngứa ngứa, làm người ta muốn đưa tay ra gạt ra.


Cảm giác ấm áp đột nhiên phủ lên vùng bụng, Dạ Cô Tinh khẽ ưm một tiếng, lại nặng nề ngủ.


Từ đầu tới đuôi, An Tuyển Hoàng thậm chí không hề hỏi vì sao cô khóc, bởi vì anh hiểu, hiểu trong lòng cô lẫn lộn, vừa tủi thân vừa hưng phấn, hiểu cô phấn khích nhưng lại dấu diếm sự bất đắc dĩ.


Thay vì nói cô khóc vì tủi thân, thì nói đúng hơn là cô vui quá nên mới khóc.


“Chúc mừng em, rốt cục cũng đã tìm được người thân……”


Dạ Cô Tinh tỉnh ngủ một lần, nhưng nghe được tiếng hô hấp của anh ngay bên tai, không hiểu sao lại cảm thấy rất an tâm, tiếp tục nhắm mắt.


Gần đây, cô vốn đã ham ngủ, nhưng dường như bây giờ càng ham ngủ hơn, có khi rõ ràng là ngồi trên sô pha xem TV, tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên giường.


Không biết là ngủ bao lâu, khi Dạ Cô Tinh tỉnh lại, ngoài cửa sổ mặt trời đã dần tối, mặt biển gợn sóng, cùng với tiếng sóng biển vỗ cuồn cuộn tạo nên một không gian yên ắng.


Bỗng dưng cô sửng sốt, Dạ Cô Tinh nhớ tới dáng vẻ khóc như mưa trước đó, bây giờ nghĩ đến, cô cũng không rõ vì sao lúc đó mình lại khóc?


Mờ mịt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đôi mắt đen chớp chớp, lại chớp chớp, giống như nhớ tới cái gì, cả người cô chấn động.


Vừa vặn lúc này An Tuyển Hoàng đẩy cửa đi vào, rất nhanh đã phát hiện cô không thích hợp, anh nhanh chóng bước đến bên người cô.


Dạ Cô Tinh vịn phía sau thắt lưng, mạnh mẽ đứng lên, An Tuyển Hoàng vội vàng đưa tay đỡ cô, lại bị cô ngay lập tức túm tay kéo vào phòng làm việc.


An Tuyển Hoàng hung hăng nhíu mày, nhìn cô không chú ý đi đứng bất cẩn, anh cũng không dám quá mức cứng rắn, một người đàn ông to lớn, mà là bị một cô gái dễ như trở bàn tay kéo đi!


Nguyệt Vô Tình ngồi ở phòng khách, đang ngắm nghía quân cờ đen trắng bằng ngọc, ho nhẹ một tiếng, Minh Chiêu hé ra mặt lạnh nhìn không cảm xúc, chỉ là khóe miệng run rẩy đắc ý lợi hại, còn Minh Triệt thì phun bắn ra một ngụm nước từ trong miệng, vừa khéo lại phun ngay trên quân cờ yêu quý của Nguyệt Vô Tình.


Nguyệt Vô Tình giận dữ, lạnh lùng bắn ra một ánh mắt sắc sảo, đồng tử màu xanh xẹt qua một tia sáng, rất nhanh đã vụt mất, trở về bộ dáng không quan tâm, chỉ là không khí xung quanh Nguyệt Vô Tình lạnh đi, nhìn Minh Triệt hừ lạnh một tiếng, rồi phất tay áo bỏ đi.


Minh Triệt làm mặt quỷ, không phải chỉ lỡ phun lên mấy quân cờ thôi sao! Lau khô không phải là lại dùng được rồi sao? Làm gì mà phải bày cái mặt thúi đấy ra.


Bĩu môi, ngay thời điểm Nguyệt Vô Tình đi ngang qua trước mặt anh ta, con mắt Minh Triệt đảo một vòng, dần hiện ý nghĩ xảo trá, nhẹ nhàng bâng quơ duỗi chân ra.


Không thể không nói, Minh Triệt chọn rất đúng lúc, ngay khi Nguyệt Vô Tình đang sắp đặt chân xuống, nhanh như chớp lưu loát duỗi chân ra.


Với chút tài năng thấp kém ấy, dựa theo sự nhanh nhẹn của Nguyệt Vô Tình, rất nhanh đã phản ứng lại, nhưng có lẽ chân vẫn hạ xuống theo quán tính, không chênh không lệch, vị trí vừa vặn, một chân này hạ xuống, mặc dù không đến mức tổn thương xương cốt, nhưng bị thương da thịt vẫn là không thể tránh được.


Minh Triệt hiển nhiên cũng phát hiện vấn đề này, anh ta vốn là muốn trêu chọc Nguyệt Vô Tình một chút, ai kêu anh ta luôn cao ngạo, dáng vẻ lãnh đạm hững hờ?


Thần tiên nửa vời! Hứ!


Chỉ là Minh Triệt không phải thằng ngốc, chuyện ngu ngốc như giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm anh ra sẽ không làm! Tuy rằng anh ta rất muốn sửa trị một chút tên nhóc này, muốn nhìn thấy cảnh anh ta ngã sấp xuống, nhưng cũng không muốn làm bản thân bị thương! Nguyệt Vô Tình mà đạp xuống một phát này, cho dù không bị thương đến xương cốt, cũng sẽ tổn thương đến cơ bắp?


Nhưng hiển nhiên, dù anh ta muốn rụt chân lại cũng không còn kịp nữa rồi.


Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, hai người đều không kịp phản ứng, Nguyệt Vô Tình nhíu mày, tránh giẫm thẳng chân, khó khăn lắm mới tránh được cái chân của Minh Triệt, nhưng hậu quả là, chính anh ta không giữ vững trọng tâm, mắt thấy sắp chật vật ngã xấp xuống đất rồi.


Minh Triệt cũng sửng sốt, gần như là phản ứng theo bản năng, anh ta đưa tay giữ lấy cánh tay Nguyệt Vô Tình, dùng sức kéo, dưới gương mặt như nuốt phải ruồi của Minh Chiêu, Nguyệt Vô Tình nhẹ nhàng đáp vào trong lòng ngực Minh Triệt.


Quay mặt qua, bốn mắt nhìn nhau, Minh Triệt liếc mắt một cái đã chìm vào cặp mắt màu xanh, giống như thấy biển lớn với vô vàn cơn sóng cuồn cuộn, bọt biển va vào nhau!


Nguyệt Vô Tình chỉ cảm thấy con tim ngứa ngáy, da đầu run lên.


Bàn tay của Minh Triệt còn nắm chặt cánh tay anh ta, chỗ cơ thể dán sát vào nhau dường như có một dòng diện yếu ớt chạy qua, Nguyệt Vô Tình nheo mắt, sau đó lại đưa mắt nhìn lên, như nước biển không sóng, gió êm sóng lặng.


Nguyệt Vô Tình đứng dậy, vẻ mặt bình thản, đảo mắt nhìn qua cánh tay đang bị nắm chặt, lạnh lùng mở miệng: “Buông ra.”


Minh Triệt lúc này mới phản ứng lại, giống như bị bỏng, anh ta vội vàng thu tay lại, ho nhẹ hai tiếng, che dấu vẻ xấu hổ trong mắt, chỉ là trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra hai vệt đỏ ửng, lại càng tôn thêm nét đẹp mang tính sát thương cao của anh, ướt át tươi đẹp như hoa đào.


“Khụ khụ…… à…… tôi, tôi là không cẩn thận!” Mặc dù nói rất hùng hồn, đúng lý hợp tình, nhưng ánh mắt lại né tránh, tựa như không được yên ổn.


Nguyệt Vô Tình từ chối cho ý kiến, lập tức xoay người, cất bước rời đi.


Minh Triệt chỉ thấy góc áo màu đỏ tươi dần biến mất ở góc, trong mắt hình như hiện lên vẻ phức tạp, ngay cả chính anh ta cũng không rõ, cảm giác kia đến cùng là loại cảm xúc gì.


Có lẽ, anh ta chỉ là muốn lột bỏ cái vẻ mặt hững hờ không gợn sóng không sợ hãi kia của Nguyệt Vô Tình mà thôi!


Đúng vậy! Chỉ thế thôi!


Minh Chiêu nhìn Minh Triệt, trên mặt chết lặng, không một biểu tình, xoay người, rời đi.


“Này! Chiêu Tử, anh có ý tứ gì, anh?” Minh Triệt ở phía sau kêu gào: “Cái tốt không học, lại học bộ mặt than kia của Nguyệt Vô Tình! Đồ vô lương tâm! Lúc nãy tôi còn cứu anh ta nữa đó!”


Minh Chiêu xoay người, nghiêm trang: “Tôi không cần học.”


“Cái gì?”


Tiếp tục cất bước, vứt người nào đó lại phía sau lưng, Minh Chiêu toàn thân cao thấp đều tỏa ra khí lạnh: “Tôi trời sinh đã vậy rồi.”


“……”


Lại nói đến An Tuyển Hoàng sau khi bị Dạ Cô Tinh túm vào phòng làm việc, giờ phút này đang im lặng đứng ở một bên, nhìn thấy trước mắt một đống hỗn độn dưới đất, huyệt Thái Dương nhịn không được giật giật.


Dạ Cô Tinh vừa vào phòng đã bắt đầu lục tung, không những làm bàn làm việc rối tinh lên, mà còn lục qua một lượt giá sách gọn gàng ở vách tường.


“Hoàng, sao em tìm không thấy? Rõ ràng em nhớ, em có xem qua rồi……”


An Tuyển Hoàng kiên nhẫn, cố giảm nhẹ giọng: “Em muốn tìm cái gì?”


“Sách, một cuốn sách……” Động tác trên tay cô không ngừng, lục ra một cuốn, phát hiện không phải cuốn mình muốn tìm, lại ném đi, rõ ràng là một người phụ nữ vác bụng bầu to, bên trái xem xem, bên phải quay quay, có chỗ nào giống phụ nữ mang thai bảy tháng đâu, thấy thế anh càng nóng lòng không thôi.


An Tuyển Hoàng muốn ngăn lại, lại bị cô đẩy ra, muốn nổi giận, nhưng lại không giận được.


Cuối cùng chỉ đành khẽ thở dài, đứng lên giúp cô tìm kiếm, cơ bản là anh không biết người phụ nữ của mình đến cùng muốn tìm cái gì, chỉ nói là một cuốn sách……


An Tuyển Hoàng cảm thấy việc đột nhập bắn súng khiêu khích vào sào huyệt của Mafia cũng không mệt giống như vậy.


Nhưng anh lại không có cách nào để từ chối, không thể nổi giận giận, tất cả sự quyết đoán, thủ đoạn sự mạnh mẽ, tôn nghiêm, khi đứng trước người phụ nữ này thì hoàn toàn mất hiệu lực, tựa như lửa gặp nước, rơi xuống cũng chỉ còn khói nhẹ bay lên.


Là số kiếp, cũng là mệnh, ai biết có hay không vui vẻ?


Rõ là nợ đào hoa!


An Tuyển Hoàng nghĩ, có lẽ kiếp trước thiếu cô quá nhiều, nên kiếp này, cam tâm tình nguyện, cúi đầu phục tùng.


“Aaaa!” Cô reo lên một tiếng: “Tìm được rồi!”


Đã thấy Dạ Cô Tinh đẩy cái bụng bự, khó khăn đứng dậy từ đống sách, trong tay đang cầm một cuốn sách, như bắt được vàng.


An Tuyển Hoàng đến gần, vừa thấy, trên trán cơ hồ có ba vệt đen dài —— Hướng dẫn trong thời kỳ mang thai.


Dạ Cô Tinh có chút thấp thỏm, ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng một cái, bàn tay nhanh chóng mở mục lục, sau đó đối chiếu hình ảnh với số trang tương ứng, mở ra xem nội dung của cuốn sách.


Nhìn trước nhìn sau, sắc mặt Dạ Cô Tinh đột nhiên thay đổi, sau đó chợt ngẩng đầu, đôi mắt trông mong nhìn An Tuyển Hoàng, ánh mắt kia, nói thế nào nhỉ…… chính là mềm mại như một vũng nước xuân, giống con nhỏ trắng lạc đường, dáng vẻ hoàn toàn không còn sự lạnh lùng quyết liệt nữa, An Tuyển Hoàng đều sắp tan chảy.


“Em……” Dạ Cô Tinh muốn nói lại thôi.


An Tuyển Hoàng trong mắt càng thêm ngờ vực: “Làm sao vậy?”


Môi mím môi, vẻ mặt muốn khóc: “Em…… em mắc chứng trầm cảm trước khi sinh rồi, phải làm sao bây giờ…… hu hu hu.”


“Cái gì?” An Tuyển Hoàng hoàn toàn đứng hình.


Dạ Cô Tinh chỉ vào trang sạc kia rồi đưa cho anh xem, An Tuyển Hoàng đọc lướt qua.


Theo nghiên cứu chỉ ra, có 98% phụ nữ có thai, ở cuối thai kì sẽ sinh ra tâm lý lo lắng, đó là chứng bệnh trầm cảm trước khi sinh.


Triệu chứng như sau: không thể tập trung chú ý, hay lo lắng, dễ giận, thường ngủ không tốt, rất dễ dàng mệt nhọc, hoặc liên tục thấy mệt mỏi, liên tục thèm ăn, món này món nọ hoặc là không hề muốn ăn, đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú, luôn không có tinh thần, tâm trạng thường hay lên xuống thất thường, muốn khóc, cảm xúc cực kỳ phập phồng, buồn vui thất thường, thường xuyên nghĩ ngợi một vài chuyện lung tung.


An Tuyển Hoàng nhíu mày: “Anh không cảm thấy em mắc phải các triệu chứng đó.”


Dạ Cô Tinh vô cùng đau khổ chỉ vào đoạn trích trong sách “Luôn không có tinh thần, tâm trạng thường hay lên xuống thất thường, muốn khóc, cảm xúc cực kỳ phập phồng, buồn vui thất thường”.


Ý là, anh xem đi, giống em này.


Đồng tử của anh hơi co lại, Dạ Cô Tinh nuốt nước miếng, nhìn vào mắt anh, sâu trong ánh mắt có chút chột dạ.


“Hả?” Anh hỏi lại, âm cuối kéo dài có chứa sự ma mị không nói nên lời: “Vậy em cảm thấy, nên làm sao bây giờ.”


Dạ Cô Tinh lại chỉ một hàng chữ đậm nổi bật bên cạnh — chứng trầm cảm trước khi sinh là một chứng bệnh mới xuất hiện các năm gần đây, là một loại bệnh liên quan đến tâm lý trong thời kỳ mang thai, phụ nữ mang thai sinh ra sự số kỳ vọng không hợp lý hoặc mới mẻ đối với chồng, nhu cầu nội tâm không được thỏa mãn, đây là nguyên nhân gây ra các loại cảm xúc tiêu cực.


Ánh mắt từ trên trang sách dời đi, An Tuyển Hoàng cười đến ba phần nghiền ngẫm, bảy phần quyến rũ.


“Em mắc bệnh trầm cảm trước khi sinh.” Cô trịnh trọng nhấn mạng.


“Cho nên?” Anh cười, vẻ mặt sâu xa.


“Để tránh làm em sinh ra cảm xúc tiêu cực, làm nghiêm trọng bệnh tình, anh phải thỏa mãn tất cả những kỳ vọng mới và không hợp lý của em. Như vậy, bệnh của em mới có thể hết.”


“……”


Thế là sau đó, Dạ Cô Tinh bắt đầu đợt trị liệu “trầm cảm trước khi sinh” tuyệt vời của cô.


Đầu tiên, cô xuất ra chiêu mỹ nhân kế, thành công làm cho An Tuyển Hoàng đình công, đa số thời gian trong ngày đều ở biệt thự cùng cô, đáng thương cho Nguyệt Vô Tình và đám người Minh Chiêu bị xoay như con quay, cuối cùng lại mệt rã rời!


Lúc sau, Dạ Cô Tinh nhớ tới lần trước Cố Nam An có gợi ý cô chụp một bộ ảnh lúc mang thai, lại nhìn đến một người mẹ xinh đẹp đang khoác bộ voan mỏng trên trang bìa tạp chí mẹ và bé, Dạ Cô Tinh bước vào phòng ngủ đầy khí thế, nhìn cơ thể qua tấm gương, trừ bỏ cái bụng lớn, các bộ phận khác trên người lớn nhỏ vừa phải, cực kỳ cân xứng!


Cô cảm thấy ảnh chụp của mình nhất định sẽ còn đẹp hơn cáo ảnh bìa kia.


Vì vậy, cô cầm tạp chí tiến vào phòng sách, tuy rằng An Tuyển Hoàng đã đồng ý ở lại biệt thự cùng cô, nhưng có một số việc nhất định phải đợi anh giải quyết, thế là phòng sách tạm thời trở thành phòng làm việc của anh, Dạ Cô Tinh mắt nhắm mắt mở, rộng lượng cho qua, chỉ có điều, hiện tại, cô là lớn nhất, công việc chỉ là thứ yếu.


Lúc cô tiến vào phòng, An Tuyển Hoàng đang xem tin tức, vừa thấy cô vào, không nói hai lời lập tức tắt máy tính.


Anh vỗ vỗ đùi, ý bảo cô ngồi xuống: “Làm sao vậy?”


Dạ Cô Tinh cũng không khách sáo, một tay choàng qua cổ anh, một tay đưa tạp chí ra: “Em muốn chụp cái này.”


Mặt anh biến thành màu đen rồi lại den, đến cuối cùng thì đen như đít nồi luôn.


Chương 100: Phong ba chụp ảnh, sự chu đáo của An Tuyển Hoàng


Dạ Cô Tinh không để ý đến biểu cảm của anh, bởi vì lúc này, ánh mắt của cô đều dán vào ảnh bìa trên cuốn tạp chí.


Thật sự càng nhìn càng thấy đẹp… đến khi đó còn có thể làm thành album ảnh, xem như ảnh chụp chung đầu tiên của hai đứa nhỏ cũng tốt.


Đợi sau này bọn trẻ lớn lên, cho chúng ngắm nhìn những bức ảnh của chính mình khi còn trong bụng mẹ, chẳng phải là một điều vô cùng ý nghĩa hay sao?


Dạ Cô Tinh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có khả năng, ừm, nhất định phải chụp!


“Sao tự nhiên lại muốn chụp?” Giọng anh có chút hờ hững, mang theo sự lạnh lùng.


Dạ Cô Tinh đã bắt đầu suy nghĩ băn khoăn về cách tạo dáng nên không để ý đến sự thay đổi của anh, có lẽ là do cô đang mang thai, hoặc có lẽ cô đã hoàn toàn tin tưởng vào An Tuyển Hoàng, nên lúc này, sự phòng bị và độ cảnh giác của cô đã giảm đến mức tối thiểu.


Đây là cách cô tin tưởng đối phương, một khi cô đã chọn tin tưởng, cô sẽ không còn nghi ngờ điều gì!


Vì vậy, cô khi đứng trước An Tuyển Hoàng hoàn toàn khác với cô trước mặt người khác.


Ở trước mặt An Tuyển Hoàng, cô có thể cười tươi như hoa, có thể làm nũng, có thể thả lỏng cảnh giác, hoàn toàn có thể dựa dẫm vào anh, đây đều là những tính cách đáng yêu mà trước đây chưa từng một lần xuất hiện trước mặt người khác.


Có đôi khi chính Dạ Cô Tinh cũng không thể hiểu được, kiếp trước cô chết vì bị phản bội, sống lại, cô bắt đầu cẩn thận và luôn cảnh giác. Ngay cả đối với Đường Nghiêu và Vu Sâm, khi cô nói tin tưởng họ, bản thân cô cũng không tự chủ mà hay mang theo ánh mắt dò xét.


Đúng vậy, cô đang phòng bị, quan sát, một khi phát hiện những người này có nửa điểm gian dối, cô sẽ không chút do dự loại bỏ!


Tuy nhiên, chỉ khi đối mặt với An Tuyển Hoàng, cô sẽ không tự chủ mà buông bỏ phòng vệ toàn thân, cứ như thể anh với cô đã sớm hòa thành một thể thống nhất, chính mình sẽ không bao giờ làm tổn thương chính mình!


Dạ Cô Tinh có cảm giác như thế, phải chăng An Tuyển Hoàng có cùng cảm giác giống cô?


Người đàn ông này, tính tình lạnh lùng, sát phạt quyết đoán, đều nói vô tâm như sắt, tính tình cứng như băng, tuy rằng đơn độc một mình nhưng lại mang đến sự ấm áp, dịu dàng và cưng chiều cho người phụ nữ trước mặt này.


Vì sao người cứng rắn như anh lại mềm lòng trước cô!


Vì tình yêu của anh, là độc nhất vô nhị, toàn tâm toàn ý, chẳng phải sao?


Trong tình yêu, thường hay so đo tính toán, chẳng qua là xem ai yêu nhiều hơn, ai hi sinh nhiều hơn, chẳng phải người ta thường nói ai yêu nhiều hơn thì thua sao?


Nhưng tình yêu đích thực không thể đo đếm bằng nhiều hay ít, nếu có thể tính đơn vị giá cả rõ ràng, thì còn gì gọi là tình yêu nữa?


Một tác giả đã từng nói, tiền bạc đáng quý thật, nhưng tình cảm còn quý hơn.


Cho nên, lấy tiền tài để phô trương khoe khoang tình yêu, thì đã vô tình làm hạ thấp tình yêu.


Tình yêu của An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh là tình yêu vô bờ bến, có thể nói là lợi ích đan xen, cũng có thể nói là tình sáng như gương, trong như nước.


Hai tâm hồn cô đơn như nhau, hờ hững và vô tình nhưng lại gặp nhau trong một sai lầm ngẫu nhiên.


An Tuyển Hoàng là người đầu tiên Diệp Tử nhìn thấy sau khi sống lại.


Dường như việc Dạ Cô Tinh bị bỏ thuốc, chạy vào con hẻm, rồi linh hồn của cô đã nương nhờ vào thể xác này, một lần nữa mở mắt ra, hết thảy những điều này đều là số mệnh, theo vòng quay chuyển động chầm chậm của số mệnh, dường như từ nơi sâu xa nào đó, việc Diệp Tử chết đi, Dạ Cô Tinh trọng sinh, chính là để tạo ra cuộc gặp gỡ này.


Tuy rằng, cuộc gặp gỡ diễn ra vội vã, nhưng có lẽ chính vì cách gặp nhau không được hài hòa đó.


Mà sau tất cả, cô đã gặp anh, và anh cũng tình cờ gặp được cô.


Nghe người đàn ông nói, Dạ Cô Tinh gật đầu và nặng nề khịt mũi: “Anh không thấy rất đẹp sao?”


Cô quay đầu, cười hì hì nhìn anh, đôi mắt trong trẻo lấp lánh những vì sao tinh xảo, giống như những viên kim cương rực rỡ nhất trên đời.


An Tuyển Hoàng cau mày, nặng nề lắc đầu: “Không đẹp.”


Dạ Cô Tinh vẫn tươi cười, rất thông tình đạt ý nói: “Em cũng thấy nó không đẹp…”


Chân mày nhíu lại của An Tuyển Hoàng rốt cuộc cũng dãn nhẹ, nhưng một giây sau đó, nó hoàn toàn đen kịt—


Dạ Cô Tinh nói: “Em mà chụp thì chắc chắc sẽ đẹp hơn cô ấy.”


“Anh không đồng ý.” Anh đột nhiên ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng mình hơn.


Dạ Cô Tinh nghe vậy, đột nhiên đứng lên, An Tuyển Hoàng sợ cô bị thương, cánh tay không dám dùng lực quá lớn, nên bị cô trốn thoát, lòng ngực trống rỗng, cảm giác ấm áp mềm mại trong lòng ngực chớp mắt đã mất, trong lòng anh lúc này càng thêm khó chịu.


Dạ Cô Tinh lại vô cùng cáu kỉnh: “Vì sao?”


“Anh nói không được là không được!” Nói xong, An Tuyển Hoàng giận dữ bỏ đi.


Dạ Cô Tinh sững sờ, khó chịu khụt khịt mũi, sau đó cúi đầu xuống, trong mắt lại lóe lên tia sáng làm người khác sợ hãi.


Không cho cô chụp thì cô càng phải chụp cho bằng được!


Hừ!


Trong khoảng thời gian này, cùng với cái bụng bầu càng ngày càng lớn, thì tính tình nóng nảy của cô cũng lớn dần lên. Trước kia từng là một người điềm tĩnh, biết kiềm chế và hiểu lý lẽ, nhưng giờ đây cứ hở ra là gắt gỏng, cứ như một thùng thuốc nổ, động một chút là nổ tung.


Ngoại trừ An Tuyển Hoàng, người nào nhìn thấy cô đều lùi xa ba mét, bao gồm cả Dạ Tứ mạnh mẽ và Tịch Cẩn vô liêm sỉ!


Lần trước, Tịch Cẩn xông vào phòng ngủ lúc cô đang ngủ trưa, vui mừng háo hức muốn đưa cho Dạ Cô Tinh xem loại thuốc mới phát minh ra, ai biết rằng Dạ Cô Tinh đang ngủ ngon mơ đẹp, một phen náo loạn xảy ra, sấm sét đánh rung trời chuyển đất, bịch một tiếng— vỡ tung!


Tịch Cẩn vừa chạy ra vừa móc cổ họng, vừa chạy về phía phòng y tế dưới tầng hầm, vừa nôn mửa, đầu tóc rối bù, áo bị xé rớt hai chiếc cúc. Mọi người nhìn thấy thế mặt đối mặt, không hẹn mà đồng loạt rùng mình, ánh mắt sợ hãi lướt qua như thể nhìn thấu vào cánh cửa, nhìn thẳng vào ai đó bên trong đang tức tối vì bị quấy rầy mộng đẹp.


Giọng của Tịch Cẩn xen vào: “Minh Triệt… nhanh lên… tôi muốn rửa dạ dày…”


Sau sự việc này, toàn bộ biệt thự sợ bóng sợ giá, nhìn gà hóa cuốc, ai nấy đều cảm thấy bất an!


Diệp Nhĩ tìm cớ chuyển về căn hộ nhỏ của mình. Dạ Tứ, Dạ Ngũ, Thập Tứ và Thập Ngũ, theo lời mời ‘nhiệt tình’ của các lãnh đạo cấp cao Trung Quốc, ở lại khách sạn Hilton, Lưu Hinh Đình lần trước khiến Dạ Cô Tinh khóc, bị mặt đen của An Tuyển Hoàng làm cho hoảng sợ nên cũng không dám đến biệt thự nữa, gọi điện nói chuyện với Dạ Cô Tinh cũng tranh thủ gọi lúc An Tuyển Hoàng đi vắng.


Lúc này, căn biệt thự sôi động hầu như vắng hơn một nữa.


Dạ Cô Tinh vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, hỏi An Tuyển Hoàng: “Sao tất cả bọn họ đều biến mất? Cứ như đang chạy trốn tai họa…”


An Tuyển Hoàng đặt tập tài liệu trong tay xuống, vuốt mái tóc dài mượt mà của Dạ Cô Tinh, vẻ mặt nghiêm túc: “Cứ coi như bọn họ chạy trốn…”


Dạ Cô Tinh trầm tư: “Đến cùng là tai họa gì?”


An Tuyển Hoàng: “….”


“…”


Quay về chuyện chụp hình, một mình Dạ Cô Tinh, cũng chẳng làm được gì, cho dù cô có bản lĩnh lớn đi chăng nữa, cũng đâu thể tự chụp cho mình?


Do đó, cô nghĩ đến việc tìm kiếm viện trợ.


Tất nhiên, tất cả những điều này được tiến hành một cách lặng lẽ mà An Tuyển Hoàng không hề hay biết.


Bởi vì, hai người đã chiến tranh lạnh ba ngày, An Tuyển Hoàng nhất quyết không đồng ý, cả ngày nhốt mình trong phòng làm việc, không biết chuyện gì đang xảy ra. Dạ Cô Tinh linh động, vừa hay nhân cơ hội này, cô liên tục suy nghĩ kế hoạch.


Thập Nhị rõ ràng là sợ An Tuyển Hoàng, mặt đen của anh thôi cũng khiến cô ấy sợ hãi. Vì vậy, Diệp Nhĩ là ứng cử viên sáng giá nhất!


Dưới chính sách vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, cũng như đe dọa và cám dỗ của Dạ Cô Tinh, lúc đầu Diệp Nhĩ còn viện lý do, đến cuối cùng đã bị cô kích động đồng ý chụp ảnh chân dung.


Nguyên văn của Dạ Cô Tinh là như thế này——–


Chị hai, nhìn lại chị đi, cần khuôn mặt có khuôn mặt, cần dáng người có dáng người, lại là nhà thiết kế, biết trang điểm biết ăn mặc, một người phụ nữ hiện đại sao có thể lưỡng lự như vậy? Dĩ nhiên phải chụp, để sau này còn có cái mà chiêm ngưỡng, với lại sau này còn có thể làm kỉ niệm mà! Nếu bây giờ không chụp, đợi khi năm tháng trôi qua và làn da chảy xệ, muốn chụp cũng không còn dũng khí nữa rồi. Hơn nữa, chặng đường tìm anh Ly còn rất khó khăn, sao lại không tranh thủ chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của mình, sau này có thể đưa cho anh ấy xem!


Đối với Diệp Nhĩ, anh Ly chính là điểm yếu của cô ấy, câu nói cuối cùng của Dạ Cô Tinh đã làm cô ấy dao động.


Hai người phụ nữ bắt đầu bí mật chuẩn bị các thiết bị máy ảnh.


Diệp Nhĩ đã lấy ra các mẫu thiết kế cao cấp nhất của Chanel, cô chuẩn bị cho Dạ Cô Tinh tổng cộng mười hai bộ quần áo, đương nhiên cô ấy cũng không đối xử tệ với bản thân, Nhất Nhất chụp chân dung mang thai, còn cô thì chụp ảnh chân dung gợi cảm.


Bởi vì là loạt ảnh thầm kín riêng tư của phụ nữ, 12 bộ quần áo của Dạ Cô Tinh đều là lộ vai trần hoặc lộ đùi. Trong số đó, có hai bộ bikini với thiết kế ren đen siêu gợi cảm khiến Dạ Cô Tinh yêu thích không thôi, Diệp Nhĩ đã chuẩn bị cho bản thân mình những bộ đồ càng thêm gợi cảm hơn nữa, nên loại ảnh này không thể giao cho người khác chụp!


Cả hai cùng thống nhất và quyết định tự chụp ảnh cho nhau!


Vì lý do này, Dạ Cô Tinh còn trốn An Tuyển Hoàng, bí mật lấy máy ảnh luyện tập trong nhiều ngày, vì sợ mình chụp cho Diệp Nhĩ xấu!


Không ngờ cô lại bị cô nhóc Anh Tử Lạc phát hiện, gần đây cô nàng đang bận so tài đấu trí với Minh Chiêu, có trời mới biết thời gian rảnh rỗi của cô nàng đã phá vỡ bí mật được lên kế hoạch từ lâu của Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ.


Thông qua cuộc đàm phán kịch liệt, Dạ Cô Tinh một lần nữa dùng kỹ năng đe dọa và dụ dỗ cộng thêm khả năng kích động lòng người của mình, một loạt ảnh được ném trước mặt Anh Tử Lạc, tất cả đều là ảnh chân dung gợi cảm của các ngôi sao quốc tế, ngay lúc đó ánh mắt của cô nàng lộ vẻ yêu thích không thôi và thề tuyệt đối giữ bí mật!


Cả ba thành công kết liên minh.


Cuối cùng, việc lớn đã thành, chỉ chờ ngày thực hiện.


Dạ Cô Tinh kích động đến mức cả đêm không ngủ, nửa đêm bắp chân sưng lên, An Tuyển Hoàng không nói một lời đứng dậy xoa bóp cho cô, ấn ấn, cô lại đột nhiên muốn ăn thanh mai chua. Ba giờ sáng, mọi người trong biệt thự đều đã ngủ, An Tuyển Hoàng chăm chỉ lái xe đi mua, cuối cùng vội vã trở về lúc bốn giờ sáng, không ngờ người phụ nữ vô tâm nào đó đã ngáy khò khò rồi.


Sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh tỉnh dậy, vẻ mặt rạng rỡ, nghĩ đến việc bí mật làm chuyện xấu sau lưng anh, cô mơ hồ có cảm thấy kích động, giống như một học sinh tiểu học đang giấu thầy giáo truyền giấy trong lớp học.


Càng cấm, càng cố ý làm bậy!


Cô nhẹ nhàng bật dậy khỏi giường, cả quá trình mất đến mười phút, đủ để thấy cô cẩn thận đến mức nào.


Quả nhiên, anh ấy không bị đánh thức.


Dạ Cô Tinh ra khỏi giường mặc quần áo, hành động nhanh nhẹn, khi đi ngang qua cái bàn thủy tinh cô bỗng kinh ngạc.


Trên bàn, có một chiếc đĩa trắng ngà, chứa đầy quả thanh mai đỏ rực, nhìn cực kỳ tươi và hấp dẫn. Dạ Cô Tinh rút tờ giấy dưới đáy đĩa ra, là nét chữ của An Tuyển Hoàng——


Nét chữ cuốn hút người nhìn, cũng giống như quả thanh mai vậy.


Đúng rồi, tối qua cô nói muốn ăn thanh mai chua, thầm nghĩ đồ muối chua ngâm trái mùa, sẽ không khó kiếm, nhưng đến cùng thì đồ ngâm cũng không tốt cho bà bầu. Thật không ngờ, người đàn ông này thế mà thực sự đã tìm được một đĩa thanh mai tươi trở lại vào nửa đêm.


Dạ Cô Tinh cảm thấy chóp mũi cay cay, cũng biết trong khoảng thời gian này cô đã hơi quá đáng, không chỉ thường hay giận dỗi mà còn trở nên soi mói bắt bẻ hơn, vậy mà An Tuyển Hoàng còn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô và không lời oán giận.


Mà ngược lại cô luôn khiến anh cảm thấy ngột ngạt khó chịu, đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh cảm thấy bản thân được sủng mà kiêu, có hơi quá đáng.


Quay đầu nhìn lại người đàn ông của mình đang ngủ say trên giường, cô chợt nhận ra, không biết từ khi nào hai má anh trở nên gầy gò, đường nét khuôn mặt càng ngày càng lộ rõ, dưới hốc mắt có thể thấy bỏng mắt đen mờ mờ ẩn ẩn.


Thở dài một tiếng, Dạ Cô Tinh quyết định sẽ thay đổi và cố gắng kiềm chế tính nóng nảy của mình. Tuy nhiên, ảnh chân dung, cô vẫn muốn chụp…


Đây sẽ là lần cuối cùng tạo phiền phức cho anh, cô xin hứa!


Nhưng rõ ràng, lời hứa của bà bầu không mấy hữu dụng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK