Mục lục
Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 79 Lão mẫu Đường gia


“Trời ơi… cái lưng của tôi…. cứu tôi với…..”


Giữa những tiếng gọi liên tiếp của bà lão và sự bàn tán của mọi người xung quanh, cách cửa bên trái và bên phải của chiếc xe Lamboghini màu xanh đồng thời mở ra.


Chỉ nhìn thấy một đôi giày cao gót bước ra từ ghế phụ, sau đó chủ nhân của đôi giày cũng cúi người bước ra, cô mặc chiếc áo croptop với chiếc quần màu đen, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác màu đen cùng với mái ngắn gọn gàng, trông rất khí chất và mạnh mẽ, đúng tiêu chuẩn người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập.


Đồng thời, cách cửa vị trí ghế xe cũng bị đẩy ra, một đôi giày bệt màu đen được trang trí bằng đinh tán vàng, bên mép là logo hai chữ C nhìn không rõ lắm, nhưng cũng không thể che giấu nổi ánh mắt một số người yêu thích thương hiện này.


Chiếc áo cánh màu cà phê tay ngắn voan lụa mang lại cảm giác thanh lịch, với một chiếc thắt lưng trang trí buộc quanh eo, giúp tôn lên vòng eo thon gọn hoàn hảo của người phụ nữ, phần thân dưới phối hợp với một chiếc quần dài đen đơn giản, đã làm nổi bật lên đôi chân thẳng tắp và thon dài của cô.


Mái tóc xoăn dài, cặp kính râm to che gần hết khuôn mặt, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi môi đỏ mọng và chiếc cằm thon gọn là có thể đoán người phụ nữ trước mặt này xinh đẹp như thế nào.


Khoảng khắc Dạ Cô Tinh và Lưu Hinh Đình xuống xe, đám đông ồn ào bỗng im lặng, như bị vẻ đẹp làm cho choáng váng, lúc lâu sau mới định thần trở lại.


Một tia sáng lóe lên trong mắt bà lão, bà ta nhìn chiếc xe hơi sang trọng đắt tiền rồi nhìn hai cô gái ăn mặc thời thượng, những loại người có tiền này thường không quan tâm đến chút tiền ít ỏi, xem ra lần này sẽ kiếm được một món hời lớn!


Lát nữa, khi đòi tiền bà ta phải nói ra cái giá gấp đôi mới được!


Bà ta nháy mắt với đứa cháu gái, tiếng khóc của cô bé đột nhiên to lên, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt không ngừng rơi: “Bà ơi! Bà đừng chết – Hề Hề sợ lắm…”


Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên một suy nghĩ sâu xa, cô bé khóc không thành tiếng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi không giống như là đang giả vờ, nếu tất cả chuyện này chỉ là một vở kịch, thì Dạ Cô Tinh không khỏi hoài nghi đứa bé này rất giống với cô, mượn xác hoàn hồn, chết rồi sống lại!


Đường Hề Hề lúc này thật sự rất sợ hãi, không phải là sợ bà sẽ chết, mà là nếu mình khóc không ra thì sẽ bị bà đánh, cô bé không muốn bị đánh, vậy nên cô bé nhất định phải khóc!


Nghĩ đến đây, sống mũi và mắt cô bé cay xè, lập tức khóc òa lên.


“Cháu xin mọi người, hãy cứu bà cháu đi! Bà cháu bị xe đâm, các cô chú ơi, các anh chị ơi, cháu xin mọi người…”


Nước mắt của trẻ con dễ dàng nhận được sự đồng cảm từ những người đang quan sát, một số người thì mắt đỏ hoe và một số người phụ nữ thì giống như người mẹ nhẹ nhàng an ủi và nói chuyện—


“Đâm vào người ta mà không nói một câu, đây là có ý gì?”


“Ăn mặc thì sang trọng, nhưng không ngờ lòng dạ lại độc ác thế!”


“Tôi nói nghe nè cô gái, cô mau chóng đỡ người ta dậy đi rồi đưa đi bệnh viện, nhỡ điều trị chậm trễ thì bệnh tình sẽ chuyện biến xấu đi đấy!”


“Đừng đừng đừng! Ông à, ông đừng thêm phiền phức, còn chưa biết bà lão này bị thương ở đâu, không thể tùy tiện di chuyển được, nhỡ đâu sẽ làm vấn đề càng nghiêm trọng thêm!”


“Hóa ra là như vậy, vậy gọi xe cấp cứu trước, còn nữa phải gọi cả cảnh sát, đây cũng được gọi là tai nạn giao thông….”


Sau đó, một người nhiệt tình trên đường lấy điện thoại của họ ra và gọi cho 120 trước, rồi sau đó gọi cho 110.


Trong suốt quá trình, Dạ Cô Tinh và Lưu Hinh Đình chỉ đứng yên, im lặng quan sát, như làm ngơ trước ánh mắt và những lời trách móc của mọi người.


Đúng lúc này, cô bé buồn bã khóc to tiến về phía trước và định đánh vào người của Dạ Cô Tinh, nhưng cô bé không hề nghĩ rằng cô sớm đã đề phòng, cô nhẹ nhàng lùi lại nửa bước, hơi nghiêng người sang một bên, khi cô bé kia chạy tới, cô đã nắm lấy cổ tay và giúp cô bé giữ thăng bằng.


Với thái độ hòa nhã và nụ cười thân thiện: “Em gái, em không sao chứ? Phải cẩn thận không tí ngã đấy, bây giờ em đã đứng được vững chưa?”


Nào ngờ Đường Hề Hề lại đánh lên tay của Dạ Cô Tinh: “Ai bảo cô bắt tôi! Tôi muốn chú cảnh sát bắt cô nhốt vào tù và sẽ không bao giờ được thả ra! Vì cô đã đâm vào bà tôi!”


Dạ Cô Tinh giang hai tay ra, bất lực thở dài, vẻ mặt buồn bực: “Em gái, nếu em nói dối thì sẽ bị sói ăn thịt đấy, xe của chị có đâm vào bà em hay không, em đứng bên cạnh thấy rõ mà, sao có thế tùy tiện nói dối như thế?”


Cơ thể của Đường Hề Hề bỗng run rẩy, so với bị bà nội đánh thì bị sói ăn thịt còn đáng sợ hơn!


“Huhu – cháu không muốn bị ăn thịt! Hề Hề sẽ không bao giờ nói dối nữa! Đừng để sói ăn thịt Hề Hề…”


Nghe xong cuộc nói chuyện này, mọi người nhìn nhau rồi nhanh chóng phản ứng lại.


“Chẳng lẽ bà lão này đang nói dối à?”


“Trời ơi! Đây chẳng phải là kẻ ăn vạ phiên bản đời thực sao?”


“Lẽ nào chúng ta đã hiểu lầm hai cô gái này?”


“Bà lão này cũng thật là đáng ghét, dám bắt theo cháu gái đi nói dối để lấy lòng cảm thông! Đáng ghét–”


Đường Hề Hề vẫn đang khóc, Dạ Cô Tinh cũng là một người mẹ, tuy cô không thích đứa bé hay nói dối này lắm, nhưng cô cũng cảm thấy thương xót, khẽ thở dài rồi cô đưa tay lên xoa xoa mái tóc của cô bé mà không hề sợ bẩn.


Từ khi cha mẹ của Đường Hề Hề bỏ đi, cô bé luôn sống cùng bà nội và cô ruột, bà nội ngày nào cũng ra ngoài nhặt rác, về đến nhà thì bắt đầu chửi bới ầm ĩ, cô thì ngày não cũng trang điểm đẹp đẽ, còn cướp tiền của bà nội, thường xuyên đi chơi tới tận nửa đêm mới về nhà.


Cô bé rất nhớ cha mẹ, ông bà ngoại cũng rất thương cô bé, trước đây cô bé muốn mua gì, mẹ cô đều mua cho, bây giờ chỉ cần cô nói một câu là bà nội đã đánh cho một trận.


Cô bé nghĩ mẹ của mình là người phụ nữ đẹp nhất trên đời này, nhưng người phụ nữ trước mặt cô bé bây giờ còn đẹp hơn cả mẹ mình, bàn tay của cô ấy rất ấm áp và còn mỉm cười với cô bé, không véo mạnh vào đùi mình như cô cô.


“Chị ơi, Hề Hề sẽ không bao giờ nói dối nữa, chị đừng để con sói ăn thịt Hề Hề nhé?”


Dạ Cô Tinh mỉm cười hiền hậu: “Vậy em nói cho chị nghe, bà nội em làm sao thế? Không nó dối thì mới là đứa bé ngoan.”


Trên khuôn mặt nhỏ cô bé bỗng chốc hiện lên chút sợ hãi, vội vã lắc đầu: “Hề Hề không nói dối, chị đừng để sói ăn thịt em! Bà nội ngủ say trên cái mui xe rồi!” Sau đó bí mật đặt một ngón tay để lên môi: “Suỵt! bà nỗi sẽ tỉnh lại nếu chị đưa tiền!”


Tuy giọng nói của cô bé hơi nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều vểnh tai lên chăm chú lắng nghe, và nghe thấy hết cuộc đối thoại, trong lòng họ đã hiểu rõ – quả nhiên đã gặp phải kẻ ăn vạ!


Lúc này, bà lão nằm trên mui xe vốn dĩ bất động, nhưng lại bất ngờ bật dậy kéo cô bé về phía trước hai bước, bà ta giơ tay tát mạnh và mặt cô bé, âm thanh trong trẻo, cô bé khóc òa lên và nửa bên mặt của cô bị đánh đến xưng tấy.


“Con ranh này! Mày đang nói linh tinh cái gì đấy? Mau im mồm vào cho tao!”


Tập tức mọi người xung quanh đều tức giận—


“Cái bà lão này, sao bà có thể ra tay đánh con bé chứ? Có cái gì mà không thể từ từ nói, nhất định phải lấy đứa bé ra xả giận vậy sao?”


“Vốn dĩ là bà tự làm sai, sao có thể để con bé cùng mình đi lừa gạt tiền người khác, thấy chuyện đã bị lộ không biết hối hận mà còn đánh con bé! Bà có bị điên không vậy?”


“Người sống cần mặt, cây sống cần vỏ, trông bà cũng có tuổi rồi vậy mà không ngờ cái mặt lai dày đến thế!”


“Đúng là cái loại không có đạo đức! Loại người như bà không xứng được mọi người tôn trọng!”


Bà lão nghe vậy thì trợn tròn hai mắt, chống tay lên hông chửi rủa ầm ĩ lên: “Bố cái loại rùa rụt cổ chúng mày! Tao dạy dỗ cháu tao thì liên quan gì đến chúng mày! Đừng có mà ở đây xen vào chuyện của người khác, đừng tưởng tao già mà dễ bắt nạt!”


Dáng vẻ hùng hổ như thế, đâu có giống bị xe đâm chút nào đâu!


Sự thật đã bày ra trước mắt, không đánh đã khai!


Mặc kệ những lời chỉ trỏ của mọi người, bà lão chống nạnh đi thẳng đến phía Dạ Cô Tinh, đôi mắt già nua lóe lên: “Cô đầm vào tôi, có phải nên bồi thường không?”


Dạ Cô Tinh khoanh tay trước ngực, nhưng không nói gì.


Bà lão bị ánh mắt đó làm cho rợn cả tóc gáy, muốt miếng nước bọt: “Tôi bị đau ở lưng, cô phải chịu trách nhiệm!” Rõ ràng là miệng hùm gan thỉ, vẻ mặt hùng hổ dọa người hiện ra.


“Thế à? Sao tôi lại nhớ bà là người tự mình đâm vào nhỉ?”


“Cái gì, tôi không có ngốc đâu mà tự đi đâm vào xe của cô! Không phải nói nhiều, thiếu một đồng cũng đừng hòng đi được!” Bà lão duỗi năm ngón tay ra trước mặt Dạ Cô Tinh.


“Năm trăm?” Dạ Cô Tinh thích thú.


“Xí- nếu không đưa đủ năm mươi nghìn, hôm nay các người đừng hòng đi được! Đợi cảnh sát đến, các người có muốn đi cũng không được!”


“Ồ, vậy chúng tôi đợi cảnh sát đến.”


Ánh mắt bà lão hoảng hốt, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại, nói nhỏ chỉ đủ để Dạ Cô Tinh nghe thấy: “Tôi nói cho cô biết, dù cảnh sát đến cũng không có tác dụng, đoạn đường này vốn không có camera!”


“Ồ? Sao bà biết đoạn đường này không có camera!”


Bà lão sợ cô không tin, nếu cô thực sự chờ cảnh sát tới thì kế hoạch của bà ta coi như xong, không chừng còn bị bắt nhốt vào đồn cảnh sát!


“Bạn trai của con gái tôi là đội trưởng đội cảnh sát giao thông! Đích thân nó nói cho tôi biết, còn có thể sai sao? Tôi khuyên cô, tốt nhất là nên ngoan ngoãn đền tiền, nếu không chờ đến lúc con rể tôi đến thì không hay đâu!”


“Con rể của bà?”


“Lý Quốc Dân, đội trưởng đội cảnh sát giao thông ở Cảnh Lâm! Sợ chưa!”


Sau khi lấy được thông tin cần thiết, Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng cẩn thận cất máy ghi âm, hơi quay đầu lại, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lưu Hinh Đình, bà lão cũng nhìn theo ánh mắt của Dạ Cô Tinh, bà ta đột nhiên trợn tròn hai mắt giống như là gặp phải ma!


“Lưu, Lưu Hinh Đình? Sao lại là cô? Không phải là cô đã bị gã xuống vách núi, rơi xuống biển và chết rồi sao? Cô… rốt cuộc thì cô là ma hay người vậy? Tôi nói cho cô biết, giữa ban ngày ban mặt, tôi không sợ cô đâu nhá!”


Đôi mắt Dạ Cô Tinh hiện lên vẻ lạnh lùng, đúng là oan gia ngõ hẹp, tự nhiên gặp các bà mẹ độc ác kia của Đường Vũ Mô!


Sau khi cha con nhà họ Lâm bị kết án, nhà họ Lâm sụp đổ, Đường Vũ Mô và Lâm Hiểu Vi đều bị ngồi tù, cũng coi như những oan ức của Lưu Hinh Đình trong quá khứ được giải tỏa, Dạ Cô Tinh lập tức rút lui và không thủ tiêu triệt để, để lại cho mấy người Đường Vũ Thi này một con đường sống, nhưng cuộc sống hiện tại lại không bằng lúc trước.


Nghe nói, Đường Vũ Thi đã nhiều lần tìm đến nhà nhọ Giang và muốn nhờ Giang Vũ Tinh giúp đỡ, nhưng thậm chí còn chưa được vào đến cửa thì đã bị bảo vệ chặn lại và đấm cho một cái vào mũi.


Bà Đường phải nuôi cháu gái, cùng với số tiền tiết kiệm ít ỏi còn lại, chắc hẳn cuộc sống cũng rất khó khăn.


Vì để hai người có thể sống sót, mà hai bà cháu phải nếm trải sự cay đắng của thế gian, chịu đủ mọi khinh bỉ của mọi người, có lẽ còn khó chịu hơn cái chết.


Đặc biệt là Đường Vũ Thi, từ sau khi Đường Vũ Mô phát tài dựa vào nhà họ Lâm, cuộc sống của cô ta rất sung sướng, tiêu xài hoang phí và không phải tiết kiệm, bây giờ, Đường Vũ Mô phá sản, cô ta mất đi chỗ dựa, không thể không tự tìm đường lui, nhưng vai thì không kiêng được, tay thì không cầm được, ngay cả thiết kế thời trang học mấy năm nhưng chũng chỉ là bình hoa trong tủ kính!


Như người ta thường nói, từ khổ lên sướng thì dễ, nhưng từ sướng xuống khổ thì rất khó khăn.


Làm thế nào để có thể sống qua những ngày thắt lưng buộc bụng, và không đủ cơm ăn áo mặc khi bạn đã quen với việc tiêu xài hoang phí!


Sau nếm trải đủ mọi khó khăn, Đường Vũ Thi lựa chọn con đường nhanh nhất – chính là kết bạn với người giàu, dùng sắc đẹp để hầu hạ người khác!


Tuy nhiên, giới hạn tiếp xúc của cô ta chỉ dừng lại ở trong phạm vi đội trưởng giao thông, và còn cách xa những người giàu có thực sự!


Không ngờ, Đường Vũ Thi lại ngấm ngầm dụ dỗ mẹ của mình để làm ra những chuyện đê tiện như vậy, vì bà lão này là một người không có não nên bà ta đã làm theo!


Lần này rơi vào tay cô, không chết thì cũng sẽ bị lột da!


Lưu Hinh Đình nở một nụ cười khích lệ, còn Dạ Cô Tinh thì siết chặt tay cô ấy, hi vọng có thể giúp cô ấy cam đảm đối mặt với nỗi đau.


Năm đó, Lưu Hinh Đình bị sảy thai, chắc chắn có liên quan đến bà lão này và Đường Vũ Thi! Không hiểu sao, tự nhiên Dạ Cô Tinh lại nghĩ đến Kỷ Tình, một mụ phù thủy cũng ác độc không kém!


Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên, xe cảnh sát và xe cứu thương đã đến.


Dạ Cô Tinh mỉm cười nhìn bà lão ngu ngốc kia, hạ giọng nói với bà ta: “Chuẩn bị vào mà ở cùng con dâu bà đi!” Đường Vũ Mô đã bị kết án tử hình, cũng đã sớm thi hành án rồi, bây giờ bà già này vào đó, chỉ còn có thể gặp con dâu Lâm Hiểu Vi.


Cơ mặt của bà lão giật giật, nhưng bà ta kiên quyết không nói, điệu bộ như chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, trong lòng nắm chắc là không có camera, dù cảnh sát có đến thì cũng không thể làm gì được bà ta, có đánh chết cũng không thừa nhận!


Đừng tưởng rằng chút chuyện nhỏ này mà có thể khiến bà ta sợ hãi!


Ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm về phía Lưu Hinh Đình đang đứng một bên: “Mày đúng là một con chó vô ơn bội nghĩa, mày đã quên, khi đó là ai cho mày chỗ ăn chỗ ở, cho mày ở một nơi tránh mưa tránh gió rồi ư?”


Cô ấy lạnh lùng nhếch môi: “Khi bà lừa tôi uống thuốc phá thai, thì mọi ân tình và cảm kích đã không còn nữa, Đường Vũ Mô có kết cục như này hôm nay là anh ta đáng đời! Còn bà là một người mẹ, dạy con không tốt rồi để nó đi vào con đường bất chính, chính vì cái thói hám lợi trước mắt và sự nuông chiều của bà, nên mới hại chết anh ta!”


Bà Đường bị sốc, xém chút nữa ngã quỵ, tiến lên hai bước, đưa tay ra định xé rách cái miệng của Lưu Hinh Đình: “Ai cho mày ăn nói linh tinh! Đồ khốn! Cái loại gái điếm không biết xấu hổ!”


Lưu Hinh Đình là một người được đào tào chuyên nghiệp, hiện tại tình cảm trong quá khứ đã không còn, vậy nên cô ấy cũng không cần phải kiêng nể gì nữa, cô ấy vươn tay ra chặn bà ta lại, rồi dứt khoát kẹp chặt cổ tay người kia, dần dần bóp chặt: “Tôi cảnh cáo bà, đừng có mà chọc đến tôi! Bà tưởng tôi vẫn còn là Lưu Hinh Đình luôn cúi đầu nhẫn nhục và mặc cho bà bắt nạt khi xưa sao?”


“Cảnh sát đây! Có chuyện gì rảy ra vậy? Mọi người mau tránh ra!”


Lưu Hinh Đình bỏ tay bà ta ra, lạnh lùng mỉm cười: “Cứ từ từ, kịch hay còn ở phía sau, bà cứ từ từ xem….”


Chương 80: Cục cảnh sát mời, một chiếc cúc áo.


Khi cảnh sát đến, đám đông ồn ào lập tức im lặng. Một người đàn ông vạm vỡ mặc cảnh phục bước tới, nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”


Bà lão sợ hãi lùi về phía sau rồi chỉ vào Dạ Cô Tinh, vội vàng nói: “Đồng chí cảnh sát, cô ta đâm vào người khác nhưng không thừa nhận!”


Cảnh sát kia nhìn một lượt bà lão từ trên xuống, lịch sự hỏi: “Bà cụ, có bị thương ở đâu không?” Ánh mắt của anh ta khá sắc bén.


Bà Đường giật mình, nhanh chóng đỡ lấy eo: “Ui yaa- chắc cái lưng này bị trẹo rồi, chân cũng bị sưng đau, tức ngực, sắp không thở nổi nữa rồi.”


Về câu trả lời của bà lão, trí óc lanh lợi của anh cảnh sát vẫn giữ nguyên thái độ, và quay sang một người có liên quan khác nhưng vẫn luôn giữ im lặng.


Vừa nhìn cái, trời ơi, đúng là người đẹp đây rồi, rồi anh ta liếc nhìn chiếc xe Lamborghini đâm vào bà lão, lúc này trong đầu anh ta đoán rằng chắc đây là cô chủ nhà nào đó rảy ra chuyện, không nói ra được câu xin lỗi, nhưng anh ta cũng không hề ngốc, hành động của bà lão này trông cũng có chút bất thường, dù thế nào đi nữa thì cũng phải hỏi cho rõ đã rồi mới có thể kết luận được, làm cái nghề này của các anh ta, điều cấm kỵ nhất là phỏng đoán linh tinh.


“Cô gái này, những gì bà lão vừa nói, cô có muốn phản bác không?”


Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh ta, rõ ràng là rất hài lòng với thái độ này, sắc mặt cũng dần dịu dàng, nói: “Có.”


Anh cảnh sát kia sửng sốt, và nhanh chóng phản ứng lại: “Cô có điều gì muốn nói thì mau nói đi, cảnh sát chúng tôi sẽ không để người tốt phải chịu oan ức, và bỏ qua cho kẻ xấu.”


Dạ Cô Tinh nói ra sự thật, từ chuyện bà lão tự nằm lên mui xe của mình cho đến việc yêu cầu cô bồi thường năm mươi nghìn, sự thật được phơi bày trước mặt cảnh sát và đám đông xung quanh.


Trong lúc cô nói, bà Đường liên tục mở miệng muốn xen vào, nhưng đều bị cảnh sát quát cho phải im miệng.


“Ý của cô là gặp phải kẻ lừa đảo?” Cảnh sát nhíu mày.


Dạ Cô Tinh giang hai tay ra: “Chính là như thế.”


Bà lão thấy vậy, hai mắt tức giận, lập tức phát cáu: “Được lắm, cái con bé này, dám nói dối trắng trợn! Rõ ràng là cô đâm vào tôi mà bây giờ lại còn đổ oan cho tôi trước mặt các đồng chí cảnh sát, định trốn tránh trách nhiệm! Cô nói tôi lừa đảo, vậy cô có chứng cứ gì không?”


Dạ Cô Tinh mỉm cười: “Tôi thấy bây giờ bà khỏe mạnh như vậy, còn không nguy hiểm gì đến tính mạng, bà có chắc rằng mình thực sự bị xe đâm vào không?”


Bà lão chợt nhận ra mình đã vô tình đứng thẳng lưng khi nghe xong lời phản bác của cô, rồi bà ta lập tức cúi người và lấy tay đỡ lấy cái lưng, tiếp tục rên rỉ ầm ĩ lên.


“Tôi cũng già cả rồi, xương khớp không được như thanh niên mấy người, đụng một tí là đau!” Nước mắt nước mũi chảy ra, nói không ra được nỗi khổ.


Nhân viên cứu hộ định bước tới, nhưng lại bị lời nói tiếp theo của Dạ Cô Tinh làm cho sững sờ: “Khi cách bà ta năm mét là xe đã dừng rồi, ngay cả quần áo của bà ta còn chưa chạm đến, bây giờ thế này….” Cô khẽ thởi dài, ánh mắt lộ ra vẻ bất lực: “Tôi cũng chẳng biết nên nói thế nào nữa.”


“Aaa, ui da….” Bà Đường vội vàng nhìn vào nhân viên cứu hộ lớn tiếng nói: “Các người còn đứng đó làm gì? Tôi bị xem đâm vào, các người có phải là muốn tôi chết không?”


Hai bên đang rất căng thẳng, nhân viên cứu hộ cũng không định hình được, chỉ đứng yên tại chỗ, không tiến mà cũng không lùi bước. Thành thật mà nói, bà lão lớn tiếng rõ ràng rồi còn sai bảo người khác rất hùng hồn nữa, trông không có chút nào giống một người bị tai nạn.


Bà ta nhìn thấy mọi người không ai nhúc nhích gì, thì giậm chân, rùng mình mắng chửi vào mặt Dạ Cô Tinh: “Cô đúng là cái loại ngậm máu phun người, không nhận sai xin lỗi thì thôi đi, lại còn vu khống tôi? Đồng chí cảnh sát, cậu không được tin cô ta!”


Lúc này, một cảnh sát khác chen lấn đám đông tiến lên, thì thầm nói: “Đội trưởng, đoạn đường này không có lắp đặt thiết bị giám sát.”


“Vậy máy giám sát ở ngã tư thì sao?”


“Ở đây đúng điểm mù, không quay đến.”


“Ừ, tôi biết rồi.”


Hai người thì thầm to nhỏ với nhau, nhưng Dạ Cô Tinh và bà Đường cách đó không xa đều nghe thấy hết.


Trong mắt bà ta hiện lên một tia đắc ý, xem ra con gái không hề lừa bà ta, quả nhiên không có camera.


Đây là lần thứ ba bà ta làm loại chuyện này, hai lần trước bọn họ đều có thái độ chỉ muốn giải quyết nhanh cho xong chuyện, nên đưa tiền cho bà ta rồi đi luôn, giá giao động khoảng năm nghìn đến mười nghìn, dễ kiếm tiền hơn nhiều so với việc bà ta đi nhặt rác, vỏ chai nhựa, cứ ở đoạn đường này và sử dụng chiêu trò này, nếu gặp phải người không thích phiền phức thì sẽ ngoan ngoãn đưa tiền.


Tuy nhiên, lần này gặp rắc rối lớn là động đến cả đồn cảnh sát.


Lúc đầu bà ta còn có chút hoang mang vì sợ mình sẽ bị bắt, nhưng bây giờ nghe nói không có camera giám sát, không tìm được chứng cứ, dù diêm vương có đến thì cũng không làm gì được bà ta.


“Vì hiện trường không có camera giám sát, mà bây giờ lời khai của hai bên mâu thuẫn với nhau, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra rồi tìm ra chân tướng, trước đó, phiền hai vị cùng chúng tôi về đồn để lập biên bản.”


Dạ Cô Tinh lắc đầu nhìn bà lão tỏ vẻ xin lỗi, nhưng trong ánh mắt cô hiện lên một tia giễu cợt: “Trên mui xe của tôi có camera.”


Như một viên đá làm khơi dậy cơn sóng! Bà lão ngạc nhiên mở to hai mắt, đôi chân lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.


Dạ Cô Tinh nhìn Lưu Hinh Đình và gật đầu với cô ấy, Lưu Hinh Đình hiểu ý, mở cửa xe, cúi người vào, một lát sau lấy ra một chiếc thẻ nhớ: “Đồng chí cảnh sát, sự thật nằm ở trong này, hi vọng các anh có thể điều tra kỹ càng và tìm ra chân tướng.”


Cảnh sát giơ tay ra cầm lấy, sự việc đã phát triển đến mức này, đúng sai đã rõ ràng, sắc mặt tái nhợt và ánh mắt bối rối của bà lão đã nói lên sự thật.


“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ phá án một cách công bằng.”


Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu nói: “Làm phiền các anh rồi.” Sau đó đưa bút ghi âm cho đối phương rồi cười: “Các anh nghe kỹ vào, không chừng sẽ thu thập được nhiều thứ đó?”


Anh cảnh sát sửng sốt, nhưng Dạ Cô Tinh sớm đã quay đầu lại, mỉm cười với Lưu Hinh Đình: “Em đói rồi, mình đi ăn cơm đi.”


Lưu Hinh Đình liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của bà lão, rồi nhanh chóng quay đi, trong đáy mắt không còn sự sợ hãi nữa, khẽ mỉm cười đáp lại: “Chị nhớ ra rồi, ở đường San Hô có một nhà hàng Sashimi ngon lắm, chúng ta đến ăn thử đi?”


Hai cậu cảnh sát mỗi người một bên đỡ bà lão, với giọng điệu xử lý việc công: “Mời bà đến đồn cảnh sát một chuyến.”


Bà Đường hoàn toàn hoảng sợ, vừa nghe thấy câu muốn đưa bà ta đến đồn cảnh sát, không chừng còn phải ăn cơm tù, vẻ điềm tĩnh đã suy sụp, bà ta bật khóc và hét lên: “Đồng chí cảnh sát, tôi biết mình sai rồi, tôi không nên lừa người khác! Xin các cậu hãy tha cho tôi…. tôi còn cần chăn sóc cháu gái!”


Khi nghe thấy tiếng bà nội khóc, Đường Hề Hề được một người qua đường tốt bụng ôm vào lòng, rồi cô bé cũng khóc theo, nức nở hét lên: “Bà… bà ơi….”


Hai cậu cảnh sát thấy vậy cũng bất lực, bà lão có chết cũng không chịu đi, họ chỉ có thể dùng còng khóa tay như những tội phạm khác! Còn có thêm một đứa bé nữa, thật là sứt đầu mẻ trán!


“Đội trưởng, anh xem…”


“Đưa về đồn hết đi, dù sao cũng chỉ là làm cái biên bản thôi, bà cũng đừng có sợ.”


Bà Đường nghe vậy rõ ràng không tin: “Tôi không đến đồn cảnh sát! Tôi…. tôi không được khỏe, tôi muốn đi bệnh viện! Đúng vậy! Tôi muốn đến bệnh viện kiểm tra…”


Gặp phải một người không biết điều đã hóc búa lắm rồi, quan trọng là bà lão này khiến người ta phải bó tay, phải khó xử, không cần biết đối phương có thực sự khó chịu không hay chỉ là giả vờ để trốn tránh, họ cũng không thể ngăn cản để bác sĩ đến kiểm tra.


Anh cảnh sát trưởng nhíu mày ra hiệu với nhân viên y tế gần đó: “Đưa đến bệnh viện trước, chúng tôi sẽ theo sau, nhớ là phải trông chừng cẩn thận đừng để người chạy trốn.”


Dạ Cô Tinh và Lưu Hinh Đình sớm đã lên xe và rời đi, sau đó sự việc được giải quyết như thế nào, đã không còn liên quan đến bọn họ nữa.


Hai người họ đã đến nhà hàng mà Lưu Hinh Đình giới thiệu, phong cách trang trí thoáng đãng, không gian thoải mái, có lẽ là do giá cả đắt đỏ nên lượng khách đến đây không nhiều, đồ ăn thì sạch sẽ và ngon miệng.


Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, trong cuộc nói chuyện cũng không hề nhắc tới người và chuyện liên quan đến nhà họ Đường, giống như vừa nãy chưa từng rảy ra chuyện gì.


Một số người đã được định sẵn sẽ bị chôn vùi ở thế gian, có những chuyện cuối cũng cũng sẽ biến mất theo gió và không còn tồn tại.


Tình cảm có thể vượt qua được thời gian, nhưng không thể chịu được sự phản bội.


Sau khi ăn no, Dạ Cô Tinh cầm ly nước chanh, nhìn bọt khí nổi trong trong chất lỏng trong suốt, cô dùng ống hút khuấy nó lên, trông tâm trạng có vẻ tốt.


Lưu Hinh Đình ăn nốt miếng Sashimi cuối cùng trên đĩa, rồi lấy khăn giấy lau miệng, mỗi cử động đều uyển chuyển đẹp như tranh vẽ, đây mới chính là Dạ Thập Nhị kiêu ngạo!


Không bỏ sót động tác Lưu Hinh Đình giơ tay lên nhìn đồng hồ, Dạ Cô Tinh nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì à?”


“Đến sân bay đón một người bạn.”


“Bạn?” Dạ Cô Tinh cười: “Con trai à?”


“Ừ.” Lư Hinh Đình gật đầu.


“Người yêu?”


Lưu Hinh Đình nhún vai: “Chuyện của sau này, ai mà biết được?”


Dạ Cô Tinh hơi sững sờ, tuy rằng nụ cười vẫn không thay đổi nhưng trong mắt lại có chút thận trọng, thì thẩm hỏi: “Chị quên được không?”


“Sớn đã quên rồi.”


“Thật á?”


Lưu Hinh Đình mỉm cười nhẹ nhàng với cô ấy: “Em đúng là cái đồ lắm chuyện! Người thì cũng đã chết rồi, dù oán hận thế nào cũng nên bỏ thôi, cũng không nên tự làm khó mình? Chỉ là đáng thương cho đứa bé chưa được trào đời….” Cô ấy thở dài, rồi mỉm cười nói tiếp: “Thôi, đều đã là chuyện cũ rồi, không nhắc tới nữa. Chị mới đi được một phần ba cuộc đời, sau này còn một đoạn đường dài nữa cơ mà!”


Dạ Cô Tinh cũng cười theo: “Thập Nhị, không có ai hi vọng chị hạnh phúc hơn em đâu.”


Lưu Hinh Đình vưa tay ra quẹt lên sống mũi của cô, nở nụ cười tươi nói: “Biết rồi, biết rồi! Nhất Nhất là tốt nhất, được chưa?”


“Xí— không có thành ý tí nào!” Dạ Cô Tinh bĩu môi.


“Thế nào mới gọi là có thành ý?”


Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt: “Dù sao thì chị cũng nắm giữ tài chính của Tinh Huy và Hoành Dạ rồi, thêm cái Ôn Thị nữa chắc cũng không sao đâu nhỉ?”


Lưu Hinh Đình ngây người cười: “Đúng là một tiểu tư sản, bóc lột tận tâm tận lực quá ha!”


“Thế, em coi như là chị đồng ý rồi nhé!” Nói xong, đứng dậy bỏ đi, như kiểu sợ rằng đối phương sẽ hối hận.


Lưu Hinh Đình mỉm cười một cách bất lực, trên thế giới này cô ấy vẫn còn có người thân, không phải sao?


Dạ Cô Tinh vừa quẹt thẻ xong định ký hóa đơn, lại nghe thấy tiếng bước chân của một nhóm người trên lầu, cô không có thói quen nhìn xung quang, chỉ tập trung làm việc của mình, đưa hóa đơn cho nhân viên thu ngân, Dạ Cô Tinh lấy lại thẻ, tiếng bước chân của nhóm người càng lúc càng gần.


Cô khẽ cau mày rồi xoay người bước đi, cô luôn không để mắt tới những thứ mình không quan tâm, mặc dù cô đã nhanh chóng né tránh đi nhưng vẫn không tránh khỏi va chạm với đối phương.


Đột nhiên cô ngước mắt lên, khuôn mặt tuấn tú và nụ cười xấu xa của người đàn ông hiện ra, ánh mắt Dạ Cô Tinh hơi giật mình, kinh ngạc, nhưng giây tiếp theo, đã trở lại bình thường và bình thản.


“Anh Giang.”


Giang Hạo Đình đột nhiên tỉnh táo lại, trong mắt che giấu cảm xúc phức tạp, lễ phép chào hỏi: “Cô… An.”


Đúng vậy, người phụ nữ này chính là vợ của An Tuyển Hoàng, và là mẹ của người thừa kế tương lai của nhà họ An, cô là một người luôn kín tiếng và các dòng họ khác ở Bắc Kinh đều phải kiêng nể.


Trận chiến khiến nhà họ Tần bị tổn hao binh tướng, suy sụp và không còn khả năng khôi phục, vậy nên nhà họ Kỷ, nhà họ Giang chỉ có thể lặng lẽ quan sát và không làm chuyện gì để lâm vào cảnh khốn cùng, chỉ cần một câu nói của người phụ nữ này, nhà họ Tần từ nguy thành an, ngược lại còn nhắm vào ngay hai nhà họ Kỷ và nhà họ Giang!


Ngược lại, nhà họ An rút lui giữa cơn bão, để lại ván cờ dang dở cho ba nhà còn lại. Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, ngay cả anh ta cũng phải than thở về tính toán quá hoàn hảo của đối phương, lúc đầu anh ta đã đánh giá thấp người phụ nữ này!


Không muốn nói chuyện với người này, Dạ Cô Tinh bước sang một bên muốn đi, nhưng lại bị Giang Hạo Đình chặn đường, một lũ bạn đểu đằng sau anh ta bắt đầu ầm ĩ phụ họa theo.


“Có chuyện gì?” Biểu cảm của cô có chút khó chịu.


Giang Hạo Đình cúi người nhặt lên một chiếc cúc áo màu đen, nhìn lên người Dạ Cô Tinh, không kiêng nể gì nhìn thẳng vào vòng eo thon thả của cô, đưa tay ra trước mặt: “Xem ra chất lượng quần áo không tốt lắm.”


Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhìn anh ta, cũng không đưa tay ra cầm lấy: “Không cần anh Giang phải quan tâm.” Nói xong, cô sải bước về phía Lưu Hinh Đình đã đợi sẵn ở trước cửa.


Lần này, Giang Hạo Đình không ngăn cô lại, nhìn bóng lưng thon thả của người phụ nữ khuất dần, trong lòng anh ta có một nỗi buồn chua sót không thể diễn tả, mí mắt khẽ rủ xuống, che đi cảm xúc dâng trào trong đó, lòng bàn tay nắm chặt, anh ta bình tĩnh đặt chiếc cúc áo vào lòng bàn tay…


Hai người lên xe, Dạ Cô Tinh thắt dây an toàn rồi nhìn xuống, bị thiếu một chiếc cúc áo được trang trí ở bên hông, Dạ Cô Tinh bĩu môi, không hiểu tại sao cô lại nhớ đến chiếc váy tự mình xé rách, hơi bực mình, đáng lẽ lúc nãy cô nên lấy lại đồ, phòng Giang Hạo Đình và cái tên bệnh tận Kỷ Hạo Lâm kia lại dùng cùng một chiêu.


Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn nên kệ đi, thứ mà cô đã không cần, thì chắc người ta cũng không thèm giữ, không chừng là đã vứt ngay đi rồi, hơn nữa chỉ một cái cúc áo thì có thể đại diện cho cái gì?


“Nhất Nhất, diễm phúc của em đúng là dày quá ha!” Lưu Hinh Đình cười rất đúng tinh thần hóng chuyện.


Dạ Cô Tinh lườm một cái rồi không thèm đoái hoàn đến cô ấy.


“Chậc chậc chậc… nhìn cái mặt nè, cái ngực nè, cái eo và cái mông của em đi, quá tuyệt vời, hấp dẫn quá đi thôi!” Lưu Hinh Đình chống cằm, đưa mắt nhìn quanh người Dạ Cô Tinh, thở dài.


Dạ Cô Tinh nhếch môi, chăm chú quan sát đường.


“Thế mới thấy cậu An có diễm phúc ghê, hốt được một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc như vậy, đổi lại là chị thì chị cũng muốn đè ra yêu thương một phen.”


“Háo sắc.”


“Này! Nhất Nhất, nói thật đi, cậu An nhà em…. “trả bài” thế nào?”


Hai má Dạ Cô Tinh hơi đỏ, thì thầm nói: “Sao chị giống chị hai thế nhỉ!”


“Ồ, hóa ra Dạ Nhị cũng cùng đồng bọn à! Nói thật, khi còn làm việc ở phố Wall, chị thường nghe mọi người bàn tán về bí mật của cậu An, nghe nói, anh nhà em, không thích gần gũi với con gái, cứ nhìn thấy con gái là ghét, chị còn tưởng là gay cơ, nhưng ai ngờ lại bị em hốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK