Mục lục
Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: An Tuyển Hoàng uy vũ, các anh chị em


Ngay cả bản thân Tần Tư Thần cũng ngẩn ra. Rõ ràng nên là Dạ Cô Tinh bị xấu mặt, vì sao tất cả mọi người lại dùng ánh mắt xem thường ấy nhìn mình?


Khi ánh mắt rơi vào trên người mình, cô ta như nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng, tiếng kêu bén nhọn lại vang lên, mọi người chỉ cảm thấy màng nhĩ đau nhói.


“Ném đi.” Sắc mặt An Tuyển Hoàng hoàn toàn đen lại, ánh mắt không có ý tốt lướt qua nhà họ Tần, mang theo một cảm giác áp bách mạnh mẽ cùng răn đe.


Người nhà họ Tần đột nhiên kinh hãi, ớn lạnh!


Mặt già của Tần Sĩ đỏ lên, con gái xấu mặt trước công chúng, người làm cha như ông ta cũng mất mặt theo, nhanh chóng nháy mắt với vợ.


Lúc này Chương Thi Huệ mới kịp phản ứng lại, liên tiếp xin lỗi Dạ Cô Tinh: “An phu nhân, thật có lỗi, đứa trẻ này thất lễ rồi…” Vừa nói, vừa cố gắng đưa tay ra để kéo cô con gái đang ngã ngồi trên mặt đất, khắp người bừa bộn kia dậy.


Minh Chiêu, người đang chuẩn bị ra tay thấy thế, dưới sự ám chỉ của Dạ Cô Tinh, đã dừng hành động kéo người lại.


Tần Tư Thần nhìn dáng vẻ ăn nói khép nép của mẹ mình, thật sự cúi đầu trước mặt Dạ Cô Tinh cầu xin tha thứ trước mặt mọi người, một ngọn lửa vô danh xông lên thiêu rụi tất cả lý trí nhỏ nhoi của cô ta!


Không còn nổ ra trong im lặng, mà là diệt vong trong im lặng.


Hiển nhiên, Tần Tư Thần là kẻ đi trước. Dù sao mặt mũi của cô ta cũng đã mất hết, dù có chết cũng phải kéo thêm cái đệm lưng!


Chỉ thấy hai tay cô ta dùng sức chống lên, trở người ngồi dậy từ trong đống bừa bộn kia, chiếc váy dạ hội màu trắng bị dính canh thừa thịt nguội, theo động tác đứng dậy của cô ta, rớt xuống một mảng canh canh cặn cặn, mép váy tí tách nhỏ giọt, lọn tóc mang dầu, vẻ mặt nhăn nhó.


Một đôi đồng tử tức giận hung hăng nhìn chằm chằm nơi nào đó, mọi người đều nhìn theo ánh mắt của cô ta, liền thấy một người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng xanh bình tĩnh đứng đó, nụ cười không đổi, rõ ràng thân đang ở trong bão táp mưa sa, lại như người ngoài cuộc thờ ơ lạnh lùng.


“An phu nhân?” Tần Tư Thần cười mỉa mai, giọng nói bén nhọn, Chương Thi Huệ biến sắc, không còn quan tâm đến hình tượng đoan trang của mình nữa, bà ta lao tới, cố gắng bịt miệng con gái mình lại.


Tần Tư Thàn lắc mình né tránh, Chương Thi Huệ loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống, còn gia đình nhà anh cả nhà họ Tần thì không thèm đếm xỉa, ánh mắt lạnh lùng, chỉ hận không khiến nhà Tần Sĩ mất hết mặt mũi đi!


“Cô thì được xem là phu nhân cái gì? Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, chim sẻ chính là chim sẻ, dù có khoác lên cái áo lộng lẫy cũng không thể trở thành phượng hoàng! Con khỉ cũng chỉ là con khỉ, đội nón lên thì cũng không phải là người! Một minh tinh nhỏ bé, dựa vào cái gì mà đứng ở chỗ này, dựa vào cái gì mà để cho mọi người kính nể? Cô có tư cách gì? Tôi thấy cô chỉ là thứ… “


Bang ——-a——–


Không ai ngờ rằng An Tuyển Hoàng lại đột nhiên nổi giận, đợi khi mọi người kịp phản ứng, bà điên thốt ra những lời lẽ ngông cuồng kia theo hình parabol mà đáp đất, sau một âm thanh nặng nề, tiếng kêu đau đớn yếu ớt mà kìm nén của người phụ nữ vang lên sau đó, tay phải liều mạng che lại bụng dưới của mình, toàn thân co rút, có thể thấy được rằng một cước đó của An Tuyển Hoàng đã dùng bao nhiêu lực!


Một người đàn ông cường tráng còn không chịu nổi, huống chi là phụ nữ mảnh mai yếu đuối?


Sợ là, các cơ quan nội tạng đã bị thương tổn rồi…


Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn An Tuyển Hoàng trở nên kính sợ, vì hồng nhan mà tức giận, có thể loáng thoáng nhận ra được vị trí của cô gái này ở trong lòng anh.


Tiếng thét chói tai của Chương Thi Huệ vang lên, bà ta nhào lên trước, sắc mặt trắng bệch: “Con gái–”


Sắc mặt Tần Sĩ tái xanh, ánh mắt không tự chủ được mà liếc qua phía An Tuyển Hoàng, nhưng lại đụng phải ánh mắt sắc bén tràn đầy máu tanh của người đàn ông, toàn thân chấn động.


Không quan tâm đến đứa con gái đang toàn thân run rẩy, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cùng người vợ đang thất thố của mình, Tần Sĩ nở một nụ cười miễn cưỡng, có ý làm dịu tình hình: “Cậu An nguôi giận, là do tôi không nghiêm kỷ luật, đã mạo phạm đến An phu nhân” Tần Sĩ hung hăng trừng mắt nhìn Tần Tư Thần: “Đợi khi trở về tao sẽ xử lý cái loại không biết điều như mày sau! Còn không mau đi xin lỗi An phu nhân đi!”


Tần Tư Thần đã sớm đau đớn đến nỗi cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đang thiêu đốt, bụng dưới quặn thắt, thậm chí cô ta còn hoài nghi không biết tử cung có bị vỡ không, bởi vì cô ta cảm thấy một trận quặn đau lại lan tràn…


Mọi tế bào đều kêu lên vì đau đớn, cô ta cho rằng, trước mắt bao người, lại là ở tiệc đầy tháng, Dạ Cô Tinh nhất định sẽ không làm mọi chuyện huyên náo lớn hơn, mà sẽ chọn cách nhân nhượng vì lợi ích chung, nhẫn nhịn sự chế giễu của cô ta!


Tuy nhiên, cô ta trăm tính ngàn tính, lại tính sai phản ứng của An Tuyển Hoàng, đánh giá thấp vị trí của Dạ Cô Tinh trong lòng An Tuyển Hoàng!


Một người đàn ông động thủ với phụ nữ, vốn không phải là chuyện vẻ vang gì, nhưng anh không những làm được, mà còn làm rất hùng hồn, động thủ với cô ta trước mặt bao người, chẳng lẽ anh không sợ người khác bàn tán ư?


Tần Tư Thần tính sai, đâu chỉ có điểm này!


Dù là An Tuyển Hoàng hay là Dạ Cô Tinh, cho đến hiện tại đều không bao giờ cố kỵ ánh mắt của người khác, tùy tâm mà làm, nói đánh là đánh, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần cảm thấy sảng khoái, vui vẻ, hết giận, thì còn quan tâm gì đến việc người khác nghĩ thế nào làm gì?


Ôm Dạ Cô Tinh vào lòng, ánh mắt lạnh lùng của An Tuyển Hoàng quét nhìn xung quanh, ánh sáng mỏng lạnh lẽo giống như một lưỡi đao sắc bén ra khỏi vỏ bọc, như thể một giây sau, sẽ phải trở thành một vong hồn chết dưới lưỡi đao này.


“Người phụ nữ này, là vợ của An Tuyển Hoàng tôi, là nữ chủ nhân nhà họ An, xúc phạm cô ấy tương đương với xúc phạm nhà họ An, xúc phạm An Tuyển Hoàng tôi! Dù là ai đi chăng nữa, cũng không thể tha thứ được!” Tiếng nói trầm thấp bao bọc lấy sự sát phạt quyết đoán chợt vang lên trong sảnh, mang theo ý lạnh ngàn dặm cùng khí thế hào hùng.


Không ai sẽ khờ dại nghĩ rằng đây chỉ là lời nói đùa, chỉ vì người nói ra điều này là anh— An Tuyển Hoàng!


Ngay lúc mọi người đang sửng sốt, An Tuyển Hoàng cử động, một giây sau, trên tay người đàn ông xuất hiện một khẩu Chưởng Tâm Lôi toàn thân đen bóng, đó là khẩu súng lục tùy thân của An Tuyển Hoàng, lúc trước, khi hai người so tài ở sân tập bắn, Dạ Cô Tinh có nhìn thấy nó một lần, sau này cũng không thấy An Tuyển Hoàng lấy ra nữa.


Quả thực, người có thể khiến cho An Tuyển Hoàng tự mình rút súng ra, không nhiều lắm, đa số lần đều là do Minh Chiêu làm thay, hôm nay lại bởi vì vài câu nói điên khùng mà chĩa súng vào một người phụ nữ, Dạ Cô Tinh không khỏi buồn cười, ánh mắt chế nhạo nhìn về phía Tần Tư Thần, đời này của cô ta cũng coi như là sống không uổng phí rồi.


Khác với sự thờ ơ của Dạ Cô Tinh, mọi người thấy thế đều hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt họ dán chặt vào họng súng đen ngòm kia, trong đầu chỉ hiện ra một câu—– vương giả tức giận, máu chảy thành sông!


Tần Sĩ biến sắc, mồ hôi lạnh lăn xuống, đồng tử của Chương Thi Huệ co rút lại, không nhịn được mà hét lên một tiếng, dùng tay ôm chặt con gái mình hơn, thậm chí còn nghiêng người về phía trước, cố gắng che cho Tần Tư Thần.


Bà ta nhanh, nhưng động tác của An Tuyển Hoàng còn nhanh hơn, mọi thứ chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, mặc cho tâm tư của mọi người xoay chuyển không ngừng như thế nào, An Tuyển Hoàng giơ súng, nhắm bắn, bóp cò một cái, không chút dây dưa dài dòng.


Máu tươi văng tung tóe, tựa như dung nham nóng chảy dâng trào, Tần Tư Thần được Chương Thi Huệ bảo vệ trong vòng tay vốn không biết chuyện gì đã xảy ra, một giây tiếp theo đã trở thành vong hồn dưới nòng súng.


Hết thảy, là do cô ta tự làm tự chịu!


Nếu trách thì chỉ trách cô ta lại đâm vào tay An Tuyển Hoàng, nếu là Dạ Cô Tinh thì cô sẽ đưa ra một hình phạt nhỏ, nhưng An Tuyển Hoàng thì sẽ là một đòn mất mạng!


Máu tươi văng đầy mặt Chương Thi Huệ, gào thét liên tục, thê lương như ma, cuối cùng trợn trắng hai mắt, ngất đi.


Hai chân Tần Sĩ mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.


Tần Thiệu Bác lộ vẻ kinh hãi, nhìn em gái run rẩy hai cái, sau đó không nhúc nhích nữa, đũng quần nóng lên, chảy ra nước vàng.


Người nhà họ Tần sửng sốt, ngây người, ngẩn ra, choáng váng, động tác của An Tuyển Hoàng quá nhanh, còn không cho bọn họ thời gian để phản ứng!


Hai anh em nhà họ Tần đấu tranh gay gắt, Tần Tư Thần tự chuốc lấy nhục nhã, bọn họ mừng rỡ khoanh tay đứng nhìn, cho nên từ đầu đến cuối không nói một lời cầu xin, lại không ngờ rằng sẽ dẫn đến án mạng, cái này không chỉ là đấu tranh trong gia tộc nữa, bây giờ đã chọc giận nhà họ An, chỉ sợ toàn bộ nhà họ Tần đều phải cùng nhau gặp nạn!


Nếu để ông cụ Tần biết chuyện, chắc chắn là sẽ không gánh nổi hậu quả!


Nhà họ Tần vô duyên vô cớ bị chết mất một đứa cháu gái, tương đương với việc bị một cái tát thật mạnh vào mặt, chuyện sống chết của Tần Tư Thần là chuyện nhỏ, còn thể diện của nhà họ Tần mới là chuyện lớn!


Lúc này, Minh Triệt đã gạt đám người sang một bên, bước lên trước, sau khi kiểm tra xong thì trở về bên cạnh An Tuyển Hoàng, cung kính đáp lại, giọng nói không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để mọi người nghe thấy: “Đã chết.”


Hizzzz–


Một lời nói khơi gợi cả ngàn tầng sóng!


Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy bất an!


Tất nhiên, trong đó cũng không thiếu người đứng xem kịch vui, đa số họ đều xuất thân ở hắc đạo, hoặc có mối liên hệ chặt chẽ với hắc đạo, mạng sống trong mắt họ, chẳng qua chỉ là cỏ rác!


Ông cụ Tần không có ở đây, Tần Kỳ với tư cách là anh cả, chuyện như bây giờ, không cho phép ông ta lùi bước, chỉ hừ lạnh một tiếng, bỏ qua An Tuyển Hoàng đang có sắc mặt không mấy tốt lành, nhắm thẳng vào Dạ Cô Tinh: “An phu nhân, mặc dù lời nói của Tư Thần có chỗ mạo phạm, nhưng mà cũng không thể tàn nhẫn đến mức muốn lấy tính mạng của nó chứ! Chẳng lẽ cô coi nhà họ Tần chúng tôi là hạng mặc người khi dễ, chà đạp hay sao?”


Ôi chao! Không thể chọc vào An Tuyển Hoàng, nên tìm bước đột phá từ cô à? Dạ Cô Tinh mỉm cười, một nụ cười đặc biệt chế giễu.


Thật sự cho rằng cô là một quả hồng mềm à?


Ánh mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt anh tràn đầy sự dung túng, như muốn nói: Trời sập, anh gánh!


Đã như vậy, thì cô còn khách sáo làm gi? Người đàn ông của mình đã cứng rắn, thì cô đương nhiên cũng sẽ không nhẹ tay!


Cười một tiếng, người phụ nữ mặc một bộ đồ xanh trắng, xinh đẹp linh động uyển chuyển, ngay cả giọng nói cũng rất êm tai——


“Nghị trưởng Tần nói vậy là sai rồi! Lời nói của cô Tần, xúc phạm không chỉ một mình tôi, mà còn có cả chồng tôi, cùng toàn bộ nhà họ An! Tôi có thể không so đo với cô ta, xem như là chó điên sủa bậy, nhưng mà, thể diện của chồng tôi, của nhà họ An, thì phải tính như thế nào đây? Xưa nay nghe nói nhà họ Tần ở Bắc Kinh, dưới sự giáo dục nghiêm khắc của ông cụ Tần, nề nếp gia đình trong sạch, anh em hoà thuận, là danh môn đứng thứ nhất thứ nhì ở Bắc Kinh, cộng với ảnh hưởng của nhà họ Tần trong giới chính trị, có thể làm gia tộc gương mẫu! Thử hỏi, nếu có một ngày, nhà họ Tần cũng bị vả mặt ở trước mặt mọi người, ông với tư cách là con trai trưởng của nhà họ Tần, nên xử sự như thế nào?”


Tần Kỳ nghẹn họng, xử sự làm sao? Ông ta đương nhiên sẽ đánh trả không do dự! Nhưng mà, ông ta không thể trả lời như vậy, nếu không thì chính là đang lấy đá đập chân mình!


Ông ta vốn tưởng rằng, người phụ nữ này trông có vẻ nhu nhược yếu ớt, là một người dễ bị nắm thóp, không ngờ lại lanh lợi giỏi biện luận như vậy, chặn cho ông ta á khẩu không trả lời được.


“An phu nhân nói quá rồi, chỉ là cãi nhau giữa phụ nữ mà thôi, cần gì phải đem chuyện bé xé ra to, đưa lên đến tầm cỡ gia tộc, ý đồ gây xích mích?”


Ngụ ý là Dạ Cô Tinh không có ý tốt, phóng đại sự thật, ý đồ châm ngòi hai nhà An Tần, dùng ba chữ “giữa phụ nữ” để đùn đẩy, vọng tưởng khống chế tình hình ở phạm vi cãi nhau!


Một khi xác thực Dạ Cô Tinh là bởi vì mâu thuẫn giữa phụ nữ với nhau mà hại nhà họ Tần bọn họ một cái mạng!


Muốn đào hố cho cô chui xuống, có chuyện dễ dàng như thế à?


Dạ Cô Tinh nhếch môi cười lạnh: “Tục ngữ nói, nuôi mà không dạy là lỗi của cha, cô Tần dám ăn nói ngông cuồng ở trong bữa tiệc đầy tháng của hai đứa con tôi, ở trước mặt quan khách, chắc hẳn nhà họ Tần các người cũng bỏ ra không ít công sức! Uổng cho ông cụ Tần cả đời vì nước vì dân, cúc cung tận tụy, hậu bối được dạy dỗ lại không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy! Hay là nói, nhà họ Tần các người đã sớm bất mãn với nhà họ An, nên để cho bọn tiểu bối học theo!”


Sắc mặt Tần Kỳ tái nhợt, những lời này không chỉ mắng loại ngu ngốc Tần Tư Thần kia, còn tính cả nhà họ Tần trong đó, còn châm ngòi mối quan hệ giữa hai nhà A,n Tần, khiến các thế lực quân sự và chính trị khác phải đề phòng, dăm ba câu nói, đã đẩy toàn bộ nhà họ Tần lên đầu sóng ngọn gió!


Thật là thủ đoạn! Tâm tư độc ác!


Dạ Cô Tinh cười tủm tỉm, không phải là ông vu khống tôi châm ngòi quan hệ hai nhà hay sao? Được thôi, vậy tôi sẽ châm ngòi cho ông xem!


Sau vài câu phản bác, Tần Kỳ biết rõ, không thể nào chiếm được lợi ích gì từ trên người Dạ Cô Tinh, người phụ nữ này chỉ dựa vào vài câu nói thôi, là có thể lật ngược đúng sai, thay đổi trắng đen, nói nhiều vô bổ, ngược lại sẽ tự vạch trần khuyết điểm!


“Cậu An, hôm nay người của nhà họ Tần chúng tôi chết trong bữa tiệc của nhà họ An các người, cũng là cậu tự mình nổ súng, trước mắt bao người, không thể phủ nhận, cũng nên cho chúng tôi một lời giải thích đi! Bằng không, nhà họ Tần tôi không dễ bắt nạt như vậy đâu!”


Sắc mặt Tần Kỳ lạnh lùng, nói thẳng vào vấn đề, đòi lời giải thích của An Tuyển Hoàng, còn chơi chiêu tiên lễ hậu binh, đáng tiếc, ở trong mắt An Tuyển Hoàng, việc giết chết một người họ Tần chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.


Một tia giễu cợt nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, ánh mắt nhìn Tần Kỳ như đang nhìn một cỗ thi thể, súng trong tay vẫn còn, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, cho dù có giết cả nhà họ Tần, anh vẫn có thể yên ổn không hề hấn gì!


Đúng lúc này, có tiếng cười nhạo truyền ra từ trong đám đông, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy người nọ ngũ quan thâm thuý, mái tóc màu nâu, đôi đồng tử màu hổ phách lóe lên ánh sáng lạnh lùng, khiến người ta bất giác liên tưởng đến chim ưng sắc bén của vùng hoang vu!


“Nhà họ Tần không dễ bị bắt nạt, chẳng lẽ Chiến Phủ của Nga thì dễ bắt nạt?” Chử Vưu lạnh lùng nói, mọi người không khỏi kinh ngạc, quan hệ giữa Chiến Phủ và nhà họ An từ khi nào lại tốt như vậy?


Chỉ thấy Chử Vưu bước đến bên cạnh Dạ Cô Tinh, đôi mắt như chim ưng xẹt qua Tần Kỳ, cuối cùng rơi vào trên người Dạ Cô Tinh, chậm rãi cong môi cười: “Em gái của Chử Vưu tôi, cô chủ Chiến Phủ, há có thể để người khác bôi nhọ?”


Nói xong, lấy ra một tấm thẻ pha lê đen tuyền, to bằng lòng bàn tay, đặt vào tay Dạ Cô Tinh: “Nhất Nhất, một món quà muộn.”


Dạ Cô Tinh mở lòng bàn tay ra, trên đó xuất hiện một chữ “Chử” lớn, anh thật sự đã làm được!


Những người tinh mắt cũng phát hiện ra rằng, đó lại chính là “Chiến Phủ lệnh”!


193 quốc gia trên toàn cầu, chỉ cần là nơi nằm trong tầm kiểm soát của lực lượng Chiến Phủ, dùng lệnh bài này là có thể tuỳ ý sử dụng súng ống đạn dược của Chiến Phủ, đây là loại đặc quyền mà biết bao người mơ ước, nó tương đương với việc tùy thân mang theo một kho vũ khí cực lớn!


Ở đây không thiếu những thế lực ngầm hiện diện, tai thính mắt tinh, tin tức linh hoạt. Một tháng trước, Chử Thế Thuần bị liệt vì đột quỵ, ba người con trai của ông ta là Chử Thương, Chử Hình và Chử Vưu tiến vào giai đoạn đấu tranh quyết liệt, cuối cùng, cậu ba của Chiến Phủ, được người Châu Âu gọi là “Quỷ Diện Thân Sĩ” thành công đoạt quyền, Chử Thương bị giết, Chử Hình đang chạy trốn, tại thời điểm này, Chiến Phủ đã đổi chủ, và Chử Vưu là người nắm quyền.


Vốn là ba tấm “Chiến Phủ Lệnh”, nay chỉ còn một tấm! Chử Vưu vậy mà lại đưa cho vợ của An Tuyển Hoàng?


Em gái? Chẳng lẽ An phu nhân và Chiến Phủ của Nga có liên quan gì với nhau?


Đúng lúc mọi người thầm đoán thì lập tức, một quả bom khác lại tiếp tục bùng nổ—


“Nhất Nhất, nếu đã nhận món quà từ anh ba, chắc sẽ không để ý mà nhận quà của chúng ta, đúng không?” Chỉ thấy ba nam một nữ bước ra từ đám đông, nam thì cường tráng cao ngất, nữ thì khuôn mặt thanh tú, một nhóm người bước đi đều uy vũ sinh phong, mang theo một loại khí thể cùng uy áp của người trên cao.


Bốn người này ở Châu Phi, là một sự tồn tại cao lớn tựa như thần thánh, uy danh có thể nói là sánh với người đứng đầu một quốc gia!


Dạ Thập Ngũ với tư cách là người phụ nữ duy nhất trong số bốn người, tự nhiên được chú ý nhiều hơn. Chỉ thấy cô ấy bình tĩnh mỉm cười, chậm rãi đi đến bên người Dạ Cô Tinh, nhưng ánh mắt lướt qua Tần Kỳ lại hơi lạnh lẽo, mang theo cảm giác chết chóc.


Bao năm làm lính đánh thuê, giẫm lên vô vàn xương trắng, tay nhuộm máu tươi mới đi đến ngày hôm nay, mặc dù bạo bệnh mới khỏi, nhưng loại chính trị gia sống trong an nhàn sung sướng như Tần Kỳ, làm sao có thể chống chọi nổi sự sắc bén, ác liệt trong ánh mắt của Dạ Thập Ngũ?


Lúc này bắp chân ông ta đã mềm nhũn, Tần Kỳ nhìn ra được đằng đằng sát ý từ trong ánh mắt đối phương, mang theo mùi máu tanh, hắc ám, âm trầm!


Thập Ngũ cong môi cười lạnh: “Có Dạ Lang của tôi làm hậu thuẫn, xem ai còn dám động đến Nhất Nhất nhà chúng tôi!” Cuồng vọng, kiêu ngạo, không ai bì nổi!


Lúc này, Dạ Tứ cũng tiến lên, đưa một miếng da đã ố vàng vào tay Dạ Cô Tinh: “Quà cho hai đứa nhỏ.”


Dạ Cô Tinh không khỏi tò mò, khi mở nó ra, hai mắt lập tức sáng lên, là một tờ bản đồ căn cứ!


Dạ Ngũ nghiêng người về phía trước, cười cười lộ ra hàm răng trắng sáng: “Tặng cho hai đứa nhỏ chơi trốn tìm. “


Dạ Cô Tinh không nhịn được cười lên, dùng một toà căn cứ có phòng ngự đầy đủ làm mê cung, cũng mệt thay bọn họ nghĩ ra được trò này.


Dạ Thập Tứ không cam lòng tụt lại phía sau, chen đến trước mặt Dạ Cô Tinh: “Vị trí là ở Ai Cập, đại bản doanh ở chỗ đó, đợi hai đứa nhóc lớn hơn một chút nữa, em sẽ dạy chúng săn ưng giết báo!”


Dạ Cô Tinh nắm chặt tấm da cùng với Chiến Phủ Lệnh trong lòng bàn tay, những thứ này đều là bọn họ bù đắp cho cô, cũng là sức mạnh cùng vốn liếng lớn nhất của cô!


“Cảm ơn anh ba, anh tư, anh năm, còn có Tiểu Thập Tứ và Tiểu Thập Ngũ!


Chà—–


Lại là một vụ xôn xao trong đám người, mấy người chính trị gia bọn họ ngồi không yên!


Ba người đàn ông này không phải là ba vị khách Châu Phi mà Bộ trưởng Bộ Ngoại giao đã đích thân đón tiếp cách đây ít lâu sao? Mà ngay cả Bộ Quốc phòng cũng vươn cành ô liu!


Ôi trời ạ! Thế mà lại có quan hệ với tổ chức bí ẩn đó ở Châu Phi? Có lẽ, những người khác không biết Dạ Lang ở Châu Phi đại diện cho điều gì, nhưng với tư cách là những chính trị gia hiểu rõ bố cục toàn cầu, bọn họ đối với tổ chức này là kinh nể, lại sợ hãi.


Có thể không chút nào khoa trương mà nói rằng, Dạ Lang cùng với tình hình chính trị ở Châu Phi trong tương lai, là cùng một nhịp thở! Nhưng… tổ chức này và An phu nhân lại có quan hệ gì đây?


Lắng nghe cách nói chuyện của họ, như người một nhà, Chiến Phủ kia lại là chuyện gì nữa?


Nếu An phu nhân thực sự có quan hệ với hai tổ chức này, vậy thì không phải một nhà họ Tần nhỏ nhoi có thể kham nổi!


Hai chân như nhũn ra, trên đầu lấm tấm mồ hôi, cảnh tượng trước mặt này lập tức khiến nỗi bất an của Tần Kỳ phóng đại gấp mấy lần, với tư cách là một chính trị gia của Trung Quốc, làm sao ông ta có thể không biết lực ảnh hưởng của Dạ Lang Châu Phi? Đừng nói là nhà họ Tần, cho dù là nhà họ An cũng phải lễ nhượng ba phần!


Không phải Dạ Cô Tinh chỉ là trẻ mồ côi thôi sao? Cô có quan hệ gì với các tổ chức này? Tại sao mọi thứ lại phát triển thành thế này?


Ông ta che ngực, lui về phía sau nửa bước, kịch liệt thở hổn hển, Ngôn Tĩnh vội vàng đỡ lấy, lúc này Tần Kỳ mới ổn định lại, không đến mức ngã xuống.


Nhưng mà, thực tế tàn khốc, không có kích thích nhất, chỉ có kích thích hơn, không có chẩn động nhất, chỉ có chấn động hơn!


“Quà của em có thể không quý bằng của họ, chị Nhất Nhất không được chê đâu đấy!” Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên, êm tai tựa như đang nghe chim vàng anh hát, trong trẻo động lòng người.


Người đến không tính là cao, khoảng 1m65, dáng người hơi gầy, trông rất uyển chuyển động lòng người, mặc một chiếc váy màu tím nhỏ dài đến đầu gối, váy viền phức tạp được thêu tinh xảo trông rất phóng khoáng tự nhiên, tóc được búi thành hình nụ hoa, ở trên điểm xuyết bằng một chiếc vương miện kim cương nhỏ


Lúc này, cô ấy đang đỡ một ông cụ tóc bạc trắng xoá, đi về phía Dạ Cô Tinh, nụ cười ngọt ngào, nhưng khi nhìn qua hướng Tần Kỳ đang ngây người lại hừ lạnh một cái, khuôn mặt như ngưng tụ băng giá!


Đột nhiên, trong đám đông có người hô lên kinh ngạc——-


“Đó không phải là người giàu nhất Hong Kong, ông cụ Lệ sao?


Chương 14: Tiếp tục khiếp sợ, kinh thế hào lễ.


Chỉ nhìn thấy cô gái thướt tha đi đến bên cạnh Dạ Cô Tinh, đôi mắt sáng long lanh, nụ cười ngây thơ: “Chị Nhất Nhất!” Vậy mà lại đang làm nũng?


Quay đầu đi, chuyển về phía An Tuyển Hoàng, giòn giã kêu: “Anh rể!”


Mọi người đều chú ý tới vẻ mặt của An Tuyển Hoàng, thấy anh khẽ gật đầu, ừ một tiếng.


Vậy… vậy là thừa nhận rồi?


Có Chiến Phủ với Dạ Lang mà còn chưa đủ, đây rõ ràng là nhà họ Lệ ở Hong Kong, An phu nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?


Tâm tư của mọi người xoay xoay chuyển chuyển, nhiều lần suy nghĩ, nghĩ đến muốn nổ cả đầu, vẫn không hiểu nổi.


“Đây là ông của em.” Lệ Ảnh Huân nắm lấy tay ông cụ, giới thiệu với Dạ Cô Tinh.


Dạ Cô Tinh ngước mắt lên, nhìn thấy một ông cụ đã ngoài sáu mươi, làn tóc mai hoa râm, đang mỉm cười nhìn mình, cô khẽ gật đầu, cung kính nói: “Cụ Lệ.”


Lệ Minh Thành nụ cười không giảm, dò xét cô từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên sự thưởng thức nhàn nhạt, ánh mắt ân cần: “Đứa trẻ tốt.” Sau đó quay sang An Tuyển Hoàng: “Nhóc An, lâu rồi không gặp.”


“Cụ Lệ.” Vẻ mặt An Tuyển Hoàng vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng tia tối trong mắt đã thu bớt đi phần nào, có thể thấy, hai người hẳn là quen biết nhau.


“Chị Nhất Nhất, đây là quà cho cháu trai và cháu gái của em!” Lệ Ảnh Huân cười và đưa một túi giấy.


Dạ Cô Tinh nhận lấy, đặt tay còn lại lên vai cô, chớp chớp mắt: “Có thể nói cho chị biết, trong đây có đồ tốt gì vậy?”


Lệ Ảnh Huân không cam lòng yếu thế mà vươn tay ra, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, còn cọ xát, lập tức nhận được ánh mắt sắc bén của An Tuyển Hoàng phóng qua: “Trời ạ! Người đàn ông của chị vậy mà ghen rồi kìa? Em mới kéo xíu thôi mà…..”


“Đừng có mà đánh trống lảng”


“Chút nữa chị tự mình xem đi!”


Dạ Cô Tinh đang chán nản, Dạ Thất lại kéo một cô gái tóc vàng mắt xanh, khí chất cao quý tiến tới đã tiến tới, cười nói: “Tiểu Thập Lục tặng một khu Disney, anh đây sẽ tặng một toà lâu đài cổ, mời hai đứa nhỏ đến chơi trượt tuyết ở Thụy Điển. “


“Haha…” Một tiếng cười sảng khoái vang lên, một người đàn ông lịch lãm trong bộ lễ phục màu trắng bước ra khỏi đám đông. “Mấy người ấy, một người thì tặng công viên giải trí, một người thì tặng lâu đài, một người chăn dê thô kệch như anh đây, chỉ có thể tặng 20% cổ phần của NC International, chia đều cho hai đứa nhỏ, lúc nào đến Úc chơi, anh mời tụi nhỏ uống sữa dê chính hiệu nhất!” Nói xong, đưa qua một túi giấy, không cần nghĩ, bên trong tất nhiên chứa giấy tờ chuyển nhượng cổ phần.


Dạ Cô Tinh sửng sốt một chút: “Anh Tám, cái này quá quý giá rồi, em không thể nhận được….”


Loại doanh nghiệp khổng lồ làm lũng đoạn lục địa như NC International, có 1% cổ phần là đủ cho người ta tiêu xài cả đời, huống chi là 20%!


Dạ Bát không quan tâm, trực tiếp nhét đồ vào tay cô: “Hừ, lằng nhà lằng nhằng, thật không giống đàn ông gì cả! Hơn nữa, đã là người thân còn phân chia cái gì? Có chồng là quên anh trai, không được như vậy đâu đấy.”


Dạ Cô Tinh dở khóc dở cười, lẩm bẩm nói: “Em vốn không phải là đàn ông mà…..”


“Cái gì?” Dạ Bát trừng mắt, dựng thẳng lông mày.


Dạ Cô Tinh cười cười, nhanh chóng phủ nhận: “Không…”


“Một câu thôi, nhận hay không!”


“Nhận.”


Điệu bộ này, cô dám không nhận à?


Vừa nhận túi giấy từ tay Dạ Bát, một cái khác đã đưa đến tay, Dạ Cô Tinh ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc nâu sẫm, môi hồng răng trắng, khiến người ta bất giác nghĩ đến mấy anh đẹp trai trong phim truyền hình Hàn Quốc.


Bất đắc dĩ cười cười: “Tiểu Thập, em lại định làm gì nữa?”


Dạ Thập chớp chớp mắt, cậu là người nam trẻ tuổi nhất trong Dạ Tổ, còn nhỏ hơn Diệp Tử những hai tuổi, hiện tại đã là một chủ tịch tuổi trẻ tài cao của Hàn Thức.


“Em giống với Lão Bát, tâm tư thô, thần kinh cũng thô, không biết chọn quà như Tiểu Thập Lục, 20% cổ phần của Hàn Thức Khống Cổ, hai đứa cháu chia đều.”


Dạ Cô Tinh không thèm nghĩ ngợi, vô thức từ chối: “Chị không cần, em lấy về đi….”


“Hừ! Nhận của anh tám, lại không nhận của em, Nhất Nhất, chị xem, tim của em——–tan nát rồi! Một hai ba bốn năm…. những tám mảnh lận!”


“Haha–” Tiếng cười của cô gái vang lên, vươn ngón tay trắng nõn ra, chọc vào trán Dạ Thập: “Anh đúng là, học được ai cái trò này vậy hả?”


Ánh mắt nhìn theo ngón tay trắng nõn kia, một khuôn mặt baby dễ thương xuất hiện trước mặt mọi người, khuôn mặt hồng hào môi mỏng, mắt hạnh trừng trừng.


Dạ Thập gãi gãi đầu, trên khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, lẩm bẩm: “Vợ à, không phải nói là sẽ cho anh chút mặt mũi sao….”


Dạ Cô Tinh khoanh tay trước ngực, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người, cười như không cười: “Tiểu Thập, Thập Tam hai người….”


Dạ Thập nhanh chóng ôm lấy eo của cô gái: “Nhất Nhất, sau này chị không được gọi em là em trai nữa, em là anh rể! Anh rể!”


Dạ Cô Tinh nhịn không được cười lên, thế sự vô thường, sau ngần ấy năm, ai có thể đoán được rằng, Dạ Thập Tam và Dạ Thập sẽ thành một đôi?


Mặc dù Thập Tam lớn hơn Tiểu Thập mấy tuổi, nhưng vì gương mặt baby, nên hiệu quả giảm tuổi khá rõ rệt, hai người đứng cùng nhau, quả là sự kết hợp hoàn hảo giữa mỹ nam và loli!


“Chúc mừng Tiểu Thập đã thăng cấp lên thành anh rể!” Giọng nói vui tươi của cô gái vang lên trong đám đông, mọi người ghé mắt nhìn lại, sẵn sàng đón nhận cú sốc một lần nữa, nhưng, dù vậy, họ vẫn không thể không hít thêm một ngụm khí lạnh nữa!


Đám đông tự động tách ra hai bên, nhường một lối nhỏ có thể đi qua, một cụ già đầy tinh thần chống gậy, được một cô gái đỡ đi đến, mà người phát ra âm thanh vừa rồi, cũng chính là cô ấy.


Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.


Mà sự kinh ngạc này đến từ một ông cụ!


Hai bên tóc mai hoa râm, nhưng bước đi trầm ổn, khuôn mặt già nua, nhưng đôi mắt trong vắt. Mặc một bộ quần áo kiểu Trung Hoa, mà thứ làm cho người ta kính sợ, chính là cặp mắt kia!


Không giống như đôi mắt của Lệ Minh Thành có sự khôn khéo chỉ thuộc về người làm ăn, trong đôi mắt của Mộc Uyên là một loại khoáng đạt!


Như núi cao, trầm ổn nghiêm nghị, như biển rộng, chứa cả trăm sông, như vùng quê, bao la bát ngát!


Dạ Cô Tinh nghĩ, nếu phải dùng một từ để miêu tả ông lão trước mặt, thì chỉ có- tiên phong đạo cốt!


Có lẽ, chỉ có những người đã thành tiên mới có thể có ánh mắt lãnh đạm vô cầu, rộng rãi khoan thai như vậy, như thể dưới cái nhìn của ông ấy, cả thế giới đều được hưởng an bình, mỗi người bình an vô lo.


Giống như một loại siêu độ, nhưng… càng giống một kiểu tẩy não hơn!


Dạ Cô Tinh đột nhiên tỉnh táo lại, đồng tử hơi co lại, sau đó với tư thế hai người nắm tay, âm thầm lấy móng tay cắm vào lòng bàn tay của người đàn ông, vừa nãy An Tuyển Hoàng mới hoàn hồn lại, ánh mắt thâm thúy.


Hai người liếc nhìn nhau, trong đại sảnh một bầu không khí vô cùng kỳ quái bắt đầu lan tràn, ánh mắt lướt qua bốn phía, lại thấy ánh mắt mọi người đều ngưng trọng, vẻ mặt đờ đẫn, Dạ Cô Tinh thầm nghĩ không tốt, linh cơ khẽ động, thò tay lật ngã ly rượu.


Âm thanh vỡ vụn vang lên, tựa như một cú gõ đầu, mọi người như mới từ trong mộng tỉnh lại, bất giác nhìn nhau, mờ mịt không hiểu.


Đột nhiên–


“Là nhà họ Mộc ở Lăng Nguyên! Là thuật thôi miên của nhà họ Mộc!”


Chà —-


Đám đông lập tức bùng nổ!


Nếu như nói, nhà họ An ra làm quan, thì nhà học Mộc chính là ẩn sĩ!


Nghe nói, nhà họ Mộc có lịch sử càng lâu đời hơn nhà họ An, thậm chí có thể là bắt nguồn từ các triều đại nhà Nguyên và nhà Minh, Trước khi nhà họ An nổi lên, nhà họ Mộc là gia tộc đứng nhất ở Trung Quốc, phát triển đến thời cận đại, có thể nói là nhà họ An và nhà họ Mộc chia hai phần thiên hạ, về sau lập nên chính quyền, nhà họ Mộc dần dần sa sút, nhà họ An mơ hồ có xu thế đuổi kịp thậm chí vượt qua, đến gần ba mươi năm, nhà họ Mộc lại mai danh ẩn tích.


Từ trước sân khấu đến phía sau màn, những năm gần đây, hành tung của nhà họ Mộc trở nên ít ỏi, nhìn qua có vẻ như là vận số đã hết, nhưng có một số chuyện cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài, bởi vì, rắn chết trăm năm vẫn còn độc, nếu nhà họ An trú ẩn ở Chiếm Ngao, nhà họ Mộc tự nhiên cũng có thể!


Nhà họ Mộc ở Lăng Nguyên, không chỉ ngồi trên núi vàng, mà còn có một kỹ thuật rất quái đản, thời cổ đại được gọi là “nhiếp hồn thuật”, thời hiện đại gọi là “thuật thôi miên”!


Chắc hẳn, vừa rồi chính là thuật này!


Theo như Dạ Cô Tinh biết được, thuật thôi miên ở hiện đại là một trạng thái ý thức thay thế được kích hoạt bởi công nghệ, thường yêu cầu sử dụng một số phương tiện để hoàn thành, chẳng hạn như đồng hồ quả lắc, pha lê, quy luật âm thanh, v.v., đòi hỏi nhà thôi miên phải tập trung cao độ, môi trường thôi miên cũng cần những yêu cầu riêng.


Cho dù là một nhà thôi miên mạnh cỡ nào cũng không thể cùng một lúc thôi miên một nhóm người, trừ khi bỏ thuốc làm tất cả mọi người bị choáng, nếu không thì không thể cùng lúc làm trên diện rộng được!


Đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh thấy một người có thể thôi miên một nhóm người cùng lúc chỉ bằng một đôi mắt mà không cần dùng đến bất kỳ phương tiện hỗ trợ nào!


Quả nhiên, nước ở những gia tộc lớn này, đều sâu không lường được….


Nhà họ An có một kho vàng bí ẩn, mà cho đến nay, vẫn chưa tìm ra cách giải mã để mở nó ra, còn nhà họ Mộc thì có “Thuật thôi miên” kỳ lạ.


Nếu cô không phản ứng kịp thời, nói không chừng là bây giờ đã hãm sâu trong ngục tù, không cách nào thoát ra.


Nhưng Dạ Cô Tinh cũng biết, đối phương không có ác ý, nếu không cô sẽ không dễ dàng tỉnh lại như vậy.


Cô khẽ gật đầu, trong nháy mắt đã nở một nụ cười đúng mực: “Cụ Mộc.”


Dạ Cửu, không, bây giờ nên gọi cô ấy là Mộc Lê Cửu, âm thầm giật giật ống tay áo của ông lão, thấp giọng nói: “Ông à, con nói đúng phải không? Nhất Nhất là một người có ý chí rất kiên định, cô nhất định sẽ không bị ông yểm phải!”


Râu ria của Mộc Uyên vểnh lên, nhưng trong đôi mắt già nua hiện lên một tia tán thưởng, ông ấy khẽ thở dài: “Nào chỉ là ý chí kiên định…”


Ông rõ ràng cảm nhận được sát khí từ cô gái kia, trong nháy mắt đã bị che giấu rất tốt, mà tên nhóc nhà họ An kia cũng không phải là đèn cạn dầu!


Trong số tất cả mọi người, người đầu tiên phản ứng không phải là Dạ Cô Tinh, mà là An Tuyển Hoàng! Đối phương vậy mà lại muốn thôi miên ngược lại để công kích ông, Mộc Uyên cản thấy rất không thể tin được!


Trong số các tiểu bối nhà họ Mộc, không ai có loại thiên phú này!


Mộc Lê Cửu tất nhiên rất vui vẻ: “Ông ơi, hiện tại ông có thể yên tâm được rồi chứ? Nhất Nhất nhà con nhất định xứng với chữ của ông!”


Mộc Uyên cổ quái vặn vẹo, rầm rì nói: “Ông còn nói làm sao mà cháu tự nhiên đổi tính, vậy mà chịu nhẫn nhịn thanh tu cùng ông, hoá ra chình là muốn lừa mặc bảo của ông à! Cái đồ quỷ nhỏ này——”


“Hì hì….. thật ra, đây chỉ là một mặt mà thôi, thật đấy! Cháu cũng muốn gần gũi với thiên nhiên, hít thở không khí trong lành, sẵn sàng tu luyện thành tinh, sau đó mọc cánh thành tiên!”


“Cháu đó……”


Hết thảy chẳng qua chỉ trong chớp mắt, An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh đồng thời tiếp đón, đủ để thấy được thành ý của nhà họ An đối với nhà họ Mộc.


Mộc Uyên gật đầu hài lòng, tiếng như chuông đồng: “Ông già như ta đã nhiều năm không hỏi sự đời, không nghĩ rằng, tre già măng mọc, Trường Giang sóng sau xô sóng trước! Rất tốt, rất tốt.”


Ông cụ nói liên tục hai lần rất tốt, ý thưởng thức bộc lộ trong lời nói: “Cửu Cửu, lấy mực!”


Mộc Lê Cửu nháy mắt mấy cái với Dạ Cô Tinh, vẻ mặt cao thâm, sau đó vui vẻ đáp: “Vâng ạ–”


Chỉ thấy một tờ bát tiên trên bàn lớn, đặt hai tờ giấy tuyên thành, Mộc Uyên cầm bút, đứng ở sau bàn, nhắm mắt dưỡng thần, tựa như lão tăng nhập định, xung quanh lặng ngắt như tờ.


Còn thi thể của Tần Tư Thần sớm đã bị Minh Chiêu cho người kéo đi, Tần Sĩ đỡ Chương Thi Huệ tập tễnh rời đi, chỉ có Tần Kỳ vẫn ở lại giằng co, tựa hồ không cho ông ta một lời giải thích, ông ta sẽ không chịu rời đi!


Ông ta không đi, cả mấy người còn lại của nhà họ Tần cũng không dám đi, nhưng giờ phút này, loại tôm tép như vậy đã sớm bị mọi người vứt lên chín tầng mây rồi!


Sự chấn động trong đêm nay thật sự quá nhiều, những quả bom hạng nặng lần lượt được ném ra đã khiến họ bàng hoàng đến không thể tin nổi!


Chiến Phủ của Nga, chủ nhân mới đã đích thân hiện diện, hơn nữa còn tự tay tặng một tấm Chiến Phủ Lệnh!


Dạ Lang Châu Phi, trong sáu vị cấp cao đã đến bốn vị, vừa ra chính là một toà căn cứ, chỉ để làm nơi cho hai đứa nhỏ chơi trốn tìm?


Nhà họ Lệ giàu nhất Hong Kong không tặng đồ chơi, mà trực tiếp tặng cái công viên giải trí Disney, ngoại trừ hai chữ “giàu có”, thì còn dùng từ gì để miêu tả được nữa?


Công viên giải trí thôi chưa đủ, còn đến thêm một toà lâu đài cổ của Thụy Sĩ. Nếu như, bọn họ không có nhận lầm, thì người phụ nữ với mái tóc vàng mắt xanh kia chính là viên kim cương quý trong tay của Vua Thụy Điển – Công chúa Annie! Còn người đàn ông mà cô ấy đang khoác tay, chắc hẳn chính là Bá tước Adam trong truyền thuyết, người đã làm công chúa thần hồn điên đảo!


Ngay cả hoàng gia Thụy Điển cũng tham gia, điều này không thể không khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa!


Kế tiếp, doanh nghiệp hàng đầu Châu Úc NC International, cùng với ông trùm nguồn năng lượng của nước Hàn là chủ tịch của Hàn Thức Khống Cổ, đều là những ông lớn chỉ cần dậm chân một cái là có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế của một quốc gia, đã tài đại khí thô đến mức làm cho cả đám người tức lộn ruột, vừa ra tay chính là 20% cổ phần!


20% này đủ để sánh với số tiền mặt trong quốc khố của một số nước nhỏ đang phát triển!


Những thứ này còn chưa đủ, thậm chí ngay cả gia tộc đã ở ẩn nhiều năm, không để ý tới những thứ phàm tục – nhà họ Mộc cũng đến! Người đến còn là ông cụ Mộc – Mộc Uyên, đây là người lãnh đạo cốt lõi của cả gia tộc đó!


Hôm nay, ông cụ Mộc còn muốn viết chữ lưu niệm trước mặt tất cả mọi người——- bất kể là viết gì, giao tình giữa nhà họ An và nhà họ Mộc một khi được thiết lập, một khi tín hiệu cường cường liên hợp được phát ra, sẽ có giá trị hơn bất kỳ món quà nào!


Chỉ thấy người đang đứng yên kia đột nhiên cử động cổ tay như đẩy sóng, ngòi bút uốn lượn, hạ bút có thần, thu bút thong dong, động tác liên tục.


Mọi người đến gần, chỉ thấy bên trái giấy tuyên thành, dòng chữ như rồng bay phượng múa—”Trai tài gái sắc”, bên phải mạnh mẽ có lực——– “Trời sinh một cặp”!


Dạ Cô Tinh cười nói: “Tạ ơn cụ Mộc tặng chữ.”


Mộc Uyên cũng chỉ lẩm bẩm nói: “Tôi là vì con bé Cửu!”


Mộc Lê Cửu kéo tay áo ông cụ, như làm nũng mà gọi: “Ông nội——”


Ông cụ xua tay: “Được rồi, được rồi!” Sau đó quay sang Dạ Cô Tinh, đánh giá từ trên xuống dưới, trịnh trọng gật nhẹ đầu: “Là một cô bé tốt, sau này đừng gọi là cụ Mộc nữa, cũng giống con bé Cửu gọi một tiếng ông nội đi! “


Dạ Cô Tinh sửng sốt, sức nặng của những lời này không hề nhẹ!


Quả nhiên, trong đám người lại vang lên tiếng hít khí.


Mọi người suy nghĩ ngược xuôi, xem ra nhà họ Mộc này cũng muốn đứng sau lưng An phu nhân? Kể từ đó, ngược lại là nhà họ An trèo cao rồi! Cuộc hôn nhân này của cậu An, tương đương với việc rước một em bé vàng về nhà đấy!


Má ơi! Không phải đã nói là đứa trẻ mồ côi ư? Không phải nói là “chim sẻ thành phượng hoàng” ư, không phải đã nói là “cô bé lọ lem” ư? Moẹ nó toàn là dối trá!


Trẻ mồ côi mà được như này thì tôi cũng muốn!


Anh kiếm một đứa trẻ mồ côi trâu bò như vậy cho tôi xem?


Trái tim của tất cả mọi người thực sự tan vỡ rồi!


Đàn ông thì nghĩ, sao không ai nện một đứa trẻ mồ côi như vậy lên đầu mình đi? Tôi lấy! Tôi chắc chắn sẽ lấy!


Phụ nữ thì nghĩ, sao không ai cho tôi một nhà mẹ đẻ trâu bò như vậy đi? Hâm mộ! Đố kị!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK