Dạ Cô Tinh cởi áo khoác, ngẩng đầu, để tay ra sau lưng. Kính râm màu xanh lam tôn lên đường nét lạnh lùng, kiêu ngạo. Tay còn lại tùy tiện cầm điếu thuốc Marlboro. Quạt thổi làm những sợi tóc bay tán loạn, bên trong sự lộn xộn thể hiện sự tùy tiện, ẩn chưa cảm giác chán chường.
Tiếng tách tách liên tục vang lên, Dạ Thất gần như tham lam muốn bắt lấy bóng dáng tuyệt đẹp trước mặt mình.
“Ánh sáng! Ánh sáng ấm!” Anh ấy quát to với người trợ lý đang đứng bên cạnh, trên trán nổi những đường gân xanh.
Vẻ đẹp của cô ở thời khắc này, anh ấy sợ rằng trong giây lát sẽ biến mất, trong lòng vừa lo lắng vừa sốt ruột.
“Hả? À…” Lúc này người trợ lý mới phản ứng lại, vội vàng điều chỉnh đèn.
Sau hàng chục lần bấm máy, Dạ Thất mới thở ra một hơi, dần dần thả lỏng, trên mặt vẫn hiện vẻ chưa thỏa mãn.
“Có muốn xem kết quả không?”
“Được.” Chiếc áo khoác được buộc quanh eo, thắt nút một cách ngẫu hứng, đi về phía màn hình LCD.
“Đợi đã!”
Bước chân đình trệ, lúc quay đầu lại, nghe thấy âm thanh nhấn màn trập, chiếc quạt gió vẫn hoạt động, mang theo một luồng gió mạnh, mái tóc dài tung bay, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, người phụ nữ quay người lại, ánh mắt mơ màng, cảnh đẹp này vừa hay được máy ảnh chụp lại.
“Perfect!” Dạ Thất búng tay một cái, lộ vẻ hưng phấn.
Chụp hình thành công.
Cảnh đẹp hoàn hảo, ánh mắt hoàn hảo, người… cũng hoàn hảo.
Dưới góc nhìn của một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, anh phải thừa nhận rằng Dạ Cô Tinh là một bức tranh không có điểm nào để chê, cô có thể thay đổi bất cứ lúc nào, có thể kiểm soát, điều khiển được nhiều phong cách khác nhau.
Đứng trước màn hình LCD, Dạ Cô Tinh đưa tay ra lướt xem những bức ảnh, hết tấm này đến tấm khác lướt qua tay cô, có bức cô và bé Húc, có bức chỉ có mình cô.
Cuối cùng, một bức ảnh được dừng lại, cũng là bức ảnh vừa chụp ban nãy.
Với động tác quay đầu lại, khung cảnh xung quanh trở nên mơ hồ, và tiêu điểm nằm ở khuôn mặt người phụ nữ, phản ánh biểu cảm của cô lúc này rất rõ ràng như đang nhướn mày ngạc nhiên, đôi mắt mơ màng, như thể nhìn lại rất nhiều lần, chỉ để nhìn rõ vận mệnh của kiếp sau.
Bé Húc cũng trượt ra khỏi chỗ ngồi, vươn tay ôm lấy đùi mẹ, chớp đôi mắt to tròn nhìn vào màn hình.
“Đẹp quá…”
Dạ Thất để máy ảnh xuống, vươn tay ôm bánh bao nhỏ vào lòng: “Nhóc thối, con có biết thế nào là đẹp không?”
“Hứ!” Cái miệng nhỏ bĩu ra, đầy vẻ tự hào, “Con không phải nhóc thối! Con rất thơm! Con không bé nữa! Con cũng không có mùi!”
“Được được được… Con thơm, con thơm…” Liên tục gật đầu, Dạ Thất cười hiền hòa, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng lại rất cưng chiều.
Khuôn mặt của cô bé hơi tối lại, lời nói nghiêm túc: “Thất Thất, sao chú có thể nói “nhóc thối” với một đứa bé như con?”
Dạ Thất: “…”
“Được rồi!” Cô bé xua xua tay, “Con là người trượng nghĩa, tha cho chú đó!”
Dạ Thất cười nghẹn ngào.
“Còn nữa, tất nhiên con biết thế nào là đẹp!” Đưa ngón tay mũm mĩm ra, “Mẹ đẹp, ảnh đẹp! Quan trọng nhất là…”
Chỉ nghe thấy âm cuối của cô bé, “Con cũng rất xinh đẹp!”
Ngay lập tức mọi người cười to.
“Bảo bảo, sao con lại có thể đáng yêu như vậy chứ? Haha…”
Lúc này, một nhân viên cười tươi bước tới, nhìn cô bé như một bảo bối lấp lánh.
Người nhân viên ho hai tiếng, gật đầu với Dạ Thất, “Vừa rồi người bên tổ bối cảnh ngoài trời nói mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, có thể chuyển qua đó bất cứ lúc nào.
Địa điểm chụp thứ hai được đặt trên một con phố nhộn nhịp.
Con đường rộng rãi với những tòa nhà thấp, có những ngọn tháp và những bức tường nhỏ, một bốt điện thoại và một chiếc ghế dài màu trắng.
Ở phía xa, người đi bộ qua lại không bị cản trở, ở gần đó, do vụ nổ súng nên một không gia rộng lớn bị cô lập.
Đông đảo phóng viên, các tay săn ảnh và người hâm mộ đã đứng ngoài dải phân cách và vây kín khu vực này.
Dạ Cô Tinh ôm con gái, dưới sự hộ tống của vệ sĩ, cô băng qua đám đông, đến trung tâm địa điểm chụp rồi quay người đi vào phòng trang điểm.
Chiếc váy dài màu vàng nhạt kiểu bohemian, chỉ cố định bằng hai dây buộc nhỏ bên trái và bên phải, dài đến mắt cá chân.
Chiếc nhẫn cổ điển màu đen Joker, túi xách dệt bằng sợi gai thô, đôi dép xỏ ngón mùa hè hàng đầu của WHYRED, để lộ mu bàn chân trắng ngần.
Thanh lịch, tươi trẻ nhưng không mất đi vẻ nữ tính.
Bé Húc mặc một chiếc váy in hình màu vàng cam, lộ ra hai cánh tay nhỏ nhắn, da thịt mềm mại khiến người ta muốn cắn một cái.
Khăn choàng dài, không trang trí gì ngoại trừ vòng hoa.
Hai mẹ con, bàn tay to dắt bàn tay nhỏ, dừng lại trên phố, trở thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
“Anthena!”
“Công chúa nhỏ!”
Nhóm fan bắt đầu náo loạn, hét lớn tên thần tượng.
Các tay săn ảnh bắt đầu vào cuộc, họ không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để khai thác những thông tin độc quyền.
“Mẹ, mấy người đó trông thật tức giận…”
“Đó không phải là tức giận, mà là hưng phấn.”
“Tại sao lại hưng phấn ạ?”
“Tại vì nhìn thấy con.”
Đôi mắt to chớp chớp, “Tại sao khi nhìn thấy con lại kích động như vậy?”
“Tại vì con rất đáng yêu.”
Trong chốc lát, bầu trời xa xăm quang đãng.
“Thật không ạ?”
“Ừ.”
May mắn thay, địa điểm chụp vẫn cách đám đông một khoảng xa, nên không gây ra bất cứ sự cố nào.
Sau lần chụp đầu tiên khá ăn khớp, lần chụp thứ hai diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Cảm giác ống kính của Dạ Cô Tinh rất tốt, bất kỳ điểm dừng nào cũng là vị trí đắc địa để chụp.
Dạ Thất không thích chụp mẫu người. Đây là một người nổi tiếng quái gở trong ngành nhiếp ảnh ở Bắc Âu. Những người khen anh thì nói anh rất chuyên nghiệp, còn những người chê anh thì cho rằng tầm nhìn của anh quá hạn hẹp.
Nhưng lý do thực sự rất đơn giản, sự vật là chết, con người là sống, cái trước coi trọng sự thuận theo tự nhiên, cái sau lại yêu cầu người mẫu và người chụp phải phối hợp ăn ý với nhau.
Cho tới nay, ngoại trừ Annie, chỉ có Dạ Cô Tinh mới có thể làm cho anh vừa ý.
À, vẫn còn bé bánh bao rất tự tin này nữa.
Ban đầu mọi người đều lo lắng về bé Húc, không biết cô công chúa nhỏ hay nũng nịu này có hoàn thành tốt việc chụp hình không.
Nhưng kết quả lại thật ngạc nhiên!
Nhìn những tấm hình đó, đứng trước ống kính tạo dáng vô cùng chuyên nghiệp.
Trong giờ giải lao còn nói chuyện với giám đốc nghệ thuật do WHYRED cử đến, mặc dù cần phiên dịch nhưng nói chung cuộc trò chuyện vẫn rất thú vị.
“Có một người mẹ là ảnh hậu Oscar có khác, quả thật có thiên phú.”
Sự kết hợp giữa nữ hoàng điện ảnh và bảo bối dễ thương thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn, ngay khi lên sóng đã nhận được nhiều lời khen ngợi.
Trước hết là ở Thụy Điển.
Là thương hiệu quốc dân nên Whyred có tính phổ biến rất cao, cùng với hai người đại diện thương hiệu một lớn một nhỏ, là công chúa tôn quý của họ, có thể nói, các phương tiện truyền thông và công chúng đã khen ngợi và đánh giá rất tích cực. Ngay sau đó, các chi nhánh ở nước ngoài của WHYRED cũng lần lượt bắt đầu chiến dịch quảng cáo, các cửa hàng độc quyền được sửa sang đổi mới, ảnh chụp lần này được thống nhất dùng làm áp phích quảng cáo.
Từ Thụy Điển đến Bắc Âu, rồi từ Bắc Âu ra thế giới, cuộc chinh phục làng giải trí của Anthena dường như sẽ không dừng lại.
Cô bé cũng nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Các nhãn hàng thời trang trẻ em lớn như Jacadi, Okaidi, Nameit,…sôi sục mời cô bé làm đại sứ thương hiệu, thậm chí còn mời cô bé lên sân khấu trình diễn với số tiền khủng.
Dạ Huy Nguyệt giờ đã được thăng cấp lên thành người quản lý của hai mẹ con.
Việc ký kết hợp đồng cũng đến tay anh, từ chối những lời mời cũng là anh làm, chuyện tốt xấu gì cũng đều do anh lo liệu.
Nội tâm có chút… phiền muộn.
Nói về Trung Quốc đại lục, có chương trình thực tế dành cho phụ huynh và trẻ em của một nhà đài nào đó tung ra, tỷ suất người xem sẽ tăng cao, tất nhiên các đài khác cũng sẽ làm theo.
Hiện tại, mùa đầu tiên đã kết thúc và mùa thứ hai đang trong giai đoạn chuẩn bị.
Cư dân mạng đưa ra gợi ý về danh sách khách mời, trong đó nổi tiếng nhất là Dạ Cô Tinh và hai đứa bé!
Đặc biệt là sau khi quảng cáo Whyred được phát sóng, hình ảnh xinh đẹp, đáng yêu của bé Húc được biết bao cô chú nhớ nhung, hận không thể ôm vào lòng.
“Con gái lớn sinh con gái nhỏ, dung mạo xinh đẹp, điều này có phải thật không?”
“Mau đến đây! Mau đến đây!”
“A! Bảo bối lớn đâu? Bảo bối nhỏ nữa? Tôi muốn xem tiểu mỹ nam!”
“Đặc biệt yêu cầu nhà đài nhất định phải mời nữ thần và tiểu nữ thần tham gia, mị sẽ ngồi đây đợi!”
“Nếu như bỏ lỡ hai bảo bối của chúng ta, rating của đài nhất định sẽ giảm xuống! Tin hay không tùy, dù sao tôi cũng tin…”
Tuy nhiên, không chỉ có một đài truyền hình thực hiện chương trình tương tự, nếu cứ như vậy, Dạ Cô Tinh và hai đứa nhỏ sẽ trở thành chiếc bánh thơm ngon béo bở đối với các nhà sản xuất.
Một khi hợp đồng được ký kết, điều đó cũng đồng nghĩa với việc lượt xem chắc chắn sẽ được bảo đảm.
Sau tất cả, với sự nổi tiếng như ngày hôm nay của Dạ Cô Tinh, không ngoa khi gọi đây là “Đệ nhất mỹ nữ của làng giải trí Hoa ngữ.”
Tất nhiên, đây đều là những điều sau này hãy bàn, tạm thời không nhắc đến nữa.
Lại nói, sau khi chụp ảnh xong, dưới sự hộ tống của các vệ sĩ, hai mẹ con trở về đảo Hoàng hậu, lúc đó trời đã tối.
Mặt trời lặn, khắp nơi là hoàng hôn.
“Mẹ, hôm nay con thể hiện có tốt không?”
“Rất tốt!”
“Vậy có phải nên thưởng cho con không?”
“Con muốn gì nào?”
“Kem ạ!”
“Không được.”
“Chỉ một miếng thôi mà, một chút xíu thôi!”
“…Được rồi.”
“Tuyệt quá! Mẹ thật tốt, con yêu mẹ nhất!”
“Ai cho con ăn là con yêu người đó! Coi chừng bị bắt cóc đó…”
“Không phải đâu!” Cô bé bĩu môi, lộ vẻ bất mãn.
Người khác cho, bé cũng không muốn ăn đâu!
Hừ!
Hai mẹ con vừa đi vừa nói, Burke bất ngờ xuất hiện.
Ông ta cúi đầu: “Bệ hạ bảo tôi đợi ở đây, mời công chúa đến chính điện dùng tiệc.”
“Có chuyện gì sao?”
“Bệ hạ muốn cùng người dùng bữa tối, đương nhiên còn có tiểu điện hạ.”
“Nhưng cha còn đang ngủ mà!” Cô bé đột nhiên lên tiếng, không quên cha mình.
“Anh An đã đến rồi.”
Cái gọi là phòng tiệc là nơi cô từng ăn tối cùng Sylvia và những người khác cách đây không lâu.
Dạ Cô Tinh đưa con gái vào trong phòng tiệc, nhận thấy không có nhiều người có mặt.
Carl ngồi trên đầu, An Tuyển Hoàng ngồi ở vị trí thứ nhất phía dưới bên phải, ánh mắt nghiêm nghị, đối diện với anh là King, khuôn mặt mang ý cười nhẹ.
Hai người đàn ông, một lạnh lùng, một tà ác, ánh mắt đối diện nhau, như những ánh lửa va vào nhau.
Dạ Cô Tinh có chút bất lực.
Bé Húc luôn vui tươi lạc quan, chạy lon ton đến trước mặt Carl, vươn hai cánh tay mập mạp: “Bác ông ngoại, bế!”
Carl mỉm cười, dang hai tay, bế cô bé lên đặt vào lòng.
Burke đứng lặng lẽ bên cạnh, nhìn mọi thứ trong tầm mắt, chỉ cảm thấy khó thể tưởng tượng nổi.
Bệ hạ không phải là người thích trẻ con, từ khi nào lại trở nên… dễ gần như vậy?
“Alizee đến rồi, ngồi đi.” Carl nói đúng lúc, làm không khí dịu đi đôi chút.
An Tuyển Hoàng lúc này mới đứng dậy, ôm lấy eo người phụ nữ, nhìn thế nào cũng giống như đang đánh dấu chủ quyền vậy.
King cười lạnh, ánh mắt hiện rõ sự mỉa mai.
Dạ Cô Tinh không nói gì, để người đàn ông đưa cô đến chỗ ngồi bên cạnh anh.
“Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
Ánh mắt chạm nhau, Dạ Cô Tinh hiểu rõ lời cảnh cáo trong mắt anh. Nhìn vận đào hoa của em xem! Chừng nào về anh sẽ trừng trị em!
Người phụ nữ có chút bực tức nhưng không nói ra, ai trừng trị ai còn chưa biết!
Đôi mắt sâu thẳm, ánh lên những tia nguy hiểm.
Một bữa cơm, e rằng chỉ có bé Húc là ăn vui vẻ nhất, người uy nghiêm như Carl cũng đang bận trước bận sau để chơi đùa với cô bé.
Burke đỡ trán, nếu có thể, ông ta thật sự muốn che mắt lại, bệ hạ, người nhiệt tình như vậy, quả thực… không nhìn nổi.
“Bác ông ngoại, con ăn no rồi!”
Carl lại giúp cô bé lau miệng, rất chu đáo.
“Chú ơi, sao chú không ăn?”
Húc Nhi nhìn thấy King chỉ động qua vài miếng, không khỏi tò mò.
Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.
“Không đói.”
Cô bé ngạc nhiên hỏi: “Chú là siêu nhân ạ? Không ăn cũng được sao?”
King: “…”
Dạ Cô Tinh mím môi để che đi nụ cười của mình.
Carl và An Tuyển Hoàng thì lại không kiêng nể gì.
Người đầu tiên, rất tự hào, có đứa cháu ngoại thông minh lanh lợi như vậy, ông rất vui; người thứ hai là vui vẻ cười trên nỗi đau người khác.
Nhận được ánh mắt khen ngợi của cha, cô bé có chút bối rối.
“Tôi ăn no rồi.” Dạ Cô Tinh xé túi giấy ăn, nhẹ nhàng lau miệng.
“Đây là người nắm quyền của gia tộc Ives, cháu trai của mẹ con, nói đúng ra, con phải gọi một tiếng anh họ.”
Dạ Cô Tinh không biết tại sao Carl lại có vẻ sợ King, cũng như không biết mục đích thực sự của việc King xuất hiện trên đảo Hoàng hậu.
Nếu chỉ để nhắc nhở cô chuyện đối phó với Sylvia, thì anh ta không cần phải đích thân đến tận đây.
Từ Pháp đến Thụy Điển, cô chỉ muốn hỏi: Anh rất rảnh sao?
Chương 76: Tâm tư của King, anh An cầu xin lòng thương xót
Tất nhiên, trong trường hợp như vậy, cô chỉ có thể âm thầm oán trách.
“Đã lâu không gặp, gia chủ Ives.” Nụ cười không chạm đến đáy mắt, xa lạ mà lễ phép.
Sinh con cận huyết, tổn hại luân thường, giờ đây Dạ Cô Tinh nghe thấy từ “anh họ” lại cứ cảm thấy nổi da gà, và đương nhiên không muốn liên đới đến anh ta quá nhiều.
Trong mắt An Tuyên Hoàng, chính là người phụ nữ của mình thông minh! Biết để ý tới cảm xúc của mình!
Hiện tại, anh đang có một tâm trạng rất tuyệt vời.
Ném một cái nhìn “cô gái, coi như em biết điều”.
Với một nụ cười, đôi môi mỏng của người phụ nữ mấp máy.
Đột nhiên, mặt người đàn ông đen như đáy nồi.
Những gì cô nói là “khổng, tước”.
Rõ ràng là đang mắng anh ta tự mình đa tình.
Ở đằng kia, King nhìn thấy toàn bộ tương tác giữa hai người bọn họ, mím môi, ánh mắt lạnh lùng.
Anh ta không thể nói rõ là loại cảm xúc gì, nhưng miệng lại cảm thấy có chút đắng.
Hồi đó, cô vẫn còn trong nôi, nhỏ như con mèo, trắng trẻo, mềm mềm.
Anh không nhịn được vươn tay ra định chọc vào mặt cô một cái, vật nhỏ đang ngủ say không ngờ lại bị đánh thức!
Đôi mắt to tròn, màu mắt của mình hoàn toàn khác với của đứa trẻ, người cô nói- “King, đây là em gái.”
Nhưng anh biết rằng cô không chỉ là em gái anh, mà đứa bé trắng trẻo này sẽ trở thành vợ anh trong tương lai.
Vào thời điểm đó, anh đã bắt đầu được đào tạo để trở thành người thừa kế, mỗi ngày trở về nhà đều kiệt sức, nhưng đều không nhịn được mà đi xem vật nhỏ đó.
Lâu dần, nó trở thành một thói quen.
Vật nhỏ, là của anh!
Cậu bé nhỏ trong lòng chỉ có duy nhất suy nghĩ này, nên rất trân trọng và nâng niu.
Không ngờ, sự rời đi của người cô đã lấy đi những gì đáng lẽ phải thuộc về anh.
Trong lòng anh rất khó chịu, nhưng cái loại mất mát đó đến nhanh đi cũng nhanh, việc luyện tập ngày càng nhiều khiến anh quá sức, điều anh muốn làm mỗi ngày là làm sao để trở nên mạnh mẽ hơn.
Mỗi đêm, anh bắt đầu nhớ người cô đó, nhớ nụ cười dịu dàng của cô, cái chạm nhẹ khi được ôm trong lòng, với nỗi khắc khoải độc nhất của tuổi mới lớn, mỗi khi tỉnh dậy, chăn bông đã ướt đẫm.
Anh là King, là vị vua tối cao, có dũng khí đối mặt với mọi khó khăn, kể cả tình yêu bị ngăn cấm.
Tình yêu sao?
Anh chỉ biết nụ cười của người phụ nữ ấy rất dịu dàng, vòng tay ấm áp đến không ngờ.
Trong trái tim của thiếu niên ấy, có một nỗi nhớ da diết dành cho người cô của mình.
Anh muốn có được người phụ nữ ấy!
Nỗi nhớ ngày qua ngày, khiến anh bắt đầu phẫn nộ với người đã ép cô phải ời đi, lão bá tước, Sylvia, thậm chí cả đứa trẻ còn trong tã lót kia.
Nhưng anh không hận hoàn toàn, cục tuyết trắng nắm lấy ngón tay anh, nhìn anh với đôi mắt to ướt át, cười vô tư.
Cuối cùng, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy bối rối.
Anh thích ai?
Ruốt cuộc đó là yêu hay ghét?
“Đã lâu không gặp?” Đôi mắt màu tím mờ mịt, ánh mắt phát sáng, “Nếu như tôi nhớ không lầm, thì chúng ta mới gặp ngày hôm qua, đúng không?”
Dạ Cô Tinh ánh mắt hơi lạnh.
An Tuyển Hoàng mặt không chút biểu cảm, nhưng một tay đã nắm chặt thành nắm đấm.
Chỉ có King Ives ân cần bưng cốc lên, nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào lan tràn trong miệng.
“Em gái, em nói xem?”
Dạ Cô Tinh chấn động, nổi da gà.
“Không dám nhận.”
“Đây là sự thật, giữa chúng ta… luôn có quan hệ huyết thống, em có muốn chối bỏ cũng không được.”
Dạ Cô Tinh ngẩn người, những gì anh ta nói đều là sự thật, hơn nữa, anh họ cũng là người thân.
Sau đó, Carl nhận thấy bầu không khí tế nhị giữa hai người họ, ông biết truyền thống hôn nhân của gia tộc Elves, thậm chí còn lén lút đề cập đến chuyện này với An Tuyển Hoàng.
Thật không ngờ mọi chuyện vẫn sẽ như này….
Khuôn mặt An Tuyển Hoàng càng ngày càng đen, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Mặt khác, King lại cười như không cười, cứ như mình là người nắm chiến thắng trong tay.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, cô không biết King Ives lấy sự tự tin này từ đâu ra?
Cô đưa tay ra, giữ lấy người đàn ông của mình, cùng đứng dậy.
Nụ cười của Dạ Cô Tinh vẫn không thay đổi.
An Tuyển Hoàng cảm thấy bất ngờ, anh đã mê man hai đêm liền, còn bị phạt ngủ một mình trên chiếc giường lạnh lẽo, trong lòng biết rõ hành vi của anh đã xúc phạm ai đó, cô làm vậy là để phạt anh.
Vì vậy, vào lúc này, anh thực sự không ngờ rằng Dạ Cô Tinh sẽ chủ động tiếp cận mình.
Dù sao anh cũng là người biết rất rõ rốt cuộc người phụ nữ này cứng đầu đến mức nào.
Trên môi nở nụ cười nhẹ, King nhìn hai người đứng song song trước mặt, dừng lại ở cánh tay đang vắt chéo, ánh mắt lạnh lùng sắc lạnh.
Nở nụ cười khiêu khích, Dạ Cô Tinh quay sang Carl, “Nếu ngài có khách cần tiếp đãi, vậy vợ chồng tôi sẽ không ở lại nhiều nữa, Húc Nhi, đi thôi.”
“Dạ, đến đây.”
Cô bé thoát khỏi vòng tay ông ngoại, chạy đến chỗ cha, chào tạm biệt Carl.
Cô bé cười ngọt ngào với King, mắt híp lại, thấp thoáng hai má lúm đồng tiền nhỏ, “Chú, bảo bảo đi trước đây, bai bai~”
Người đàn ông chấn động toàn thân, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô gái nở nụ cười ngọt ngào trước mặt.
“Thật… thật giống…”
An Tuyển Hoàng không cho anh ta cơ hội nói thêm gì, đưa vợ và con gái đi.
Trầm ngâm một lúc lâu, đôi mắt màu tím đột nhiên trở lại tiêu điểm.
“Anh cũng cảm thấy giống, đúng không?” Carl đột ngột nói.
Đặc biệt là khi cười.
“Cô hai..”
Trong mắt Carl ánh lên tia đau buồn, giọng nói mệt mỏi, “Nói đi, mục đích cậu đến đây.”
“Alizee lẽ ra phải là vợ tôi.”
Mặc dù Carl đã sớm đoán được, nhưng vẫn hít vào một hơi, “Cậu…”
“Tôi cứ nghĩ, ông đã biết các quy tắc của gia tộc Ives.”
“Nhưng con bé đã có An Tuyển Hoàng rồi.”
Anh ta nở nụ cười lạnh lùng, “Bọn họ chưa tổ chức hôn lễ, cũng không có quan hệ vợ chồng trên pháp luật, đúng không?”
Carl sửng sốt, “Nếu cậu chỉ muốn một người vợ có thể sinh ra người thừa kế gia tộc, cậu còn có những lựa chọn khác ngoài Alizee mà.”
Nghê Xuyến, cũng là em họ của anh ta, hơn nữa, gần quan được ban lộc, không phải càng dễ ra tay hơn sao.
“Nhưng tôi chỉ muốn cô ấy…”
An Tuyển Hoàng một tay dắt vợ, tay kia dắt con gái, trở về biệt thự, câu đầu tiên–
“Con gái, vào phòng đi.”
“Nhưng…” Cô bé nhìn cha, sau đó nhìn mẹ, cắn chặt môi dưới, “Bảo bảo không muốn…”
“Đi vào.” Giọng điệu đột nhiên chìm xuống, trong mắt chợt hiện lên tia sắc bén, chính là anh mắt nghiêm nghị không cách nào chống lại.
“Vầng…” Nước mắt nhanh chóng tích tụ trong mắt, bé Húc ngẩng đầu, vẻ mặt đau khổ nhìn mẹ.
Mặc dù Dạ Cô Tinh cũng thương con, nhưng cô không thể ở trước mặt con gái, công khai làm trái lời anh được.
Cô đưa tay sờ đầu bé, khẽ thở dài nói: “Con gái nghe lời, đi vào trước đi. Cha và mẹ có chuyện muốn nói.”
“Vậy thì… Hai người có phải sẽ lại cãi nhau không?”
Dạ Cô Tinh sửng sốt trong chốc lát, sau đó khẽ liếc nhìn người đàn ông.
An Tuyển Hoàng không nói gì, nhưng cô tinh ý nhận ra sự tức giận ẩn chứa trong ánh mắt đó.
“Con ngoan, cha mẹ không cãi nhau, cha mẹ chỉ nói chút chuyện thôi.”
“Thật sao?” Cô bé rất tủi thân, nhưng trong lòng càng thêm lo lắng.
Bé sợ nhìn thấy cha và mẹ cãi nhau.
“Thật đấy, đi đi còn.”
Cô bé đi ba bước lại quay đầu nhìn, cuối cùng đi vào phòng ngủ, ngoan ngoãn khóa cửa lại.
Dạ Cô Tinh ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt bình thản.
Ngọn lửa giận trong lòng của người đàn ông cũng dần tắt, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh…”
“Em không muốn cãi nhau với anh, vì không muốn làm con gái sợ.” An Tuyển Hoàng đang định nói thì bị cô ngắt lời.
Khuôn mặt Dạ Cô Tinh lạnh lùng, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm xúc.
Vốn dĩ, mâu thuẫn giữa cô và An Tuyển Hoàng ít nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện cãi vã, nhưng khi các con nhìn thấy thì lại mang một ý nghĩa khác.
Họ có thể không cố ý, nhưng lại vô tình làm tổn thương con.
Đây là thứ mà Dạ Cô Tinh không muốn nhìn thấy, vì vậy sự tức giận của cô đối với An Tuyển Hoàng lại tăng lên một chút.
Nếu không phải vì anh cố tình gây sự, làm sao bé Húc có thể bắt gặp cuộc cãi vã giữa hai người?
“Xin lỗi, tối hôm qua… anh dọa con gái sợ rồi.”
Anh yêu con gái của mình không kém Dạ Cô Tinh, và khi bắt gặp ánh mắt con gái vừa buồn vừa sợ hãi, anh mới biết mình đã sai như thế nào.
“Để Húc Nhi đi vào trước, anh muốn nói gì?”
An Tuyển Hoàng đứng dậy ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt Dạ Cô Tinh khẽ rung động.
“Bà xã, anh xin lỗi.”
Không có cười đùa cợt nhả, khi người đàn ông nói, ánh mắt anh rất nghiêm túc.
Anh đang thật sự xin lỗi.
“Em và King gặp nhau chỉ là ngẫu nhiên. Anh không nên lợi dụng đề tài để nói chuyện, càng không nên nghi ngờ khả năng giải quyết vấn đề của em.”
Chỉ là “khả năng giải quyết vấn đề”, từ đầu đến cuối, An Tuyển Hoàng chưa bao giờ nghi ngờ sự chân thành của cô.
Giữa hai người chưa bao giờ có vấn đề về sự tin tưởng, anh yêu cô, cũng như cô yêu anh.
Điều duy nhất An Tuyển Hoàng quan tâm là, đối mặt với sự lôi kéo của King, cô có thể không hoàn toàn thoát ra được.
Cảm giác chán nản, lo lắng, làm cho anh phẫn nộ và cáu kỉnh.
Đêm qua, anh một mình đứng ngoài ban công, suy nghĩ rất nhiều, muốn tự tát cho mình một cái.
Dạ Cô Tinh thở dài và đưa tay chạm vào khuôn mặt điển trai của người đàn ông, “Anh luôn luôn không tin là em có thể xử lý được vấn đề tình cảm sao.”
“Anh chỉ cảm thấy áy náy, vì không thể che chắn cho em khỏi mọi mưa gió.” Kể cả những bông đào hoa nát đó.
“Chẳng phải đã nói, sẽ kề vai sát cánh, cùng nhau vượt qua mưa gió sao? Anh đã quen với việc kiểm soát tình hình chung, luôn muốn bảo vệ em và con dưới đôi cánh, nhưng mẹ con em không bao giờ muốn trở thành gánh nặng trên vai anh, bởi vậy thay vì trốn tránh khó khăn, mẹ con em muốn bay trên cùng một bầu trời với anh.”
“Anh biết…”
Vì vậy anh đã sai rồi.
“Hoàng.” Bàn tay mảnh khảnh của cô nắm lấy bàn tay của người đàn ông, “Em là của anh, chúng ta còn có hai đứa con, không ai có thể cướp đi được…”
Với một nụ cười ngông cuồng, ánh mắt ngang tàn: “Không ai có thể có cơ hội đó. Cho dù, anh ta có là người đứng đầu gia tộc Ives.”
Đây là An Tuyển Hoàng, lạnh lùng ngông cuồng, hoang dã, kiêu ngạo, khiến người ta phải kính sợ.
“Em bây giờ có thể tha thứ cho anh chưa?”
Dạ Cô Tinh tránh ánh mắt của anh, không nói lời nào.
Hừ! Làm thế nào có thể dễ dàng như vậy được?
Cô không dễ gì mới có cơ hội nghỉ ngơi mấy ngày, sao có thể dễ dàng buông tha cho anh được?
“Vừa rồi, em đã chủ động kéo anh.”
“Rồi sao?”
“Nó có nghĩa là em đã tha thứ cho anh.”
“Phì — đó chri là để người ngoài xem thôi!”
“Anh biết là em không nỡ mà.”
“Hả?”
“Không nỡ nhìn “người ngoài” bắt nạt anh.”
Hai từ “người ngoài” được anh nhấn mạnh hơn hẳn.
Đường đường là anh An, lại đi sử dụng ba từ “bắt nạt anh”, Dạ Cô Tinh xấu hổ, đây là đang… giả bộ đáng thương sao?
Người đàn ông kiên trì nỗ lực, cọ cọ vào ngực người phụ nữ.
“Đêm nay trở về ngủ đi…”
Dạ Cô Tinh nói với vẻ mặt “em biết anh không có ý định tốt”, “nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Ngày hôm trước, cô bị quăng quật đến nỗi toàn thân gần như bị phân tán, cô không phải bị Hội chứng Stockholm – cô không thích tự ngược!
“Bà xã ~”
“Gọi là bà ngoại cũng vô dụng!”
“Vậy phải đợi đến khi nào?”
“Tùy thuộc vào tâm trạng của em.”
Cô nói xong, bóng dáng yêu kiều thướt tha nhẹ nhàng rời đi.