Mục lục
Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: thành bại chỉ cách một bước chân, khó khăn lựa chọn kịch bản


“Tôi biết, anh không tin tưởng tôi, ngày hôm nay anh ngồi ở đây cũng chỉ là tâm lý cầu may còn nước còn tát. Nếu như, xe của anh thật sự có vấn đề, tôi nghĩ anh sẽ không đến muộn như vậy, có lẽ anh căn bản không muốn đến đây.”


“Cô….. Vương Thạch kinh ngạc nhìn người con gái nói cười tự nhiên trước mặt mình, chỉ mấy câu đã nói ra tường tận, gần đúng hoàn toàn.


Thật ra, lúc gần xuất phát còn anh ta vẫn còn đang do dự, đi hay là không đi?


Cuối cùng, ôm lấy tâm trạng có cũng được không có cũng được, lề mà lề mề, cho dù đến muộn cũng không sao, dù sao cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.


“Tôi nói rồi, anh đừng tìm hiểu mục đích của tôi, càng đừng nghi ngờ thành ý của tôi, nếu đã là việc tôi hứa hẹn, tôi nhất định sẽ làm được. Đồng thời cũng mong anh tuân thủ ước định của chúng ta.”


Nói xong, cô lấy ra một tờ chi phiếu, đẩy đến tay Vương Thạch: “Chỗ này có 10 triệu, có thể là sinh hoạt phí cả đời của một người bình thường, nhưng nếu anh muốn làm một bộ phim xuất sắc, cạnh tranh được với Tần Tuấn thì số tiền này vẫn chưa đủ. Vương Thạch, hãy chứng minh cho tôi thấy anh rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.”


“Nhận lấy tờ chi phiếu, ba tháng sau tôi muốn nhìn thấy thành quả; Đương nhiên, anh cũng có thể chọn lấy nó rồi rời đi, ra khỏi chỗ này, anh hãy xem như chưa từng gặp tôi, triệt để quên đi cuộc trò chuyện ngày hôm nay của chúng ta.”


Giây phút Dạ Cô Tinh đẩy tờ chi phiếu đó đến tay anh ta, cả người Vương Thạch bùm một tiếng choáng váng!


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Ánh mắt anh ta ngây dại nhìn cô gái nở nụ cười trước mặt, dường như trong tay cô nắm giữ cả thiên hạ, dù cho ngày thường anh ta thông minh lõi đời như thế nào đi chăng nữa, giờ phút này đây lại kinh ngạc đến nhất thời nghẹn lời.


Tiếp theo đó là sự vui mừng hớn hở ùn ùn kéo đến!


Tuy rằng để chế tác một bộ phim điện ảnh hoàn hảo mà nói, số tiền đầu tư 10 triệu vẫn không giờ đủ, thế nhưng số tiền này đối với Vương Thạch lại là một bất ngờ lớn, nó đồng nghĩa rằng cuối cùng anh ta cũng có tư cách và năng lực để cạnh tranh với Tần Tuấn!


Không để cho anh ta kịp phản ứng lại, Dạ Cô Tinh lần nữa mở miệng. “Bộ “Hoa trong gương, trăng trong nước’ bởi vì… cái chết của Diệp Tử mà đối mặt với phong ba thay đổi diễn viên, buổi họp báo ra mắt bị trì hoãn, đến giờ còn chưa ấn định lại. Trước mắt trong tay Tần Tuấn còn đang nắm giữ một bộ có kinh phí cực lớn ‘Sống sót trên cánh đồng hoang ‘, dự tính sẽ được phát sóng trong cuối tháng 12 năm nay, vì vậy, anh ta sẽ không có thời gian chú ý đến ‘Hoa trong gương, trăng trong nước’”


“Đây là một cơ hội rất tốt!”


Đối mặt với cái chết của mình, Dạ Cô Tinh phát hiện thì ra bản thân cũng có thể bình tĩnh như vậy.


Cho đến thời khắc ấy, cô mới phát hiện ra, chính bản thân đã hoàn toàn hòa nhập vào vai Dạ Cô Tinh mới mẻ này, Diệp Tử, cái tên này đã hoàn toàn trở thành quá khứ.


Cô, có thật buông bỏ rồi không?


Có liên quan đến tác phẩm tâm huyết lúc còn sống của Tiểu Nguyệt, Vương Thạch đang trong tình trạng ngây ngẩn bỗng nhiên hoàn hồn lại, dò hỏi: “Vậy…. tôi nên làm như thế nào đây?”


Bất tri bất giác, anh ta đã xem Dạ Cô Tinh như kim chỉ nam – Cô chỉ đi bên nào, anh ta sẽ đi bên ấy!


Có lẽ là do ánh mắt của cô quá bình tĩnh, kèm theo đó là sức mạnh không thể nói rõ khiến cho người ta bị thuyết phục, hoặc là thân phận như một ẩn số của cô khiến cho người ta vừa kính vừa sợ, dù sao Vương Thạch cũng sẽ không dám coi cô như một người bình thường nữa.


Lúc Dạ Cô Tinh tùy tiện lấy ra từ chi phiếu 10 triệu, trong tiềm thức Vương Thạch đã tôn sùng cô như một vị thần có thể là…. yêu ma càng chuẩn xác hơn.


Dẫu sao, một cô gái mồ côi cha mẹ và tờ chi phiếu 10 triệu, hai cái này hoàn toàn không hề có chút liên kết nào với nhau.


“Chuyện bây giờ anh nên làm là dùng từ chi phiếu 10 triệu này để quay một bộ phim có sức cạnh tranh với ‘Sống sót trên cánh đồng hoang’ tại phòng vé. Trong đó, kịch bản, diễn viên, nhân viên công tác trong đoàn làm phim, cùng với tất cả các thiết bị quay phim, cộng thêm phí tuyên truyền, anh chỉ có vỏn vẹn 10 triệu trước mặt này xoay sở. Nhớ kỹ anh chỉ có thời gian ba tháng.


Một biên đạo hạng ba không ai biết đến, cũng không có chút thành quả nào, đối kháng với đạo diễn nổi tiếng hàng đầu cứ như lấy trứng chọi đá. Muốn lấy được ‘Hoa trong gương, trăng trong nước’, điều đầu tiên Vương Thạch phải làm được, đó chính là tạo chỗ đứng vững vàng trong giới đạo diễn trong nước!


“Ba tháng…. để tính thử xem, chắc cũng gần cuối tháng 12…..” Giống như nghĩ đến điều gì, Vương Thạch kinh ngạc, mở to mắt, không dám tin nhìn vào Dạ Cô Tinh, “Lẽ nào cô muốn công chiếu cùng lúc với bộ Sống sót trên cánh đồng hoang?!”


“Làm sao, anh sợ à?”


Vương Thạch bình tĩnh lại, sắc mặt nghiêm túc,”Từ lúc ra kế hoạch đến lúc quay, Sống sót trên cánh đồng hoang của Tần Tuấn đã ngốn đến tận 3 năm, nói là có diễn viên nòng cốt đến từ Hollywood, cộng thêm đưa vào công nghệ hình ảnh 4D tiên tiến đến từ Mỹ, tốn hơn 300 triệu, còn chưa chiếu đã được hơn phân nửa trong số 72 nhà truyền thông quy mô lớn trên cả nước hết lời khen ngợi, có thể nói là ngóng dài cổ mới chịu trình làng. Căn cứ vào thống kê hiện nay thì mức độ kỳ vọng của khán giả đối với bộ phim này đạt cao nhất trong lịch sử.”


Dạ Cô Tinh im lặng không lên tiếng, thưởng thức ly Mocha trong tay, cũng không phủ định lời nói của Vương Thạch.


“Một bộ phim điện ảnh như vậy, muốn vượt qua được quả thật là rất khó khăn.” Khẽ cắn môi, cuối cùng Vương Thạch quyết định nói ra sự thật.


“Anh….. Sợ rồi sao?” Cô đặt ly nước trong tay xuống, ánh mắt trở nên mãnh mẽ, giống như con dao sắc bén.


“Không, trong từ điển của Vương Thạch tôi không có sợ hay không sợ, chỉ có dám hay không dám mà thôi!”. Anh ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi!


Trận quyết chiến này, thắng thua còn chưa rõ, còn chưa biết ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng, làm sao anh ta có thể chưa đánh đã sợ được chứ?!


“Rất tốt, vậy tôi rất mong chờ.” Dạ Cô Tinh chầm chậm nhếch lên khóe miệng, lần đầu tiên nở nụ cười thật lòng từ khi gặp Vương Thạch.


30 triệu, Cô chỉ lấy ra 10 triệu, đây là thử thách của cô dành cho Vương Thạch, và cũng là thử thách của Vương Thạch với chính bản thân.


Là thành hay bại chỉ cách một bước chân! Thắng thì làm vua, thua thì làm giặc.


Trời tháng 9, bầu trời trong xanh, mây trắng trôi lơ lững, cuốn theo cơn gió, khéo léo làm nên một bức tuyệt tác trên khuôn viên yên tĩnh của trường Đại học Bắc Kinh.


Reng —


Tiếng chuông tan học phá vỡ sự yên tĩnh của cả khuôn viên trường học, một đám đông sinh viên từ trong lớp học bước ra, hai ba người thành một nhóm ôm tập vở trong lòng vừa đi vừa trò chuyện với nhau, khuôn viên trường đang trong trạng thái yên lặng bỗng chốc thêm mấy phần sinh động.


Làn gió nhẹ khẽ thổi qua nâng lên góc váy trắng, dáng người cao gầy, sống lưng thẳng tắp, giống như một đóa sen trắng thanh tao đang hé nở trong đầm vào mùa hạ, cô đang lẫn trong dòng người nhưng lại giống như trên thế gian này chỉ có một mình cô.


Váy trắng dài đến mắt cá chân bay nhẹ theo cơn gió, tóc mai trượt rơi, cô vô thức đưa tay vén lên sau tai, động tác tự nhiên, tư thế tạo nhã.


Kha Hiểu Yến thoáng nhìn thấy màu trắng tươi mát ấy, hưng phấn đến nhảy cẫng lên, một tay vẫy vẫy, “Cô Tinh, đợi tớ với.”


Nhưng không ngờ, vừa mở miệng gọi đã thu hút một số ánh mắt nhìn sang mình, Kha Hiểu Yến lúng túng lè lưỡi, cất bước đuổi theo bóng dáng màu trắng kia.


Kha Hiểu Yến gọi cũng không nhỏ, nhưng Dạ Cô Tinh lại không hề nghe thấy. Vì lúc này, cô đang nghĩ đến chuyện khác.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Vu Sâm đã xuất viện, dưới sự giúp đỡ của Tạ Chí Hoa, đã bắt đầu tiếp quản Bang Hải Long, hôm qua anh ta phái người đưa cho cô chiếc điện thoại Apple đời mới nhất, còn có mười nghìn tệ tiền mặt.


Dạ Cô Tinh cũng không chút khách sáo mà nhận hết.


Cô rất hài lòng trước sự chu đáo của Vu Sâm. Tuy rằng trên tay Cô còn có tờ chi phiếu khổng lồ trị giá 20 triệu, nhưng cũng không thể nào mang tờ chi phiếu ấy đến trung tâm mua đồ được.


Hơn nữa 20 triệu này cô còn cần dùng vào cho việc khác nữa, tạm thời không thể động đến.


Bên phía Vương Thạch truyền đến tin tức, mua sắm một loạt dụng cụ và thiết bị quay phim cơ bản đã hoàn thành, bây giờ là vấn đề về kịch bản. Chỉ có xác định kịch bản rồi, hàng loạt công việc tiếp theo như tuyển nhân viên hậu kỳ của đoàn phim, diễn viên thử vai, ấn định thời gian tuyên truyền,… mới có thể diễn ra thuận lợi.


Để tiết kiệm kinh phí, Vương Thạch quyết định dùng chính kịch bản của mình.


Cũng có thể nói là, một mình anh ta đảm nhiệm hai chức vụ, vừa là biên kịch vừa là đạo diễn, đối với vấn đề này Dạ Cô Tinh không có ý kiến


Có câu nói: không có tài thì đừng có ôm đồm. Cô tin Vương Thạch không phải bởi vì nhất thời tự phụ mà đưa ra quyết định lỗ mãng như vậy, trừ phi anh ta thật sự có bản lĩnh đó.


Sàng lọc và lựa chọn không dưới một trăm kịch bản, cuối cùng Vương Thạch cũng chọn ra được mười bộ, đợi Dạ Cô Tinh đưa ra quyết định, hẹn gặp nhau chiều ngày hôm nay.








Chương 22: Tương đen trên ngực, đại nữ thần, ‘chỉnh’ Triệu Hân



Bả vai đột nhiên bị đẩy một cái, Dạ Cô Tinh quay đầu lại, chỉ thấy Kha Hiểu Yên đang mỉm cười, rụt bàn tay để trên vai trái cô lại.


“Có chuyện gì sao?” Dạ Cô Tinh dừng bước.


“À… Thực ra, cũng không có gì, không có chuyện gì…”


Trời ơi, khí thế này cũng đáng sợ quá rồi! Ôi trời ơi…


Dạ Cô Tinh xoay người muốn đi.


“Này! Đợi chút…” Kha Hiểu Yến thấy cô muốn bỏ đi, vội vàng lên tiếng.


Dạ Cô Tinh khoanh hai tay, dù bận nhưng vẫn dừng lại nhìn cô ta.


“À… chúng… chúng ta đi ăn cơm đi!” Nói xong, cũng không để ý xem Dạ Cô Tinh đồng ý hay không, lập tức đưa tay kéo cô đi về phía căng tin.


Dạ Cô Tinh nhíu mày lại, không bày tỏ ý kiến gì với hành động của Kha Hiểu Yến, chỉ tùy ý để cô ta kéo mình đi.


Cô vốn định đi ăn trưa ở căng tin, ở đây nói nhiều người cũng không nhiều, mà ít người thì cũng không đến nỗi ít.


Còn Kha Hiểu Yến, Cô Tinh nhớ là cô ta và Giang Vũ Vi trước giờ không ăn ở căng tin của trường…


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Quả nhiên, hai người vừa bưng đĩa cơm ngồi xuống, Kha Hiểu Yến lập tức bắt đầu chê bai.


“Trời ơi! Đây là thịt heo sợi xào sao? Tớ thật sự nghi ngờ có phải là đầu bếp đã làm đổ cả chai xì dầu vào đây không…”


“Còn cục đen nhánh này là gì đây? Bò nướng than sao? Không giống phong cách căng tin của đại học Bắc Kinh chúng ta…”


“Món cá viên xào ớt xanh này nhìn cũng tạm được… ôi trời…. mặn quá, mặn quá…”


“Bây giờ mới phát hiện, muối của căng tin trường không cần bỏ tiền ra mua…”…


Tự động bật hình thức lảm nhảm lải nhải, bạn học Kha đang vô cùng thích thú mà đưa ra lời phê bình, đột nhiên nghe thấy Dạ Cô Tinh ngồi đối diện nói một câu: “Ồn chết đi được.”


Cô ta lập tức ngian ngoãn ngậm miệng lại. Nói thật, ngay cả cha mẹ mình mà Kha Hiểu Yến còn không sợ, cũng chẳng biết sao mà dạo này trong đầu của cô ta thường xuyên xuất hiện cảnh tượng hai cái tát tai như xé gió lao đến, cho nên, dẫn đến việc bây giờ cô ta vừa nhìn thấy Dạ Cô Tinh đã không nhịn được cảm thấy sợ hãi.


Nhưng, con người của cô ta cũng không được tự trọng lắm. Rõ ràng biết sẽ bị hoa hồng đâm vào tay lại vẫn không nhịn được mà dựa sát vào.


Trên người Dạ Cô Tinh giống như đột nhiên xuất hiện một loại khí chất không hiểu sao lại vô cùng hấp dẫn người khác đến gần, đây là việc mà trước đây cô ta không nhận ra. Thật là quái lạ. Lẽ nào, trong một đêm có thể đổi thành một người khác? Nhưng rõ ràng vẫn là dáng vẻ này kia mà…


Quả thực không phải đổi người, mà là đổi linh hồn.


“Ồ! Cô Tinh, đúng là em rồi nè!”


Dạ Cô Tinh ngẩng đầu, chỉ thấy Triệu Hân đứng bên cạnh, hai tay đang bưng đĩa cơm, trên mặt vừa vui mừng vừa kinh ngạc, người không biết còn tưởng hai người họ là bạn tốt của nhau. Mà trong lòng Triệu Hân cũng thực sự cho rằng là như vậy.


Cô ta cảm thấy Dạ Cô Tinh không có tư cách làm bạn với mình, nhưng cô ta lại chắc chắn trong lòng Dạ Cô Tinh đã xem mình là bạn.


Hôm nay, sở dĩ cô ta chủ động tươi cười đến chào hỏi, chẳng qua là muốn thông qua Dạ Cô Tinh để kết bạn với Kha Hiểu Yến. Mẫu túi xách mới nhất trong bộ sưu tập mùa thu của Prada, giá cả không dưới hai trăm nghìn tệ, đủ để cô ta sống trong một học kỳ!


Chỉ là không biết Dạ Cô Tinh từ khi nào lại quen biết với một cô bạn nhiều tiền đến như vậy…


Cô Tinh liếc mắt qua nhìn một cái rồi lập tức thu lại ánh mắt, nhẹ giọng đáp lại một tiếng, xem như là câu trả lời.


Triệu Hân hơi mơ hồ, cô ấy không phải là nên tươi cười chào đón mình, sau đó nhiệt tình mời ngồi cùng sao? Sao… sao bây giờ dáng vẻ lại xa cách như vậy chứ?


Trong lòng Triệu Hân buồn bực không có chỗ nào để trút, cảm thấy Dạ Cô Tinh đúng là người vong ân phụ nghĩa. Trước đây là mình giới thiệu cho cô ta nhiều công việc như vậy, không chỉ giúp cho cô ta có thể gom đủ học phí, còn có thể ăn ngon mặc ấm.


Trong lòng, cô ta cảm thấy mình chính là cha mẹ tái sinh ra Dạ Cô Tinh! Không có cô ta thì Dạ Cô Tinh cũng không có ngày hôm nay, cũng không biết Dạ Cô Tinh đã chết đói ở xó xỉnh nào rồi! Bây giờ thì hay rồi, đủ lông đủ cánh rồi, kết bạn được với người giàu có thì lập tức muốn qua cầu rút ván, một cước đá bay cô ta sao? Làm gì dễ như vậy chứ! Tích thủy tri ân, đương dũng tuyền tương báo. Cô ta cảm thấy bản thân có ơn lớn như trời với Dạ Cô Tinh, thì Dạ Cô Tinh phải báo đáp cô ta vô điều kiện.


Trong tiềm thức của Triệu Hân, cô ta đã tự động bỏ qua mục đích chính của mình mỗi lần giới thiệu công việc cho Dạ Cô Tinh: lấy sự khó khăn của Dạ Cô Tinh để làm nổi bật lên sự ưu tú của mình, làm thỏa mãn cảm giác ưu việt đã kìm nén suốt một thời gian dài của cô ta.


Vào giờ phút này, nhìn thấy vẻ lạnh lùng trên mặt Dạ Cô Tinh, làm như không quen biết mình, cô ta tức đến muốn nôn ra máu, trong lòng mắng thầm một câu: “Đồ vong ân phụ nghĩa”!


Nếu không phải ở đây còn có Kha Hiểu Yến, thì cô ta nhất định sẽ không do dự mà úp đĩa cơm trên tay lên đầu kẻ hèn hạ này.


Nhẫn nhịn! Phải nhẫn nhịn! Cô ả tự nói với chính mình.


“Chị có thể ngồi ở đây không?” Cô ta lên tiếng hỏi lần nữa, trên mặt Triệu Hân có lúm đồng tiền như hoa, ánh mắt trong sáng, nhưng không phải là nói với Dạ Cô Tinh, mà là hỏi Kha Hiểu Yến.


Kha Hiểu Yến không thèm ngẩng đầu nhìn, làm như không nghe thấy, đừng thấy cô lắc lư bám lấy Dạ Cô Tinh, nhìn còn khá giống kiểu đang lấy lòng nịnh hót có chút vô lại, nhưng không có nghĩa cô là người dễ dãi. Cô cũng là người vô cùng cao ngạo, nên Dạ Cô Tinh trước đây, còn có Lăng Tuyết nữa, bọn họ đều không đáng để cô ấy quan tâm, càng đừng nói đến người không biết từ đâu xuất hiện này. Mà cô gái lạ mặt này có vẻ như không được Dạ Cô Tinh chào đón.


Bị coi thường như vậy, vẻ mặt Triệu Hân hơi gượng gạo, bưng lấy đĩa cơm đứng nghệt ở một bên, tiến không được mà lùi cũng không xong. Đứng trước sự lựa chọn là tiến hay lùi, lúc này ánh mắt tò mò quan sát của mọi người xung quanh cũng nhanh chóng tập trung lại đây. Rơi hết lên người Triệu Hân, lập tức khiến cho cô ta vô cùng lúng túng xấu hổ, hận không thể lập tức tìm ra một cái lỗ mà chui vào đó.


“Đi thôi.” Dạ Cô Tinh buông đũa xuống, lấy khăn giấy nhã nhặn lau miệng, đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi căng tin.


Kha Hiểu Yến giống như tù nhân được phóng thích, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nói thật, ngồi ở căng tin, bị nhiều người xung quanh nhìn chằm chằm như vậy, còn có những món ăn khó mà nuốt nổi trong đĩa cơm, Kha Hiểu Yến cảm thấy còn khủng bố hơn cả địa ngục. Nếu không phải vì đợi Dạ Cô Tinh, thì cô sớm đã phủi mông bỏ chạy rồi.


Hai người đi ngang qua Triệu Hân, đi thẳng ra cửa, ngay cả một cái liếc mắt Dạ Cô Tinh cũng không bố thí cho cô ta.


Trước giờ cô đều không miễn cưỡng bản thân phải nói chuyện với kẻ mà mình không thích, chỉ cần họ không làm gì quá đáng, thì cô sẽ tự động xem như không thấy.


Nhưng dường như Triệu Hân không nhận thức được điều này.


Trong lòng cô ta chỉ cảm thấy có một ngọn lửa không dễ dập tắt, đang không ngừng bốc lên, như một cánh đồng cỏ khô đang bắt lửa cháy ngùn ngụt, nhanh chóng cắn nuốt một chút lý trí ít ỏi còn sót lại của cô ta.


Ánh mắt của đám đông sững sờ nhìn hành động mà cô ta đã muốn làm từ lúc nhìn thấy Dạ Cô Tinh. Đĩa cơm bằng inox đang bay về phía Dạ Cô Tinh với tốc độ sét đánh.


Trong lòng mọi người căng thẳng, ánh mắt Triệu Hân nhanh chóng lộ ra tia vui vẻ.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Dạ Cô Tinh giống như có mắt sau lưng, chỉ thấy cô nhẹ nhàng đưa tay lên khua một cái, đĩa cơm nhanh chóng bay trở về đường cũ, tiếp xúc thân mật với bộ ngực phẳng lì của Triệu Hân. Sau đó chịu tác động của lực hấp dẫn đã hiên ngang rơi xuống đất, vang lên một tiếng loảng xoảng.


“…”


Căng tin ồn ào náo nhiệt, sau một tiếng loảng xoảng vang lên, trong phút chốc lặng như tờ.


Mọi người đều ngẩn cả ra không nói thành lời, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, quay đầu nhìn lại.


Kha Hiểu Yến nghe thấy tiếng loảng xoảng cũng quay đầu nhìn, ánh mắt lướt qua đồ ăn dính trên người cô gái khi nãy, chỉ nhìn thấy chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng đã bị dầu mỡ loang lổ nhuộm thành vòng to vòng nhỏ, một giọt nước canh cũng theo vạt áo nhỏ xuống đất. Phần ngực áo vô cùng thê thảm, vệt tương đen ngấm vào trong của áo sơ mi màu trắng, dính chặt trên bộ ngực, lập tức hiện ra cảnh xuân phơi phới.


Từ đầu đến cuối, Dạ Cô Tinh đều không hề quay đầu lại, giống như cô không hề quan tâm đến tình hình xảy ra phía sau, chân bước không dừng, xoay người một cái, đã biến mất ở góc rẽ tại cửa lớn, chỉ để lại góc váy trắng tinh bị gió thổi qua, khiến người khác mơ màng.


“Này! Đại thần, cậu đợi tớ với.” Kha Hiểu Yến vội vàng nhấc chân đuổi theo, vẻ mặt kích động, trong mắt hiện ra hình trái tim, vào giờ phút này, Dạ Cô Tinh đã thăng cấp thành đại thần trong lòng cô rồi.


Ngầu! Mẹ ơi ngầu quá! Hoàn hảo đến vô địch, không phải thần thì là gì nữa?!


Thần ơi…. Cậu đợi tớ với…


Chỉ để lại Triệu Hân với vẻ mặt tái mét, cùng với đám đông xung quanh đang trợn mắt há miệng, không thể tin được những gì vừa xảy ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK