Mục lục
Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 83: Một tiếng gọi “anh rể”, chuẩn bị kế hoạch


Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ rời khỏi phòng sau khi bàn bạc xong chuyện công việc, họ tình cờ gặp Dạ Huy Nguyệt và An Tuyển Hoàng lần lượt bước ra khỏi phòng làm việc.


Sắc mặt của anh trầm trầm, khó phân biệt được đâu là vui đâu là buồn, cậu thiếu niên cúi đầu xuống, lúc cậu nhìn lên, ánh mắt sớm đã trở nên trong veo, kèm theo nụ cười tinh nghịch thường thấy, vẫn là cậu thiếu niên hào sảng, phóng khoáng.


Đi thẳng đến trước mặt Dạ Cô Tinh, cậu duỗi tay ôm cô vào lòng, nhưng một giây sau, đột nhiên lùi lại, ánh mắt chạm vào nhau, tay cậu vẫn đặt trên bờ vai hơi gầy của cô, gió thổi qua không chút tiếng động.


Cậu nói: “Chị ơi, chị chắc chắn sẽ luôn hạnh phúc như vậy.”


Giọng nói của cậu hơi khàn, nhưng nụ cười rạng rỡ, như lời tiên tri, lại giống như một sự chắc chắn, trên môi vẫn nở nụ cười, cậu không hề ngoảnh lại, chỉ xua tay về phía sau: “Anh rể, bọn em đi đây.”


Nồng nàn và sảng khoái, trở nên trong sáng.


Nói xong, cậu kéo Diệp Nhĩ, đi thẳng ra ngoài.


“Huy Nguyệt, thả tôi ra.”


“Chị, đừng làm cho cháu trai gái cháu của em mệt mỏi đấy nhé!”


Quay đầu lại trong chớp mắt, cậu cười thật tươi, nhưng giây sau bước ra khỏi cửa, thì hai hàng nước mắt rơi xuống, kỉ niệm tuổi trẻ bồng bột, cậu không nếm được mùi vị của sự lưu luyến, tuyên bố mầm non đang nhú lên trong đáy lòng đã hoàn toàn bị dập tắt.


Từ nay về sau, cô là chị gái, cậu là em trai, không hơn không kém.


“Này, khóc à?” Diệp Nhĩ để yên cho cậu nắm tay mình kéo đi, nghiêng đầu quan sát cậu.


“Ừ, khóc rồi.”


“…”


“Không định an ủi tôi à?”


“An ủi như thế nào?”


“Không biết.”


“…”


“Tôi không lái xe tới. Cô lái xe đi.”


“Sau đó thì sao?” Cô khẽ nhíu mày.


“Chở tôi về nhà!”


Dạ Nhĩ đột nhiên cảm thấy tên nhóc này thật sự rất thú vị.


“Tôi cứ nghĩ, cậu sẽ đi bar chứ.”


“Quán bar? KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG! Tôi là một người đàn ông năm tốt, nhậu nhẹt, gái gú, cờ bạc, lừa đảo, trộm cắp, không phải sở thích của tôi.”


Diệp Nhĩ bật cười, dưới ánh trăng, hai má như hoa đào, lông mày như ngưng lại, mái tóc xoăn màu đỏ rượu càng khiến cô thêm quyến rũ, giống như yêu tinh trong đêm đen, xinh đẹp, bất phàm.


Dạ Huy Nguyệt mỉm cười: “Chị hai nhỏ, tôi phát hiện ra rằng, chị trông cũng khá đẹp!”


Nụ cười trên khóe môi Diệp Nhĩ cứng đờ, trợn to hai mắt: “Khá đẹp?”


“Được rồi.” Cậu đan hai tay vào nhau: “Rất đẹp.”


Vẻ mặt của Diệp Nhĩ kiểu “thế còn được”, nhưng bụng lại không chịu hợp tác thì thầm hai tiếng, vẻ mặt có chút xấu hổ.


Dạ Huy Nguyệt duỗi cánh tay dài ra, kéo lấy cô: “Đi, tôi mời chị đi ăn khuya!”


“Uống rượu không?”


“Phục vụ đến cùng!”


“Được!”





Dạ Cô Tinh đang nằm trên giường, cầm ipad trên tay và lướt Weibo, vào buổi sáng, cô đã share video cuộc phỏng vấn của Vương Thạch, bày tỏ lòng biết ơn của mình, bây giờ đã có gần 200.000 lượt bình luận, số lượt like đã lên tới hơn một triệu lượt.


An Tuyển Hoàng vừa tắm xong đi ra từ phòng tắm, thân dưới quấn bởi một chiếc khăn tắm màu trắng, thân trên để trần, tóc còn chảy nước, chảy qua cổ, uốn lượn chảy xuống bộ ngực rắn chắc của anh, và cuối cùng biến mất trong vòng eo cường tráng của anh.


Dạ Cô Tinh đặt máy tính bảng xuống, kéo chiếc khăn tắm màu trắng đã chuẩn bị sẵn che lên đầu anh, sau đó xoay người ngồi dậy, lau khô tóc cho anh.


Ngoài vẻ thản nhiên ra, An Tuyển Hoàng không có bất kỳ biểu hiện thừa nào, tùy ý để cho Dạ Cô Tinh làm loạn ở trên đầu, nuông chiều nhưng kiêu ngạo.


Thậm chí để phối hợp với động tác của cô, anh hơi nghiêng người và cúi xuống trước mặt cô.


Tay Dạ Cô Tinh không ngừng chuyển động, ánh mắt rũ xuống: “Vừa rồi, anh và Huy Nguyệt nói chuyện gì ở trong phòng làm việc vậy?”


“Chuyện của đàn ông thôi.”


“Chuyện gì vậy?”


An Tuyển Hoàng vươn tay bắt lấy cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, anh hoàn toàn không dám dùng lực, vì sợ rằng sẽ hằn thành vết đỏ.


“Không muốn nói à?” Dạ Cô Tinh bĩu môi, rõ ràng bất mãn với sự che giấu của anh.


“Chuyện của đàn ông.”


Dạ Cô Tinh nhíu mày.


“Phụ nữ không nên hỏi.”


“Phân biệt giới tính à?”


“Vì để tốt cho em thôi.”


Dạ Cô Tinh nhún vai, đôi mắt cô ấy nheo lại: “Được rồi, em không hỏi nữa.”


An Tuyển Hoàng khẽ thở dài, kéo cô tới, hôn chụt một cái: “Ngoan.”


Nói thật, cô thực sự rất tò mò, đặc biệt là khi Huy Nguyệt rời đi, một tiếng “anh rể” đó thực sự không thể tưởng tượng nổi.


Là chị gái, mặc dù cũng chỉ là nửa chừng, nhưng Diệp Tử dù sao cũng được thừa hưởng tất cả ký ức của Diệp Cô Tinh, nên đương nhiên cô hiểu rất rõ người em trai này.


Dạ Huy Nguyệt ngả ngớn nhưng không lỗ mảng, luôn tươi cười chào hỏi mọi người, tất cả sự thành tâm và giả dối đều ẩn sau nụ cười này, một tiếng “anh rể” này, Dạ Cô Tinh biết là cậu cam tâm tình nguyện gọi như thế.


Lúc này có tiếng gõ cửa, giọng nói lạnh lùng không chút dao động của Minh Chiêu vọng vào, vẻ mặt An Tuyển Hoàng có hơi nghiêm lại, nếu không phải chuyện gấp, Minh Chiêu sẽ không đến báo vào lúc này.


“Có chuyện gì vậy?”


Tuy cách một cánh cửa, nhưng giọng nói của Minh Chiêu vẫn chắc nịch như thường: “Nhà họ Kỷ gửi thiệp mời, muốn gặp phu nhân một lần.”


Vì An Tuyển Hoàng đã công khai danh tính “vị hôn thê” của Dạ Cô Tinh, nên trên thiệp mời, nhà họ Kỷ theo lẽ thường đã dùng hai từ “phu nhân”.


“Ồ?” Dạ Cô Tinh cười nhếch môi, mắt anh nheo lại, ánh sáng rực rỡ. “Thiệp mời là gửi trên danh nghĩa của ai vậy?”


“Là bà Kỷ, Lận Tuệ.”


An Tuyển Hoàng đang muốn từ chối, nhưng lại bị Dạ Cô Tinh cướp lời: “Anh trả lời lại cho bà Kỷ, vốn dĩ là bậc con cháu nên đến thăm người lớn mới đúng, không dám làm phiền bà, ngày sau tôi sẽ đích thân tới thăm hỏi.”


“Vâng.”


Sau khi Minh Chiêu rời đi, đôi mắt của anh nhìn cô sâu thẳm.


Kể từ sau bữa tiệc ở nhà họ Kỷ, mọi gia đình danh giá ở Bắc Kinh đều từng tới thăm hỏi hoặc gửi thiệp mời cho Dạ Cô Tinh, nhưng họ đều bị An Tuyển Hoàng chặn lại giữa đường, từ chối thẳng thừng, cơ bản là thiệp mời không thể đến được tay cô.


Nhưng lần này, Minh Chiêu cố ý báo cáo, thậm chí vào lúc này, nó chỉ có thể cho thấy đó là chỉ thị của Dạ Cô Tinh.


Mỉm cười, Dạ Cô Tinh thẳng thắn: “Là em đã bảo anh ta phải chú ý thư mời của nhà họ Kỷ đấy.”


“Vì sao?”


Do dự một lát, Dạ Cô Tinh kiên quyết nói: “Em phải đến nhà họ Kỷ một chuyến.”


“Bởi vì… người thân?”


Dạ Cô Tinh sửng sốt, không ngờ anh vẫn còn nhớ. Cô kể cho An Tuyển Hoàng một cách ngắn gọn và súc tích về chuyện của Tiểu Tứ từ đầu đến cuối, lông mày của anh vẫn nhíu chặt từ lúc nghe đến giờ.


“Em muốn nhân cơ hội này đến nhà họ Kỷ tìm sơ đồ phòng thủ?”


Dạ Cô Tinh gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Một thứ quan trọng như bản đồ phòng thủ, Kỷ Cương nhất định sẽ rất thận trọng, không có trọng điểm để tìm kiếm, không khác gì mò kim đáy bể, em muốn gặp Kỷ Tu Thần!”


“Sơ đồ nằm trong tay anh ta?”


Dạ Cô Tinh gật đầu.


An Tuyển Hoàng nhíu mày sâu xa: “Em an tâm dưỡng thai đi, chuyện này cứ giao cho anh.”


Dạ Cô Tinh sửng sốt, sau đó mỉm cười nhìn anh, khóe mắt và lông mày mang theo sự ấm áp: “Hãy tin em, em chắc chắn.”


An Tuyển Hoàng mím chặt môi, không nói gì, nhưng ánh mắt dần dần ngưng tụ.


Khẽ thở dài một tiếng: “Bây giờ, con cái là quan trọng nhất, em sẽ không mạo hiểm vào lúc này đâu, anh yên tâm, em có chừng mực mà.”


Anh vẫn im lặng.


Dạ Cô Tinh rất bất đắc dĩ, chủ động chạm môi mình lên đôi môi của anh, nụ hôn này khiến hơi thở của anh hơi hỗn loạn, hơi thở ngưng trệ, cuối cùng cũng bị đánh bại, vươn tay giữ lấy phần gáy trắng mịn của cô, càng thêm uyển chuyển.


Sau nụ hôn, Dạ Cô Tinh thở hổn hển, hai má ửng đỏ, đôi môi tuyệt đẹp, và đôi mắt trong veo sáng rực lên.


“Em phải nhớ, đừng quá cậy mạnh.”


Cuối cùng, anh vẫn phải nhượng bộ.


Dạ Cô Tinh đột nhiên cảm thấy mắt mình hơi giật giật, mũi hơi cay cay, người đàn ông này chưa bao giờ cúi đầu với ai như vậy cả?


Hai người ôm nhau, chìm vào giấc ngủ, ngoài cửa sổ, trăng sáng, gió trong lành.


Nửa đêm, một tiếng kêu đau đớn vang lên, Dạ Cô Tinh bị đánh thức bởi một cơn đau nhói ở bàn chân phải, An Tuyển Hoàng đột nhiên mở đôi mắt sắc bén, đưa tay lên bật đèn.


“Đau quá…” Dạ Cô Tinh hai mắt híp lại, giống như không quen với ánh sáng đột ngột, chân phải co quắp lại, bắp chân cứng như sắt.


An Tuyển Hoàng đột nhiên tỉnh táo: “Đừng sợ… thả lỏng, hít thở sâu.” Sau đó, anh cẩn thận nâng chân phải của cô lên đặt ở trên chân của mình, dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp.


Qua mấy ngày đọc mấy cuốn Bí kíp khi mang thai quả thật cũng rất có ích, bình thường sau tháng thứ năm của thai kỳ, cơ thể người mẹ sẽ có những phản ứng và thay đổi rất rõ rệt, chân dễ bị sưng phù, chuột rút, tăng cân, đều là những dấu hiệu rất bình thường.


Dạ Cô Tinh vốn gầy, nên sau khi mang thai dù có tăng cân, nhưng nhìn qua vẫn không thấy béo gì, hiện tượng tăng cân cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.


Nhưng mà sau khi từ phía nam trở về, bắt đầu xuấy hiện tình trạng hai chân phù nề, An Tuyển Hoàng có hỏi bác sĩ rồi, đây đều là những hiện tượng rất bình thường, chỉ cần chú ý xoa bóp đều đặn là sẽ không có vấn đề gì.


An Tuyển Hoàng tự học thành tài, mỗi ngày đều xoa bóp chân cho Dạ Cô Tinh, cho nên hiện tượng sưng phù mặc dù vẫn có, nhưng cũng không nghiêm trọng.


Đây là lần đầu tiên bị chuột rút lúc nửa đêm, An Tuyển Hoàng cũng rất hoảng hốt, toàn thân căng thẳng, mãi một lúc sau khi Dạ Cô Tình từ từ hòa hoãn lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm.


Bàn tay của anh nhẹ nhàng xoa bóp và rất có lực, anh xoa bóp và ấn vào một cách cực kỳ có quy tắc, cơn đau giảm dần, cơn co giật cũng giảm bớt, Dạ Cô Tinh thoải mái cuộn tròn đầu ngón chân, thở dài.


“Đỡ hơn chưa?” Giọng của anh trầm xuống.


“Ừm, đỡ nhiều rồi.” Dạ Cô Tinh cười, dụi đầu vào cái gối, ánh mắt nhìn về phía An Tuyển Hoàng càng lúc càng mờ, dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt cứng rắn của anh dường như được bao phủ bởi một vầng hào quang màu vàng ấm áp, làm tan giá lạnh, góc cạnh lộ ra một đường mềm mại nhất.


“Hoàng…” Anh thật tốt.


Khóe môi anh khẽ giật, cúi người hôn lên mặt cô.


Râu của anh cọ vào làm má có chút đau, Dạ Cô Tinh cười né tránh.


Hai người vui đùa một hồi, Dạ Cô Tinh đột nhiên ủ rũ, mà An Tuyển Hoàng đang hào hứng, những cảm xúc dường như muốn bùng lên, không nhịn được cọ cọ vào cô, ám chỉ rất khiêu gợi.


Mí mắt Dạ Cô Tinh rũ xuống, từ từ giữ khoảng cách với người nào đó có một bộ phận nào đó đang ‘ngóc đầu lên’, duỗi chân đạp lên phần eo rắn chắc của anh: “Em đói rồi.”


“…”


“Em thực sự đói bụng, lúc nãy em vẫn chưa ăn!” Hai mắt to tròn như con thỏ nhỏ chớp chớp tỏ vẻ đáng thương, lập tức làm loạn mặt hồ nước màu xuân từ tận đáy lòng anh.


Hôn cô chụt chụt hai cái, An Tuyển Hoàng bất đắc dĩ đứng dậy, có chút cáu kỉnh.


“Anh đi lấy cho em một ly sữa ấm.” Nói xong thở hổn hển đứng dậy đi vào phòng bếp.


Chờ anh bưng ly sữa nóng hổi trở về phòng, thì cô đã đi vào giấc ngủ ngọt ngào, dưới ánh đèn, dung nhan tuyệt trần diễm lệ làm cho anh bấn loạn, An Tuyển Hoàng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, ánh mắt lưu luyến nhìn đôi mắt cô đang nhắm nghiền, chiếc mũi cao và đôi môi đỏ anh đào, anh không thể không nghiêng người về phía trước và nhẹ nhàng, cuối cùng vẫn phải thở dài một tiếng, kìm nén khát vọng đang trào dâng không ngừng, đặt ly sữa trong tay xuống, kéo chiếc chăn bông đắp lên người cô.


Lạch cạch, tắt đèn, im lặng.


An Tuyển Hoàng nằm trở lại giường, ôm lấy người phụ nữ của mình từ phía sau, hai thân thể nằm sát vào nhau.


Màn đêm dày đặc, bầu không khí thật tuyệt, đôi tình nhân ôm nhau ngủ thiếp đi.


Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh hẹn Cố Doãn Trạch và ngồi đợi ở một quán cà phê.


Xe của Minh Chiêu đã đợi sẵn bên ngoài cửa hàng.


Cố Doãn Trạch mặc một chiếc áo khoác màu xám, góc cổ áo hơi dựng lên, sau khi đến gần Dạ Cô Tinh thì chủ động dập thuốc, kéo ghế ngồi xuống.


Dạ Cô Tinh thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm chiếc ly đang bốc hơi nóng ở trước bàn lên, nâng lên trong lòng bàn tay.


“Ngồi quán cà phê lại chỉ uống nước ấm sao?” Giọng Cố Doãn Trạch hơi chế giễu, có vẻ xen lẫn chút thích thú và thăm dò.


“Sở thích cá nhân.”


Nhẹ nhàng mỉm cười: “Vậy thì sở thích của cô thực sự rất độc đáo.” Anh ta nói đầy ẩn ý.


Dạ Cô Tinh khóe mắt hơi nhướng lên: “Sở thích đương nhiên là độc đáo rồi, bằng không thì làm sao xứng với chữ ‘tốt’ này được chứ?”


Vẻ mặt của Cố Doãn Trạch sửng sốt: “Tìm tôi có việc gì sao?”


“Đồ đâu?” Dạ Cô Tinh đi thẳng vào vấn đề.


“Còn cầm thêm thời gian.”


“Phải mất bao lâu?”


“Một tuần.”


Dạ Cô Tinh đặt ly nước xuống, ánh mắt sắc bén: “Ba ngày.”


Ánh mắt Cố Doãn Trạch tối sầm lại, anh ta nở nụ cười không rõ hàm ý.


“Sau ba ngày, tôi muốn nhìn thấy sơ đồ phòng thủ, nếu không thì…”


Anh ta khoanh tay trước ngực, hai mắt nguy hiểm nheo lại: “Nếu không thì cô định làm gì?”


Nở nụ cười lạnh lùng, cô nói: “Tôi sẽ làm anh ngoan ngoãn đi ăn cơm tù.”


“Ồ? Không phải là trực tiếp giết tôi sao? Cô có khả năng này.”


Dạ Cô Tinh khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu cười: “Người trẻ tuổi à, có lúc, sống còn khó hơn là chết đó!”


Nụ cười của Cố Doãn Trạch đông cứng lại, hai tay cầm cốc hơi khựng lại.


“Nếu tôi đưa cho cô sơ đồ phòng thủ, cô sẽ dùng cái gì để thay đổi nó?” Một tia sáng lóe lên nhanh chóng trong mắt anh ta.


Dạ Cô Tinh hứng thú hỏi: “Anh muốn gì?”


“Cô.”


Dạ Cô Tinh nụ cười không thay đổi: “E rằng, có chút khó khăn, trừ phi anh muốn trở thành kẻ thù của nhà họ An.”


“Quả nhiên là cô —— vợ, chưa, cưới của người kia!”


“Anh không phải đã điều tra rõ ràng rồi sao? Có cần phải thăm dò như thế không?” Dạ Cô Tinh đứng dậy, nhìn xuống người đàn ông đối diện: “Tôi muốn cho anh biết thông tin gì, thì anh mới có thể điều tra được thông tin đó, còn nếu tôi không muốn để cho anh ta biết, dù anh có đào sâu ba tấc đất cũng không tìm ra manh mối.”


“Bản lĩnh thật lớn, leo lên được An Tuyển Hoàng, nên ở đây diễu võ dương oai?”


“Không thể phủ nhận, tôi có bản lĩnh này, còn anh, thì không.” Cô mỉm cười nhu mì, và dưới vẻ bình yên kia là sóng ngầm dữ dội.


Cố Doãn Trạch đặt cốc cà phê trên tay xuống bàn: “Sau khi giải quyết xong, tôi muốn cô phải đưa giấy nợ cho tôi, và xóa nó vĩnh viễn khỏi sổ sách của Bang Cự Phong. Cô phải đảm bảo rằng việc đốt sòng bạc sẽ không bao giờ để ai nhắc đến.”


“OK.”


“Ba ngày sau, vào giờ này, ở nơi này, tôi sẽ đưa cho cô thứ cô muốn.”


“Hợp tác vui vẻ.”


Chương 84: Hào môn tâm kế, công bố mang thai


Nhà họ Kỷ hôm nay có chút náo nhiệt, náo nhiệt không giống như bình thường


Lận Tuệ đang ngóng nhìn về phía cửa ra đến lần thứ tám rồi, tiếng hàn huyên, trêu đùa ríu rít trong sảnh tự nhiên lại làm bà ta có chút bực bội.


“Tiểu Tuệ, đứa cháu dâu này nhà cô hình như là có chút cao giá đấy nhỉ?” Cố Phương Lan nói giống như trêu đùa.


“Phương Lan, nói sai là dễ bị đánh đòn lắm đó!: Chỉ giọng nói mềm mại như cành liễu vang lên, Tống Tuyết Chi sẵng giọng.


“Ồ…” Cố Phương Lan ngạc nhiên lên tiếng, vội vàng che miệng: “Chị dâu uốn nắn rất đúng, nhìn cái miệng của tôi này, vậy ai là cháu dâu mới đúng!”


“Ha ha…” Lại là một tràng tiếng cười đùa của những người phụ nữ vang lên.


Ánh mắt xéo qua thoáng nhìn Lận Tuệ sắc mặt hơi trầm xuống, Cố Phương Lan đảo đảo mắt, tức thời câm miệng, khóe môi cười càng tươi hơn, nghiêng đầu sang chỗ khác cùng Tống Tuyết Chi nói chuyện.


“Chị dâu, gần đây sức khỏe của anh trai em vẫn tốt chứ?”


Tống Tuyết Chi nở nụ cười cực kì đoan trang, gương được chăm sóc rất tốt, ngay cả cười rộ lên cũng không có nếp nhăn: “Em cũng không phải không biết tình hình của ông ấy, bệnh cũ rồi, chỉ mong cái mùa đông này mau chóng qua đi, để ông ấy đỡ khó chịu, làm chị cũng khó chịu theo”


“Chị dâu thật là chu đáo, tỉ mỉ! Mà cũng đã vào tháng ba, tuyết cũng bắt đầu tan, sao không thấy nhiệt đội tăng chút nào?”


Tống Tuyết Chi vỗ vỗ tay em chồng, nụ cười cũng trở nên thân thiện hơn: “Tục ngữ có câu, lúc tuyết rơi thì không lạnh, lúc tuyết tan mới lạnh. Lập xuân xong thì tiết trời sẽ ấm lại thôi.”


“Ôi – vẫn là chị dâu hiểu biết nhiều!”


Khen qua khen lại một hồi, thoạt nhìn có vẻ chị dâu em chồng rất chi là thân thiết, hòa thuận vui vẻ


“Chị dâu, nghe nói Doãn Bái đại diện cho Đại học Thanh Hoa đến thành phố Z tham gia cuộc thi, không biết giờ đã về chưa?”


“Đã về được một tuần nay rồi.” Tống Tuyết Chi giọng điệu nhẹ nhàng, không nghe ra là vui mừng hay tức giận.


“Doãn Bái khi tiwf nhỏ đã là một đứa trẻ rất thông minh, mấy năm nay đã giành được nhiều giải thưởng, chỉ sợ tay đều cầm giải thưởng quá nhiều mòn cả rồi ấy chứ! Lần này nhất định sẽ đoạt thêm một giải vàng nữa về!”


“Đâu có, lần này chỉ được giải bạc thôi.” Tống Tuyết Chi vẫn nở nụ cười, nhưng giọng điệu đã ủ rũ hơn hồi nãy.


Cố Phương Lan thầm nghĩ không ổn, cười gượng,vội vàng bào chữa: “Đến con ngựa già cũng có lúc vấp ngã, Doãn Bái chỉ là nhất thời phát huy không tốt thôi, thực lực vẫn rất giỏi, không sao đâu? Hơn nữa, khi trạng thái không tốt, mà vẫn có thế giành giải bạc. Điều này chứng minh Doãn Bái là người có năng lực thật sự.”


Vẻ mặt của Tống Tuyết Chi lúc này mới cải thiện một chút: “Cũng không thể khen ngợi tụi nhỏ, miễn cho tụi nó kiêu ngạo, lời này của em, không thể nói trước mặt thằng bé được.”


“Chị dâu yên tâm, em hiểu! Nếu như Hạo Đình nhà em bằng được một góc của Doãn Bái, Doãn Trạch nhà chị thì em cũng bớt lo, được thế thì em đang ngủ cũng phải cười tỉnh ấy chứ! Haizzz……”


Tống Tuyết Chi vội vàng an ủi: “Chị thấy Hạo Đình cũng rất khá, hiện tại thằng bé đã lớn rồi, em cũng đừng quá đè nặng, hãy cho thằng bé chút không gian, chú chim nhỏ khi nào bay mệt rồi, mệt mõi rã rời tự nhiên sẽ biết đường về nhà.”


“Nói thì nói như thế, nhưng em vẫn không yên tâm, chị thấy đấy, thằng bé đòi hủy hôn, kéo dài tới bây giờ vẫn chưa có kết quả. Em thật sự là rất lo!”


“Em đấy, lúc nào cũng lo lắng không đâu!” Tống Tuyết Chi lặng lẽ liếc nhìn Ngôn Tĩnh đang nói cười với người khác ở đằng xa, ghé sát vào tai em chồng mình, nhỏ giọng nói: “Con bé nhà họ Tần kia ấy mà, chị thấy nó mê mẩn Hạo Đình như thế cơ mà, em vẫn sợ con dâu chạy mất sao?”


“Nhưng ……”


“Này, nhưng cái gì mà nhưng, em xem đi, Doãn Bái nhà chị kia, có lúc nào chị quản nó đâu? Đàn ông, đều giống nhau cả thôi, lúc trẻ ai mà không ở bên ngoài phóng túng, lêu lổng, đợi đến khi lớn hơn tự nhiên sẽ chú tâm vào sự nghiệp của mình thôi.”


Cố Phương Lan mắt lộ ra những trầm tư, không thể không thừa nhận, chị dâu mình nói vậy cũng đúng, chả trách năm đó anh trai mình mê mẩn đến mức bất chấp thân phận, dù phải chống lại gia đình cũng phải cưới người chị dâu này cho bằng được.


Thành thật mà nói, nếu không phải đã chung sống nhiều năm như vậy, mà Tống Tuyết Chi lại còn có một sức hút mạnh mẽ riêng, Cố Phương Lan với tư cách là một thiên kim tiểu thư, bất luận như thế nào cũng đều xem thường một cô gái bán rượu.


“À đúng rồi, hôm nay Hạo Đình có đến không?”


Cố Phương Lan khẽ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận: “Nó đúng là rất muốn đến, nhưng sao em có thể cho nó cơ hội gặp lại con bé kia được?”


Tống Tuyết Chi gật gật đầu: “Chúng ta đều không thể chọc vào nhà họ An, vậy nên em phải bảo Hạo Đình dừng những suy nghĩ không nên có lại đi, ngoan ngoãn định ra chuyện cưới xin với nhà họ Tần đi, kẻo đến lúc ấy vịt đã nấu chín lại bay mất, lợi bất cập hại.”


Rõ ràng, trước đó không lâu, Giang Hạo Đình và An Tuyền Hoàng ẩu đả vì một cô gái, sau bữa tiệc ở nhà họ Kỷ thì việc này đã không còn gì là bí mật nữa.


“Haizzz.” Cố Phương Lan thở dài một tiếng, bà ta thật sự là lo lắng đến bạc đầu, “Em với ông nhà em cũng đã khuyên thằng bé nhiều lắm rồi, nhưng thằng bé bướng bỉnh lắm, mỗi khi nhắc đến chuyện đó nó đều tức giận. Em cũng không biết làm thế nào….”


Tống Tuyết Chi hơi cong môi cười khẽ, nhân tiện sửa sang lại ống tay áo, nhìn như thế nào thì cũng vẫn giống một tiểu thư khuê các, thật khó có thể tưởng tượng nổi, bà ta trước kia lại từng là một cô gầu bàn rẻ tiền ở quán bar.


“Tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc cô gái kia có lai lịch thế nào, mà có thể quyến rũ được vị kia của nhà họ An, đã thế còn khiến Hạo Đình say đắm đến mức u mê như vậy.”


Vào bữa tiệc ở nhà họ Kỷ lầm trước, nhà họ Cố không tham dự, nên bà ta cũng chưa được gặp Dạ Cố Tinh


Tống Tuyết Chi thật sựu rất tò mò về người phụ nữ bí ẩn trong truyền thuyết này, chỉ dựa vào việc cô gái này có thể chinh phục được gia chủ nhà họ An, khiến An Tuyền Hoàng đích thân thừa nhận thân phận, thì đủ thấy không phải là nhân vật đơn giản rồi.


Điều này khiến bà ta nhớ lại bản thân mình năm đó,……


“Sau bữa tiệc, Giang Dương đã điều ta người phụ nữa này, là sinh viên đại học và vẫn đang học năm hai.”


Tống Tuyết Chi sửng sốt: “Trẻ như vậy cơ à?”


Ai biết Cố Phương Lan lại khịt mũi lạnh lùng: “Mới nứt mắt ra đã học quyến rũ đàn ông, đúng là cái thứ không biết xấu hổ.”


Tống Tuyết Chi như nhớ lại điều gì đó, nụ cười nhạt đi, nhưng lại bị bà ta che giấu đi rất nhanh.


“Không chỉ như vậy, con bé kia còn là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ! Không biết vị kia nhà họ An sao lại đi thích cái ngữ ấy cơ chứ, so với hầu bàn còn…..” Bà ta chợt khựng lại, Cố Phương Lan đột nhiên như nhớ ra mình vừa nói lỡ lời.


Vội vàng nắm lấy tay Tống Tuyết Chi, ngại ngùng nói: “Chị dâu, đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ nói về cô gái kia thôi, không có ý gì khác đâu.”


Tống Tuyết Chi khẽ ừm một tiếng, thái độ hững hờ không muốn nói gì thêm.


Bên này im bặt, nhưng bên kia vẫn sôi sục hừng hực.


Chỉ cần có nơi nào có Ngôn Tĩnh và Chương Thi Huệ cùng xuất hiện, thì không thiếu trò hay để xem, hai chị em dâu nhà họ Tần tuy nổi tiếng là bất hòa, nhưng lại phải giả vờ rất tình cảm, bởi vì ông cụ Tần vẫn còn, xưa nay vẫn luôn tuân theo gia huấn “cha hiền con thảo, anh em hòa thuận”.


Nhà họ Tần đều tham gia vào chính trị, đều là chính khách, ai nấy cũng ngoài miệng thì ngọt ngào, nhưng lại mưu sâu kế hiểm, điều này thì trên dưới nhà họ Tần đều giống nhau hết, ai nầy cũng miệng nam mô bụng bồ dao găm.


Lúc nào cũng có thể giữ vững sự bình thản, rất giỏi nhẫn nhịn, nén giận.


Ví dụ như hai người “tình cờ” mặc đụng hàng ở trước mặt này.


Chương Thi Huệ vuốt vuốt bộ móng tay mới làm của mình, giữa lông mày đẹp tự nhiên uyển chuyển phong lưu, thật sự rất hấp dẫn và quyến rũ.


Đôi môi đỏ mọng nở nụ cười, ra vẻ thản nhiên nói: “Chị cả, hôm nay bộ đồ này của chị sợ rằng có chút không phù hợp.”


Hôm nay Ngôn Tĩnh mặc một chiếc áo khoác len sọc đen trắng, rất điềm đạm và khí chất, sự kết hợp đen trắng rất tinh giản lại sang trọng, búi tóc cuộn cao trông rất đứng đắn và đoan trang.


Nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt lướt qua chiếc áo ghi lê len sọc đen trắng của Chương Thi Huệ đáy mắt hiện lên vài tia giễu cợt: “Chẳng lẽ mắt thẩm mỹ của thím có vấn đề rồi? Cách ăn mặc của chị hôm nay đều được các vị phu nhân gật đầu khen đẹp! Cũng khó trách, em dâu không phải người ở cùng đẳng cấp với những người ở đây, không thể tránh khỏi có tầm nhìn khác nhau, đợi thêm mấy ngày nữa chị sẽ dẫn thím đi chọn vài bộ thật đẹp. Dù sao với tư cách là người nhà họ Tần, cũng không thể làm mất mặt gia tộc được, thím nói có đúng không?


Vẻ mặt Chương Thi Huệ hơi biến sắc, hai mắt nheo lại, đè nén lửa giận xuống, Ngôn Tĩnh đây là đang dùng xuất thân để hạ nhục bà ta!


Không phải chỉ là con gái của gia tộc lớn thôi sao? Có cái gì tài giỏi chứ? Cho dù sinh ra cao quý, nhưng vẫn không giữ được trái tim của chồng, thì có tác dụng gì chứ!


“Ý tốt của chị cả em xin nhận, nhưng quý nào anh Sĩ nhà em cũng cho người đặt riêng cho em rất nhiều đồ, riêng bộ sưu tập thu đông này cũng đã chất đầy một tủ rồi, vẫn còn mấy cái vẫn chưa dộng đến đây này, làm sao dám để chị cả tốn tiền.”


Ngôn Tĩnh nghe vậy thì hơi tái mặt, quan hệ của bà ta và Tần Kỳ chỉ có thể coi là tôn trọng lẫn nhau, bình yên vô sự, thật sự không mặn nồng được như Chương Thi Huệ và Tần Sĩ.


Đúng là đồ lẳng lơ, đê tiện chỉ biết quến rũ đàn ông! Ngoại trừ biết lẳng lơ đưa đẩy, trong đầu chẳng có tí chữ nghĩa, không chút giáo dục nào.


“Em thấy bộ đồ này của chị vẫn còn một số vấn đề.”


Ngôn Tĩnh nhướng mày.


“Chị xem cái vạt áo này có xếp nếp, viền ren, còn kết hợp với một chiếc áo cổ lọ màu trắng, trông có một chút…….” Chương Thi Huệ che môi cười, “Có chút cưa sừng làm nghé.”


“Cô!” Ngôn Tĩnh run lên vì tức giận, ánh mắt rơi vào chiếc áo ghi lê phong cách cổ điển trên người đối phương, sau đó chậm rãi cười nó: “Cách ăn mặc này của thím cũng rất thú vị.”


Nụ cười của Chương Thi Huệ như đông cứng lại, trong nội tâm đột nhiên dấy lên một loạt dự cảm xấu. Quả nhiên ————


“Có phải dạo gần đây đều quay lại với phong cách hoài cổ, giống như trở lại Thượng Hải ở thế kỉ 20, nơi mà đâu đâu cũng gặp người nước ngoài và những cô vũ nữ, những cô gái trên sân khấu đều mặc áo kiểu này, với gương mặt như hoa như ngọc này của thím, so với những Hoa quốc hoàng hậu kia cũng không thua kém bao nhiêu.”


Đây là đang so sánh bà ta với vũ nữ, nói bóng gió bà ta là gái làng chơi!


Chương Thi Huệ đang muốn cãi lại nhưng lại bị một tiếng thông báo “Cô Dạ đến rồi!” ngắt lời.


Ánh mắt Lận Tuệ lóe sáng lên, sau đó làm như rất thân thiện đứng lên chào hỏi, khóe miệng cũng nở một nụ cười ấm áp, giống như một người trưởng bối hòa phóng, tốt bụng.


Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo khoác đen chậm rãi bước vào, theo sau là Minh Chiêu- một trong năm tiền tướng, người trước giờ luôn đi theo An Tuyển Hoàng.


Với sự xuất hiện của Dạ Cô Tinh, mọi người đều bất giác im lặng. ngoài sự tò mò về người phụ nữa này, còn lại chính là sự kiêng kị, câu chuyện lần trước cô dễ dàng thoát khỏi bẫy của bọn họ, còn phản ngược lại giết gà dọa khỉ, làm cho người ta có ấn tượng rất sâu sắc.


Khuya đêm hôm trước, Lận Tuệ nhận được cuộc gọi từ nhà họ An, nói Dạ Cô Tinh sẽ đến thăm. Đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh- người phụ nữ được chính miệng An Tuyển Hoàng thừa nhận thân phận, nhận lời mời dự tiệc sau bao nhiêu lần những thiệp mời bị từ chối ngoài cửa, điều này cũng cho thấy, so với nhà họ Tần và nahf họ Giang, thì ở trước mặt cái cây lớn như nhà họ An, nhà họ Kỷ vẫn được che chở và hưởng bóng mát nhiều hơn hẳn.


Cho nên, Lận Tuệ không được phớt lờ, cho dù bất mãn với Dạ Cô Tinh thế nào đi nữa, cũng không thể làm tổn hại đến nhà họ Kỷ, giống như dù bà ta và An Tuyển Hoàng có thù giết con đi chẳng nữa, thì ở trước mặt mọi người bà ta vẫn phải miễn cưỡng cười nói, trò chuyện vui vẻ.


Để chào đón sự xuất hiện của Dạ Cô Tinh, Lận Tuệ đã mời các vị phu nhân và tiểu thư trong giới thượng lưu đến nhà họ Kỷ, nó giống như một bữa tiệc trà những thập niên 70 -80, được tổ chức để các quý bà quý cô của các gia đình quyền quý giải khuây trong lúc rảnh rỗi.


Không nghi ngờ gì nữa, Dạ Cô Tinh chính là tâm điểm của cuộc tụ họp này.


Thản nhiên nhìn thẳng trước từng ánh mắt dò xét, Dạ Cố Tinh cười nhẹ, thản nhiên di chuyển đến bên cạnh Lận Tuệ, hơi cúi đầu: “Chào bà Kỷ.”


Nhất cử nhất động, từng bước từng bước, mắc dù không phải xuất thân gia thế, nhưng so với những cô gái này thì cô càng nhã nhặn hơn, khí chất phi phàm hơn.


Cái thần thái không quan tâm hơn thua, bình thản ung dung, thậm chí ngay cả một số người cũng phải xấu hổ, cảm thấy không bằng.


Mọi người đúng dậy, nhao nhao chào hỏi Dạ Cố Tinh, Dạ Cố Tinh đáp lại từng người một với thái độ bình thản, không lạnh lùng và rất tự nhiên.


Những người phụ nữ có mặt ở đây không ai là không trang điểm tính tế, ăn nói phóng khoáng, phong thái ung dung như được nuôi dưỡng trong ngọc ngà châu báu bao nhiêu năm.


Đúng vậy, không phải vàng bạc mà là ngọc ngà châu báu. Nếu như nói, vợ của nhà giàu mới nổi, là nô lệ của vàng bạc, thì phu nhân của danh gia vọng tộc, chính là chủ nhân của ngọc ngà châu báu.


Loại khí chất cao quý, trong suốt như ngọc này không tiền bạc nào đổi được, mà phải được nuôi dưỡng, rèn dũa bằng thời gian.


Trong những người ở đây, có người cô đã từng gặp ở bữa tiệc của nhà họ Kỷ, cũng có người chưa từng gặp, nhưng Dạ Cô Tinh đều đáp lại một cách lễ phép, ánh mắt hơi lạnh, không thật sự nhiệt tình nhưng cũng không quá lạnh lùng.


Đột nhiên vang lên tiếng cười của một cô gái, nói như thế nào nhỉ, ra vẻ cởi mở nhưng lại hiện rõ sự cay nghiệt, Dạ Cô Tinh chỉ có thể hình dung như vậy.


Cố Phương Lan che miệng, tự cho là cười đến không chê vào đâu được: “Cô Dạ, đã nhiều ngày không thấy, lần này gặp lại có vẻ đã tăng cân thì phải? Hẳn là ở nhà cậu An đã chăm sóc quá tốt, nên mới chỉ mấy ngày mà cô đã hoàn toàn thay đổi vóc dàng rồi!”


Lần trước, Vũ Ngưng chính là thua trên tay người phụ nữ này, trước mặt mọi người, thể diện nhà họ Giang hoàn toàn bị mất hết!


Cuối cùng tai bay vạ gió, làm bà ta cũng bị người ta dùng chuyện này để đè ép, nói nữ chủ nhân của một gia đình, mà thậm chí ngay cả đứa trẻ cũng không dạy dỗ tốt!


Thật không dễ dàng gì mới có được cơ hội, Cố Phương Lan đã hoàn toàn quên mất lời cảnh báo của chồng mình là Giang Dương, chỉ một lòng muốn cho người phụ nữ thích giả thanh cao này một bài học.


Dạ Cô Tinh cũng không hốt hoảng, đi tới một bên, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn Cố Phương Lan lấy một cái, có thể là cảm thấy có chút nóng, nên cô đưa tay cởi bỏ áo khoác ngoài, cởi ra xong đưa nó cho Minh Chiêu đang đứng ở phía sau, Minh Chiêu cúi đầu nhận lấy, gương mặt lạnh lùng có chút giống như người máy, thờ ơ đến mức không thể tin nổi.


Cô vừa cởi áo khoác xong, tiếp theo sau là sự náo động, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào phần bụng căng phồng của Dạ Cô Tinh, không thể tin nổi hít sâu một hơi, chớp mắt rồi lại chớp mắt, dường như họ đã nhìn thấy một điều gì đó không thể tin nổi.


Dạ Cố Tinh đưa mắt nhìn qua mọi người, chậc chậc…… những khuôn mặt này như được tô vẽ đủ loại màu sắc, thật sự rất đẹp mắt.


Lận Tuệ toàn thân như chấn động, giống như bị giật mình kêu lên một tiếng, đôi mắt mở to như chuông đồng, chẳng còn chút nào là dáng vẻ đoan trang hào hoa của bà chủ nhà họ Kỷ nữa. Mà biểu cảm của những người khác cũng chẳng tốt hơn bà ta được là bao.


Minh Chiêu ho nhẹ hai tiếng, lúc này mọi người mới hoàn hồn.


Dạ Cố Tinh dám để lộ bụng một cách trắng trợn như vậy, nó thuộc về ai chắc không cần nói mọi người cũng tự khắc hiểu.


Lần trước nhìn thấy người phụ nữ này vẫn mặc váy dạ hội, dáng người mảnh mai, làm cho người khác nhìn không ra có điều gì bất thường, không ngờ mới hơn một tháng không gặp mà bụng lại thành thế này.


Theo tình hình trước mắt, ít nhất cũng phải 6-7 tháng rồi, thật là bình thản.


Dạ Cô Tinh thừa nhận rằng cô làm như vậy là cố tình, nhận lời tham dự bữa tiệc nhà họ Kỷ. Lúc này cô có hai điều cần cân nhắc, thứ nhất, cô muốn quan minh chính đại tới gặp Kỷ Tu Viện, lấy được bản đồ kết cấu nhà tù. Thứ hai. Chính là nhân cơ hội này công khai chuyện cô mang thai.


Làm như vậy, cũng không hề bốc đồng, Dạ Cô Tinh cũng có suy nghĩ của riêng mình.


Đầu tiên, vì Kỷ Tình đã biết chuyện cô mang thai, chắc hẳn không lâu sau nhà họ Kỷ cũng sẽ nghe được tin này. Nhà họ Kỷ đã biết thì giống như toàn bộ giới thượng lưu này cũng sẽ biết!


Khi bụng bầu ngày càng to thì đấu diếm tuyệt đối không phải kế sách lâu dài, quyết định dứt khoát mới là sự lựa chọn tốt nhất! Để tránh đến lúc sự việc bị lộ ra ngoài, cô cũng có chút khó xử, còn bị nói có tật giật mình gì gì đó.


Bây giờ, cô đang mang thai con cháu của nhà họ An, quang minh chính đại, còn ai dám nói gì?


Trong binh pháp có nói, cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công!


Thay vì ngồi đợi điều gì đó xảy ra, tốt hơn là thêm dầu vào ngọn lửa đang âm ỉ cho nó cháy bùng lên, để đối mặt với nó càng sớm càng tốt.


Hơn nữa, Dạ Cô Tinh đã biết Kỷ Tình không muốn việc cô mang thai bị lộ ra ngoài! Cô làm sao có thể để cho bà ‘phù thủy’ kia được như ý chứ?


Kỷ Tình bảo thím Vinh bỏ thuốc vào sữa, đơn giản chính là vì không muốn để cô sinh ra đứa bé này, cách tốt nhất để loại bỏ tận gốc rễ! Nên bà ta đương nhiên sẽ không muốn quá nhiều người biết về việc cô mang thai, nói không chừng bà ta còn hao tâm tổn sức hơn cô để nghĩ mọi cách che giấu bí mật này ấy chứ. Dù sao mang thai giai đoạn đầu, phụ nữ thật sự cần an tâm tĩnh dưỡng, Kỷ Tình không có ý tốt gì, nhưng ngược lại cũng coi như giúp cô giải quyết được tai mắt dòm ngó của một số người, để cô có thể an tâm dưỡng thai.


Nếu mà Kỷ Tình biết cô nghĩ vậy, không biết bà ta có tức giận đến hộc máu không nhỉ? Dạ Cô Tinh nghĩ.


Hôm nay, con của cô đang rất khỏe mạnh, trong lần kiểm tra hôm qua, bác sĩ đã đưa ra câu trả lời rất rõ ràng là thai nhi rất ổn, rất khỏe mạnh.


Cho nên, cô ấy không cần phải giấu giếm lẩn trốn nữa. Nếu Kỷ Tình đã không muốn tin tức cô mang thai bị người khác biết rõ, vậy thì cô lại càng cố tình phải để cho mọi người biết rõ việc cô mang thai! Cho bà già kia tức chết! Tốt nhất là tức quá mà về trời luôn cho bớt nghiệp.


Mà vấn đề thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất.


Con của Dạ Cô Tinh cô, làm sao lại phải lén lút che giấu như con riêng vậy chứ?


Cô muốn hai đúa con của mình quang minh chinh đại, tận hưởng những hào quang sáng chói nhất khi đến với thế giới này.


Minh Chiêu đôi mắt hơi sâu nhìn vào mắt Dạ Cô Tinh, có vài phần kiên định, ánh mắt xẹt qua phần bụng hơi nhô cao, đáy mắt tức thì lóe lên một tia mềm mại.


Từ lúc bắt đầu là hoài nghi đề phòng, bất mãn trong lòng, đến giờ là khâm phục, muốn khuất phục, Minh Chiêu cảm thấy chỉ có người phụ nữ này, người phụ nữ mạnh mẽ này mới đủ tư cách đứng cạnh gia chủ.


Anh ta trung thành với An Tuyển Hoàng, nguyện vì gia chủ xông pha khói lửa, cho nên anh ta cũng có chút chờ mong đối với hai tiểu sinh linh kia.


Đó là người tiếp nối huyết thống nhà họ An, là kết tinh của gia chủ và người phụ nữ anh ấy yêu nhất, đồng thời cũng là cậu chủ nhỏ mà anh ta sẽ trung thành trong tương lai.


Giờ phút này, Minh Chiêu mới hoàn toàn trút bỏ mọi khúc mắc trong lòng- người phụ nữ của gia chủ, mẹ của cậu chủ nhỏ, cũng là người mà anh ta sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK