Mùa thu xa dần, ngày đông đã gần kề.
Chỉ trong nháy mắt đã đến tháng mười một.
Quá trình quay Rose & Lion cũng đến khâu cuối cùng, nhưng Dạ Cô Tinh và Cohen – những người luôn hợp tác vui vẻ với nhau nay lại xảy ra tranh cãi về kết cục.
Ý của Cohen là, kết buồn sẽ đi vào lòng người xem hơn là kết vui, và đương nhiên hiệu ứng người xem phim cũng sẽ tốt hơn.
Tóm lại, thứ không có được mới là thứ tốt nhất.
Quan điểm của Dạ Cô Tinh lại hoàn toàn ngược lại.
Cô cho rằng, giữ lại một niệm tưởng sẽ khiến người xem đồng cảm hơn là giáng một gậy chết tươi.
“Tôi không đồng ý!” Thái độ của Cohen rất kiên định, “Tôi là đạo diễn kiêm biên kịch, tình tiết phim nên phát triển như thế nào tôi rõ nhất!”
Hàm ý là Dạ Cô Tinh quản nhiều quá rồi.
“Đúng vậy, anh là đạo diễn kiêm biên kịch, tôi chưa bao giờ phủ nhận điều này, cũng không có ý can thiệp vào công việc của anh, tôi chỉ đưa ra ý kiến của bản thân trong phạm vi hợp lý.”
Dạ Cô Tinh không vội không vàng, ngược lại khiến cho Cohen thẹn quá hoá giận.
“Bây giờ cô đang can thiệp vào công việc của tôi…” Người đàn ông thấp giọng lẩm bẩm, tựa như một đứa trẻ không được ăn kẹo.
Dạ Cô Tinh chợt cảm thấy buồn cười.
“Anh cứ nghe tôi nói cái đã, rồi sau đó đưa ra quyết định cũng không muộn.”
“Được, cô nói đi.”
“Trước hết, tôi không yêu cầu anh từ bỏ phong cách kết thúc “kiểu Cohen” như thường lệ, tôi chỉ là muốn thử thêm các yếu tố khác dựa trên cơ sở tuân theo phong cách cá nhân của anh.”
“Ví như?”
“Để trống.”
Người đàn ông cau mày, “Là ý gì?”
Một người sinh ra và lớn lên ở nước Mỹ, có thể nói được một vài câu tiếng Trung Quốc đã là rất giỏi rồi, làm sao có thể mong đợi anh ta thành thạo được.
“Để trống là một từ có nguồn gốc từ một bức tranh thủy mặc cổ điển của Trung Quốc, vì để cho tổng thể hình ảnh, kết cấu của tác phẩm trở nên cân đối hài hoà hơn mà cố ý để trống, đồng thời, cùng dành chỗ cho trí tưởng tượng của người xem tranh.”
“Cái này thì tôi hiểu. Nhưng kết thúc buồn sẽ càng để lại ấn tượng sâu sắc hơn cho mọi người, cũng tác động đến cảm xúc của người xem hơn mà, phải không?”
Anh ta muốn dựa vào “Rose & Lion” để tranh giải Oscar, nên sẽ không cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào!
Cho đến nay, bộ phim này là tác phẩm mà anh ta cảm thấy hài lòng nhất, không thể vì thân phận nhà sản xuất của Dạ Cô Tinh, hoặc là quyền lực của nhà họ An mà mù quáng làm theo, mất đi tiêu chuẩn.
“Cohen, anh đã phạm phải hai sai lầm.” Dạ Cô Tinh cười nhạt, tính sẵn trong lòng.
Trong lòng thoáng cảm thấy khó chịu, anh ta cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng lúc nói khó tránh sự cứng ngắc.
“Nói ra nghe thử.”
“Thứ nhất, anh vì bi kịch mà cảm thấy bi kịch; thứ hai, tượng khí quá nặng, mất đi linh khí.” (tượng khí ở đây nghĩa là sự gia công, chế tạo, ý chỉ một bộ phim mang tính ‘kịch’ nặng hơn tính đời thương, sẽ bị khiên cưỡng.)
Anh ta nhíu chặt mày.
“Tôi có thể hiểu được quyết tâm khao khát giành được giải Oscars của anh, đó là tầm nhìn mà một đạo diễn giỏi cần phải có, và tôi chưa từng phản đối việc anh dùng Rose & Lion làm mục tiêu để chế tạo, nhưng, tôi không thể không nhắc nhở anh, bỏ gốc lấy ngọn, được một mất mười, chỉ có không quên sơ tâm, mới có thể nước chảy thành sông.”
Nghe lời này, Cohen rơi vào trầm tư.
“Ngoài ra, lễ Giáng sinh có ý nghĩa như thế nào đối với người nước Mỹ? Tôi tin rằng anh hiểu hơn tôi. Anh có chắc rằng muốn chiếu một bộ phim buồn như vậy vào một ngày tràn ngập niềm vui như vậy không?”
“…”
Cuối cùng, cả hai đã bàn bạc và quyết định, quay thêm một cảnh quay nữa sau đoạn kết ban đầu.
Ba năm sau.
Mây mù mênh mông, núi non xanh biếc, trên đỉnh cao nguyên ở độ cao 5.600 mét, bình minh đang dần ló dạng, gió mát cuốn đi.
Người phụ nữ có bóng lưng xinh đẹp nhìn về phía mây trời, mái tóc dài bồng bềnh trong gió.
Đưa tay ra, bắt lấy ánh bình minh rực đỏ, để nó quấn quanh đầu ngón tay, sau lưng cô lặng lẽ đặt một đôi giày nam.
Hình ảnh dừng lại tại đây!
Không ai biết được, đôi giày kia là của người nào.
Có lẽ, là của Capone, cũng có lẽ, nó chẳng là của ai cả.
Hương hoa hồng lan tỏa trong không khí, sư tử dũng mãnh cúi người khẽ ngửi mùi hoa.
Chủng tộc khác nhau, nay đã yêu nhau rồi.
Nổi loạn vì tình yêu, phản kháng vì tình yêu, vì yêu mà vượt qua giống loài, vượt qua thân phận—-đây chính là ý nghĩa mà Rose & Lion muốn truyền đạt cho khán giả!
“Đóng máy rồi—–”
Vào lúc này, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Dạ Cô Tinh và Leo nhìn nhau một cái, như trút được gánh nặng.
Tiếp theo, Cohen chính thức dẫn đoàn đội của mình tiến hành khâu hậu kỳ tổng hợp cuối cùng của bộ phim, đồng thời, bộ phận quan hệ công chúng cũng bắt đầu chuẩn bị cho phần tuyên truyền hậu kỳ của bộ phim.
Từ các show truyền hình, đến các cuộc phỏng vấn, còn nhận lời mời của Thành Giới, trở thành khách mời bí ẩn tại concert cá nhân ở New York, lên sân khấu biểu diễn.
Không chỉ vậy, Dạ Cô Tinh không ít xuất hiện như bình thường nữa, cô tiếp nhận cuộc phỏng vấn của tạp chí People của Mỹ.
Trong quá trình phỏng vấn, cô cố gắng chuyển chủ đề hỏi về bản thân sang bộ phim.
Đương nhiên, thân phận nhà sản xuất của Dạ Cô Tinh cũng được tiết lộ.
MC: “Tại sao bạn lại chọn Rose & Lion làm đối tượng đầu tư của mình?”
Dạ Cô Tinh: “Trùng hợp.”
MC: “Có thể nói cụ thể về nó không?”
Dạ Cô Tinh: “Trong một bữa tiệc, đạo diễn Cohen đã ngẫu hứng sáng tác kịch bản, nhân vật nữ chính Rose và tôi có một số điểm chung, dễ sinh ra sự đồng cảm.”
MC: “Sau khi bạn xem xong kịch bản, mới quyết định đầu tư phải không?”
Dạ Cô Tinh: “Tất nhiên, chỉ có những tác phẩm có tiềm năng mới được các nhà đầu tư ưu ái.”
MC: “Tôi nghĩ cái tên Cohen là đã rất đảm bảo chất lượng của bộ phim này rồi.”
Dạ Cô Tinh: “Không ngoại trừ việc xem xét ở khía cạnh này, nhưng chất lượng của kịch bản mới là cơ sở chính để ra quyết định.”
MC: “Có vẻ như Athena không chỉ là một diễn viên giỏi, mà còn là một doanh nhân xuất chúng.”
Dạ Cô Tinh: “Thay vì nói là một doanh nhân, tôi nghĩ là một nhà mạo hiểm sẽ càng thích hợp hơn.”
MC: “Tại sao bạn lại có quan điểm như vậy?”
Dạ Cô Tinh: “Mọi khoản đầu tư đều có rủi ro, và phim ảnh cũng vậy.”
MC: “Tôi tin rằng kết quả sẽ không làm bạn thất vọng.”
Dạ Cô Tinh: “Cảm ơn vì những lời tốt đẹp này.”
MC: “Thật ra ngoài việc là nữ diễn viên chính của Rose & Lion, Athena còn có một thân phận khác, đó là vợ của chủ tịch tập đoàn An Thị. Thân phận này có ảnh hưởng gì đến công việc hiện tại của bạn không?”
Dạ Cô Tinh: “Không.”
MC hơi sững sờ, “Vậy tiền đầu tư vào bộ phim…”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, “Chúng tôi không bao giờ can thiệp vào công việc của nhau.”
MC không nói nên lời, đầu tư cho một bộ phim không phải là chuyện nhỏ, ít thì chục triệu, nhiều thì hơn trăm triệu, nếu nhiều hơn nữa thì lên đến tiền tỷ cũng là điều có thể xảy ra, huống chi đối tác là đạo diễn nổi tiếng Cohen, còn là chế tác theo cấp độ bom tấn 4D.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cũng không phải là không thể.
Phải biết rằng, cô gái trẻ này rất nổi tiếng ở Trung Quốc đại lục, nhận đại một hợp đồng đại diện thương hiệu thì cũng là loại tên tuổi lớn như Chanel, kiếm được nhiều tiền cũng là điều hợp lý.
MC: “Xin đánh bạo hỏi một câu, anh An có ủng hộ công việc của bạn không?”
Dù sao nhà hào môn đỉnh cấp như nhà họ An, chắc cũng không muốn bà chủ nhà mình luôn lộ mặt ở bên ngoài.
Dạ Cô Tinh: “Anh ấy…”
MC vô cùng chờ mong, nỗi lòng nhiều chuyện rục rịch không yên.
Biết làm sao được, An Tuyển Hoàng là một bí ẩn, không có cách nào để tìm tòi khám phá, mà Dạ Cô Tinh với tư cách là “người phụ nữ của vua” chính là chỗ đột phá duy nhất.
Dạ Cô Tinh: “Anh ấy luôn chiều theo ý thích của tôi.”
MC muốn hỏi thêm nữa, nhưng Dạ Cô Tinh qua loa mà chuyển chủ đề, thần thái tự nhiên, cách diễn đạt hoàn hảo.
Ngoài ra, Dạ Cô Tinh còn nhận lời mời tham gia chụp trang bìa cho tạp chí VOGUE North American số tháng 11.
Chủ đề là ——— hoang dã và uyển chuyển.
Váy da màu đen, thiết kế cổ chữ V để lộ xương quai xanh tinh xảo, phần lưng lộ ra một mảng lớn, vị trí nhìn nghiêng kéo tấm lưng mảnh mai của người phụ nữ thành một đường vòng cung đầy đặn, da trắng nõn nà, hoàn toàn tương phản với màu đen.
Hàng mi cong vút, đường kẻ mắt đen đậm, và phần bóng mờ được tạo ra trên xương gò má làm cho đường nét khuôn mặt của Dạ Cô Tinh trở nên rất sâu sắc, phối hợp với những lọn tóc xoăn lọn kia, hình tượng người phụ nữ quyến rũ nổi trên mặt giấy.
Ở bên vai phải, họa tiết hoa hồng đỏ tươi và mặt dây chuyền hình giọt nước màu đen tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp mê người.
Nhiếp ảnh gia vô cùng kinh ngạc.
“Thật không thể tin được! Rõ ràng… Rõ ràng là không nên như thế này…”
Trước khi chụp ảnh bìa cho số báo này, anh ta đã xem qua hồ sơ của người mẫu, là một gương mặt phương Đông tinh tế.
Phải công nhận rằng, đó là một cô gái rất xinh đẹp, rất thuần khiết.
Nhưng đây không phải là vấn đề, hỏng là hỏng ở chỗ chủ đề của trang bìa lần này là——– hoang dã và uyển chuyển!
Uyển chuyển thì dư rồi đấy, nhưng hoang dã….
Vì lý do này, anh ta đã từng từ chối và đề nghị VOGUE mời một cao thủ khác, đến cuối cùng, anh ta vẫn bị thuyết phục, với tâm lý muốn thử xem sao, anh ta kiên trì đến chụp, nhưng kết quả——
Lại khiến người ta phải kinh ngạc!
Người phụ nữ có ánh mắt lạnh nhạt, vẻ mặt kiêu ngạo trước mắt này là cô gái Trung Hoa thuần khiết trong hồ sơ ư?
Vẻ ngoài của một người có thể thay đổi thông qua kỹ thuật trang điểm, nhưng khí chất của một người thì sao?
“Athena! Cô là một kỳ tích!”
“Thanks.” Dạ Cô Tinh gật đầu, nhận lấy quần áo Trương Á đưa cho, mặc vào, đi tới chỗ máy vi tính, cúi người, “Hiệu quả thế nào?”
“Tấm nào cũng đẹp, không biết nên bắt đầu từ đâu.”
“Vậy thì chọn đại một tấm đi.”
“Oh, no! Làm sao có thể qua loa như vậy được chứ?”
“Ok! Vậy giao cho anh quyết định. Tôi đi đây?”
“Bye!”
Đêm đó, nhiếp ảnh gia nổi tiếng Terry Richardson đã trở thành một trong những người theo dõi trên Facebook của Athena, gây chấn động trong làng thời trang.
Giờ địa phương ở Mỹ, VOGUE được xuất bản vào ngày 10 tháng 11, người phụ nữ hoang dã uyển chuyển trên trang bìa đã khiến toàn nước Mỹ kinh ngạc.
Một tuần sau, Dạ Cô Tinh cùng lúc nhận được lời mời tham dự Tuần lễ thời trang New York từ các thương hiệu thời trang lớn như RosettaGetty, Givenchy, Self-Portrait, hy vọng cô có thể tham dự show diễn với tư cách khách mời.
Sau khi để Trương Á sàng lọc tuyển chọn, Dạ Cô Tinh đã chọn ra ba show hàng đầu để tham dự, một trong số đó còn tham dự chung với An Tuyển Hoàng.
Ngày hôm sau, không chút bất ngờ nào mà lên trên đầu đề của các tạp chí truyền thông.
Điều đáng nói là show diễn của Victoria’s Secret diễn ra cùng tháng cũng đã vươn cành ô liu, hy vọng Dạ Cô Tinh sẽ có mặt với tư cách là một người mẫu catwalk trên sàn diễn.
Nhưng mà thư mời đã bị An Tuyển Hoàng kêu người chặn lại, trực tiếp xé đi rồi ném thùng rác, rất lâu sau Dạ Cô Tinh mới phát hiện ra.
“Tại sao anh không cho em đi show Victoria’s Secret?”
Khi đó, xem các show thời trang xong, ngồi thêm vài phút, người đàn ông đang bóp vai cho cô.
“Đồi phong bại tục.”
“…”
“Đó gọi là thời trang!”
“Để mình anh xem là được rồi.”
“…”
Dựa vào những hoạt động liên tục, lời mời không ngừng, số lần xuất hiện của Dạ Cô Tinh cũng theo đó tăng lên, trở thành người mới nổi trong làng giải trí nước Mỹ.
Lượng follow trên Facebook cũng có xu hướng tăng dần đều, có người còn mở tài khoản Weibo để theo dõi “Áo Tím”.
Vào lúc này, truyền đến tin tức bộ phim Bầu trời thành phố do Dạ Cô Tinh thủ vai chính đã giành được giải Golden Bear cho Phim truyện xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Berlin, mà bản thân Dạ Cô Tinh cũng nhận được giải Silver Bear.
Dù là liên hoan phim châu Âu, nhưng sức ảnh hưởng của nó tại Hollywood không thể xem thường, đặc biệt là giải Golden Bear.
Khi đó, Dạ Cô Tinh đang tham gia quảng bá cho Rose & Lion, đã đặc biệt dành ra một ngày để đến Berlin để cùng đi thảm đỏ với Vương Thạch, Tiêu Mộ Lương.
Đêm đó, cô mặc một chiếc váy ren đuôi cá dạ hội màu đen, mái tóc búi cao, để lộ cái cổ thon dài, tựa như một con thiên nga trắng đang nghểnh cổ hát vang, tận hưởng ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của mọi người.
Ngày hôm sau, tiêu đề trang nhất của Tạp chí Trung Quốc Đại lục——–Liên hoan phim Berlin, Áo Tím khoe sắc với chiếc váy ren đuôi cá áp đảo mọi người!
Các phương tiện truyền thông châu Âu cũng không bình tĩnh——–Búp bê phương Đông xuất hiện tuyệt đẹp, Duchenne Karis trở nên nhạt nhoà.
Những người bạn đến từ nước Pháp bật cười, đây chẳng phải là “nữ thần Trà Liễm” của họ sao?
Nghe nói, một số công dân Pháp đã gọi đến trụ sở của Chanel, hỏi tại sao họ phải đổi người đại diện, rõ ràng là Athena rất tốt mà!
Nháy mắt đã đến đầu tháng 12, Cohen tổ chức họp báo chính thức công bố thời gian ra mắt của Rose & Lion——Ngày 22 tháng 12, ngày đông chí.
Vào ngày công chiếu, An Tuyển Hoàng đã bao hết mười hai rạp chiếu phim có màn hình khổng lồ IMAX ở New York và mời tất cả nhân viên của An Thị đến xem.
Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng trà trộn trong đám người, một người cầm bỏng ngô, người kia cầm coca, vào rạp đợi phim chiếu.
Vào chỗ ngồi, cả hai bắt đầu đan mười ngón tay vào nhau.
Dù vào tháng 12, Dạ Cô Tinh vẫn đeo khẩu trang và kính râm.
Đều do khoảng thời gian gần đây xuất hiện nhiều quá, khi ra ngoài muốn khiêm tốn cũng không được.
An Tuyển Hoàng cũng không khá hơn cô là bao, từ khi bị chụp được lúc xem show cùng cô, đã có rất nhiều người có thể nhận ra anh rồi.
May được cái là có ám vệ theo sát, giải quyết được rất nhiều paparazzi.
“Hoàng, đây là lần thứ hai anh xem phim cùng em nhỉ?”
Lần đầu tiên là bộ Bầu trời thành phố.
Tay người đàn ông càng nắm chặt tay cô hơn.
“Sau này, anh sẽ làm khán giả cho tất cả tác phẩm của em.”
“Hứa rồi đấy nhé.”
Chương 90: Chụp ảnh đường phố, sự bất lực của King.
Xem phim xong, cả hai đan chặt ngón tay vào nhau, cùng nhau tản bộ trên đường phố New York.
Vào giữa tháng 12, chịu ảnh hưởng của dòng biển lạnh Bắc Băng Dương, vùng đồng bằng Trung tâm không có vật che chắn, không khí lạnh trực tiếp xâm chiếm New York, tuyết trắng bay dầy như lông ngỗng.
Dạ Cô Tinh mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng dáng dài, cùng với mũ và găng tay.
An Tuyển Hoàng mặc một chiếc áo khoác màu đen và một chiếc khăn dài cùng màu trên cổ, quả thật là đẹp trai đến mức không có bạn bè.
“Anh thấy phim có hay không?” Dạ Cô Tinh lắc lắc đôi bàn tay đang đan vào nhau của họ, ánh mắt dò hỏi.
Người đàn ông gật đầu, “Không tệ”
Dù sao, anh đã góp một cái bóng lưng trong đoạn kích tình kia, nhớ đến cảnh hai người thân mật quấn quít, lập tức tâm viên ý mã.
Ngón trỏ bắt đầu không yên phận mà vuốt ve lòng bàn tay của người phụ nữ.
Dạ Cô Tinh vừa nhìn là biết cái tên này đang nghĩ gì, nhanh chóng trừng anh một cái, ý nói tem tém lại coi.
Người đàn ông làm như không nhìn thấy, vẫn làm theo ý mình.
“Hi! Anh gì ơi, mua đoá hoa tặng bạn gái không ạ?”
Dạ Cô Tinh ngước mắt nhìn, thấy cả một giỏ đầy hoa hồng.
Có đủ loại màu đỏ, màu trắng, màu đen, màu tím.
“Rose & Lion sẽ ra rạp vào tối nay, em và các bạn chuẩn bị bán xong sẽ đi xem, làm ơn, làm ơn, giúp em nha!” Cô gái tóc vàng mắt xanh, ăn mặc chỉnh tề, chắc là một sinh viên đại học đi làm việc bán thời gian.
“Em thích không?” An Tuyển Hoàng thấp giọng hỏi cô.
Dạ Cô Tinh nhướng mày, không nói lời nào.
Động thái này của người đàn ông chẳng qua chỉ là vì tôn trọng nên mới hỏi thăm mà thôi, anh hiếm khi sắm vai một kẻ độc tài, tất nhiên là ngoại trừ những chuyện như “đi show Victoria Secret”.
Dù sao thì đó cũng là chuyện liên quan đến chủ quyền của người đàn ông.
Nhưng ở trong mắt người khác thì không phải ý đó rồi.
“Thưa anh, với tư cách là một quý ông, việc tặng hoa cũng cần phải hỏi ư? Tôi cảm thấy rất thắc mắc là anh làm thế nào mà theo đuổi được cô gái xinh đẹp này vậy?”
Sắc mặt An Tuyển Hoàng đen lại.
Dạ Cô Tinh che miệng cười trộm, hắng giọng nói, “Thực ra, đây là chú tôi.”
“Oh?”
“Tôi bị ép!” Gương mặt cô rất nghiêm túc, vẻ mặt ấm ức, chỉ thiếu mỗi hét lên một câu ——– “Help” nữa thôi!
“Trời ạ! Bắt lưu manh!” Tiếng hét vang vọng.
An Tuyển Hoàng kéo cô chạy, mặt trầm như nước.
Dạ Cô Tinh cười phá lên, tiếng cười giòn tan bị gió tuyết thổi bay, đọng lại trên đường phố New York.
“Chú… chú, chú chạy gì vậy!” hai người dừng lại, Dạ Cô Tinh đã thở hổn hển.
“Làm càn!”
“Vốn dĩ anh có thể làm chú của em mà! Không hề có cảm giác không hài hoà….”
“Chê anh già hả?”
Dạ Cô Tinh xuyên thủng sự thật một cách tàn nhẫn——
“31 tuổi…”
Người đàn ông lấn người sang, trực tiếp vươn tay ôm người vào lòng, dùng áo khoác bao bọc cô, “Đợi về rồi sẽ xử lý em sao…”
Nói xong, anh cắn một cái lên vành tai trắng nõn mềm mại của người phụ nữ.
“Ui—” Đau quá!
“Nhịn đi!”
Dạ Cô Tinh bĩu môi, “Ông chú xấu xa!”
“Ơ! Làm gì đấy… bỏng ngô của em!”
“Vứt rồi.”
Trở lại biệt thự, cửa phòng ngủ vừa đóng, người đàn ông đã lập tức lộ ra nguyên hình.
Dạ Cô Tinh sợ đến mức thu mình vào trong góc, “Đồ xấu xa! Biến đi—–”
Người đàn ông vuốt cằm, mắt híp lại, khí chất tà mị trào dâng——
“Cô bé à, cho anh đây thơm một cái nào.” Vừa nói, vừa mở rộng vòng tay vồ tới.
Đây rõ ràng là dáng vẻ của đồ ác bá lưu manh!
Dạ Cô Tinh nuốt nước bọt, tỏ vẻ kinh ngạc, tên này không uống lộn thuốc đó chứ?
Dù ngơ ra mất ba giây, nhưng thân thể lại rất nhanh nhẹn, lách mình tránh né.
Nai xừ! (Nice)
“Anh, anh đừng qua đây…” Nắm chặt cổ áo, vẻ mặt Dạ Cô Tinh hoảng sợ, đôi mắt ngấn nước tựa như một con cừu non lạc đường, mặc cho người ta chém giết.
Đôi mắt của người đàn ông đỏ lên, càng thêm khó nhịn.
‘Vật nhỏ’ này cố ý!
Dạ Cô Tinh nhướng mày tự hào, không phải chỉ là chơi trò sắm vai nhân vật thôi à!
Tuổi gì làm khó được cô.
“Anh ơi, anh tha cho tôi đi mà…. tôi, tôi có chồng rồi! Anh ấy rất đẹp trai, còn rất tận tình chăm sóc tôi nữa, bây giờ tôi…”
Dáng vẻ đáng thương như hoa lê trong mưa đó lập tức khiến người đàn ông cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, trong đầu chỉ còn lại một ý muốn duy nhất———chà đạp cô! Sau đó, nuốt cô vào bụng!
Con sói lớn vồ lấy cừu non bé nhỏ, con cừu nhỏ không nơi để trốn.
Hương thơm lấp đầy cõi lòng, cơ thể mềm mại dẫn lên lửa tình.
“Chú ơi? Anh ơi?” Âm cuối được kéo dài ra, tà mị mê hoặc.
Dạ Cô Tinh giãy dụa, “Hoàng, em, đây là em đang phối hợp với anh mà… sắm vai nhân vật, anh có nghe qua chưa?”
Ánh mắt người đàn ông tối lại, “Sắm vai…nhân vật?”
“Ừm!” Gật đầu như gà mổ thóc
“Vậy thì, tiếp tục đi.”
“Không phải, em…ưm!”
Đêm nay, một con cừu nhỏ nào đó đã bị ăn sạch, một con sói tà ác nào đó đã được sảng khoái cả về thể chất lẫn tinh thần.
Địa ngục thiên đường, vô số lần bồi hồi không yên, đây là cảm giác duy nhất của Dạ Cô Tinh.
Chân mềm nhũn ra, thắt lưng đau nhức, giọng nói cũng trở nên khàn đặc.
Cho đến sáng sớm, Dạ Cô Tinh cũng không biết bản thân đã ngất đi tỉnh lại biết bao nhiêu lần, người đàn ông này vẫn không biết mệt mỏi như cũ.
Khi mở mắt ra lần nữa, toàn thân giống như bị bánh xe cán qua, ngoài đau nhức, thì vẫn là đau nhức!
Nhấc chân đá một cái, đá ngay vào bắp chân của người đàn ông.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng mở ra, “Xem ra, em vẫn còn có sức lắm…”
Dạ Cô Tinh kêu rên.
Đàn ông mới thức dậy vào buổi sáng không dễ chọc, hùm ngủ cũng không thể vuốt râu——- đó đều là chân lý cuộc đời!
Lúc ăn sáng, à, không, phải nói là lúc ăn trưa, người đàn ông dùng phong thái lịch lãm, điềm đạm tiếp nhận ánh mắt ai oán của người phụ nữ.
Toàn thân trông sảng khoái vô cùng.
Dạ Cô Tinh tức muốn bay màu, khẽ hừ nhẹ, cúi đầu chiến đấu với miếng sandwich trong đĩa.
Thầm mắng một tiếng—— đồ biến thái!
“Cái gì?” Mặt mày người đàn ông tối sầm lại.
Biến thái.
Môi mấp máy, cuối cùng vẫn không dám nói ra.
Trong lòng thầm oán, không biết là ai đêm qua đã ép mình gọi lên từng tiếng “chú” nữa.
Không phải biến thái thì là gì?
Sau khi ăn sáng xong, Dạ Cô Tinh lái xe đến Quảng trường Thời đại hội hợp với Trương Á để chụp ảnh đường phố cho Tạp chí ELLE số tiếp theo.
Trong khoảng thời gian này, cô có rất nhiều công việc còn tồn đọng lại.
Ngoại trừ tham gia các show quốc dân có lực lượng người hâm mộ đông đảo ra, còn lại hầu hết là chụp ảnh cho các trang bìa tạp chí, hoặc là các công việc quay ngoại cảnh.
Chiếc áo pull trắng cổ cao, kết hợp với áo khoác dài màu xanh quân đội và một chiếc túi cùng màu, khoảnh khắc khi cô ngoái đầu nhìn vào máy ảnh nhất định chính là cảnh kinh điển vĩnh hằng.
Áo choàng khoác ngoài màu xám nhạt, bên trong là áo len cổ lọ màu be, chân đi một đôi giày legging màu đen, trên tay cầm một chiếc túi tua rua màu đỏ rượu, đối mặt với ánh nắng mùa đông, từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng thời gian buổi chiều thanh nhã.
Bộ jumpsuit denim liền quần, áo khoác da hươu màu nâu nhạt, phần cổ áo bẻ xuống là len mịn cùng màu, đầu búp hoa kiểu Hàn Quốc, phối cùng giày bệt trắng, cô tựa vào bức tường gạch, ngay lập tức làm bừng sáng cả mùa đông.
Tiếng tách tách của máy ảnh liên tục vang lên, Dạ Cô Tinh giản dị mà lại ưu nhã.
Mỗi một chuyển động đều trở thành cảnh sắc tuyệt đẹp.
Dù sao cũng là chụp đường phố, làm như thế nào để bản thân thoải mái là được, tóm lại là không cần phải tạo hình phức tạp như khi chụp bìa tạp chí, tự do thoải mái, cô muốn chụp kiểu gì thì chụp kiểu đó.
Dạ Cô Tinh khá là thích công việc này.
“OK! Nghỉ ngơi trong mười phút.” Nhiếp ảnh gia Arnold bảo mọi người, rồi đi về phía Dạ Cô Tinh.
“Khả năng bắt ống kính của cô rất tốt.”
Người nước Mỹ khi khen người khác vừa thẳng thắng lại vừa mạnh dạn, Dạ Cô Tinh sớm đã khá quen với điều này rồi, cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì.
“Cảm ơn.”
“Cô đã bao giờ nghĩ sẽ trở thành một người mẫu chuyên nghiệp chưa? Chiều cao của cô rất phù hợp.”
Dạ Cô Tinh lắc đầu, “Sàn catwalk không thích hợp với tôi.”
“Không không không…” Arnold xua tay liên tục, “Ý tôi là người mẫu tạp chí, khuôn mặt của cô phù hợp với cả thẩm mỹ của Trung Quốc và phương Tây, khá là hiếm thấy đấy.
“Nhưng tôi là một diễn viên.”
“Hai cái này không hề mâu thuẫn với nhau.”
Dạ Cô Tinh nhún nhún vai, “Được rồi, tôi sẽ cân nhắc.”
Trương Á đưa áo choàng, Dạ Cô Tinh nhận lấy khoác lên người.
“Chị Cô Tinh, em mua cơm trưa rồi, chị ăn chút nhé?”
Dạ Cô Tinh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Chắc là không còn lâu nữa đâu,chị đợi làm xong rồi ăn luôn.”
“Đừng mà! Đến lúc đó lại nguội hết cả…”
Gần đây, cô ấy bận rộn đến nỗi đã ba ngày liền không được ăn một bữa cơm nóng.
Không phải là Trương Á cảm thấy ấm ức gì, cô ấy chỉ thương cho người nào đó mà thôi.
Thử tưởng tượng, cô ấy còn thấy khó khăn như vậy, huống chi là Dạ Cô Tinh không ngừng làm việc?
Véo cái má hồng hào mềm mại của cô ấy, “Tiểu Á ngoan nào, đợi xong việc rồi, chị dẫn em đi ăn vịt quay.”
Trương Á đỏ mặt, hờn dỗi, “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn véo mặt người ta…”
Dáng vẻ bé bé xinh xinh kia chọc cho Dạ Cô Tinh vui vẻ cong cong mặt mày.
“Được rồi, em ăn chút gì để lót dạ trước đi.”
“Chị Cô Tinh, ít nhiều gì chị cũng ăn miếng đi mà!”
“Trang điểm rồi, phiền lắm!”
Đến lúc đó còn phải trì hoãn thời gian để trang điểm lại, chi bằng cứ tốc chiến tốc thắng cho rồi.
Trương Á đau lòng.
“Chị Cô Tinh, chị nói xem chị liều như vậy là vì cái gì chứ?”
Thật ra, cô ấy luôn rất thắc mắc.
Dựa vào xuất thân của Dạ Cô Tinh, cô vốn dĩ không cần phải cần cù siêng năng, bận bịu như những ngôi sao khác, khi còn ở Trung Quốc, phần lớn là đi làm đại diện thương hiệu, còn kiểu chụp tạp chí và album như này thì lại rất ít.
Bây giờ lại làm ngược lại khiến cho Trương Á chả hiểu kiểu gì.
“Đơn giản thôi, phim ảnh cần được chiếu và tuyên truyền, còn chị muốn có được chỗ đứng ở nước Mỹ và tiến vào Hollywood, thì đây là những việc cần thiết không thể thiếu được.”
“Vậy trước đây ở Trung Quốc sao lại…”
“Cô bé ngốc à, mục tiêu của chị, chưa bao giờ chỉ ở nội địa Trung Quốc…”
Trương Á ngạc nhiên.
Dạ Cô Tinh bận rộn như vậy không phải là không có lý do.
Hiện tại, Rose & Lion đang trên đà phát triển mạnh mẽ, chỉ nói mỗi việc khi phim công chiếu ngày hôm qua thôi cũng đã đột phá 80 triệu doanh thu phòng vé.
Thuyền cỏ mượn tên, không có gió đông trợ giúp thì không làm gì được.
Bây giờ gió đông đã thổi tới rồi, nếu Dạ Cô Tinh không làm chút chuyện gì thì thật có lỗi với khán giả.
Ban đầu khi ở nội địa Trung Quốc, cô trở nên nổi tiếng là nhờ một video mắng chửi Bạch Sương Sương.
Nói dễ nghe chút thì là một đêm thành danh.
Còn nói trắng ra thì chính là hotgirl mạng.
Nếu không nhờ hợp tác với Vương Thạch và Tiêu Mộ Lương trong Bầu trời thành phố, thì cô cũng không có cách nào chuyển mình từ hotgirl mạng sang diễn viên.
Nhưng Mỹ thì khác, người có thể nổi tiếng chỉ trong một đêm rất ít, cho dù có, thì cũng rất khó để thay đổi hình tượng.
Dạ Cô Tinh không có cách nào để đầu cơ trục lợi, nên chỉ có thể làm cho đến nơi đến chốn.
Phim ảnh, tạp chí, show truyền hình, phỏng vấn, v.v., cô không thể bỏ qua cái nào cả!
May ở chỗ danh tiếng tốt của Rose & Lion đã tiêm cho cô một liều thuốc kích thích cơ tim, bây giờ cô làm việc cũng thuận buồm xuôi gió hơn.
Tất nhiên, trong đó cũng có những thành phần kiêng kỵ nhà họ An.
Khi chụp xong, đã là hai giờ chiều.
Dạ Cô Tinh thay quần áo, chuẩn bị thực hiện lời hứa đưa Trương Á đi ăn một bữa ngon, không ngờ xe bị người ta chặn lại.
Chiếc Maybach kiêu kỳ, toàn thân đen bóng, sang trọng vô cùng.
King đeo kính râm, mặc quần áo bình thường màu cà phê nhạt, anh ta mở cửa bước xuống xe.
Dạ Cô Tinh hạ cửa kính xe xuống.
“Ra đây.” Giọng điệu như đúng rồi.
Dạ Cô Tinh không nói chuyện, chân đạp trên chân ga.
Trương Á đã bị trai đẹp làm cho điên đảo thần hồn, ngồi ở ghế phụ, trong mắt nổi lên màu sắc của sự u mê.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Sắc mặt của người đàn ông bình tĩnh, vững vàng như núi.
“Tôi nghĩ rằng, chúng ta không có gì để nói cả.” Nụ cười không đổi.
Trương Á cảm thấy rằng chị Cô Tinh đang lãng phí trai đẹp, đau cái lòng mề thật chứ!
“Em nhất định phải như vậy à? Em gái….”
Người đàn ông tỏ vẻ bất lực.