“Các người đang làm gì vậy?!”
Mọi người nghe thấy tiếng thì nhìn lại, thấy Sylvia đứng ở bậc thềm, vẻ mặt lạnh lùng.
Vệ binh đương nhiên không để ý tới bà ta, vẫn ra tay tàn độc, không hề nương tay, đều là những người đã qua rèn luyện cả.
Vệ binh hơi chậm lại, thủ lĩnh vừa định nói nhưng đã bị một người phủ đầu ra mặt.
“Hoàng hậu, người này đã xâm phạm người, chúng tôi sẽ không buông tha cho gã.”
Sự trung thành này cũng phải diễn cho giống một tí mới được.
Đáng tiếc, muốn vỗ mông ngựa nhưng lại vỗ trúng đùi ngựa.
Khi Sylvia nghe thấy hai từ “xâm phạm”, khuôn mặt bà ta sầm xuống.
“Câm miệng! Các người đang nói gì hồ đồ cái gì vậy?”
“Không lẽ không phải người này đã xâm phạm chỗ ở của ngài sao?”
Ánh mắt người phụ nữ lóe lên, biểu cảm cứng đờ.
Bên này, tiếng người đàn ông kêu đau liên tục cất lên, kìm nén cơn tức giận khủng khiếp của mình, nhưng ông ta đã bị bịt miệng.
“Dừng lại hết cho tôi.”
“Hoàng hậu, cái này…” Vệ binh do dự, dần hạ tay xuống dưới ánh mắt áp chế của bà ta.
Nhưng những hộ vệ áo đen thì lại không nghe lời bà ta.
Bất kể thân phận của bà ta là gì, Hoàng hậu hay ngọc hoàng đại đế, bọn họ cũng chỉ nghe lời của một người mà thôi.
Sylvia lạnh lùng nhướn mày, như một thanh kiếm sắc bén xuyên qua không trung, xuyên thẳng qua Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh ung dung đững cách không xa, nhìn cảnh vật xung quanh, cũng không thèm nhìn cô một cái, tránh ra, thờ ơ.
Cuộc đối đầu im lặng bắt đầu.
Sylvia nóng lòng như thể muốn nuốt chửng người khác. Dạ Cô Tinh thì vẫn rất bình tĩnh.
“Bảo người của cô dừng tay lại.”
Cuối cùng bà ta không thể nhịn được nữa mà mở lời trước.
Dạ Cô Tinh lúc này mới miễn cưỡng nhìn bà ta, vẫy tay, vệ sĩ áo đen nhanh chóng lùi về phía sau cô.
Sylvia run lên vì tức giận.
Người đàn ông bị đánh chật vật bò lên, nhìn lên bậc thềm rồi gục đầu, quay lưng bỏ đi không nói một lời.
“Đợi đã!”
Dạ Cô Tinh gọi người đứng lại, gương mặt cười như không cười của cô khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Bước chân người đàn ông khựng lại, ba vệ sĩ áo đen đứng thành hàng trước mặt ông ta.
“Ông là ai?”
Đôi mắt Sylvia lóe lên.
Người đàn ông trầm mặc cúi đầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, khẽ run lên như thể không còn chịu đựng thêm được nữa.
“Ông là cái thứ gì chứ? Tưởng cung điện là cái chợ sao? Muốn đến là đến, muốn đi là đi?”
“…”
“Không nói gì?” Lẽ nào… bị câm sao?
Dạ Cô Tinh phỏng đoán, nghe vậy, người đàn ông vốn đang thở hổn hển càng thêm thở gấp hơn.
“Ba người các anh, nâng mặt gã lên.”
Nhóm áo đen bắt đầu ra tay, nhưng không ngờ được rằng người đàn ông lại giơ nắm đấm lên, nhìn cánh tay nổi gân xanh cũng đủ hiểu dùng sức nhiều như thế nào.
Nhóm người này có thể ở bên Dạ Cô Tinh, đó cũng không phải ăn chay, công phu cũng rất cứng.
Nhanh chóng lùi lại, vừa chiến đấu, vừa né tránh.
Chiến cục ba đấu một, không có gì đáng để hồi hộp chờ đợi.
Người đàn ông bị đè xuống đất, rất chật vật.
Dạ Cô Tinh đưa mắt nhìn người nào đó vẫn đang đứng trên bậc thang ra vẻ cao quý, ánh mắt rất khinh thường.
Nhưng diễn xuất này của bà ta lại vẫn không thể đủ để giữ mình, càng khiến người khác hoài nghi.
John cũng là người có chức có tước, còn truyền lệnh cho Liên Minh Tử Thần đuổi giết Dạ Cơ Sơn. Cơn bão dư luận lần này lại càng chắc chắn là do người này bí mật khống chế, nhưng hai người hôm nay vốn nên như hai sợi dây bện chặt vào nhau để chống kẻ thù, giờ lại giả vờ như hai người xa lạ.
Khi hành động bất thường ắt phải có chuyện!.
Sợ hãi?
Hoặc là… cảm thấy chột dạ?
Suy nghĩ nhanh chóng chuyển động, hai con người này làm gì có chuyện cắn rứt lương tâm hay là chột dạ.
Một tia sáng xẹt qua trong đầu, trong lòng chợt thấy thảng thốt.
Có khả năng này không nhỉ?!
Vẫy tay ra lệnh vệ sĩ đưa người đến trước mặt mình.
“Ngẩng đầu lên!”
Người đàn ông hừ một cái, không phục.
Dạ Cô Tinh cười lạnh, một vệ sĩ thấy vậy, tiến lên giơ tay ra giữ lấy cằm người đàn ông.
Khuôn mặt không có gì nổi bật, hơi mập, đầu hói, bóng loáng. Nhìn qua như một kẻ mới phất lên.
“Ngài John?!”
Vệ sĩ đứng đầu kêu lên, “Sao lại là ngài?”
Vẻ mặt hoảng sợ, sao mình lại đánh ông thần tài này rồi vậy trời?
Đột nhiên, ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh cũng ẩn chứa ai oán.
Phải biết rằng, đây không phải người bình thường, một ông trùm tàu biển, một ông trùm năng lượng, còn là một vị Tử tước do Bệ hạ đích thân sắc phong nữa.
Có thể nói, 1/3 dân số Thụy Điển đều kiếm ăn nuôi sống gia đình dưới tay ông ta.
Sao mình lại đánh người này rồi?
Bọn vệ binh hận không thể đập đầu vào tường.
“Ngài John?” Dạ Cô Tinh che miệng, tỏ vẻ kinh ngạc.
Cô nên nói là mình may mắn. Do Sylvia đang nhất thời hoảng loạn, lúc này gặp John, còn bị cô bắt ngay tại trận.
“Vì sao ông lại đi ra từ nơi ở của Hoàng hậu?” Câu nói đầy rẫy kinh ngạc, nhưng lại có chút ẩn ý.
Sylvia cười khẩy, “Alizee, ý cô là gì? Tôi và ngài John là bạn cũ. Hôm nay vừa hay rảnh rỗi, ngồi lại nói chuyện thì có vấn đề gì sao?”
“Ồ, hóa ra Hoàng hậu và ngài Johm đây là bạn tốt. Chẳng trách ông ta, một người đàn ông xa lạ có thể thoải mái ra vào nơi ở của bà.”
“Xem ra là tôi kinh ngạc quá, nhất thời quên đi sự khác biệt giữa văn hóa Trung Quốc và phương Tây. Suy cho cùng, trong tình huống này thì hai bên nam nữ đều phải tránh những tình huống thế này mới đúng.”
Người nói cô tình, người nghe lại có ý.
Dạ Cô Tinh nhận thấy rõ ràng ánh mắt Sylvia dao động trong giây lát, trong khi biểu cảm của John thì cứng đờ.
Trong lòng đột nhiên có chút suy đoán.
Hai con người này nếu nói giữa họ không hề có gì, thì có đánh chết cô cũng không tin.
Một người đàn ông dụng tâm mưu đồ vì một người phụ nữ, bỏ tiền bỏ sức, nếu như nó chỉ là mối quan hệ bạn bè, thì xem ra có phần hơi xa xỉ.
“Cô nói bừa cái gì đấy?” Bà ta trầm giọng quở trách, lấy ra uy nghiêm của Hoàng hậu.
“Nói bừa?” Dạ Cô Tinh nhướn mày.
Vốn cho rằng cô sẽ phản bác, nhưng không ngờ lại thay đổi lời nói.
“Tôi đã nói gì? Câu nào là nói bừa? Xin Hoàng hậu chỉ rõ. Tôi bị quá nhiều người vu khống rồi, nên ghét nhất là bị chụp mũ như vậy, nói gì thì cũng phải có bằng chứng rõ ràng!”
Cổ họng Sylvia nghẹn đắng.
Nếu như bà ta thực sự vặn lại thì vốn chẳng có gì cũng trở thành có gì rồi.
“Tại sao Hoàng hậu lại không nói gì nữa rồi? Bà yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nói chuyện giữa và và ông John ra ngoài để hãm hại bà đâu.”
Mỉm cười tỏ ra ân cần, hồn nhiên tới mức vô hại.
Các vệ binh nghe thấy thế thì như lọt vào sương mù.
Chuyện giữa Hoàng hậu và ông John…?
Chuyện gì vậy?
Những ánh mắt tò mò xoay quanh hai người.
“Alizee! Cô đừng có quá đáng!” Không tự chủ được mà lên giọng.
“Tôi chỉ nói sự thật… Xin lỗi, không ngờ bà lại phản ứng mạnh như vậy…” Vẻ mặt có lỗi nói.
Trong mắt người ngoài, Sylvia trở nên tức giận là vì cảm thấy chột dạ.
“Tôi chỉ cùng với Hoàng hậu ôn lại chuyện cũ mà thôi! Trong cung ai mà chẳng biết, hàng tháng tôi đều sẽ đều đặn ghé thăm, đến cả bệ hạ cũng không nói gì. Từ khi nào đến lượt cô lên tiếng rồi?”
“Ồ, hóa ra mỗi tháng ông John đều tới! Chậc chậc chậc…”
“Cô!”
“Ôi—nếu đã có người nói tôi cố tình ngậm máu phun người, vậy thì có tiếng cũng phải có miếng mới được, tôi chẳng có lí do gì để che giấu hộ các người nữa cả.” Nói rồi, tỏ vẻ đau lòng, tiếp “Vốn dĩ nghĩ thể diện của Hoàng thất quan trọng, tôi chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng các người thực sự đang lừa đối vọi người quá đáng.”
Không cho hai người cơ hội để nói, “Lúc nãy, rõ ràng tôi nhìn thấy hai người ôm nhau, quên, âu yếm, ôm, hôn!”
Mọi người đều bị sốc, bọn họ đã nghe thấy gì rồi?
Một cái ôm có thể nói là chào xã giao, nhưng hôn thì là chuyện gì chứ?
Hoàng hậu đã ngoại tình sao?
Với ông John…
Bọn vệ binh lúc này mới biết mình tiêu rồi, bí mật hoàng thất, hoàng gia đâu thể để bọn họ nghe được?
“Cô… sao cô có thể mở miệng nói bừa?” Sylvia tức xanh mặt.
Hai chân John loạng choạng.
“Alizee, dù sao cô cũng là một công chúa. Đã trở về hoàng thất, cho dù cô thừa nhận hay không, thì tôi cũng là mẹ kế của cô. Bất kể cô nghe đồn từ đâu hay có thành kiến gì với tôi, thì cô đều có thể nói cho tôi biết. Không cần dùng cách này hay cách khác khiên tôi phải khó xử.”
Trong vòng mấy giây, vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ, còn đánh trả lại một đòn. Người phụ nữ này quả thật không dễ đối phó.
Ý cười thoáng qua, trong lồng ngực lại là chiến ý dâng trào.
Chỉ thấy mí mắt cô rũ xuống, lông mi run rẩy, không khóc, không phản bác, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cô đang bất bình, bất lực và đau khổ.
“…Xin lỗi, tôi… sẽ không nói chuyện này ra, nếu như gánh lấy trách nhiệm này có thể giữ lại thể diện cho Hoàng thất, tôi…” Mím chặt môi, “Không ngại gánh vác tiếng xấu.”
Đương nhiên là sẽ diễn giỏi hơn người khác rồi.
Cô là người đã từng nhận tượng vàng Oscar đó.
Quả nhiên, mặt của bà ta như bị chứng táo bón, như bước một chân vào hố phân, sau đó cố lôi ra nhưng lại chỉ bốc mùi hôi thối.
Trong lòng cô cảm thấy mừng thầm.
Bây giờ đã nếm trải cảm giác bị người khác đưa vào tròng, có trăm cái miệng cũng không thể nói lại được.
Dạ Cô Tinh khẽ khịt mũi, ánh mắt hiện lên sự mỉa mai.
Khi hai người hợp lực lại để chơi xấu tôi, không nghĩ tới có ngày sẽ bị chơi lại sao?
Thiên Đạo luân hồi, có ai tránh khỏi?
Sau bao nhiêu năm tại vị, Sylvia chưa bao giờ phải xấu hổ như bây giờ. Hận Dạ Cô Tinh nhưng lại chẳng thể làm gì cô cả.
Sự thật là John đến tìm bà ta, và John đã bị bắt ngay tại trận cũng là thật.
Bà ta rõ ràng đã ý thức được rằng mình đã rơi vào thế yếu, cực kỳ bị động.
“Mọi người đi làm việc đi, ở đây không sao rồi.” Sylvia nói với đám vệ binh bằng giọng nói nhẹ nhàng và êm dịu.
Đây là… hạ lệnh đuổi người?
Quả nhiên, một nhóm người hùng dũng tiến đến thì khi rời đi cũng phải chỉnh tề.
Sự uy nghiêm của Hoàng hậu đã hiển hiện, các vệ sĩ không dám phản kháng.
Kết quả là, sự nghi ngờ của Dạ Cô Tinh tăng lên vài phần.
Không thể nói với người khác.
Bà ta đã kiếm cớ để khiến mọi người rời đi, như vậy phải chăng là…chột dạ rồi?
Đợi người đi xa, nụ cười khó duy trì của Sylvia đột nhiên khựng lại, trong chốc lát bỗng trở nên rời rạc.
Nhìn Dạ Cô Tinh nói: “Không ngại nói chuyện chứ?”
“Tất nhiên.” Cô nhún vai.
“Mời.”
Hai người lần lượt bước vào phòng. Vừa bước tới cửa, Dạ Cô Tinh quay lại, dùng ánh mắt ra dấu với vệ sĩ.
Vệ sĩ ngầm hiểu, giữ chặt John.
“Ngồi đi!”
Ngay từ khi bước vào cửa, Dạ Cô Tinh đã bắt đầu dò xét kỹ lưỡng. Không thể phủ nhận rằng người phụ nữ này ngoài tố chất tâm lý cứng rắn ra, thì còn có khiếu thẩm mĩ đáng kinh ngạc.
Trang trí theo phong cách phương Tây, thảm cashmere trắng kem trên lối vào, ghế sofa vải kiểu châu Âu và hoa linh lan được đặt trên bệ cửa sổ.
Rất có gu.
Dạ Cô Tinh mỉm cười. Thảo nào hồi đó Nina không thể cạnh tranh được với bà ta…
Có nhiều lúc, tình yêu của đàn ông không thể thắng nổi thủ đoạn của phụ nữ.
Carl yêu Nina, nhưng lại không thể chống lại âm mưu của Sylvia.
Từ một người bình dân trở thành Hoàng hậu, phải kiên trì bao lâu mới có thể đậu lên cành cao kia?
“Cô cười cái gì?”
“Tôi chỉ cảm thán thôi.”
“Có thể nói rõ hơn không?”
“Hoàng hậu là một người phụ nữ rất hấp dẫn.”
Bà ta cười đoan trang, “Cảm ơn!”
Mỗi người một câu, bà tới tôi đi, không có chửi rủa, cũng không có sự lạnh lùng hay hằn học, bầu không khí tốt đến mức lạ thường.
“Thả John đi đi, cô không đủ khả năng chọc vào đâu.”
Cuối cùng, quay lại vấn đề chính.
Dạ Cô Tinh đưa tay ra, vén tóc ra sau tai, tư thế đoan trang và xinh đẹp.
Đôi mắt Sylvia khẽ lóe lên một nét u sầu khó nhận ra.
Được thôi, Dạ Cô Tinh thừa nhận, rằng cô cố ý.
Đối với một người phụ nữ mà nói, đặc biệt là một người phụ nữ xinh đẹp, còn gì đau đớn hơn sự già nua và mất đi tuổi thanh xuân?
Khoác lên mình bộ lễ phục cung đình sang trọng, trang điểm tinh tế, trên đầu đội vương miện hoa hồng, vẻ đẹp ấy thật sang trọng và hấp dẫn.
“Đây mới là công chúa đích thực”, Sylvia chợt nghĩ tới lời đánh giá của Macy về cô trong talk show “Danh viện”.
Nở nụ cười, nếp nhăn ở đuôi mắt giống như chiếc quạt gấp mở ra trong tích tắc. “Cô còn đẹp hơn cả mẹ mình.”
“Đáng tiếc, tôi chưa từng nhìn thấy bà ấy.”
Dạ Cô Tinh vẫn bình thản, nhìn Sylvia với ánh mắt dò xét. “Trung Quốc có một câu ngạn ngữ: hậu sinh khả úy.”
“Tôi nghe rồi.” Nói rồi nhìn ra cửa sổ, John đang bị ba vệ sĩ coi sóc, biểu cảm ủ dột.
“Tôi hy vọng, cô thả ông ấy đi.”
“Thực ra, tôi có chút khâm phục bà đấy. Rõ ràng là hạ giọng cầu xin người khác, nhưng những câu chữ từ miệng bà nói ra sao lại có thể trở thành mệnh lệnh vậy? Bà là Hoàng hậu Thụy Điển, nhưng chẳng là gì của tôi cả. Bà dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ phải nghe bà?”
Cười nhạt như thường lệ, từng câu từng chữ!
Cách trực tiếp nhất để đối phó với người kiêu ngạo là đặt sự kiêu ngạo của người ấy xuống đất và chà đạp nó.
Chương 86: Vén màn xấu xa, John trốn thoát
Ánh mắt Sylvia ngạc nhiên, bối rối.
Dạ Cô Tinh cười lạnh, “Bà muốn tôi thả John?”
“Cô nhất định phải thả ông ấy.”
“Nếu không thả thì sao?”
Nheo hai mắt, dưới ánh mặt trời, đồng tử màu hổ phách phản chiếu vẻ thản nhiên, “Trừ khi cô muốn Thụy Điển hỗn loạn, dân chúng lầm than.”
Nhướng mày mỉm cười, “Hóa ra, sự an nguy của ngài John có thể làm lung lay sự ổn định của cả một quốc gia?”
Sylvia mỉm cười, cùng vẻ bình tĩnh nắm chắc thắng lợi.
John, từng là quân bài lớn nhất để bà ta gả vào hoàng gia, bây giờ cũng vậy.
Vì vậy, bà ta sẽ không để ông ta xảy ra chuyện gì.
Che miệng, cười khẽ: “Hoàng hậu có hơi đánh giá tôi quá cao, chuyện quốc gia đại sự như này cũng không đến phiên tôi lo lắng, ngược lại vương trữ Victoria, chỉ sợ cần tốn công lo nghĩ.”
Tươi cười ngưng đọng, vẻ mặt chợt lạnh lùng.
“Cô đang uy hiếp tôi?”
Lắc đầu, “Tôi chỉ suy luận hợp lý.”
Hít sâu một hơi, Sylvia siết chặt nắm tay, bà ta hận không thể lao lên trước, tự tay xé bỏ vẻ mặt tươi cười giả tạo của người trước mặt.
“Tôi biết cô đến tìm tôi đơn giản là vì chuyện gây nên cơn bão dư luận về vụ ‘vượt rào’ kia.”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh sâu xa, “Vậy nên, bà thừa nhận rồi?”
Người phụ nữ cười lạnh: “Cô đã nhận định là tôi làm, dù tôi có thừa nhận hay không thì có tác dụng gì?”
“Chính xác, không có tác dụng gì.”
Mặc kệ có chứng cứ hay không, lần này Sylvia cũng đừng hòng trốn tránh được!
Có một câu nói… đừng giơ tay ra, đã giơ thì nhất định sẽ bị bắt!
“Cô ăn mặc như vậy, là cố ý đến xem chuyện cười của tôi?”
Búng tay một cái, cong môi cười duyên, “Chúc mừng bà, đã có câu trả lời đúng.”
Hừ lạnh một tiếng, “Cô vui mừng hơi sớm đấy!”
“Trung Quốc và Bắc Mỹ đã dần bình ổn, chắc hẳn, John đã nói qua với bà, bà cảm thấy có thể kéo dài được bao lâu?”
Sylvia đương nhiên biết rõ, người bọn họ bố trí tại Trung Quốc đều đã bị thanh trừ sạch sẽ, khu vực Bắc Mỹ vốn không coi trọng, hiện giờ, chỉ còn Bắc Âu…
“Đã như vậy, tại sao cô lại giải quyết Trung Quốc, Bắc Mỹ, chỉ để lại Bắc Âu?” Từ từ cười, “Ở giữa, gặp phải vấn đề khó khăn rồi sao?”
Tươi cười hơi thu lại.
“Căn cơ của cô ở Trung Quốc, thế lực của nhà họ An ở Bắc Mỹ, mà Bắc Âu chính là điểm yếu của mấy người!”
“Thả John, tôi sẽ dừng tay.”
“Dừng tay?”
“Trong vòng ba ngày, tôi sẽ để Bắc Âu khôi phục bình yên.”
“Ha ha…” Cười mỉa mai hai tiếng, lắc đầu, “Đúng như bà nói, so với Trung Quốc cùng Bắc Mỹ, khu vực Bắc Âu quả thực là điểm yếu của tôi, nhưng không có nghĩa là tôi bó tay không có biện pháp. Điểm yếu chỉ là tương đối mà nói, đọ thực lực, John Routh không mạnh hơn bao nhiêu.”
“Nói khoác mà không biết ngượng.”
“Tin hay không thì tùy bà.”
Thấy đối phương ngừng nói, trong mắt Sylvia có hơi hoảng loạn.
Lẽ nào cô ta còn có biện pháp khác?
Thế lực nhà họ An đã thâm nhập vào khu vực Bắc Âu rồi sao?
Không… không thể…
“Nếu cô đã có thể bình ổn sóng gió Bắc Âu, vậy còn đến gặp tôi làm gì?”
“Tất nhiên là để thưởng thức vẻ thẹn quá hóa giận của bà, đến để khoe khoang rồi.”
“Cô!”
“Còn John Routh, tôi tin không đến một ngày, gian tình giữa bà và ông ta sẽ lan truyền khắp ngóc ngách hoàng cung.”
“Cô rõ ràng là đổi trắng thay đen!”
“Vừa vặn, cho bà nếm thử cảm giác bị dư luận đẩy lên đầu sóng ngọn gió! Làm nên lịch sử, vị Hoàng hậu đầu tiên vượt quá giới hạn, tin tôi đi, bà nhất định sẽ được ghi danh vào lịch sử.”
“Cô có tư cách gì mà đòi làm như vậy?! Cô nhìn thấy tôi và John vượt quá giới hạn rồi sao?!”
“Vậy bà nhìn thấy tôi và Tề Dục vượt quá giới hạn rồi à?” Mỉa mai trả đũa lại.
Sylvia bị chặn họng không thể trả lời được.
“Mấy người đã có thể khống chế dư luận, hắt toàn bộ nước bẩn lên người tôi, vậy tại sao tôi lại không thể? Không phải muốn xem ai đen hơn ai à? Tôi đã thử qua rồi, bà lại không thử, vậy thì thật không công bằng, đúng không?”
“Hy vọng bà có thể chuyển nguy thành an, ngăn cơn sóng dữ, Good luck!”
Đứng dậy, rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Sylvia ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt đờ đẫn.
Hết rồi….
Bao nhiêu năm, hình tượng mà bà ta vất vả xây dựng… toàn bộ hết rồi…
Vị Hoàng hậu đầu tiên vượt quá giới hạn trong lịch sử Thụy Điển…
“Không—”
Dạ Cô Tinh bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt John, “Năm đó, là ông thuê sát thủ của Liên Minh Tử Thần, muốn lấy mạng Dạ Cơ Sơn?”
Ánh mắt người đàn ông dừng lại, cười nhạt, quay đầu.
Vệ sĩ áo đen dơ tay đấm một quyền, John đau đớn kêu lên, thân trên còng xuống thành hình con tôm.
“Lúc này, đối với ông mà nói, cứng miệng thật sự không phải là lựa chọn hoàn hảo.”
Trợn mắt, trong mắt lộ vẻ dữ tợn, Dạ Cô Tinh mới phát hiện, người đàn ông mang gương mặt của ông trùm này, có một đôi mắt nâu sẫm gần như màu đen, khi tức giận, nhuộm đầy vẻ tàn nhẫn khiếp người.
“Vậy thì đã sao?”
“Đương nhiên là có oán báo oán.”
“À… vậy cô chuẩn bị giết tôi?”
“Không đến mức đó…”
John nhíu mày.
“Bởi vì Dạ Cơ Sơn chưa chết.”
Ánh mắt sợ hãi, “Chưa chết?!”
“Thất vọng không?”
“…”
“Ông không tò mò, vì sao Sylvia lại sai ông đi giết một ông già sao?”
Nghiến răng, im lặng.
“Bởi vì— Dạ Cơ Sơn là người duy nhất trên đời này, có biện pháp cứu sống Nina, chỉ cần ông ấy chết, Nina cũng đừng mong sống tiếp.”
Toàn thân người đàn ông chấn động, lại nhanh chóng khôi phục điềm tĩnh: “Tại sao lại nói cho tôi biết những điều này?”
Mím môi cười, “Muốn cho ông thấy rõ bộ mặt thật của Sylvia.”
Ánh mắt John lộ vẻ chế nhạo.
Dạ Cô Tinh lại như thấy rõ được ý nghĩ của ông ta, không nhanh không chậm, từ tốn nói—
“Tôi biết, ông không để ý Sylvia hại chết bao nhiêu người, cũng không quan tâm bà ta cuối cùng là bạch liên hoa, hay trà xanh, nhưng có một điều, ông khẳng định sẽ để ý.”
Mí mắt người đàn ông giật giật.
“Người bà ta yêu cuối cùng là ai.”
Không ngoài dự đoán, Dạ Cô Tinh nhìn thấy trong mắt John lướt qua vẻ đau khổ.
“Năm đó, bà ta một tay lên kế hoạch khiến Joseph bị bắt gian tại giường, khiến Brady trong cơn tức giận bắn bà ta chết ngay tại chỗ, đó là chị họ của bà ta, tại sao phải xuống tay như vậy? Ông biết tại sao không?”
“…”
“Ồ, bà ta nhất định sẽ nói với ông, tất cả chỉ là trùng hợp, bà ta chỉ vô tình nhìn thấy, lại vô tình lỡ miệng nói với Brady.”
Ánh mắt John cứng ngắc.
“Nhưng sự thật là, bà ta yêu anh rể mình, đố kị chị gái của mình có thể gả cho gia đình lừng lẫy như vậy, cho nên, bà ta muốn– Thay, thế, vào, vị, trí, đó!”
“Tất nhiên, cuối cùng bà ta đã thất bại. Cho dù không có Joseph, bà ta cũng không thể trở thành nữ chủ nhân của gia tộc Ives.”
“Vì vậy, bà ta nhắm vào Carl, có thể nói, bà ta nhắm vào ngôi vị hoàng hậu, bỏ thuốc, quyến rũ, thành công mang thai, cuối cùng ép chết Nina, như ý nguyện tiến vào cung điện mùa hè, trở thành hoàng hậu của Thụy Điển.”
“Có thể, tôi nói những lời này ông đều không quan tâm, ông yêu bà ta, thì muốn nhìn thấy bà ta hạnh phúc.”
“Nhưng bà ta thì sao? Chỉ xem ông như một trợ lực để leo lên trên, từ đầu đến cuối, hưởng thụ sự nỗ lực của ông, lại chưa bao giờ đề cập đến báo đáp. Tình yêu của ông, lòng tốt của ông dành cho bà ta bị coi là điều hiển nhiên. Ông John, ông biết không? Tôi cảm thấy thật thương hại ông, cả đời này bị một người phụ nữ đùa giỡn như một con khỉ.”
Mở to mắt nhìn lớp ngụy trang của người đàn ông rạn nứt, không còn bình tĩnh, hoàn toàn lộ ra vẻ dữ tợn!
“Vô dụng thôi… cô nói những lời này, tôi đều không tin! Bà ấy không phải người như vậy…”
Lạnh lùng cười một tiếng, “Tôi thấy ông thật ngu ngốc, mới nhịn không được lắm miệng nhắc nhở ông, còn việc ông tin hay không, đâu có liên quan gì đến tôi?”
“Dù sao, có thể yêu thương một người phụ nữ độc ác như Sylvia, thì đầu óc của ông cũng không sáng suốt lắm, mắt mù tâm mù.”
Vùng vẫy, chống cự, nhìn chằm chằm Dạ Cô Tinh bằng đôi mắt đỏ hoe.
Vệ sĩ lại nâng tay đấm một cái, John tái mặt vì đau đớn, rên rỉ không ngừng.
“Phu nhân, nên xử lý như nào?”
“Tìm một nơi, nhốt lại, không cho ăn uống gì hết.”
Trở về nơi ở, tâm trạng Dạ Cô Tinh khá là vui vẻ.
“Mẹ! Mẹ xé xong rồi à?”
“Ừm… xé xong rồi.”
“Có phần của bảo bảo không ạ?” Chớp đôi mắt to.
Dạ Cô Tinh: “…”
“Hừ! Chắc chắn bị mẹ lén lút ăn hết rồi! Hu hu….” Bé con tủi thân.
“Con gái ngốc, mẹ đi xé người, chứ không phải xé gà!”
Xé gà…
Gà…
“Không phải, là gà mà?”
Dạ Cô Tinh: “…”
Con gái, chúng ta đừng mở rộng trí tưởng tượng lớn như vậy, được không?
Vào đến phòng ngủ, Dạ Cô Tinh tắt nụ cười, lấy điện thoại di động ra.
“Thất Thất.”
“…Cần anh làm gì?”
“Tìm người làm xét nghiệm so sánh hai bộ DNA…”
Hoàng hôn, An Tuyển Hoàng trở về, Bắc Mỹ dưới phương pháp mạnh mẽ và kiên quyết của anh, đã sớm trời yên biển lặng.
Dạ Cô Tinh nói với anh suy đoán của mình.
“Em giam giữ John Routh?!”
“Có vấn đề gì à?”
Lông mày người đàn ông xoắn lại thành một đoàn.
“Cuối cùng là làm sao? Anh nói rõ ràng đi! Em không thể giam giữ ông ta hay sao?”
“Không phải không thể giam giữ, mà là không có cách nào giam giữ.”
Dạ Cô Tinh ngạc nhiên: “Là sao?”
“Người này, không đơn giản.”
Trái tim lộp bộp một tiếng.
Dạ Cô Tinh suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên cầm lấy điện thoại, cùng lúc đó, tiếng chuông vang lên.
“Phu nhân…”
“Có chuyện gì vậy?” An Tuyển Hoàng nhìn ánh mắt thầm giật mình của cô, trầm giọng mở miệng.
“John… biến mất rồi.”
An Tuyển Hoàng cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Dạ Cô Tinh âm thầm ngạc nhiên, những vệ sĩ lúc sáng đi theo cô đều do ám vệ hóa trang thành, John Routh lại có thể trốn thoát được dưới mí mắt ám vệ nhà họ An?!
“Em cũng đừng quá để ý, John Routh có thể chiếm một vị trí ở Bắc Âu, khẳng định ông ta có chỗ hơn người.”
“Nhưng hôm nay bị vây đánh, ông ta lại không đánh trả.”
An Tuyển Hoàng cười lạnh, “Trừ tự chạy trốn, cũng có thể được người khác cứu.”
“Ý anh là, ông ta có người chống lưng?”
“Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.”
“Vậy bây giờ…”