Sau khi Nguyệt Vô Tình đi vào không lâu, Mạch Tương Ly nghe đươc tin tức chạy đến.
“Cô ấy sao rồi?”
Dạ Cô Tinh nhìn anh ta một cái, “Chờ.”
Anh ta cũng không nói thêm gì nữa, yên tĩnh đứng bên cạnh, bóng lưng cô độc.
Lo lắng thở dài, mối tình này của Mạch Tương Ly và Diệp Nhĩ, đến cùng không rõ là duyên, hay là nghiệt, cho dù đã điều tra rõ là do cổ trùng làm hại, làm mê hoặc tâm trí con người, nhưng cuối cùng vẫn còn lại sự ngăn cách.
Người ngoài cuộc như cô, không có quyền xen vào, nhưng cô tin Diệp Nhĩ sẽ xử lí tốt tình huống trước mắt.
Nửa tiếng sau, đèn phòng cấp cứu tắt, cửa lớn mở ra, Nguyệt Vô Tình bước ra, dùng mắt ra hiệu cô yên tâm, lúc này trái tim của Dạ Cô Tinh mới đặt xuống được.
Một đám bác sĩ y tá nhân viên chờ bên ngoài chen nhau đi vào, chỉ lát sau, Diệp Nhĩ nằm ở trên giường bệnh, được đẩy ra.
Kèm theo đó là những tiếng thở hổn hển và tiếng tranh luận vang lên liên tục, Dạ Cô Tinh ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy dôi mắt cô ấy nhắm chặt, nhưng hô hấp đã ổn định, vẻ đau khổ quấn quanh giữa lông mày và mắt đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự khoan thai.
“Sao lại có thể?! Chuyện này thật sự quá mức khó tin!” Vị bác sĩ lúc nãy tranh chấp với Nguyệt Vô Tình kinh ngạc nói.
“Trên người bệnh nhân không thấy vết mổ, dụng cụ phẫu thuật vẫn còn nguyên, không thể nào…”
Mọi người xì xào bàn tán, cuối cùng ánh mắt đồng loạt nhìn sang Nguyệt Vô Tình lạnh nhạt đứng đó, người nọ không thèm liếc mắt, gật nhẹ đầu với Dạ Cô Tinh xong, nâng bước rời đi.
Hồng y phất phới, càng lúc càng xa.
“Bé Ngoan… Bé Ngoan…” Mạch Tướng Lý đến gần phía trước, cúi người xuống bên Diệp Nhĩ, thấp giọng nỉ non, tình chữ mang theo tình cảm sâu sắc.
Đứng ở góc độ của Dạ Cô Tinh vừa vặn có thể nhìn thấy được nước mắt trong đáy mắt anh ta, cùng với vết máu loang lỗ đáng sợ ở phía sau gáy.
Sắc mặt Dạ Cô Tinh hơi thay đổi, “Mạch Tương Ly, anh đứng lên đi, để cho chị hai nghỉ ngơi.”
Do dự phút chốc, Mạch Tương Ly buông tay, đứng dậy, nhìn mọi người đẩy Diệp Nhĩ vào phòng bệnh.
“Chúng ta nói chuyện.” Thu hồi vẻ xót xa dưới đáy mắt, anh ta khôi phục lại vẻ tự nhiên, chỉ có sắc mặt tái nhợt không bình thường.
“Trước khi nói chuyện, tôi nghĩ anh nên suy nghĩ thêm, làm sao để giữ mạng sống của mình!”
Anh ta nhíu mày, môi mỏng vô thức mím lại tạo thành một đường thẳng, cảm giác nóng bỏng từ sau lưng truyền tới đặc biệt rõ ràng.
“Hiện tại là có ý gì? Giày vò bản thân để chuộc tội? Hay là mượn việc này tranh thủ sự đồng cảm?”
Mạch Tướng Lý trầm mặc.
Dạ Cô Tinh bĩu môi, bỗng nhiên cảm thấy vô vị, nể tình anh ta và Đổng Nguyệt nhiều năm như vậy vẫn trong sạch, cô bỏ qua không làm khó anh ta.
“Cổ trên người anh còn chưa hết, quay về dùng 10g Bạch thuật, 10g Bạch mao căn, 10g Bạch hoa xà thiệt thảo, 10g Bạch chỉ, 10g Bạch thược, 10g Bạch cập, 10g Bạch mi, sắc lên, chia ra uống bảy đến mười lần, và kết hợp với tắm rửa toàn thân, còn những chuyện khác, đợi anh khỏi hẳn rồi hẵng nói.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Mạch Tướng Lý sững sờ ở tại chỗ, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
…
Diệp Nhĩ tỉnh táo hoàn toàn đã là chuyện của ba ngày sau, lúc đó, Dạ Cô Tinh đang canh giữ ở phòng bệnh, trong tay là kịch bản những cảnh quay ở Mỹ của bộ Rose & Lion, cô đọc kỹ từng trang.
“Nhất Nhất?”
Dạ Cô Tinh nghe tiếng, ngước mắt, mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa, “Chị hai, chị tỉnh lại rồi.”
Diệp Nhĩ cố sức ngồi dậy, Dạ Cô Tinh vội vàng lấy gối kê sau lưng cho cô ấy.
Bệnh nặng một trận, người xinh đẹp rực rỡ như Diệp Nhĩ cũng gầy đi rất nhiều, cảm giác gầy yếu mơ hồ khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Diệp Nhi quan sát bốn phía, “Chị ngủ rất lâu sao?”
“Không lâu, khoảng… Một tuần thôi.”
“Cái gì?!” Diệp Nhĩ trừng lớn mắt, thần thái trong mắt vẫn y như xưa, long lanh rung động lòng người.
Dạ Cô Tinh nhún nhún vai, “Chị thì vô tri vô giác, em lại ăn ngủ không yên.” Nói rồi chìa tay ra chọc chọc ngực cô ấy, “Chỗ này của chị, thật là cứng rắn đó!”
Diệp Nhĩ bất đắc dĩ, vô thức lui về phía sau, “Nhất Nhất, đừng nghịch.”
Dạ Cô Tinh thu tay về, trên mặt vẫn cười, trong mắt lại một mảnh lạnh lẽo, “Nghịch? Chị hai chị thấy em đang bày trò đùa nghịch với chị?”
“Nhất Nhất, chị xin lỗi.” Diệp Nhĩ rũ mắt xuống, giống như một đứa trẻ phạm lỗi.
Cô cười lạnh, “Xin lỗi? Chị xin lỗi chỗ nào?”
Diệp Nhĩ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, “Được rồi Nhất Nhất, để em lo lắng rồi, chị đảm bảo, nhất định không có lần sau!”
Vẻ mặt lạnh lẽo của Dạ Cô Tinh lúc này mới dịu đi.
“À!” Diệp Nhĩ hoảng sợ, “Đổng Nguyệt không phải là người tốt, em nhớ cách cô ta xa một chút!”
Con mắt Dạ Cô Tinh chợt lóe lên, “Có ý gì?”
Diệp Nhĩ im lặng, một lúc sau mới mở miệng, “Trước khi chị hôn mê, cô ta tới tìm chị.”
Hai mắt Dạ Cô Tinh nheo lại, “Cô ta tìm chị làm gì?”
Ánh mắt Diệp Nhĩ ngưng đọng, giống như rơi vào trong hồi ức…
“Cô Diệp, lâu rồi không gặp.”
Diệp Nhĩ bỏ bản thiết kế trong tay xuống, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Người đến mặc một chiếc váy liền màu đen, gương mặt trang điểm tinh xảo, nói nói cười cười dịu dàng nhu thuận, so với một người mặc mộc, sắc mặt không tốt do bị bệnh như Diệp Nhĩ tạo nên sự đối lập rõ rệt.
“Cô Đổng, trong thời gian này cô vẫn khỏe chứ.” Lịch sự, xa cách, tự nhiên kiêu ngạo lưu loát.
Bỏ bó hoa bách hợp thơm ngát trong tay xuống, Đổng Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đó là chỗ ngồi vốn chỉ dành riêng cho Mạch Tương Ly.
Diệp Nhĩ chỉ cười, không nói gì, vẫn còn đang sắp xếp đống thiết kế lộn xộn trước mặt.
Cuối cùng là Đổng Nguyệt không chờ được nữa, lên tiếng trước…
“Sao không thấy Tương Ly?” Giọng điệu tùy ý, như là nói tán gẫu việc nhà, nhưng Diệp Nhĩ lại mẫn cảm bắt gặp sự vội vã trong mắt đối phương.
Cười khẽ, ăn ngay nói thật, “Thức ăn ở nhà ăn trong bệnh viện không vệ sinh, anh ấy ra ngoài mua vằn thắn cho tôi.”
Vẻ tươi cười ngay lập tức cứng đờ, rất nhanh khôi phục lại bình thường, “Anh ấy đối với cô, thật tốt.”
Trong mắt Diệp Nhĩ xuất hiện ý cười nhè nhẹ, ấm áp như gió xuân tháng ba, gật đầu, “Anh ấy thực sự rất tốt.”
Than khẽ một tiếng, “Lúc đầu, khi chúng tôi vẫn đang yêu nhau, anh ấy đối với tôi cũng không chu đáo như thế, xem ra là có tiến bộ rồi.”
Ý cười trên mặt Diệp Nhĩ vẫn y nguyên, “Không phải tiến bộ rồi, mà là người khác nhau, thái độ tự nhiên cũng sẽ khác.”
“Diệp Nhĩ, cô rất đắc ý?” Nụ cười trên mặt Đổng Nguyệt hoàn toàn biến mất, đôi mắt híp lại lóe lên sự gian xảo nguy hiểm.
“Không phải đắc ý, chỉ đang nói sự thật.” Diệp Nhĩ cô không phải là người dễ bắt nạt.
“Ha ha… Cô thật sự cho rằng cô thắng rồi sao?”
Diệp Nhĩ vẫn cười như cũ, vẻ mặt hưng phấn, cho dù bệnh nặng kéo dài cũng không che dấu được phong thái, “Ít nhất, tôi là bạn gái anh ấy công khai thừa nhận, hiện tại, danh xứng với thực.”
Hàm ý, Đổng Nguyệt cô chẳng qua chỉ là chiếc giày cũ.
Hiện ra vẻ mặt giận dữ, rất nhanh, Đổng Nguyệt bình tĩnh lại, cô ta biết làm thế nào để cho người phụ nữ kiêu ngạo này một đòn chí mạng, cho nên, không cần vội, từ từ rối sẽ đến.
“Cho dù là người yêu hiện tại của anh ấy, nhưng cũng không có cách nào xóa đi sự thật anh ấy từng có người cũ.”
“Con ngưới sống trên đời, ai mà không có quá khứ? Ai chưa từng có tình cũ? Hơn nữa, anh ấy đối với cô cuối cùng có phải là yêu hay không, cũng chưa biết được.”
“Cô không để ý?” Đổng Nguyệt cười nhẹ.
“Tôi để ý, nhưng mà tôi có thể thử chấp nhận hiện tại.” Diệp Nhĩ thu lại nụ cười, mắt lộ ra vẻ nghiêm túc, không biết đang thuyết phục Đổng Nguyệt, hay thuyết phục chính bản thân mình.
“Không, cô để ý.” Nụ cười chắc chắn, “Cô muốn có anh ấy toàn vẹn, muốn để anh ấy một lòng một dạ, nhưng mà, anh ấy không thể làm được.”
Sắc mặt Diệp Nhĩ hơi trầm xuống.
“Chọc trúng chỗ đau của cô rồi sao? Tin rằng cô cũng có thể thấy được, Mạch Tương Ly đối với tôi tuy rằng không có tình yêu, nhưng lại có áy náy, Diệp Nhĩ, dù cô lừa mình dối người thế nào đi nữa cũng không thể phủ nhận, tôi, Đổng Nguyệt, vẫn có vị trí ở trong lòng anh ấy.”
“…”
“Tôi nói đúng rồi, phải không? Cô đã nhận ra rồi, có đúng không? Cùng là phụ nữ, trực giác của tôi và cô hẳn là mẫn cảm giống nhau, nhất là đối với… Sự yêu thích của đàn ông.”
Diệp Nhĩ im lặng một lúc lâu, lại ngước mắt, ánh mắt trong sáng, “Hôm nay cô đến đây, chỉ là muốn nói với tôi mấy chuyện này à?”
Đổng Nguyệt sững sờ.
“Để tôi biết trong lòng anh Ly có cảm giác áy náy với cô, cô muốn có được anh Ly? Cô cảm thấy, tôi sẽ vì mấy việc này, biết khó mà lui, thành toàn cho ý muốn của cô?”
Đổng Nguyệt không ngờ Diệp Nhĩ lại sắc bén như thế, mới nói hai ba câu đã nhìn rõ ý đồ của cô ta.
Đáy mắt xẹt qua tia bối rối, cô ta có chút thẹn quá hoá giận, “Diệp Nhĩ, cô không thấy bản thân rất vô liêm sỉ sao?”
“Vô liêm sỉ? Ha ha…” Kẹp bản thiết kế sắp xếp xong lại vào trong xấp tài liệu, Diệp Nhĩ cười nhẹ, “Tôi một không làm tiểu tam, hai không chạy đến trước giường bệnh của người khác gầm gừ thị uy, quang minh chính đại, lời này của cô Đổng, là dựa vào đâu?”
“Nếu không phải là cô, tôi và Mạch Tương Ly là một cặp xứng đôi nhất. Chúng tôi sẽ kết hôn sinh con, sống với nhau đến già, tất cả là vì cô! Là cô đã phá hỏng tất cả!”
Diệp Nhĩ buồn cười nhìn khuôn mặt vặn vẹo của cô ta, rồi nói thẳng vào mặt cô ta, “Tình yêu vốn dĩ không có thứ tự trước sau, nếu thật sự cần phân biệt thứ tự, thì tôi đã quen biết anh ấy từ 20 năm trước rồi, vậy theo lý luận của cô Đổng, tôi hay cô mới là người thứ ba xen vào, mới là người không biết xấu hổ đây?”
“20 năm trước… Ha ha, Diệp Nhĩ, thứ duy nhất tôi thua cô, chính là chưa từng tham gia vào tuối thơ hiu quạnh của anh ấy, để cô gặp được anh ấy, dễ dàng gạ gục trái tim anh ấy.”
Diệp Nhĩ cười rạng rỡ, tư thế của người chiến thắng.
“Đây là ưu điểm của cô, cũng là nhược điểm!”
Dáng vẻ tươi cười đột nhiên cứng lại.
“Khoảng cách giữa hồi ức và hiện tại, có một vái thứ, đến cùng là sẽ không giống nhau. Cô hay người lúc nhỏ đó, thiếu niên trong quá khứ kia cũng đã lớn rồi, hai người trải qua cuộc đời khác nhau, sống trong tầng lớp xã hội khác nhau, thậm chí thói quen khác nhau, suy nghĩ khác nhau. Trước đó, hai người không có bất kỳ giao tiếp nào, giống như hai người xa lạ, bỗng nhiên đi cùng với nhau, ký ức của thời thơ ấu có lẽ có thể dùng làm sợi dây duy trì mối quan hệ yêu đương của hai hai người, nhưng thời gian thay đổi, thứ hồi ức hư vô này, có thể tồn tại cả một đời không?”
“…”
“Diệp Nhĩ, cô quá ngây thơ rồi.” Ánh mắt Đổng Nguyệt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô ấy, mang theo hàm ý, quyết đánh đến cùng, ở đây đọ sức.
Trong mắt Diệp Nhĩ ngạc nhiên không thể bình bĩnh, ảm đạm khó hiểu.
Cô hết lần này đến lần khác nói với bản thân, người này tâm bất ổn, không cần phải nghe cô ta nói, nhưng mà những lời đó hòa vào cảnh tượng lúc ở cạnh Mạch Tương Ly, cô ấy lại cảm nhận rõ được một loại cảm giác vô lực.
Không thể không thừa nhận, những lời của Đổng Nguyệt, là sự thật mà cô vẫn luôn chạy trốn.
Cô không biết tình cảm của Mạch Tương Ly với cô đến cùng có bao nhiêu sâu đậm, cũng không biết vị trí của mình trong lòng anh đến cùng là ở đâu.
Diệp Nhĩ sợ hãi, cô sợ bản thân không quan tâm tất cả, đến cuối cùng đổi lại chỉ là sự khinh thường của anh.
Cô là một người thận trọng, cô cố gắng tránh xa nguy hiểm, lại bị lời nói của Đổng Nguyệt đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, phải đối mặt với những vấn đề mà cô luôn chạy trốn, tự lừa dối mình.
Đổng Nguyệt rời đi lúc nào, cô cũng không rõ.
Đêm đó, cô trằn trọc, trong đầu rối loạn, đến lúc chân trời nổi lên màu trắng bạc mới gắng gượng đi ngủ.
Giấc ngủ này, hỗn độn, mơ hồ, không biết đêm hôm nay là đêm nào…
Chương 70: Anh An bóp vai, mỹ nhân hôn gió
Diệp Nhĩ bình yên vô sự, Dạ Cô Tinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt cùng kiểm tra, nhất trí kết luận – không có gì nghiêm trọng nữa! Người của Bang Ám Dạ chưa rời đi, canh giữ ở cửa phòng bệnh như môn thần, cũng may cả tầng lầu chỉ có một mình Diệp Nhĩ, cũng không sợ ảnh hưởng những người khác.
Về phần tại sao chưa rời đi, đề phòng ai, trong lòng đều ngầm hiểu.
Dạ Cô Tinh để điện thoại xuống, đặt ở một bên, vô thức xoa lông mày.
“Là anh ấy?” Diệp Nhĩ mơ hồ cảm thấy vậy.
Ừ nhẹ một tiếng, cô nói: “Chị định cứ tránh mặt thế sao?”
Diệp Nhĩ vẫy vẫy tay, “Chị giờ rối rắm, cũng không biết nên đối mặt với anh ấy thế nào, việc gặp mặt, cứ từ từ đã.”
Dạ Cô Tinh nhún vai, “Chị có tính toán là được rồi.”
Chuyện tình cảm này, giống như người ta uống nước, ấm lạnh tự biết, người ngoài đúng là không nên nói xen vào.
“Nhất Nhất, nếu như, chị chỉ nói nếu như, em là chị, em sẽ làm thế nào?”
“Chân trời nơi nào chả có cỏ thơm, nên dừng lại thì hãy dừng lại.” Thẳng thắn dứt khoát, dũng cảm cắt đứt.
Diệp Nhĩ giật mình, một lúc lâu sau, mới cười nhẹ, “Em đúng là thẳng thắn…”
“Ếch hai chân mới khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì thiếu gì?” Nói ra một tràng, ánh mắt Dạ Cô Tinh thận trọng, “Chị hai, chị phải biết rằng, nên dừng lại mà không dừng, nhất định sẽ loạn.”
“Chị hiểu chứ.” Diệp Nhĩ cười khổ, “Đạo lý thì ai cũng hiểu, thế nhưng, biết thì dễ, làm mới khó…”
Khẽ thở dài một tiếng, “Có thể chị sẽ cảm thấy em đứng đây nói nên không đau lưng, điều này em thừa nhận, em không phải chị, chị cũng không phải là em, cách làm của em cũng không thể trở thành tiêu chuẩn chọn người của chị.” Dạ Cô Tinh vỗ vỗ tay, “Nhưng mà, chị hai, mặc kệ chị quyết định thế nào, bất kể đúng hay sai, em luôn đứng về phía chị.”
Diệp Nhĩ ngang nhiên vươn tay ra, đặt lên chiếc eo thon của cô, nhéo một cái, “Đàn ông đều là mây bay, không gần gũi như chị em mình, chị mặc kệ, nếu không ai cần chị, đã có em nuôi chị cả đời.”
Dạ Cô Tinh nháy mắt mấy cái, “Cứ để đó em lo.”
“Hừm! Đúng là đồ lắm tiền.”
“Nhà họ An không có gì ngoài tiền.”
“Chậc chậc chậc… Đúng là có sống tốt cũng không bằng gả đúng người, em nói xem An Tuyển Hoàng ưu tú như vậy, tại sao lại bị cô nhóc miệng còn hôi sữa như em thu phục được nhỉ?” Ánh mắt Diệp Nhĩ đầy ý cười, thuận tay tại nhéo vào khuôn mặt căng bóng của Dạ Cô Tinh.
“Em xinh đẹp như hoa, khí chất tuyệt hảo, đáng yêu, lại còn giỏi chuyện ấy, suy cho cùng – ngoài em còn ai tuyệt như vậy nữa đây?”
“Đồ mặt dày…”
Hai người cười rộ lên, Dạ Cô Tinh thấy cũng không còn sớm nữa, sau khi thấy Diệp Nhĩ lên giường ngủ rồi thì tắt đèn rời đi.
“Chị hai, chị nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai em lại đến.”
Diệp Nhĩ nằm trên giường bệnh, nhìn Dạ Cô Tinh, mắt dịu dàng dưới ánh trăng lấp lánh, sáng rực rỡ, “Đi đường chú ý an toàn.”
“Vâng.”
Trong nháy mắt khi cửa vừa đóng, Dạ Cô Tinh đột nhiên thu lại nét vui vẻ, nhìn sang hai người áo đen ở hai bên cửa, trầm giọng dặn dò: “Trông chừng thật tốt.”
“Vâng.”
Rồi cô đi xuống tầng hầm lấy xe, lái một mạch, về tới biệt thự đã gần tám giờ.
Đỗ xe, bước vào cửa, thay xong dép lê, thím Vương nghe có động tĩnh, từ phòng bếp ngó đầu ra, nhìn thấy Dạ Cô Tinh thì ngừng việc trong tay đi ra đón, ánh tha thiết, “Cô chủ đã về rồi?”
“Ừ. Mọi người đâu rồi?”
“Cậu Nguyệt với cậu Minh ăn cơm tối xong đã ra ngoài rồi, gia chủ hình như ở trong phòng làm việc.”
“Tôi biết rồi.” Dạ Cô Tinh nói xong đi lên lầu.
“Cô chủ, trong bếp tôi còn đang nấu mấy món, cô ăn một chút nhé?”
“Không cần đâu, tôi đã ăn rồi.”
Đi thẳng tới phòng làm việc, nhìn thấy cánh cửa phòng hé mở, ánh đèn hắt ra, Dạ Cô Tinh gõ cửa, không đợi đồng ý, đẩy cửa vào.
“Đã về rồi sao?” Anh thả tài liệu trong tay xuống, nhìn lên, ánh mắt không chút lạnh lùng, chỉ chất chứa dịu dàng.
Dạ Cô Tinh quẳng túi sách xuống, ngồi phịch lên ghế sô pha, rồi tháo dép lê ra, ngả người về phía sau ghế, buông lỏng toàn thân, không nhịn được thở dài một tiếng.
Anh vòng qua bàn làm việc đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô, vươn cánh tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ngay lập tức cô cảm nhận được sự dịu dàng, ấm áp.
“Mệt à?”
“Ừ, em mệt quá.”
Trong đáy mắt hiện lên tia xót xa, anh đưa tay lên hai vai cô, giúp cô xoa bóp nhẹ nhàng, “Thế này có đỡ hơn không?”
Cô khép hờ hai mắt, vẻ mặt dễ chịu, “Qua trái chút… qua phải chút… Chính là chỗ đó…”
Hóa ra cô vẫn còn kén chọn lắm, yêu cầu hơi nhiều, còn An Tuyển Hoàng chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng.
Anh đây chưa từng hầu hạ người khác, ngay cả mẹ anh Kỷ Tình cũng chưa được hưởng cái ưu ái này.
Mạnh mẽ dường nào, cũng chỉ dịu dàng với một người.
“Hoàng, hôm nay chị hai hỏi em một câu.” Biết cô còn chưa nói hết, anh yên lặng lắng nghe.
“Chị ấy hỏi, nếu như em là chị ấy, thì em sẽ lựa chọn thế nào. Anh có đoán được em trả lời như thế nào không?”
“Em nói đi.”
Ánh mắt tinh ranh của cô chợt lóe rồi biến mất, “Em trả lời chị ấy rằng, bầu trời rộng lớn nơi nào chả có cỏ lạ, biết lúc nào nên dừng lại thì nên dừng lại. Như thế có phải rất thẳng thắn không?”
“Cỏ lạ? Dừng lại?” Ánh mắt anh càng thêm sâu, Dạ Cô Tinh lại hồn nhiên không cảm giác.
Cô chính là người đoạt giải Kim Kê hạng mục nữ diễn viên xuất sắc nhất, kỹ năng diễn xuất rất điêu luyện.
“Không thích hợp, thì buông tay. Không phải sao?”
Anh xiết chặt tay, quai hàm hơi ghì chặt, “Nghe có vẻ rất phóng khoáng.”
“Làm người không nên phóng khoáng sao?”
“Nói bậy! Thế gọi là vô tâm!” Anh mắng.
“Ơ… Anh kích động như vậy làm gì? Cũng không phải nói anh…”
Hô hấp của anh hơi ổn định lại, vừa đè xuống, lại bị những lời tiếp theo của cô làm trào dâng lên –
“Anh mà dám giống như Mạch Tương Ly, em không chừng cũng sẽ đi tìm một ngọn cỏ lạ khác!”
“Em dám?” Mặt anh trầm xuống, đầy lạnh lẽo.
Dạ Cô Tinh hít hít mũi, “Anh dám thì em cũng dám.”
“So sánh anh với người đàn ông khác à? Ha ha…” Nghe tiếng cười vừa kỳ quái lại vừa nguy hiểm, Dạ Cô Tinh thấy da đầu giật giật.
Thấy tình hình không ổn, cô vừa định đứng dậy, đã bị anh nhào tới, bế ngang lên, đi ra khỏi phòng làm việc, thẳng đến phòng ngủ.
“Em, đã bao lâu chúng ta bao lâu không ở bên nhau rồi nhỉ?”
Dạ Cô Tinh đầu đầy đen tối, “Em còn chưa tắm rửa.”
Anh cúi đầu cười, “Thật đúng lúc, cùng tắm.”
Đêm nay, đương nhiên khó tránh khỏi vận động cuồng nhiệt, cho đến khi chân trời hiện lên màu trắng bạc, Dạ Cô Tinh mới có thể ngủ được.
Giữa lúc mơ hồ, thấy anh cúi người, thì thầm bên tai cô –
“Cả đời này, anh cũng không dám…”
Lúc Dạ Cô Tinh tỉnh, mặt trời đã lên cao, còn anh đang sửa sang quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài.
Anh đi đến bên giường, cúi người, hôn lên chiếc trán sáng mịn của cô, “Anh đi nha, có báo cáo quý của An thị, buổi tối chờ anh về cùng ăn cơm nhé.”
Dạ Cô Tinh phẩy tay như đuổi ruồi, miệng ậm ừ cho xong, rồi quay người, xoay lưng về phía anh, tiếp tục ngủ.
Eo mỏi chân đau, thật là muốn chết!
Ánh mắt anh lộ vẻ bất đắc dĩ.
Cô mở mắt lần nữa là khi nghe tiếng chuông điện thoại.
“A lô…”
“Tôi là Mạch Tương Ly. Cô có tiện gặp tôi một lát không?”
Dạ Cô Tinh bỗng nhiên mở to mắt, vừa tỉnh táo tức thì, trong chớp mắt, lại trở về trạng thái buồn ngủ.
“Có chuyện gì sao?”
“… Diệp Nhĩ, cô ấy không chịu gặp tôi.”
“Thế thì sao?”
“Mười hai giờ trưa, Lâm Giang Môn, tôi đợi cô tới.”
Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng, điện thoại đã bị anh ta tắt trước.
Không còn tương tư cổ quấy phá nữa, Mạch Tương Ly ngược lại là càng tiến bộ! Ít nhất, tính cách bá đạo cũng mạnh lên không ít rồi.
Cuối cùng thì Dạ Cô Tinh vẫn quyết định đi, chỉ là chậm hơn so với thời gian đã hẹn hai tiếng đồng hồ.
Mạch Tương Ly đứng dậy, kéo ghế ngồi cho cô, sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt, không có vẻ gì tức giận của người phải chờ đợi tận hai tiếng.
Xem ra, Tổng giám đốc của tập đoàn Hương Giang không phải chỉ ngồi không.
“Anh muốn nói chuyện gì?” Dạ Cô Tinh tháo kính râm, xuống cầm trên tay ngắm nghĩa, rồi hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tôi muốn gặp Diệp Nhĩ.” Mạch Tương Ly cũng không quanh co lòng vòng.
“Ngại quá, chị ấy muốn gặp ai hay không, không phải là việc mà tôi có thể chi phối.” Dạ Cô Tinh cười khẽ, ánh mắt lại dò xét, không bỏ qua bất kỳ biến đổi nào trên khuôn mặt anh ta.
“Cô có cách mà, không phải sao?” Lúc này, Mạch Tương Ly giống một chuyên gia đàm phán đã chuẩn bị đầy đủ lý lẽ.
“Sao tôi lại phải giúp anh?” Dạ Cô Tinh cầm lấy cốc nước, khẽ nhấp một ngụm, “Có thể nói, sóng gió lần này đều do anh gây nên, Đổng Nguyệt tuy có sai, nhưng chẳng lẽ anh lại không liên quan gì chút nào sao?”
“Tôi thừa nhận, là tôi đã để cho Đổng Nguyệt ảo tưởng, để cô ta một mực dây dưa không dứt, mới có thể vì ghen sinh hận. Nhưng mà, trong trái tim của tôi, trước sau chỉ có một mình Diệp Nhĩ.”
“Vậy thì thế nào? Chuyện tình cảm không phải chỉ có yêu là đủ, nó cần dày công vun đắp, dốc lòng tận tâm, mà anh thì quá mức lạnh nhạt, Diệp Nhĩ cũng là người có tính tự trọng, hai người ở cùng nhau, chẳng khác nào cây kim so với cọng râu.”
Người đàn ông im lặng, Dạ Cô Tinh cũng không nói thêm gì nữa.
Trong thâm tâm, cô không hy vọng hai người họ quay lại với nhau, không có Đổng Nguyệt, vẫn còn có cha mẹ nuôi của Mạch Tương Ly, bao nhiêu khó khăn ngăn cách hai người, Dạ Cô Tinh không muốn Diệp Nhĩ phải cực khổ, lao tâm khổ tứ, đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi trò đùa số phận.
“Chưa thử, thì làm sao biết không hợp?”
“Hai người không phải đã qua lại một thời gian rồi sao? Thử hỏi, rốt cuộc là anh ôm thái độ như thế nào đối với Diệp Nhĩ? Là thanh mai trúc mã, nối tiếp tiền duyên, hay là nắm tay lần nữa, giao phó quãng đời còn lại?”
“Hai cái này có khác nhau sao?”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, “Đương nhiên là có. Cái trước, thứ anh yêu là hồi ức, nhớ mãi không quên, chỉ là Diệp Nhĩ trong trí nhớ; còn cái sau, dựa theo ký ức, mới quen Diệp Nhĩ hiện tại, tiếp nhận tất cả những gì của cô ấy, còn sẵn lòng chăm lo cho tương lai của cô ấy.”
Mạch Tương Ly tức thì ngẩn người, tự hỏi lòng mình…
Nực cười là chính anh ta cũng không thể có câu trả lời!
Dạ Cô Tinh đứng dậy, cầm túi xách lên, “Cứ suy nghĩ kỹ lại tất cả rồi hãy quyết định, anh và Diệp Nhĩ đều cần có thời gian để trấn tĩnh lại, trong lúc này, tôi khuyên anh tốt nhất không nên đi bệnh viện gặp chị ấy.”
Đẩy cửa rời đi, bóng lưng cô rời đi dứt khoát lại nhanh nhẹn, cơ thể anh ta cứng ngắc từ từ buông lỏng, ánh mắt dao động, Bé Ngoan của anh ta có khi nào cũng sẽ bỏ đi một cách… Không vướng bận, ung dung tự tại như vậy không?
Từ Lâm Giang Môn đi ra, Dạ Cô Tinh lái xe đến thẳng bệnh viện, tiện thể còn gói ít đồ ăn ở Lâm Giang Môn mang đến cho Diệp Nhĩ, hóa đơn đương nhiên ghi tên Mạch Tương Ly.
Tại bệnh viện ăn trưa xong, cô đưa Diệp Nhĩ đi xuống vườn hoa dưới lầu tản bộ, hai người nói chuyện rất nhiều.
Từ khi Diệp Nhĩ biết được lý do Đổng Nguyệt hạ cổ, cả người rơi vào trầm tư, ánh mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa, nhưng hôm nay, Dạ Cô Tinh có thể cảm nhận được rõ ràng, tâm tình Diệp Nhĩ đã có chút thay đổi.
“Nghĩ thông suốt rồi sao?”
Diệp Nhĩ vén lại lọn tóc bị gió thổi loạn, nhẹ gật đầu, “Yên tâm, chị có chừng mực.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hai người nhìn nhau cười cười.
Đi dạo xong, hai người trở lại phòng bệnh, đẩy cửa, nhưng không ngờ lại thấy một bóng dáng cao to đang ngồi bên cạnh ghế sô pha.
“Huy Nguyệt?”
Dạ Huy Nguyệt đứng dậy, dáng vẻ cao ráo đẹp trai, rõ ràng là hừng hực khí chất tuổi trẻ, nhưng lại tu dưỡng được một tính cách trầm ổn, ung dung, làm cho người ta cảm giác, cậu đã trưởng thành rất nhiều.
“Chị, chị hai.” Cậu vừa cười vừa nói.
Lúc này mới có chút thần thái của thanh niên nên có, tươi tắn rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
“Sao em lại tới đây?”
Dạ Huy Nguyệt bất đắc dĩ lườm cô một cái, đi đến bên cạnh Diệp Nhĩ, đưa tay ôm vai cô ấy, “Em đến thăm chị hai của em không được à?”
Diệp Nhĩ cười yếu ớt, “Làm phiền em rồi, Huy Nguyệt.”
“Không có gì, việc nên làm mà.” Sau đó chạy vào phòng trà, một lát sau, bưng ra một cái đĩa.
Dạ Cô Tinh thong thả nhìn cậu, bất đắc dĩ cười cười.
Đĩa được bưng tới trước mặt hai người, Dạ Cô Tinh nhìn lại, thấy mấy miếng táo tươi ngon xếp đầy đĩa, “Hai vị nữ vương xinh đẹp, mời dùng hoa quả tráng miệng.”
“Đừng lẻo mép…” Dạ Cô Tinh cười giận.
Diệp Nhĩ nhận lấy, cầm lấy một miếng táo bỏ vào miệng, không muốn phụ lòng cậu.
“Rất ngọt, cám ơn Huy Nguyệt.”
“Chị hai định thưởng cho em cái gì?”
“Em muốn chị thưởng cái gì?”
Ánh mắt cậu lay động, “Em không biết, hôn gió một cái trước đã.”
Diệp Nhĩ thả một cái hôn gió trên tay hướng tới cậu thanh niên, “Bắt lấy này…!”
Dạ Huy Nguyệt vui vẻ bắt lấy, nhanh nhẹ quay người, xòe tay, chụp lên môi mình –
“Hưởng thụ ân huệ của mỹ nhân thật khó, ây… Quả nhiên tuyệt vời!” Vẻ mặt đầy say mê.
Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ bị cậu chọc cho ôm bụng cười.
Lúc này Dạ Huy Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, để lấy được nụ cười của người đẹp, thật không dễ dàng mà!