Mạch Tương Ly trợn ngược hai mắt, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Nguyệt Vô Tình nghiêng người sang một bên, ngồi xổm bên cạnh thứ trắng đỏ kinh tởm đó, vươn tay vặn một cái, xoa xoa đầu ngón tay, bột đỏ sột soạt chảy xuống.
Anh ta khẽ dùng mũi ngửi, lông mày bỗng chốc cau lại.
“Như thế nào rồi?” Dạ Cô Tinh thấy thế, mở miệng hỏi.
Nguyệt Vô Tình đứng dậy, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn vuông trắng, lau sạch tay.
“Người này cũng trúng cổ.”
Vào khoảnh khắc vừa nhìn thấy Mạch Tương Ly, anh ta đã cảm thấy hơi thở của người đàn ông này rất kỳ quái, có dấu hiệu trúng cổ, nhưng các chức năng cơ thể và cách thức suy nghĩ của anh ta đều rất bình thường, hơn nữa cảm giác kỳ quái đó thỉnh thoảng mới xuất hiện, không mạnh bằng cảm giác trên cơ thể Diệp Nhĩ, vì vậy, anh ta mới không dám chắc chắn.
Có lẽ những lời nói của Dạ Cô Tinh vừa rồi đã đẩy anh ta vào đường cùng, giống như cách đánh trả của một con thú bị mắc kẹt, phản công khổ sở biết bao, đúng lúc đó những con cổ trùng bên trong đã bị ép ra bên ngoài cơ thể.
Minh Triệt nuốt nước bọt, ánh mắt xẹt qua thứ đen đen đỏ đỏ trên mặt đất, cố gắng nhịn xuống sự ghê tởm đang trào lên, “Nguyệt Vô Tình, anh nói… người này cũng bị trúng cổ?”
“Có thể nói là như vậy.”
Minh Triệt nhíu mày, “Ý anh là gì?”
“Tình hình hiện tại của anh ta, có thể nói là trúng cổ, nhưng lại không hoàn toàn được coi là trúng cổ nếu xét một cách nghiêm túc.”
“Tại sao tôi càng nghe lại càng rối thế?”
“Nói chung là, đối với một người trúng cổ, cổ sẽ bám vào và lợi dụng cơ thể người đó để sinh trưởng phát triển, ngoài việc sử dụng các vật thể bên ngoài để dụ chúng ra khỏi cơ thể hoặc giết chết chủ nhân của cổ trùng, không còn cách nào khác để chữa trị cho họ nữa, nhưng người này lại có thể dựa vào ý chí nội lực bên trong, lùa cổ trùng lại, ép chúng ra khỏi cơ thể, về cơ bản là hoàn toàn không hợp lẽ thường.”
“Vậy thì ý anh là gì?”
Nguyệt Vô Tình kéo nhẹ khóe môi, “Về chuyện đó, chỉ sợ phu nhân biết rõ hơn cả tôi.”
Mọi người đều nhìn về phía Dạ Cô Tinh.
“Trong số các cổ thuật của Miêu Cương, thứ mang đặc tính huyền thoại nhất…. chính là cổ tình!”
Cổ kinh đã ghi lại: “Trong các loại vu cổ, có một loại gọi là cổ tình. Cổ này là một loại hoa cổ, được vun đắp bằng máu thịt của chín mươi chín người phụ tình, nở vào tháng ba, đẹp đẽ vô cùng, lúc này nếu lấy cổ được trồng chạm vào máu của người muốn hạ cổ, cổ này sẽ hóa thành cổ tình. Ai trúng cổ thì không thể có suy nghĩ nhớ nhung được, nếu không sẽ đau lòng không chịu nổi, mỗi lần nhớ đến sẽ lại càng đau lòng, sau chín mươi chín ngày, sẽ đau lòng đến chết. Người nuôi cổ phải là người có tình cảm sâu đậm, đồng thời phải nuôi cổ bằng cả cuộc đời mình, cổ mới có thể thành công, cho nên cổ tình là loại cổ rất hiếm thấy trên thế gian này.”
Phụ nữ người Miêu luôn hết lòng hết dạ, lại đòi hỏi người yêu cũng phải toàn tâm toàn ý, vì vậy mới sinh ra thứ gọi là “cổ tình”, theo truyền thuyết kể rằng “cổ tình dắt duyên”, sau khi người phụ nữ hạ cổ người yêu thì hai người sẽ có thể chung sống mãi mãi, đồng tâm đồng lòng, không bao giờ phản bội.
“Người này trúng cổ tình sao?” Minh Triệt kinh ngạc, không ngờ trên đời lại thực sự tồn tại một thứ xấu xa như vậy.
Dạ Cô Tinh chậm rãi lắc đầu, “Không phải cổ tình, mà là cổ tương tư!”
Cô biết rất ít về cổ thuật, nhưng lại hiểu biết rất sâu về mỗi cổ tình, cũng không có lí do đặc biệt gì, chỉ vì khi trước đã cùng sư phụ du lịch đền vùng Vân Quý, trên đường đi qua một ngôi làng của người dân tộc Miêu, ghi tên là: Thôn Tương Tư, thuộc người Miêu.
Con gái ở thôn này mặt mũi xấu xí, vóc người thấp lùn, nhưng chồng của họ thì không ai là không nổi bật, không chỉ nổi trội về ngoại hình, tài năng hơn người, quan trọng là còn cực kỳ thân mật nghe lời vợ mình, đến mức sẵn sàng đáp ứng cho vợ mọi chuyện, có thể nói là cầu được ước thấy.
Vợ kêu đi hướng đông thì sẽ không bao giờ đi hướng tây, vợ sai xuống sông thì sẽ chẳng bao giờ lên núi.
Tóm lại, nói gì nghe nấy, cực kỳ ngoan ngoãn!
Diệp Tử đã từng rất ghen tị với kiểu sống nữ quyền này, nhưng sau khi nghe sư phụ nói về nó, cô mới nhận ra rằng thực chất tất cả những điều này đều là do “Cổ tương tư” mà các cô gái đang nuôi làm ra!
Kể từ ngày sinh ra, lấy máu ở cuống rốn, nuôi cùng cóc vàng, sau khi con gái được tròn một tuổi, ngày rằm hàng tháng sẽ lấy máu ở hai bên sườn gần tử cung, cho con cóc ăn, cho đến khi đến tuổi mười tám trưởng thành.
Khi con gái người Miêu tìm được người mình thích thì mổ con cóc vàng, lúc này con cóc vàng đã được nuôi bằng máu kinh đã trở thành màu đỏ rực như ngọn lửa, sau đó cho người mình thích ăn, như vậy là sẽ hoàn thành cổ tương tư, tình yêu sẽ tồn tại mãi mãi, từ đó về sau người đàn ông kia sẽ chỉ yêu say đắm mỗi người nuôi cổ, cả đời quấn quít không rời xa.
Ẩn sau cổ tương tư này, cổ tính không mạnh, nó cũng có ảnh hưởng nhất định đối với thẩm mỹ và nhận thức của nam giới, nhưng không quá mạnh, hơi giống như thuốc kích dục, sẽ khiến người đàn ông tự nhiên nhìn thấy điều tốt đẹp ở người phụ nữ, sau đó dần dần sinh ra cảm giác.
Một khi chuyện tốt đã thành, cổ tương tư trong cơ thể người đàn ông sẽ chuyển hóa thành cổ tình mang ý nghĩa ràng buộc chặt chẽ hơn, một khi người trúng cổ có tình cảm với người phụ nữ khác không phải chủ nhân của cổ, hoặc có tiếp xúc động chạm thể xác, cả hai người đều sẽ chết bất đắc kỳ tử!
Chính người nuôi cổ cũng sẽ bị phản phệ dữ dội, không được chết tử tế.
Có thể nói, cổ tình vừa làm tổn thương người khác vừa làm tổn thương bản thân mình, cũng giống như hương vị tình yêu, làm sao có thể không hành hạ người khác, đồng thời làm khổ chính mình.
So với cổ tình “thà làm ngọc vỡ”, cổ tương tư có tính chất ôn hòa hơn, mục đích của nó chỉ là làm cho đàn ông sinh ra tình cảm đối với người hạ cổ, đạt hiệu quả biến thành tình yêu.
Chỉ cần cả hai người chưa từng giao hợp về thể xác, cổ tương tư cũng sẽ không biến thành cổ tình.
Có vẻ như, cô ta đã rất mê đắm Mạch Tương Ly, thậm chí còn dùng đến cả loại tà thuật liều mạng này.
Đáng tiếc là cổ tương tư quá yếu, con người có thể dễ dàng tự dùng ý chí của mình để ảnh hưởng tới nó, cho nên mới xảy ra cảnh tượng vừa rồi.
Không ngờ, Mạch Tương Ly cũng trúng chiêu!
Nếu cô nhớ không lầm, quê gốc của Đổng Nguyệt là ở Tương Tây, cô ta đường đường chính chính một người dân tộc Miêu!
Điều nực cười là, Mạch Tương Ly vẫn muốn bảo vệ che chở cho cô ta, vậy mà không hay biết, người phụ nữ này đã khống chế anh ta từ lâu rồi, một khi “tương tư hóa ái tình”, cả đời này Mạch Tương Ly đừng bao giờ nghĩ đến chuyện thoát khỏi sự kiểm soát của cô ta!
“Trời ơi… như vậy cũng ác quá rồi!” Minh Triệt thốt lên.
Nguyệt Vô Tình đột nhiên bừng tỉnh ngộ ra, trước đó anh chỉ biết đây là một trong số những loại cổ tình, còn lại thì không hề biết về các tình huống cụ thể như phương pháp trồng cổ, tác dụng của cổ tình.
Dạ Cô Tinh dường như nhớ đến điều gì đó, vẻ mặt căng thẳng đanh lại, “Mạch Tương Ly đang cưỡng chế ép cổ ra khỏi cơ thể, Đổng Nguyệt nhất định đang bị phản phệ, đây là thời điểm tốt nhất để bắt sống cô ta!”
An Tuyển Hoàng lập tức hạ lệnh, sai người dùng hết sức truy lùng, bắt giữ.
Dạ Cô Tinh lập tức lấy điện thoại bấm số Vu Sâm, “Anh cho người đến khu Xuân Giang, căn 27, tầng 18, tòa A… Nhớ, phải còn sống!”
“Vâng.”
Sau nửa giờ, Mạch Tương Ly yếu ớt tỉnh lại, “Vừa rồi… tôi bị làm sao vậy?”
Minh Triệt nói tất cả mọi chuyện cho anh ta nghe, giọng kể sinh động phong phú, lúc nói còn nuốt mấy miếng nước bọt cho trơn họng.
“Không… không thể như vậy! Chuyện này làm sao có thể xảy ra?!” Mạch Tương Ly đáy mắt hiện lên vẻ sụp đổ.
Dạ Cô Tinh cong môi giễu cợt, “Đã đến lúc này, anh còn định đứng về phía Đổng Nguyệt sao?”
“Ha ha…” Nét mặt người đàn ông hiện lên vẻ tàn nhẫn độc ác, “Tôi thật sự nóng lòng muốn bóp chết cô ta ngay bây giờ!”
…..
Sau khi Mạch Tương Ly dẫn những người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục gác cửa đuổi theo mình, Đổng Nguyệt cũng nhân cơ hội trốn ra.
Cô ta thuận lợi đi theo con đường bí mật dưới phòng chứa đồ ở tầng hầm mà không gặp cản trở gì, sau khi nhanh chóng rời bệnh viện, lái xe ra hướng ngoại ô, cuối cùng dừng lại trước cửa một biệt thự yên tĩnh trang nhã.
Ba hồi chuông vang lên, một bà lão lưng còng lom khom bước ra.
“Cô tìm ai?” Giọng nói khàn khàn, là giọng New York cực kỳ tiêu chuẩn.
“Tôi tin rằng ngài Carlo sẽ rất vui khi gặp tôi.” Đổng Nguyệt cười chắc chắn.
Lúc này bà lão mới nhướng mắt, nhìn cô ta một hồi lâu sau thì mở cửa sắt, “Mời vào.”
Đổng Nguyệt mỉm cười, nhưng giây tiếp theo, vành môi cô ta đã cứng đờ lại, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ mở to mắt, như thể vừa nhìn thấy điều gì đó không thể tin được…..
Cách phía trước không xa, một căn biệt thự cao sừng sững, cánh cửa chạm khắc tinh xảo lộng lẫy được đẩy ra từ bên trong, một nam một nữ khoác tay nhau bước ra.
Người đàn ông cao lớn, các nét trên gương mặt đều rất đẹp, đôi mắt màu xanh nhạt ánh lên sắc xanh lục dưới tia sáng mặt trời, mang khí chất lạnh lùng tàn nhẫn của những người thuộc thế giới ngầm; người phụ nữ mặc áo đen phối hợp với áo khoác gọn gàng, quần tây dài rộng, buông xuống mặt đất, chỉ để lộ ra một đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen sáng bóng đi trên chân.
Ngay cả khi cô gái đó đeo kính râm, Đổng Nguyệt vẫn có thể dễ dàng nhận ra đó chính là – Dạ, Cô, Tinh!
Hai người đứng cạnh nhau, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng cụng ly, tạo ra một âm thanh lảnh lót trong không gian.
“Ngài Carlo/ bà An, hợp tác vui vẻ!”
“Hai… hai người… sao lại thế…” Môi Đổng Nguyệt run lên, toàn thân run như cầy sấy.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, kết thúc rồi, hoàn toàn kết thúc rồi!
Trên đường đến đây, cô ta đã nhận thấy mình đang không được khỏe, cổ họng đầy vị tanh như bị ép chặt lại, cô ta cố gắng liều đến hơi thở cuối cùng để đến đây tìm kiếm sự giúp đỡ của gia tộc Gambino, nhưng không ngờ lại tự chui đầu vào rọ!
Phản ứng đầu tiên của Đổng Nguyệt chính là muốn chạy trốn!
Nhưng ngay sau khi cô ta bước vào, bà lão kia đã nhanh chóng khóa cửa lại, cô ta liếc nhìn xung quanh, mới nhận ra ngoài bức tường trắng rất cao ở ngoài, cô ta không thể tìm được lối đi nào khác để thoát thân!
“Carlo, anh thế này là ý gì?” Đổng Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, nếu như tất cả các lối thoát hiểm đều đã bị lấp hết, cô ta muốn thoát khỏi đây, chỉ còn cách quyết đánh đến cùng!
Carlo dang rộng hai tay, mỉm cười tao nhã, “Như cô có thể thấy đây.”
“Cả nước Mỹ không ai không biết, nhà họ An cùng với Gambino, một trong năm gia tộc mafia lớn nhất, đã lập nên lời thề đối địch nhau như nước với lửa, mà người bên cạnh anh, lại chính là nữ chủ nhân của nhà họ An, anh quyết định đứng về cùng một phe với cô ta ư?”
Dạ Cô Tinh lạnh lùng mỉm cười chế nhạo.
Carlo cũng ngay lập tức mỉm cười lên tiếng, “Ha ha… Cô Đổng, Trung Quốc các cô có một câu ngạn ngữ, nói như thế nào nhỉ… Ồ, nhớ rồi! Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy, cô là một người Hoa lăn lộn ở Hollywood vài năm, nhưng cũng đừng nên quên tổ tiên của mình chứ!”
Sắc mặt Đổng Nguyệt tái nhợt.
Là một nữ diễn viên Trung Quốc nổi tiếng ở Hollywood, trong một bữa tiệc, Đổng Nguyệt đã gặp được thủ lĩnh hiện tại của gia tộc Gambino – Carlo Gambino.
Hai người đã qua đêm với nhau, anh tình tôi nguyện.
Người đàn ông hào phóng, vung bàn tay lớn, hai bộ phim bom tấn 3D đã được giao cho cô ta, Đổng Nguyệt đã lợi dụng điều này để đạt được chỗ đứng vững vàng ở Hollywood.
Sau đó, hai người ít nhiều cũng vẫn giữ liên lạc, chỉ cần Carlo ngỏ lời, Đổng Nguyệt không bao giờ từ chối.
Cô ta đã hiểu quá rõ, để tạo nên bước đột phá trong lĩnh vực điện ảnh ở nước Mỹ, sự nâng đỡ của thế giới ngầm đến cùng là có tầm quan trọng đến mức nào!
Chỉ vì sự thật hiển hiện trước mắt – làng giải trí bẩn thỉu không phân biên giới, dù là Trung Quốc hay Mỹ, nếu không có chỗ dựa vững chắc, kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Mặc dù lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh Carlo, nhưng Đổng Nguyệt luôn có thể chiếm một chỗ đứng vững vàng cho mình, dáng vẻ hiên ngang kiêu ngạo, điều này khiến lòng tự tin của cô ta ngày càng tăng lên một cách điên cuồng, còn từng nghĩ rằng người đàn ông này có lúc sẽ trở thành con át chủ bài cuối cùng của mình, cho nên, khi đối phó với Diệp Nhĩ, cô ta mới có thể hành động liều lĩnh táo bạo như vậy.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Dạ Cô Tinh đã khiến cô ta tự biến mình thành một trò hề để người ta chê cười!
“Carlo, anh bán đứng tôi!”
“Ha ha… bán đứng? Cùng lắm chỉ là một cô hầu gái làm ấm giường, cho cô ba phần thể diện, cô còn thực sự coi mình là phu nhân hay cô chủ trong gia tộc Gambino của tôi sao? Cô còn ngủ mơ chưa tỉnh, hay là đầu óc có vấn đề gì sao?”
Đổng Nguyệt mặt xanh hết mày rồi đỏ, cảm giác vừa thảm hại vừa xấu hổ trong ánh mắt dường như muốn bộc lộ hết ra ngoài.
“Carlo, anh vẫn còn tình cảm với tôi đúng không? Cầu xin anh, cứu tôi với… Tôi không thể rơi vào tay người phụ nữ này!” Giọng điệu cô ta dịu hẳn đi, đôi mắt dâng lên một tầng sương mù, mang theo dáng vẻ yếu đuối làm người ta thương hại.
Tự cho mình là nữ hoàng chinh phục người khác, Đổng Nguyệt, người từ trước đến nay luôn lạnh lùng ở tít trên cao, vậy mà lại có bộ dạng khép nép trong lòng người khác như một con chim nhỏ, khóe môi Dạ Cô Tinh cong lên.
Thật sự rất thú vị!
Carlo ung dung bình thản liếc nhìn Dạ Cô Tinh bên cạnh, phía dưới lớp kính râm, anh ta không thể nào nhìn thấy biểu cảm trong đáy mắt người phụ nữ, nhưng lại tìm ra manh mối trên đôi môi giễu cợt của cô.
Carlo miễn cưỡng nhún vai, ngoài cười trong không cười, “Xin lỗi, tôi nghĩ rằng mình không thể giúp gì cho cô.”
Điều kiện nhà họ An đưa ra vô cùng phong phú rộng rãi, không cần thiết phải vì một người phụ nữ tầm thường mà bỏ qua nhiều lợi ích tốt như vậy, cho nên anh ta chỉ có thể chấp nhận làm một kẻ bạc tình bạc nghĩa mà thôi!
Vẻ mặt Đổng Nguyệt toát lên đầy oán hận, cô ta lại chỉ tay về phía Dạ Cô Tinh–
“Cô đã làm gì?! Ngủ với anh ta? Mới khiến anh ta ngoan ngoãn với cô nhanh như vậy, cô nói gì nghe theo nấy, Dạ Cô Tinh cô hóa ra cũng chỉ là một con chó cái…”
Đôi mắt Dạ Cô Tinh hơi nheo lại, lạnh như nước.
Chát —
Một cái tát vang lên, âm thanh lanh lảnh, Lạc Xuyên không cảm xúc rút tay về, tự giác lùi về phía Vu Sâm rồi quay về đứng ở vị trị đã định sẵn.
Cuộc gặp gỡ đàm phán lần này, Dạ Cô Tinh chỉ mang theo anh ta và anh Sâm, Lạc Xuyên luôn sẵn sàng tinh thần ra tay bất cứ lúc nào, nhưng không ngờ, vừa ra tay đã phải đánh phụ nữ.
“Trên đời này, còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn phụ nữ, ví như tiền bạc, quyền lực, lợi ích, những thứ này, tôi có, nhưng Đổng Nguyệt cô lại không có. Vì vậy, cô chỉ có thể tự dâng mình lên cửa, cho người ta mặc sức ‘chơi’ mà thôi…”
Khóe miệng Carlo khẽ co giật, suýt chút nữa sặc ra một ngụm máu, cái miệng của người phụ nữ này, thật là nham hiểm.
Quả nhiên, khi Đổng Nguyệt nghe vậy, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt.
“Carlo, tôi muốn mượn chỗ của anh để giải quyết việc riêng, anh có phiền không?”
“Cô cứ tự nhiên.” Anh ta ngoài cười trong không cười, nghiền ngẫm đánh giá, ở đây không một ai là dạng vừa cả.
“Lạc Xuyên, đưa người vào đây!” Dạ Cô Tinh xoay người đi vào trong phòng, nhân tiện đưa ly rượu đỏ vào tay Carlo, “Làm phiền rồi.”
“Vâng.” Lạc Xuyên cung kính đáp.
Còn Carlo, mỗi tay cầm một ly rượu, vô cùng sững sờ hoảng hốt, như thể anh ta còn chưa kịp phản ứng, vẫn đang đứng trơ ra trong mớ hỗn loạn, người phụ nữ này, có thể hành động theo lẽ thường được không vậy?!
Anh ta là gia chủ, là người nắm giữ quyền lực trong cả thế giới ngầm, lẽ nào lại bị sai khiến như một đứa đàn em như vậy?
Đổng Nguyệt bị người đàn ông kéo vào biệt thự, hai tay hai chân đều chống cự, vẻ mặt hoảng sợ, như thể lần này vừa đi, thì sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.
Động tác của Lạc Xuyên không hề nhẹ nhàng chút nào, cánh tay của Đổng Nguyệt bị anh ta dùng thế gọng kìm như sắt thép trói chặt, cho dù cô ta có chống cự thế nào, người đàn ông kia vẫn vững vàng như núi Thái Sơn.
“Cút ngay! Đừng chạm vào tôi, Dạ Cô Tinh cô sẽ không được chết tử tế đâu!”
Chát–
“Lạc Xuyên tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, chỉ mình cô là ngoại lệ. Nếu cô lại tiếp tục vô lễ ăn nói xằng bậy, tôi sẽ đích thân cắt lưỡi cô ra cho chó ăn!”
Vẻ mặt người đàn ông u ám độc ác, trong đôi mắt dữ dằn hiện lên dáng vẻ tàn nhẫn, Đổng Nguyệt cho dù không muốn cũng phải ngoan ngoãn câm miệng, cố gắng đè nén mối uất hận và nỗi hoảng sợ trong lòng, lê bước về phía trước mà không biết điều gì sẽ chờ mình ở đó…
Chương 66: Đổng Nguyệt trơ tráo, Lạc Hoa Động Nữ
Mái vòm kiểu Âu, phấp phới bên bệ cửa sổ, những tấm rèm cửa màu trắng chạm rỗng đung đưa theo gió.
Đây là một căn phòng khách rộng lớn, phong cách giản đơn kiểu Âu cổ điển nhưng khắp nơi đều hiện lên sự cao quý và tinh xảo, thoạt nhìn có thể thấy chủ nhà là một người giàu có hoặc quyền quý, hơn nữa còn rất có gu thẩm mỹ.
Ngay lúc này, trong căn phòng sáng sủa sạch sẽ, bầu không khí giương cung bạt kiếm hoàn toàn trái ngược với sự yên ổn điềm nhiên của cảnh vật xung quanh đây.
“Dạ Cô Tinh, cô muốn làm gì?” Tay Đổng Nguyệt bị trói sau lưng nhưng vẫn luôn ngẩng cao mặt, phong thái bất khuất như trúc xanh dù gãy ngã vẫn không bị uốn cong.
Đáng tiếc, trong thân trúc trống rỗng, chẳng qua chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi.
Vu Sâm đứng sừng sững phía sau Dạ Cô Tinh, vẻ mặt nghiêm túc, dường như đang âm thầm bảo vệ cô như một vị thần hộ mệnh.
Ngồi trên chiếc ghế sô pha kiểu Âu, ánh mắt Dạ Cô Tinh bình thản, nét mặt nghiêm nghị.
Hai chữ “Nói đi.”, hời hợt thốt ra, nhưng lại giống như con dao đâm vào trái tim Đổng Nguyệt, khiến cô ta hoảng sợ, lạnh đến thấu xương.
“Nói? Nói cái gì? Cô vô duyên vô cớ bắt giữ tôi, người cần nên nói là cô mới đúng!”
“Vô duyên vô cớ?” Dạ Cô Tinh giễu cợt, “Nếu là như vậy, thì cô trốn làm gì? Cô Đổng đã làm việc gì thẹn với lòng mà phải vất vả cầu xin sự bảo vệ của gia tộc Gambino?”
Đổng Nguyệt cắn răng, ngay lúc này, cô ta không thể hoảng loạn, cô ta làm việc kia rất bí mật, Dạ Cô Tinh không thể nào biết được!
Khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười giễu cợt: “Bà An nói đùa rồi. Cô lạm dụng tư quyền để bắt nhốt tôi và Tương Ly, tôi không trốn, không lẽ phải khoanh tay chịu trói? Về phần gia tộc Gambino, tôi và Carlo có mối quan hệ rất thân thiết, vui vẻ tới thăm nhà, tại sao lại trở thành cầu xin bảo vệ rồi?”
Bộp bộp bộp——
Một tràng pháo vang lên, Dạ Cô Tinh vỗ vỗ tay, “Cô Đổng thật sự rất giỏi phản biện, đáng tiếc là…… nói dối không chớp mắt.”
“Xin thứ lỗi, tôi nghe không hiểu lời cô nói.” Quyết tâm chết không nhận tội.
Dạ Cô Tinh liếc nhìn cô ta, cười nhẹ, không nhanh không chậm nói: “Yên tâm, rồi cô sẽ hiểu…”
Đổng Nguyệt cảnh giác.
Vu Sâm tiến lên từng bước, lấy từ trong túi áo ngực ra một bình rượu gốm nhỏ, Dạ Cô Tình cầm lấy, rút nút gỗ ra, một mùi hăng hắc tràn ngập trong không khí.
Mặt Đổng Nguyệt biến sắc, “Cô, cô làm sao có thể……”
“Đây là rượu được pha chế từ ba loại dược liệu hùng hoàng, tỏi và cây xương bồ.” Cô thuận tay lấy ra hai ly rượu, đặt lên bàn, rót đầy, “Cô Đổng tranh luận nãy giờ, chắc cũng khát rồi, hay là chúng ta cùng ngồi xuống uống một ly, từ từ nói chuyện.”
Sắc mặt cô ta trắng bệch, răng run cầm cập, chậm rãi nhìn chất lỏng ố vàng trong ly: “Tránh ra! Đừng lại gần……”
“Hả? Chẳng qua chỉ là rượu được pha chế từ ba loại dược liệu quý, cô Đổng sợ cái gì?” Dạ Cô Tinh cười dịu dàng, “Nói về văn hóa rượu này, đúng thật là thâm thúy. Rượu đỏ thì lãng mạn, rượu trắng thật nồng, rượu vàng xua đuổi tà ma, trong tay tôi cầm bình rượu có ba bảo vật quý giá này, tên là——Cổ hiện!”
Đổng Nguyệt toàn thân chấn động: “Cô thật sự biết rồi?!”
“Biết?” Dạ Cô Tinh nhíu mày nghi hoặc, “Biết cái gì? Lời cô Đổng nói, một câu tôi cũng không hiểu?”
Giả vờ à? Không phải chỉ có Đổng Nguyệt biết, Dạ Cô Tinh tôi cũng chẳng thua kém gì!
Đôi mắt nheo lại, Đổng Nguyệt biết sự việc đã bị bại lộ, cười mỉa, dứt khoát ngả bài luôn——
“Đúng vậy, cổ trong người Diệp Nhĩ là do tôi hạ. Nếu cô đã biết loại rượu có ba dược liệu này, chắc cũng là người trong nghề……”
Dạ Cô Tinh chỉ cười không nói, bình tĩnh như thường.
Đổng Nguyệt tỏ ra ung dung bình thản, nhưng trong lòng vô cùng sợ hãi. Cô ta không ngờ Dạ Cô Tinh biết bí mật tạo cổ, thậm chí có thể tạo ra loại rượu có ba hương liệu – “Cổ hiện” đã thất truyền từ lâu.
Cô ta cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng ghen tị. Dạ Cô Tinh dựa vào cái gì mà một mình chiếm hết những chuyện tốt đẹp như vậy?!
Đổng Nguyệt từ nhỏ đã được học về cổ, được mẹ dạy cổ không chỉ được dùng để duy trì tuổi thanh xuân, tẩm bổ cho cơ thể, nó còn là lá bài cuối cùng để cô ta tự bảo vệ chính mình, hoặc là thủ đoạn để loại bỏ kẻ thù.
Cổ thuật cũng phân chia trình độ cao thấp, dưới tình huống thông thường, thời gian học cổ càng lâu, trình độ càng cao.
Dạ Cô Tinh có thể điều chế ra “Cổ hiện” đã thất truyền từ lâu, chứng tỏ cổ thuật của cô ta đã vượt trội hơn mình?
Đổng Nguyệt ngầm suy đoán, tâm tình thay đổi.
Bỗng nhiên, cô ta cười nhạo, dường như trong chớp mắt có được sức lực để cùng những người này phân tài cao thấp, vẻ mặt cũng dần dần bình tĩnh lại, không còn kinh sợ nữa.
“Tôi thắc mắc cô đến đây vì cái gì, thì ra là vì cổ trong người Diệp Nhĩ! Có phải chưa tìm ra được loại cổ nào, bó tay không có cách giải à?”
Dạ Cố Tinh nhíu mày, đáy mắt chợt lạnh lẽo.
“Ha ha ha… tôi có thể nói rõ ràng cho cô biết, loại cổ trong người Diệp Nhĩ không phải loại cổ thường thấy, trên thế giới này, ngoại trừ tôi, không một ai biết cách giải. Nếu như cưỡng ép bức cổ, vậy hậu quả chỉ có thể là cá chết lưới rách! Tôi thì chẳng sao cả, để xem cô mất gì thôi!”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh hơi trầm xuống, dường như đang chìm trong suy nghĩ.
Đổng Nguyệt cười tươi, trong mắt thoáng qua vẻ đắc thắng: “Muốn tôi cứu cô ta không phải là không thể, nhưng mà, tôi có ba điều kiện.”
Dạ Cố Tinh nhíu mày, ánh mắt không rõ hàm ý khiến người ta khiếp sợ, từ đầu đến cuối không mở lời.
Đổng Nguyệt nghiến răng, tính mạng của Diệp Nhĩ là lá bài duy nhất trên tay cô ta, bất kể như thế nào, cô ta đều phải cố gắng giữ lấy.
“Thứ nhất, không được tiếp tục truy cứu việc hạ cổ, bảo vệ tôi toàn mạng trở ra; thứ hai, tôi muốn Mạch Tương Ly; thứ ba, Diệp Nhĩ phải rời khỏi Trung Quốc và không bao giờ được xuất hiện trước mặt tôi và Tương Ly nữa. Nếu cô đồng ý ba điều kiện trên, tôi sẽ ra tay cứu mạng Diệp Nhĩ ngay lập tức!”
Dạ Cô Tinh vô cùng kiên nhẫn nghe cô ta nói xong, cô thật sự muốn nhìn xem một người có thể vô liêm sỉ đến mức nào, rõ ràng Đổng Nguyệt đã giúp cô mở mang tầm mắt.
“Nói xong chưa?” Cô nhàn nhạt đáp.
Đổng Nguyệt sửng sốt, “Cô……”
“Nói xong rồi thì nghe cho kỹ đây!” Dạ Cô Tinh cười giễu, “Đổng Nguyệt à, tôi rất tò mò có phải cô đã mượn lá gan của trời không, tại sao có thể hùng hồn nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?”
Khóe miệng Đổng Nguyệt giật giật, sắc mặt căng thẳng.
Mặt Vu Sâm không chút thay đổi, đáy mắt chợt thoáng qua sự cười nhạo.
Sắc mặt Đổng Nguyệt trầm xuống, Dạ Cô Tinh không thèm để ý đến cô ta, lập tức mở lời: “Cô thật sự nghĩ rằng muốn cứu mạng Diệp Nhĩ phải cần có cô à? Lúc nãy, cô cũng có nói, tôi là người trong nghề, cô hiểu những phương pháp đó, lẽ nào tôi không hiểu?”
Để cứu Diệp Nhĩ, người hạ cổ phải chủ động giải cổ, hoặc là trực tiếp giết chết người hạ cổ.
Đổng Nguyệt chỉ nói phương pháp thứ nhất, hoàn toàn coi Dạ Cô Tinh là người không thạo để lừa gạt.
“Cô Đổng à, đây là lựa chọn hiển nhiên, cô nghĩ thế nào?”
Đổng Nguyệt kinh ngạc, “Cô muốn giết tôi?!”
“Tại sao không?” Dạ Cô Tinh đã có suy tính trong lòng.
Hôm nay, tôi là người cầm dao, cô là cá nằm trên thớt, muốn nặn tròn hay cắt dẹt, chẳng phải tùy ý tôi sao?
“Cô cho rằng tôi không tự chừa cho mình đường lui sao?” Đổng Nguyệt bình tĩnh mỉm cười.
Dạ Cô Tinh liếc nhìn.
“Cổ trên người Diệp Nhĩ gọi là huyết cổ, nó được nuôi bằng máu kinh nguyệt của nữ đồng trinh, trải qua chín chín tám mươi mốt ngày, kí sinh bên ngoài tử cung, là thứ tà vật chí âm. Khi trước lúc trồng cổ, cũng không hề sử dụng máu của tôi để dẫn cổ, mà trong ba trăm sáu mươi lăm trinh nữ chỉ lấy máu một người! Nói cách khác, cho dù cô giết tôi, cũng không thể giải trừ được cổ trong người Diệp Nhĩ, bởi vì chủ nhân của nó vốn dĩ không phải là tôi!”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh trầm xuống, ánh mặt trở nên lạnh lẽo, tay chắp sau lưng, lập tức tát vào mặt Đổng Nguyệt, “Đê, tiện!”
“Ha ha ha……” Đồng tử ả ta chợt trở nên ác độc, “Nếu đã làm, thì phải làm để tuyệt đối không xảy ra sai xót! Tôi sao có thể không giữ cho mình lá bài tẩy được chứ? Dạ Cô Tinh, cô đã quá xem thường tôi rồi.”
“Vậy sao?” Âm cuối nhấc cao, ánh mắt lay động, không chút hoảng loạn, “Huyết cổ, máu kinh nguyệt của trinh nữ? Tất cả chuyện này, đều là những lời rỗng tuếch của cô, tại sao tôi phải tin cô?”
“Ý cô là tôi đang lừa cô sao?”
“Không loại trừ trường hợp này.” Dạ Cô Tinh thả lỏng một chút, “Còn về huyết cổ mà cô nói, tôi chưa từng nghe qua, ngược lại tôi đã được nghe nói về Lạc Hoa cổ.”
Đổng Nguyệt ổn định lại dáng vẻ, ánh mắt trở nên mờ mịt, cuối cùng lựa chọn ngậm miệng.
Dạ Cô Tinh khinh miệt, trực tiếp nói: “Quê của cô ở Tương Tây, không biết đã từng nghe nói qua—— Tương Tây Tam Tà?”
Ánh mắt cô ta căng thẳng, “Cô muốn nói cái gì?”
“Tam tà, thứ nhất là đuổi cương thi, thứ hai là cổ thuật, thứ ba chính là Lạc Hoa Động Nữ. Hai cái đầu ma quỷ làm chủ, cái thứ ba chủ yếu là hiến tế.”
Trong truyền thuyết, một số cô gái chưa kết hôn trong làng, trên đường đi ngang qua một hang động, chỉ liếc qua hang động một cái, lúc về nhà không ăn không uống, vài ngày sau đó họ đã chết với nụ cười tươi trên môi. Những người trong làng cho rằng đây là việc kết hôn cùng thần động, và gọi nó là Lạc Hoa Động Nữ.”
Những cô gái đã trở thành Lạc Hoa Động Nữ không những không được tổ chức tang lễ, mà phải vui mừng cử hành hôn lễ.
Lạc Hoa cổ được lấy từ xác của các cô gái đó, trải qua nhiều lần đấu tranh chọn ra được con hung hãn nhất, sau đó được nuôi dưỡng bằng xác thịt của những cô gái này, trải qua bảy bảy bốn chín ngày tạo thành cổ hoàn chỉnh!
“Rốt cuộc cô là ai?” Trong mắt Đổng Nguyệt hiện lên vẻ điên cuồng khó tin, cô ta làm sao biết được?!
Không……Không thể nào……
Đây là bí mật gia truyền của nhà bà ngoại cô ta!
Lạc Hoa cổ…… Lạc Hoa cổ……
“Bây giờ tôi gần như có thể khẳng định, cổ trên người Diệp Nhĩ vốn dĩ không phải huyết cổ, mà chính là ——- Lạc, Hoa, cổ!”
Sinh ra trên xác thịt thối rữa, có tính âm hàn, lại được nuôi dưỡng bằng xác thối, khí lạnh loãng, bám vào bên màng tử cung, ở vị trí bụng dưới, triệu chứng là chân tay lạnh lẽo, đầu đau như muốn nứt ra, trong vòng nửa tháng sẽ chết.
Đây là những gì Dạ Cô Tinh nhìn thấy trên ghi chú của Dạ Cơ Sơn, thời gian ghi lại trùng khớp với những ngày tháng khi hai thầy trò tạm sống ở “Thôn Tương Tư”!
Xem ra, gia đình Đổng Nguyệt có mối quan hệ mật thiết với thôn người Miêu này.
“Cho dù cô biết Lạc Hoa cổ thì làm sao, cũng đành bó tay mà thôi.” Đổng Nguyệt cười điên cuồng, giống như chắc chắn rằng Dạ Cô Tinh không có cách nào giải được cổ.
Dạ Cô Tinh không để ý, cúi đầu cười khẽ, “Cô cho rằng tôi không có đủ tiền bạc mà vẫn đứng đây mặc cả à?”
Trước giờ cô chưa từng muốn thỏa hiệp cầu hòa, mà là —— hoàn toàn áp bức!
Sở dĩ cô xuất hiện ở đây là muốn nhìn dáng vẻ vùng vẫy thoi thóp của con mồi khi bị dồn vào góc chết.
Ngay từ đầu, Dạ Cô Tinh đến đây không phải vì cách giải cổ.
“Cô, cô rốt cuộc muốn nói cái gì?!” Đổng Nguyệt trong lòng chợt có dự cảm không tốt.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, gằn từng chữ một: “Tôi đã có cách giải cổ.”
“Không… không thể nào! Sao cô có thể có được?! Tại sao…?! Tại sao?!…” Tinh thần Đổng Nguyệt hoảng loạn, đôi mắt lộ ra sự sợ hãi.
Dạ Cô Tinh cười tươi như hoa, đôi mắt đen láy như màn đêm, sáng hơn cả những vì sao.
“Mất đi chỗ dựa cuối cùng rồi, Đổng Nguyệt, để tôi tiễn cô về tây thiên, Amen……”