“Thiệu tổng, Phạm đại sư đến rồi.”
“Mời ông ấy vào.”
Ngay sau đó, cách cửa văn phòng lại được mở ra, một ông lão mặc bộ đường trang đen trắng chậm rãi bước vào.
Cả người ông ta tràn đầy năng lượng, đôi mắt sáng rực như ngọn đuốc.
Vừa nhìn đã thấy có khí chất hơn người.
Thiệu Diệp mỉm cười đứng dậy, niềm nở chào hỏi, “Phạm đại sư, mời ngồi.”
“Thiệu tổng khách sáo rồi, tôi không dám nhận…” Tuy nói là vậy nhưng hành động thì lại khác, sau khi miễn cưỡng nhận cái cúi đầu của Thiệu Diệp, ông ta còn hiên ngang ngồi vào chiếc ghế sô pha đơn, thông thường chiếc ghế đó là dành cho chủ nhà, còn khách thì ngồi ở ghế sô pha dài.
Thiệu Diệp nở nụ cười thâm trầm, cũng không hề cho rằng hành động của ông ta là ngang ngược.
“Phạm đại sư đích thân đến đây quả là vinh hạnh của Thiệu Diệp tôi.” Nói xong, anh ta ngồi vào ghế bên cạnh.
Phạm Âm Ngã gật đầu, có vẻ vô cùng hài lòng với sự biết điều của Thiệu Diệp.
Ông ta khẽ ho khan hai cái, ngồi ngay ngắn trên ghế, “Thiệu tổng mời tôi đến đây, không biết là có chuyện gì?”
Ngay từ đầu ông ta đã ra vẻ tự cao tự đại, không hổ là người lăn lộn trong nghề này nhiều năm, khoác lên mình chiếc áo choàng của một đại sư huyền học, nhưng lại khôn khéo hơn cả thương gia.
“Nghe nói Phạm đại sư là “định hải thần châm” của giới phong thủy Hong Kong, và có tiếng là “hỏi gì biết đó và có thể làm cho nhà cửa yên ổn”. Hôm nay là ngày khánh thành cao ốc bất động sản của tập đoàn Thiệu Thị, tôi muốn mời đại sư đến xem giúp xem phong thủy tốt xấu ra sao.”
“Cái này thì dễ thôi. Phong thủy dương trạch trước nay luôn là điểm mạnh của Kim Tước môn.”
“Vậy thì làm phiền đại sư rồi.” Vừa dứt lời anh ta trở lại bàn làm việc của mình lấy ra một tấm séc.
“Đây là tiền đặt cọc trước, mong Phạm đại sư nhận cho.”
Phạm Âm Ngã cũng không nói nhiều, đưa tay cầm lấy, “Thiệu tổng yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Ngày hôm sau, tin tức thầy phong thủy Phạm Âm Ngã thay tập đoàn Thiệu Thị cắm cờ phong thủy cho cao ốc bất động sản lan truyền với tốc độ chóng mặt, nhiều tạp chí ồ ạt đưa tin khen ngợi Phạm đại sư không ngớt.
Khi đó Dạ Cô Tinh đang ăn sáng.
Dạ Cơ Sơn cầm quyển tạp chí vừa xem vừa gật đầu.
“Nhiều năm không gặp, sư đệ này… già đi trông thấy.”
Dạ Cô Tinh thầm cảm thấy buồn cười.
Phạm Âm Ngã năm nay đã ngoài 60, kém Dạ Cơ Sơn hơn 10 tuổi, nhưng trên khuôn mặt có bộ râu trắng xóa, kết hợp cùng bộ quần áo thời nhà Đường, vừa nhìn đã thấy già hơn nhiều so với tuổi thật.
Cũng đúng thôi, ăn mặc có khí chất xuất chúng như vậy mới phù hợp với hình ảnh một đại sư trong trí tưởng tượng của hầu hết mọi người.
Đúng là rừng rộng thì chim gì cũng có.
Kẻ giả vờ non nớt không thiếu, mà giả làm người già cũng không ít.
“Trong đám người đó, không ai đẹp trai bằng sư phụ.” Dạ Cô Tinh thật thà nói.
Nghe xong, Dạ Cơ Sơn như được ăn mật ong vậy, lập tức cảm thấy ngọt đến tận đáy lòng.
“Chỉ có Tiểu Diệp Tử là thương sư phụ thôi!”
Nguyệt Vô Tình ngồi im lặng, nhưng ánh mắt lại mang theo nụ cười hiếm thấy, Minh Triệt thấy lạ không khác gì gặp ma giữa ban ngày.
Chậc chậc, hóa ra anh ta cũng biết cười…
Ừ thì… nhìn cũng đẹp đấy chứ…
Dạ Cô Tinh đắn đo suy nghĩ nhưng vẫn quyết định thăm dò trước đã.
“Sư phụ, người có muốn tái xuất giang hồ lần nữa không?”
Động tác của Dạ Cơ Sơn bỗng khựng lại.
“Phạm Âm Ngã lần này chắc chắc sẽ xong đời, Kim Tước môn cũng đừng hòng tồn tại, người xem, Tuyền Cơ của chúng ta…”
“Không cần.” Dạ Cơ Sơn ngắt lời cô, khẽ thở dài, “Nếu tổ tiên đã quyết định ẩn cư ở núi Phiêu Miễu và để phái Tuyền Cơ biến mất hoàn toàn, thì ắt hẳn họ cũng không hi vọng 300 năm sau nó lại tái xuất giang hồ. Sư phụ già rồi, quyền thế như khói, danh lợi như mây, chúng đều là những thứ hào nhoáng có thể biến mất trong chớp mắt, vậy nên không cần lao tâm khổ tứ làm gì cho mệt.”
“Con hiểu rồi. Nhưng đến lúc đó vẫn cần sư phụ ra tay giúp đỡ chút chuyện nhỏ.”
Ngày 21 tháng 7, trời nắng, trên hoàng lịch viết– thích hợp cho việc tế lễ, động thổ, phong thủy, xuất hành.
Phạm Âm Ngã mặc một chiếc áo choàng màu nâu đứng trên tầng cao nhất, trên tay cầm một chiếc la bàn vàng.
Thiệu Diệp cùng với ba tiểu đồng chưa lành nghề đi theo làm trợ thủ.
“Phong thủy dương trạch coi trọng khí thế ngọn nguồn, long vận trong núi, cát nước dung hoà. Ngoài ra, dựa núi gần sông, tầm nhìn rộng mở, là một vùng đất trù phú thuận lợi cho việc phát triển sinh sôi nảy nở! Chỉ tiếc là…”
Sắc mặt Thiệu Diệp hơi thay đổi.
“Phạm đại sư có gì xin cứ nói.”
“Cái gọi là dựa núi vững chắc, long hổ bảo vệ, từ đường rộng rãi tăng thêm khí thế, thế nước phải thịnh vượng và tốt lành. Tiếc rằng chân núi quá gần nên bị che lấp, thế nước quá mạnh, có điềm báo nhấn chìm của cải, trong cái tốt kiểu gì cũng vẫn tiềm ẩn cái xấu.”
“Vậy theo đại sư thì nên hoá giải như thế nào?”
“Cái này…”
“Cậu cứ yên tâm, chỉ cần có thể thay đổi vận phát tài, thì mua bán bất động sản, tiền không thành vấn đề.”
“Cậu chỉ cần mở đường trên núi và xây dựng các đài phun nước trang khí nhỏ xung quanh cao ốc bất động sản, là vấn đề sẽ được giải quyết ngay thôi.”
“Cảm ơn lời chỉ điểm của Phạm đại sư.”
“Thiệu tổng khách sáo quá rồi.”
Cùng ngày hôm đó, đã có tin đồn rằng Phạm Âm Ngã có đôi lời phê bình về phong thủy cao ốc bất động sản của Thiệu thị, mà Thiệu thị dường như cũng định răm rắp nghe theo.
Quả nhiên ngày hôm sau, trang web chính thức của Thiệu thị đưa ra thông báo, thẳng thừng phá núi mở đường, nỗ lực hoàn thiện phong thủy nơi đây.
Với mánh khoé quảng cáo này, đã có một số lượng lớn đơn đặt hàng, trong khi vẫn chưa bắt đầu chính thức mở bán.
Giá cổ phiếu của Thiệu Thị cũng do đó mà tăng theo, tiếng tăm của Phạm Âm Ngã bất giác nổi lên như diều gặp gió.
Thiệu Diệp là người hễ gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, anh ta không chỉ được những người trong gia đình khen ngợi, mà ngay cả người trong công ty cũng phải thầm bái phục.
Ai cũng biết, Thiệu tổng là người giỏi giang và có bản lĩnh thực sự!
Dạ Cô Tinh đọc một số tin tức, cô nở nụ cười mang hàm ý sâu xa.
“Là tôi, Thiệu Diệp đây.”
“Có chuyện gì?”
“Muốn mời cô ăn bữa cơm.”
“Không có công không nhận thưởng.” Dạ Cô Tinh cười, thẳng thừng từ chối.
“Nếu không phải cô nhắc nhở tôi dùng phong thủy làm phương thức quảng cáo, cao ốc bất động sản của Thiệu thị sẽ không bán chạy đến như vậy. Nếu đã có công, thì nên được thưởng.”
“Vậy à?” Hai mắt cô liếc nhìn xung quanh, khẽ nhếch môi cười, “Tôi thấy cứ đợi thêm xem sao, không chừng anh còn quay qua trách tôi nữa đấy…”
Thiệu Diệp cau mày, nhạy cảm mà bắt được ý tứ gì đó trong lời nói của cô, nhưng nó thoáng qua rất nhanh, chỉ trong cháy mắt đã biến mất.
“Được rồi, bữa cơm này cho anh nợ, gần đây tôi đang bận quay phim, không có thời gian.”
Không chờ đối phương trả lời, Dạ Cô Tinh đã cúp máy.
Cô thở dài, tiếp tục thực hiện động tác yoga hoàn chỉnh theo video, “Cảm ơn tôi? Chỉ sợ tới lúc đó, anh còn muốn giết tôi ấy chứ…”
Không lâu sau đó đội xây dựng của Thiệu Thị đã hoàn thành công tác chuẩn bị và bắt đầu khởi công.
Đúng lúc này có một ông già mặc đồ đen thần bí đứng trước cổng công trường, tay vuốt râu và nhìn lên trên trời xanh thở dài.
Thấy vậy có người bước tới hỏi.
“Long mạch ở đây, nếu phá hủy nhất định sẽ gây tổn hại, ý trời! Đúng là ý trời!”
Nói xong rồi đi mất.
“Này! Ông là ai? Nói linh tinh cái gì đấy?”
“Tuyền Cơ mở ra, thiên đạo hội tụ, quan sát trần gian, cười hời hợt. Đều là một lũ ngu ngốc, không nhận thấy điều đó.”
Tối hôm đó anh ta kể câu chuyện kỳ lạ đó cho bạn bè nghe như một câu chuyện cười, tình cờ một người trong số họ lại có hứng thú với huyền học.
Vừa nghe đến hai từ “Tuyền Cơ”, đột nhiên kích động đến mức suýt chút nữa làm đổ ly rượu.
“Người, người đó nói cái gì? Cậu, mau thuật lại đi…”
“Tôi mới chỉ nghe có một lần, làm sao mà nhớ được chứ! Này, Hoa Tử, cậu căng thẳng như vậy làm gì, chúng ta đều là đàn ông con trai, làm gì mà cứ như đàn bà con gái thế…”
“Hừ, cậu bớt vặn vẹo tôi đi! Tôi đang nghiêm túc đó, đừng có mà cợt nhả!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấy vẻ mặt của bạn mình hình như không ổn bèn ngừng trêu chọc.
“Hoa Tử, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cậu đừng dọa người nha.”
“Khoảng thời gian trước, chẳng phải là Phạm Âm Ngã đã giúp Thiệu Thị xem phong thủy bất động sản hay sao…”
“Đúng là có chuyện này, báo và tạp chí đăng đầy tin tức, tôi còn ùa theo mua mấy cái cổ phiếu nữa, có chuyện gì à?”
“Tôi nghi ngờ cách nói của Phạm Âm Ngã có vấn đề!”
“Cái gì cơ?”
“Hơn nữa, cái người quái lại mà Mập vừa nhắc tới, tôi nghi ngờ ông ta là thầy phong thủy! Tuyền Cơ mở ra, thiên đạo hội tụ… lẽ nào là phái Tuyền Cơ!”
Tối hôm đó, tài khoản có tên là “Người nhập môn huyền học Dương Hoa” đã đăng một bài viết với tiêu đề “Sai sót trong việc xem phong thủy của Phạm đại sư có thể sẽ làm chấn động đến long mạch.”
Trong một đêm, số lượt chia sẻ đã vượt con số 10 triệu.
Tên tuổi của Phạm Âm Ngã nổi tiếng khắp Hong Kong, là một thầy phong thủy được người người công nhận, ông ta không chỉ được săn đón bởi những nhà quyền thế, mà ông ta còn trở nên vô cùng cao quý trong mắt của cả người bình thường.
Về lĩnh vực mà mình không biết, trong lòng mọi người thường vô cùng kính nể.
“Đây là ai vậy? Thật không biết xấu hổ! Muốn mượn tên tuổi của Phạm đại sư để nổi tiếng chứ gì?”
“Thời đại này loại người nào cũng dám tự xưng là đại sư, muốn nổi tiếng đến phát điên rồi à?”
“Tôi từng tìm Phạm đại sư xem phong thủy, không chỉ người trong nhà khỏi bệnh mà chuyện buôn bán cũng suôn sẻ hơn hẳn.Tôi hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Phạm đại sư, thanh niên bây giờ nông nổi quá, cứ muốn nổi tiếng theo đường tắt thôi.”
Những lời chất vấn và chỉ trích như vậy đẩy Dương Hoa đến đỉnh điểm của dư luận.
Nhưng bên Thiệu Thị đã bắt đầu thi công, không ngờ đêm hôm đó lại đổ một trận mưa lớn làm sạt lở đất khiến 5 người bị thương nặng và 47 người bị thương nhẹ, họ đều được nhanh chóng đưa đến bệnh viện để cấp cứu.
Sau khi thời sự đưa tin, cư dân mạng nhớ đến “long mạch” và xem lại bài đăng của Dương Hoa từ đầu tới cuối, trong đó…
“Long mạch động, người nhất định sẽ bị thương. Họa do một người gây ra, nhưng toàn Hong Kong đều phải gánh chịu!”
Dư luận dậy sóng, các diễn đàn lớn bùng nổ.
Cứ như vậy, chuyện này đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của những người yêu thích huyền học và các thầy phong thủy khác ở Hong Kong.
Trần Bá, Chung Ưng Đường, Từ Mặc Trai và những người khác lần lượt đến công trường kiểm tra.
Vừa nhìn thấy đã bị sốc ngay tại chỗ!
“Tên họ Phạm kia làm cái gì không biết? Nơi này mà cũng dám động tới?”
“Đúng là…. cẩu thả quá mà!”
“May mà chưa động vào sâu nên không ảnh hưởng đến gốc rễ, vẫn còn có thể cứu vãn được.”
Ngay sau đó, các đại sư trong giới phong thủy Hong Kong do Trần Bá đứng đầu, đã cùng bắt tay nhau viết một lá thư gửi tới hiệp hội Khai Vận Hong Kong, họ nói rằng núi Kim Minh gần cao ốc bất động sản Thiệu Thị có mạch âm dương đồng nhất, đi thuận theo khí vận sông núi, gập ghềnh uốn khúc, tiềm ẩn nguy cơ tách rời, một khi chịu tổn hại chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng tới khí vận, trận sạt lở núi vừa rồi chính là điềm báo!
Họ đặc biệt chỉ trích mạnh mẽ Phạm Âm Ngã mặc dù là thầy phong thủy nhưng lại bói toán linh tinh, đó là hành vi xấu xa lừa trên dối dưới, yêu cầu hủy bỏ tư cách hành nghề.
Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng!
Sự việc này không chỉ làm chấn động giới phong thủy toàn Hong Kong, mà còn làm ảnh hưởng tới cả thị trường chứng khoán.
Những người dự định mua cao ốc bất động sản trước đó đều lần lượt yêu cầu hoàn tiền, cổ phiếu Thiệu Thị ngày một rớt giá, lập ra kỷ lục thấp nhất trong lịch sử.
Đám người chơi cổ phiếu nổi giận đùng đùng, tập trung hết dưới cao ốc Thiệu Thị đòi một lời giải thích thoả đáng.
Thiệu Diệp đau đầu buốt óc ngồi trong phòng làm việc, đối mặt với sự chất vấn của nhà họ Thiệu.
“Cha cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ giải quyết ổn thoả chuyện này.”
“Đừng vội bảo đảm như thế, nói hay không bằng chú tâm làm cho tốt! Ông con đã biết chuyện này, ông rất thất vọng về con.”
Thiệu Diệp mệt mỏi nhắm mắt lại, lồng ngực đau nhói tựa như bị ai đó đấm một chưởng, anh ta cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu.
“Cha cho con nói vài câu với ông nội đi.”
“Không cần đâu. Nếu trong vòng một tuần con không xử lý êm đẹp được chuyện này, thì con khó mà tưởng tượng được hậu quả!”
“Con…”
“Con phải nhớ rằng nhà họ Thiệu không chỉ có một đứa cháu trai là con, muốn ngồi vững vào vị trí tổng giám đốc này, con buộc phải có bản lĩnh thật sự!”
Cuộc gọi kết thúc.
“Ha ha…” Trong phòng làm việc yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, nhưng tiếng cười ấy lại vô cùng bi thương.
“Đây chính là người nhà…”
Cốc cốc cốc.
“Vào đi.” Ánh mắt kiên định, anh ta lại trở về là “Thiệu tổng” mặt lạnh vô tình như trước.
Cô thư ký với tâm trạng thấp thỏm cầm tập tài liệu bước vào.
“Thiệu tổng, bên kiến trúc Hồng Thương yêu cầu chấm dứt hợp đồng, bên họ đã gửi bản sao của yêu cầu hủy hợp đồng qua rồi, anh xem nên trả lời như thế nào ạ?”
“Trước tiên cứ giải thích với bên họ, trì hoãn được càng lâu càng tốt. Ngoài ra, phong toả tin tức, tạm thời không trả lời phía truyền thông.”
“Vâng, tôi biết rồi. Còn chuyện mãi không liên lạc được với điện thoại văn phòng của Kim Tước môn nữa, tôi cũng đã liên lạc riêng với Phạm Âm Ngã nhưng chỉ có thông báo là tín hiệu nằm ngoài vùng phủ sóng.”
“Tiếp tục gọi! Nếu vẫn không gọi được thì mời Hoà Thắng Hoà lộ diện, trước tiên nhẹ nhàng thuyết phục, không thuyết phục được mới dùng biện pháp cưỡng chế!”
“Vâng.”
Cô thư ký bước ra khỏi phòng làm việc, khi cảnh cửa khép lại, trong phòng chỉ còn một mình anh ta.
Cầm lấy điện thoại bấm số gọi cho Dạ Cô Tinh.
“Thiệu Tổng, anh vẫn khoẻ chứ?”
Giọng điệu hời hợt của đối phương khiến lửa giận trong anh ta bỗng bùng cháy.
“Dạ Cô Tinh! Có phải là cô làm không?” Anh ta cứ thế thốt ra lời lẽ chất vấn.
“Tôi đã làm gì?”
“Chuyện của Phạm Âm Ngã… và cả chuyện cao ốc bất động sản nữa!”
“Thiệu tổng, anh đánh giá tôi hơi cao rồi đấy.”
“Lúc đầu chính cô là người đề nghị dùng phong thủy để tuyên truyền cao ốc bất động sản, giờ cô dám nói không liên quan tới cô ư?”
“Tối hôm đó tôi chỉ muốn nghe ngóng chuyện liên quan tới phong thủy từ chỗ anh, nhưng buột miệng có nhắc tới phong thủy học, giờ anh lại đổ tội cho tôi, tôi thực sự không gánh nổi đâu!”
“Cô không gánh nổi sao?” Thiệu Diệp tức đến toàn thân run bần bật, “Tôi thấy cô là có âm mưu từ trước! Cố tình gài bẫy chờ tôi nhảy vào thì có!”
Giọng nói trầm xuống, nghe hơi lạnh lùng: “Cho dù tôi gài bẫy thì cũng là anh chủ động nhảy vào, bây giờ xảy ra chuyện, anh lại đổ thừa cho tôi?”
“Cô!” Anh ta tức không thốt nên lời.
Chương 42: Giải quyết dễ dàng, một Dạ Cô Tinh hoàn toàn khác
Dạ Cô Tinh cười lạnh, “Nếu tôi là anh, tôi sẽ thành lập ngay một bộ phận quan hệ công chúng để bảo vệ Thiệu thị, chứ không phải là vội vàng truy cứu trách nhiệm!”
Thiệu Diệp khẽ nhíu mày, anh ta bắt được ý tứ sâu xa trong lời nói của cô.
“Cô có cách, đúng không?”
“Hơ… anh đường đường là một thằng đàn ông lại đi hỏi tôi cách giải quyết, anh có thấy mất mặt không hả?”
Thiệu Diệp tỏ ra ngại ngùng, khẽ ho hai cái, “Cho dù cô không thừa nhận, thì tôi cũng biết chuyện này cô không tránh khỏi liên can! Tôi không cần biết giữa cô và Phạm Âm Ngã có ân oán gì, tôi chỉ cần Thiệu thị bình an là được.”
“Chậc chậc, anh đúng là đứa con trai ngoan của nhà họ Thiệu.” Lời nói sặc mùi chế giễu.
Sắc mặt anh ta bỗng trầm hẳn xuống, “Không cần nói móc tôi, chỉ hi vọng cô sớm làm xong việc của mình, trả lại sự bình yên cho Thiệu thị.”
“Vậy… tạm mượn lời nói may mắn của anh.”
Dạ Cô Tinh tặc lưỡi, mặt tỏ vẻ rất vui.
Có thể nghĩ tới cô nhanh như vậy, xem ra tên Thiệu Diệp cũng không phải là quá ngốc.
“Tiểu Diệp Tử, có chuyện gì vui à?”
Dạ Cơ Sơn vừa mới đi tập thể dục buổi sáng về, vừa bước vào cửa ông đã thấy người nào đó đang ngồi khoanh chân trên sofa cười ngây ngốc.
“Phạm Âm Ngã xui xẻo nên con vui.”
Ông lắc đầu, khuôn mặt tỏ vẻ bất lực, “Con đó…”
“Cứ chờ mà xem, không quá ba ngày, danh tiếng của Phạm Âm Ngã trong ngành này sẽ bị hủy hoàn toàn! Xem ông ta tiếp tục sống ở Hong Kong như thế nào đây…”
Ánh mắt Dạ Cơ Sơn bỗng trở nên phức tạp, nhưng trong đó lại không hề có sự đồng tình.
Ông không phải là thần thánh, cũng chưa từng tự cho mình là “người cứu rỗi thế gian”, về bản chất, ông và Dạ Cô Tinh đều như nhau.
Người không động đến mình, mình cũng sẽ không động đến người; nhưng nếu người ta tự tìm đường chết, vậy thì cũng không ngại tiễn họ một đoạn.
Lúc cần nhân từ thì nhân từ, lúc cần nhẫn tâm thì phải máu lạnh vô tình.
Ban đầu Phạm Âm Ngã trốn khỏi núi Phiêu Miễu, hại chết học trò phái Tuyền Cơ, ông không thể làm nổi việc lấy ơn báo oán.
Dạ Cô Tinh biết ông đang nghĩ gì, nhưng cũng không vạch trần, cô chỉ đi tới dựa đầu vào bờ vai ông một cách thân mật.
“Sư phụ, con thấy thầy có thể đi đóng phim được đấy ạ.”
“Haha… thật sao?”
“Lúc thầy đóng vai người qua đường, kĩ năng diễn xuất đó…” Dạ Cô Tinh giơ ngón cái lên, “Có thể so được với cả ảnh đế luôn đấy ạ.”
Dạ Cơ Sơn vui vẻ hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nói, “Tiểu Diệp Tử à, con đừng chê sư phụ nhiều lời, sư phụ vẫn là câu nói đó, đừng tự tạo nghiệp chướng cho mình.”
Lần này long mạch bị tổn hại, giáng xuống thiên tai để cảnh báo và trừng phạt, mặc dù không đến mức nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lại làm ảnh hưởng tới âm đức.
Hơn nữa kẻ đứng sau lại là Tiểu Diệp Tử của ông, ông làm sao có thể yên tâm được cơ chứ?
“Nếu sớm biết con sẽ dùng cách này để đối phó tên họ Phạm kia, sư phụ đã không đồng ý để con làm bừa như thế!”
“Sư phụ, thật ra người có thể nhìn theo góc độ khác. Đầu tiên, Phạm Âm Ngã tạo nghiệp đầy mình, đối phó với ông ta chính là thay trời hành đạo, là ông ta đáng đời! Tiếp theo, long mạch là vùng đất may mắn, cao quý không gì sánh bằng, Thiệu thị chọn nơi thiêng liêng như vậy để xây dựng cao ốc bất động sản vốn dĩ là không thoả đáng. Hơn nữa, khu nhà ở là nơi hội tụ đủ loại người, e là người vào ở cũng không chịu nổi sự cao quý của mảnh đất đó, trừ khi có bản lĩnh, nếu không sẽ khó tránh khỏi vận rủi, nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng.”
“Con làm như vậy cũng là vì muốn ngăn cản việc xây dựng cao ốc bất động sản.”
Dạ Cơ Sơn khẽ thở dài, “Sư phụ biết con có tính toán của riêng mình. Nhưng vẫn phải nhắc nhở con như vậy…”
Đối diện với đôi mắt tràn đầy lo lắng của sư phụ, cô chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
“Con sẽ không có chuyện gì đâu… từ giây phút con trọng sinh, vận mệnh Thiên Sát Cô Tinh đã thay đổi hoàn toàn, số mệnh của con sau này sẽ chỉ tốt lên mà thôi.”
“Ừm…” Bàn tay già nua xoa xoa đầu cô nói, “Tiểu Diệp Tử, cả đời này sư phụ chỉ mong con bình an, vui vẻ thôi.”
Nguyệt Vô Tình vừa bước vào cửa đã thấy cảnh sư phụ và Dạ Cô Tinh thân thiết.
“Khụ khụ…”
“Việt sư huynh, tình hình thế nào rồi?”
“Phạm Âm Ngã như rùa rụt cổ ở lì trong Kim Tước môn, không chịu gặp ai cả.”
Cô cười lạnh, “Liên hệ với các toà soạn lớn ở Hong Kong, giá trị của tin tức về Phạm đại sư cũng không nhỏ đâu…”
“Phạm Âm Ngã xem phong thủy sai dẫn đến long mạch bị tổn hại, ông trời giáng tai hoạ xuống nhằm cảnh cáo và trừng phạt,” chủ đề như vậy chắc chắn sẽ được đông đảo giới truyền thông săn đón và trở thành chủ đề hót hòn họt.
Người Hong Kong tin vào phong thủy, nhưng đồng thời cũng sợ phong thủy.
Một thầy phong thủy giỏi gần như có thể nhận được sự tôn trọng của tất cả mọi người trong tất cả các ngành nghề khác nhau, nhưng một thầy phong thủy dởm, không chịu trách nhiệm về lời nói của mình, thì ai ai cũng hô đánh.
Dù sao những thứ như phong thủy rất là linh thiêng, chỉ sơ suất một chút thôi cũng có thể dẫn tới hoạ diệt vong.
Cho dù Kim Tước môn đứng ra thanh minh ngay khi sự việc xảy ra, thì cũng không có tác dụng mấy.
Sự công kích của cư dân mạng, sự chỉ trích của Thiệu thị, cùng với sự đả kích cùng lúc của vô số thầy phong thủy khắp Hong Kong, đều khiến Phạm Âm Ngã khó mà chống đỡ nổi.
Đó rõ ràng chỉ là ngọn núi bình thường, tại sao mới qua một đêm đã trở thành long mạch rồi?
Khoan đã!
Long mạch…
Thanh Long của phương Đông, Bạch Hổ của phương Tây, Chu Tước của phương Nam, Huyền Vũ của phương Bắc, Kì Lân ở giữa lần lượt tương ứng với Kim Mộc Thủy Hoả Thổ.
Ngọn núi đó thoạt nhìn không hề thấy có khí chất của rồng, trừ khi phía Đông rộng mở, Thanh Long làm chủ, mây tía từ phía Đông kéo tới, cuối cùng thành âm dương hoà quyện!
Nhất định đã có người động tay động chân vào phương hướng của Thanh Long.
Mà giờ đây người có thể thay đổi mạch núi trên thế gian này chỉ có…
“Dạ, Cơ, Sơn!”
Ngay sau đó, hiệp hội Khai Vận Hong Kong thông báo hủy tư cách hành nghề của thầy phong thủy Phạm Âm Ngã, ngay cả Kim Tước môn cũng phải bị điều tra.
Bên cạnh đó, doanh nghiệp Thiệu thị bắt đầu thực hiện bảo hiểm lao động, dựa theo mức độ nghiêm trọng của sự việc mà phát tiền trợ cấp.
Hơn nữa dừng tất cả mọi hoạt động xây dựng cao ốc bất động sản ở núi Kim Minh, đổi kế hoạch sang xây dựng công viên miễn phí cho người dân sử dụng.
Một loạt những việc làm của Thiệu thị đã cho mọi người thấy được lương tâm và trách nhiệm mà một doanh nghiệp trên thị trường cần có, vì vậy không lâu sau đó đã nhận được sự ủng hộ của nhân dân Hong Kong, giá cổ phiếu bắt đầu tăng ổn định trở lại.
Chính phủ Hong Kong cũng đáp lại bằng cách đưa ra một mảnh đất chưa qua khai phá ở quận trung tâm, sau khi được nghị viên đồng ý thì bán cho tập đoàn Thiệu thị với giá thấp.
Nghe nói vốn định xây dựng công viên ở mảnh đất đó.
Cũng coi như là mất cái này thì được cái khác.
Cuối cùng sau khi trải qua một phen hú hồn hú vía, thì cũng vượt qua được lần khủng hoảng này.
“Là tôi, Thiệu Diệp đây.”
“Mọi chuyện giải quyết xong rồi chứ?”
“Nhờ phúc của cô cả đấy.”
“Ấy, phải nhắc lại lần nữa nhé, từ đầu tới cuối tôi không làm gì hết.”
Thiệu Diệp bỗng bật cười, “Cứ tiếp tục diễn như vậy thú vị lắm hả?”
Cô đã làm những gì không cần nói cũng biết rõ, nhưng cô cũng không thể hoàn toàn không cảm nhận được điều đó chứ.
“Thiệu tổng quên rồi sao, tôi là diễn viên, diễn, là nghề của tôi.”
Nụ cười trên môi Thiệu Diệp vụt tắt, trầm giọng nhắc nhở: “Cuộc sống không giống phim trường.”
“Cuộc sống như một vở kịch, tất cả mọi người đều đang diễn, còn chia ra cuộc sống với phim trường làm gì, đó chẳng phải đều là một sao?”
“Ok ok! Chúng ta không tranh luận chủ đề này nữa.”
“Được thôi, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Mời cô ăn cơm.”
“Vì chuyện gì?”
“Cảm ơn.”
“Thời gian, địa điểm.”
Nghe thấy tiếng ồn ở đầu dây bên kia, Thiệu Diệp nhướng mày: “Cô đang ở phim trường à?”
“Ừm, hôm nay có rất nhiều cảnh quay.”
“Vậy khi nào thì kết thúc?”
“Ít nhất 1 tiếng nữa.”
Anh ta đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Lúc đó đúng lúc tôi tan làm, tôi tới đón cô.”
Vừa cất điện thoại đi thì tiếng gọi của Trương Á vọng tới.
“Dạ Cô Tinh, tới lượt chị rồi đó.”
“Chị tới ngay đây.”
Chuyên viên trang điểm nhanh chóng dặm lại phấn giúp cô.
Cảnh quay tiếp theo là Hàn Tử Khâm và Tô Dã gặp nhau lần đầu.
Ngày hè oi bức, tiếng ve sầu kêu không ngừng nghỉ như thể mang theo sự nhiệt huyết không biết mệt mỏi.
Khi đó Hàn Tử Khâm vừa tắm xong, cô mặc chiếc quần short ngồi trước bàn học hoàn thành bài tập mà giáo viên giao.
Chiếc đèn bàn kiểu cũ toả ra ánh sáng màu cam dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt còn non nớt của cô gái.
Mái tóc dày, vừa dài vừa thẳng lúc này đang được buông gọn gàng sau lưng.
Đôi mắt trong veo, vẻ mặt tập trung khiến cho tất cả nhân viên ở phim trường đều tấm tắc khen ngợi.
Nói thật thì Dạ Cô Tinh đã làm mẹ của hai đứa trẻ, mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng khí chất trên người cô lại khác xa so với những người phụ nữ cùng trang lứa khác.
Một đằng thì già dặn rắn rỏi, một đằng thì thuần khiết, trong sáng.
Khí chất toả ra trên người một ai đó rất khó để có thể thay đổi, vì vậy lúc đầu có rất nhiều người không nghĩ là Dạ Cô Tinh sẽ làm được.
Mặc dù cô là ảnh hậu, nhưng phải vào vai một cô bé cấp ba ngây thơ, trong sáng, điều này quả thực rất khó!
Hơn nữa, cô vốn dĩ thuộc kiểu nữ cường, bắt một bông hồng có gai như cô hoá thân thành hoa bồ công anh yếu ớt, độ khó thực sự khá cao.
Ngay cả Vương Thạch cũng lo đến nỗi mướt mồ hôi.
Chỉ có mỗi Tiêu Mộ Lương từ đầu đến cuối vẫn khẳng định một câu.
“Không có ai thích hợp với vai diễn này hơn cô ấy đâu.”
Lời nói chắc chắn như đinh đóng cột!
Dạ Cô Tinh lúc này như thể thoát ly khỏi cuộc sống thực tại, không còn là Dạ Cô Tinh kiêu ngạo, lạnh lùng nữa, lúc này cô chính là Hàn Tử Khâm, là một học sinh cấp ba hết sức bình thường.
Như bao người khác, cô cũng có áp lực từ phía cha mẹ, cũng có gánh nặng học hành.
Cô có thể kiêu ngạo, lạnh lùng, cũng có thể quay về bản chất thật của mình.
Chỉ thấy cô khẽ nhíu mày, ống kính áp sát, đặc biệt bắt lấy biểu cảm đang suy nghĩ của cô gái, ngay cả sự buồn phiền cũng vừa hay được thu hết lại.
Bên tai cô vang vọng tiếng của bộ phim truyền hình xen lẫn tiếng thì thầm to nhỏ của cha mẹ, khiến mạch suy nghĩ giải đề vốn bị mắc của cô giờ đây rối như tơ vò.
Cô đứng dậy với lấy chìa khoá rời khỏi phòng ngủ.
Chạy vội tới chỗ thay giày, “Cha, mẹ, con đi tìm Thiến Thiến chơi một lát nhé!”
“Đã làm xong bài tập chưa?”
Cô trả lời qua loa rồi đi.
“Nhớ về sớm đấy.”
Lời căn dặn của mẹ xa dần, cô như chú chim nhỏ vui vẻ bay vút về nơi xa xăm.
Ngâm nga bài hát của Vương Phi, giậm chân không đúng nhịp, nhưng cô vẫn rất vui.
Mặt mày rạng rỡ, khoé miệng mỉm cười, đôi mắt ẩn chứa sự hào hứng, Dạ Cô Tinh lột tả gần như hoàn mỹ một cô gái đang ở trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.
“Cắt.”
“Chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, mau chóng đổi cảnh đi!”
Nhìn Dạ Cô Tinh như vậy, Trương Á gần như sửng sốt.
“Cô ấy diễn thật sự rất hoàn hảo.”
“Hả?”
Tiêu Mộ Lương ngước lên cười, lặp lại một lần nữa.
Trương Á gật đầu lia lịa, tỏ ý đồng tình.
“Nhìn chị Cô Tinh khiến tôi nghĩ tới lúc mình còn học cấp ba, lúc đó tôi cũng như vậy, sẽ buồn bực vì không giải được đề toán, sẽ tranh thủ thời gian chuồn đi chơi…”
Lúc nào cũng lấp liếm cho qua với cha mẹ, mặc kệ đống bài tập, ném chúng sang một bên.
Trương Á hồi tưởng lại.
“Nhân vật mà chị ấy miêu tả giống như một hình ảnh sống động tồn tại trong kí ức mỗi người, bất giác khiến người ta chìm đắm trong quá khứ, dường như nhìn thấy hình bóng mình năm xưa.”
“Vì vậy anh Tiêu cũng cho rằng chị Cô Tinh diễn tốt, đúng không?”
Tiêu Mộ Lương khẽ lắc đầu: “Không phải cho rằng, mà là cô ấy vốn diễn rất tốt.”
Những năm qua, không chỉ bản thân tiến bộ hơn nhiều, mà cô ấy cũng đang trưởng thành từng ngày…
Vì vậy thứ đã định trước không theo đuổi được thì cho dù bản thân có cố gắng như thế nào đi nữa cũng vô ích mà thôi.
Vương Thạch đang nói về cảnh quay với Dạ Cô Tinh, Trương Á không tiện xen vào, chỉ đành cầm ly nước đứng đợi Dạ Cô Tinh ở chỗ cũ, cô ấy chưa từng nghĩ mình lại có thể được nói chuyện với ảnh đế Tiêu Mộ Lương vài câu, trong lòng cảm thấy rất vui.
Dù sao thì khuôn mặt của người đàn ông đó cũng vô cùng đẹp trai…
Hừm hừm… con người mà, đều là yêu cái đẹp.
“Đúng rồi, anh Tiêu, sao không thấy Trần Hi đâu?”
“Có việc xin nghỉ rồi.”
Trần Hi và Trương Á học cùng lớp đào tạo trợ lý, sau đó lại cùng học những thứ liên quan tới quản lý, hai người có quan hệ khá tốt.
“Lẽ nào sức khoẻ của mẹ cô ấy lại không được ổn?”
Tiêu Mộ Lương nhún vai, “Xin lỗi, tôi không rõ lắm.”
Trương Á thầm bĩu môi, đi theo một Boss không biết quan tâm người khác như thế cũng thật là đen đủi!
Tuy nhiên, khoảng thời gian trước công ty có đợt điều chỉnh nhân sự, trợ lý có thể xin chuyển công tác, nhưng… tại sao Hi Hi vẫn đi theo Tiêu Mộ Lương?
Thật không biết cô gái đó đang nghĩ gì trong đầu nữa…
“Tiểu Á…”
“Dạ! Chị Cô Tinh, em ở đây này.”
Trương Á cầm ly nước đi về phía cô, nếu đã không nghĩ ra vậy thì chỉ còn cách không nghĩ nữa mà thôi.
Nghỉ ngơi chưa đầy 5 phút đã bắt đầu quay cảnh thứ hai luôn.
“Các bộ phận vào vị trí, 1 2 3, action!”
Tiếng bảng dập xuống, trong chốc lát tất cả mọi người đều tập trung vào công việc của mình.
Những vì sao sáng lấp lánh trên nền trời tối đen như mực, Hàn Tử Khâm nhẹ nhàng đứng dưới lầu, tay cô tạo thành hình chiếc loa, đè nén giọng của mình nói với lên chỗ cửa sổ đang mở ở tầng hai.
“Thiến Thiến! Nhanh lên! Sắp muộn rồi!”
“Ok! Tới ngay đây.” Cạnh cửa sổ thò ra một cái đầu nhỏ giọng đáp lại lời cô.
Ngay sau đó hai cô gái gặp nhau dưới lầu.
“Tử Khâm, cậu muốn đưa mình đi đâu?”
“Suỵt!” Cô kéo người bạn thân tới một góc vắng vẻ, có cái cây che khuất, “Mình muốn đi xem đua xe!”
“Trời ơi! Cậu điên rồi.”
“Suỵt! Cậu nhỏ tiếng thôi, nếu để mẹ mình nghe được thì mình chết chắc!”
“Nhưng mà… Tử Khâm, ở đó toàn là những bọn lưu manh! Cậu tới đó làm gì chứ? Lỡ xảy ra chuyện gì…”
“Sẽ không có chuyện gì đâu! Mình đảm bảo chỉ nhìn qua rồi đi ngay! Có được không Thiến Nhi yêu dấu của mình, cậu nghe theo mình lần này đi mà!”
“Đúng là hết cách với cậu…nói rồi đó, chỉ nhìn qua rồi đi ngay đấy!”
“Ừm ừm, nhìn qua, chỉ nhìn qua thôi…”