Dạ Cô Tinh cảm thấy, mình đang mang thai một nhóc tiểu quỷ.
“Oẹ-”
Quá nửa đêm, Dạ Cô Tinh ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, vô cùng đau khổ mà nôn khan.
Một trận tiếng động truyền đến, tiếng bước chân từ từ đến gần, giây tiếp theo, một bàn tay to lớn dừng trên lưng cô, hơi ấm truyền tới.
“Con lại gây rối rồi à?” Mày người đàn ông nhíu chặt.
Xua xua tay, “Không… Oẹ…”
Nôn xong, nằm sấp xuống bên thành của bồn rửa tay, bị người đàn ông ôm vào trong ngực.
Hai mắt nhắm chặt, lông mi khẽ run, Dạ Cô Tinh càng nghĩ càng thấy tủi thân, mọi người có thai đều tốt mà, sao đến lượt cô lại trở thành như vậy rồi?
Mỗi ngày ăn vào là nôn, nôn xong lại ăn, có khi đang ăn một nửa lại bắt đầu nôn, không chịu được một chút thịt mỡ nào, thậm chí ngay cả ngửi cũng không được!
Lúc trước mang thai Tuyệt Nhi, Húc Nhi, cũng không khó chịu như vậy!
Đều nói tâm trạng của phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, quả không sai, mắt và mũi đều đỏ lên, đôi mắt lấp lánh, ầng ậc nước.
Người đàn ông nhìn ánh mắt oán thầm này mà đau lòng không thôi.
“Đều tại anh!”
An Tuyển Hoàng không biết làm sao, “Được được được… Đều tại anh.”
Một đấm đánh vào bông, cơn tức không những không giảm mà còn tăng, “Đàn ông mấy người chỉ để ý đến việc bản thân được thoải mái, tại vì sao việc sinh con lại đổ lên trên người phụ nữ chứ?!”
Người đàn ông câm như hến.
Rõ ràng biết là cô đang gây sự một cách vô cớ, nhưng chỉ ngây ra đến cả một câu trách cứ phản bác cũng không nói ra khỏi miệng, trong mắt đều là đau lòng.
“Ngoan, đợi qua khoảng thời gian này là tốt rồi…”
Tịch Cẩn nói, những cái này đều là phản ứng bình thường trong giai đoạn đầu thai kỳ, chỉ là phản ứng của vị này nhà anh hơi quá mức.
“Tùy vào thể chất mỗi người…”
Bế ngang người lên, lại đặt lên giường, cúi người, dịu dàng hôn lên giữa đôi lông mày, “Ngủ một giấc thật ngon nhé.”
“Ừm.” Mang nặng giọng mũi.
Người đàn ông tiện tay lấy hộp thuốc lá ở đầu giường, quay người đi ra ban công.
Dạ Cô Tinh hối hận rồi, làm sao cô lại không kiềm chế được cơn nóng giận của mình cơ chứ?
Trong khoảng thời gian này, anh cũng không hề dễ dàng gì…
Người đàn ông đứng trên ban công, chỉ khoác phong phanh một chiếc áo choàng tắm, mặc kệ gió bắc gào thét, vẫn sừng sững đứng đó.
Trong bóng tối, giữa những ngón tay thon dài, có một điểm màu đỏ lập lòe.
Từ sau khi Dạ Cô Tinh mang thai, An Tuyển Hoàng đã rất ít khi hút thuốc, nhưng bây giờ anh rất buồn bực.
Đáng thương cho đường đường là cậu An, lại bị chính đứa con của mình hành hạ thành thế này.
“Quỷ đòi nợ mà.”
Dập tắt thuốc, quay người vào nhà.
Không vội lên giường, mà đi thẳng vào phòng tắm, đi đi lại lại rửa tay tận ba lần, sau đó đánh răng, lại súc miệng một lần, lúc này mới khom người đắp chăn.
Nằm nghiêng người, gối đầu lên một tay, tỉ mỉ quan sát người vợ đang ngủ say.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ ra vẻ tái nhợt, cho dù đang ngủ, cũng vô thức nhíu chặt mày lại.
Đưa tay ra, xoa xoa, động tác nhẹ nhàng, ánh mắt lưu luyến.
“Bà xã, anh yêu em…”
Hôm sau, Dạ Cô Tinh ngủ mơ mơ màng màng, dạ dày cồn cào không ngừng.
Đột nhiên giật mình, lại đến rồi!
Vén chăn bông, xuống giường, bắp chân liều mạng mà bắt đầu co rút.
Đạp lên eo người đàn ông, “Dậy… bế em… Muốn nôn…”
Mỗi một từ đều như rít ra qua kẽ răng.
Trở mình ngồi dậy, quăng chăn lại, ôm ngang người, chạy như bay vào nhà vệ sinh.
Chỉ trong nháy mắt, động tác liền mạch lưu loát, thậm chí trong mắt vẫn còn chưa tỉnh táo khi vừa tỉnh ngủ, cứ như là phản xạ có điều kiện. Từ mức độ thành thạo mà suy đoán, rõ ràng không phải là lần đầu.
Nôn hết những thứ có trong dạ dày, đến cuối còn nôn ra cả nước chua, cuối cùng cũng hơi dừng lại.
Rửa mặt, súc miệng, chải đầu, đều do một tay người đàn ông lo hết, bộ dạng y hệt như bà mẹ già vậy.
Dạ Cô Tinh cũng cảm thấy bản thân mình hơi quá đáng rồi, nếu có thể, cô cũng muốn tay làm hàm nhai, nhưng mỗi lần nôn xong, cả người đều uể oải, hận không thể lập tức nằm xuống giường.
Cô đáng thương phát hiện ra, bản thân mình bị nuôi thành yếu ớt rồi!
Nghĩ đến năm đó, lúc cô mang thai hai tiểu bảo bối, từ chơi súng đánh nhau đến bắt người, không nói là mình đồng da sắt, nhưng dù gì cũng xem là khỏe mạnh.
Bây giờ…
Cũng chỉ có thể than thở một câu: Việc cũ nhớ lại mà đau lòng.
“Hoàng…” Nhìn anh cầm kem dưỡng ẩm, hai tay xoa đều, chậm rãi thoa lên, cuối cùng Dạ Cô Tinh thấy không nỡ.
Cứ như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, người đàn ông lắc đầu, thật không có cách nào.
“Húc Nhi ban đầu khó hầu hạ, bây giờ lại thêm một đứa nữa.”
Nụ cười ngọt ngào lại không dành cho người nào khác.
“Vừa vặn, miễn phí cho anh thêm một cô con gái.” Vỗ vỗ bụng dưới đã hơi nhô lên, “Còn mua một tặng một.”
“Thiếu mất bà xã, không có lợi.”
Ánh mắt hấp háy, ý nói rằng, anh đã ăn chay quá lâu rồi.
“Hừ! Biết ngay là anh khó chịu!” Vừa nhìn vào mắt người này, Dạ Cô Tinh đã biết người đàn ông này có vấn đề.
Động tác trên tay chợt dừng lại, lại thuận theo cần cổ, thoa đều kem dưỡng lên mặt, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang làm một việc vô cùng thiêng liêng.
Ánh mắt hơi ngưng lại, thế mà cô lại nhìn đến ngốc luôn rồi.
“Hình như lại lớn thêm rồi…” Người đàn ông cười đến là tùy tiện không đàng hoàng.
Lườm anh một cái, “Sáng tinh mơ, anh nghiêm túc một chút cho em.”
Không có cách nào, mềm mại thở gấp, không hề có sức thuyết phục.
“Vợ à, anh muốn…”
Một bàn tay tát qua, “Em đang mang thai đó! Anh còn muốn làm loạn?”
“Trong sách nói, ba tháng, là có thể rồi.”
Dạ Cô Tinh: “…”
“Anh sẽ nhẹ nhàng một chút, sẽ không làm con bị thương đâu.”
“Không được! Còn chưa tròn ba tháng.” Đúng lý hợp tình.
Người đàn ông búng tay, “Được, thế đợi đến ba tháng, còn có một tuần nữa.”
Người phụ nữ ngẩn ra.
Sau một hồi lâu, mới phản ứng lại, “Anh đào hố cho em nhảy!”
“Ngoan, phụ nữ cần được thoải mái, đặc biệt là trong thời kỳ mang thai.”
“Đây lại là lý lẽ vớ vẩn xem từ quyển sách nào ra thế?”
“Kiến thức cơ bản.”
“Hừ! Ít lý do đi, rõ ràng là do anh không nhịn nổi, lý lẽ vớ vẩn!”
Cong môi cười ngả ngớn, trong mắt chứa đầy xuân sắc: “Em không muốn à?”
“Không muốn!”
Ý cười càng sâu, “Thật sự?”
Người phụ nữ hừ nhẹ, “Thật.” Chỉ là hàm răng lại không kiềm chế được mà cắn lên môi dưới.
“Thật là vật nhỏ nói một đằng nghĩ một nẻo mà.”
Mắt không mở, một kiểu “em không thừa nhận thì anh làm gì được em”, nhìn An Tuyển Hoàng lo lắng không yên, hận không thể vác súng ra trận, dùng cách của người đàn ông để nói cho cô biết – trời cao bao nhiêu, cuộc sống tốt thế nào!
Hít sâu một hơi, ánh mắt người đàn ông trở lên dữ tợn.
“Qua mấy ngày nữa sẽ chỉnh đốn em!”
Dạ Cô Tinh hừ hừ, hất bàn tay to lớn đang bắt đầu làm loạn ra, men theo bồn rửa tay, đứng vững.
“Anh dám!”
Nói xong, quay người rời đi, không cần phải nói là có bao nhiêu phóng khoáng.
Nhìn bóng lưng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, An Tuyển Hoàng khóc không được, mà cười cũng không xong.
Thở dài một tiếng.
Còn chưa đến lúc, anh nhịn!
Xuống tầng, bữa sáng đã dọn sẵn rồi.
Ba đứa nhỏ đang ngồi ngay ngắn thành một hàng, Tuyệt Nhi mặt mày lạnh lùng, mắt nhìn thẳng; Cô bé ngồi chính giữa, nhìn chằm chằm vào bánh sandwich mà nuốt nước bọt; Tiểu Dạ Thần đang bày lại bát đĩa cho Húc Nhi, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc.
“Mẹ, chào buổi sáng!” Cô bé nói.
“Mẹ, buổi sáng tốt lành.” Bé Tuyệt nói.
“Chào buổi sáng.” Tiểu Dạ Thần nói.
Hơi ấm dâng lên, mặt mũi mơ hồ, người phụ nữ dịu dàng, cười nói: “Chào buổi sáng, các con.”
Thì ra, nháy mắt, đã qua 5 năm rồi.
Ký ức của kiếp trước đã dần dần phai nhạt, trở nên xa vời, không còn Diệp Tử với số phận long đong nữa.
Cô là Dạ Cô Tinh, vợ của An Tuyển Hoàng, mẹ của bọn trẻ.
Ăn cơm xong, kiên trì đi bộ trong nửa tiếng.
Ba đứa nhỏ chen chúc trên ghế sofa, xem tin tức buổi sáng.
Tin tài chính và kinh tế đầu tiên, bé Tuyệt xem rất nghiêm túc.
Sau đó là tin quân sự, hai mắt Tiểu Dạ Thần phát sáng.
Cuối cùng là tin giải trí, cô bé xem đến hứng thú dào dạt.
“Anh ơi, em muốn ăn táo.”
Tuyệt Nhi lấy một quả từ trong đĩa trái cây trước mặt, yên lặng bắt đầu gọt vỏ.
Dạ Thần đứng dậy, đi vào phòng bếp, lúc đi ra trên tay cầm theo một cái đĩa không.
Hai anh em làm theo ý mình và rất ăn ý.
Cô bé như một đại gia ngồi trên ghế sofa, hai cái chân trắng nõn đung đưa, rất thoả mãn.
Bên này, An Tuyển Hoàng đang ôm cô vợ nhỏ mềm mại, chậm rãi đi dạo ở vườn hoa.
Chỉ tiếc, những bông hoa rực rỡ đã tàn, bây giờ chỉ còn lại những cành cây trơ trọi.
“Anh thử đoán xem trong bụng em, là con trai hay con gái.” Dạ Cô Tinh đột nhiên nói.
“Tốt nhất là có cả trai cả gái.”
“Lòng tham không đáy.” Ánh mắt lại dao động, xinh đẹp đến bất ngờ.
Ánh mắt người đàn ông ngưng lại, yết hầu khẽ di chuyển: “Bà xã à, anh phát hiện, em càng ngày càng đẹp.”
Mọi người đều nói, “Nữ thần mà mang thai thì một giây sẽ thành người qua đường.” Đặt lên người Dạ Cô Tinh thì căn bản là không đứng vững được.
Lúc không nôn, sắc mặt hồng hào, giống hệt một quả đào chín mọng.
Ngay cả khi sắc mặt trắng bệch vì nôn, cũng tạo cho người nhìn cảm thấy “thật luyến tiếc”, làm người ta yêu thích từ tận đáy lòng.
An sớm đã như hổ rình mồi, tính kế một ngụm nuốt sạch con cừu nhỏ béo ngậy này.
Phụ nữ có một bệnh chung, đó là thích nghe lời ngon tiếng ngọt.
Coi như là An Tuyển Hoàng nịnh nọt đúng chỗ rồi, Dạ Cô Tinh nghe đến toàn thân thoải mái, thần thanh khí sảng.
Đang định nhân cơ hội này đòi một chút phúc lợi, cho đã thèm, lại bị trưởng lão của chi thứ bảy đi đến gặp mặt phá đám làm thất bại.
Ngượng ngùng thu tay lại, mặt trầm như nước.
“Gia chủ, đã một tuần rồi cậu không đến phòng nghị sự.”
“Tôi nghỉ phép.”
“Nghỉ, nghỉ phép?!” Đôi mắt già nua trợn tròn lên.
“Nghỉ, thai sản.”
Nói xong, ôm lấy người phụ nữ, nghênh ngang rời đi.
Để lại trưởng lão đang ngẩn ra, điêu đứng trong gió lạnh, nghẹn một ngụm máu, mạnh mẽ muốn phun ra.
“Đâu phải cháu sinh con, là vợ cháu sinh cơ mà!”
“Sao em lại không biết, anh mang thai rồi thế?” Dạ Cô Tinh vào phòng, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, trong mắt đều là vẻ đùa cợt.
“Đừng đùa.”
“Sao lại là em đùa rồi? Không phải anh nói muốn nghỉ thai sản à, cho hỏi được mấy tháng rồi?”
Gân xanh giật giật, cắn răng, anh nhịn!
“Bà xã~” Cong môi, cười nhẹ, “Anh là vì muốn ở cùng em mà.”
“Hừ! Không chừng mấy ông già đó ở sau lưng lại mắng em đó!”
“Bọn họ dám?!” Vẻ mặt người đàn ông hung dữ.
“Nếu thật sự dám thì sao?”
“Gặp lần nào, đánh lần đó.”
“Ừm… Vậy còn được.”
Nói tóm lại, An Tuyển Hoàng lẽ thẳng khí hùng mà bãi công rồi, lý do: Nghỉ, thai, sản!
Mấy trưởng lão trong tộc như hỗn độn trong gió.
Đến nước này rồi, Dạ Cô Tinh có thêm một bảo mẫu siêu cao cấp.
Đường đường là cậu An lại hoàn toàn rơi xuống thành thê nô rồi.
“Mùi vị thế nào?”
“Cũng được.”
“Nếm thử món này nữa.”
“Món gì thế?”
“Cháo gan heo với thịt nạc.”
Lúc đó, anh An đang mặc tạp dề, dáng người cao lớn mạnh mẽ đứng ở trước bàn ăn, trong đôi mắt nhỏ lấp lánh là biểu tình chờ khen ngợi, rõ ràng là một chú cún to xác đang cầu được vuốt ve.
Đến gần, ngửi ngửi, không có mùi gì khác thường, không buồn nôn.
Xúc một muỗm, đưa vào trong miệng, một giây sau, lao vào nhà vệ sinh như một cơn gió.
Tiếng nôn mửa truyền ra.
Người nào đó sững sờ tại chỗ, độ tổn thương lên đến cả triệu điểm.
“Anh! Anh, thế mà lại cho rau diếp… Oẹ…”
Sau đó, Dạ Cô Tinh nôn liên tục ba ngày, nhìn thấy màu xanh là sẽ buồn nôn.
Đến tận cuối tháng 12, Nina và Dạ Cơ Sơn lên đảo, tiếp nhận toàn bộ việc chăm sóc phụ nữ mang thai.
Anh chàng họ An đáng buồn nào đó mới nhận được thông báo được thả tự do.
Trong thời gian này, uống được canh thịt nhưng không ăn được thịt.
Trong lòng như bị mèo cào, ngứa ngáy khó chịu.
Buổi tối nào đó, trăng khuya gió lớn, thích hợp trộm cắp, thích hợp lên giường, thích hợp cướp sắc.
“Bà xã, anh đói.”
Một tay gạt bỏ, thật phiền!
“Em yêu à~”
Lật người, quay lưng, tiếp tục ngủ.
“Tinh.”
“An Tuyển Hoàng, anh vẫn chưa xong hả! Đêm hôm đừng có nổi tính dâm loạn!”
Đôi đồng tử đen đột nhiên sáng lên, cả tay và chân đều dùng sức kéo người vào ngực, ôm chặt, toàn bộ quá trình đều không quên cẩn thận tránh phần bụng đã nhô lên của người phụ nữ.
“Anh đói rồi.”
“Trong bếp có đồ ăn đó.”
“Anh muốn ăn em.”
Giật mình, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn.
Bàn tay của người đàn ông đã chui vào vạt áo ngủ, nhóm lửa ở khắp nơi.
Dạ Cô Tinh ỡm ờ, nghĩ, đói cũng đã lâu, cũng đến lúc cho nếm chút ngon ngọt rồi.
Để tránh bị nghẹn hỏng, khụ khụ… Sau này không dùng được…
Đúng lúc tình cảm đang nồng nàn, chuyện tốt sắp thành, Dạ Cô Tinh trừng lớn mắt, kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Động, động rồi…”
An Tuyển Hoàng như tên đã lên dây, không thể không bắn.
“Ừm…”
Sau đó, Dạ Cô Tinh dựa vào đầu giường, đôi chân trắng nõn mềm mại đặt trước ngực người đàn ông, vẻ mặt do dự.
Lần đầu tiên cảm nhận động tác của thai nhi rõ ràng như thế, lại là ở trong loại trường hợp này.
Trong lòng có chút cạn lời.
Có chút ngại ngùng.
Có chút lúng túng.
Lại rất… Giận dữ.
“Được rồi được rồi, nó chỉ là một bào thai nhỏ, sẽ không biết được.” Người đàn ông dịu dàng an ủi.
Ánh mắt rơi trên bộ ngực nửa kín nửa hở của người phụ nữ, nuốt nuốt nước bọt, ý nghĩ vẫn chưa bị dập tắt.
“Dưỡng thai! Dưỡng thai! Đều bị hủy rồi…” Dạ Cô Tinh cắn răng nghiến lợi.
Vẻ mặt An Tuyển Hoàng đàng hoàng, “Chắc chắn không phải vậy! Em nghĩ xem, nếu là con trai, loại chuyện này sớm hay muộn đều phải hiểu, chỉ là dạy trước mà thôi; Nếu là con gái, khụ khụ… thì kiểu gì cũng có một ngày này.”
Phân tích một cách trịnh trọng đàng hoàng, nói đến quang minh chính đại.
Dạ Cô Tinh lắc đầu: “An Tuyển Hoàng, anh hết thuốc chữa rồi.”
Trùm đầu đi ngủ.
“Vợ à, anh còn chưa ăn no…”
“Cút!”
Một tuần sau, đám cưới được tổ chức như đã định.
Đêm tân hôn, cậu An vừa dỗ dành vừa quấy rối, cuối cùng cũng ăn được ‘lửng Dạ Cô Tinh’.
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh không xuống nổi giường.
Đối diện với ánh mắt không đồng ý của mẹ vợ, An Tuyển Hoàng tự động lờ đi.
Da mặt dày đến mức không ai so được.
Sau đó, tròn nửa tháng, đến cả một miếng bã thịt cũng không động đến được.
Kết luận: Món ngon không thể ăn chán trong một lần, có công mài sắt có ngày nên kim.
Lúc năm tháng, Dạ Cô Tinh không còn buồn nôn nữa, ăn uống rất ngon miệng.
Mặc dù vẫn kiên trì tập luyện yoga, nhưng cân nặng vẫn tăng vọt, lần cân gần đây nhất, cô hét lên một hồi.
Cả nhà đều đã phải chịu tội rồi.
“Nghe rõ chưa?”
“Ừm, mẹ lại lên cân rồi.”
Trong phòng ngủ, Dạ Cô Tinh đang trút giận lên An Tuyển Hoàng.
Người phụ nữ này, tính khí và vòng bụng tỉ lệ thuận với nhau- tăng lên trông thấy!
“Sao có thể như vậy?! Anh lên cân thử đi!”
“Bà xã à, em đã để anh cân thử 7 lần rồi, chắc chắn không có vấn đề gì đâu!”
“Vậy ý của anh là em có vấn đề à?!”
An Tuyển Hoàng: “…”
“Đột nhiên ngẩn người làm gì thế? Nói chuyện đi chứ!”
“Không có. Là anh có vấn đề, thật đấy!” Nước mắt đầy mặt.
Hỏi, bóng ma tâm lý của anh An hiện nay?
Cuối cùng, vẫn là một câu nói của Nina kéo cô trở về con đường đúng đắn-
“Cân nặng hiện tại của con, là của hai người, đến lúc sinh đứa bé ra, thì sẽ nhẹ đi thôi.”
Dạ Cô Tinh bừng tỉnh mà nhận ra, ồ, thì ra cân nặng còn tính cả thứ trong bụng cô à.
Nina: “…”
Một lần mang thai như ngốc ba năm!
Để thời kỳ sau sinh nở diễn ra thuận lợi, trừ mỗi ngày dành ra hai tiếng đồng hồ để tập yoga, Dạ Cô Tinh còn tự thêm mục đi bộ nữa.
Người đi kèm: Cha của đứa bé!
Vì vậy, thời điểm sau ba bữa ăn, luôn có thể nhìn thấy An Tuyển Hoàng với vẻ ngoài phóng khoáng tự nhiên ở quảng trường cạnh biển, thật ra là bộ dạng chân chó.
Các trưởng lão trong tộc cũng chọn thời điểm này để cùng nhau đến báo cáo công tác.
Chỉ cần có Dạ Cô Tinh, thì không sợ An Tuyển Hoàng nổi giận.
Mà kể cả có nổi giận, thì không phải còn có bình chữa cháy chuyên nghiệp à?
Nhưng họ đã quên mất, trong trường hợp bình thường, An Tuyển Hoàng đều sẽ nhận bực bội từ chỗ cô, và đổ chúng lên mấy người họ.
Thôi được rồi.
Ai bảo vỏ quýt dày có móng tay nhọn chứ?
Một ngày nọ, sau bữa sáng, Dạ Cô Tinh đi bộ trở về, thấy ba đứa nhỏ đang nhàn rỗi, ngồi thành hàng, chăm chú xem tivi đến mắt cũng không chớp.
Nhíu mày, “Hôm nay không phải là có buổi học tiếng Pháp sao?”
“Bà ngoại nói, có thể nghỉ nửa ngày, buổi chiều mới học ạ.” Cô bé trả lời rất nhanh.
“Tại sao?”
“Bởi vì có con ruồi, bà ngoại sợ quấy rầy bọn con học.”
“Ruồi á?”
“Vâng ạ!” Gật đầu, mắt to chớp chớp, “Có tận ba con lận đó~”
“Ông ngoại, ông nội và ông hai.” Bé Tuyệt giải thích tường tận.
Khóe miệng Dạ Cô Tinh giật giật.
“Haizz, không có cách nào cả, chỉ trách sức hấp dẫn của bà ngoại quá lớn thôi!” Bé Húc nhún nhún vai, rõ ràng là đang mừng thầm.
Không cần học, quá tuyệt!
Dạ Cô Tinh trừng mắt nhìn bé, “Bài luyện chữ nhỏ, con viết xong rồi à?”
Cô bé ỉu xìu, ngoan ngoãn rũ mắt.
Nói đến đoạn tứ giác tình yêu khó mà phân rõ đầu đuôi này, tất cả mọi người ở đây đều ngửa cổ, mở to mắt, ngồi đợi diễn biến tiếp theo.
An Bính Hiền nhiều năm không có tin tức, trong một đêm xuất hiện; An Bính Lương lại được công nhận là “một người đàn ông tốt”; Carl XVII, nhà vua của Thụy Điển, thân phận cao quý.
Ba người đàn ông đối chọi nhau, để giữ Nina lại, có thể nói là bất chấp thủ đoạn, hết lòng hết dạ.
Nhưng tiếc là, chàng có lòng, nhưng thiếp không có ý.
Đến giờ, thái độ của Nina vẫn rất ngay thẳng- không để ý, không trêu đùa, không đáp ứng.
Dạ Cô Tinh cũng không chỉ thăm dò ý tứ một lần, đều là không công mà về.
Sau vài lần như thế, cô dứt khoát mặc kệ.
Chuyện của thế hệ trước, cô bận tâm cái gì chứ?
Đừng thấy bề ngoài của Nina dịu dàng như nước, cười lên ấm áp dạt dào, nhưng đối với ba người này, lại nhiều lần cau mày.
Biết làm sao khi bản tính con người là tiện như thế, càng không chiếm được, thì càng muốn có.
Ba chú ong mật vây quanh một bông hoa yêu kiều nở rộ, vo ve vo ve…
Chương 2: An Dạ: Vợ bầu như châu báu
Trời đất bao la, vợ bầu là lớn nhất.
Thấy bụng của bà xã ngày càng nhô lên, tâm trạng của anh An chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung – vui sướng trong đau khổ!
À không- Là năm chữ chứ.
Ví dụ, trong 16 tuần đầu, bà xã đại nhân ăn gì nôn đấy, đường đường người nắm quyền của nhà họ An, một giây đã hóa thành đầu bếp, rửa tay nấu canh, vừa hiền thục vừa đảm đang, sự ân cần đó khỏi nói có bao nhiêu nịnh nọt.
Tiêu chuẩn: một chiếc tạp dề, một cái muôi, một số thiết bị liên quan đến nhà bếp.
“Tuyển Hoàng, con để đó mẹ làm cho.”
Mới sáng sớm Nina đã phát hiện ra tên hề này đang loay hoay trong bếp, vội vàng đi lên cầm lấy cái muôi trong tay anh.
“Đàn ông gì mà suốt ngày vây quanh cái bếp thế hả!”
Đối với người con rể này, Nina khá hài lòng, mặc dù ít nói, nhưng làm việc thì đáng tin cậy, đối với Alizee càng là không có chỗ chê trách, đáng ghi một tấm biển người đàn ông tốt.
“Mẹ, con làm được.” Anh nghiêng người, tránh đi.
Nina sửng sốt, “Có phải con bé lại bắt nạt con rồi không?”
“…Không phải.” Rũ mắt, không hề phân tâm.
Vẻ mặt Nina lộ rõ “tôi biết hết.”, không nói hai lời đi thẳng vào phòng ngủ, nhìn thấy một đống nho nhỏ đang nằm nghiêng trên giường, cơn giận lớn đến đâu cũng bị dập tắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn to bằng lòng bàn tay, bây giờ càng gầy, làn da hơi tái, ngay cả trong giấc ngủ cũng vô thức nhíu chặt mày lại.
Nina biết lần này con gái mang thai nghén rất nặng, nhưng lại không nghĩ sẽ khó chịu đến như vậy.
Còn việc đày đọa con rể… chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt…
“Ơ… Mẹ?”
“Tỉnh rồi à?” Bà cười dịu dàng.
“Sao mẹ lại ở đây?” Cô che miệng, ngáp một cái.
Nina thuận tay cầm một cái áo khoác ngoài khoác lên cho cô.
“Cẩn thận kẻo lạnh.”
“Dạ.” Duỗi tay kéo kín lại.
Đột nhiên, sắc mặt thay đổi, lao vào nhà tắm, tiếng nước chảy rào rào truyền ra, kèm theo đó là tiếng nôn vô cùng đau khổ.
Mắt Nina đột nhiên đỏ lên.
Mỗi sáng thức dậy đều bị một lần, Dạ Cô Tinh cũng đã quen rồi.
Hít sâu một hơi, xoa xoa hai má trắng bệch, cuối cùng cũng có chút hồng hào hơn.
“Đi thôi, xuống nhà ăn sáng.”
Nina vội vã đi theo.
Ở đó, An Tuyển Hoàng đã đại công cáo thành, cháo tôm thịt nạc, ăn kèm với màn thầu đơn giản nhất. (màn thầu: bánh bao không nhân.)
Không có cách nào, Dạ Cô Tinh chỉ cần ngửi thấy món gì có nhân thì sẽ nôn, nhân thịt rau, nhân vừng, nhân đậu đều không thoát được.
Cho dù là cách một cánh cửa, chỉ cần một cơn gió, thì ngay lập tức sẽ nôn.
Làm cả nhà phải gặm màn thầu chung, không nhiều không ít, cũng đã cả tháng rồi.
An Tuyển Hoàng rửa tay, đến bàn ăn.
“Cha, sao lại là màn thầu nữa vậy?” Cô bé bĩu môi, trên mặt đều là vẻ u oán.
An Tuyệt và Dạ Thần không kén chọn, đã bưng bát bắt đầu ăn.
Nina nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo bảo ngoan, em ở trong bụng mẹ thích ăn…”
“Nhưng Bảo bảo không thích ăn!” Hít hít cái mũi, có chút tủi thân.
Ngày nào cũng là màn thầu… màn thầu… màn thầu…
An Tuyển Hoàng chỉ vào cái đĩa đựng một thứ giống như bánh mì nướng, “Còn có cái này.”
Lập tức mặt mày hớn hở, “Bảo bảo là chị, phải quan tâm đến em trai! Em trai thích ăn, vậy Bảo bảo cũng thích ăn!”
Nina ôm cô bé vào trong lòng, nhéo nhéo chóp mũi, “Dẻo miệng!”
Chọc cho cô bé phải cười ha ha, có hai lúm đồng tiền nhỏ thật đáng yêu.
Trái tim Nina cũng sắp bị vật nhỏ này làm tan chảy rồi.
“Mùi vị thế nào?” Bếp trưởng bắt đầu cầu được khen ngợi.
Người phụ nữ rất cổ vũ, giơ ngón cái lên.
“Ngon lắm.”
Chỉ hai chữ đã khiến người đàn ông phải gắn bó luôn với sự nghiệp đầu bếp, nhưng người nào đó trong cuộc lại cứ vui vẻ, không hề có một lời oán giận nào khi bị bóc lột, chứ đừng nói gì đến phản kháng.
Bé Tuyệt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trên mặt bình tĩnh, trong lòng lại không ngừng khinh bỉ.
Tiểu Dạ Thần thì lại một mặt nghiêm túc, bí mật học tập.
Về sau, bé cũng sẽ đối với Bảo bảo tốt như vậy…
Nina nhìn con rể, lại nhìn con gái, lại nhìn qua ba đứa trẻ xinh đẹp, hài lòng nở nụ cười.
Đời này, còn có thể con cháu đầy nhà, đã là món quà tuyệt nhất mà ông trời ban cho bà!
Ăn xong, đi dạo, có ông chồng ngoan ngoãn đi cùng.
Ngủ trưa dậy, Dạ Cô Tinh trải thảm tập yoga, An Tuyển Hoàng ngồi ở sofa bên cạnh xem tài liệu.
Nhất thời không nói gì, bầu không khí thật tốt.
“Ui…” Bóng dáng người phụ nữ hơi lung lay, An Tuyển Hoàng nghiêng người đỡ sau eo cô, tốc độ nhanh đến kinh ngạc, động tác lại vô thức thả nhẹ.
“Cẩn thận chút.” Mặt mũi sa sầm, có vẻ hơi tức giận.
Dạ Cô Tinh đứng thẳng, vỗ vỗ cái bụng bầu đã nhô lên, “Con đá em.”
Anh ngồi xổm xuống, ghé tai, dựa sát vào, “Đừng động! Anh và con giao tiếp một chút…”
Người phụ nữ nhướn mày, chờ câu tiếp theo.
“Nói đi, tại sao lại đá mẹ của con?”
“…”
“Cái gì? Cơm ăn không ngon á?! Rõ ràng là chính con càn quấy!”
“Còn quấy? Không biết hối cải là gì à? Đi ra sẽ xử lý con sau!”
“…”
“Không quấy nữa hả? Ừm, thế còn được, ngoan!”
Phụt (phì cười)-
Dạ Cô Tinh không nhịn nổi, cười ra tiếng.
“An Tuyển Hoàng, anh đúng là càng ngày càng ấu trĩ rồi!”
Người đàn ông nghiêm mặt, trịnh trọng: “Em không hiểu!”
Dạ Cô Tinh: “…”
Có thể là sự dụ dỗ đe dọa của cha có tác dụng, lúc bầu tới tháng thứ năm, Dạ Cô Tinh đã không buồn nôn nữa.
Không những không nôn, mà còn rất thèm ăn.
Cái gì cũng muốn ăn, cái gì cũng có thể ăn, chạy trên núi, bơi dưới nước, hứng thú dạt dào, vô cùng quái lạ.
Ngày nọ, người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, đang cắn hạt dưa.
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, cầm điều khiển từ xa đổi kênh.
“Ông xã, em đột nhiên muốn ăn đậu phụ thối.”
An Tuyển Hoàng: “…”
“Anh biết làm không?”
“Cái đó không tốt.”
“Nhưng em rất muốn ăn mà~”
Từ khi mang thai, trình độ làm nũng của Dạ Cô Tinh tăng lên trông thấy, luôn tạo ra âm thanh, khiến trái tim người nghe đột nhiên mềm nhũn.
Không có cách nào mà giang tay ra: “Không biết làm.”
“Ông xã~”
“Được rồi được rồi, anh học làm ngay đây!”
Tối hôm đó, Dạ Cô Tinh được toại nguyện.
Nina ngửi thấy mùi này, không khỏi có xúc động muốn nôn, vẻ mặt không đồng ý.
“Con đừng chiều con bé quá!” Nghe giọng, có chút ý chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Dạ Cô Tinh có tai như điếc, vùi đầu giải quyết cái thứ thối hoắc trong bát, miệng ngồm ngoàm, ăn vô cùng ngon miệng.
Hơi nhướng lông mày lên, ánh mắt quét qua người đàn ông: Nên trả lời như thế nào chắc không cần em bảo anh đâu nhỉ?
Ánh mắt anh khẽ xoay chuyển, “Mẹ, không có gì không tiện cả.”
Nina trừ lắc đầu, thì cũng chỉ có thể cười khổ.
Người con rể này thật là… Hết thuốc chữa rồi.
Ăn cơm xong, Dạ Cô Tinh la hét đòi nước ép dưa hấu, người đàn ông còn chưa ngồi ấm ghế sofa, lại tiến vào phòng bếp bận rộn.
“Alizee, một vừa hai phải thôi.” Nina nhìn cô với ánh mắt không đồng ý.
Dạ Cô Tinh sờ sờ cái mũi, “Con thật sự muốn uống mà.”
“Đây là chồng của con, không phải bảo mẫu.” Ánh mắt ngay thẳng, mở miệng nhắc nhở.
Nina lo lắng, dù tình cảm có sâu đậm đến đâu, cũng sẽ không chịu được sự mài mòn như thế này, dù sao An Tuyển Hoàng cũng là người làm việc lớn.
Nghe vậy, cô chỉ “Ồ” một tiếng, rồi không có thêm câu nào.
“Con bé này, con thái độ gì thế?”
“Mẹ~ con biết mẹ lo lắng cái gì. Mà cái này cũng không nằm trong tầm khống chế của con!”
“Cái, cái gì?”
“Mẹ đợi đó!” Hừ nhẹ hai tiếng, hắng giọng, “Hoàng, những ngày này anh vất vả rồi, để thím Vương làm cho!”
Một giây sau, người đàn ông bưng ra một cốc nước ép dưa hấu đỏ rực, ấn vào trong tay cô.
“Không vất vả.”
Sau đó, chính là không có sau đó nữa.
Nina: “…”
Nửa đêm, dưới ánh đèn mờ nhạt.
Súc miệng xong, hai vợ chồng lên giường đắp chăn, mộ bàn tay to của người đàn ông đặt lên cái bụng nhô cao của người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa xoa.
Ánh trăng như nước, lẳng lặng chiếu xuống (người).
“Hoàng,” Cắn môi, “Thật ra, anh không cần ngày nào cũng làm những việc này đâu.”
Tay của anh, là để làm việc lớn, xông pha muôn nơi; mà không phải là mắc kẹt giữa đống nồi niêu xoong chảo, làm một người đàn ông nội trợ.
“Người đàn ông tốt cần phải chăm sóc vợ con, đừng nghĩ ngợi lung tung, đi ngủ đi.”
Tắt đèn, bóng đêm buông xuống.
Một bàn tay bắt đầu không thành thật, không ngừng làm loạn.
“Anh ngoan như thế, có phải nên thưởng cho anh miếng thịt không?”
“Anh là chó à?”
“Có thịt ăn, là con gì cũng không quan trọng.”
Bị lăn lộn quay cuồng, cảnh xuân dập dờn.
Sau một hồi lăn qua lộn lại, người đàn ông nằm ngửa trên giường, còn chưa đã thèm, mắt lim dim, như đang nhớ lại tư vị.
Hai má người phụ nữ ửng hồng, môi đỏ hơi sưng, đáy mắt có sương mù mông lung.
Tay dài ôm lấy, người đàn ông dụi cái đầu đầy tóc mềm mại lên cái cổ trắng nõn của người phụ nữ, lẩm bẩm: “Không no…”
Dạ Cô Tinh chép chép miệng, trong miệng có nước bọt tiết ra, “Ông xã, em, em muốn ăn chuối tiêu…”
Cơ thể cao lớn chấn động mạnh.
“Chuối tiêu?~” Câu nói khéo léo và sâu sắc, ý nghĩa sâu xa.
Sững sờ một lúc, bỗng, nhấc chân đá qua, trong mắt có sự hung ác: “Tên háo sắc! Nghĩ cái gì thế?!”
“Không phải em muốn ăn chuối tiêu à? Tự đến đây, nếm thử đi.”
“Cút!”
Mang thai tháng thứ sáu, Dạ Cô Tinh đột nhiên không thích ăn nữa, mà trở nên cuồng yoga.
Sáng sớm dậy tập một lần, ngủ trưa dậy tập một lần, buổi tối trước khi ngủ còn tập một lần nữa.
Vào mùa đông, sẽ mặc một bộ quần áo bó nửa người, ôm lấy bộ ngực đẫy đà, vác cái bụng bầu, hoàn thành một loạt động tác.
Đôi khi không đứng vững, hơi lắc lư một chút, trái tim người đàn ông cũng theo đó mà treo ngược cành cây.
Mọi lúc mọi nơi đều đề phòng, qua một ngày, thần kinh gần như hỏng mất.
Mà cái người không có lương tâm lại đứng đó hững hờ nói: “Đừng lo, em không sao đâu!”
“Này, đã nói là không sao rồi! Anh xem đi, em không bị ngã mà!”
Anh đang đỡ, tất nhiên là không ngã rồi…
Lúc này, người đàn ông đã sắp tan vỡ rồi.
Bảy tháng, bụng của Dạ Cô Tinh cứ như được bơm hơi vậy, mỗi ngày một to hơn.
“Không chừng trong này có hai đứa.” Nina cười toe toét.
“Tịch Cẩn đã nói rồi, chỉ có một đứa thôi.”
Là trai hay gái thì không hỏi, dù sao cũng không quan trọng…
Mỗi ngày bụng đều to lên, không có cách nào tập yoga nữa, Dạ Cô Tinh bảo thím Vương cất thảm tập yoga đi, đừng để cô nhìn thấy, tránh tái nghiện.
Đúng lúc này, nhận được ba kịch bản từ Dạ Huy Nguyệt.
Ừm…Trong đó có một bản mà cô xem khá hăng say, câu chuyện kể về một cô gái làm ở bar và ba người đàn ông.
Tình tiết mới lạ, tình cảm ướt át, kích tình nóng bỏng, một lần là không thể vãn hồi.
Đúng vậy, phụ nữ mang thai 7 tháng vậy mà xem tiểu hoàng văn (H văn).
Hơn nữa, xem đến say sưa, không cảm thấy mệt.
Còn thỉnh thoảng bình luận một chút về tư thế được miêu tả trong đó, nói đến rõ ràng mạch lạc.
Nếu không phải bụng quá lớn không tiện, đoán chừng sẽ tự mình làm mẫu luôn rồi.
Một tối nào đó, xem đến chỗ hấp dẫn, cả khuôn mặt đều bay lên rạng mây hồng, giống như hoa đào tháng ba, tuyệt đẹp không nhiễm bụi trần.
Người đàn ông ngủ bên cạnh tỏ vẻ: Anh chịu đựng rất cực khổ!
“Ông xã, đột nhiên em thấy xem một mình rất chán, hay là anh xem cùng em đi?”
Cái gì tốt đẹp tất nhiên phải chia sẻ.
“Không xem.”
Anh muốn đồng ý, nhưng sợ bản thân không nhịn được.
Dù sao cũng 7 tháng rồi, không thể quấy nữa.
“Xem đi mà!”
“Không xem không xem!”
Cô đưa anh đẩy, tới tới đi đi, người phụ nữ nổi bão: “Ý anh là sao?”
“Đau mắt, không muốn xem.”
Đảo mắt, ho nhẹ hai tiếng, “Vậy em đọc cho anh nghe nhé.”
Mí mắt An Tuyển Hoàng giật giật, thầm kêu không ổn!
Còn chưa kịp ngăn cản, miệng nhỏ đã bắt đầu- “Chỉ thấy đôi chân trắng nõn được nâng lên bả vai…”
Tối đó, người đàn ông đã chạy vào nhà vệ sinh ba lần, người phụ nữ mang thai chìm vào giấc ngủ trong tiếng nước lạnh rào rào.
Chìm trong những giấc mơ đẹp, vô cùng ngọt ngào.
Thai đến tháng thứ tám, Dạ Cô Tinh có mới nới cũ, đã ném một chồng H văn xuống cuối giường, chuyển sang thích gặm chân gà và ăn rau xanh.
Buộc phải cải tạo một mảnh đất nhỏ cạnh vườn hoa, cử người đến chuyên trồng rau nuôi gà.
Tại sao không đi mua?
Cậu An: Chính mình nuôi, tất cả đều tự nhiên, không thuốc gây hại, tốt cho sức khỏe.
Anh chắc chắn sẽ không thừa nhận, cái chủ ý tự cung tự cấp chết giẫm này là do chính người phụ nữ trong nhà đưa ra, mà anh, chỉ có cách thoả hiệp.
Thai đến tháng thứ chín, bước vào giai đoạn chờ sinh.
Đúng dịp cuối xuân đầu hè, nắng ấm mà không nóng, gió thổi nhè nhẹ mặt mà không lạnh.
Dạ Cô Tinh mang theo cái bụng to như quả bóng, tỏ vẻ- hơi khó chịu!
“Mẹ, con cảm thấy mình bị trầm cảm trước khi sinh rồi.”
Ngẩng đầu lên từ quyển “cẩm nang thời kỳ mang thai”, bỗng nhiên Dạ Cô Tinh cảm thấy rất phiền muộn.
“Nói vớ vẩn gì đấy?! Đừng có tự doạ mình!”
“Thật đó, con cảm thấy rất lo lắng!”
“Con lo lắng cái gì?”
“Không biết nữa.”
“Vậy thì đúng là không có chuyện gì rồi!”
“Thật là không có chuyện gì chứ?”
“Chắc chắn không có.”
Nina nói rất chắc chắn và tự tin, làm người khác khó mà không tin.
Đè vấn đề này xuống, tảng đá trong lòng rơi xuống, Dạ Cô Tinh ăn no ngủ kỹ, yên lặng chờ đứa bé chào đời.
Ban đêm, trăng sáng ít sao, tiếng côn trùng xào xạc đã lâu.
Phần bụng truyền đến cảm giác nặng trĩu, Dạ Cô Tinh đang trong giấc mơ, lông mày nhíu lại, trở người, tiếp tục ngủ.
Hai mươi phút sau, người dưới một trận ẩm ướt.
Cô không mơ thấy mình đi vệ sinh mà nhỉ? Sao lại tiểu rồi?
Đợi đã!
Đôi mắt mơ màng đột nhiên mở, buồn bực hừ một tiếng, một chân đạp lên bắp chân người đàn ông.
An giật mình tỉnh giấc.
“Sao thế?”
Kéo ra một nụ cười, trong bóng tối, cũng không biết người đàn ông có thấy không.
Hít thở sâu, “Em… chắc là sắp sinh rồi.”
Khi chuyện ập đến, dù có chuẩn bị kỹ càng ra sao, cũng không tránh được tay chân luống cuống.
Nina nghe thấy tiếng động, khoác một cái áo choàng đi ra, “Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ, cô ấy sắp sinh rồi!” Nói xong, chạy nhanh như một cơn gió không thấy bóng dáng.
Nina vội vàng cầm cái chăn nhỏ, quần áo trẻ em đã chuẩn bị lúc trước, cũng đi theo.
Bé Tuyệt vốn cảnh giác, đã tỉnh dậy từ sớm, “Anh Thần, mang Bảo bảo theo, chúng ta cũng đi.”
Cô bé đáng thương cứ như vậy mà bị kéo ra khỏi ổ chăn ấm áp, lảo đà lảo đảo, đạp trăng mà chạy đến.
Đợi mọi người đến đủ, Dạ Cô Tinh đã được đẩy vào phòng sinh.
Khi cánh cửa có hiệu quả cách âm tuyệt đối đóng lại, im lặng đến nỗi chỉ còn tiếng gió xào xạc.
Lúc bình minh, An Tuyển Hoàng đã thay xong bộ quần áo vô trùng, chuẩn bị xông vào bên trong, một tiếng khóc của trẻ sơ sinh gọi tỉnh mặt trời ở phía đông, trong nháy mắt, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp nơi.
“Chúc mừng gia chủ, phu nhân đã sinh ra cậu chủ nhỏ, mẹ trong con vuông.”
“Em trai…” Đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô bé đột nhiên mở to mắt, yêu thích mà nhìn chằm chằm ‘con khỉ con’ nằm trong tã lót, “Con được làm chị gái rồi!”
An Tuyển Hoàng không kịp nhìn con, lao thẳng vào phòng phẫu thuật.
“Vợ ơi…” Lên tiếng gọi.
Dạ Cô Tinh nghe thấy, chỉ cảm thấy giọng nói này, khi thì xa tận chân trời, khi thì gần ngay trước mắt.
Mơ màng tỉnh dậy, đối diện với đôi mắt đầy lo lắng của người đàn ông, chóp mũi hơi cay cay.
“Con…”
“Là con trai.”
“Nhưng em muốn một công chúa nhỏ cơ…”
Trái tim người đàn ông này, đã sớm mềm thành một vũng nước.
Cầm lấy bàn tay ngọc, nhẹ nhàng hôn lên: “Không sao, chúng ta có thể coi như con gái mà nuôi lớn.”
Mỉm cười, “Được.”
Nụ cười chợt ngừng lại, “Anh đặt tên cho con chưa?”
Người đàn ông đảo mắt, đúng lúc chỉ thấy mặt trời mới mọc, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp nơi.
“An Diệu.”
Diệu trong ánh sáng mặt trời.