Mục lục
Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 75: Giải Nhất vinh quang, trở về Bắc Kinh


Sau khi tiếp quản xong chuyện xã đoàn, dựa vào sở trường của từng người, phân loại công việc giao cho đám người của Vu Sâm, vậy là Dạ Xã bắt đầu quá trình kiểm soát thế lực phương Nam.


Đường Nghiêu, Vu Sâm, Đàm Hào, Sầm Liệt, bốn người phụ trách nhiệm vụ khác nhau, Dạ Thất cũng từ Thành phố A đến, bắt tay dung hợp với thế lực của các lão đại trước đó.


Dạ Cô Tinh lại tập hợp vài người để lập kế hoạch quan trọng cho hướng phát triển của tổ chức sau này.


Làm xong mọi thứ, cô có thể yên tâm quay về, duỗi thẳng đuôi ngựa chạy về trường đua, nháy mắt đã quay trở về thành một sinh viên bình thường, một người đội trưởng có năng lực.


Sau khi Nguyệt Vô Tình nhận được viên kim cương xanh thì liên tục dốc lòng nghiên cứu, sau nhiều ngày nỗ lực, cuối cùng cũng có một vài manh mối, vì muốn kiểm chứng độ chính xác của mật mã, Nguyệt Vô Tình quyết định trở lại Chiếm Ngao, anh ta nhất định phải tận mắt thấy cơ quan mật mã trên cửa lớn của kim khố, mới có thể xác định suy luận của bản thân có đúng hay không.


Nhưng chỉ có gia chủ đương nhiệm của nhà họ An mới có đủ tư cách bước vào nơi quan trọng như kim khố! Vì thế, An Tuyển Hoàng, Nguyệt Vô Tình, và đám người Minh Chiêu đang chuẩn bị lên đường về đảo.


Trước khi đi, An Tuyển Hoàng yêu cầu Minh Diệp, cũng chính là Sầm Liệt, nhận Dạ Cô Tinh là chủ, từ nay về sau thề sống chết trung thành.


Mặt của Minh Chiêu và Minh Triệt biến sắc, chỉ có Nguyệt Vô Tình một mực hiểu rõ, dáng vẻ ung dung.


Lời của An Tuyển Hoàng, không thể không nghe! Minh Diệp là một trong năm tiền tướng bên cạnh An Tuyển Hoàng, có thể xem là trợ thủ đắc lực của An Tuyển Hoàng, hiện giờ một câu đã đưa người cho Dạ Cô Tinh.


Minh Chiêu và Minh Triệt cho rằng Dạ Cô Tinh sẽ từ chối, chỉ là không ngờ, Dạ Cô Tinh cũng gật đầu đồng ý, thái độ cư xử hoàn toàn khác so với Tư Kình Dận lúc trước.


Không phải Dạ Cô Tinh có thành kiến với Tư Kình Dận, mà nếu thật sự có thành kiến, thì đã buông tay ngay thời điểm anh ta đỡ phát đạn mà Anh Tử Lạc bắn cô rồi. Mục đích An Tuyển Hoàng để Sầm Liệt lại cho cô, Minh Chiêu bọn họ có lẽ không hiểu, nhưng Dạ Cô Tinh lại hiểu.


Chuyện này tương đương với việc danh chính ngôn thuận đưa Vĩnh An hội đến tay Dạ Cô Tinh, như thế thì chỉ có đứa ngốc mới từ chối.


Xuất giá tòng phu, ăn mặc đều đã có chồng chăm, phụ nữ mà, cũng không nên quá cố chấp, thỉnh thoảng cũng nên dựa dẫm vào đàn ông, làm vậy không phải là không có chí khí, mà ngược lại, cái này gọi là tuy hai mà một, gắn bó thân thiết với nhau, nếu phân chia quá rạch ròi thì không tránh khỏi rạn nứt tình cảm. Tự tôn của đàn ông đôi khi cũng cần sự nhân nhượng của phụ nữ, Dạ Cô Tinh tất nhiên vui mừng với kết quả này.


Nếu An Tuyển Hoàng không nói, cô cũng sẽ chủ động nói đòi Vĩnh An hội, cho thì cô vui, nếu không cho thì cô đoạt thôi.


Lúc yêu đương, liếc mắt đưa tình là chuyện bình thường, không phải nói đánh là hôn, mắng là yêu, yêu không đủ thì dùng chân đạp sao?


Khụ khụ,…. nhà người khác yêu đương, muốn liếc mắt đưa tình thì cũng đóng cửa lại, một người đánh, hai người đánh, cả đoàn đánh thì cũng là chuyện của nhà người ta, nhưng rõ ràng hai người trước mắt này, không cùng một đẳng cấp với người thường, nếu mà đánh hay mắng, khả năng sẽ rúng động một phương, máu chảy thành sông.


Tiễn An Tuyển Hoàng đi, Dạ Cô Tinh có thể dốc sức tập trung vào giai đoạn chạyy nước rút của trận thi đấu.


An Tuyển Hoàng nói, ba ngày sau, đợi cô kết thúc cuộc thi, anh sẽ trở về thành phố Z, sau đó đón cô về Bắc Kinh nghỉ ngơi.


Ngày đầu tiên, Dạ Cô Tinh và các thành viên trong nhóm ở trong phòng nghiên cứu, đóng cửa không tiếp khách, vùi đầu nghiên cứu thảo luận, trừ lúc ăn cơm trưa, bọn họ chẳng rời nửa bước.


Cuộc thi đã đến thời điểm căng thẳng nhất, cả hai vòng trước, Đại học Bắc Kinh thắng Đại học Thanh Hoa với điểm số sát nút, tuy là đội dành được lợi thế, nhưng số điểm của hai trường cách nhau không nhiều, trận này đội của Dạ Cô Tinh cũng không dành được ưu thế thắng lợi tuyệt đối, vì vậy, trận thi đấu tiếp theo càng quan trọng.


Hình thức thi của trận chung kết đã được nói rõ, chính là thi biện hộ, dựa theo báo cáo về hạng mục thí nghiệm được trình bày ở vòng thi bán kết của các đội tuyển tham gia, chọn lựa ra một thành viên, tham gia vào cuộc thi biện hộ, chủ đề chính là tìm hiểu sâu khảo sát thực tế về chiều sâu và ý nghĩa một phần nhỏ của bài báo cáo.


Giám khảo sẽ căn cứ vào khả ănng biện hộ của thành viên các đội mà cho điểm, tiếp đó sẽ cộng thêm thành tích ở vòng một và vòng hai, cuối cùng sẽ quyết định đội dành được giải thưởng vàng, bạc, đồng.


Với tình hình điểm số hiện tại của Đại học Bắc Kinh, thì chỉ cần cạnh tranh với Đại học Thanh Hoa, vì điểm số của các trường khác trong hai trận đấu trước đã bị trường bọn họ bỏ xa cả một quãng đường dài, muốn chuyển bại thành thắng, căn bản là chuyện không thể!


Cuộc đua tranh cúp vô địch, chỉ còn Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa mà thôi!


Tất cả mọi người đều ý thức được tình thế gây cấn, đều cảm nhận được bầu không khí gương súng sẵn sàng, các thành viên trong đội đều bận rộn tới tấp, ra ngoài ăn bữa cơm thôi cũng ra ra vào vào vội vàng, đi đứng thì như gắn phong hỏa luân của Na Tra.


Với hệ thống tổ chức và hướng dẫn có tư duy theo trật tự rành mạch cụ thể của Dạ Cô Tinh, thì buổi thảo luận đầu tiên diễn ra rất suôn sẻ, mọi người đều có một hệ thống kiến thức cơ bản giống nhau.


Ngày thứ hai, vẫn giữ vững được trạng thái tốt, hầu như không gặp trở ngại nào, hoàn thành xong mấy vẫn đề lớn còn lại trong buổi thảo luận.


Bọn họ phát hiện, mỗi khi có vấn đề xuất hiện thì Dạ Cô Tinh đều là người đầu tiên đưa ra chỉ dẫn về các gợi ý quan trọng, sau đó để bọn họ tư do thảo luận, cuối cùng cô sẽ là người sẽ tổng kết sắp xếp lại. Trong lúc thảo luận, Dạ Cô Tinh rất ít khi mở miệng, chỉ chăm chú lắng nghe quan điểm của mọi người, nếu có thắc mắc thì sẽ đưa ra sau khi mọi người thảo luận xong.


Cô giống như một vị lãnh đạo đứng trên cao, đều có thể điều khiển công việc mọi lúc mọi nơi đi theo phương hướng trong một phạm vi rộng, bảo đảm mỗi lần thảo luận đều công bằng, trong buổi thảo luận, mỗi khi phát hiện lệch vấn đề, cô sẽ chỉ ra một cách sắc bén.


Lần này, bọn họ đã tâm phục khẩu phục với cách nhìn người của Diêm Đông Bình, không thể phủ nhận Dạ Cô Tinh quả là có khả năng bẩm sinh của người lãnh đạo.


Tất cả mọi người đều không tự chủ mà bất giác bị khuất phục trước cô.


Trưa hôm nay, sau khi kết thúc buổi thảo luận, mọi người cùng nhau ra ngoài ăn, chọn được một quán ăn bên ngoài phòng thí nghiệm.


Vừa ngồi xuống thì nghe thấy Dương Vũ Sơ hô to: “Chết! Tôi quên khóa ngăn kéo trước khi đi rôi.”


Bên trong phòng thí nghiệm có một loạt ngăn kéo được để liền nhau nằm ở vách tường, ngày gia nhập phòng thí nghiệm, Dạ Cô Tinh đã giao chìa khóa cho từng người, mỗi người một ngăn, tùy ý đựng quần áo hay tài liệu.


Từ Nhất Hạo vỗ khẽ ngực, thở phào, bộ dạng không so đo với vẻ kinh sợ của Dương Vũ Sơ: “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng nguồn điện trong phòng thí nghiệm bị rút ra chứ!”


Dương Vũ Sơ gấp đến độ tay chân luống hết cả lên, đứng bên Dạ Cô Tinh rụt rè nói: “Tôi…Tôi để tất cả tư liệu trong tủ rồi…”.


“Cái gì?”! Từ Nhất Hạo suýt phun ra ngụm trà vừa uống, nói năng luống cuống: “Cậu, cậu, cậu…… cậu thế mà lại dám cẩu thả sơ ý như thế, lỡ có người trộm mất thì làm sao?”


Dương Vũ Sơ chăm chăm nhìn vào Đặng Tuyết đang cầm điếu thuốc trước mặt, hừ lạnh một tiếng, nơi với mọi người: “Mọi người ăn trước đi, bây giờ tôi quay về khóa tủ rồi qua lại sau.”


“Chờ đã!” Đặng Tuyết đang muốn châm thêm điếu thuốc thì đột nhiên mở miệng: “Ai biết được cô quay về để cất tài liệu hay là trộm nó?”


“Đặng Tuyết! Cô đừng có mà quá đáng!” Dương Vũ Sơ trợn mắt lên, võ bàn đứng dậy: “Bản thân mình xấu xa thì đừng vu oan giá họa cho người khác!”


Đặng Tuyết chẳng thèm liếc mắt một cái, lấy ra bật lửa, đang chuẩn bị bật lửa, bên cạnh bất ngờ xuất hiện một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn nhanh nhẹn lấy điếu thuốc từ trong miệng cô ta xuống, sau đó bỏ lại trong tay của cô ta.


Dạ Cô Tinh lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi bị dị ứng khói thuốc.”


Cô đang mang thai, khói thuốc có hại cho em bé, Đặng Tuyết lại rồi bên cạnh cô, khoảng cách quá gần, không có cách nào khác, Dạ Cô Tinh đành phải nhắc nhở.


Khuôn mặt Đặng Tuyết chợt lúng túng, ho nhẹ hai cái che đậy ngượng ngùng, bỏ điếu thuốc vào lại trong gói.


Dương Vũ Sơ hừ lạnh nói: “Mọi người ăn trước đi, để đảm bảo an toàn, tôi vẫn nên quay về một chuyến.”


“Tôi thấy, vẫn nên để một người cùng đi với cô thì tốt hơn”. Đặng Tuyết cười lạnh, sắc mặt không thân thiện, không có tình người, khuôn mặt xinh đẹp dường như đắp một tầng băng lạnh: “Tình ngay lí gian, vẫn nên tránh hiềm nghi thì tốt hơn.”


Dương Vũ Sơ hoàn toàn bạo phát ___________


“Họ Đặng kia, cô có phải bị điên không! Tôi nói cho cô biết, chuyện lần trước, vì camera bị hư nên mới để cô trốn thoát một lần, lần này cô đừng hòng châm ngòi ly gián, cô lại có chủ ý gì? Tôi sẽ chặt chẽ dán mắt nhìn cô! Xem cô còn có thể nhảy nhót giở trò không!”


“Tôi giở trò xấu? Dương Vũ Sơ, cô đừng thấy tôi nhân nhượng mà lấn tới! Đừng cho rằng không ai nghe thấy cuộc điện thoại ngay ngày thi vòng loại hôm ấy! Tôi nghe thấy rõ ràng cô nói cái gì tư liệu, nội gián! Trừ cô ra, tôi không biết ai còn có thể làm ra cái chuyện thất đức này! Rõ ràng là cô đối với mọi người ôm hận trong lòng!”


“Tôi ôm hận trong lòng? Tôi hận chuyện gì? Cô nói tôi hận chuyện gì?” Dương Vũ Sơ chỉ vào mũi của mình, mặt như nghe được chuyện cười.


“Cô với Triệu Gia Nam cấu kết với nhau, từ Bắc Kinh xuất phát đến sân bay, cố ý đến trễ! Trách chúng tôi đi trước, không đợi cô! Cho nên cô muốn trả thù!”


Tầm mắt của Dạ Cô Tinh dừng trên người Âu Dương, nhìn thấy tay phải anh ta run nhẹ, nước trà tràn ra hơi nóng hổi, chỉ sợ, ba từ “Triệu Gia Nam” này đã gợi cho anh ta một vài ký ức không đẹp cho lắm!


Mới có chút kích động mà đã không chịu nỗi, xem ra cần phải tập luyện thêm!


“Này___ Đặng Tuyết, cô đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi! Tôi lúc nào…..”


Ầm_______


Dạ Cô Tinh một tay vỗ lên bàn, tách trà lắc lư, mọi thứ trở nên im ắng.


“Ngồi xuống.” Ánh mắt rét lạnh đảo qua trên người Dương Vũ Sơ và Đặng Tuyết: “Ăn cơm trước đi, tài liệu không mất được đâu, tôi lặp lại lần nữa, chuyện lần trước là ngoài ý muốn, không cần phải nghi ngờ lẫn nhau nữa.”


Mặc dù Dương Vũ Sơ không phục nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống, mắt căm hận nhìn Đặng Tuyết, “Ngoài ý muốn? Như vậy thì cô giải thích đi, ngày hôm ấy tài liệu bị mất, giữa lúc ăn cơm cô lên lầu làm gì? Chẳng lẽ vì đi đổi băng vệ sinh? Chẳng thà nói vụng trộm gặp tình nhân thì càng thuyết phục hơn!”


Vừa dứt lời, khuôn mặt xinh đẹp của Đặng Tuyết không còn giọt máu, trắng như giấy.


Từ chỗ Dạ Cô Tinh nhìn qua, có thể nhìn rõ tay trái run rẩy của cô ta dưới mặt bàn, cặp mắt đen sâu hờ hợt nhìn Dương Vũ Sơ.


Vừa lúc bà chủ dọn món lên, Dạ Cô Tinh thản thiên nói với mọi người: “Ăn cơm”


“Nhưng mà……..”


Dạ Cô Tinh đập đôi đũa xuống bàn, hơi có dấu hiệu tức giận: “Tài liệu mất rồi thì tôi đền, toàn bộ quá trình thảo luận tôi đều ghi nhớ trong đầu, bất kì khi nào muốn tôi đều có thể viết ra, cam đoan một chữ cũng không sai!” Ánh mắt đảo qua mọi người, lộ vẻ uy nghiêm “Được chưa?”


Mọi người đều gật đầu, đội trưởng là thiên tài, từ hai vòng tước bọn họ đã nhận thức được rồi, chỉ là không ngờ, cả quá trình thảo luận phiền phức tẻ nhạt như thế cô đều có thể tùy thời viết xuống, còn cam đoan không sai chữ nào, quả là không phải người thường!


Một từ “thiên tài” nhất định không thể khái quát được sự tồn tại nghịch thiên về bộ não của người này, ngoài từ “thần” ra, bọn họ không còn từ nào hợp lý để hình dung.


Dương Vũ Sơ đỏ mặt ngượng ngùng, cúi đầu ăn cơm.


Đặng Tuyết cũng không mở miệng, ánh mắt thoáng trống rỗng, vốn nhìn qua có điểm u buồn, lúc này lại càng khó đoán.


Cô ta đang sợ cái gì, Dạ Cô Tinh hiểu, nhưng cũng không nói ra, đây là chuyện của người khác.


Vu Sâm tìm được băng ghi hình của khách sạn đối diện, ngoại trừ quay quá trình từng bước gây án của Âu Dương, hành tung lên lầu của Đặng Tuyết sau đó cũng đã bày ra rõ ràng, Dạ Cô Tinh chỉ không ngờ móng vuốt của Cố Doãn Trạch lại duỗi dài đến thế, ngay cả một cô sinh viên cũng không buông tha.


Một thoáng thương xót khi nhìn thấy khuôn mặt mất hồn của Đặng Tuyết, than nhẹ một tiếng, cô dùng đũa sạch gắp cho cô ấy một cái chân gà.


Đặng Tuyết sửng sốt.


“Đừng thẫn thờ nữa, ăn no vào, chiều còn phải tiếp tục buổi thảo luận.” Nói xong, Dạ Cô Tinh vùi đầu ăn cơm.


Trong mắt Đặng Tuyết dâng lên chút tình cảm ấm áp, nhạt nhạt, rất khó nhận ra.


Nói tóm lại, có Dạ Cô Tinh dẫn đầu, cùng một đám người tài năng ra sức cố gắng, trong lần biện luận thứ ba của cuộc thi chung kết, Đại học Bắc Kinh biểu hiện đặc biệt tốt, bằng điểm số với Đại học Thanh Hoa, nhưng điểm tổng kết cuối cùng gồm điểm vòng loại, bán kết, ba vòng ở trận chung kết, vì vậy Đại học Bắc Kinh thắng Đại học Thanh Hoa với điểm số sát nút, mang về chiến thắng sau mười năm cho trường, đạt cúp vàng trong cuộc thi kỳ thứ 5, cũng như phá vỡ chiến thắng huy hoàng liên tục trong nhiều năm của Đại học Thanh Hoa!


Trong đêm đó, lúc Dạ Cô Tinh gọi điện báo tin mừng cho Diêm Đông Bình, ông lẩm bẩm hai tiếng, như thật bình tĩnh, dường như trước đó ông đã nắm rõ.


Mà đối với một đường đến chiến tích vĩ đại của đội ngũ, Diêm Đông Bình thế nhưng có thể thuộc như lòng bàn tay cặn kẽ nói ra, làm cho Dạ Cô Tinh giật mình một phen.


Thì ra, trong ban giám khảo lần này, gần một nửa người đã từng qua lại quen biết với Diêm Đông Bình, đáng nhắc tới là vị giáo sư trung niên người đã ra đề trong trận đấu vòng loại, còn từng là học sinh khóa 08 khoa vật lý ngành vật lí hạt nhân, Dạ Cô Tinh còn có thể gọi người này một tiếng sư huynh!


Chẳng trách lúc cầm đề bài, cô lại cảm giác có phong cách của Diêm Đông Bình, thì ra là thế!


Mọi người hân hoan vui mừng trên đường trở về, Chu Lê cũng như vậy, cùng mọi người trở về, cả đám sinh viên cười đùa líu ríu chia sẻ những chuyện thú vị trong các trận đấu.


Mọi người rất ăn ý, không đề cập tới chuyện tài liệu bị mất trộm, lời bàn tán về nội gián cuối cùng cũng bị chôn sâu xuống đáy lòng, mọi người hưởng thụ niềm vui sau thành công, theo bản năng ít đề cập đến những chuyện chua xót và bất đắc dĩ trước đó.


Ký ức là một cái gì đó rất thần kỳ, nó sẽ khắc in sâu đậm những điều tốt đẹp, nỗi đau cứ tựa như một chuyện bâng quơ, rất nhanh đã bị lãng quên.


Khi quay đầu, đã qua trăm năm, quá trình không thể nhớ nỗi, chuyện cũ cũng không thể nhìn lại.


Khúc khải hoàn ca chậm rãi vang lên trên đường trở về Bắc Kinh, nhưng lại thiếu đi người không nên thiếu.


Lúc này, Dạ Cô Tinh đang làm ổ trong lòng ngực ấm áp của bạn trai, chìm vào giấc ngủ, trực thăng vững vàng bay đi, vừa mới tỉnh lại, cô đã trở lại nơi quen thuộc ___ Bắc Kinh!


Sinh mệnh rung động lòng người, lại sắp mở ra một trang mới!


Chương 76: Vui đùa buổi sớm, buồn của Minh Anh


Về đến Bắc Kinh đã được ba ngày, giống như con lạc đà già đã cởi bỏ gánh nặng, Dạ Cô Tinh ngủ đến trời đất xám xịt.


Trong lúc ấy, trừ lúc đi vệ sinh ra, thì ăn cơm, uống nước đều là do An Tuyển Hoàng tự mình phục vụ, loại đãi ngộ đó, khiến thím Vinh nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O, bà ta có bao giờ nhìn thấy ông chủ coi trọng một người đến như vậy đâu.


Thế cục ở phía Nam đã dần ổn định, thi đấu đoạt giải quán quân, đột nhiên Dạ Cô Tinh trở nên nhàn rỗi, ngoài việc ngủ ra, cô không thể nghĩ ra còn điều gì quan trọng hơn!


Còn về phần giải cứu Tiểu Tứ, vẫn còn mười ngày nữa cửa nhà tù thử thần số 7 mới mở ra, cô có gấp cũng không gấp được, chuyện cần làm bây giờ là phải chuẩn bị đủ tinh thần, chờ tới thời cơ hành động.


Trở lại nơi quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, nằm bên cạnh còn có một người quen thuộc, mọi thứ đều khiến Dạ Cô Tinh cảm thấy an tâm đến kì lạ.


Thời gian tựa như quần áo được sấy khô, mang đến cảm giác ấm áp, tản ra mùi hương thấm vào ruột gan.


Trong ánh nắng ban mai, lông mi dài cong vút của người phụ nữ nhẹ nhàng run lên, như hai chiếc quạt nhỏ màu vàng, một giây sau, đồng tử trong trẻo đột nhiên mở ra, mang theo một tia lăng lệ ác liệt cùng khắc nghiệt lướt qua nhanh chóng, sau đó lập tức trở lại bình tĩnh, nhiễm lên từng tia sắc màu ấm áp, hoa nở tháng ba, xuân sắc nở rộ trong chốc lát.


Ngồi dậy, hơi quay đầu lại, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt trầm tĩnh say ngủ của người đàn ông, trong đôi mắt đen như mực của người phụ nữ dần dần lộ ra một vẻ si mê nhàn nhạt.


Tia nắng ban mai chiếu lên gương mặt của người đàn ông, sống mũi cao ánh lên cái bóng nho nhỏ, cho dù đang ngủ say, đôi môi mỏng của anh vẫn theo thói quen mà mím chặt, vẽ nên một đường vòng cung lạnh lùng kiên quyết.


Trước đây nghe người khác nói, đàn ông có môi mỏng thường bạc tình, nhưng dường như không phải là hoàn toàn hợp lí, ít nhất, An Tuyển Hoàng cũng là một ngoại lệ.


Cô không nhịn được mà vươn tay ra, lúc sắp phải đụng trúng sống mũi cao thẳng kia, người đàn ông đã mở mắt ra, một đôi mắt đen như nhỏ mực, sáng như ngọc thạch.


Nghĩ kỹ lại, ban đầu, cô là bởi vì đôi mắt tinh xảo như vậy mê hoặc mà lòng đắm say.


Trước khi Dạ Cô Tinh kịp phản ứng lại, người đàn ông đã nhanh chóng đưa tay ra ôm cô vào lòng, Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy phía sau có một lực kéo, nhất thời không để ý, đã va mạnh vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.


Cô dụi dụi mũi, ánh mắt đầy ấm ức: “Cứng quá…” Sau đó, cô liên tục đâm chọc, véo mạnh vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông như thể đang trút giận, cuối cùng phát hiện, người phải chịu khổ là chính mình.


An Tuyển Hoàng cứ như một con gấu to bự vậy, híp đôi mắt, không những không có cảm thấy đau, mà còn trông rất thoải mái là đằng khác.


Dạ Cô Tinh phồng má, tức giận mà liếc nhìn người đàn ông, sau đó ngừng phản kháng.


Lấy trứng chọi đá, cô mới không thèm làm chuyện có chẳng có chút phần thắng nào đâu!


Ánh mắt chợt dừng lại, Dạ Cô Tinh tò mò mà nhìn ngực của người đàn ông, hình như phát hiện ra chuyện gì đó rất thú vị, duỗi ra một ngón tay, chọc chọc vào một điểm nào đó, rồi lại chọc chọc.


An Tuyển Hoàng lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, toàn thân cứng đờ, tay để ở sau lưng cô cũng vô ý thức mà căng thẳng, hô hấp trầm đục, như đang liều mạng kiềm nén điều gì đó.


Dạ Cô Tinh lập tức biết ngay, khéo léo mà dùng lực thoát khỏi lồng ngực của người đàn ông, trở mình đứng lên, An Tuyển Hoàng làm bộ bắt người lại, Dạ Cô Tinh nhanh chóng xuống giường, bởi vì hành động quá gấp gáp mà mém xíu bị trẹo cả chân.


Sắc mặt An Tuyển Hoàng căng thẳng, nhanh chóng bay qua đỡ lấy người, lúc này Dạ Cô Tinh mới hậu tri hậu giác, đưa tay vuốt ngực: “Nguy hiểm quá… “


“Em ngồi đàng hoàng cho anh!” Cơn tức giận của người đàn ông đột nhiên bộc phát làm Dạ Cô Tinh giật mình, chỉ có thể để mặc người đàn ông sắp xếp cho ngồi lên giường.


Lè lưỡi, trông bộ dáng dí dỏm đó, nào có một chút sự tự giác của người đã làm mẹ, An Tuyển Hoàng ai oán mà liếc nhìn cô một cái, cuối cùng đành phải thở dài, ngồi xổm xuống, nâng đôi chân trắng nõn non mịn của cô đặt vào trong lòng.


“Chỗ này?” Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt dò hỏi, các ngón tay ấn vào mắt cá chân của cô.


Dạ Cô Tinh lắc đầu: “Em không có bị trẹo…” Vừa nói, vừa thoát ra đứng dậy, nhưng lại bị An Tuyển Hoàng mạnh mẽ giữ lại.


Đôi mắt đẹp trừng lớn: “Anh!”


An Tuyển Hoàng lại cong môi cười cười, lúc này sự gian tà quẩn quanh, loại hành động này, loại biểu cảm này, trước khi gặp Dạ Cô Tinh là tuyệt đối không thể nào xuất hiện trên gương mặt của người đàn ông này.


Nuốt một ngụm nước bọt, Dạ Cô Tinh mạnh mẽ rút chân lại: “Em, em phải đi xem Huy Nguyệt…”


Động tác trên tay An Tuyển Hoàng không ngừng, vừa xoa vừa ấn, hơn nữa còn có xu thế dần dần tiến lên, nghe vậy, còn không quên ngẩng đầu trả lời: “Thăm em vợ à? Đúng là nên đi thăm một chút… “


Dạ Cô Tinh nào còn tâm trạng nghe người đàn ông đang nói cái gì, lúc này, cô cảm thấy hình như có một ngọn lửa từ bắp chân đang dần đi lên, thiêu đốt đến tận mang tai, hô hấp không ổn định: “Anh…. anh mau dừng lại…”


“Nghe nói phụ nữ mang thai dễ nhạy cảm, xem ra là thật rồi.”


“Anh nói cái gì?”


Người đàn ông vô tội nhún vai: “Anh có nói cái gì sao?”


“An Tuyển Hoàng, em phát hiện anh càng ngày càng xấu xa rồi!”


“Bà xã thật biết cách dạy.”


“Đừng cử động…. trong sách nói, sau khi phụ nữ mang thai, chân sẽ bị sưng, cần phải thường xuyên mát xa.”


“Hả…. mát, mát xa?”


Cong môi cười, ánh mắt người đàn ông thâm sâu: “Em nghĩ anh đang làm gì?”


Dạ Cô Tinh đột nhiên quay đầu, hừ một tiếng, thầm mắng đồ yêu nghiệt!


Hai người lề mà lề mề, lúc ăn xong bữa sáng đã gần mười giờ, bụng của Dạ Cô Tinh bây giờ đã lộ rõ, tự mình lái xe là chuyện phi thực tế, cho dù cô có muốn, An Tuyển Hoàng cũng sẽ không đồng ý, do đó, Minh Chiêu luôn luôn trầm ổn đã trở thành tài xế của cô.


Còn là một tài xế toàn năng, tránh paparazzi, chống theo dõi, tránh súng, đánh nhau, đấm người, trừ sinh em bé ra thì mọi thứ đều giỏi, quả thực chính là một người hoàn hảo.


So với Tư Kình Dận, người vừa mới bắt đầu đã có mối quan hệ cứng ngắc với cô, thì cô càng thích Minh Chiêu – người bí ẩn đi theo mình hơn, thứ nhất, Minh Chiêu không nói nhiều, thứ hai, lúc nào cũng theo lệnh mà làm, điểm tốt nhất là, sẽ không tự cho rằng bản thân thông minh!


Dạ Cô Tinh ngáp một cái: “Minh Chiêu, chúng ta đến Studio Tinh Huy trước đi.”


“Vâng.”


Thuận tay cầm lấy ipad ở một bên, Dạ Cô Tinh đăng nhập vào Weibo, vừa vào đã bị doạ cho ngây người, tốc độ phát triển của các fan đúng là đáng sợ, cô nhớ lần trước chỉ mới có hơn 20 triệu, vậy mà bây giờ đã một đường tăng vọt lên tận 50 triệu, đủ loại lời nhắn, đủ kiểu quỳ gối tung hô, đều là những người thích Áo Tím, thích bộ phim Bầu trời thành phố.


Đương nhiên, cánh rừng lớn rồi thì chim gì cũng có, người thích cô, có hàng khối người, người bôi đen cô, cũng chả thiếu gì.


Dạ Cô Tinh cười trừ, tiến vào giới giải trí chỉ là vì làm tròn một giấc mộng kiếp trước, tùy hứng mà làm thôi, cô cũng không muốn dựa vào cái này để kiếm cơm, không chịu trách nhiệm mà nói, đúng thật là có chút tính chất diễn kịch nghiệp dư ở trong đây, đến hôm nay, cô đối với việc diễn xuất này vẫn cảm thấy hứng thú như cũ, vậy thì….. tiếp tục thôi!


Em qua một lựt Weibo của mấy người Vương Thạch, Diệp Lưu Thanh, Tào Quân, Thiết Sơn, Dạ Cô Tinh chia sẻ một liên kết video về việc Vương Thạch tham gia một chương trình trò chuyện, kèm với lời dẫn — Thiên lý mã dễ kiếm, nhưng Bá Lạc lại hiếm hoi. Cầu mong cho Bá Lạc của tôi, kéo thẳng cánh buồm, trôi chảy không lo.


Vừa đăng Weibo xong, hàng chục ngàn tin nhắn đã lướt qua ngay lập tức.


Khả Khả Tây Lí: “Aaaa — tui đang nằm mơ hả? Nữ thần vừa đăng Weibo tui đã thấy được ngay rồi! OK! Đợi đã… Tui phải xuống lầu mua vé số mới được!”


Anh trai vịt: “Nữ thần xuất hiện! Mọi người mau đến đây xem!”


Áo bông nhỏ màu tím: “ Nữ thần đại đại, hãy gọi tên em đi!”


…..


Nhìn xem mọi người làm trò, Dạ Cô Tinh cười một tiếng, vuốt vuốt ấn đường, để máy tính bảng sang một bên, nhắm mắt dưỡng thần.


Đang lúc mở mắt mông lung, thông qua gương chiếu hậu, nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Minh Chiêu, Dạ Cô Tinh cảm thấy rất bồn chồn: “Hmmm… Minh Chiêu, có phải anh có gì muốn nói với tôi phải không? “


“Khụ khụ…” Vẻ mặt Minh Chiêu trở nên rất mất tự nhiên, ho nhẹ hai tiếng: “Tôi, chuyện là…. Anh Tử Lạc có liên hệ với cô không?”


“Cô nhóc kia?” Hơi nghi ngờ mà nhìn người nào đó, Dạ Cô Tinh dò hỏi: “Anh… tìm cô ấy… có việc gì không?”


Minh Chiêu rất là trịnh trọng mà gật đầu: “Có việc.”


Hơn nữa còn là việc lớn! Lớn cỡ không đội trời chung, anh chết tôi sống ấy!


Con nhóc kia, lại dám… lại dám trộm… của anh ta…..


Bởi vì chuyện này mà, anh ta đã bị hai người Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt chê cười suốt cả một tháng trời!


Minh Triệt thì cả ngày nói móc nói máy, Nguyệt Vô Tình thì trái lại, không có nói gì, nhưng ánh mắt anh ta cứ như là nhìn người trưng bày.


Anh Tử Lạc! Cô tốt nhất là đừng để tôi bắt được!


Dạ Cô Tinh cẩn thận suy nghĩ, lúc trước cô vừa đến phía Nam không lâu, đã nhận được điện thoại của cô bé kia, nói có chút việc, phải đi ra nước ngoài để xử lí, sau đó thì vẫn luôn tắt máy.


Lần này quay về cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu.


“Hay là vậy đi, để tôi gọi điện cho cô ấy thử.”


Minh Chiêu gật đầu, giống như là thật sự có chuyện lớn vô cùng gấp gáp gì đó: “Cô Dạ, cô đừng nói tôi cũng ở đây. Ừm… Lần trước tôi cởi quần áo của cô ấy, cho nên…” Lúng túng mà ho nhẹ hai tiếng.


Dạ Cô Tinh gật gật đầu, xem như đồng ý.


Nhưng mà Minh Chiêu giả vờ như khuôn đúc vậy, dựa vào sự thông minh của Dạ Cô Tinh làm sao có thể không phát giác ra sự khác thường của anh ta, chỉ là, cô cũng nên để Anh Tử Lạc quay về rồi.


Cô nhóc đó, một lòng muốn báo thù cho Anh Tước Tự, Dạ Cô Tinh thật sự sợ cái tính bướng bỉnh và cứng đầu đến không cần mạng của cô ấy, một mình một ngựa đánh đến liên minh Tử Thần, đến lúc đó, chín cái mạng cũng không đủ cho cô ấy dùng!


Điện thoại được kết nối, bên phía cô gái nhỏ rất yên tĩnh, giọng nói khàn khàn độc nhất vô nhị nửa tỉnh nửa mơ của cô ấy vang lên: “Alo–”


“Lạc Lạc.”


“Dì nhỏ?” Cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn: “Xảy ra chuyện gì sao?”


Dạ Cô Tinh như có điều suy nghĩ: “Chỗ bên con đang là nửa đêm à?” Ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Con đang ở Mỹ?”


“Con…”


“Có phải con lại muốn đi khiêu khích Liên minh Tử Thần hay không?”


“Dì nhỏ, con như vậy không phải gọi là khiêu khích, con chỉ là muốn gây thêm một chút cản trở cho Rio… “


“Ngu xuẩn!” Đột nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, Minh Chiêu ngồi trước lái xe không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, cô ngày càng giống gia chủ rồi, đến cả giọng điệu nói chuyện cũng giống đến kinh ngạc.


Anh Tử Lạc ở phía bên kia ấm ức lên tiếng: “Con, con cũng đâu có xuất hiện, bọn họ sẽ không phát hiện đâu… “


“Câm miệng! Dì cho con thời gian hai ngày, lập tức về nước, đúng giờ này ngày kia, nếu như dì vẫn không thấy được bóng dáng con đâu, vậy thì…. con vĩnh viễn đừng về nữa!”


Anh Tử Lạc chấn động toàn thân, không dám tin mà mở miệng: “Dì nhỏ, đến dì cũng không cần con nữa sao?”


Đôi mắt màu đen của Dạ Cô Tinh hơi trầm xuống: “Phải. Dì sẽ không cần một đứa trẻ không có đầu óc, lỗ mãng xúc động, không biết trân quý tính mạng của mình! Nếu như, con thật sự động thủ, vậy thì vĩnh viễn ở lại Mỹ đi, dì không hi vọng mình phải nhìn thấy một cỗ thi thể máu chảy đầm đìa!”


Bên kia trầm mặc rất lâu, đột nhiên, òa một tiếng, âm thanh gào khóc của cô gái truyền đến: “Dì… nhỏ… xin… xin lỗi… hu hu… con sai rồi… con lập tức mua vé máy bay về nước…”


Sắc mặt lạnh lùng của Dạ Cô Tinh lúc này mới thoáng hoà hoãn lại, thả nhẹ giọng: “Lạc Lạc, bây giờ con đã không chỉ có một mình nữa rồi, chăm sóc con, tuy có một phần là do cha của con, nhưng dì là thật sự rất thương con, muốn cho con một gia đình ấm áp, cho nên, đừng lấy tính mạng của mình ra để đùa, dì… sẽ không nỡ.”


Một cảm giác tinh tế dịu dàng chưa từng thấy từ trong lòng dâng lên, Anh Tử Lạc giống như bị sét đánh vậy, không nỡ… dì nhỏ, sẽ không nỡ sao?


Nở nụ cười, lau khô nước mắt, Anh Tử Lạc gật đầu thật mạnh: “Dì nhỏ, dì yên tâm, sau này con sẽ không như vậy nữa. Con, ngày mai con sẽ mua vé máy bay về nước!”


“Ừm, lúc đó dì sẽ đón con.”


Cúp máy, Dạ Cô Tinh gọi cho Vu Sâm.


“Cử người theo dõi Liên minh Tử Thần, có bất cứ gió lay cỏ động nào lập tức báo cáo!”


“Vâng.”


Vào lúc này, xe chậm rãi dừng lại, Minh Chiêu nói: “Cô Dạ, đến rồi.”


Dạ Cô Tinh đội mũ lưỡi trai, dùng áo khoác che kín người, trước khi xuống xe, cô nhìn Minh Chiêu một cái: “Ngày mai, anh thay tôi đi sân bay đón Lạc Lạc.”


Đáy mắt ánh lên ánh sáng hưng phấn, Minh Chiêu sảng khoái nhận lời: “Vâng!” Giọng nói cũng trở nên cao hơn trước vài phần.


Dạ Cô Tinh nhìn anh ta một cái đầy ẩn ý: “Con bé Lạc Lạc đó, thật sự thiếu sự dạy dỗ, vất vả cho anh rồi.”


Trên trán Minh Chiêu lấm tấm mồ hôi lạnh, bình tĩnh đáp: “Vâng.”


Dạ Cô Tinh không nhiều lời nữa, tự mình đẩy cửa xuống xe, đi vào tòa cao ốc.


Lúc này Minh Chiêu mới chậm rãi thở phào một hơi, ý của cô Dạ là… không thể quá nặng? Cũng không thể quá nhẹ?


Thật sự làm khó cho anh ta rồi……


Dù sao, Anh Tử Lạc con nhóc kia, lần này rơi vào tay anh ta rồi, thì đừng mong chạy thoát!


Hehe… Đến lúc đó, chà xát xoa tròn bóp nghiến, xem anh ta làm sao dạy dỗ con nhóc kia!


Dám trộm đồ lót của anh ta! Lần này không lột sạch cô ta là không xong được!


Thù này không báo, khó rửa mối hận trong lòng, cái tên Minh Chiêu này của anh ta sẽ viết lộn ngược lại!


Dạ Cô Tinh đẩy ra cửa lớn của studio, trước mặt liền có một cô gái áo xanh đi tới, cô theo bản năng bảo vệ bụng dưới, linh hoạt tránh đi, người nọ trọng tâm không vững, bổ nhào về phía trước, ngã nhoài ra đất!


“Cô không có mắt à?”, Cô ta nhanh chóng bò từ dưới đất lên, chỉ vào Dạ Cô Tinh mà chửi ầm lên.


Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, Dạ Cô Tinh nở nụ cười: “Chỉ sợ, người không có mắt là người nào đó thì đúng hơn.”


“Cô nói cái gì?” Giọng nói của cô ta đột nhiên cao hơn hẳn mấy tông, lập tức thu hút mọi sự chú ý: “Cô có dám nói lại một lần nữa không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK