“Woaaa! Em trai thổi bong bóng kìa!”
Nằm nhoài bên cạnh cái nôi, chớp đôi mắt to tròn đầy hưng phấn.
Nhìn bốn phía xung quanh, không có người.
Duỗi tay, sờ sờ, lại sờ sờ, sao có thể mịn như thế này chứ?
Trắng trắng, mềm mềm, nộn nộn, giống như thạch sữa bò vậy, thật muốn cắn một miếng, sưng hỏng thì sao?
Chỉ… Cắn một miếng?
“Đôn Đôn ngoan, chị sẽ nhẹ nhàng thôi, nên em đừng khóc nha~” Vừa nói, vừa ghé miệng lại gần.
Mà đứa bé sơ sinh trên giường lại không phát hiện ra một chút nguy cơ nào, đang cười toe toét, cười hân hoan, lộ ra cái lợi màu hồng.
“Bảo bảo!” Giọng nói của bé Tuyệt hơi nghiêm túc.
Húc Nhi ngẩng đầu, đã thấy hai người anh của mình đang đứng ở cửa, cái tay mũm mĩm co lại, ánh mắt ngượng ngùng.
“Anh, anh Thần, các anh, sao các anh đã đến rồi?”
Rõ ràng là giọng có hơi chột ạ.
“Vừa rồi, anh thấy…”
“Anh!” Cô bé giậm chân, ngắt lời cậu, “Đừng nói với mẹ… Xin anh đó… Xin anh mà…”
Cô bé nóng vội đến sắp khóc rồi có được không?
“Em tự khai, đây là lần thứ mấy rồi? Lần trước còn cắn sưng cả tai của Đôn Đôn, em là chó con à?!”
Làm anh cả, bé Tuyệt rất có khí thế.
“Nhưng em… Chịu không nổi…”
“Em đói à?”
Lắc đầu.
“Em thèm ăn rồi?”
Vẫn lắc đầu.
“Vậy tại sao em lại thích cắn Đôn Đôn quá vậy?”
“Em bé thơm quá!” Lẽ thẳng khí hùng.
An Tuyệt: “…”
Lại gần nhìn, An Tuyệt hận không thể che mắt lại, trên mặt cậu nhóc có một vệt nước rất lớn, lờ mờ có thể thấy vết răng hơi nông.
Đến muộn rồi!
“Ha ha… A… A…”
Thằng nhóc đó còn khá vui, giương nanh múa vuốt, y y nha nha.
“Có thể có tiền đồ một chút được không?!” Bé Tuyệt tức giận.
Bị bắt nạt xong còn cười?
Ngu ngốc!
Bên đó, mượn chỗ trống, Dạ Thần đã lặng lẽ kéo cô bé rời đi.
Vườn hoa, có hai bóng dáng nho nhỏ, lưng tựa lưng, đầu tựa đầu.
“Vẫn là anh Thần tốt!”
“Bảo bảo…” Ánh mắt cậu bé dịu dàng, một mái tóc vàng dưới ánh mặt trời chói lọi rực rỡ.
Gần một năm sống trên đảo, Dạ Thần sớm đã không còn là cậu bé gầy gò, xanh xao ban đầu.
Bây giờ, cậu đã cao hơn Húc Nhi cả một nửa người, y hệt như một tiểu đại nhân.
Sắc mặt ngày càng hồng hào, ngay cả mái tóc vàng cũng trở nên bóng loáng, đứng ở dưới ánh mặt trời, cao quý như một thiên thần hạ xuống trần gian.
Cô bé đột nhiên nhìn đến phát ngốc, “Anh Thần, anh, thật là xinh đẹp…” Hai má đỏ ửng, như quả táo chín mọng.
Cánh môi khẽ động, “Em… Đừng cắn Đôn Đôn nữa.”
“Hừ!” Khuôn mặt nhỏ sụp xuống, “Em biết anh trách em!”
“Không phải…”
“Anh có! Anh có đấy!”
“Không có…” Cậu bé nghẹn đến mặt đỏ bừng, xinh đẹp như trái đào.
“Anh và anh trai đều giống nhau! Đều bắt nạt Bảo bảo…”
Đột nhiên, một cánh tay trắng trắng duỗi đến trước mắt.
Xoạt-
Hít hít cái mũi, nâng mắt nhìn một cách nghi ngờ, “Làm, làm gì vậy?”
“Đừng cắn Đôn Đôn. Cắn anh nè.”
Húc Nhi: “…”
Vào bữa tối, ba đứa nhỏ ngồi thành một hàng, An Tuyển Hoàng đứng trước.
Trên bàn ăn không có Dạ Cô Tinh nên không tránh khỏi có chút lạnh lẽo.
Ba người đàn ông thì đều không phải người hay nói chuyện, mà cô bé thì vùi vào đĩa cơm kiểu Trung Quốc, đến thời gian nhai cũng không có, làm gì có tâm tư nói chuyện.
Bầu không khí rõ ràng có chút nghiêm túc, may mà mỗi người đều có niềm vui riêng, cũng coi như là hài hoà.
“Gia chủ, canh cá diếc nấu xong rồi, tôi mang lên cho phu nhân.”
“Đưa cho tôi.” Đặt bát đũa xuống, đứng lên cầm lấy.
“Cha! Con cũng muốn đi!”
“Ăn hết cơm trong bát đi trước đã rồi nói sau.”
“Vầng!” Cô bé cúi đầu xuống, ngoan ngoãn ngồi lại.
Mấy ngày này, Dạ Cô Tinh đều ở trong phòng, cả người sắp bị mốc meo luôn rồi!
May mà, còn có thể tập yoga để giết thời gian.
Hơn nữa, đống truyện H văn ở đầu giường, thường bị lấy ra lật đi lật lại, kiểu gì cũng có lĩnh hội mới.
Còn lại ba ngày…
Hít thở sâu, chắp hai tay trước ngực, kết thúc động tác một cách hoàn hảo, bò dậy khỏi thảm tập yoga, kéo chiếc khăn khô qua lau mồ hôi.
Lên cân, lại giảm một cân so với hôm qua, “Hiệu quả không tồi…”
Tắt nhạc, quay người, mở cửa phòng ngủ ra, đã thấy nhóc con ở trên giường, con trai đang ngủ ngon lành.
Cái chăn nỉ đã bị đá qua một bên, miệng nhỏ hơi hé, nắm tay làm động tác đầu hàng.
“Đôn Đôn… Con trai ngoan của mẹ…”
Vuốt ve khuôn mặt tròn trắng như tuyết của đứa nhỏ, trên mặt người phụ nữ đều là dịu dàng.
Người ta đều nói, trẻ sơ sinh mỗi ngày mỗi khác, một con khỉ con biến thành búp bê, nhìn mặt mũi con trai ngày càng nảy nở, trong mắt Dạ Cô Tinh đều là tự hào vì được làm mẹ.
Có lẽ là do mang thai lần thứ hai, lúc cô sinh rất thuận lợi, không vất vả lắm, so với năm đó thì nhẹ nhàng hơn không ít.
Bé con lúc mới sinh, được hơn 3,5 kg, tuy mặt mũi nhăn nheo, nhưng sống mũi cao, mắt sâu, ai không biết còn tưởng là búp bê nữa.
Lần đầu tiên Nina bế bé, viền mắt lập tức đỏ ửng.
Nếu nói, mặt mũi của bé Húc có bóng dáng của Nina, vậy thì bé Đôn Đôn lại rất giống Carl.
Hốc mắt kiểu Châu Âu đó, sống mũi cao thẳng, Dạ Cô Tinh đã buồn phiền rất lâu.
Con trai do cô cực khổ sinh ra, chỉ có dáng khuôn mặt là giống cô!
An Tuyển Hoàng tốt xấu gì cũng vớt được lông mày và miệng, nhưng, anh vẫn hung ác mắng Carl một trận.
Lại nói đến tính cách, cũng không biết đứa nhỏ này giống ai, nhìn thấy người đã cười, hoàn toàn không cùng một style với anh nó.
Dạ Cô Tinh tự hỏi, trong tính cách của cô không có tiềm năng ngốc bạch ngọt như thế; An Tuyển Hoàng thì càng không có khả năng; Nina tuy là dễ nói chuyện, nhưng xét đến cùng thì xuất thân từ gia đình quyền quý giàu có, đối xử với mọi người cẩn thận lễ độ, thật ra trong lòng lại kiêu ngạo hơn bất cứ ai; Tính cách của Carl cũng không phải là loại gặp người là cười…
Kết luận cuối cùng: Đột biến gen.
Nói tóm lại, bé Đôn Đôn người cũng như tên, là thiếu niên xinh đẹp như ánh mặt trời.
Không phải sao, bị bà mẹ không có lương tâm chọc tới tỉnh cả ngủ mà cũng không khóc, đồng tử như hạt ngọc xoay tròn, tò mò mà quan sát xung quanh.
Nhìn mệt rồi, lúc này mới mang theo vị sữa mà thổi bong bóng, ý là- Đói rồi, muốn uống sữa~
Dạ Cô Tinh lại không đưa cho bé, cúi người chống bên cạnh nôi, đồ ăn ngon ở ngay trước mắt, cánh tay ngắn không làm sao với tới được.
“Y a… Ô a… Phù…”
Khoa tay múa chân, mắt to ngân ngấn nước đều là tố cáo.
Dạ Cô Tinh vào phòng tắm rửa qua một lần, lau sạch giọt nước, mặc áo ngủ vào, chắc chắn trên người không có vết nước mới đến bế con trai.
Trong thời gian đó, bé con không khóc cũng không quấy, chỉ chu cái miệng nhỏ nhắn, rất tủi thân.
“Được rồi, Đôn Đôn của chúng ta đói rồi, ăn cơm thôi…”
Nới lỏng dây lưng của áo choàng tắm, cởi xuống dưới ngực, để lộ ra bả vai và một mảng lớn tấm lưng xinh đẹp trắng nõn.
Vật nhỏ đẩy đẩy tìm kiếm nơi có hương vị, một hơi cắn chặt.
“Hừm… Nhóc thối, con cắn mạnh quá…”
Vừa nói, vừa vỗ cái mông nhỏ, trong mắt lại chứa đầy sự cưng chiều.
An Tuyển Hoàng bưng bát canh cá diếc đẩy cửa ra, ập vào mắt là cảnh tượng ấm áp mà lại hương diễm ướt át như thế.
Anh sững sờ tại chỗ, ánh mắt quyến luyến, dưới tình cảm dịu dàng lại ẩn giấu sóng dữ.
Ánh mắt tối dần.
Vào phòng, đóng cửa, khoá trái, liền mạch lưu loát.
Dạ Cô Tinh vô thức nghiêng người, lại bị cánh tay dài kéo lại, vòng qua cái eo nhỏ bé đồng thời ngăn lại hành động nghiêng người.
“Tránh cái gì chứ? Lại không phải chưa thấy bao giờ…”
Kiêu ngạo chờ hầu hạ.
Người đàn ông giống như con chó lớn mà ngửi ngửi, “Tắm rồi?”
“Ừ. Vừa mới vận động xong, toát mồ hôi.”
Đầu ngón tay ở bên eo vuốt nhẹ, mày nhíu lại, “Sao lại gầy rồi?”
“Không đẹp.”
Dạ Cô Tinh nhìn anh một cách sâu xa, “Ồ~ Thì ra anh thích đẫy đà.”
“Sai, là thích em đẫy đà!”
“Bớt lảm nhảm đi!”
Múc từ trong tô canh ra một chén canh cá diếc trong vắt, bưng đến trước mặt người phụ nữ, “Há miệng.”
Đôi mày thanh tú nhíu lại, “Anh muốn đút cho em à?”
“Không được à? Em đút cho cún con, anh đút em.”
“Nói cái gì thế hả?”Ánh mắt liếc ngang sang, “Còn con cún con… Đây là con trai anh đó!”
“Anh biết.”
“Cẩn thận con ghi thù với anh đó!”
“Nó dám?!”
“Đôn Đôn, con nói xem có dám hay không?”
“Ô a… ợ…” Uống vội quá, một hơi bị sặc.
“Há miệng.” Người đàn ông xúc một thìa, đưa đến bên miệng cô, Dạ Cô Tinh không có cách nào, “Anh để đó đi, em cho con ăn xong thì sẽ uống.”
“Sẽ nguội mất.”
Không lay chuyển được anh, Dạ Cô Tinh chỉ có thể há miệng.
Vị ngon của cá diếc lan tràn trên đầu lưỡi, không có mùi tanh, trái lại có vị thanh ngon miệng, vị ngon lưu lại trong khoang miệng.
“Tay nghề của thím Vương càng ngày càng tốt rồi.”
Hai bát canh xuống bụng, Dạ Cô Tinh đã no một nửa, cúi đầu, phát hiện vật nhỏ đã ngủ rồi, cái miệng nhỏ lại vẫn đang vô thức bú.
Rút ra, bé Đôn Đôn cau mày không yên, cắn xuống một ngụm.
Mặc dù chưa mọc răng, cũng cắn rất đau.
“Sao thế?”
Thấy cô cau mày, lại còn hít khí lạnh, trong mắt An Tuyển Hoàng lộ ra lo lắng.
“Bị con cắn…”
“Anh xem nào…” Vừa nói, vừa đưa tay lên cởi, bảo bối nào đó không buông tha, cùng cha của bé tranh giành.
“Đủ rồi!” Người phụ nữ mặt đỏ đến tận mang tai, vỗ vỗ bé con trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành.
Cuối cùng, thoát ra.
“Em ăn thêm chút canh đi, để anh bế con.”
Dạ Cô Tinh chuyển con cho anh.
Anh xoay người rẽ vào trong phòng, hung ác mà trừng bảo bối nào đó trong lòng, “Đúng là hư quá! Chỉ biết dằn vặt mẹ thôi…”
Ý đau lòng, tràn qua lời nói.
Lúc đi ra, Dạ Cô Tinh đã thắt lại dây buộc của áo choàng tắm, đang thu dọn bát canh.
Người đàn ông cọ lên, “No rồi à?”
“Ừm.” Lau lau miệng, “No rồi.”
“Nhưng anh đói.”
“…”
“Bà xã, đã bao lâu rồi không cho anh ăn thịt?”
Lườm anh một cái, mở miệng nhắc nhở: “Em còn chưa hết thời gian ở cữ đâu.”
“Thế cho húp ít canh thịt cũng được chứ?”
Ánh mắt nóng bỏng rơi trên ngực người phụ nữ, liên tục nuốt nước bọt, “Có vẻ như lớn lên không ít đâu…”
Dạ Cô Tinh tức đến bật cười.
“An Tuyển Hoàng, anh cứ tiếp tục như thế, vài phút thôi là anh sẽ trở thành một ông chú bỉ ổi đó, tin hay không hả?”
“Ông chú?!” Còn bỉ ổi?!
Dạ Cô Tinh lẩm bẩm, khoanh tay trước ngực, “Đều đã là người ba mươi mấy tuổi rồi, không phải ông chú thì là gì? Toàn nói mấy lời phế thải hủ bại, còn không phải bỉ ổi?”
Danh xứng với thực!
Sắc mặt người đàn ông đen như đáy nồi, tuổi tác chính là nỗi đau của anh!
Bổ nhào lên, nở một nụ cười thâm trầm, ba phần tà ác, bảy phần gian xảo.
“Vừa hay, trâu già gặm cỏ non…”
“Anh đứng… Ân…”
Một tiếng sau, An Tuyển Hoàng tâm trạng sảng khoái đi xuống lầu.
“Cha! Quần áo của cha ướt rồi?” Ngón tay nhỏ mũm mĩm, chỉ vào trước ngực người đàn ông.
“Không sao, nước canh bắn lên thôi.” Chững chạc đàng hoàng.
“Ồ.” Quay đầu, tiếp tục xem ti vi.
Trong phòng, Dạ Cô Tinh toàn thân mềm nhũn, nằm trong chăn, thầm mắng người nào đó không biết xấu hổ!
Phần ăn của con trai cũng tranh!
Chưa từng thấy người cha nào như vậy!
Ngày Đôn Đôn đầy tháng, đảo Chiêm Ngao lại trở nên náo nhiệt.
Mặc dù quy mô không lớn bằng ngày kết hôn, nhưng là cậu hai của nhà họ An, độ phô trương chắc chắn không nhỏ.
Theo ý của Dạ Cô Tinh, tất cả làm đơn giản thôi.
Nhưng An Tuyển Hoàng không nhẫn tâm để con trai chịu ấm ức, nhất định phải tổ chức thật lớn, nhất định phải để anh bày vẽ.
Đôn Đôn lớn rất nhanh, làn da vừa trắng vừa mềm, môi đỏ mọng mắt tròn ngấn nước, căn bản không giống một bé trai chút nào.
Hễ ai ôm vào lòng đều dùng mặt cười đáp lại, thật giống như một miếng ngọc ấm áp, không lộ rõ sự sắc sảo, lại khiến người ta vô cùng ấm áp.
Trên mặt bé Tuyệt là sự lạnh nhạt, trong mắt là sự sắc bén, từ trên người cậu bé lại không nhìn ra được điểm nào giống anh trai cả.
Giống như trời có sập xuống, cậu bé cũng có thể không lo không nghĩ.
Dạ Cơ Sơn lại âm thầm nhíu mày, và liếc nhìn Nguyệt Vô Tình, thở dài lắc đầu.
Nam sanh nữ tướng…
Thôi cũng được, đứa trẻ này thuận lợi lớn lên an ổn, không có bất kỳ điềm báo không lành nào, hy vọng, chỉ là ông nghĩ nhiều mà thôi…
Đôn Đôn ba tháng tuổi, đã biết lật người, nhưng dường như bé không hài lòng với cái nôi nhỏ bé.
Cho nên, rất thích lên cái giường ngủ rộng lớn của cha mẹ để nhảy nhót.
Lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui, đủ kiểu lăn khác lạ, giống như một quả cầu tuyết.
Cố tình chị gái lại thích trang điểm cho bé, quần yếm màu hồng, giầy hồng tất hồng, ngay cả cái yếm (vòng quanh cổ) cũng là màu hồng.
Nhìn từ xa, cứ nghĩ là một quả bóng hồng.
Đôn Đôn được sáu tháng, đã có thể bập bẹ, phát âm không rõ ràng được một chữ “mẹ”, tất nhiên, hầu hết trong các tình huống, chỉ gọi loạn ư ư a a.
Đôn Đôn một tuổi, tập tễnh học đi, với hai cái chân ngắn, hổn hà hổn hển mà đi xung quanh.
Không hề nghi ngờ, con của Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng đều không quá ngốc, và Đôn Đôn có khả năng ghi nhớ rất tốt.
Một lần nọ, một thỏi son bóng của Dạ Cô Tinh biến mất không thấy đâu, thuận miệng hỏi một câu, kết quả mọi người đều không biết, đứa bé này không nói hai lời chạy đến bên cạnh ti vi, mò mẫm, cứ thế đưa thứ tìm được ra.
Ban đầu, mọi người đều nghĩ là bé cất đi.
Kết quả, thím Vương lại đỏ mặt xin lỗi, thừa nhận là sơ suất của bà ấy.
Tối hôm đó, Dạ Cô Tinh đọc một đoạn lời kịch đơn giản, không dài, khoảng ba bốn mươi chữ, sau khoảng nửa tháng, cô để bé nhắc lại, tuy rằng giọng nói non nớt, nhưng lại không thiếu một chữ nào.
“Chậc… Cái bụng này của mình sinh ra một thiên tài rồi?”
Dạ Cô Tinh cảm khái.
Vào lễ chọn đồ vật đoán tương lai, bé Đôn Đôn không chọn cái gì cả, chỉ nắm chặt kịch bản của mẹ không chịu buông tay.
Đêm khuya, hai vợ chồng nằm cạnh nhau trên giường.
“Hoàng, anh nói Đôn Đôn của chúng ta có phải là muốn con nối nghiệp mẹ hay không, đi diễn phim đó?”
“… Chỉ cần con thích.”
“Ý của anh là, không phản đối?” Vô cùng kinh ngạc mà nhướng mày.
“Đã ép buộc một đứa con trai rồi, không muốn lại ép một đứa khác.”
Từ đó Dạ Cô Tinh thấy buồn thay, viền mắt cay cay.
Hai người đều không còn hứng thú trò chuyện buổi tối nữa, tắt đèn, đi ngủ.
Rất lâu, cô nghe thấy âm thanh đầy áy này của người đàn ông-
“Anh xin lỗi…”
Chương 4: An Dạ: Cậu bé ấm áp
Đôn Đôn là một đứa trẻ ngoan.
Bà ngoại nói: “Trong nhà chúng ta ai ngoan nhất?”
An Tuyệt, Dạ Thần chọn lờ đi, một người vùi đầu vào lắp băng đạn, một người xem báo tường quân sự.
Cô bé tự xung phong: “Bảo bảo ngoan nhất!”
Nina bế cậu bé, run rẩy, hùng hồn thế này rất hiếm.
“Bé Đôn Đôn của chúng ta nói xem, ai ngoan nhất?”
“Bao bao (Bảo bảo)…” Chảy nước miếng, mắt to long lanh.
Cô bé nghe thấy thế, nhảy cẫng lên, ghé lên, mạnh mẽ hôn em chụt một cái: “Bé Đôn Đôn tốt nhất, không uổng công chị thương em!”
“Chi…chi…” Toét miệng, cười, khoa tay múa chân.
Một cô công chúa nhỏ từ trước đến nay luôn được bảo vệ, cuối cùng cũng có người muốn bảo vệ.
“Đôn Đôn ngoan, chị yêu em nhất!”
Yêu đến mức nào đây?
Từ trước đến nay Bảo bảo không bao giờ chia sẻ đồ ăn vặt với người khác lại chia sẻ một nửa phần ăn với bé.
Cả ngày kêu gào: “Em trai đâu? Đôn Đôn đâu?”
Không chỉ thế, ngay cả mấy việc đút sữa, thay tã cũng làm được ra hình ra dạng.
“Bà Vương, cái này là cho em trai cháu uống sao?”
“Đúng rồi.”
Mặt mũi thím Vương hiền lành cười, trẻ em trong nhà họ An này, từng đứa đều xuất chúng, là nhân trung long phượng.
“Hơi lạnh rồi, có thể làm ấm lên chút được không ạ?”
“Ây da… Đúng là hơi lạnh rồi. Đều trách bà, trông nồi, mà còn không bỏ vào đúng lúc, may mà cô chủ nhỏ phát hiện sớm…”
“Cảm ơn bà Vương!”
“Không cần cảm ơn, mau đi chơi đi…”
“Không có gì, cháu sẽ ở trong này đợi luôn.”
“Cô chủ nhỏ đối với cậu hai thật tốt!” Đôi mắt già nua có vui vẻ yên tâm, có hâm mộ không ngừng.
Cái đầu nhỏ ngẩng cao, “Đó là tất nhiên rồi, Đôn Đôn là em trai của cháu, cần phải đối tốt với em ấy!”
Dạ Cô Tinh đang trêu chọc con trai, “Ông xã, đây vẫn là con gái của chúng ta sao?”
Nhìn kỹ một lần, “Không giống giả.”
Than nhẹ một tiếng, “Con trai, chị con đối với con còn tốt hơn đối với cha mẹ luôn đó, mẹ hơi ghen tỵ với con rồi đó!”
Đôn Đôn đang làm tổ trong lòng của mẹ, ngốc nghếch cười không ngừng.
“Con trai ngốc!”
Đôn Đôn là một em bé xinh đẹp.
Lúc một tuổi, bé Đôn Đôn đã phát triển, thon thả hơn, trên gương mặt nhỏ phúng phính có thể mơ hồ thấy rõ đường nét của đoá hoa rất đẹp, góc cạnh rõ ràng, sắc sảo.
Da vừa trắng vừa mềm, rất giống bất cứ lúc nào cũng có thể véo ra nước.
Sống mũi nhỏ thẳng tắp, mắt hai mí kiểu Châu Âu, màu sắc của đồng tử cũng ngày càng nhạt, ánh tím nhè nhẹ, sóng nước dập dờn.
Là một người chị, bé Húc vừa tự hào, vừa ghen tị.
Không thể không thừa nhận, bốn đứa trẻ của nhà họ An, bao gồm cả tiểu Dạ Thần, vẻ đẹp của Đôn Đôn là đáng kinh ngạc nhất.
Đúng vậy, đẹp đến kinh ngạc.
An Tuyệt khí chất lạnh lùng, rất dễ khiến người ta xem nhẹ gương mặt khôi ngô tuấn tú đó.
Nhiều lúc, thậm chí còn không có người dám ngẩng cao đầu trước mặt cậu.
Dạ Thần đẹp theo chuẩn mực, tóc vàng mắt nâu, mặt mũi theo điển hình của người Châu Âu, đường nét sắc sảo, nhưng cậu bé quá khép kín, mang theo sự lạnh nhạt “người sống chớ gần”, giống như đóa hoa mọc trên khe hở của vách núi cheo leo, khó mà đến gần.
Bé Húc vẫn đang trong thời kỳ bụ bẫm của trẻ con, mặt mũi sáng sủa, có vẻ béo đô đô nhưng lại làm người ta nghĩ đến hai chữ “đáng yêu”.
Mà Đôn Đôn, mặt mũi điển hình của con lai, chỉ chọn những phần tinh hoa nhất để kế thừa.
Theo lời của bé Húc để nói: “Em trai còn xinh đẹp hơn cả búp bê!”
Điều quan trọng nhất, Đôn Đôn là một đứa trẻ rạng rỡ như ánh mặt trời, đối với ai cũng cười, lực sát thương có thể tưởng được.
“Hoàng, con trai của chúng ta có phải… quá đẹp rồi không?”
Do dự một lúc, gật đầu.
Dạ Cô Tinh thở dài, cái này quả đúng là, thất phu vô tội hoài bích có tội.
May mà Đôn Đôn sinh ra tại nhà họ An, nếu không, thật là… không dám tưởng tượng.
Tiểu Dạ Thần bị coi như vật đấu giá, chính là sự thật đẫm máu cô từng tận mắt chứng kiến.
Nếu không gặp được Dạ Cô Tinh, số phận của tiểu Dạ Thần bây giờ…
“Bây giờ con vẫn còn nhỏ, có thể nhìn ra cái gì? Dù sao vẫn sẽ có thay đổi.”
“Nếu không thay đổi thì sao?”
Cười lạnh, đáy mắt ẩn hiện sự điên cuồng: “Nhà họ An to như thế còn không đủ bảo vệ con trai chúng ta thuận lợi cả đời sao?”
Trong phòng, bé Húc tựa vào vai tiểu Dạ Thần, hai người ngồi cạnh nhau.
Những ngôi sao ngoài cửa sổ, toả sáng rực rỡ.
Trên mặt bé trai là sự dịu dàng, giấu kín trong bóng đêm thê lương ảm đạm.
Bé Húc không mấy hào hứng, ỉu xìu bặm môi.
Đột nhiên, ngồi thẳng người lên, lập tức trở nên nghiêm túc: “Anh Thần, anh thích Đôn Đôn không?”
“Thích.”
“Là bởi vì Đôn Đôn xinh đẹp sao?”
Nghĩ nghĩ, gật đầu.
Đôn Đôn thực sự rất xinh đẹp.
“Vậy Bảo bảo với Đôn Đôn, ai xinh đẹp hơn?”
“Em.”
Đáng ra phải vui vẻ, nhưng cô bé cứ cảm thấy không đúng.
Cô bé xinh đẹp…
Nhưng Đôn Đôn cũng xinh đẹp mà?
Tại sao người khác cảm thấy Đôn Đôn không xinh đẹp, trái lại trong lòng cô lại thấy khó chịu?
“Anh Thần! Anh nói sai rồi, phải là cả Bảo bảo và Đôn Đôn đều xinh đẹp.”
“Ừ, đều xinh đẹp…”
Bẹp một cái, “Anh Thần tốt nhất! Bảo bảo yêu anh Thần nhất!”
Trong bóng tối, cậu bé cong môi cười nhạt.
Bảo bảo là fan xứng của Đôn Đôn!
Từ sau khi tập đi, nhóc con này bắt đầu không thành thật, chạy tới chạy lui như con cá chạch nhỏ, trơn trượt không sao bắt được.
Lúc đầu, thích nhất là ở trong phòng của cha mẹ, là chiếc giường Kingsize.
Thím Vương chỉ chớp mắt một cái, thì cậu nhóc đã chạy mất, đi thẳng lên tầng bắt người, không ngoài ý muốn, chắc chắn là đang giống như một con lợn con làm loạn ở trên giường.
Sau đó, lại thích cái tủ quần áo trong phòng của chị.
Thường chui vào trong đó ngủ một giấc, tỉnh rồi, lại leo ra ngoài.
Lần nghiêm trọng nhất, còn làm cả Chiêm Ngao phải kinh động, chỉ để tìm vị tiểu tổ tông này.
Bé Húc thấy em trai thích, cũng không quan tâm đến quần áo mà mình thích nhất sẽ bị vứt lung tung, làm bẩn, vẫn tiếp tục dung túng, nuông chiều.
Đến tận một ngày, cậu bé cầm cái nơ bướm tự thắt lên đầu mình, bé Húc Nhi đột nhiên có được linh cảm.
Hôm sau, Đôn Đôn đã trở thành một “cục màu hồng”!
Băng đô cài tóc màu hồng, mặc bộ áo liền quần màu hồng, giày nhung nhỏ màu hồng, thêm vào một vòng tròn màu hồng quanh cái bụng nhỏ, làn cho khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.
Trong miệng Dạ Cô Tinh ngậm một ngụm cháo hải sản tươi ngon, quên cả nuốt.
Sắc mặt An Tuyển Hoàng đen lại.
Khóe miệng của bé Tuyệt giật giật, trên mặt tiểu Dạ Thần lại là sự dung túng.
Dù sao, Bảo bảo nhà anh làm gì cũng đều là cảnh đẹp ý vui.
“Mẹ! Đôn Đôn có xinh không?”
“Ách…”
“Cha?”
“…”
“Anh?”
“Xấu.”
“Anh Thần?”
“Đẹp.”
Dạ Cô Tinh ho nhẹ hai tiếng, vẫy tay với bé Húc, “Qua đây ngồi.”
“Vầng.” Cô bé vô cùng đắc ý, dắt em trai đi qua, sau khi nhìn thấy thím Vương vế Đôn Đôn lên ghế dành cho trẻ em, mới bỏ tay bé ra.
Sau đó, ngồi xuống.
Khi mẹ nhìn vào trong mắt, lời chỉ bảo rõ ràng là chuẩn bị tốt rồi, đột nhiên không nói ra được.
“Bảo bảo, sao con lại mặc quần áo của mình cho Đôn Đôn vậy?”
“Bởi vì những bộ quần áo này đẹp ạ! Bảo bảo thích, Đôn Đôn chắc chắn cũng thích!”
“Nhưng Đôn Đôn là con trai.”
“Con trai thì không thể mặc màu hồng ạ? Con thấy Đôn Đôn rất thích mà…”
Cái này đúng là không sai tí nào, nhóc con còn đang cầm quả cầu trang trí trên quần áo để gặm đây này!
Dạ Cô Tinh: “…”
Đến lúc này, Đôn Đôn hoàn toàn chìm đắm chuyên tâm gặm cắn của mình, trên người mặc đều là màu hồng, lắc lư khắp nơi.
Khỏi cần nói, màu hồng này ở trên người bé, thật đúng là rất đẹp.
Đôn Đôn là một em bé ấm áp.
Thấy người là cười, ngay cả Kỷ Tình đang bị giam lỏng, cũng không nhịn được mà muốn ôm bé vào lòng.
Nhưng Dạ Cô Tinh không cho phép.
Đừng trách cô độc ác, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Đối với Kỷ Tình, cô đã hoàn toàn thất vọng.
Bây giờ, có Tề Lan ở đây, hai người ở trong một khoảng sân, đóng cửa lại, đánh đến ngươi chết ta sống, là để đợi xem ai đi gặp thượng đế trước.
Ngày nọ, Đôn Đôn có được một miếng matcha xoài, mặt mày rạng rỡ.
“Bà ngoại, muỗng muỗng~”
Nina đưa cho bé cái muỗng nhỏ, “Bảo bối, ăn từ từ thôi.”
Nuốt nước bọt ừng ực, cái miệng nhỏ chẹp chẹp, giơ tay, đẩy đến trước mặt Nina: “Bà ngoại, ăn.”
Mang theo giọng sữa, mềm mại làm người yêu thích.
Trái tim của Nina đã mềm thành cọng bún từ sớm rồi, “Đôn Đôn ngoan, bà ngoại không ăn.”
“Ăn rất ngon ó!”
“Bà ngoại đã ăn rồi.” Chuyển đến trước mặt bé, tiếng nuốt nước bọt của nhóc con liền lớn hơn vài phần.
“Vậy… Đôn Đôn ăn nha?”
“Ăn đi.” Trong mắt Nina đầy vui mừng.
Đứa trẻ này, thật khiến người ta hận không thể đặt trong lòng mà yêu thương.
Cậu bé đang chuẩn bị ăn, đột nhiên-
“Ơ? Mùi gì thế?”
Bé Húc từ trong phòng đi ra, mùa hè chỉ mặc một cái váy hai dây ngắn, lộ ra tay chân mũm mĩm.
Nhìn qua chắc là vừa mới ngủ trưa dậy.
“Chị.” Đôn Đôn gọi cô bé, nói rõ ràng từng chữ.
“Em trai ngoan,” Tiến lên trước, “Thì ra em đang ăn matcha xoài à?”
Chớp đôi mắt to, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Đang định nói, Đôn Đôn đã đẩy cái bánh ngọt đến trước mặt cô bé, “Chị, ăn đi.”
Điểm này, Đôn Đôn học theo chị gái mình, kem và matcha xoài đều là chân ái.
Dù sao bé Húc cũng lớn hơn, cô bé lắc lắc đầu, “Em ăn đi, chị, không đói…”
Thực ra, cô bé đói quá mới tỉnh, cho nên mới đi ra kiếm đồ ăn.
“Ừm… chúng ta mỗi người, một miếng.”
Nói rồi, xúc một muỗng đầy giơ đến bên miệng của bé Húc, “Chị một miếng.”
Cánh tay ngắn cố gắng vươn ra, tươi cười ngọt ngào.
Không biết thế nào, cô bé lại hơi muốn khóc.
Há miệng, đầu lưỡi cuộn lại, cười đến đôi mắt cong lại, lộ ra một cặp lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.
“Ngon lắm!”
Nhận được phản ứng như mong muốn, Đôn Đôn lại tự xúc một muỗng, cho vào trong miệng, dáng vẻ không cần nói có bao nhiêu hưởng thụ.
Hai chị em cứ mỗi người một muỗng, cuối cùng chỉ còn lại cái giấy gói dính đầy bơ.
Bé Húc ngáp một cái, “Lại buồn ngủ rồi…”
Mệt mỏi vươn vai đi vào phòng, không quên dặn: “Đôn Đôn, nhớ đi ngủ trưa đó!”
“Vâng!”
Lúc quay người đóng cửa, cô bé nhìn thấy em trai đang liếm bơ như một chú cún nhỏ, chép chép miệng, vẻ mặt chưa đã thèm.
Trái tim bé nhỏ như bị bỏng, hơi nóng bốc lên.
Bé Húc âm thầm thề, đợi cô bé lớn rồi, nhất định sẽ mua thật nhiều thật nhiều Matcha xoài cho em trai!
Bé Tuyệt từ trước đến nay luôn lạnh nhạt, nhưng đối với Đôn Đôn cũng rất khó trưng ra bộ mặt than.
“Hu hu! Chảy máu rồi…” Mắt bé con rơm rớm nước, dáng vẻ muốn khóc lại không khóc thật khiến người ta đau lòng.
Để các bộ phận đã tháo rời của súng bắn tỉa qua một bên, bé Tuyệt khoát tay: “Không sao đâu.”
Chút vết thương nhỏ này, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
“Ui… hu hu, đau…”
“Không đau.”
“Đau…” Bé con nắm chặt tay, đôi mắt mang theo ánh tím ngập nước cứ như vậy mong đợi mà nhìn anh trai.
Bé Tuyệt không biết làm sao, “Đôn, ngoan, không đau.”
“Đau!” Bé bắt đầu dậm chân, khóe mắt đỏ bừng.
“Được được được… Em nói đau thì đúng là đau.”
Vật nhỏ bước đôi chân ngắn ngủn, thở phì phà phì phò chạy đi.
Khoảng mười phút sau, Tịch Cẩn bị lôi từ dưới tầng hầm lên, “Chú nói này Đôn Đôn, cháu thế này là đang làm gì thế?”
“Đau… anh đau…”
Sắc mặt Tịch Cẩn thay đổi, còn tưởng là có chuyện gì lớn xảy ra, bế cậu nhóc lên chạy.
“Chú Tịch Cẩn?” Lúc đó, bé Tuyệt đang nằm trên so-fa nghỉ ngơi, những bộ phận rải rác của khẩu súng bắn tỉa đã được lắp ráp lại.
“Cháu, đừng nhúc nhích, chú kiểm tra xong rồi nói.”
Năm phút sau, Tịch Cẩn thở phào một hơi.
“Oát con thối tha, cháu làm gì thế?” Làm hại anh lo lắng oan uổng một hồi!
“Đôn Đôn gọi chú tới à?”
Ánh mắt do dự nhìn hai anh em, lúc lâu sau, thở dài: “Bỏ đi, sớm muộn gì cũng có một ngày bị mấy đứa đùa chết…”
Lẩm bẩm, đi xuống tầng hầm, “Lãng phí thời gian của tôi… Phiền phức!”
“Hu hu…” Mặt lộ vẻ lo lắng không yên, thật giống như bản thân đã làm chuyện gì sai.
“Đôn Đôn ngoan.” Lại có một loại, thương yêu… không nói lên lời.
Anh em tình thâm, không có gì hơn thế.
Vào ngày sinh nhật ba tuổi của An Diệu, An Tuyển Hoàng đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ người lạ, gọi tới từ… Bắc Kinh Trung Quốc.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Kỷ Cương… qua đời vì ung thư gan.”
Dạ Cô Tinh hơi ngạc nhiên.
Trong phòng chìm vào im lặng.
Hồi lâu, “Đã nhiều năm như thế, nên trở về xem thử rồi…”
Dù sao cũng là cậu ruột.
Nếu anh đã cần có lý do để trở về Trung Quốc, vậy Dạ Cô Tinh sẽ cho anh một lý do.
Ngày 28 tháng 6, trực thăng mang ký hiệu nhà họ An đáp xuống sân bay Bắc Kinh.
“Đôn Đôn nhìn này, đây là Trung Quốc, là nơi cha và mẹ quen nhau.”
“Trung Quốc?”
“Ừ, Trung Quốc.”
Qua bao nhiêu năm, cuối cùng, đã trở lại…
Một nhà ba người vội vàng đến nhà họ Kỷ, tham gia lễ truy điệu của Kỷ Cương.
Lận Tuệ yên lặng đứng ở bên cạnh, vẻ mặt chết lặng, chỉ là nước mắt không ngừng trào ra.
Vào mấy năm trước, bà ta và Kỷ Cương đã làm thủ tục ly hôn, không ngờ, lúc này, đứng trước linh cữu, người mặc áo tang vì ông ta lại vẫn là người phụ nữ này…
Một chữ tình, ai có thể nói rõ ràng, ai có thể hiểu hết?
Chẳng qua cũng chỉ là, anh tình tôi nguyện, vì yêu mà trở thành kẻ ngốc.