Dừng bước, quay đầu lại, bắt gặp Sue đang xách váy, tức giận đuổi theo.
Dạ Cô Tinh bĩu môi, ánh mắt hiện lên sự ghét bỏ.
Nói thật, gu ăn mặc của Sue thật sự đáng lo ngại, cả người màu sắc sặc sỡ, trông như con gà trống, đã vậy cô ta còn tự thấy mình xinh đẹp.
“Có chuyện gì không?”
“Không phải cô cố tình làm tôi xấu mặt sao?”
Không đợi Dạ Cô Tinh mở lời, cô bắt đầu nổi giận đùng đùng: “Cô cố ý đến trễ như vậy, còn không đồng ý chở tôi, chính là muốn khiến tôi không có đủ thời gian trang điểm! Cũng không biết cô dùng mánh khóe gì làm cho bà Macy giới thiệu cô lên sân khấu trước! Mắt khán giả bị mù mới vỗ tay cho cô…”
Nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ trước mặt đầy căm hận, nước miếng bay tứ tung, Dạ Cô Tinh đột nhiên cảm thấy vui vẻ.
“Tôi không có nghĩa vụ phải chở cô, từ chối là quyền của tôi, tôi đây không vui nên không muốn chở cô đó, làm sao?”
Sue tức đỏ mặt, hơi thở nghẹn ở cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong, cả người tức run.
Cô ta biết những câu của đối phương nói là có lý, là nói cô ta tự mình đa tình.
Dù sao cô ta cũng là đứa trẻ được Sylvia dạy dỗ, đã không đủ đẳng cấp thì dùng trơ trẽn để bổ sung vậy——
Lập tức cười giễu cợt: “Cô mang trên mình danh hiệu công chúa, vậy mà bụng dạ còn nhỏ hơn lỗ kim, tiện đường chở tôi đi thì đã làm sao?”
“Không làm sao hết, chỉ là tôi không muốn thôi.” Lý do hợp tình hợp lý.
“Cô… Đúng là làm xấu mặt hoàng gia.”
Vuốt cằm, nhìn một lượt từ đầu đến chân, Dạ Cô Tinh tấm tắc khen: “Tôi xin hỏi, cô lấy đâu ra can đảm để mặc lên người bộ đồ như chim khổng tước này vậy? Nói về mức độ xấu hổ, tôi thật sự cảm thấy tự ti với người trước mặt.”
Sắc mặt Sue tái nhợt, trong lòng lộp độp, chẳng lẽ hôm nay cô ta mặc sai trang phục?
Giương mắt nhìn lướt qua, một chiếc váy dài màu trắng thôi, vừa đơn điệu lại nhàm chán, nhìn lại trang phục trên người mình, đỏ xanh kết hợp làm cho cô ta tràn đầy năng lượng?!
Ngay lập tức, trong lòng khẳng định: “Cô đừng có mà ngậm máu phun người, tôi biết cô đang ghen tỵ…”
Phụt——
Dạ Cô Tinh vừa mới uống một ngụm nước khoáng, còn chưa kịp nuốt xuống, bởi vì câu nói này… phun ra.
Sue né xa ba bước, làn váy bị bung ra, mặt mũi nhăn chặt vào nhau, trông bộ dạng có chút tội nghiệp.
“Trời ạ! Thật sự ghê muốn chết——cô không được dạy về vấn đề vệ sinh à? Có chút phong thái công chúa nào không?!”
“Thật xin lỗi, chuyện cười cô kể buồn cười quá, tôi không thể nhịn được…”
Toàn thân Sue như bị đâm xù lông, “Chuyện cười?! Chỉ có loại người không có tố chất, không có giáo dục như cô mới có thể nghe không hiểu lời tôi nói!”
“Không có tố chất? Không có giáo dục?” Tới gần, liếc xéo: “Cô đang nói chính mình à? Đến muộn, làm giá, mặc đồ như gà mái bước lên sân khấu, sau khi kết thúc còn đến hậu trường chửi ầm lên, xem ra, người có tố chất và giáo dục cũng chỉ đến thế thôi!”
Dạ Cô Tinh thấp giọng, cười khinh khỉnh: “Tôi thật sự không biết, một người thông minh như Sylvia, sao có thể sinh ra một đứa con gái đần độn, ngu như heo thế này? Tôi thấy so với cô, Victoria tốt hơn nhiều!”
Sắc mặt Sue phờ phạc.
Một câu nói, như đâm vào vết thương lòng của cô ta.
Từ nhỏ, Sue đã coi Sylvia như thần tượng, bắt chước phong cách ăn mặc, mô phỏng theo mọi động tác, đáng tiếc, lý tưởng thì đầy đặn còn thực tế thì gầy khô khốc.
Từ lúc lọt vào danh sách đen của các tạp chí như VOGUE, mong muốn dựa vào IQ số không bước trên con đường thời trang ngày một xa vời.
Đừng nói tới Sylvia, ngay cả một nữ sinh viên đại học bình thường cũng ăn mặc đẹp hơn cô ta.
Còn nữa, Victoria lên ngôi hoàng trữ, tất nhiên thu hút được nhiều sự chú ý hơn cô ta, hơn nữa hai người từ nhỏ đã không hòa hợp, nhắc đến đối phương là muốn bùng nổ!
“Đừng chỉ lo nói tôi, cô cũng chẳng có gì tốt đẹp!”
Liếc nhìn cô ta một cái đầy khinh bỉ, Dạ Cô Tinh không muốn dây dưa, xoay người rời đi.
Sue bước tới hai bước, chặn trước mặt cô, hất cằm ngẩng cao thể hiện sự ngang bướng.
“Muốn đi sao?!”
Hai mắt híp lại: “Cô muốn làm cái gì?”
“Nói rõ ràng cho tôi.” Nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Sue sống trên đời hai mươi mấy năm, chưa từng bị người khác sỉ nhục như thế này!
“Cô chắc chắn?”
Bình tĩnh nở nụ cười khẩy, không hề có ý nhượng bộ.
“Được, cô đã không nghe rõ, tôi cũng không ngại nói lại lần nữa. Gu ăn mặc kém, trang điểm già dặn, kết hợp quá lỗi thời, hơn nữa tính tình nóng nảy, nhân cách méo mó, chẳng trách cô trở thành một bông hoa lạ trong hố phân của hoàng gia Châu Âu! Xứng đáng bị người ta bôi đen, bị người người cười nhạo!”
“Bây giờ cô đã nghe rõ rồi chứ? Đủ thẳng thắn chưa? Có cần tôi lặp lại lần nữa không?”
“Cô cô cô…”
Bĩu môi, ánh mắt lộ ra sự chán ghét: “Ngay cả nói chuyện cũng không đọc rõ chữ, há mồm ngậm miệng đều khí chất hoàng gia, tôi cho rằng cô là người bẽ mặt nhất!”
“Nếu tôi là cô, tôi đã sớm khóa trái cửa tự nhốt mình trong phòng rồi, lấy đâu ra mặt mũi để xấu hổ hơn nữa trong hoàn cảnh như này? Chỉ có thể nói, ý thức của cô quá tệ, thần kinh thô kệch, không phân biệt được đẹp xấu, bây giờ lại còn thêm cái tật nói lắp!”
Nói một hồi không cho cô phản chen vào câu nào, nói xong quay người rời đi luôn.
Để lại Sue bị mắng tới ngốc, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Sau một lúc lâu, phía sau hậu trường truyền đến một tiếng la hét cuồng loạn, cùng với tiếng vang lộp bộp.
“Bà Macy, thật vui khi được quen biết bà.”
Hai người đứng ở cửa trường quay, Dạ Cô Tinh chủ động chìa tay.
Macy nắm lấy, “Đây là niềm vinh hạnh của tôi, bà An.”
Dạ Cô Tinh sửng sốt, ánh mắt hiểu rõ.
Lại là tay chân của nhà họ An?
Xem ra, cô cần phải nói chuyện với người đàn ông của mình.
Phía bên kia, thái tử Jones đang chờ trong xe, giai điệu dân ca Đan Mạch mềm mại êm dịu mang theo sức hút khiến người khác buồn ngủ.
Đột nhiên, bịch bịch bịch——
Cửa kính xe rung mạnh, vẻ mặt lười biếng thoáng chốc giật mình.
Nhìn vợ mình đang đứng ở ngoài xe, thu lại vẻ cảnh giác, ngược lại nở nụ cười dịu dàng.
“Quay xong rồi à?”
Sue kéo cửa xe ở ghế phụ, đặt mông ngồi lên, “Anh khóa cửa làm gì? Làm tay em gõ đau quá!”
“Xin lỗi, ngạc hơi lớn, anh không nghe rõ.” Jones giải thích.
Cứ như đấm vào bông, môi Sue giật giật, cuối cùng không nói gì hết.
“Em yêu à, chúng ta đã ra nước ngoài cũng lâu rồi, khi nào thì mình về nước?”
Trong mắt người phụ nữ hiện lên sự bực bội, nhớ tới khuôn mặt nghiêm khắc cứng nhắc của cha mẹ chồng, cô ta muốn trốn càng xa càng tốt, tốt nhất không bao giờ gặp mặt, cả đời không qua lại với nhau.
Thấy sắc mặt của cô ta không được tốt “Mệt mỏi rồi sao?”
“Ừm, có hơi mệt một chút.” Không nhắc tới một chữ về chuyện về nước.
Sự u ám lóe lên trong ánh mắt Jones, vụt tắt trong chốc lát.
“Đưa em về khách sạn nghỉ ngơi nhé?”
“Không về khách sạn, về Cung điện mùa hè.”
“Nhưng mà cha cũng không hoan nghênh chúng ta.”
Tiếng “cha” trong miệng Jones hiển nhiên là chỉ Carl.
Vốn dĩ chỉ tới tham gia tiệc sinh nhật của Annie, sau đó lại tham dự lễ thụ quan của Dạ Cô Tinh, bây giờ chuyện nên làm cũng đã làm xong, ngày về nước lại cứ bị trì hoãn.
“Không sao, chúng ta đến chỗ mẹ.”
“…Được.”
Jones rất trân trọng người vợ này, mặc dù người ngoài không đánh giá cao cô ta, nhưng với tư cách là một người chồng, anh ta bằng lòng gánh vác nghĩa vụ và trách nhiệm của mình.
Huống hồ, tính tình Sue đơn thuần, vui buồn giận hờn đều hiện hết trên mặt, ít nhất, người chung chăn gối như vậy cũng khiến cho anh ta cảm thấy thực sự yên lòng.
“Anh yêu, em ăn mặc như này có đẹp không?” Nhớ tới lời nói của Dạ Cô Tinh, Sue cực kỳ tức giận, nhưng ngẫm lại, chẳng lẽ vấn đề thật sự nằm ở mình?
Jones giảm tốc độ xe, tranh thủ nhìn cô ta một cái, “Cũng không tệ lắm.”
“Thật sao?” Ánh mắt sáng ngời, cô lại trở nên hoạt bát.
“Thật mà. Người đẹp mặc gì cũng đẹp.”
Sue cười ngại ngùng, “Cảm ơn anh.” Ngừng một chút, “Chúng ta cũng xuất ngoại khá lâu rồi, nhưng em vẫn muốn ở đây thêm một tuần nữa, có được không?”
Anh ta nở nụ cười yêu chiều, “Được. Chỉ cần em vui…”
“Moah~ yêu anh!”
Chỉ có thể nói, kẻ ngốc cũng có hạnh phúc của kẻ ngốc.
Trong mắt người yêu, heo nái cũng có thể biến thành Tây Thi.
Dù sao thì con heo nái này cũng không tới mức xấu tính lắm!
Đây cũng là một trong những lý do Dạ Cô Tinh không chấp nhặt với cô, trời sinh tính cách không ra gì, không đủ đẳng cấp, cô cũng lười đối phó.
Sau khi từ khu trung tâm trở về đảo, Burke chờ ở bên ngoài nhà xe.
“Sao ông lại ở đây?”
“Đoán chừng lúc này điện hạ sẽ trở về, nên đợi một chút.”
Đưa tay ra giúp cô mở cửa xe.
Dạ Cô Tinh xuống xe, đứng yên, nhìn ông ta một cái rồi thở dài: “Ông quả là một người có tâm…”
Burke giật mình.
Dạ Cô Tinh nâng bước đi ra ngoài.
“Điện hạ, ngài… đi tới chỗ ông ấy đi.”
“Ông ấy” này chỉ ai, trong lòng hai người đều biết rõ ràng.
Bước chân không dừng, trong mắt Burke hiện lên sự thất vọng.
“Đợi lúc nào tôi rảnh.”
Nhìn thấy bóng dáng yểu điệu kia đi xa, khóe mắt Burke bỗng ửng đỏ.
“Con yêu, sao con lại ở một mình?”
Bé Húc ngồi trên sô pha, đung đưa đôi chân ngắn ngủn, tay cầm một chiếc bánh ngọt, mắt nhìn lên màn hình.
Chương trình đang chiếu Cậu bé bọt biển.
“Cha đang ở phòng làm việc ạ ~”
Cốc cốc——
“Vào đi.”
Dạ Cô Tinh đã thay bộ đồ ở nhà, cầm ly nước nhét vào tay người đàn ông, dựa người vào mép bàn.
“Bà Macy và nhà họ An có quan hệ gì vậy?”
“Macy?”
Dạ Cô Tinh kể lại chuyện hôm nay, bỏ qua lời khiêu khích của Sue, không phải vì muốn bảo vệ ai đó, mà là không cần thiết!
“…Nhiệt tình quá mức.” Đây là kết luận cuối cùng của cô.
Đặt tài liệu xuống, người đàn ông tựa lưng vào ghế ngồi, “Không phải những người muốn lấy lòng người của nhà họ An, đều cần có quan hệ với nhà họ An.”
Dạ Cô Tinh hiểu rõ, dứt khoát ngồi vào lòng anh, đặt hai tay lên vai anh, thong thả thở dài——
“Không ngờ ảnh hưởng của nhà họ An đã vươn tới cả xã hội thượng lưu Châu Âu…”
Vỗ nhẹ cái mông tròn trịa đàn hồi của cô, cúi đầu hôn môi: “Những thứ em không ngờ còn rất nhiều.”
Ngày hai mươi ba tháng tám, một số mới của talk show “Danh viện” được phát sóng, tỉ suất người xem đột phá đến một kỷ lục mới, sự xinh đẹp và duyên dáng công chúa Alizee như một làn sóng nhanh chóng quét qua xã hội thượng lưu Châu Âu.
Là ảnh hậu Oscar, có lẽ Athena chưa đủ tư cách bước vào vòng xoáy này, nhưng hôm nay, “công chúa”, “bà An” bất cứ thân phận nào bày ra cũng có thể hù chết người.
Ngày một tháng chín, Thời niên thiếu chính thức công chiếu ở Hong Kong và Đại Lục, Dòng chảy thời gian cũng theo sát công chiếu.
Nhưng chỉ trong một ngày, doanh thu phòng vé của Thời niên thiếu đã vượt qua Dòng chảy thời gian cả mấy con đường, vượt mốc hai trăm triệu, đồng thời phá kỷ lục phòng vé trong một ngày ở Hong Kong.
Bất kể là thực lực của đội ngũ sản xuất, hay chiêu trò “Áo Tím và Tiêu Mộ Lương bắt tay lần nữa sau ba năm xa cách” cũng đủ thu hút sự chú ý.
Nhóm fan hâm mộ của Áo Tím thậm chí còn tặng hoa và gửi lời chúc mừng, cũng có fan giàu có bao luôn tất cả rạp chiếu phim ở địa phương, họ đăng hàng đống vé xem phim ở trên Weibo, khiến cho fan hâm mộ hai nhà Dạ Tiêu nhấn like tới tấp, dĩ nhiên đẩy lên No1 hotsearch trên Weibo!
“Fan giàu có vung tiền như rác.”
“Bao hết tất cả rạp chiếu phim.”
“Vì Áo Tím có thể làm bất cứ giá nào.”
Trở thành đề tài nóng hổi trong vài phút.
Dạ Cô Tinh đã chia sẻ một bức ảnh chụp chung với Tiêu Mộ Lương, kèm theo dòng chữ—— “Chúng ta đã trở lại sau ba năm xa cách! Tiêu Tình & Viên Hi Thần, Hàn Tử Khâm & Tô Dã, ai là gu của bạn?”
Phần bình luận cực kỳ sôi nổi, nói chêm chọc cười.
“Đồ ăn ngon đều đến từ trong bát.”
“Cặp đôi màn ảnh đẹp nhất, không ai sánh bằng.”
“Cuối cùng cũng nhìn thấy hai người ở cạnh nhau! Rất yêu Dạ Tiêu.”
“Giá như gặp nhau lúc chưa kết hôn, giờ đây không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hài lòng với số mệnh, nhưng… trong lòng Bảo Bảo rất đau khổ! Tại sao họ không ở bên nhau?! Tại sao?! (Có kèm theo hiệu ứng đặc biệt ở đây)”
“Tôi cũng muốn hai người họ thành một đôi…”
“Hừ! Vốn dĩ họ là một đôi!”
“Này này này! Anh An đâu? Các người cứ thế vứt anh An đi à?”
“…”
“…”
“Tiếc là con gái nhà chúng ta không thể phân thân thành hai, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, thật là đáng tiếc!”
“Cầu xin vùng bóng râm trong lòng Anh An.”
“…Vô cùng lớn.”
Sau đó, Tiêu Mộ Lương đăng Weibo, để lại lời nhắn: “Tình Tình của Hi Thần, A Dã của Tử Khâm, nhất định phải hạnh phúc.”
Ấm áp, ân cần, dành tặng cho anh ấy những lời chúc phúc chân thành nhất.
“Wow! Trái tim của Bảo Bảo đang rỉ máu, anh Tiêu đừng sợ, em sẽ sưởi ấm cho anh.”
“Lời thoại của kẻ đau khổ vì tình suốt hai mươi nghìn năm vẫn không thay đổi, nhưng Lương Lương nhà tôi xuất sắc như vậy, cầu xin một vị trí cao hơn! Xin hãy vùng lên! Xin hãy phản công!”
“Anh bảo vệ hạnh phúc của cô ấy, chúng em sẽ bảo vệ hạnh phúc của anh. Mộ Lương, chúng em luôn bên cạnh anh, không bao giờ rời xa.”
Trong một lúc, bao nhiêu vui mừng, bao nhiêu sầu bi.
Giá như gặp nhau lúc chưa kết hôn.
Có lẽ số mệnh nên như vậy.
Chương 82: Tuyên bố chủ quyền, hóa thành người chồng ghen tuông
Dạ Cô Tinh không hề bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ Thiệu Diệp.
“Thiệu tổng, lâu rồi không gặp, hi vọng anh vẫn khỏe.”
“Tôi muốn thông báo cho cô một tin tức tốt.”
“Tôi đã đoán trước rồi.”
“Thời niên thiếu đã bỏ xaDòng chảy thời gian, Emperor phải ngậm đắng nuốt cay mà không dám kêu, nghe nói còn muốn lợi dụng gia thế xã hội đen của nhà họ Hướng để lấy lại thể hiện, sau đó không giải quyết được gì, xem ra ông trời cũng giúp chúng ta…”
Thiệu Diệp lúc này vô tư vui vẻ, không còn bộ dạng chín chắn, chững chạc như trong trí nhớ của cô.
“Thiệu tổng cũng đừng vui mừng quá sớm.” Dạ Cô Tinh dội gáo nước lạnh lên đầu anh ta.
Tiếng cười khúc khích ở đầu dây bên kia cũng ngừng lại, “Cô có ý gì?”
“Anh đừng quên, thị trường phòng vé ở Đài Loan và nước ngoài vẫn đang để trống, nếu tôi là anh, tôi tuyệt đối sẽ không tự mãn trước thời điểm mấu chốt này.”
Im lặng một lúc lâu, “…Thật xin lỗi, tầm nhìn tôi quá hạn hẹp.”
Dạ Cô tinh ho nhẹ hai tiếng, tự hỏi lời nói của mình có nghiêm trọng quá không.
Dù sao, đàn ông không thích phụ nữ chỉ tay năm ngón trong những việc lớn.
Nhưng cô không thể không nói, bộ phim này Tinh Huy đầu tư rất nhiều tài nguyên và quyền lợi liên quan, cô không thể để sự tùy tiện nhất thời của Thiệu Diệp phá hỏng toàn bộ ván cờ!
“Anh có thể nghĩ là tôi chuyện bé xé ra to, nhưng cẩn thận có thể chèo thuyền cả nghìn năm, Emperor phỏng chừng còn có chiêu trò phía sau.”
“Đừng vui mừng quá sớm.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Thiệu Diệp hăng hái gọi điện thoại để báo tin vui, sờ sờ cái mũi không nói nên lời, còn bị một người phụ nữ dạy dỗ.
Ngay lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.
Lòng tự trọng của người đàn ông đã chịu mười nghìn tấn tổn thương, nhưng mà dù sao anh ta cũng hiểu rõ lí do, anh ta biết Dạ Cô Tinh đang nhắc nhở thiện chí.
Phần tình cảm này, anh ta tiếp nhận!
Đúng lúc, thư ký gõ cửa bước vào, anh ta tắt điện thoại, đang chuẩn bị mở miệng đã bị người tới nói trước——
“Thiệu tổng, tiệc chúc mừng tối nay anh định tổ chức ở đâu? Phú Cẩm hay là Đường Hoàng?”
Hai mắt cô thư ký phát sáng!
“Hủy bỏ.”
“Ơ… sao, sao cơ ạ?”
Thiệu Diệp nhướng mày, lạnh lùng liếc nhìn cô ta, “Tôi nói, hủy bỏ tiệc chúc mừng tối nay, chờ qua khoảng thời gian bận rộn này rồi nói sau.”
“Nhưng… đã thông báo rồi…” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, đến khi không còn nghe thấy nữa.
“Vậy thì thông báo lại. Có vấn đề gì sao?”
“Không, không thành vấn đề.”
“Còn việc gì nữa không?”
“Vậy tôi ra ngoài đây.”
Ánh mắt Thiệu Diệp hiện lên sự trầm tư, sau nhiều lần suy ngẫm, anh ta không thể không thừa nhận, người phụ nữ tên Dạ Cô Tinh kia nhìn nhận vấn đề rất trực diện và sắc bén, thậm chí ngay cả anh ta suýt nữa cũng không chống đỡ được.
“Công chúa điện hạ? Bà An?” Anh ta lắc đầu cười khẽ.
Một nỗi chua xót không ai biết hiện lên trong ánh mắt anh ta.
Sợ là không còn cơ hội nữa…
Người phụ nữ xuất sắc luôn có thể thu hút ánh mắt đàn ông, đáng tiếc, Thiệu Diệp là người coi trọng gia tộc, dù thế nào cũng không được tự do.
Vậy cũng được, mỗi người có cách sống riêng, có những thứ chỉ cần nhìn thấy vui tai vui mắt ở phía xa là được rồi.
Bấm điện thoại bàn, “Emily, giúp tôi đặt một có hoa hồng Comtes de Champagne, gửi đến văn phòng tổng giám đốc nhà thầu bất động sản.”
“Xin hỏi cô gái kia họ…”
“Vương.”
“Tên người tặng là?”
“Thiệu Diệp.”
“Dạ.”
Thư ký ngửa đầu nhìn trời, xem ra boss nhà mình chơi thật rồi.
Hôn nhân của gia đình giàu có được mấy đôi hạnh phúc?
Một tiếng thở dài nhàn nhạt, ánh mắt hiện lên sự phiền muộn.
Nhưng lúc cô ta cúi đầu xuống, nhìn thấy trang bìa tạp chí VOGUE, người phụ nữ khẽ hất cằm, ánh mắt hờ hững, khôi phục sự lạnh lùng trước dó.
“Ngoại trừ cô…”
Ở đầu bên này, doanh thu phòng vé của Thời niên thiếu tăng lên từng ngày, Thiệu Diệp tổ chức các kênh tuyên truyền trên TVB để tiếp thị truyền miệng.
Phía bên kia, bình dấm chua bị đổ, cả căn phòng chua lòm!
“Hừ!” Đặt máy tính bảng xuống, người đàn ông khịt mũi đi vào phòng tắm.
Dạ Cô Tinh đang lật xem lá thư đề cử của Diêm Đông Bình được gửi tới qua Email, ở những chỗ khó hiểu cô có chỉnh sửa đôi chút, cực kỳ chăm chú, bất thình lình nghe tiếng khịt mũi của anh.
“Làm sao vậy?”
Đáp lại lời cô là tiếng nước chảy ào ào.
Vừa nghĩ cái người này lại bắt đầu cáu kỉnh lung tung, bỏ qua thể diện, Dạ Cô Tinh cảm thấy có chút khó chịu.
Đúng là “ba ngày không đánh là muốn lên nóc nhà lật ngói luôn mà”, cần phải sửa sang đúng quy định một phen mới được?
Cô chỉ cảm thấy đau đầu.
Cô bé đã ngủ trên sô pha rồi
Dạ Cô Tinh bế con gái vào phòng ngủ, sau khi thu xếp ổn thỏa mới nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại rồi rời đi.
Vừa mới bước vào phòng ngủ, chợt nghe giọng người đàn ông hét lớn kêu mình.
“Làm gì đó?” Từ trước tới giờ anh luôn có thói quen đi tắm không khóa cửa, Dạ Cô Tinh cứ thế vặn cửa bước vào.
Hành động vừa rồi thật sự khiến cho An Tuyển Hoàng lắp bắp sợ hãi.
“Chậc… Che cái gì mà che? Đâu phải em chưa từng thấy!” Dạ Cô Tinh nghiêng người dựa vào bên khung cửa, xoay người mở to mắt nhìn.
Trước đây không lâu, anh cũng nói với cô bằng giọng điệu như vậy.
Chậc lưỡi, thì ra cảm giác đùa giỡn người khác thật là… tuyệt!
“Kêu em làm gì?”
“Áo choàng tắm.”
Dạ Cô Tinh xoay người đi ra ngoài, nhanh chóng cầm một chiếc áo choàng tắm màu đen bước vào.
Người đàn ông đã lau khô bọt nước, đứng trần truồng, chỉ quấn một cái khăn trắng quanh hông.
Cơ bụng tám múi hoàn mỹ khiến phái đẹp thèm thuồng.
Nếu đã là người đàn ông nhà mình, vậy cô cũng không cần nhịn!
Đưa tay ra véo, bóp, nắm thật mạnh!
Cũng may kết cấu rõ ràng, không có chút mỡ thừa nào.
Nhớ tới cơ bụng mình phải luyện tập một thời gian dài mới có được, vén vạt áo lên, đứng chung chỗ so sánh với anh.
Thì ra mình cũng không thua kém~
Dạ Cô tinh đánh giá như thế.
Không ngờ người đàn ông lại ủ rũ gục đầu, bỏ đi không nói lời nào.
Hử… Người này thay tính đổi nết rồi à?
Nếu là bình thường, với tình huống như này, hiển nhiên không tránh chuyện khỏi uyên ương nghịch nước một trận.
“Người đàn ông này… Có vấn đề?”
Dạ Cô Tinh đi theo sau, thấy anh rón ra rón rén rời khỏi phòng Húc Nhi, “Lại đá chăn à?”
“Ừm, anh đắp lại cho con rồi.”
“Em nói anh…” Rốt cuộc khó chịu chỗ nào!
Còn chưa nói hết câu đã bị người đàn ông đè xuống sô pha, nhưng anh lại xoay người nhặt chiếc máy tính bảng bị ném trên giường khi nãy.
“Tự xem đi.” Đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lẽo.
Cô đưa tay cầm lấy, “Bình luận trên weibo?”
Vừa lướt qua phần bình luận, tất cả đều là mù quáng bịa đặt để cô và Tiêu Mộ Lương ở bên nhau.
“Ghen rồi sao?” Cô nở nụ cười, ghé sát vào người anh.
Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô, còn Dạ Cô Tinh vẫn ngồi nãy giờ.
Vịn sau gáy, “Anh ngồi xổm xuống, ngửa ra như này cổ em đau.”
An Tuyển Hoàng rất nghe lời, còn đưa tay giúp cô xoa bóp.
Dạ Cô Tinh hơi ngạc nhiên, hứng thú nhìn anh với cặp mắt khác xưa, trước đây, không ít lần anh cọc cằn, ngang ngược làm loạn một trận, tuyên bố quyền sở hữu.
Đây là lần đầu tiên anh bình tĩnh hòa nhã như thế.
“Tức giận rồi à?” Cô chớp mắt mấy cái, xích lại gần một chút, mùi hoa sơn trà thơm ngát phả vào mặt, anh suýt nữa không nhịn được, cắn răng điều chỉnh nhịp thở, dù thế nào cũng phải nhịn xuống.
“Ừ.” Anh tức giận.
“Anh nói anh vì chút chuyện nhỏ như vậy mà ghen tuông hả?”
“Không nhỏ.” Người đàn ông ngửa cổ.
Dạ Cô Tinh nắm chặt bàn tay to lớn, hôn lên trán anh một cái: “Như vậy đủ rồi chứ?”
Lắc đầu.
Hôn thêm một cái ở má trái.
Vẫn lắc đầu.
Lại hôn thêm cái nữa ở má phải.
Vẫn lắc đầu như cũ.
“Không hôn nữa?” Ngáp một cái, lười biếng đứng dậy, “Em đi ngủ đây.”
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, “Như vậy là xong rồi à?”
“Chứ sao nữa?”
Người đàn ông chỉ chỉ cánh môi, ánh mắt mơ hồ.
Là vợ chồng với nhau đã lâu, cô cũng không già mồm cãi lại, đôi môi hồng hào hôn lên mặt anh mang theo cảm giác âm ấm man mát, lại mút vài cái, dư vị vương vấn quanh chóp mũi, xen lẫn với vẻ nam tính của người đàn ông, cực kỳ thoải mái.
“Mùi vị không tệ.”
“Nếu đã như thế, vậy thì… tiếp tục.”
Lạch cạch——
Tắt đèn.
Trong ổ chăn ấm áp, vẻ đẹp mềm mại, một buổi đêm thật đẹp.
Ngày hôm sau, lúc Dạ Cô Tinh mở mắt, ánh sáng chói chang, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu xuống sàn nhà trong phòng tạo thành một vầng sáng.
Thoạt nhìn có chút chói mắt.
Cử động chân tay, vừa nhức lại vừa đau.
Không thấy bóng dáng An Tuyển Hoàng.
Đồ không có lương tâm! Bản thân sảng khoái xong rồi phủi mông bỏ đi. Dạ Cô Tinh cảm thấy bực bội.
Điều rắc rối hơn còn ở phía sau.
Khi cô theo thói quen cầm máy tính bảng lên đăng nhập vào Weibo xem.
“Trời đất!”
Đây rõ ràng là tấm ảnh chụp góc nghiêng lúc cô đang ngủ, nhìn cảnh vật xung quanh hiển nhiên chính là căn phòng này, cái giường này!
Ai đã chụp nó?
Đáp án rõ ràng——An Tuyển Hoàng chết tiệt!
Nhìn lại dòng chữ, cổ họng Dạ Cô Tinh ứa một ngụm máu tươi, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Người phụ nữ của tôi.”
Người phụ nữ…
Phụ nữ…
Người…
Nhiều tiếng vọng đang gợn lên trong đầu, “An Tuyển Hoàng——Cái đồ trẻ con này!”
Cạch cạch cạch——
Cánh cửa mở ra một kẽ hở, cái đầu nhỏ của bé Húc chui vào, “Mẹ, mẹ đang kêu cha hả?”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh trở nên khó coi, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng, “Cha con đâu?”
Nhưng mà Húc Nhi lại nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai, “Cha có chuyện nhờ con chuyển lời.”
“Cha nói cái gì?”
Cô bé ho nhẹ, bắt đầu nói như vẹt, “Vợ à, buổi sáng tốt lành. Đêm qua thật tuyệt vời, nên cần phải giữ lại chút kỷ niệm. Những thứ xinh đẹp, hãy học cách chia sẻ.”
Cô bé nói xong không thèm để ý đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng của cô, ngâm nga một bài hát rồi rời đi.
Cô bé chạy về phòng khách, cầm điện thoại bấm dãy số mà mình nhớ——
“Cha! Cha! Bảo bảo đã hoàn thành nhiệm vụ! Nhớ mua matcha xoài, còn có kem cho con nhé…”
Phía bên kia, Dạ Cô Tinh vẫn trong tình trạng như bị sét đánh.
Đúng! Nhanh chóng xóa đi——
Nhìn vào thời gian, nó đã được đăng từ ba tiếng trước rồi…
Còn xóa cái rắm!
Hình ảnh đã sớm bị người khác nhìn thấy hết, chụp ảnh màn hình và lưu lại!
Chăm chú nhìn phần bình luận, thật chua xót ——
“Trời ạ! Con gái nhà ta bị chụp lén?!”
“Đêm nay anh An chắc chắn phải quỳ trên bàn giặt đồ cho coi! Tui cá hai mươi viên kẹo!”
“Ui cha mạ ơi—— hơn nửa đêm rồi còn ngược đãi cẩu độc thân, thật là tàn nhẫn!”
“Lạy chúa! Xin hãy nhận lấy bát cơm chó này——”
“Trời! Con gái nhà chúng ta ngủ cũng xinh đẹp, nhưng mà đây không phải trọng điểm, anh An đang ghen kìa, há há há!”
“Tuyên bố chủ quyền, còn là người phụ nữ của tôi!”
“Anh An trỗi dậy, hồi sinh oai phong!”
Ngoài ra còn có sự đột kích của một lượng lớn fan của Mộ Lương——
“Hừ! Mắt còn nhỏ hơn lỗ kim, đánh giá kém!”
“Một người chồng ghen tuông, xem xét xong!”
“Không tốt bằng Lương Lương nhà chúng tôi!”
“Tôi yêu anh Tiêu ấm áp…”
Ngoài ra còn kỳ diệu dấy lên một trào lưu.
Bạn X nào đó đăng một bức ảnh chụp chú chó cưng với dòng chữ: Bảo Bảo của tôi~
Bạn ZZ nào đó đăng một bức ảnh tự sướng với dòng chữ: Cuộc đời của tôi~
Và như vậy, những trò đùa hoàn toàn bị xóa tan.
Dạ Cô Tinh chỉ biết là khí tiết tuổi già không còn giữ được nữa!
Khóc mù mắt…
“An Húc, nói cho cha của con, có giỏi thì đừng về đây nữa!” Người phụ nữ hét to qua cửa.
—— Đứa nhỏ ngốc vẫn còn cầm điện thoại.
“Hình như mẹ… phát hiện rồi.”
“Mẹ nói, bảo cha có giỏi thì đừng về nữa…”
“Còn nói, mẹ phải lột da của cha…”
“A! Không nói nữa, mẹ đến rồi!”
Một tiếng phịch——
Cuộc gọi bị gián đoạn.
Đầu giây bên kia, người đàn ông sờ sờ mũi, đây là… nổi điên rồi?
Nhưng trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu hạnh phúc~