“Thiếp mời?” Dạ Cô Tinh chợt ngừng động tác lại, vỏ táo thật dài bị cắt đứt ngang: “Ai cơ?”
Anh Tử Lạc bĩu môi, mắt toát lên sự mừng rỡ, nhặt vỏ táo rớt trên mặt đất lên, ném vào trong thùng rác: “Có thể rảnh rỗi như vậy, không có việc gì làm lại tổ chức tiệc tùng mời mấy người phụ nữ gặp nhau, ngoại trừ vị phu nhân nhà họ Kỷ kia, còn có thể là ai?”
“Lận Tuệ?”
“Vầng.” Anh Tử Lạc đưa thiệp mời tới trước mặt Dạ Cô Tinh: “Dì nhỏ, dì xem này.”
“Bây giờ dì không rảnh rỗi, con để trên khay trà đi.”
Anh Tử Lạc làm theo, sau đó nhích đến trước mặt cô, chống cằm, đôi mắt to chớp chớp: “Dì nhỏ, loại tiệc tùng gặp gỡ tẻ nhạt kiểu này, dì sẽ không đi chứ?”
Dạ Cô Tinh cũng không ngẩng đầu lên, chuyên tâm đối phó với quả táo trong tay, cho đến khi gọt hết phần vỏ còn lại.
“Dì nhỏ, dì nói một câu đi mà! Ưm…”
“Ăn mà cũng không chặn được cái miệng nhỏ của con?”
Anh Tử Lạc oan ức nhìn cô, cầm nửa quả táo trong miệng, cắn rộp rộp rồi nuốt xuống bụng: “Dì nhỏ, dì không lẽ định tới cùng với đám người kia uống trà, ngắm hoa, chơi mạt chược?”
Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày: “Con cảm thấy không được?”
“Đương nhiên không được! Đám bác gái kia mỗi ngày sống phóng túng, rảnh rỗi đến mức sắp mốc meo, mới làm ra những chuyện ruồi bu kiến đậu này để giết thời gian. Dì đi tới thật, chẳng lẽ không phải thành đồng bọn của bọn họ?”
Dạ Cô Tinh đặt dao gọt hoa quả xuống, ưu nhã xé tờ giấy ăn lau tay: “Có điều, dì lại muốn đi xem thử…”
“Dì nhỏ, không phải chứ?”
“Có vấn đề gì sao?”
Anh Tử Lạc nghi ngờ đánh giá cô: “Nếu là trước đây, dì sẽ không đi tới mấy bữa tiệc tẻ nhạt kiểu này, tại sao hôm nay lại…”
“Ngạn ngữ có một câu rất hay, Túy ông uống rượu không phải vì rượu. Hiểu không?”
“Hẻ… hiểu cái gì cơ ạ?” Cô từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, Hán ngữ nghe nói chưa lưu loát, ngạn ngữ thì lại càng chỉ là kiến thức nửa vời.
“Ý là, ngoại trừ là buổi tiệc trà của mấy phu nhân nhà giàu, còn có chuyện quan trọng hơn.”
“Chuyện, chuyện gì ạ?”
“Minh Chiêu đâu?”
“Dạ?” Đề tài chuyển đổi quá nhanh, Anh Tử Lạc chống đỡ không kịp.
“Lần sau đừng tiếp tục giúp anh ta chạy việc vặt, tuy rằng quan hệ hai người tốt, nhưng cũng phải chú ý đúng mực.” Dạ Cô Tinh như cười mà không phải cười, theo lý thuyết, thiệp mời của nhà họ Kỷ vốn Minh Chiêu phải tự mình giao tận tay cho cô, nhưng bây giờ lại đổi thành Anh Tử Lạc.
“Dì nhỏ, dì đừng trách anh ấy, là, là con tự quyết định, ép anh ấy phải giao thiệp mời ra…..”
“Minh Chiêu chịu nghe lời của con?”
“Anh ấy dám không nghe thử!” Cừu nhỏ một giây hóa thân thành sói mẹ, quơ nắm đấm, hung thần ác sát.
“Ồ~” Dạ Cô Tinh cười ý vị sâu xa.
“A! Dì nhỏ, dì cố tình gài con!”
Dạ Cô Tinh than nhẹ một tiếng, kéo cô bé đến bên cạnh ngồi xuống: “Lạc Lạc, con đã gọi ta một tiếng dì nhỏ, vậy dì cũng là người thân của con, là nơi con có thể dựa vào, có chuyện gì phải nói ra, đừng một người gánh chịu. Minh Chiêu tính cách như vậy, lúc bắt đầu chịu không ít khổ sở phải không?”
Anh Tử Lạc viền mắt nóng lên, mũi cũng cay cay, rũ mắt, cũng thuận thế thu lại nước mắt: “Không có gì. Bây giờ đều tốt rồi…”
“Dì biết, ở trong lòng con, có lẽ chỉ có Anh Tước Tự —— cha của con, mới là người thân duy nhất. Nhưng dì thực lòng hi vọng, con có thể mở rộng tấm lòng, thoát ra khỏi ám ảnh tuổi thơ. Trên đời này, còn có rất nhiều người quan tâm con, cũng rất nhiều người hi vọng con hạnh phúc, chỉ là do con chưa từng nhìn tới nên chưa thấy mà thôi.”
Anh Tử Lạc cắn chặt môi dưới, như là một đứa trẻ đã làm sai chuyện: “Dì nhỏ, xin lỗi, con… Không phải cố ý gạt dì, mà là, con không có tự tin.”
Lúc trước, Minh Chiêu đối xử lạnh nhạt với cô, trêu chọc đủ kiểu, bảo cô làm sao dám nói ra khỏi miệng đây?
Anh Tử Lạc kiêu căng tự mãn, ở trước mặt anh ta, ngay cả bụi bặm trên mặt đất cũng không bằng, cô không dám nói cho Dạ Cô Tinh, cũng không muốn lấy quyền lực của chú nhỏ đi bức bách Minh Chiêu, vì thế, mới vẫn buồn ở trong lòng, lặng thinh không đề cập tới.
“Không cần phải nói xin lỗi, dì hiểu…”
“Dì nhỏ, dì cũng cảm thấy con và Minh Chiêu không thích hợp sao?”
“Cũng? Sao lại nói vậy?”
“Bác sỹ Minh nói, con với Minh Chiêu không phải là người trên cùng một con đường. Vậy còn dì? Dì cũng nghĩ như vậy sao?”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm một lát mới nói, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc trịnh trọng: “Con thật sự muốn biết?”
Anh Tử Lạc âm thầm siết chặt nắm đấm, đáy mắt lóe lên vẻ quật cường, thận trọng gật đầu: “Dì nhỏ, dì nói đi.”
“Đúng là con và Minh Chiêu cũng không thích hợp. Tính tình của anh ta quá lạnh nhạt, trách nhiệm to lớn tâm tư nặng nề, lòng háo thắng quá mạnh, thậm chí không coi tính mạng của mình là quan trọng, ở bên một người đàn ông như vậy, không khác nào đi theo một kẻ liều mạng, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng phải lo lắng đề phòng, mà con, đã trải qua tuổi ấu thơ lang bạt kỳ hồ, lòng con muốn được an ổn, mà loại cuộc sống an ổn yên bình này, anh ta không cách nào cho con.”
“Nhưng mà, con nguyện ý, trước nay con chưa từng trách anh ấy….”
“Con nghe dì nói xong đã.” Dạ Cô Tinh ngắt lời cô: “Giữa các con, đúng là không thích hợp, Minh Chiêu không biết yêu, nhưng con lại thiếu thốn tình yêu. Thứ anh ta muốn, con không hiểu, thứ con muốn, anh ta cho con không nổi. Nhưng chuyện tình yêu, chưa từng có có thích hợp hay không, chỉ có yêu hoặc không yêu. Đã yêu, có không thích hợp thì cũng trở thành thích hợp. Đương nhiên, khi con lựa chọn đi trên một con đường khó khăn, con có lòng tin sẽ kiên trì tới cuối đường không?”
“Vâng, con có.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh tích cực hưởng ứng lời mời của Lận Tuệ, đi tới nhà họ Kỷ, Minh Chiêu đi theo, đứng chờ ở ngoài cửa lớn nhà họ Kỷ, lấy bất biến ứng với vạn biến.
Muốn nói tới loại tiệc trà gặp gỡ của các quý phu nhân kiểu này, là vô cùng tẻ nhạt, đơn giản chính là tụ tập cùng một chỗ uống trà chiều, bàn tán chuyện trời đất, tâm sự trong giới thượng lưu Bắc Kinh lại xảy ra chuyện gì, bốn người một bàn, vàng ròng bạc trắng bắt đầu chơi mạt chược.
Ăn trái cây người giúp việc gọt sẵn, xáo bài, ném bài, làm liền một mạch, những người này vừa nhìn chính là rất am hiểu chuyện này, nói vậy chắc hẳn cuộc sống quá vô vị, cũng chỉ có thể dùng phương thức này tụ lại với nhau tự bày trò tiêu khiển, năm này qua tháng nọ, tự luyện thành cao thủ!
“Nhất vạn.” Quý bà nào đó đánh ra một con bài.
Cố Phương Lan sáng mắt lên, vội vàng lật bài, nhặt lên con bài nhất vạn kia xếp vào bài mạt chược của mình: “Nhất Tứ vạn, ù rồi! Bà Vương, thật là ngại quá.”
Cơ hồ cũng trong lúc đó, bài trước mặt Dạ Cô Tinh cũng bị cô đẩy ngã, mọi người trợn to mắt.
Bà Vương cười ha ha: “Phương Lan, động tác của cô hình như là hơi nhanh rồi đó? Bà An làm nhà dưới, còn chưa nói, làm sao cô đã hạ bài cơ chứ? Đây có tính là… gọi ù dối không nhỉ?”
Cố Phương Lan xụ mặt, lườm Dạ Cô Tinh một cái, ngay lúc đó Dạ Cô Tinh nhìn lại, vội vàng tươi cười. An Tuyển Hoàng là kẻ điên, cưng chiều vợ như mạng, bà ta chính mắt nhìn thấy kết cục của Tần Tư Thần, nên bà ta không dám chọc tới vị sát thần Dạ Cô Tinh này, tự tìm xúi quẩy!
“Cô Tinh ngày hôm nay thật là may mắn, thắng liên tục.” Lận Tuệ cười vô cùng hòa ái, nghiễm nhiên là hình tượng của một người mợ hiền hòa, mà ở bên trong những quý bà ở đây, chỉ sợ cũng chỉ có mình bà ta mới có thể mở miệng gọi một tiếng “Cô Tinh”, mà không phải bà An.
“Không ngờ bà An còn là một cao thủ!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Không chỉ có dáng người đẹp, ngay cả trình độ chơi bài cũng là số một số hai!”
“Theo tôi ấy à, trong chúng ta, bà Tuệ là người có phúc khí nhất! Cháu dâu tài giỏi như vậy, thật là khiến người khác hâm mộ mà!”
Đối mặt với lời thổi phồng và nịnh hót của mọi người, Dạ Cô Tinh mỉm cười khiêm tốn dịu dàng, mang theo một tầng xa cách nhàn nhạt, cũng không có vẻ thân thiện quá đáng, nhưng cũng không khiến cho người cảm thấy kiêu căng ngạo mạn.
Ngáp một cái, Dạ Cô Tinh thực sự cảm thấy có chút vô vị, nếu sớm biết sẽ nhàm chán tẻ nhạt như thế này, cho dù vì thám thính tin tức hai nhà Kỷ Giang thông gia, cô cũng sẽ không miễn cưỡng mình đến đây.
Muốn biết rốt cuộc bọn họ có mục địch gì, có rất nhiều cách, con đường rộng lớn, không đáng tự làm khó bản thân.
“Bà An đây là mệt mỏi sao?”
“Hình như tinh thần không được tốt lắm.”
“…”
Mọi người mồm năm miệng mười, cuối cùng vẫn là Lận Tuệ lên tiếng ——
“Cô Tinh, có cần đến phòng khách nghỉ ngơi một chút không?”
Dạ Cô Tinh gật gật đầu: “Cũng tốt. Vậy thì phiền mợ sắp xếp.”
Lận Tuệ nở nụ cười đoan trang, mặt mày hòa ái: “Sao phải khách sáo thế? Người một nhà cả, có gì phiền phức đâu chứ? Con nói như vậy, cũng quá khách sáo rồi.”
Đi theo người giúp việc dẫn đường, Dạ Cô Tinh tiến vào phòng nghỉ dành cho khách, nằm xuống giường, phất phất tay với người làm đang đứng ở cửa ra vào: “Cô đi xuống trước đi.”
“Vâng.”
Trong nháy mắt cửa bị đóng lại, Dạ Cô Tinh đột nhiên mở mắt, thần thái sáng láng, chẳng còn chút dấu hiệu nào của việc mỏi mệt.
Đứng dậy, sửa sang lại cổ áo một chút, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn về phương xa, ánh mắt xa xôi, bóng lưng yên lặng, như báo gấm đang ẩn núp ở chỗ tối, chậm rãi chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.
Một phút sau, có tiếng vang nhẹ nhàng truyền đến, tay vặn cửa bị người từ bên ngoài cẩn thận từng li từng tí xoay mở, Dạ Cô Tinh cười nhạt xoay người lại: “Cô Kỷ, đã lâu không gặp.”
Kỷ Tu Viện bị âm thanh đột nhiên vang lên làm cho sợ hết hồn, nhưng nhanh chóng trấn định lại, cũng không lén lút nữa, mà nghênh ngang đi về phía Dạ Cô Tinh.
Người phụ nữ mặc trên mình một bộ váy liền thân kẻ ô màu hồng nhạt, tóc vén lên thành hình một nụ hoa, cố định sau đầu, cả người mang theo cảm giác thanh xuân phấn chấn, giống như mặt trời sáng sớm mới nhú lên, chỉ tiếc, vẻ bên ngoài quá hời hợt, chỉ cần nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt hờ hững của cô ta, sẽ phát hiện không có chút phong vận phấn chấn tươi vui.
Chỉ có thể nói, người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào kim trang. Người xấu xí tới mấy, nếu có trang sức khoác lên ngoài, cũng sẽ trở nên vui tai vui mắt.
“Cô Dạ, có khoẻ không.” Người phụ nữ khẽ vuốt cằm, sóng mắt lưu chuyển, hờ hững lui bước, lúm đồng tiền như hoa.
“Bây giờ, hẳn là cô Kỷ đây nên gọi tôi một tiếng chị dâu, hoặc là bà An mới đúng?”
Kỷ Tu Viện sắc mặt trắng bạch, đáy mắt xẹt qua lúng túng, nhưng cuối cùng lại hóa thành cười gằn: “Chị dâu? Cô đúng là không biết xấu hổ! Cô là cái thá gì mà đòi làm bà An? Cô và anh họ căn bản còn chưa đăng ký kết hôn, trên mặt pháp luật, cô và anh ấy không phải là vợ chồng hợp pháp!”
Dạ Cô Tinh đồng tử sâu lắng: “Xem ra, cô biết không ít. Để tôi đoán xem, là ai nói cho cô biết…”
Kỷ Tu Viện đột nhiên cảnh giác, xù lông chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
“Kỷ Cương? Lận Tuệ? Kỷ Tu Thần? Kỷ Hạo Hiên? Hay là… Giang Hạo Đình?”
Kỷ Tu Viện khi nghe đến cái tên cuối cùng, ánh mắt khẽ loạn, giễu cợt một tiếng: “Cô bị điên rồi sao? Nếu không sao cứ nói những lời điên khùng khiến người ta nghe không hiểu vậy?”
“Không hiểu sao?” Dựa vào ưu thế chiều cao, Dạ Cô Tinh ở trên cao nhìn xuống cô ta: “Thật không hiểu, hay là giả vờ không hiểu, trong lòng cô tự rõ ràng.”
Nói xong, cũng không dây dưa nữa, ung dung dời đề tài: “Chúc mừng cô, sắp có hỉ sự.”
Ai biết Kỷ Tu Viện cũng không giận mà cười, ý tứ sâu xa: “Đúng vậy, sắp có hỉ sự.”
Chỉ hy vọng, đến lúc đó cô cũng có thể mỉm cười giống như bây giờ!
Chương 106: Có chuyện khác thường, người đại diện nước hoa
Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, Minh Chiêu khởi động động cơ, Dạ Cô Tinh vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân chưa thoát ra được.
Hồi tưởng lại phản ứng vừa rồi của Kỷ Tu Viện, nghi hoặc trong cô càng sâu.
Thực ra, từ khi hai nhà Kỷ Giang tuyên bố kết thông gia, Dạ Cô Tinh mẫn cảm cảm giác được có gì đó không bình thường.
Kỷ Tu Viện yêu An Tuyển Hoàng, đồng thời lại dây dưa không rõ với Kỷ Hạo Lâm, ở tình huống như vậy, cô ta sẽ không ngu xuẩn mà đi trêu chọc Giang Hạo Đình, không duyên cớ chọc một thân mùi tanh tưởi, tự khiến cho bản thân thành một kẻ phóng đãng hư hỏng, tương lai, cho dù cô ta có cơ hội tiếp cận An Tuyển Hoàng, cũng mang theo quá khứ ô uế!
Nhưng điều kỳ lạ là, Kỷ Tu Viện lại không phản đối việc đính hôn với Giang Hạo Đình, vừa rồi cô thăm dò, khi nói ra hai chữ “chúc mừng”, Kỷ Tu Viện phản ứng rất bình thường, thậm chí có loại cảm giác thản nhiên, dường như vạn sự đã nằm trong lòng bàn tay, khuôn mặt cô ta mang theo vẻ cao thâm, giống như cô ta đã biết tất cả mọi chuyện, nắm chắc phần thắng.
Nghĩ tới Giang Hạo Đình, mí mắt Dạ Cô Tinh giật giật, chuyện hai nhà Kỷ Giang thông gia được tuyên bố sau buổi phỏng vấn Quang Ảnh không lâu, thời gian lại trùng hợp như thế, cho dù vì bảo toàn nhà họ Giang, cũng không cần phải qua loa kế thông gia với nhà họ Kỷ!
Huống chi, tâm tư của Tần Tư Hủy đối với Giang Hạo Đình, cũng chẳng phải là bí mật gì trong tầng lớp thượng lưu ở Bắc Kinh, nhà họ Giang làm như vậy, hoàn toàn không để ý đến mặt mũi nhà họ Tần, khác nào ở ngay trước mặt mọi người tát cho nhà họ Tần một bạt tai, thực sự không phải là một hành động sáng suốt!
Thường nói, chuyện gì đó khác thường tất có mờ ám!
Tuy rằng con yêu tinh này đang núp trong bóng tối, cũng không biết rốt cuộc là đang tính toán cái gì, nhưng rồi có một ngày, sẽ hiện ra nguyên hình!
Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, hiện giờ xem ra, chỉ có thể yên lặng xem biến, chỉ có thể thấy chiêu phá chiêu!
Trở lại biệt thự, đã là ba giờ chiều, Dạ Cô Tinh tắm rửa đơn giản, thay quần áo ở nhà, bắt đầu sắp xếp hành lý.
Đêm trao giải Kim Kê đã hạ màn, cô và Tiêu Mộ Lương cũng nên đúng hạn tiến vào đoàn phim, hoàn thành các cảnh quay của phần tiếp theo của “Yên Chi Lệ”, sắp xếp thời gian quay cũng khá gấp rút.
Thứ bảy tuần trước, phần đầu tiên của “Yên Chi Lệ” là Đào chi yêu yêu đã được khởi chiếu trên khung giờ vàng của đài truyền hình vệ tinh Bắc Kinh, đêm đó tỉ suất người xem tới 3.3%, lập kỷ lục đáng tự hào xếp hạng thứ nhất trong các bộ phim trình chiếu trong cùng khung giờ!
Cư dân mạng khen ngợi đoàn làm phim có tâm nhất, đầu tiên là kỹ thuật diễn xuất của diễn viên, Tiêu Mộ Lương một thân trường sam màu xanh, tay cầm quạt giấy, khí chất quang minh lỗi lạc, đặc biệt là khí khái vừa ngâm vịnh vừa thở dài, diễn tả được tận cùng tinh túy của bốn chữ “di thế độc lập”!
Một khắc Yên Chi xuất hiện, đã chạm vào trái tim của vô số người. Tinh khiết như dòng suối trong suốt trong khe núi, thuần khiết như ánh trăng trên bầu trời đêm, đã khắc họa sống động hình ảnh một tiểu yêu hoa đào mới hóa hình thành người, giống y như thật.
Hồ đồ vô tri, ngây thơ thánh thiện, trong khoảnh khắc cô mở mắt ra, phảng phất những bản chất ấy của Đào yêu tràn ra từ tận trong linh hồn.
Còn nữa, chế tác tinh xảo cũng giành được mọi người nhất trí khen ngợi. Lớn là cách lựa chọn cảnh nền, nhỏ là quần áo xứng sức, đều là trải qua nhân viên chuyên nghiệp khảo sát thực tế, sau khi tự mình thí nghiệm, mới mang lên màn ảnh.
Nói tóm lại, trong điều kiện chi phí đầu tư không nhiều ở giai đoạn đầu và tuyên truyền cũng chưa nhiều, “Yên Chi Lệ” nhờ vào lời khen ngợi của dư luận và tiếng tăm của diễn viên mà tự bứt phá, vinh dự nhận được quán quân rating vào cuối tháng mười một, cao hơn 1% so với các bộ phim truyền hình khác cũng trong cùng khung giờ!
Tảng đá lớn trong lòng Lý Khôn cũng như được gỡ xuống, những cảnh quay tiếp theo cũng tràn ngập tự tin, đã gọi giục Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương ba lần nhanh chóng quay trở về đoàn.
Bảo Trương Á đặt vé máy bay bốn giờ chiều mai, Dạ Cô Tinh bắt đầu sắp xếp hành lý, nhưng hàng lông mày nhíu chặt vẫn chưa thả lỏng.
Bởi vì, chuyện này, cô vẫn chưa biết phải nói với An Tuyển Hoàng như thế nào.
Đóng lại vali, than nhẹ một tiếng, Dạ Cô Tinh đi tới gian phòng của hai đứa nhóc.
Đẩy cửa ra, không thấy hai bé đâu cả, cô đi thẳng tới vườn hoa, quả nhiên nhìn thấy An Cẩn và An Du mỗi người dẫn một đứa nhóc, tiếng cười vang lên thật xa.
“Phu nhân.” Nhìn thấy Dạ Cô Tinh, hai anh em gật đầu chào.
“Ừ, vất vả cho hai người rồi.” Dạ Cô Tinh vươn tay đón lấy cô bé từ trong lòng An Du, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mập mạp.
“Ôi, bé con của mẹ lại nặng hơn rồi, mẹ sắp ôm không nổi rồi!”
“A Mẹ… mẹ mẹ….” Sau một phen dốc lòng giáo dục, cô bé đã có thể gọi một cách rõ ràng, đơn giản biểu đạt ra ý nghĩ của mình.
Giờ khắc này, đang chảy chảy nước miếng nhào lên người cô, chắc chắn là đã ngửi được mùi sữa.
An Tuyển Hoàng muốn để hai nhóc cai sữa, Dạ Cô Tinh không đồng ý, nhất định phải cho bú sữa qua một tuổi, cuối cùng Tịch Cẩn cũng nói bú sữa mẹ tới một tuổi tốt hơn cho trẻ em, đặc biệt là Tiểu Húc lúc sinh ra đã yếu ớt, càng cần dinh dưỡng từ sữa mẹ, lúc này anh mới miễn cưỡng đồng ý.
“Ngày mai mẹ phải đi công tác rồi, hẳn là một tuần sau khi mới có thể trở về, con và anh trai phải ngoan ngoãn nghe lời, không được biếng ăn, biết không?”
“E ời (nghe lời)…”
“Con gái ngoan!”
Thả bé con xuống, Dạ Cô Tinh lại bế con trai lên, An Tuyệt không cười không nói dõi theo mẹ của mình, nét điềm tĩnh trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống An Tuyển Hoàng ý như đúc, có chút không thể tin được, trong đồng tử đen trong trẻo và lãnh đạm phản chiếu tia sáng màu tím sẫm huyền bí, khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Mẹ…”
Dạ Cô Tinh đưa tay véo nhẹ một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, cảm giác mềm mại, giống như trứng gà bóc, hận không thể đi tới cắn một cái: “Con trai, phải nghe lời, chăm sóc em gái nhỏ, biết không?”
Ông cụ non An Tuyệt gật đầu: “Vâng!”
Đối với con trai nhỏ thông minh trưởng thành sớm, Dạ Cô Tinh đã không cảm thấy kinh ngạc, chưa tới một tuổi mà cậu nhóc dường như đã có thể nghe hiểu lời nói của tất cả mọi người, mặc dù khi muốn nói chuyện có một số từ không thể biểu đạt được, nhưng phối hợp với động tác tay chân, đã có thể giao tiếp với An Cẩn mà không có chướng ngại gì, so với em gái An Húc, tố chất thân thể và trình độ trí lực của An Tuyệt cũng cao hơn rất nhiều.
Cũng không phải nói cô bé không thông minh, cô bé cũng tinh quái lắm! Chỉ là so với anh trai nhỏ thì khoảng cách có hơi xa, nhưng so với những bạn nhỏ cùng tuổi, không chỉ cao hơn một bậc.
Còn như An Tuyệt, chỉ có thể nói yêu nghiệt đến có chút biến thái, không phải cùng một đẳng cấp, đương nhiên sẽ theo sau hít khói!
“Thì ra đều ở đây.” Âm thanh thâm trầm của người đàn ông từ phía sau truyền đến, Dạ Cô Tinh đang muốn quay đầu lại, nhưng ngay một giây sau, đã rơi vào trong lồng ngực ấm áp của anh.
An Cẩn, An Du thấy anh tới, cúi đầu nhỏ giọng chào: “Gia chủ.”
An Tuyển Hoàng khẽ ừ một tiếng.
Mắt thấy sắc trời dần muộn, gió biển mang theo hơi lạnh, cô bé hắt hơi một cái, Dạ Cô Tinh vội vã để An Cẩn, An Du ôm con vào bên trong.
Vì thế, vườn hoa rộng lớn cũng chỉ còn sót lại hai người đang ôm nhau đứng.
Anh đứng ở phía sau cô, hai tay quấn quýt, đặt trên thắt lưng tinh tế của cô, vẻ lạnh lùng đã cởi bỏ, chỉ còn lại ấm áp triền miên.
Dạ Cô Tinh tùy ý để anh ôm, nở nụ cười dịu dàng, chỉ là đáy mắt hiện lên vẻ áy náy.
“Hoàng, em có chuyện mốn nói với anh.”
“Ừ.” Người đàn ông khẽ lướt qua cổ cô, mang theo vẻ hững hờ lười biếng, hiển nhiên vẫn chưa để ý lắm.
“Chiều mai em…”
“Dì nhỏ! Chú nhỏ! Ăn cơm thôi!” Tiếng gọi giòn tan của Anh Tử Lạc vang lên, làm ngắt lời muốn nói của Dạ Cô Tinh.
“Ăn cơm trước đã, có chuyện gì buổi tối lại nói.”
Dạ Cô Tinh mím môi: “Được.”
Anh nắm lấy tay cô sánh bước bên nhau đi vào trong nhà, nơi chân trời, ánh tà dương biến mất, chỉ còn lại vài tia le lói, khiến cho mặt đất trở nên lạnh lẽo.
Ăn cơm xong, hai người chơi đùa với hai bé, An Tuyển Hoàng hiếm khi mới thấy ung dung như thế, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười nhàn nhạt, Dạ Cô Tinh đang chuẩn bị mở miệng nói, điện thoại cũng đúng lúc này vang lên.
“Huy Nguyệt?”
“Chị, ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, em thì sao?”
“Đang ăn! Là món khâu nhục lần trước chị mang tới, ngon lắm!”
Từ khi Dạ Huy Nguyệt hào phóng tặng một thư viện cho Đại học Khoa học và Công nghệ, nhà trường đã đặc biệt chấp thuận cho cậu tự học ở nhà, chỉ cần cuối mỗi học kỳ cậu đúng hạn tham gia thi, đồng thời phải đạt yêu cầu, sau hai năm, là có thể nhận được bằng tốt nghiệp và học vị!
Vì thế, bắt đầu từ học kỳ này, Dạ Huy Nguyệt chuyển từ ký túc xá ra ngoài, ban đầu, Dạ Cô Tinh muốn để cậu vào biệt thự ở, nhưng mà bên này cách phòng làm việc quá xa, lái xe cũng phải tốn không ít thời gian, mỗi ngày đi làm, đi đi về về cũng tốn thời gian tốn công sức, vì thế cũng từ bỏ ý định này.
Cuối cùng, mua một căn chung cư một phòng ngủ một phòng khách ở gần phòng làm việc để cậu ở, Dạ Cô Tinh thỉnh thoảng sẽ xách theo đồ đạc tới kiểm tra, mỗi lần chỉ cần vừa phát hiện manh mối đã từng tồn tại của mì ăn liền trong phòng, cậu sẽ nhận lấy một trận cuồng phong bão tố, khiến cho Dạ Huy Nguyệt bây giờ vừa nhìn thấy mì gói đã cảm thấy sợ hãi, chứ đừng nói tới chuyện ăn nó.
Cứ như vậy, chuyện ăn uống của Dạ Huy Nguyệt cũng đã có quy luật, hơn nữa thường xuyên tập thể hình, lần trước kiểm tra sức khoẻ, không phát hiện có bất cứ vấn đề gì, ngay cả dạ dày trước đây bị viêm nhẹ cũng không trị mà khỏi.
Đối với chuyện này, Dạ Cô Tinh tương đối có cảm giác thành tựu. Nuôi em tra, cũng giống như nuôi con, phải nuôi đến béo trắng, không bệnh không tai, cô mới yên tâm.
“Lúc này tìm chị có chuyện gì không?”
“À, là như thế này…” Dạ Huy Nguyệt nhét miếng thịt vào trong miệng, lại xúc mấy thìa cơm: “Mạch tổng của Tập đoàn Hương Giang muốn mời chị làm người đại diện cho dòng nước hoa Thược Dược của công ty anh ta, ngày hôm nay đã trao đổi sơ qua điện thoại, phí làm người đại diện không thấp, em muốn hỏi ý của chị như thế nào.”
“Tập đoàn Hương Giang? Mạch tổng?”
Đêm trao giải ấy, Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng sớm rời hội trường, không rõ ràng chuyện sau đó Mạch Tương Ly đơn phương tuyên bố muốn hợp tác với cô.
Hồi tưởng lại ký ức, trong đầu hiện ra người đàn ông đứng bên cạnh Đổng Nguyệt, lúc trao giải đưa cho cô bó hoa, Dạ Cô Tinh nói: “Có chút ấn tượng. Có điều, theo chị được biết, Tập đoàn Hương Giang và Đổng Nguyệt có quan hệ mật thiết, anh ta không mời Đổng Nguyệt, mà lại tới tìm chị làm người đại diện?”
“Vấn đề này ngày hôm nay em cũng hỏi qua rồi. Bộ phận marketing của bên đó nói khí chất của Đổng Nguyệt không quá phù hợp với dòng nước hoa này, cho nên mới nghĩ đến thay người.”
“Từ chối đi, để bọn họ tìm người khác.”
Tay nắm đũa của Dạ Huy Nguyệt đột ngột ngừng lại, lạch cạch, thịt rơi mất: “Chị, có chuyện gì sao?”
Dạ Cô Tinh chưa từng làm người đại diện cho nhãn hàng nước hoa nào, dưới tình huống không có chút trở ngại nào, Dạ Huy Nguyệt cho là chị cậu sẽ không từ chối, huống hồ nước hoa của Tập đoàn Hương Giang danh tiếng cũng không kém, ở thị trường trong nước cũng được cho là hàng hiệu cao cấp.
“Nghe chị Hai nói, có vẻ tổng công ty Chanel bên Pháp muốn để chị làm người đại diện cho dòng nước hoa Coco, hợp đồng phác thảo đã đưa đến trên tay Diệp Nhĩ, vì thế…”
“Ha ha! Cầu còn không được! Ngày mai em sẽ trả lời bên kia, nếu như Mạch Tương Ly còn chưa phải hết hy vọng, vậy để anh ta tự mình tìm chị Hai đàm luận đi, khẳng định không thể nói lại được!”
Tập đoàn Hương Giang và Chanel, một là tinh anh trong nước, một là hàng hiệu toàn cầu, chỉ cần không ngốc, đều biết chọn như thế nào!