Tin tức Tần Tuấn dừng quay “hoa trong gương trăng trong nước” vừa được truyền ra, quần chúng xôn xao, đối với việc này khen chê không đồng nhất.
Có người nói anh ta biết sai có thể sửa, có người nói anh ta không thể tha thứ, mỗi người đều có lập trường riêng, nhưng chung quy mà nói, Tần Tuấn xử lý nguy cơ đạo đức cá nhân này vẫn là tương đối thỏa đáng, ở trong phạm vi khả năng thực hiện, giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.
Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, đối mặt với vây đuổi chặn đường của truyền thông, anh ta thủy chung bảo trì im lặng, đã không có thề thốt phủ nhận, cũng không có phát biểu cãi lại, lại càng không kiêng dè ống kính truyền thông, đối mặt áp lực dư luận, anh ta không lựa chọn trốn tránh, mà là thoải mái đứng ra, mời giới truyền thông tham dự họp báo, nói rõ hết thảy, cũng nhận sai xin lỗi.
Mà bất luận “xin lỗi” có phát ra từ nội tâm hay không, chỉ riêng loại thái độ “tích cực nhận sai”, đủ để tranh thủ ba phần đồng cảm, bảy phần thiện cảm từ giới truyền thông.
Cho nên, Tần Tuấn cuối cùng là hữu kinh vô hiểm.
Đối với điều này, Vương Thạch biểu hiện ra bình tĩnh như trong dự kiến.
“Không có gì quá bất ngờ. Trước kia, anh ta cũng rất hiểu xu lợi tị hại, hôm nay công lực lại càng cao hơn rồi.” Bên trong câu nói có một loại trào phúng không nói nên lời.
Dạ Cô Tinh nghe vậy, đầu mày khẽ nhướng: “Anh không vì bản thân kêu oan?”
Vương Thạch thở dài, trên tay lại nắm chặt bản thảo của Vương Nguyệt không buông, mắt lộ ra hoài niệm: “Tôi oan cái gì, có thể lấy lại bản thảo và bản quyền, một thân thương tích của tôi không vô ích, lẽ nào còn có thể mượn cái này đưa anh ta vào tù?”
Dạ Cô Tinh gật đầu cười: “Anh thật ra cũng rất hiểu chuyện.”
Vả lại còn chưa nói tới việc Vương Thạch làm vốn thuộc loại vu oan hãm hãi, cảnh sát lại tra tiếp sớm hay muộn đều sẽ phát hiện manh mối, thật sự đến lúc đó, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đây mới gọi là thiệt đơn thiệt kép.
Còn nữa, Tần Tuấn cũng bị thương, nghiêm khắc mà nói, Vương Thạch cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật, trước mắt, xử lý thành sự kiện cùng nhau uống say đánh lộn, đã là kết quả tốt nhất rồi.
Vương Thạch chỉ muốn lấy lại tâm huyết của em gái, cũng không phải là muốn mạng của Tần Tuấn, nói đến cùng, năm đó Tần Tuấn vứt bỏ Vương Nguyệt chỉ là sai lần trên đạo đức, còn chưa tăng lên đến nông nỗi hại tính mạng người khác, cái chết của Vương Nguyệt, bệnh tật lâu ngày mới là đầu sỏ gây lên.
“Thôi được, là Tiểu Nguyệt phúc mỏng…”
“Kế tiếp có dự tính gì không?” Dạ Cô Tinh nhìn bản thảo kịch bản trong tay Vương Thạch.
“Việc cấp bách trước tiên là quay hết “Pháo đài bị bao vây”, về phần “hoa trong gương trăng trong nước” thì xem duyên phận đi…”
“Có gì cần thì nói cho Huy Nguyệt.”
“Cô Dạ, cảm ơn cô.”
“Đây là khởi đầu sự hợp tác giữa chúng ta, là điều kiện tôi hứa với anh, không cần phải nói cám ơn.”
Mắt Vương Thạch toát ra sự cảm kích, anh ta biết rõ trong lòng, tất cả những việc này không dễ dàng, trong đó không thể thiếu Dạ Cô Tinh tốn công chu toàn, có lẽ, trong đó còn có điều kiện trao đổi nào đó mà anh ta không biết, nếu không, Tần Tuấn cố chấp đó sẽ không dễ dàng nhả ra như vậy đâu.
Có thể làm đến bước này, sớm đã vượt qua hai chữ “điều kiện” cùng “làm ăn”, từ trước đến nay đều chỉ có anh ta thiếu nợ Dạ Cô Tinh!
Nửa tháng sau, Vương Thạch đã có thể xuống giường đi lại, lại tĩnh dưỡng hơn mười ngày, qua bác sĩ kiểm tra, phê chuẩn xuất viện, nghìn dặn vạn dò cần nghỉ ngơi tốt, ai ngờ ngày hôm sau, cái người này đã bắt đầu chạy đến phim trường, quả thật một khắc cũng không thể nhàn rỗi.
Mắt thấy Đại học Bắc Kinh đã khai giảng gần nửa tháng, rất đông sinh viên đã trải qua kỳ nghỉ hè dài dằng dặc quay lại vườn trường, từ ngày khai giảng, sau khi Dạ Cô Tinh thay mặt tổ thi vật lý hạt nhân lên sân khấu lĩnh thưởng và phát biểu ngắn gọn, tin giật gân Áo Tím là sinh viên năm ba hệ chính quy của Đại học Bắc Kinh lan truyền nhanh chóng, trong một đêm leo lên đứng đầu bảng danh sách hot search.
Là trường Đại học đỉnh cấp nhất Trung Quốc, Đại học Bắc Kinh nổi tiếng thế giới, cùng Đại học Thanh Hoa được xưng là “cột mốc quan trọng trong giáo dục Trung Quốc.” Mà sinh viên có thể vào Đại học Bắc Kinh, đều là ngàn dặm mới tìm được một, trong tinh anh của tinh anh, là cái nôi chân chính đào tạo nhân tài!
Nếu nói Đại học Bắc Kinh cho ra một nhà vật lý học, nhà hóa học, mọi người cảm thấy nên theo lẽ thường, sẽ không có nửa phần ngạc nhiên, nhưng nếu là Đại học Bắc Kinh cho ra một ngôi sao điện ảnh ăn khách, thì đó chính là truyền thuyết giữa tin lạ, chuyện lạ trong nghìn lẻ một đêm.
Mà sự thật lại là, truyền thuyết trở thành hiện thực, nghìn lẻ một đêm biến thành điều có thật!
Câu cửa miệng nói, ngực to não ngắn, thật ra cũng không phải là chỉ giới hạn trong lý giải trên mặt chữ, nó chỉ là từ một điểm cụ thể cắt vào, làm sáng tỏ một loại hiện tượng phổ biến, đó chính là phụ nữ điều kiện ngoại hình quá đẹp, thường sẽ không có chỉ số IQ quá cao.
Thay lời khác nói, dưới tình huống bình thường, mỹ mạo cùng trí tuệ, tựa như cá cùng bàn chân gấu, không thể có cả hai.
Cho nên, Hoa Ảnh là cái nôi của ngôi sao, Đại học Bắc Kinh lại là bảo địa của các nhân tài học thuật.
Hôm nay, tồn tại của Dạ Cô Tinh lại phủ định ý nghĩ ngấm ngầm thâm căn cố để trong lòng mọi người, làm sao khiến người ta không kinh ngạc, làm sao khiến người ta không chú ý cho được?
“Ôi! Nữ Thần mười phần toàn năng như vậy, trừ xinh đẹp như hoa, còn là học bá? Ôi chao Đại học Bắc Kinh, có cho tôi giở phao cũng chưa chắc đã có thể thi đỗ, ha ha…”
“Lên được giảng đường, xuống được phim trường, trừ Áo Tím của tôi, còn ai có bản lĩnh này?”
“Tôi cũng muốn xinh đẹp như hoa, cộng thêm chỉ số IQ 180, nữ thần xin chỉ điểm! ‘Thẹn thùng’”
“Trời ạ, còn muốn cho người ta sống không? Áo Tím ưu tú như vậy, trong mắt đàn ông còn có thể có những hoa nhỏ cỏ nhỏ chúng ta không nữa?”
“Hâm mộ đố kỵ hận thù, cô đơn trống rỗng lạnh lùng!”
“Tôi phải thử tính toán chỉ số IQ của bé con nhà Áo Tím là bao nhiêu mới được, hu hu… nhất thời cảm thấy bản thân ngay cả chỉ số thông minh của hai đứa trẻ còn không bì nổi, đừng cản tôi, hãy để tôi đâm đầu vào tường luôn đi…”
“Nhan sắc giá trị nghịch thiên, chỉ số IQ cao ngất, Thượng Đế ơi, người còn có định để chúng con sống tiếp nữa không đây?”
Khuôn viên ngột ngạt nghiêm túc của Đại học Bắc Kinh cũng thổi lên “cơn gió Áo Tím”, ngắn ngủn trong nửa ngày, đã nghe ngóng rõ ràng khoa của Áo Tím, đã từng ở qua ký túc xá phòng số mấy, ngay cả năm thứ nhất năm thứ hai học lớp nào đều rõ như trong lòng bàn tay!
Cho nên, ai cũng đều có lòng đưa chuyện cả, ngay cả đám sinh viên hàng đầu chỉ số thông minh cao, tố chất cao, siêu nghiêm cẩn cũng không phải ngoại lệ.
Kha Hiểu Yến gần đây phiền chết đi được, lấy tư cách đã từng là bạn cùng phòng Áo Tím, là một trong số ít người được tiếp xúc gần gũi qua với nữ thần, trên diễn đàn vườn trường, liên quan tới cô ấy cũng bị kéo ra, một đống người đến vây quanh sau giờ học, líu ríu hỏi thăm các loại bát quái.
Như là, nữ thần đi ngủ có ngáy không? Có thối chân không? Có mộng du không? Rồi còn có ngủ khỏa thân hay không, hút thuốc không? Có sở thích không tốt gì không….
Dù sao cũng đủ loại, nhiều không kể xiết, làm cô ấy cũng nhớ vậy mà được nổi tiếng thêm một chút.
Người bị vây quanh còn có Giang Vũ Vi, cô ta cũng từng là bạn cùng phòng của Dạ Cô Tinh, chỉ là tính cách này… Kha Hiểu Yến dù sao cũng khá kiên nhẫn, tốt xấu gì cũng không nổi bão ngay tại trận, Giang Vũ Vi lại như quả pháo đốt, ai dám ở trước mặt cô ta nhắc đến Dạ Cô Tinh, chắc chắn phải mắng người đó chạy ra tít ngoài xa!
Mắt thấy trường học là không thể đi rồi, Dạ Cô Tinh rất khoái trá mà thực hành chiêu cũ, xin nghỉ toàn bộ năm học với phòng giáo vụ, dưới sự đảm bảo của Diêm Đông Bình và chủ nhiệm, cùng với sự thuyết phục của Dương Hiểu Vân, hiệu trưởng tay to vung lên, mở ra cái tiền lệ này, cho phép Dạ Cô Tinh tự học, nhưng điều kiện tiên quyết là, mỗi kỳ thi cuối học kỳ, nhất định phải tham gia, vả lại thành tích mỗi môn nhất định phải chín mươi điểm trở lên.
Đây cũng là tính cho toàn bộ giáo viên và sinh viên trong trường một lí do thích đáng, ngầm ý là, nếu có người không phục, hoặc là có ý kiến, chỉ cần bạn cũng có thể bảo đảm kỳ thi cuối kỳ mỗi môn đều đạt trên chín mươi điểm, nhà trường đối xử bình đẳng, cũng cho bạn loại ưu đãi này.
Người không cam lòng hoàn toàn câm miệng, đặc quyền ở trước mắt, đáng tiếc ngưỡng cửa quá cao, vượt qua không được!
Mắt thấy sự tình hạ màn, gần vui mừng nghênh đón đại kết cục, lại vào lúc này, truyền ra tin Dạ Cô Tinh thi bổ sung có hai môn không đạt, là tức điện tử học cùng lý luận cơ học.
Tin tức vừa ra, toàn bộ trường học xôn xao, đây là rõ ràng vả mặt!
Phía trước còn nói, mỗi môn nhất định phải đạt trên chín mươi điểm, bây giờ hai môn không đạt yêu cầu, hiệu trưởng đen mặt rồi, trong mắt Diêm Đông Bình đầy vẻ không tin.
“Hiệu trưởng, việc này tuyệt đối có hiểu lầm! Căn bản không thể phát sinh!” Diêm Đông Bình nói lời thế son sắt: “Một ngày trước thi bổ sung, tôi còn hỏi qua đứa trẻ kia, con bé nói đã chuẩn bị tốt rồi, không thể nào xuất hiện ngoài ý!”
Hiệu trưởng nghiêm mặt, hừ lạnh lùng: “Chuẩn bị tốt? Chuẩn bị tốt, có thể có hai môn thi trượt?”
“Trong đó nhất định có chỗ nào sai lầm rồi!”
“Ông lại là nói tôi nghe thử, chỗ nào có thể sai lầm? Bài thi đều là phong kín phê chữa, sau đó đăng bản ghi chép vào hệ thống giáo vụ, đều là quy trình kỹ thuật cố định, người khác không phạm sai lầm, cố tình thành tích đứa nhỏ này lại có vấn đề?”
“Cái này…” Diêm Đông Bình thần tình khó xử, trong mắt là vẻ lo lắng rõ ràng.
“Được rồi, mặc kệ nói như nào, lần này là đồ đệ kia của ông không chịu thua kém, xin nghỉ tự học không đáng phê chuẩn, bảo con bé ngoan ngoãn quay về thi lại chương trình học, nếu không, cũng chỉ có thể đuổi học…”
Diêm Đông Bình bỗng nhiên nghe nói hai chữ “đuổi học”, hai mắt trợn trừng: “Hiệu trưởng, ông làm như vậy có phải quá võ đoán rồi không? Hiện tại chân tướng sự việc đều chưa làm rõ ràng, ông đã vội khép tội rồi? Nói vậy không thỏa đáng lắm nhỉ?”
“Ông!” Hiệu trưởng cổ họng mắc nghẹn, Diêm Đông Bình là ngôi sao sáng trong giới giáo dục, tại học viện khoa học Trung Quốc cực kỳ nổi tiếng, mặc dù ông ta là hiệu trưởng, quan to bậc nhất, nhưng cũng không thể không kiêng kị ba phần, dù sao, quốc gia đối với nhân tài, so với một người cán bộ coi trọng hơn nhiều.
Mà Diêm Đông Bình từ trước đến nay luôn tuân theo nguyên tắc xử sự người không phạm ta ta không phạm người, không bao giờ tùy tiện trêu chọc thị phi, nhưng sự tình hiện tại liên quan đến tiểu đồ đệ ông ta yêu quý, làm sao có thể lại im lặng tiếp đây?
Từ khi biết được tin tức, đến bây giờ lý luận cùng hiệu trưởng, ông ta từ đầu đến cuối đều không tin tưởng, năng lực của Dạ Cô Tinh có vấn đề! Đứa nhỏ đó luôn luôn ổn trọng, nếu con bé nói chuẩn bị tốt rồi, thì nhất định tính trước kỹ càng, lại làm sao sẽ thi ra thành tích không đạt tiêu chuẩn, trong này khẳng định có trò mèo!
“Hiệu trưởng, nếu sự tình đã phát sinh rồi, việc chúng ta phải làm bây giờ, là biết rõ ràng chân tướng sự việc, tìm được chỗ mấu chốt, sau đó mới có thể bốc thuốc đúng bệnh. Ông lúc này nói chuyện trừng trị, không khỏi quá võ đoán!”
Lão hiệu trưởng mắt nhíu lại: “Ông đang dạy tôi cách làm việc?”
Diêm Đông Bình trấn tĩnh cười, không bị chút quan uy của đối phương ảnh hưởng, hùng hồn đáp lại nói: “Tôi chỉ là tùy việc mà xét, nói đúng nguyên tắc mà thôi.”
Ngụ ý, ông trợn mắt nói mò, không đúng nguyên tắc!
Hiệu trưởng tức đến thổi râu trợn mắt: “Ông Diêm, ông nói ông, bao nhiêu năm rồi, sao không có nửa điểm tiến bộ gì thế? Vẫn là cái tính khí thối này, cũng chỉ có tôi có thể nhịn ông đến bây giờ!”
Thần sắc Diêm Đông Bình hơi hoãn lại, nói chuyện vẫn là khá hung dữ: “Ông biết thì tốt! Chuyện này khẳng định có vấn đề, đừng có mà hắt nước bẩn lên người đồ đệ của tôi!”
“Ông che chở đứa nhỏ kia như vậy à? Nhỡ đâu con bé là thật sự chưa chuẩn bị tốt, đã đến trường thi, ông…”
“Không thể nào!” Diêm Đông Bình chém đinh chặt sắt ngắt lời ông ta: “Đứa nhỏ kia đã có năng lực dẫn dắt nhóm nhỏ mang về giải thưởng vàng, làm sao lại bị một bài thi làm khó được? Lại nói, lần này đề thi bổ sung là tôi tự mình ra đề, khó khăn ở chỗ nào lòng tôi biết rõ ràng, đối với nó mà nói căn bản chính là một bữa ăn sáng. Nếu nói được điểm tối đa tôi cũng không bất ngờ, không đạt điểm mới có vấn đề lớn!”
Hiệu trưởng thở dài một tiếng, ông ta làm sao chưa từng nghĩ đến điểm này, chỉ là cảm thấy sinh viên này đã lăn lộn trong giới giải trí, nói không chừng không chú ý tới việc học tập, có chút lười biếng cũng rất bình thường…
“Vậy ông nói, bây giờ nên làm như nào?”
Chương 68: Có thể hư hơn, Weibo bùng nổ
“Sự việc đã đến nước này, xem ra chỉ có mở ra kiểm tra mới có thể làm rõ ràng chân tướng!” Lấy bài thi ra kiểm tra, ai đúng ai sai, liếc mắt là hiểu.
Mặt hiệu trưởng trầm xuống: “Không được! Ông Diêm, làm như vậy rõ ràng là hoài nghi thầy cô giáo chấm bài thi có người động tay động chân, điều tra ra còn dễ nói, nhưng nhỡ đâu không tra ra, đây không phải là rất ngại ngùng, càng tăng sự nghi ngờ sao?”
“Hiệu trưởng, ông nói như vậy là không đúng rồi! Phát sinh loại chuyện này, hoặc là học sinh có vấn đề, hoặc là thầy cô giáo tay chân không sạch sẽ, vì bảo toàn mặt mũi cho thầy cô giáo mà lại khiến học sinh chịu oan ức, sợ là không tốt nhỉ? Nếu truyền ra ngoài, mặt mũi toàn bộ Đại học Bắc Kinh sẽ mất hết!”
“Diêm Đông Bình! Ông đây là đang uy hiếp tôi?” Hiệu trưởng đập bàn đứng bật dậy, chung trà gốm sứ trên mặt bàn kịch liệt chấn động, lên tiếng đáp lại.
“Hiệu trưởng, tôi đây là đang nhắc nhở ông!” Diêm Đông Bình mắt lộ ra chân thành, tận tình khuyên bảo: “Ông nghĩ xem, đứa trẻ kia trong giới giải trí cũng tính có chút danh tiếng, hiện nay chuyện con bé là sinh viên Đại học Bắc Kinh cũng đã tràn lan trên mạn, trên báo trí tập san, bị thảo luận đến ồn ào huyên náo, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chằm chằm động thái của nhà trường, nếu thật sự xử oan đứa nhỏ kia, đây chẳng phải là trước mặt công chúng truyền thông hung hăng vả vào mặt nhà trường chúng ta sao?”
Sắc mặt hiệu trưởng biến đổi, Diêm Đông Bình nói không phải không có lý. Dạ Cô Tinh đang hot, bất luận sự việc nhỏ gì có liên quan tới cô đều bị truyền thông tuyên dương thành đại sự, nếu xử lý không tốt, bộ mặt của trường có thể sẽ bị mất hết!
“Nhưng, việc mở niêm phong bài thi chưa có tiền lệ!”
Dựa theo truyền thống nhất quán của Đại học Bắc Kinh, sau khi phê chữa bài thi xong xuôi, sẽ giao đến tay một tốp thầy cô giáo khác tiến hành lấy mẫu kiểm tra, xem có hay không tồn tại phê chữa sai số, sau khi xác nhận không có bất luận vấn đề gì, sẽ đưa đến chỗ giáo vụ tiến hành ghi nhập thành tích, tất cả quá trình, đều là dựa theo sát hạch đánh số tiến hành đối chiếu, chẳng hề trực tiếp nhìn thấy tên học sinh, lấy việc này đảm bảo thành tích bài thi công bằng chính trực. Làm xong tất cả điều này, bài thi sẽ bị đưa đến phòng tài liệu, cuối cùng dán phong bì bảo tồn.
Gần hai mươi năm qua, Đại học Bắc Kinh chưa bao giờ từng có tiền lệ khai phong bài thi, hiệu trưởng khó xử, cũng là lẽ phải, suy cho cùng, muốn làm chuyện này, trái với truyền thống nhất quán của trường học.
Diêm Đông Bình thấy đối phương có vẻ dao động, quyết định lại đổ thêm lửa: “Ông Trần, tôi biết ông đang lo lắng cái gì, nhưng mà Đại học Bắc Kinh chúng ta từ lúc thành lập đến nay, một trăm năm lịch sử, từ trước đến nay đều là lò đào tạo nhân tài, dũng cảm cách tân, khai sáng khơi dòng, đi ở tuyến đầu thời đại, làm hiệu trưởng ông càng không nên bảo thủ, quy củ là chết, người là sống, phải hiểu được linh động thay đổi!”
Những lời này xem như nói trúng điểm yếu của hiệu trưởng Trần! Cuộc đời này của ông ta đặc biệt sùng bái cụ Thất Nguyên Bồi, thề phải đem ý tưởng “khoa học”, “tự do”, “cách tân” tinh túy phát dương quang đại.
Giải quyết vấn đề, kết hợp thực tế, có vài thứ là nên thay đổi rồi!
“Được!”
Khi Dạ Cô Tinh nhận được điện thoại của Diêm Đông Bình, vừa từ bệnh viện ra, lên xe, khởi động động cơ—
“Được em biết rồi, ngày mai em sẽ có mặt đúng giờ.”
Tắt điện thoại, Dạ Cô Tinh vừa nhìn đường lái xe, đầu óc vừa nhanh chóng chuyển động.
Electronics (điện tử học) và Theoretical Ics (lý luận vật lý), đề thi hai môn này đều khá đơn giản, Dạ Cô Tinh nhớ lại tình huống khi ấy bản thân trả lời đề, cho dù không lấy được full điểm, thì chín mươi điểm tuyệt đối không thành vấn đề.
Không phải cô tự cao, mà là cô rõ ràng trình độ của chính mình, nói như vậy, xác định là có người động tay chân trên bài thi, không, có lẽ tại thời điểm phê chữa, hoặc là khi ghi nhập thành tích…
Trong đầu nhất thời hiện ra cảnh tượng của Giang Vũ Vi và Giang Châu ở rừng cây nhỏ hôm nọ, còn có âm thanh Giang Vũ Vi phẫn nộ uất hận “Dựa vào cái gì Dạ Cô Tinh có thể tham gia thi lại?”…
Chậm rãi cong môi cười, vốn có những việc cô định mở một mắt nhắm một mắt, không ngờ có người cố tình nhào vào họng súng, vậy thì đừng trách cô lòng dạ độc ác!
Dạ Cô Tinh không hiểu, tại sao trên đời này luôn có người đang cầm bát của mình, lại nhớ thương đồ ăn của người khác, chẳng lẽ cứ là đồ trong bát người khác, thì thật sự tốt hơn bát của mình à?
Tâm tính “tôi không lấy được, cũng không để người khác lấy được” của Giang Vũ Vi làm cho Dạ Cô Tinh không thể hiểu nổi, cũng không muốn hiểu, thay vì vắt óc tìm cách kéo người ngã ngựa, còn không bằng nâng cao bản thân có khả năng sánh vai cùng người ta, trên thế giới này luôn có người có được càng nhiều hơn bạn, mà việc làm sáng suốt nhất là cố gắng để bản thân tốt hơn, có được nhiều thứ hơn, chứ không phải là tìm cách tiêu trừ người khác!
Về đến biệt thự, vừa vặn giờ ăn cơm tối, sau khi từ Việt Nam trở về, Sầm Liệt cũng đi theo vào biệt thự, lại nói tiếp, An Tuyển Hoàng cũng xem như đã từng là ông chủ của anh ta, không ngờ tên nhóc này thật là thú vị, vì Dạ Cô Tinh sai đâu đánh đó, đối với An Tuyển Hoàng chỉ là tôn trọng, lại ít đi vài phần phục tùng như Minh Chiêu với Minh Triệt.
An Tuyển Hoàng cũng không để ý.
Sầm Triệt theo lý thường nên làm.
Thật làm Dạ Cô Tinh dở khóc dở cười.
Trước đây Dạ Cô Tinh cũng từng như đùa hỏi anh ta về vấn đề này, ai ngờ anh ta nghiêm trang mà cúi rạp người, chỉ nói một câu–
“Tôi là Sầm Liệt, không phải Minh Diệp.”
Đến đây, Dạ Cô Tinh mới hiểu rõ, từ một khắc An Tuyển Hoàng quyết định để anh ta tận trung bán mạng cho chính mình, Sầm Liệt cũng chỉ có thể là Sầm Liệt, không bao giờ là Minh Diệp của nhà họ An trước đây nữa!
Sau khi ăn xong, Dạ Cô Tinh tự mình đút cháo cho hai đứa nhỏ, chỉ chớp mắt, 2 đứa đều đã hơn 5 tháng rồi, lại qua một tháng chính là nửa tuổi, đã biết lật người, nếu có người ở sau lưng giúp chống đỡ, cũng có thể miễn cưỡng ngồi dậy, rất có tư thế.
So với anh trai trầm tĩnh thông minh, em gái bởi vì ăn nhiều, đã trở thành cô bé mũm mĩm, động tác có vẻ tương đối chậm, nhưng đôi mắt to lanh lợi kia thì lại có linh khí gấp anh trai trăm lần, thế này mới giống biểu cảm của trẻ con nên có, tính cách Tuyệt nhi quá trầm ổn, tuổi còn nhỏ đã có xu thế phát triển theo hướng mặt đơ rồi.
Nhìn thấy đồ ăn, đôi mắt cô bé con tỏa sáng, được An Tuyển Hoảng ôm trong lòng, duỗi tay nhào về phía Dạ Cô Tinh, không vì cái gì khác, chỉ vì trên tay mẹ cô bé đang bưng bát cháo!
Dạ Cô Tinh cười khanh khách, chọc chọc đầu mũi cô bé: “Con gái ngốc, chỉ biết có ăn thôi!”
Cô bé con vỗ vỗ hai tay mũm mĩm, hưng phấn đến kêu bập bẹ, y ê a nha nha, chuyển đến xoay đi, dày vò An Tuyển Hoàng một hồi.
Cuối cùng giải quyết xong vấn đề no ấm của hai đứa trẻ, hai người mỗi người bế một đứa ra ngoài đi dạo!
Vườn hoa to như vậy, một nhà bốn người ấm áp, cùng khu vườn đầy hoa rực rỡ, tự thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Bỗng nhiên, bé An Tuyệt trong lòng Dạ Cô Tinh nhắm thẳng vào trước ngực cô, hiển nhiên là ngửi thấy được mùi sữa, thèm ăn rồi.
An Tuyển Hoàng nhíu mày, trừng con trai, quát: “Có nề nếp chút.”
Bé An Tuyệt chép cái miệng nhỏ, không mở mắt, cái đầu thì vùi vào trước ngực mẹ, làm cho sắc mặt An Tuyển Hoàng tối sầm, cảm thấy không vui.
Dạ Cô Tinh trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh xem anh, so đo cùng con trai cái gì?”
Đôi mắt An Tuyển Hoàng hơi trầm xuống, cuối cùng không hề mở miệng.
Anh có thể nói gì? Chẳng lẽ còn không cho con trai bú sữa?
“Anh ôm con bé đi một vòng nữa đi, em về phòng cho con trai bú thêm chút nữa, hẳn là vừa nãy chưa ăn no…”
Lúc cô vừa xoay người, phía sau truyền đến tiếng than thở lầm bầm lầu bầu của người đàn ông: “Khi nào mới cai sữa…”
Dạ Cô Tinh cong môi cười.
Đang cho cậu bé bú dở, An Tuyển Hoàng đã ôm con gái đi theo vào, An Húc nhìn anh trai ăn uống hả hê, đỏ mắt, vươn ra hai móng vuốt mập mạp muốn mẹ ôm, nói đúng ra là muốn giành sữa uống.
Mắt thấy đại chiến “giành lượng thực” hết sức căng thẳng, Dạ Cô Tinh vội vàng xoay người đi, đặt con trai xuống, lại sửa sang lại quần áo, lúc này mới xoay người lại.
Cô bé vừa thấy không còn đồ ăn nữa, bẹp bẹp miệng, rưng rưng sắp khóc, Dạ Cô Tinh vội vàng bế lấy cô bé, ôm vào trong lòng nhẹ giọng dỗ dành, lúc này mới vỗ về được cô nhóc háu ăn này.
Đợi sau khi hai đứa nhỏ ăn uống no đủ tiến vào mộng đẹp, Dạ Cô Tinh tắm sạch sẽ, ngồi trên giường lau tóc, chỉ chốc lát sau An Tuyển Hoàng cũng từ phòng tắm đi ra, nhận lấy khăn, nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
Hiện giờ, anh đã làm những việc này rất thuần thục, hoàn toàn không hề luống cuống giống lần đầu.
Tay cầm súng lại có thể vì cô lau tóc, bàn tay nắm trong tay sinh tử quyền thế vì cô nhẹ nhàng xoa bóp, Dạ Cô Tinh than thở một tiếng, trong lòng tràn đầy tình cảm ấm áp: “Hoàng, anh thật tốt.”
Người đàn ông nghe vậy, ánh mắt dịu dàng, tràn đầy nhu tình, cúi thấp đầu, cằm đặt lên hõm vai thon gầy của của cô, Dạ Cô Tinh nhìn thấy trong gương hai người ôm nhau thân mặt khăng khít, chậm rãi cong môi cười.
Khóe môi An Tuyển Thần nhẹ cong, ánh mắt chạm đến dung nhan tuyệt mỹ của người phụ nữ trong gương, đáy mắt hiện lên một tia si mê, mở miệng thì thầm: “Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.”
Dạ Cô Tinh nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: “Anh thật đúng là có thể tự dát vàng lên mặt.”
Người đàn ông sờ đầu cô, trong mắt toàn là nuông chiều: “Ngoan, như vậy mới xứng đôi với em.”
Dạ Cô Tinh bật cười, đưa tay nhéo nhéo cằm người đàn ông, ghé sát vào, hơi thở như lan: “Hoàng, em phát hiện miệng anh càng ngày càng ngọt.”
An Tuyển Hoàng hướng về phía trước nhẹ cắn một ngụm, trằn trọc mút vào, một tiếng than nhẹ truyền ra: “Ngọt hay không, thử qua mới biết được.”
Dạ Cô Tinh cười đẩy anh, hơi thở có chút hỗn loạn, ngực phập phồng, hai đôi mắt gợn sóng, dưới ánh đèn, càng đẹp không sao tả xiết: “Với lại, còn càng ngày càng hư!”
Đôi mắt đen của người đàn ông càng lúc càng sâu, giống như cổ đàm xa thẳm, giây tiếp theo, vươn tay đem người phụ nữ ngồi cuối bàn ôm dậy, Dạ Cô Tinh kinh hô một tiếng, theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ anh.
“Còn có thể hư hơn nữa…”
“An Tuyển Hoàng, trong đầu anh cả ngày suy nghĩ cái gì đó?” Dạ Cô Tinh đỏ mặt đập vai anh.
Người đàn ông lại cười xấu xa ghé sát vào tai cô, một phen thì thầm, đã thấy sắc đỏ dần dần lan ra trên tai người phụ nữ, Dạ Cô Tinh khẽ cắn môi dưới, trong mắt hiện lên một tia sợ sệt: “Hoàng, em không muốn… ưm…”
Một đêm điên cuồng, cảnh xuân dạt dào.
Ngày hôm sau, khi Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng còn đang ôm nhau say giấc, một tin tức bùng nổ đã liên tục leo lên bảng hot search.
“Thi lại bảy môn, hai môn không đạt tiêu chuẩn, IQ nữ thần toàn năng bị nghi ngờ!”
“Danh hiệu sinh viên hàng đầu, có hay không có tài năng?”
“Học bá giả, học dốt thật, Áo Tím dựa vào cái gì đậu vào được Đại học Bắc Kinh?”
Trong một đêm, tin tức Dạ Cô Tinh thi lại bảy môn, hai môn không đạt truyền khắp trên mạng, ngọn nguồn từ một người dùng Weibo có cái tên “màu ấm thiên đường” đăng tin tức độc quyền, danh hiệu nữ thần Áo Tím trở thành cái tên không có thực chất, tốt mã rẻ cùi, chỉ là một học sinh kém trong trường đại học, sắp gặp phải cơn ác mộng học lại, cũng không hoàn hảo như trong tưởng tượng của mọi người, còn đưa ra một cử chỉ xúc phạm là ngón tay cái hướng xuống phía dưới.
Ngắn ngủi một tiếng, bài đăng weibo được chia sẻ lên mười nghìn lượt, hơn nữa lấy tình thế như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, càng ngày càng nghiêm trọng!
Rạng sáng 3 giờ 15 phút: “Màu ấm thiên đường” nói– “Lại một làn sóng dữ dội đột kích, có hình ảnh có chân tướng!” Sau dòng chữ là hình ảnh, đúng là phiếu điểm bảy môn Dạ Cô Tinh thi lạ, trong đó có hai môn bị bôi đỏ!
Lại một làn sóng chia sẻ nữa, hơn nửa đêm, đương sự chăn ấm nệm êm, hoàn toàn không biết, mà Weibo, Baidu, các diễn đàn lại nhao nhao nổ nồi.
Có người tỏ vẻ xem thường, nói cái gì sinh viên hàng đầu Đại học Bắc kinh, té ra chính là bình rỗng mà thôi!
Còn có người lật ra truyện cổ “Thương Trọng Vĩnh” nói Dạ Cô Tinh nếu đã có thể thi được vào Đại học Bắc Kinh chứng tỏ thành tích trước kia của cô ấy rất tốt, hiện giờ bị giới giải trí một cái thùng chảo nhuộm lớn nhiễm bẩn, cản trở bước tiến, không còn có động lực hiếu học trước kia, cuối cùng “trở thành người thường”.
Cũng tuyên bố, muốn mượn việc này làm tài liệu giảng dạy tiêu cực, thúc dục con cái nhà mình siêng năng hiếu học, không thể bị thành công nhất thời mê hoặc hai mắt, trở nên tầm nhìn hạn hẹp.
Cũng có antifan phát biểu chửi rủa, chỉ thẳng Dạ Cô Tinh giả dối, rõ ràng là học dốt, không nên rêu rao bản thân thành học bá, nhân cơ hội lăng xê, dành được sùng bái cùng thiện cảm của người hâm mộ.
Lời phát biểu trên đều bị fan Áo Tím phản đối mạnh mẽ.
Đầu tiên, đối với vị blogger “Màu ấm thiên đường” đưa tin là thật hay giả, bọn họ duy trì thái độ hoài nghi, nếu là thật, vậy xin hỏi các hạ là làm sao lấy được cái mà họ gọi là “phiếu điểm” này, lẽ nào cái này không nên phát cho học sinh sao? Cho nên, bọn họ có đầy đủ lý do để nghi ngờ, vị huynh đài này ba ba vả mặt bịa đặt phi pháp!
Nếu mà đều không phải là bịa đặt, mà là chuyện thật, như vậy chỉ có thể nói rõ, vị huynh đài này đã đào một cái hố tự chôn mình! Bởi vì — đây là xâm phạm trần trụi, phải ngồi tù!
Còn nữa, đối với những người qua đường không chắc chắn nguyên do đã bắt đầu nhắm mắt quấy rối, các fan Áo Tím lựa chọn thi hành biện pháp khuyên bảo, để bọn họ làm rõ chân tướng sau đó hãy phát biểu ý kiến, miễn cho bị người rắp tâm lợi dụng.
Về phần, những antifan sớm mất đi quan niệm đúng sai, các fan Áo Tím cũng không khách sáo, nói thẳng — Áo Tím của chúng tôi cũng nổi tiếng như thế rồi, còn cần dùng cách này đi khuấy động scandal sao?
Đừng tưởng rằng idol nhà chúng tôi đây, giống idol ai ngủ cũng được của nhà các bạn, một người trên trời, một người dưới đất, căn bản không có cách nào so bì!
Đừng có không ăn được quả nho lại nói quả nho chua!
Sự việc bùng nổ từ lúc hừng đông, kéo dài lên men đến ngày hôm sau, sáng sớm trên mạng đã xôn xao huyên náo.
Khi Dạ Cô Tinh rời giường, sắc trời sáng rõ, vừa mới đứng dậy, cánh tay dài của người đàn ông đã kéo cô nép vào lồng ngực ấm áp của anh.
“Dậy rồi à?” Dạ Cô Tinh thò tay nhéo nhéo cái mũi cao thẳng của anh, bỗng nhiên nhớ tới hôm qua nhìn thấy một bài test ngắn, nói người đàn ông ‘sinh hoạt’ tốt hay không, cần xem mũi cao hay không!
Ít nhất, việc này được xác minh trên người An Tuyển Hoàng.
Người đàn ông vẫn chưa mở mắt, giọng nói khàn khàn, ừ một tiếng, sau đó theo thói quen dúi đầu vào chỗ hõm vai trần của cô, nhẹ nhàng hít hà, ồm ồm nói: “Ngủ với anh thêm một lát…”
Lại có loại thi vị làm nũng bên trong.
Dạ Cô Tinh cười, đặt xuống mặt anh một nụ hôn, lấy làm trấn an: “Đừng náo loạn, lúc nữa là hai đứa nhóc sẽ tỉnh rồi. Hôm nay em còn phải đến trường xử lý chút việc, anh… ưm…”
“Hư! Đừng nói chuyện, tập trung chút!”
Lại là một hồi cực hạn triền miên.