Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, gió lạnh ngoài hành lang thổi qua vạt áo của anh, nhưng anh không để ý, đứng hiên ngang, sừng sững như núi, sâu như biển.
Thân hình vạm vỡ đổ bóng xuống mặt đất, khuôn mặt bị bóng tối che khuất khiến người ta không thể phân biệt được.
Dạ Cô Tinh đột nhiên ngước mắt lên, cho dù cách xa nhau đến mấy, cô cũng có thể nắm bắt được sự dịu dàng và chính xác trong đôi mắt anh, độc nhất vô nhị chỉ có thể thuộc về một mình cô…
Những giọt nước mắt chảy dài, đôi môi khẽ mấp máy: “Hoàng…” Giống như một tiếng thở dài, nhạt như mây khói, nhưng lại chan chứa tình yêu thương và lưu luyến vô bờ bến.
Bất cứ khi nào và ở đâu, chỉ cần có anh ở đó, sẽ cảm thấy vô cùng an tâm.
Không nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, không thể nhìn thấy sự kinh ngạc của mọi người, cô chỉ biết rằng anh đã đến, với đôi mắt đầy kiêu ngạo kia, không thể bao dung thêm những thứ khác.
Bàn tay của anh tuy to lớn nhưng không được coi là ấm áp, với nhiệt độ cơ thể thấp hơn bình thường, nhưng lại giống như dòng suối nước phơi nắng dưới ánh mặt trời, ấm áp như suối nước nóng, lạnh như băng tuyết, ấm áp và mát mẻ.
Dạ Cô Tinh biết, An Tuyển Hoàng ở trong băng tuyết địa cực, lạnh lùng cao ngạo, coi trờ bằng vung, nhưng chỉ có một mình cô, mà anh nguyện tan thành nước.
Chính là đôi bàn tay ấm áp này, ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, cho cô toàn lực dựa dẫm, như thể ở trong vòng tay của anh, cô có thể yên tâm, tùy ý làm liều.
“Xôn xao–” Cả trường quay đột nhiên nổ tung, giống như một nồi nước sôi nóng hổi, và nhiệt độ tăng lên từng lớp, như thể nó sẽ nổ tung trong giây tiếp theo.
“Này, người đàn ông này là ai?”
“Tôi, tôi hoa mắt sao? Anh ta làm sao có thể ôm nữ thần của tôi chứ?”
“Trời ơi! Người đàn ông đó thật đẹp trai! Nhanh, nhìn xem – Áo Tím thật sự đã ôm anh ấy kìa? Quả thực đã ôm anh ấy rồi?”
“Lẽ nào…”
“Chẳng lẽ…”
“Người chồng bí ẩn đã lộ diện sao?”
“Aaaaaa—— Tôi ngửi được mùi nam tính kìa! Anh ấy thật là chồng của Áo Tím nhà chúng ta rồi?”
“Nhìn kìa! Cô Tinh đang khóc, người đàn ông kia đang giúp cô ấy lau nước mắt, thật, thật dịu dàng…”
“Nên làm thế nào đây, làm thế nào đây? Nữ thần của tôi sắp bị cướp mất rồi?”
“Hừ—— ai là nữ thần của bạn chứ? Cô Tinh rõ ràng là thuộc về tất cả mọi người!”
“No no no—— Cô Tinh thuộc về chồng cô ấy! Chính chủ cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi! Wow wow —— có lẽ là đau lòng vì người vợ chịu nhiều uất ức, đến tận buổi phỏng vấn!”
“Nam thần thật oai phong!”
“Nam, nam thần?” Gì đây?
“Hừ! Tôi tuyên bố, từ hôm nay, chồng củ Áo Tím đã đánh bại tất cả nam thần khác, và được phong làm nam thần đầu tiên trong tim của Bản Manh tui!”
“Đúng vậy! Nam thần cố lên! Chúng tôi ủng hộ anh! Áo Tím, cố lên, chúng tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô!”
“Tại sao lại khóc?” Đưa tay ra hứng lấy giọt pha lê, nhưng nhiệt độ lạnh lẽo thiêu đốt lòng bàn tay, đau đến tận đáy lòng.
Dạ Cô Tinh sụt sịt, chớp mắt, nhưng lại ngượng ngùng quay mặt đi, phồng má: “Em không khóc.”
An Tuyển Hoàng cười bất đắc dĩ, đưa tay lau khóe mắt ẩm ướt cho cô, mặt mày mềm mại: “Đúng vậy, em không khóc…”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, vùi trong vòng tay anh.
Khẽ thở dài, anh bình tĩnh siết chặt vòng tay, như thể đang ôm cô, anh có cả thế giới: “Em, chưa bao giờ là gánh nặng của anh. Em thích làm gì thì làm, đừng lo lắng cho anh…”
Nửa đời trước, chấn hưng dòng họ là trách của nhiệm của anh, nửa đời sau, anh nguyện để người trong vòng tay này trở thành gánh nặng của mình, hứa với cô sẽ cho cô một cuộc sống không lo toan, bình yên, vui vẻ.
Bảo vệ cô, yêu cô, thương cô, trân trọng cô, nhìn cô mỉm cười như một đóa hoa, xem khuôn mặt của cô như một bức tranh.
“Đừng khóc…” Nước mắt của cô, là điểm yếu duy nhất trong cuộc đời anh, là thứ ưu tiên hàng đầu mà anh không thể nào chịu đựng được.
“Không khóc. Em, không, khóc!”
Không thể phản bác, không còn cách nào khác ngoài mỉm cười.
“Sao anh lại tới đây rồi?”
Trong đáy mắt anh thoáng hiện lên một tia ấm áp, một tia sáng dịu dàng yếu ớt hiện ra: “Đưa em về nhà.”
Anh nói, đưa em về…
Về nhà……
Dạ Cô Tinh cọ cọ thân mật vào trong lòng anh: “Được… chúng ta, về nhà thôi.”
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Dạ Cô Tinh cố ý vùi đầu vào vòng tay anh, như thể mọi gió mưa đều bị ngăn cản, không để cô một mình chiến đấu, không cần cô phải liều chết để chống cự lại, cô có thể là một con đà điểu vô tư, bất chấp thế sự, cả đời bình an.
Tiếng hò hét dần dần chuyển thành những tiếng la hét chói tai, tiếng gọi “nam thần”, “nữ thần” lần lượt vang lên, đột ngột có tiếng thở hổn hển, anh dễ dàng bế cô lên, bước xuống đài, xuyên qua khán phòng, bước chân ổn định, cứ thế rời đi.
Ở đây, nhóm fan cuồng tự giác tách ra thành một con đường ở giữa, hơi thở mạnh mẽ của anh, hơi thở lạnh như băng, khiến cho mọi người vô thức nhíu mày, không có dũng khí để nhìn thẳng!
Một tia chua xót xẹt qua đáy mắt Tiêu Mộ Lương, ánh sáng dần dần mờ đi, cuối cùng, cũng không phải là mình…
Đột nhiên, Điền Hiểu kêu lên một tiếng kinh hãi, chỉ tay vào máy quay, run rẩy: “Còn, còn đang phát sóng trực tiếp…”
Tại sao như thế này chứ? Cô ta rõ ràng đã bảo người quay phim cắt đứt đường truyền dữ liệu rồi mà!
Vẻ mặt của người quay phim cũng ngỡ ngàng, anh ta có thể dự đoán được, không tới 30 phút nữa, toàn bộ truyền thông, mạng Internet đều sẽ nhốn nháo, không còn nghi ngờ gì nữa, với tập này, rating của chương trình xứng đáng được xếp thứ nhất, nhưng, là may hay là họa, còn chưa biết được…
Mãi cho đến khi anh nhẹ nhàng bế cô vào trong xe, Dạ Cô Tinh mới bình tĩnh lại, nở nụ cười, nhân cơ hội anh đang thắt dây an toàn cho cô, cô đưa tay ra ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, lẩm bẩm: “Anh đến rồi… tại sao anh lại đến đây… tại sao anh lại đến vào lúc đó…”
An Tuyển Hoàng đưa tay vén tóc mai rai của cô trở về bên tai: “Em bảo anh tới, thì anh sẽ tới.”
Sau đó Dạ Cô Tinh mới chợt nhớ ra rằng, trước khi chương trình được ghi hình, cô đã bảo An Tuyển Hoàng đến đón mình.
“Vậy nếu em không bảo anh tới, anh cũng sẽ không tới sao?”
Anh mím chặt môi, suy tư một lúc: “Trên cơ sở phải đảm bảo rằng em không bị tổn thương, anh sẽ sẽ tuyệt đối tôn trọng ý kiến của em.”
Đôi mắt Dạ Cô Tinh ngây ngô: “Em xin lỗi…”
Anh sửng sốt một chút, đôi mắt đen sâu thẳm, giống như giếng nước ngàn năm, có chút lạnh lẽo, lại có chút nặng nề: “Lý do.”
“Em…” Dạ Cô Tinh cắn môi dưới: “Anh không thích em làm trong ngành giải trí, đúng không?”
Mặt mày của người anh trầm lại: “Ừ.”
Dạ Cô Tinh hít một hơi thật sâu, tựa như hạ quyết tâm rất lớn, ánh mắt kiên định: “Quả thực, em có thể…”
“Không cần.”
“Hả……”
“Bây giờ có phải đến lượt anh đặt câu hỏi không?”
Dạ Cô Tinh lúng túng gật đầu.
“Em có thích đóng phim không?”
Suy nghĩ một hồi, Dạ Cô Tinh nói thật: “Em thích.”
Anh đang chuẩn bị nói, Dạ Cô Tinh dường như nhận ra anh đang muốn nói gì, vôi vàng cắt ngang–
“Nhưng mà, so với đóng phim, em thích anh hơn.”
Anh cảm thấy trong lòng thật ấm áp, nhìn vào đôi mắt tươi cười của cô, thở dài nói: “Như vậy là đủ rồi.”
Có những lời này, là đủ rồi.
Khẽ hôn vào đôi môi đỏ mọng như hoa anh đào của cô, hơi thở của anh hơi loạn, anh nhìn cô thật sâu, trong mắt tràn ngập ánh sáng dịu dàng: “Em và sở thích của em, anh đều thích, mãi mãi sẽ không bao giờ xảy ra xung đột, vậy nên, cứ làm những gì mà em thích. “
Bởi vì, vui buồn giận hờn của em, cũng chính là vui buồn giận hơn của anh.
Chỉ khi em cười, anh mới cảm thấy yên tâm được.
Dạ Cô Tinh chớp chớp mắt, cố kìm nén nước mắt: “Em biết, nhưng em không muốn anh…”
“Không sao. Anh sẽ không bao giờ nghi ngờ hay tức giận em chỉ vì lời nói của người khác, cho nên anh sẽ không tức giận…” Ngừng lại một chút: “Ngược lại, anh còn cảm thấy rất vui vẻ.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, xoa xoa mũi, hơi thở như hoa lan, âm trầm quyến rũ: “Anh vui cái gì chứ?”
Anh lại thấp giọng cười: “Thì ra, anh ở trong lòng em còn quan trọng hơn tất cả những thứ khác.”
“Thì ra anh đã nghe thấy hết rồi!” À một tiếng, răng cắn vào sống mũi thẳng đứng của anh.
“A… Đừng làm loạn!” An Tuyển Hoàng đặt bàn tay lên vòng eo mảnh mai của cô, chuẩn bị kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Dạ Cô Tinh đưa tay vòng qua cổ anh và kéo nhẹ, quả nhiên môi cô đã hôn lên môi anh: “Trốn cái gì?”
An Tuyển Hoàng cười xấu xa: “Em chắc chắn… muốn ở đây?”
Dạ Cô Tinh nuốt nước miếng: “Thôi được rồi…” Nói xong, thu tay về.
“Ngoan, về nhà tiếp tục, anh…” Ánh mắt của anh sắc bén, kéo bàn tay của cô đang chuẩn bị rút lại nắm chặt trong tay anh, mượn ánh đèn không sáng mấy trong ô tô để nhìn, sắc mặt của anh ngày càng đen hơn.
Dạ Cô Tinh thuận thế nhìn lại, chỉ thấy bàn tay to của anh, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn nà của mình thực sự hằn lên một vết tròn bầm tím, thoạt nhìn, thì đó chính là vết hằn do anh dùng lực quá mạnh để lại.
“Là ai?” Anh lạnh lùng hỏi, Dạ Cô Tinh không khỏi rùng mình, toàn thân hoảng sợ.
Nghĩ đến bộ dạng không bình thường của Giang Hạo Đình, lại liên tưởng tới thất bại của nhà họ Tần, thật sự lúc này không nên động tới nhà họ Giang, nhưng cô không muốn nói dối anh.
“Có thể không hỏi không?” Dạ Cô Tinh nhìn anh, vẻ mặt hơi tủi thân, với một sự nũng nịu thân mật.
“Được rồi.” Anh im lặng, nhưng trong lòng anh ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Có vẻ như có một số chuyện anh vẫn chưa biết hết.
“Anh giận à?” Dạ Cô Tinh đặt lên khóe môi anh một nụ hôn.
“Không.”
“Vậy tại sao mặt lại ỉu xìu xuống như vậy?”
“Anh đang nghĩ.”
“Nghĩ cái gì?” Dạ Cô Tinh chống cằm, mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Quay về rồi thì nên thịt em như thế nào.”
“…”
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh ngủ nướng tới khi mặt trời lên cao, may là hôm nay cô không có cảnh quay nào, nên cô không cần báo cáo với đoàn làm phim.
Xoa xoa thắt lưng, cô vén chăn bông lên, một mùi hương tình yêu tỏa ra trên khuôn mặt cô, giống như mùi xạ hương, cô đỏ mặt ngay lập tức, một tia khó chịu lóe lên trong mắt cô.
Tối hôm qua, không nên đi cùng anh điên cuồng như thế mới phải!
Bước chân trần giẫm lên tấm thảm cashmere mềm mại, hai chân của Dạ Cô Tinh mềm nhũn, sắp ngã xuống đất, cô vội vàng bám lấy mép giường, lúc này mới ổn định được cơ thể.
Cô tùy ý lấy một chiếc áo sơ mi trong tủ gần đó mặc vào người, xoay người đi vào phòng tắm.
Nước nóng rửa sạch làn da, trôi hết sự yếu ớt của toàn thân, nhớ tới hành vi độc đoán của anh đêm qua, cùng những lời yêu thương cô chưa từng nghe qua, một bài ủi ấm áp tan vào trái tim cô, như thể nằm trên bãi biển, tận hưởng ánh mặt trời ấm áp nhưng không chói lóa, tươi sáng.
Trước kia, cô cho rằng người hiểu mình nhất chính là sư phụ, giống như một người cha hết lòng dạy dỗ con gái, nhưng lại thiếu đi sự ấm áp quan tâm.
Lại không ngờ, người hiểu cô nhất chính là An Tuyển Hoàng!
Có lẽ, đã từng không hiểu, bởi vì, một năm trước, họ chỉ là những người xa lạ, họ không quen biết nhau, chỉ đơn giản là lướt qua nhau.
Nếu như không có mafia đuổi giết, không có hành động trèo tường của An Tuyển Hoàng, hoặc là trèo từ tường này sang tường khác, cô đã không gặp anh, càng không có chuyện một năm sau sinh ra đứa con máu mủ của họ.
Cả cuộc đời, một người phụ nữ có thể gặp được một người đàn ông hiểu mình, bắt tay làm bạn, ở bên nhau cho đến khi già đi, đây là mối nhân duyên có ao ước cũng chưa chắc đã có được, cũng được xem là điều thần bí bất tận.
May mắn thay, điều mà kiếp trước cô chưa từng đạt được, thì kiếp này cô đã đạt được.
Tắm rửa xong, cô mặc áo sơ mi rồi bước vào phòng ăn, còn chưa kịp lau tóc, được rồi, sau một đêm trằn trọc, cô đã quá đói bụng nên mới không thèm lau tóc luôn…
Chương 94: Chiều vợ như sinh mệnh, An nam thần dễ thương
Mái tóc ướt xõa sau lưng, thấm ướt đẫm áo sơ mi màu đen, ôm chặt lấy da lưng, lộ ra thân hình mảnh mai của cô, phong cách nam tính, mặc trên người cô có chút thùng thình, vạt áo dài quá đầu gối.
Trong nháy mắt An Tuyển Hoàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng đẹp mĩ miều như vậy, hơi thở gấp gáp, ánh mắt thâm thúy.
Khi bước đến bàn ăn, Dạ Cô Tinh cầm lấy một miếng bánh mì nướng, sau đó cầm ly sữa còn nóng lên, đơn giản tựa vào bàn ăn, nhìn anh đang làm việc nghiêm túc trên ghế sô pha trong phòng khách. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn, mềm mại che nửa khuôn mặt nghiêng của anh, mài phẳng các góc cạnh, mang đến sự dịu dàng như ngọc.
Người ta nói rằng người đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất, Dạ Cô Tinh âm thầm gật đầu.
Từ lúc ánh mắt của cô nhìn vào anh, trái tim của anh đã sớm bấn loạn. Một tiếng “cạch” đóng tập tài liệu lại, An Tuyển Hoàng đứng dậy, đôi chân thon thả trong chiếc quần âu, bước về phía cô.
Dạ Cô Tinh nhíu mày: “Làm phiền anh sao?”
Đưa tay ôm cô vào trong lòng, An Tuyển Hoàng thở dài một hơi: “Quả thật rất phiền.”
Dạ Cô Tinh đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Em ăn là việc của em, anh xem là việc của anh, tại sao em lại làm phiền anh được chứ? Những lời em nói vừa rồi chỉ là phép lịch sự mà thôi, anh nghe không hiểu sao?”
“Nhìn em ăn, anh cũng thấy đói theo.” Đôi mắt đen của anh sâu thẳm.
“Nè…” Dạ Cô Tinh thuận tay đút miếng bánh mì nướng đang cắn dở vào miệng anh, cười tinh nghịch: “Mời anh ăn nè, không cần cám ơn đâu.”
An Tuyển Hoàng sửng sốt, rất nể mặt cô anh hết lát bánh mì, người có thể thoải mái để cho gia chủ nhà họ An ăn thức ăn thừa, chỉ có thể là người ở ngay trước mặt này.
Dạ Cô Tinh nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo hiện lên nụ cười tinh nghịch: “Anh còn muốn nữa không?”
Anh gật đầu: “Muốn.”
Dạ Cô Tinh lại lấy một miếng trong, định đút cho anh ăn, An Tuyển Hoàng đã quay đầu ra chỗ sát, kề vào tai cô: “So với bánh mì nướng kia, thì anh muốn ăn em hơn.”
Khẽ giật mình, cô còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị anh hôn một cái: “Ưm ưm…”
Dạ Cô Tinh đẩy anh ra.
“Sao?” Giọng của anh trầm xuống.
Dạ Cô Tinh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh thở, bĩu môi, có chút uất ức: “Em còn chưa ăn xong, đói quá…”
“…”
Mặt cô méo ngồi ăn bữa sáng, đã là chuyện của một tiếng sau, An Tuyển Hoàng tiếp tục làm việc, kiểm tra rồi ký tên, Dạ Cô Tinh tựa vào đầu kia của sô pha, cầm máy tính bảng lướt Weibo.
Chuyện ầm ĩ ngày hôm qua, quả nhiên hôm nay đã được lên trang đầu, tấm hình An Tuyển Hoàng bế cô được đăng lên vị trí bắt mắt nhất của các trang báo mạng, liếc mắt nhìn tờ báo trên bàn trà, vừa mở trang giải trí, cũng là bức ảnh đó, gần như chiếm 1/5 mặt báo.
“Người chồng hào môn sau lưng Áo Tím xuất hiện, nam thần – người chồng bảo vệ vợ như sinh mệnh!”
“Tức giận khiển trách người dẫn chương trình, Áo Tím sẽ giải nghệ sao?”
Lại mở lại Weibo của mình, khu vực bình luận đã sôi sục từ tối hôm qua, Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh đang nghiêm túc làm việc ở phía đối diện, đảo mắt, bình tĩnh điều chỉnh máy tính bảng về vị trí thích hợp, ấn nút chụp, gật đầu, chụp đẹp trai lắm.
Nhấp vào để tải lên, với dòng chữ: “Người đàn ông làm việc chăm chỉ là đẹp trai nhất! Còn kèm theo một icon hai mắt sáng rỡ.”
Ngay sau khi hình ảnh được đăng tải lên, chưa đầy hai giây, người hâm mộ đã chiếm sóng ở khu vực bình luận——
“Nam, nam thần?”
“Aaaaaa… Áo Tím bé nhỏ nhà chúng ta cũng muốn mở chế độ khoe chồng cho mọi người chói mắt chơi sao? ~ ‘icon hai mắt sáng rỡ’, cầu thêm vài bức ảnh nữa! Thêm vài bức ảnh nữa!”
“Ghế sofa sang trọng, bộ vest chỉnh tề, đồng hồ sang trọng, và quan trọng nhất là—— nhan giá trị siêu cao! Không hổ danh là con nhà quyền thế!”
“Cô gái ngốc nghếch của tôi! Em đang tự kéo giá trị hận thù về cho chính mình sao? Là người đã có gia đình, tôi không thể không ghen tị và hâm mộ…”
“Chị Mộc ở trên lầu, chị ‘sắc’ như vậy, là do chồng chị tạo ra sao?”
“Nè nè, tui đây ‘sắc’ không phải là ngày một ngày hai, cứ ngồi đó chờ đi, đừng nghĩ có thể nhảy vào chia rẽ! Nam thần à (icon tâm trạng tuyệt vời)~”
“Cô gái, cô xinh đẹp như vậy, chồng cô cũng đẹp trai như thế, đó là lẽ trời sao?”
“Nam thần, chúng tôi đang chờ anh giới thiệu cho một cô em gái độc thân để làm người yêu đây!”
“Tôi muốn xem ảnh em bé ‘mắt lấp lánh’, chắc chắn là sự kết hợp tuyệt phẩm, chắc chắn sẽ đáng yêu vô cùng!”
“Ông chú lầu trên ơi, mẹ chú gọi về ăn cơm kìa.”
…
“Xem cái gì vậy?”
Dạ Cô Tinh cười cứng đờ, nhìn anh lấy chiếc máy tính bảng khỏi tay mình, cứ nghĩ anh sẽ nổi giận, nhưng không ngờ anh chỉ vỗ nhẹ vào đầu cô——
“Kỹ thuật không tệ.”
Dạ Cô Tinh sửng sốt, sau khi phản ứng kịp, vội vàng vươn tay sờ trán anh, lẩm bẩm nói: “Không sốt mà…”
An Tuyển Hoàng cười bất lực, ôm cô ngồi lên đùi mình: “Không tin sao?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Anh không bao giờ thích để lộ mặt.”
Nhà họ An gần như bí ẩn trong những năm gần đây, chắc hẳn có liên quan nhiều đến phong cách làm việc của An Tuyển Hoàng.
“Là chuyện sớm muộn thôi.” Anh trầm mặc.
Dạ Cô Tinh hơi giật mình, nghiêm mặt nói: “Hoàng, lẽ nào anh muốn để nhà họ An…”
“Im lặng quá lâu, một số người đang bắt đầu không biết thân biết phận rồi.” Với một tiếng thở dài yếu ớt, tận sâu trong đáy mắt anh xẹt qua một tia sâu xa, che giấu đi sự đấu tranh khát máu.
Trong lòng cô hiểu rõ. Đôi khi, quá khiêm tốn có thể giết chết bản thân, đặc biệt là đối với sự tồn tại mạnh mẽ như nhà họ An, cơ bản không cần phải che giấu thực lực, giấu tài, quá nhiều bí ẩn sẽ khiến cho người khác nghĩ là cố làm ra vẻ huyền bí, thêm vào những khiêu khích và những dò xét không cần thiết.
Nói thì là như vậy, nhưng Dạ Cô Tinh chắc chắn An Tuyển Hoàng làm như vậy, phần lớn nguyên nhân là vì cô.
Cọ cọ vào anh như một chú mèo con: “Hoàng, anh thật tốt…”
Vào buổi chiều, Dạ Cô Tinh nhận được một cuộc gọi từ Huy Nguyệt.
“Chị, lần này chị làm ầm lên như thế có phải là có chút lớn chuyện không?”
Dạ Cô Tinh đang chơi đùa cùng con trai, cô phát hiện, gần đây khuôn mặt của Tuyệt Nhi càng ngày càng cau có, thường thường nhìn người khác bằng nửa mắt, như kiểu khinh thường!
“Sao, em không xử lý được à?”
“Chị đều có đại thần bảo vệ, hộ tống, còn để mắt tới người em trai này sao?” Chua, chua ê hết cả răng rồi!
“Ái chà, em bé ngoan đang ghen tị sao?”
“Em, em, em ghen tị cái gì chứ! Đừng nói nhảm.”
Dạ Cô Tinh cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Dùng danh nghĩa của Studio để gửi thư luật sư cho Điền Hiểu và đài truyền hình Thủ đô.”
“Căng như vậy sao?”
“Nếu không giết gà, làm sao có thể cảnh cáo khỉ?”
“Với tội danh gì?”
“Kiện Điền Hiểu vì tội phỉ báng, kiện đài truyền hình Bắc Kinh vì làm việc lỏng lẻo và tham nhũng.”
Dạ Huy Nguyệt giật mình: “Tham nhũng? Chị à, chị có chứng cứ gì không?”
“Không có.”
“Vậy chị còn…”
“Loại chuyện này, khi ba người nói là có cọp thì cả thiên hạ ai cũng đều tin là có cọp, tiếng đồn này nếu cứ lặp đi lặp lại sẽ có thể khiến người ta tin là sự thật.” Dạ Cô Tinh cười thâm thúy.
Không tìm một con tốt để hung hăng đập một cái làm gương, làm sao cô có thể tạo dựng lập trường của mình được chứ? Điền Hiểu tự dâng tới cửa, cô đương nhiên phải tận dụng thật tốt, cũng trách bản thân quá khiêm tốn, mới có thể khiến người trong giới cho rằng có thể tùy tiện ức hiếp cô, leo lên đầu cô ngồi.
Ngày hôm sau, bốn tin tức trọng đại đồng loạt nổ ra, khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Đầu tiên, người dẫn chương trình Điền Hiểu đã bị khởi kiện cùng với đài truyền hình Bắc Kinh TV bị đưa ra tòa.
Thứ hai, trang web chính thức của Tạp chí Thế kỷ Phong Thượng đã công khai thừa nhận rằng Dạ Cô Tinh là cổ đông lớn nhất và có quyền kiểm soát tuyệt đối.
Thứ ba, danh tính thực sự của người chồng giàu có của Áo Tím đã lộ diện, anh là người nắm quyền của một gia đình giàu có nhất ở Bắc Kinh, chứ không phải cậu ấm ăn chơi hay người giàu có ở Trung Đông như trên mạng đồn thổi.
Thứ tư, Vinh Tín, một trong bốn công ty môi giới truyền thông lớn nhất ở Bắc Kinh, đã đưa ra tin tức rằng họ đã bị buộc cưỡng chế thu mua, theo những người trong cuộc, bên mua lại là Tập đoàn An Thị!
Nhất thời, rộ lên tin đồn anh An muốn giành lấy một nửa làng giải trí cho vợ mình, các nghệ sĩ của Vinh Tín như những con cừu non chờ bị giết thịt, trong lòng cảm thấy run sợ.
Nửa tháng sau, Vinh Tín bị An Thị hùng hổ thu về, một phát ngôn viên chính thức của An Thị cho biết Tập đoàn An Thị sẽ chính thức bước vào làng giải trí, 70% cổ phần sẽ được ghi dưới tên của bà An, Dạ Cô Tinh, 20% là của hội đồng quản trị, và 10% còn lại được niêm yết sàn giao dịch.
Kiệt tác chiều vợ như vậy đã khiến cư dân mạng nhốn nháo, trong lòng cảm thấy xúc động – nếu muốn gả thì hãy gả cho An Tuyển Hoàng!
Tổng tài bá đạo đem lòng yêu nữ sinh đại học trong sáng, truyện cổ tích đô thị hiện đại ngày càng đi xa hơn trên con đường theo đuổi vợ mình cũng được lan truyền một cách thần kỳ, tóm lại, An Tuyển Hoàng nổi như cồn, Dạ Cô Tinh đã trở thành đối tượng vừa được yêu vừa được ghét của hàng nghìn phụ nữ!
Fan Áo Tím còn thích thú hơn, nhốn nháo quỳ xuống van xin được liếm màn hình, gào khóc thảm thiết gọi tên tổng tài, Dạ Cô Tinh mỗi lần nhìn thấy đều thấy ghen tị, một đám fan nhỏ của cô lại trở thành fan của An Tuyển Hoàng!
Lạnh lùng với một người nào đó trong vài ngày.
An Tuyển Hoàng cảm thấy khó hiểu, quấn lấy cô để đòi cô giải thích.
“Muốn phạt thì trước tiên cũng phải cho anh biết tội chứ.” Đôi môi mỏng của anh mím chặt, sắc mặt không tốt.
Dạ Cô Tinh ném chiếc máy tính bảng vào người anh, kéo chăn bông, trùm đầu mình thành một con đà điểu.
Mười phút sau, anh xán lại gần, một bàn tay to chui vào chăn, bắt đầu sờ soạng bừa bãi, giọng nói khàn khàn bắt đầu khẽ gọi: “Vợ ơi…”
Dạ Cô Tinh lộ hai mắt nhìn anh chằm chằm: “Làm gì vậy!”
“Ăn em.”
“Cầm thú! Hạ lưu!”
“Ghen rồi sao?”
Dạ Cô Tinh gật đầu, các fan dễ thương của cô đều gọi “nam thần”, ném cô vào một góc!
Mặt anh mềm nhũn, hiếm khi nói lại những lời ngọt ngào: “Ngoan, anh chỉ yêu mình em thôi.”
Dạ Cô Tinh đột nhiên cảm thấy khó hiểu, mặc dù có chút đột ngột, nhưng vẫn khá hữu ích, miễn cưỡng nói “Ồ.”
Sắc mặt của anh có chút tối sầm lại, Dạ Cô Tinh đang nhớ tới những người hâm mộ nhỏ, không chú tâm để ý đến sự thay đổi trong biểu cảm của một người nào đó, cả người đều không thấy vui, nhìn qua có vẻ như mất mát gì đó.
“Anh chỉ yêu mình em thôi.” An Tuyền Hoàng lạ lần nữa trịnh trọng nhấn mạnh.
“Ồ.” Dạ Cô Tinh cảm thấy mình đã rất nể mặt rồi.
“Anh, chỉ, yêu, em.” Lần này, có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Dạ Cô Tinh định thần lại: “Em biết rồi, nhấn mạnh nhiều lần như vậy để làm gì chứ?”
Anh nhẹ giọng nói: “Ngoan, vậy thì đừng ghen nữa.”
Dạ Cô Tinh mơ màng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, hai mắt hơi híp lại: “Anh nghĩ rằng vì anh mà em mới ghen tuông sao?”
“Lẽ nào không phải?”
“Em ghen tị với anh, không phải vì anh mà ghen tuông!”
“Có khác biệt gì không?”
“Đương nhiên là có khác biệt! Anh cướp đi fan hâm mộ của em, không cho phép em ghen tị sao?”
Sắc mặt của anh đột nhiên tối sầm lại: “Em nói cái gì?”
Dạ Cô Tinh giống như một vị tướng chiến thắng, ngồi trên con ngựa cao to, từ trên nhìn xuống: “Em ghen tị với anh, bởi vì anh đã cướp đi fan hâm mộ của em- a–”
Người đàn ông thối tha! Quả nhiên là lại đánh lén!
Sáng sớm hôm sau, Dạ Cô Tinh đau thắt lưng từ trên giường đứng dậy, ăn sáng như thường lệ, vừa lướt Weibo.
Phát hiện ra thời gian cập nhật mới nhất của cô lại là 95 tối hôm qua, lúc đó cô đang nằm trong chăn giả làm đà điểu hờn dỗi, không có thời gian để đăng Weibo!
Bấm vào xem:
Tôi là vợ!
——An Tuyển Hoàng.
Có rất nhiều fan ngốc nghếch bên dưới, toàn bộ đều là những bình luận như “Nam thần thật dễ thương”, “Anh An dễ thương quá, tui đọc mà đỏ cả mặt nè” Dạ Cô Tinh có ảo giác như bị vả mặt…