Bây giờ là đầu tháng tám, cách thời gian khai giảng còn khoảng một tháng nữa, chuyện vào đoàn cũng còn sớm, thời gian của Dạ Cô Tinh bắt đầu trở nên khá nhàn nhã, mỗi ngày ở nhà cùng con và chồng, thỉnh thoảng hứng lên sô sẽ tự mình xuống bếp.
Thế cục hắc đạo ở phương Nam đã sơ bộ ổn định, các bang phái hợp nhất cũng tiến gần tới kết thúc, đương nhiên ở trong đó không thiếu một số người lòng dạ bất chính, cuối cùng ở dưới sự trấn áp thiết huyết của hai người Đường Nghiêu và Sầm Liệt, hoặc là bị diệt vong, hoặc là cúi đầu xưng thần!
Bang Tam Hợp không cam tâm đại hậu phương bị người khác cướp mất, ở cuối tháng bảy có hoạt động đánh trả, ý đồ đoạt lại chủ quyền điều khiển phương Nam Trung Quốc, lúc đó Dạ Thất đã từ Bắc Kinh trở về tọa trấn, phía xưởng quân sự thành phố A cũng tích cực tiếp viện, số lớn súng ống thuốc nổ được vận chuyển về tiền tuyến hai bang giao phong, cuối cùng Dạ Xã chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa nên đã toàn thắng.
Đến bước này, Dạ Xã thống trị hắc đạo phương Nam đã sơ bộ đã là chuyện vững như bàn thạch, bang Tam Hợp an phận ở một góc, tiếp tục tự cao tự đại.
Sau khi Dạ Thất về phương Nam, Vu Sâm không ngừng chạy về Bắc Kinh, công việc của Bang Ám Dạ tồn đọng lại nửa năm vẫn còn đợi anh ta về xử lý, Đàm Hào xong việc cũng thối lui, cũng đi Giang Tây, tọa trấn ở đại bản doanh Dạ Xã.
Dạ Thất thì tạm lưu lại ở phương Nam, cùng với hai người Đường Nghiêu, Sầm Liệt xử lý chuyện của bang hội.
Thành quả nghiên cứu thời kỳ thứ nhất của phòng thí nghiệm đạn dược đã có hiệu quả sơ bộ, có thể ở trong vòng nửa năm ngắn ngủi lấy được thành quả rõ rệt, tất cả những thứ này nhờ có phần báo cáo cơ mật trên tay James, giúp Tiền Kỳ Bân và Tề Dục bớt đi rất nhiều đường vòng.
Bởi vì cái gọi là, vạn sự khởi đầu nan, bây giờ, thành công cất bước, tiếp xuống nghiên cứu cũng sẽ là thuận lý thành chương.
Mà công ty bảo vệ Hoành Dạ dưới sự dẫn dắt của đám người Tôn Nghị, La Đào, lại thêm Bang Ám Dạ liên tục không ngừng rót tài chính vào, bắt đầu đại quy mô chiêu binh mãi mã, không chỉ giúp chính phủ giải quyết vấn đề khó khăn là tạo công ăn việc làm quân nhân giải ngũ, còn được khen thưởng là “Doanh nghiệp ngôi sao”, Tôn Nghị cũng vì thế mà cười toe toét.
Bây giờ ba người cũng coi như nhân sĩ thành công, lúc trước từ tên lưu manh đầu đường xó chợ, cho tới bây giờ là doanh nhân thành công, theo cách nói của Tôn Nghị, đây chính là nông nô xoay người làm chủ, ba người đàn ông độc thân đã sớm từ gian phòng trọ chật hẹp dọn đi rồi, thuê căn hộ có ba phòng ngủ một phòng khách ở gần công ty, vẫn ở cùng nhau như trước, ổn thỏa nhóm ba người.
Vũ Cường phụ trách huấn luyện người mới, thân thể rèn luyện càng khỏe mạnh, La Đào đầu óc linh hoạt, toàn quyền xử lý công việc đối ngoại của công ty, bao gồm quan hệ giao thiệp với chính phủ và các công ty khác cùng ngành, mà Tôn Nghị là người chịu trách nhiệm chung, chỉ huy, nói đơn giản chính là quản lý chung.
Ba người đồng thời cẩn thận kinh doanh công ty, mua sách vở đi học lại, đăng kí vào các trường luyện thi, chuẩn bị hai năm sau tham gia kỳ thì đại học, tốt xấu cũng phải cầm được cái văn bằng đại học.
Tuy nói là nông nô, nhưng không thể cả một đời đều quê mùa được, đúng không?
Dạ Cô Tinh đương nhiên là tán thành cả hai tay, đồng thời cố ý phê chuẩn chi phí chung học tập, La Đào được truyền cảm hứng, về sau ghi thêm chính sách này vào điều khoản phúc lợi của công ty, hàng năm chọn ra hai mươi người nhân viên có biểu hiện vượt trội, công ty chu cấp tiền, chu cấp cho bọn họ thi và học đại học, đương nhiên, họ cũng phải ký một bản hợp đồng lao động kỳ hạn 10 năm với Hoành Dạ.
La Đào làm như vậy, một mặt là suy nghĩ cho sự phát triển lâu dài của công ty, dù sao một doanh nghiệp hiện đại thì nếu chỉ biết lao động tay chân cũng không thể phát triển lớn mạnh được, nhất định phải văn võ kết hợp mới có không gian phát triển rộng lớn hơn, tuy nói nghiệp vụ chủ yếu của công ty Hoành Dạ là lấy cho thuê bảo vệ là chính, nhưng nhân viên kế toán, cố vấn pháp luật, chuyên gia đầu tư những chức vị nho nhã này cũng nhất định phải có người, cùng bỏ ra số tiền lớn đi thuê người làm, còn không bằng tự mình bồi dưỡng.
Thật ra, trong binh sĩ xuất ngũ, không thiếu người cực kỳ tài năng trong học tập, ví dụ như La Đào chính là một trong số đó.
Lúc trước, điều kiện gia đình không cho phép, rơi vào đường cùng, anh ta mới phải từ bỏ việc học tiến vào bộ đội.
Cho nên, một mắt cũng là vì bù đắp tiếc nuối ban đầu của mình, hi vọng sáng tạo cơ hội cho càng nhiều người có thực lực.
Dạ Cô Tinh vung tay lên, vui vẻ đáp ứng. Cô nhìn ra được, La Đào là một nhân tài, tiến hành rèn đúc, tương lai tất có đại dụng.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, trong nháy mắt đã giữa tháng tám.
Trong lúc đó, Dạ Cô Tinh liên tiếp quay hai quảng cáo, một cái là thương hiệu thời trang hàng đầu trong nước, cái còn lại là vali cao cấp của nước Pháp, cũng là trong lúc cô mang thai đã ký hợp đồng.
Từ khi làm đại diện cho Trà Liễm của Chanel, phí đại diện của Dạ Cô Tinh cũng nước lên thì thuyền lên, theo Trà Liễm bán chạy, thậm chí hot khắp Á, studio Tinh Huy nhận được vô số lời mời làm đại diện từ các thương hiệu, quả thực rồng rắn lẫn lộn, từ thương hiệu quốc tế hạng nhất tới trong nước không có danh tiếng gì, từ đồ trang điểm cao cấp tới trà giảm cân, không thiếu gì cả.
Đều muốn mượn ngọn gió đông Áo Tím này, sáng tạo lượng tiêu thụ kỳ tích tiếp theo.
Mà Dạ Huy Nguyệt tuân theo nguyên tắc cần chất lượng chứ không cần số lượng, truy cầu mục tiêu cao nhất “Vật hiếm thì quý”, tận hết sức lực chọn lựa thật kỹ càng, sàng lọc chọn lựa thứ tốt nhất cho Dạ Cô Tinh.
Hơn nữa cũng đang trong thời gian sắp xếp chưa quay phim, tương đối thư thả, hoàn toàn có thể coi như tiêu khiển giết thời gian, Dạ Cô Tinh đương nhiên cũng rất hưởng thụ sự quan tâm của em trai.
Nói trắng ra là, cô không thiếu chút tiền phí đại diện này, không cần thiết phải mệt mỏi giống con quay, làm việc không ngừng nghỉ.
Việc lựa chọn kỹ càng như thế từ lâu đã khiến những người trong giới giải trí phải đỏ cả mắt, châu ngọc của họ, lại trở thành một mảnh ngói không đáng một đồng trước mặt cô, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy chua xót trong lòng…
Những thương hiệu bị từ chối kia nhường lại cho bọn họ thì tốt biết bao?
Thế nhưng mà chua xót thì chua xót, khó chịu thì khó chịu, tiếng tăm của Áo Tím bày ở đó, quả thật có tư cách chọn lựa. Lại nói, chính cô đầu tư nhập cổ phần vào studio, tương đương với tiền mình kiếm được bằng nào vào túi bằng đó, hoàn toàn không giống ngôi sao bình thường, còn phải chia với công ty, bị coi là công cụ kiếm tiền, mỗi ngày làm việc hơn mười hai tiếng, ngày lễ ngày tết còn không có ngày nghỉ.
Làm ngôi sao thật sự không phải là việc nhẹ nhõm, nhưng Áo Tím là một ngoại lệ.
Cô thích làm gì thì làm, khiến người ta hâm mộ, phóng khoáng tùy hứng làm cho người ta cũng phải ghen tỵ, phía sau cô còn có người chồng đại gia thần bí, làm sao tất cả chuyện tốt đều bị một mình cô chiếm hết vậy?
Buổi lễ khởi quay của ‘Yên chi lệ’, Dạ Cô Tinh được xem như nhân vật nữ chính, trang phục lộng lẫy có mặt, cùng đạo diễn Lý Khôn, biên kịch Cố Nam An, nhân vật nam chính là diễn viên Tiêu Mộ Lương cùng nhau cắt băng, nhấc lên vải đỏ, giành được tiếng vỗ tay một mảnh.
Nói đến, ngược lại thật là trùng hợp, một bộ phim ‘Bầu trời thành phố’, không chỉ giúp cho Lý Khôn tìm được nhân vật nữ chính mong mỏi nhiều năm, đến cả nhân vật nam chính cũng thuận tiện được giải quyết!
Lý Khôn để cho Cố Nam An mang theo kịch bản tìm cô đàm luận, mà chính ông ấy lại tự thân xuất mã tìm tới Tiêu Mộ Lương. Dạ Cô Tinh cũng là về sau mới nghe nghe Huy Nguyệt nói tới, mới biết được việc này, dù sao Tiêu Mộ Lương đã ký hợp đồng với studio Tinh Huy, mặc dù trước mắt đã có người đại diện khác tiếp nhận, nhưng đang trong kỳ hạn sắp xếp đều phải qua tay Dạ Huy Nguyệt.
Đây là lần thứ hai hai người hợp tác diễn người yêu, trình độ ăn ý tự nhiên không cần nói nhiều, quá trình quay cũng làm ít công to.
Buổi lễ khởi quay kết thúc, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, đạo diễn làm chủ, Dạ Cô Tinh thấy thời gian vẫn còn sớm, nên gọi điện thoại về biệt thự, sau khi ăn xong, mọi người ầm ĩ muốn hát karaoke, Dạ Cô Tinh cáo từ đi trước một bước, Tiêu Mộ Lương đưa cô tới cửa.
“Trên đường lái xe cẩn thận.”
Dạ Cô Tinh khẽ ừm một tiếng coi như đáp lại.
“Hai đứa bé vẫn ổn chứ?”
Đáy mắt Dạ Cô Tinh xẹt qua một vòng ánh sáng hiền hòa, cười cười: “Đều tốt. Lúc đầu, tôi còn lo lắng sức khỏe của nhóc con không ổn, bây giờ sau thời gian chăm sóc kỹ lượng, đã không có vấn đề gì rồi.”
Tiêu Mộ Lương gật gật đầu, dưới ánh đèn neon, da thịt trắng nõn gần như trong suốt, chỗ cằm lờ mờ có thể thấy được mạch máu màu xanh, đôi mắt phượng đẹp ma mị vô cùng, liếc nhìn lại, mang theo nét đẹp kinh ngạc và tuyệt mỹ làm cho người hít thở không thông.
Không chút nào khoa trương khi nói, trong cái giới giải trí này, không tìm ra người đàn ông nào đẹp hơn Tiêu Mộ Lương, nhìn ra toàn bộ Châu Á, e rằng chỉ có Kimura Takuya của nước Nhật ở thời kỳ hoàng kim mới có thể sánh được.
Người đẹp cười một tiếng, chói lóa rực rỡ: “Bình an, là tốt rồi.”
Đột nhiên Dạ Cô Tinh nghĩ tới, ngày cô sinh con Tiêu Mộ Lương cũng có mặt, ngay sau khi trừng phạt Hà Thủy Quang, cô nhớ tới trước khi vạch mặt với Hà Thủy Quang, nhiều lần cô gọi điện thoại hỏi thăm tình huống phục hồi chức năng của Tiêu Mộ Lương, Hà Thủy Quang đều nói trên cánh tay anh ấy có vết mèo cào, bây giờ nghĩ lại, nhưng hơi không thích hợp lắm.
Cô thử thăm dò, mắt sáng như đuốc: “Mộ Lương, sao anh lại phát hiện được Hà Thủy Quang có dị thường?”
Tiêu Mộ Lương khẽ giật mình, dường như không ngờ tới qua lâu như vậy cô lại nhắc lại chuyện cũ, chỉ thấy hai tay người đàn ông mở ra, cười nhún vai, hơi có ý khoe khoang: “Ông ta luôn khuyên tôi tiêm vào, tôi không thích, từ chối rất nhiều lần.”
“Chỉ như vậy?”
“Ngay từ đầu, tôi cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, cảm thấy bác sĩ có tấm lòng của cha mẹ, xuất phát từ quan tâm tới bệnh nhân thôi, thế nhưng mà về sau ông ta không ngừng khuyên tôi, thậm chí nhiều lần đều lộ ra biểu cảm rất tức giận. Lúc ấy tôi đã cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, về sau ông ta thả Heroin độ tinh khiết cao vào trong thuốc của tôi…”
Đôi mắt Dạ Cô Tinh siết chặt.
Một nụ cười hơi cay đắng nở trên khóe môi người đàn ông: “À, quên nói cho em, tôi… Đã từng có một đoạn thời gian rất dài nghiện thuốc phiện.”
Dạ Cô Tinh không lộ ra bất kỳ nét kinh ngạc gì, trong mắt một mảnh thâm trầm, ánh mắt ấy khiến cho trái tim người đàn ông bỗng nhiên thắt lại, đã từng, mỗi khi anh ta nói dối, cô sẽ dùng loại ánh mắt dò xét này nhìn anh ta…
Anh ta cho rằng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy một đôi mắt như vậy nữa… Diệp Tử…
“Sau đó thì sao?” Giọng nói thanh thoát trong trửo của người phụ nữ gọi lại suy nghĩ đang bay xa của anh ấy.
Tiêu Mộ Lương cong môi cười một tiếng: “Sau đó bị tôi phát hiện ra!”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, mở miệng truy vấn: “Anh làm sao mà phát hiện được?”
Ánh mắt người đàn ông hơi lạnh: “Tôi vừa ngửi đã biết ngay là loại đồ vật này.”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh hơi trầm xuống: “Chỉ bằng khứu giác của anh đã có thể xác định đó là Heroin độ tinh khiết cao?”
Cô nhấn mạnh bốn chữ “độ tinh khiết cao”.
Sắc mặt Tiêu Mộ Lương đột nhiên biến đổi: “Em…”
Dạ Cô Tinh lại một phát bắt được cánh tay anh ta, kéo tay áo lên, đập vào mi mắt là mấy vết cào đã kết vảy, vắt ngang ở trên cánh tay trắng nõn của người đàn ông.
Ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt Dạ Cô Tinh sắc bén, giọng nói như hàn băng: “Đây là cái gì?”
Tiêu Mộ Lương ở dưới động tác nhanh chóng đó của cô, hoàn toàn không có bất kỳ khả năng phản ứng gì, trở tay không kịp, ánh mắt sững sờ, thẳng đến cô mở miệng chất vấn, anh ta mới từ từ khôi phục ý thức.
Nhanh chóng rút tay về: “Trước đó ở phim trường bị mèo cào.” Anh ta như là giải thích.
“Tiêu Mộ Lương! Anh còn muốn giấu diếm tôi tới khi nào?” Dạ Cô Tinh rống to lên.
Người đàn ông sững sờ, từ trước đến nay cô luôn là bộ dáng tỉnh táo tự tin, chưa bao giờ thấy cô cuồng loạn như thế, trong mắt ánh lửa thiêu đốt lốp bốp, như muốn nhìn xuyên thấy rõ anh ta.
Tiêu Mộ Lương chấn động toàn thân, cấp tốc cụp đôi mắt phượng: “Thật xin lỗi, tôi…”
Trước kia, ở trước mặt Diệp Tử, anh ấy dường như luôn luôn là người chịu thua, bởi vì cô sẽ nổi giận, trở nên vô cùng tức giận, giống như bây giờ.
Trên đời này thật sự có hai người giống nhau như thế sao?
Rõ ràng vẻ ngoài không giống, nhưng tính cách lại giống như đúc.
“Tôi, muốn, nghe, lời, nói, thật.” Dạ Cô Tinh nói từng chữ, nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu Mộ Lương thở sâu: “Đây chính là lời nói thật.”
“Tiêu Mộ Lương, có phải anh đã uống thuốc phiện Hà Thủy Quang đưa cho anh không? Có phải cơn nghiện ma túy tái phát không?”
“Không có.”
“Vậy vết cào trên tay anh là chuyện gì xảy ra?”
“Ở phim trường bị mèo cào.” Giải thích rất hay, trước sau nhất trí tìm cớ.
Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười hai tiếng: “Nói đến, tôi nên cám ơn anh, nếu không có anh lấy thân thử độc, kịp thời phát hiện Hà Thủy Quang dị thường đồng thời cho tôi biết, nói không chừng tôi và hai đứa bé sớm đã bị hại chết! Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, anh yên tâm, đền đáp của tôi nhất định sẽ kịp thời đưa đến!” Nói xong, quay người rời đi.
Tiêu Mộ Lương lại khẽ giật mình, không, mong muốn của anh ta không phải cảm ơn! Anh ta chỉ là muốn bảo vệ cô!
Cổ tay siết chặt, Dạ Cô Tinh không có hất ra, thuận thế quay người, lại nhìn thấy gò má tuyệt mỹ mà sa sút tinh thần của người đàn ông, mắt phượng buông xuống, như là hai con bướm đang hấp hối.
“Đúng vậy, tôi… Tái nghiện rồi.” Sau đó đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị: “Nhưng tôi làm tất cả những thứ này, cho tới bây giờ không phải là vì đạt được thù lao, cho nên, em không cần làm như vậy.”
Dạ Cô Tinh không muốn làm như vậy, cũng sẽ không làm như vậy, giữa bạn bè nói “Giao tình”, chỉ có người xa lạ mới nói “Cảm ơn”, vừa rồi cô nói như vậy, chẳng qua là vì buộc anh ta thừa nhận mà thôi.
Từ ngày đầu tiên cô quen biết Tiêu Mộ Lương, người đàn ông này chính là một người ngốc! Ngốc đến làm cho người đau lòng!
Đã từng, anh ta sẽ vì một câu nói của Diệp Tử mà chờ ở sân thượng cả đêm, vì không phụ lại sự cổ vũ của cô, thử nghiệm cai nghiện, nhưng sau khi thất bại, lại cười nói cho cô —— “Đã thật lâu không lên cơn nghiện! Chẳng bao lâu sẽ khỏi thôi…”
Sau đó, một người lặng lẽ trốn đi, bắt đầu lại từ đầu, tiến hành lần thứ hai thử nghiệm cai nghiện, sau đó lần thứ ba, lần thứ tư…
“Thật xin lỗi.” Dạ Cô Tinh bất lực mở miệng, nói đến cùng, Hà Thủy Quang là cô giới thiệu cho Tiêu Mộ Lương, mà Hà Thủy Quang làm tất cả, cũng là vì lợi dụng Tiêu Mộ Lương đối phó cô.
Cuối cùng, là cô hại người đàn ông này, thật vất vả cai nghiện, bây giờ lại…
“Bây giờ, em đã biết vì sao tôi không muốn nói cho em biết chưa?”
Dạ Cô Tinh sững sờ.
Tiêu Mộ Lương lại đút hai tay vào trong túi quần, ánh mắt nhìn về nơi xa, gió đêm làm rối những sợi tóc trên trán người đàn ông, đôi mắt mê ly: “Tôi không cần bất kỳ ai đồng tình hay áy náy, bởi vì, cũng là tôi cam tâm tình nguyện.”
“Không đáng.” Cô tỉnh táo nhắc nhở, lại đổi lấy đối phương ung dung thở dài.
“Tôi cho rằng đáng giá, vậy là được rồi.”
“Không có hồi báo.”
“Mặc kệ em có tin hay không, tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nhận lại được bất cứ thứ gì.” Cô không còn ở đây nữa, anh vẫn còn, đã từng, không thể bảo vệ cô, chỉ mong có thể bảo vệ một người giống như cô.
“Cho tôi một lý do yên tâm thoải mái.”
Người đàn ông do dự phút chốc: “Em cho tôi một khẩu súng, để cho tôi giết một người đáng hận nhất trong đời này, cho nên, em có thể yên tâm thoải mái.”
“Tiêu Mộ Lương, anh đúng là đồ điên.” Thậm chí ngay cả mạng của mình cũng không để ý.
“Ừ, tuổi trẻ khinh cuồng.”
“Anh không trẻ.”
“Lòng tôi còn trẻ.”
“Tiếp đó, anh định làm thế nào?”
“Tôi thành công cai nghiện ba lần, lần này sẽ là lần thứ tư, em có tin không?”
“…”
“Đừng bi quan như vậy, tôi đã bốn mươi tám ngày không lên cơn nghiện rồi. Ừ… Hôm nay là ngày thứ bốn mươi chín.”
“Đó là Heroin độ tinh khiết cao.”
“Độ tinh khiết cao hơn tôi cũng đã thử qua rồi.”
“Còn lại bao nhiêu ngày?”
“Bảy ngày cuối cùng.”
Dạ Cô Tinh sụt sịt: “Tốt, bảy ngày sau, tôi muốn đích thân nghiệm thu thành quả!”
Tiêu Mộ Lương cười nhún vai: “Tùy em.”
…
Bảy ngày sau đó, Dạ Cô Tinh mang theo Tịch Cẩn và Minh Triệt hai người giết đến tận cửa, kiểm tra một phen, kết quả cực kỳ lý tưởng, Dạ Cô Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Mộ Lương lại cười đến không tim không phổi, dưới ánh mặt trời, gương mặt tuyệt diễm hình thành một bức họa sâu sắc.
Tịch Cẩn: “Người đàn ông này có thể bắt tới trung tâm cai nghiện làm vật thí nghiệm, cống hiến cho nhân loại.”
Minh Triệt: “Tôi cảm thấy, có lẽ anh ta đã sinh ra kháng thể đối với thuốc phiện.”
Tịch Cẩn: “Không đến mức chứ…”
Minh Triệt: “Đến chứ.”
Tịch Cẩn: “Cược không?”
Minh Triệt: “Cược gì?”
Tịch Cẩn: “Người thua sẽ phải dọn sạch sẽ tất cả bồn cầu trong biệt thự, bao gồm phòng ở của người giúp việc!”
Minh Triệt: “…”
Tịch Cẩn: “Sợ à?”
Minh Triệt: “Cược thì cược!”
Hai người đều lấy một giọt máu của Tiêu Mộ Lương, chuẩn bị lấy về tiến hành nghiệm chứng, trước khi đi, riêng phần mình lưu lại một đống bình bình lọ lọ, tất cả đều là đồ tốt trợ giúp Tiêu Mộ Lương cải thiện thể chất.
Hai người này không cùng một cấp bậc với Hà Thủy Quang, đồ cầm ra tự nhiên thiên kim khó cầu, mà Tiêu Mộ Lương lại chỉ là thản nhiên nói cảm ơn, không thân thiện cho lắm, chỉ có lúc nhìn về phía Dạ Cô Tinh, chỗ sâu đáy mắt mới có gợn sóng.
Trong mắt Minh Triệt lóe lên một vòng nguy cơ, có người muốn cướp vợ với gia chủ?
Trong mắt Tịch Cẩn thì là tràn đầy tự hào, thấy Nhất Nhất nhà ông đây được hoan nghênh ghê chưa, cứ tưởng thiên hạ cũng chỉ có một người đàn ông là An Tuyển Hoàng kia thôi hở?
Hoàn thành buổi lễ khởi quay, tình trạng sức khỏe của Tiêu Mộ Lương cũng dần dần chuyển biến tốt, Dạ Cô Tinh cũng rất thanh nhàn, mỗi ngày ở nhà chơi với con trai, con gái, có thời gian luyện tập chút yoga, lại coi sách giáo khoa chuyên ngành của một học kỳ năm thứ hai như tạp chí lật xem, xem như chuẩn bị cho kỳ thi lại cho học kỳ mới sắp tới.
Cuối tháng năm hai nhóc ra đời, giữa tháng sáu thi cuối kỳ hai, lúc đó Dạ Cô Tinh còn đang ở cữ, cho nên để cho Kha Hiểu Yến giúp cô xin thi lại, nói cách khác, tháng chín vừa khai giảng cô sẽ phải lên trường thi.
Mấy ngày này rảnh rỗi, đối với chuyện của hai đứa bé Dạ Cô Tinh cố gắng hết sức tự thân đi làm. Bé Tuyệt đã lật được rồi, bé Húc vẫn tham ăn như trước đây, vừa cân thử, thế mà còn nặng hơn anh trai hẳn một cân, Dạ Cô Tinh thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu, cô cảm thấy, nếu con gái còn ăn như vậy, nhất định sẽ ăn thành một bé gái mập mạp!
Nhưng mà, bé gái mập mạp lại đáng yêu hơn, nhất là khi vung lên hai cái móng vuốt nhỏ, trên tay mũm mĩm kia hiện ra rõ ràng mười cái khe thịt, thật là khiến người ta hận không thể bỏ vào trong miệng cắn mấy miếng.
Bé An Tuyệt cứ như vậy trải qua, răng cửa mới vừa nhô ra ngứa ngáy vô cùng, thứ gì đều bỏ vào trong miệng, tay của bé Húc thường xuyên gặp nạn, mỗi lần đều bị anh trai xem như công cụ mài răng, cái miệng nhỏ nhắn xẹp xuống, sau khi khóc lớn, nước mắt như không cần tiền mà điên cuồng rơi vãi!
An Tuyển Hoàng thương con gái không phải một ngày hai ngày, không thể nhìn cô khóc, mỗi lần đều mặt đen thui nhìn con trai, bé Tuyệt lại muốn rúc vào trong ngực cha, giống chú cún con!
Chương 40: trống không ba năm, phụ nữ dạo phố
Thời gian trôi qua lẳng lặng như nước, phảng phất mọi thứ đều ngay ngắn trật tự vận hành theo quỹ đạo, nhưng Dạ Cô Tinh còn nghĩ về một việc điều tra đã lâu mà không có kết quả, theo thời gian trôi đi, linh cảm xấu trong lòng cô ngày càng mãnh liệt.
Đại khái một tháng trước, cô để cho Vu Sâm đi điều tra về Lưu Hinh Đình. Theo lý thuyết, cái tên Tina, Liu ở phố Wall nước Mỹ cũng khá nổi tiếng, muốn lấy tới tư liệu có liên quan dễ như trở bàn tay, mà sự thật đúng là như thế, tư liệu mà Vu Sâm giao cho cô ghi chép cặn kẽ bảy năm trước lúc đầu Tina xông xáo phố Wall đến tháng tư năm nay về nước, tất cả công việc lớn nhỏ trong lúc đó, bao gồm lúc nào cô vì công ty nào đại lý nào đầu tư nghiệp vụ, ngay cả mỗi một lần thay đổi trụ sở của cô, không cần biết việc lớn hay nhỏ, tất cả đều được trình bày rõ ràng trước mặt Dạ Cô Tinh.
Thế nhưng mà, trong này có một vấn đề rất lớn!
Mười năm trước Dạ Tổ phân tán, mà bảy năm trước Lưu Hinh Đình mới xuất hiện ở Mỹ, trong ba năm này đã xảy ra chuyện gì, Vu Sâm lại không thể tra được, tất cả đều trống không.
“Tại sao có thể như vậy?”
“Tôi hoài nghi là bị người cố ý xóa đi.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày: “Trong quá trình điều tra cũng không phát hiện chút dấu vết nào sao?”
“… Không có.”
“Cho dù bị người xóa đi, cũng nhất định có dấu vết để lần theo, trừ phi…”
“Đúng vậy, đối phương thông qua internet.”
“Hacker?”
“Đối phương có trình độ còn cao siêu hơn hacker.”
“Tìm ra người này trước, mục tiêu khóa chặt ở… Ngành công nghệ thông tin, chú trọng điều tra ở Mỹ.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Dạ Cô Tinh rơi vào trầm tư, có thể làm cho người ta tốn công tốn sức, không tiếc tất cả cũng phải xóa đi ba năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không chờ Vu Sâm điều tra ra kết quả, Dạ Cô Tinh lại sớm một bước mắt thấy tất cả chân tướng, sau đó, cô giận tím mặt.
Ngày hôm đó, Dạ Cô Tinh vừa từ phòng tập thể hình ở tầng ba xuống, mồ hôi nhễ nhại sau một giờ tập yoga, rất giống đi phòng tắm hơi. Đang chuẩn bị trở về phòng đi tắm, mới vừa đẩy cửa, điện thoại di động để ở đầu giường đã vang lên.
Cô liếc nhìn điện báo biểu hiện, nghe: “Chị hai, có chuyện gì thế?”
Diệp Nhĩ nghe vậy, giọng điệu bất thiện: “Làm sao, không có chuyện thì không được tìm em à?”
“Hôm nay chị ăn phải thuốc nổ à?”
“Còn không phải tại đám lão già ở nước Pháp kia, đều cách mười vạn tám ngàn dặm, vẫn không quên khoa tay múa chân, chọc chị điên lên cẩn thận chị bỏ không làm nữa luôn bây giờ!”
“Được thôi! Em ủng hộ chị.”
“Ơ… Không phải em nên khuyên nhủ động viên chị sao?”
“Khuyên chị cái gì? Khuyên chị tiếp tục làm cu li cho người ta à? Động viên chị làm cu li còn phải nhẫn nhục chịu khó à?”
Diệp Nhĩ nghe xong, lập tức bùng nổ: “Đậu xanh! Bà đây vất vất vả vả, một ngày một đêm vẽ phác họa, đám lão già kia an vị ở văn phòng còn chê ỏng chê eo, nói đến cùng, bà đây chính là người làm thuê! Bị người ta coi như gia súc sai sử!”
“Chị biết là tốt rồi.”
“Ơ, không đúng! Sao chị cứ có cảm giác, có người có chủ tâm châm ngòi ly gián thế nhỉ?”
“Ủa, người chị nói là em sao?”
“Nhất Nhất, có phải em lại đang có ý định quỷ quái gì không?”
Dạ Cô Tinh do dự trong chớp mắt, giọng nói cũng nghiêm túc hơn: “Chị hai, tài hoa của chị toàn thế giới rõ như ban ngày, chẳng lẽ chị không có nghĩ qua sáng lập thương hiệu riêng của mình sao?”
Diệp Nhĩ kêu rên một tiếng: “Sao không muốn? Bà đây nằm mộng cũng muốn! Thế nhưng mà một là không có tiền, hai là không có người, chị còn ký hợp đồng ràng buộc với tổng bộ Chanel, cho dù chị muốn đi cũng không đi được ấy!”
Dạ Cô Tinh chậm rãi cong môi cười: “Chỉ cần chị muốn, những thứ này đều không thahf vấn đề.”
Đầu kia, Diệp Nhĩ được như ý nở nụ cười: “Em gái ngoan, chị chỉ chờ những lời này của em đấy!”
“Hóa ra đây là đặt sẵn bẫy chờ em nhảy đúng không?”
“Đâu phải đâu? Chị gọi cái này là hành sự tùy theo hoàn cảnh! Em xem, Dạ Tổ chúng ta ai nấy đều có tiền đồ, Tam Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ tạo ra một trào lưu riêng, ổn thỏa một hàng đại gia, em nhìn lại chị, nhà thiết kế cấp cao nhất của Chanel, nghe rất cao giá, đại khí cao cấp, nhưng nói trắng ra thì còn không phải chỉ là một cô bé làm thuê thôi sao! Tất cả mọi người đều rất gì và này nọ, chị cũng không thể quá kém được, đúng không?”
Dạ Cô Tinh lườm một cái, nhà thiết kế cấp cao nhất của Chanel còn gọi “quá kém”? Giới thời trang như chong chóng xoay theo chiều gió, người đứng đầu dẫn dắt trào lưu, ngăn nắp xinh đẹp, vô số nhà thiết kế cố gắng cả đời theo đuổi mục tiêu cao nhất, đến trong mắt vị này, chính là một “cô bé làm thuê”?
Được thôi, Dạ Cô Tinh thừa nhận, đây là luận điệu từ miệng cô mà ra.
Đầu kia, Diệp Nhĩ đã bắt đầu dùng bất cứ thủ đoạn nào mà nũng nịu giả nai: “Tâm can bảo bối của chị, Nhất Nhất tốt của chị, trên đời này không có ai xinh đẹp hơn, hào phóng hơn, am hiểu lòng người hơn em, cho nên, em nhất định sẽ nói được là làm được chứ!”
“Chị hai, chị bớt bán thảm lại đi!”
“Mau trả lời chị mà!”
Giọng nói Dạ Cô Tinh nghiêm túc: “Chị chắc chắn quyết định rồi? Không đổi ý?”
Diệp Nhĩ vội vàng biểu hiện quyết tâm: “Chị thề, tuyệt không hối hận.”
“Được, bảy ngày sau đi đưa đơn xin từ chức.”
“Moah moah! Nhất Nhất bảo bối, em đáng yêu quá đi thôi!”
Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện ra ý cười giảo hoạt: “Chị hai, chị đừng vui vẻ quá sớm, em còn chưa nói hết đâu.”
“Em nói em nói! Chị nghe đây!” Hiển nhiên, Diệp Nhĩ đã vui vẻ phát điên!
“Thương hiệu mới của chị em muốn nhập 40% cổ phần.”
“Nhất Nhất, nhóc con này em quá phúc hắc rồi đó?”
“Chị có nhiều tiền như vậy á?”
Diệp Nhĩ ỉu xìu, quả thật cô ấy không có nhiều tiền như vậy để đầu tư đăng kí một thương hiệu mới, huống hồ giai đoạn sau tuyên truyền, cần càng nhiều tiền, lúc đầu kinh doanh thương hiệu tựa như một cái động không đáy, tìm kiếm đối tượng hợp tác, kéo người nhập cổ phần là điều phải làm.
Dạ Cô Tinh làm như vậy, thứ nhất, là muốn giúp Diệp Nhĩ, dù sao vốn đầu tư ban đầu cũng không phải một con số nhỏ, thứ hai, cũng là coi trọng tài hoa của Diệp Nhĩ, thương nhân trục lợi, đương nhiên là thấy có lợi thì sẽ chạy theo như vịt, mà tạm thời cô cũng được coi là một thương nhân!
Cho nên, về công về tư, cô cũng sẽ không buông tha cơ hội nhập cổ phần.
“Được rồi, cứ quyết định vậy đi.” Diệp Nhĩ thấy vậy rõ ràng, cảm thấy cảm kích, nhưng mà xem như người thân, giữa họ vĩnh viễn không tồn tại hai từ “Cảm ơn.”
Dạ Cô Tinh cười khẽ dạ: “Quyết định vậy đi.”
Diệp Nhĩ thở dài nhẹ nhõm: “Để ăn mừng chị sắp thoát khỏi thân phận người làm thuê, chị quyết định, cho chính mình nghỉ nửa ngày, cùng đi dạo phố?”
Dạ Cô Tinh đáp ứng, đề nghị gọi cả Lưu Hinh Đình.
“Được, vậy chị gọi điện thoại cho Thập Nhị.”
“Vâng, nửa giờ sau gặp, Thiên Nhai Thời Đại.”
Cúp điện thoại, Dạ Cô Tinh nhanh chóng vọt vào phòng tắm, thay quần áo xong, đứng ở trước gương, hài lòng gật gật đầu, lại bắt tay vào trang điểm nhẹ nhàng cho chính mình.
Trước khi ra cửa, đi xem con trai và con gái, căn dặn An Cẩn, An Du trông con cẩn thận, lại gửi tin nhắn cho An Tuyển Hoàng, lúc này mới đeo kính mát, lái xe đi ra ngoài.
Mới vừa dừng xe xong, đã thấy Diệp Nhĩ và Lưu Hinh Đình đang đợi ở quán cà phê ngoài trời bên cạnh, một nhóm ba người đi thẳng lên tầng cao nhất.
Diệp Nhĩ là nhà thiết kế, yêu cầu cực cao đối với quần áo, mà Lưu Hinh Đình và Dạ Cô Tinh cũng không thiếu tiền, cho nên ba người nhất trí mục tiêu, nhằm thẳng tầng cao nhất, nơi tập trung các thương hiệu quốc tế hàng đầu.
Người phân chia đủ loại khác biệt, quần áo cũng giống vậy, thương hiệu càng là như vậy, mà tầng lầu càng cao, đại biểu cấp bậc càng cao, tiêu phí càng cao, người đi dạo cũng càng ít.
Dạ Cô Tinh không thiếu quần áo mặc, An Tuyển Hoàng mở riêng một gian phòng xem như phòng để quần áo cho cô, hơn nữa mỗi quý đều sẽ có stylist riêng, căn cứ phong cách ăn mặc yêu thích của cô, chọn ra kiểu dáng lưu hành nhất mỗi mùa, liên tục không ngừng đưa vào biệt thự, gần như trải qua thời gian đưa tay là có áo mặc.
Nhưng nhiều khi phụ nữ dạo phố mua sắm, không nhất định là vì mặc mà mua, có lẽ chỉ là giết thời gian, hoặc là xem như phương thức liên lạc tình cảm của mấy người phụ nữ, chẳng hạn như bây giờ.
Ba người vào gian hàng GUCCI, cô nhân viên bán hàng vừa nhìn cách ăn mặc của ba người đã biết rõ không phải là người bình thường, nên nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Diệp Nhĩ từ trước đến nay tuân theo nguyên tắc mặc đồ “Không đỏ không vui”, một chiếc đầm Chanel màu đỏ, phần vai viền ren đen, váy hơi bó, đan xen váy chữ A cùng váy bó mông, vừa đúng có thể tôn lên vòng ba nở nang của Diệp Nhĩ, sự đối lập rõ ràng giữa đỏ và đen lập tức để cho người ta hai mắt tỏa sáng.
Chân đi giày cao gót màu đỏ cao 6cm, túi lớn họa tiết in nổi kẻ vuông màu đen quả vải kinh điển của LV, một người phụ nữ mặc hết những thương hiệu nổi tiếng hàng đầu thế giới, bất luận đi đến nơi nào, cũng là một phú bà chính hiệu.
Lại thêm khuôn mặt trang điểm tinh xảo, mái tóc màu đỏ rượu đầy phô trương, quả thực gợi cảm tới mức lấy mạng người ta!
Trái lại Dạ Cô Tinh và Lưu Hinh Đình, hai người là khiêm tốn hơn rất nhiều, nhưng khiêm tốn xa hoa càng khiến người ta mê muội, bởi vì liếc nhìn qua, thường thường không có gì lạ, lại nhìn một cái, lại có động thiên khác, thần bí xa xăm, làm người say mê!
Những cô nhân viên bán hàng kia cũng là luyện được Hỏa Nhãn Kim Tinh trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, là bần hay giàu, là tới xem hay mua, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy rõ, người phụ nữ mặc váy đỏ này xem xét chính là một người biết hưởng thụ, mà một người như vậy, đối với đồ vật ưa thích, luôn luôn có dũng khí vung tiền như rác, chỉ mới chiếc túi LV kinh điển kia trên tay cô ấy, cũng đã đủ để cho rất nhiều người táng gia bại sản.
Mà hai vị khác cũng không kém, một vị tóc ngắn tinh xảo, theo phong cách trưởng thành trung tính, tây trang màu trắng, là mẫu mới nhất của PARADA trong bộ sưu tập mùa thu năm nay, mới vừa đưa ra thị trường ở New York, Trung Quốc đại lục còn chưa mở bán, cũng đã được vị này mặc trên người.
Còn có một vị, tóc dài xõa vai, kính râm che mặt, quần bút chì màu đen tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới chân là một đôi cao gót màu nude 6 cm, ngón chân tròn trịa, móng tay hiện ra màu hồng nhạt khỏe mạnh tự nhiên, dường như chỉ thoa một lớp sơn bóng bảo vệ móng tay, xương ngón chân nhỏ hẹp, màu da trắng nõn, chỉ nhìn một cách đơn thuần một đôi chân này đã đẹp không sao tả xiết.
Phần thân trên là áo sơmi voan cạp cao mới của McQueen mùa này, bởi vì là thương hiệu của Anh, lúc thiết kế vì để phù hợp vóc người cao gầy của phụ nữ Âu Mĩ mà có thể tăng độ dài vạt áo, lại bị cô tùy ý buộc nơ cố định ở bên hông, càng lộ ra đôi chân dài.
Một nhóm mỗi một bước đi như muốn lộ ra cái bụng bằng phẳng trắng nõn, rồi lại ở bước tiếp theo bị che lấp rất tốt, thật sự là muốn lộ còn che, muốn nói lại thôi, xem xét chính là người am hiểu sâu xu hướng thời trang, nhìn qua rất có phong phạm ngôi sao.
Hai cô nhân viên bán hàng nhắm ngay thời cơ, tiến lên tiếp đãi.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh băn khoăn một vòng, cuối cùng dừng lại ở một chiếc áo len dệt kim màu đỏ tươi, hơi nhướng mày: “Đã có quần áo mùa thu rồi sao?”
Nhân viên bán hàng lúc này mới phản ứng được là khách đang hỏi mình, ý cười thong dong, xem xét chính là trải qua đào tạo nghiêm ngặt: “Đúng vậy, trang phục mùa thu kiểu mới đầu tiên của năm nay đã được đưa ra thị trường, chiếc áo len dệt màu đỏ tươi này chính là một cái trong số đó.”
Dạ Cô Tinh nhẹ gật đầu, nhưng Diệp Nhĩ không bỏ lỡ cơ hội tiến lên, lấy chiếc áo kia ở trước gương to khoa tay một phen, sau đó quay lại nhìn Dạ Cô Tinh: “Nhất Nhất, em thích chiếc này à?”
“Em thấy rất hợp với chị.”
Diệp Nhĩ chớp chớp mắt: “Biết ngay là em tốt với chị nhất. Vậy chị đi thử xem?”
Dạ Cô Tinh nhẹ gật đầu với cô ấy: “Đi đi.”
“Thế nhưng mà, ví tiền của chị bỏ quên ở trên xe rồi, làm sao bây giờ?”
Dạ Cô Tinh tiện tay nhặt lên một quyển tạp chí lật xem, không ngẩng đầu: “Nếu chị thích, em tính tiền, được chưa?”
Diệp Nhĩ lập tức cười híp cả mắt: “Chẳng trách Thập Nhất cả ngày la hét muốn được em bao nuôi, hóa ra đây là dính vào tiểu phú bà nha!”
Lưu Hinh Đình nghe vậy, đi đến bên cạnh Dạ Cô Tinh, giống như cười mà không phải cười nhìn Diệp Nhĩ: “Chị cũng đừng có nói là chị cũng muốn cầu bao nuôi chứ?”
Diệp Nhĩ không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn cho là quang vinh, miệng cong lên: “Thật ra, chị rất muốn!”
“Coi kìa, coi cái nết kìa!”
“Thập Nhị, chị thấy em là đứng nói chuyện không đau eo! Người tiện tay mua đại một ít cổ phiếu đều có thể tăng giá vùn vụt, sao có thể trải nghiệm nỗi khổ của tầng lớp lao động như bọn chị cơ chứ!”
Lưu Hinh Đình xì khẽ: “Chị hai, chị cứ tiếp tục diễn đi, không làm nhà thiết kế, có thể đi làm diễn viên.”
“Như vậy sao được? Chị là người tốt, không đoạt bát cơm với chị em nhà mình, lại nói, chị cũng là người sắp làm bà chủ rồi!” Nói xong, cử chỉ quyến rũ động lòng cong mông, thướt tha vào phòng thử áo.
Lưu Hinh Đình nhìn xem Dạ Cô Tinh: “Chị ấy có ý gì vậy?”
“À, chị hai định sáng lập thương hiệu thời trang của riêng mình.” Dạ Cô Tinh liếc nhìn tạp chí, không ngẩng đầu.
“Chị ấy muốn đổi chỗ làm?”
“Đúng vậy.”
“Chị ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Lưu Hinh Đình vẫn bồn chồn, bây giờ cô ấy cũng coi như cố vấn đầu tư cho riêng Diệp Nhĩ, Diệp Nhĩ có bao nhiêu tài sản, lòng dạ cô ấy biết rõ, để tạo nên một thương hiệu hiệu thì cần một số vốn đầu tư không phải là nhỏ.
Dạ Cô Tinh chỉ một chiếc váy mùa hè đường vân đen trắng trên tạp chí, hỏi nhân viên bán hàng bên cạnh: “Cái váy này có hàng không?”
“Quý khách thật may mắn, chiếc váy kẻ ngang đen trắng này cửa hàng của chúng tôi tổng cộng có hai chiếc, hôm qua đã bán một chiếc, còn lại một chiếc cuối cùng, xin hỏi chị có muốn mặc thử không ạ?”
“Đưa cho cô này thử xem.”
“Được.”
Lưu Hinh Đình chỉ chỉ cái mũi mình, cười nói: “Hôm nay chị cũng được làm người được bao nuôi à?”
Dạ Cô Tinh cười nói: “Người nào cũng có phần!” Cô nhận lấy váy trên tay nhân viên bán hàng, nhét vào trong ngực Lưu Hinh Đình: “Chị đi thử đi!”
“Được.”
Lưu Hinh Đình vừa mới vào phòng thử, Dạ Cô Tinh cúi đầu tiếp tục đọc qua tạp chí, chỉ chốc lát sau, giọng nói líu ríu của hai người phụ nữ truyền đến từ nơi cửa ra vào, cô bất giác nhíu nhíu mày.
Ngẩng đầu nhìn lại, hơi nhướng mày, vậy mà lại là người quen…