“Cô Ôn, cô…”
Ôn Hinh Nhã chậm rãi lắc đầu, cười buồn: “Anh Chiến Dã không cần an ủi em đâu.” Ánh mắt nhìn xa xăm, đượm vẻ u sầu: “Tình cảm là chuyện do ông tơ bà nguyệt se duyên, rốt cuộc thì em cũng không phải người có duyên với anh Hoàng.”
Dưới ánh mặt trời, người phụ nữ kiên cường ấy nghiến chặt răng, ngẩng đầu, đón lấy ánh hào quang mềm mại, phác họa nên khuôn mặt xinh đẹp của cô với những đường nét thanh tú mà đẹp đến nao lòng.
Chiến Dã đột nhiên rũ mắt xuống, sắc mặt đanh lại, nắm đấm từ từ siết chặt.
Ôn Hinh Nhã bình tĩnh nhìn xung quanh, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng ngay sau đó đã uốn cong đầy bướng bỉnh, thân thể mảnh mai, gầy yếu khẽ run lên.
Một người phụ nữ yếu đuối có thể khơi gợi sự đồng cảm nhất thời của người đàn ông, nhưng lặp đi lặp lại quá nhiều lại có thể khiến người ta cảm thấy nhàm chán. Mà đàn ông không chỉ cần mặt yếu đuối của người phụ nữ để thỏa mãn lòng tự tôn mạnh mẽ của họ, mà còn cần mặt kiên cường và độc lập của người phụ nữ để đề cao phẩm vị độc đáo của mình.
Giống như đang nói –Này, đây là con ngựa của tôi, trước mắt tôi có thể mềm nhũn thành một vũng nước, nhưng lại hoàn toàn có thể cứng rắn như một viên gạch trước mặt người khác. Sự dịu dàng của cô ấy chỉ dành cho riêng tôi mà thôi.
Phải thừa nhận rằng, Ôn Hinh Nhã quả thực là một bậc thầy trong việc nắm bắt tâm lý đàn ông.
Lau khô những giọt nước mắt, Ôn Hinh Nhã lại nở nụ cười tươi rói, bước tới, khoác vai người đàn ông một cách phóng khoáng, tự nhiên, nụ cười sảng khoái nhưng vẫn thấy có phần miễn cưỡng. “Anh Chiến Dã, đừng nói mấy chuyện không vui đó nữa, em gặp anh hôm nay là vì có một món quà muốn tặng anh.”
Chiến Dã vốn muốn hgạtất cánh tay mảnh khảnh đó ra, nhưng vừa định hành động, nghe thế lại thôi. Cả trái tim run lên, hơi thở cũng trở nên thận trọng như thể sợ rằng con linh điểu vốn không thuộc về mình này sẽ bay đi mất.
Ôn Hinh Nhã vẫn làm như không hề hay biết. Cử chỉ của cô ta vẫn phóng khoáng, ngay thẳng, vẻ mặt trầm lặng và ôn hòa. Nhìn cô ta cởi mở và trong sáng như thể đang đối xử với anh trai vậy.
Đôi mắt Chiến Dã mờ đi, một sự ngạc nhiên lờ mờ xuất hiện, khuôn mặt anh ta vẫn lanh lùng nhưng lời nói lại mang vẻ ấm áp khó nhận thấy: “Cảm ơn cô chủ.”
Vẻ mặt tươi cười vụt tắt, Ôn Hinh Nhã nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh với ánh mắt tủi thân, có phần oán giận, cô nói: “Em nghĩ rằng, mối quan hệ giữa chúng ta không phải như vậy…”
Chiến Dã hơi mất kiểm soát, ánh mắt lộ vẻ dò xét. Anh ta thậm chí còn không biết bản thân đã nói gì sai khiến mĩ nhân không vui.
“Anh xem, em gọi anh là anh Chiến Dã, mà anh lại gọi tôi là cô chủ, có phải là không công bằng không? Có phải là đang ức hiếp người khác không?” Câu nói này nói lên lập tức đã đánh bại phòng tuyến cuối cùng của người đàn ông.
“Tiểu… Nhã, muốn tặng tôi cái gì?” Trong đôi mắt lạnh lùng có chút choáng váng, Chiến Dã chỉ cảm thấy chỗ cánh tay mình chạm vào nóng như mỏ hàn.
Ôn Hinh Nhã lấy từ trong túi ra một cái túi thơm màu lam đậm, bên trên có thêu một con báo trắng như tuyết, ánh mắt sắc bén ẩn chứa sự lạnh lùng. Có thể nhìn ra được những đường thêu tinh xảo, đường kim như những nét vẽ vô cùng tinh sảo.
Chiến Dã cầm trong tay, chỉ cảm thấy một mùi hương thơm ngát xộc lên mũi, xen lẫn mùi thuốc thơm thoang thoảng, trong lòng bỗng thấy sáng khoái, toàn thân thoải mái.
Hai người đi dạo trong vườn, Ôn Hinh Nhã nghiêng đầu nhìn anh “Anh thích không?”
Chiến Dã gật đầu, khẽ ừ một tiếng, ánh mắt ngọt ngào.
Ôn Hinh Nhã cười trong trẻo. “Mấy ngày trước, cha em từ Từ Châu gửi lên một ít thảo dược, em thấy trong đó có mấy loại hương liệu, vì vậy đã nghĩ tới cách làm này.”
“Thảo dược?”
“Đúng vậy! Trong cái túi thơm này có chứa bạch chỉ, xuyên khung, linh thảo, bài thảo, sơn nại, cam tùng, cao bổn hàng và các loại dược liệu, hương liệu khác, có thể làm dịu thần kinh, làm giảm mệt mỏi.”
“Cảm ơn.” Khuôn mặt cứng rắn của người đàn ông dịu lại.
Nụ cười của Ôn Hinh Nhã cũng trở nên ngọt ngào hơn. “Không cần cảm ơn em đâu.” Rồi khẽ thở dài. “Thật nhớ khi chúng ta còn nhỏ…”
Chiến Dã sửng sốt, ngay sau đó lại rũ mắt xuống, không rõ đang nghĩ gì.
Ôn Hinh Nhã nhất thời không nhìn thấu những suy nghĩ của anh ta. Cô ta cũng hiểu nên dừng lại đúng lúc là thế nào. “Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
Chiến Dã gật đầu, rút tay lại: “Cô chủ, mời cô đi trước.”
Ôn Hinh Nhã nghĩ ngợi. Rốt cuộc, suy nghĩ của người khác thật đáng sợ. Cứ cho là cô ta thực sự muốn gần gũi với Chiến Dã cũng không thể để cho người khác phát hiện, nếu không thì thanh danh của cô ta sẽ bị hủy hoại.
Mà cô ta tiếp cận Chiến Dã chẳng qua là muốn có thêm tin tức liên quan tới An Tuyển Hoàng. Nếu như bị người khác nhìn thấy rồi đồn thổi ra ngoài thì thật chẳng có gì có thể bù đắp được những tổn thất ấy.
Chiến Dã nhìn bóng lưng mảnh mai của người phụ nữ dần khuất dạng, trong lòng thất vọng, không kìm được mà gọi: “Nhã Nhi—”
Ôn Hinh Nhã nghe được lời đó, đột nhiên quay đầu lại, bỗng nở nụ cười tươi như hoa, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia phiền muộn: “Anh Chiến Dã…”
“Câu trả lời cô muốn, có thể chính tại bữa tiệc đầy tháng, nên hãy tự mình đi xem sao.”
Ôn Hinh Nhã sững người.
Cô ta hỏi, anh Hoàng có phải đã yêu người phụ nữ khác rồi không.
Anh muốn cô ta đi dự bữa tiệc đầy tháng.
Đầu óc cô ta quay cuồng. Chiến Dã đang muốn ám thị với cô ta điều gì? Hay là… bữa tiệc đầy tháng này ẩn chứa điều gì khác?
Tất quả mọi thứ chẳng qua chỉ xẹt qua như tia chớp, Ôn Hinh Nhã cười cảm kích, trong mắt hiện lên tia hy vọng mỏng manh: “Cảm ơn anh Chiến Dã!”
Người đàn ông lại rũ mắt xuống, dáng người cao lớn đứng dưới ánh hoàng hôn, bị ánh hoàng hôn nhuộm thành một bức tượng vàng: “Cô chủ, sau này không cần tốn công tốn sức với tôi nữa. Tôi là người nhà họ An, mãi mãi không thể phản bội gia chủ. Cho nên, cô sẽ không thể có được bất cứ tin gì từ tôi đâu.”
Ôn Hinh Nhã sửng sốt, đáy mắt hoảng loạn. “Anh Chiến Dã, anh, anh có ý gì…”
“Tôi sống là người nhà họ An, chết là ma nhà họ An. Cho dù… trong lòng có tâm tư khác với cô, nhưng cũng không bao giờ lựa chọn phản bội. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, cho nên, cô thực sự không cần phải lãng phí thời gian và sức lực với tôi nữa.”
Sắc mặt Ôn Hinh Nhã tối sầm lại, khó xử, xấu hổ, bối rối, tât cả cảm xúc dâng trào. Cô ta cảm thấy mình như bị lột trần, đem phơi dưới ánh nắng mặt trời. Những mưu đồ, tính toán của cô ta, những ý đồ của cô ta đều bị đối phương nhìn thấu!
Cười lạnh lùng, thần sắc uyển chuyển linh hoạt trước kia hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự sắc bén và nghiêm nghị, giống như một lưỡi dao sắc nhọn, rút ra khỏi vỏ bọc. “Hóa ra sớm đã bị anh nhìn ra rồi? Thất vọng không? Tôi độc ác, ghen ghét, cay nghiệt vậy đấy. Ôn Hinh Nhã ngày hôm nay đã không còn là một cô gái ngây thơ, vô lo vô nghĩ từ lâu rồi!”
Nắm đấm của Chiến Dã đột nhiên siết chắt, mu bàn tay nổi gân xanh, đôi môi mỏng mím chặt ẩn chứa sự tức giận tới kinh ngạc. Anh đang kiềm chế, đang kìm nén.
“Còn anh, giương mắt nhìn tôi như nhìn một thằng hề, giả tình giả nghĩa, lừa bịp thiên hạ, rất nực cười, rất đáng khinh chứ gì? Nhưng anh cứ tỏ ra cái vẻ si mê, thương yêu lắm. Chiến Dã, anh thật sự khiến người khác thấy ghê tởm!”
“Câm miệng!”
“Anh dựa vào cái gì…. a…..”
Nụ hôn của người đàn ông xen lẫn sự giận dữ, giống như ngọn núi lửa đột ngột phun trào, sấm vang chớp giật, như một núi lửa phun trào, như thiêu như đốt, mang theo cả tình yêu bị kìm nén, sự cuống nhiệt và cả tuyệt vọng cùng phun trào.
Ôn Hinh Nhã đột nhiên mở to mắt, phản kháng lại, chỉ cảm thấy buồn nôn. Cô ta mặc sức kháng cự, vùng vẫy để thoát ra khỏi sự kìm hãm của người đàn ông. Nụ hôn của anh ta, con người anh ta, mùi của anh ta đều khiến cô ta cảm thấy buồn nôn.
Bốp—
Mọi cử động của người đàn ông lập tức cứng đờ, quay người lại một cách cứng nhắc. Đôi mắt đỏ như máu đầy vẻ đau đớn.
Ôn Hinh Nhã thu tay lại, cười lạnh lùng, đôi mắt nhuốm sự cay độc: “Anh, không xứng.”
Dứt khoát quay đi không chút lưu luyến.
Người đàn ông đứng yên tại chỗ, im lặng hồi lâu. Ánh sáng dịu dàng của mặt trời đang lặn trải trên tấm lưng của anh ta, ngưng tụ thành một bức điêu khắc băng màu cam.
Cảnh chiều chạng vạng, gió lặng lẽ thổi, mãi tới khi hoàng hôn dần tắt, anh vẫn giữ nguyên động tác đó, không xê dịch, không nói lời nào.
Đột nhiên, một giọt lóng lánh rơi xuống, thấm vào đất. Ai bảo đàn ông không bao giờ rơi lệ?
Chỉ là chưa đến mức đàu lòng quá mà thôi!
Anh từ từ ngồi xổm xuống, nhặt lấy chiếc túi thơm bị rơi xuống đất trong lúcc giằng co, vỗ nhẹ đi lớp đất dính trên đó, rồi đút vào túi.
Ôn Hinh Nhã lảo đảo chạy điên cuồng, còn không biết trên đường đã đụng vào ai. An Kỳ kêu lên một tiếng, dù đã gắng hết sức để giữ thăng bằng nhưng vẫn không tránh khỏi ngã vào bồn hoa bên cạnh, làm bẩn chiếc áo sơ mi màu trắng.
Thấy vậy, Tiểu Liên, người phục vụ kề cận vội vàng đỡ cô ấy dậy, lo lắng hỏi: “Cô chủ, cô không sao chứ ạ?”
An Kỳ phủi đi những vết bẩn trên người, ánh mắt lại trôi theo bóng dáng người đang xa dần.
“Cô, cô chủ?” Tiểu Liên ngập ngừng hỏi “Không, không phải là ngã ngốc luôn rồi chứ? Cô chủ ơi, đừng dọa tôi?”
An Kỳ chợt hoàn hồn, đưa tay ra, cô trợn mắt: “Ngốc, nói gì thế! Rủa tôi đấy à?”
Tiểu Liên lúc này mới thở phào, vỗ vỗ ngực mình: “May là không sao! Dọa chết em rồi…”
An Kỳ trợn tròn mắt. “Tiểu quỷ nhát gan, đừng sợ!”
“Ôi chao, cô chủ, cô đừng cười em nữa. Nếu chủ nhân bị ngã, bị va đập, người làm chúng em cũng chịu không nổi đâu! Tốt hơn hết nên cẩn thận, nên cẩn thận….”
An Kỳ cong môi, hiển nhiên không thèm để ý. Trong mắt cô ấy, giờ đã là thời đại nào rồi mà nhà họ An còn lão gia, phu nhân, thái thái, cô chủ, cậu chủ gì đó. Về tới nhà là như đi qua cỗ máy thời gian trở về với thời cổ đại vậy.
Tâm tư của thiếu nữ, ngây thơ tới vậy?
Nhà họ An, từ thời xã hội phong kiến còn chưa suy tàn tới nay, nam quyền được coi trọng, tam thê tứ thiếp, quyền thế, danh vọng, của cải đều nắm trong tay. Trừ việc mặc hoàng bào lên người, rồi mấy cái lễ giáo như ba quỳ chín lạy ra thì thực chất có gì khác với hoàng quyền của đại vương triều phong kiến đâu?
“Đúng rồi Tiểu Liên, em có nhìn rõ người lúc nãy là ai không?”
“Trời tối quá, em cũng không nhìn rõ. Chỉ nhìn sau lưng thấy có vẻ giống cô họ Ôn đó đấy!”
An Kỳ gật đầu, trầm ngâm nói: “Chị cũng thấy giống, hốt hốt hoảng hoảng, không biết đang làm cái quái gì nữa…”
Tiểu Liên cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó che môi, hạ giọng nói: “Em thấy 80% là không chịu nổi đã kích, thẹn quá hóa giận rồi!”
Ôn Hinh Nhã là người cao ngạo, không muốn thân cận với người hầu, õng à õng ẹo, rất là đáng ghét. Tiểu Liên cũng từng bị người của cô ta – Hà Hương – trừng trị, trong lòng vẫn luôn có phần oán hận cô nàng bạch liên hoa.
An Kỳ nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú. Nửa tháng trước cô mới từ Ukraine về nước, hơn nữa, cô vẫn luôn không mấy hứng thú với mấy chuyện phức tạp này trong nhà, nên cũng không hiểu rõ mọi chuyện lắm.
Lúc này, cô ấy đang nhìn chằm chằm Tiểu Liên, trong mắt lộ vẻ háo hức, dò xét: “Tiểu Liên ngoan, em nói mau, chuyện là thế nào?”
Tiểu Liên lại nhìn bốn xung quanh, kéo An Kỳ nấp vào một góc vắng vẻ nhưng vẫn không quên hạ giọng, cả khuôn mặt đều là sự chán ghét nói: “Em nói cô chủ nhe, sao cô không để tâm chút nào vậy! Sự việc này đã lan ra khắp nơi rồi, cả cái nhà họ An này đều đang loạn hết cả lên, có lẽ sẽ lại xảy ra chuyện!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị thấy hôm nay sắc mặt các bô lão trong nhà đều không tốt lắm, như thể muốn ăn thịt ai đó vậy!”
“Không chỉ là ăn thịt người đâu! Nói trắng ra là muốn giết người! Máu chảy thành sông…”
“Sao càng nghe lại càng thấy khó hiểu vậy nhỉ…”
Tiểu Liên duỗi một ngón tay trở ra chỉ lên trời: “Cái người đang muốn tổ chức tiệc đầy tháng cho cặp song sinh ấy đấy!”
An Kỳ trợn tròn hai mắt: “Ý em là anh cả á?”
“Gia chủ có người phụ nữ ở bên ngoài. Một tháng trước, người phụ nữ đó hạ sinh một cặp long phụng. Gia chủ phát giấy mời, không chỉ mời mọi người nhà họ An, mà còn chuyển giấy mời này đến cho mấy thế gia đại tộc có mối quan hệ tốt với nhà họ An, nghe nói có cả Chiến phủ của nước Nga, gia tộc Rothschild của Đức, gia tộc Douglas của Thụy Điển, và còn rất nhiều người khác thuộc cả hai giới hắc bạch.”
“Trời ạ!” An Kỳ kêu lên một tiếng thất thanh: “Anh cả muốn nhận hai đứa trẻ ấy sao?”
Tiểu Liên chớp chớp mắt: “Hơn cả muốn nhận con nữa! Nghe nói, gia chủ còn muốn cưới người phụ nữ đó về thành vợ chính thức cơ!”
“Tiểu Liên, đừng nói lung tung! Anh cả vốn nổi tiếng là không gần nữ sắc!” Trước mắt An Kỳ bỗng hiện lên hình ảnh đôi mắt đen như chim ưng của An Tuyển Hoàng, chợt thấy rùng mình.
“Em làm sao mà nói lung tung được chứ?” Tiểu Liên phồng má nói, giọng có chút bực bội: “Thiệp hồng đều đã được chuyển đến tay các gia tộc cả rồi! Em cũng nghe người chị em phục vụ ở sảnh chính nói, gia chủ muốn nhân tiệc đầy tháng lần này, để hai đứa trẻ đó được vào gia phả nhà họ An kìa!”
An Kỳ sửng sốt, ánh mắt không ngừng dao động. Từ khi gia phả nhà họ An hưng thịnh truyền từ đời này sang đời khác, chỉ có con cái dòng chính mới có thể vào được. Mẹ của cô là tì nữ cận kề với phu nhân, đến vợ bé, vợ nhỏ cũng không phải, cho nên, đến thân phận thê thiếp cũng không đủ tư cách, cho nên cô cũng chẳng có nổi thân phận con thứ, giỏi lắm cũng chỉ được gọi là con riêng!
Đây là nỗi đau trong lòng cô suốt bao năm nay, giống như vết thương kết vảy nhưng vẫn cứ không ngừng tái phát!
Cô vừa thương mẹ, vừa hận người cha vô trách nhiệm của mình!
“Nói như vậy là anh cả muốn chọn người thừa kế rồi.”
Tiểu Liên vội vàng gật đầu: “Nếu không thì sao các trưởng tộc có thể tức giận đến thế được?”
An Kỳ cười nhạt: “Tiểu Liên, em nghĩ anh ấy có thể làm được không?”
Tiểu Liên giật mình, ánh mắt kinh hãi: “Em phận tôi tớ, sao có thể biết được suy nghĩ của gia chủ? Chỉ là mấy người chị em nhiều chuyện, khi rảnh rỗi thì tám chuyện, em nghe thấy cũng thú vị, cho nên mới…”
“Chị nghĩ rằng, anh cả đã muốn làm cái gì, thì chắc chắn đều có thể thành công.”
Tiểu Liên cười hì hì: “Đúng là gia chủ lợi hại như thế thật. Nghe nói chỉ nói một câu thôi mà các bô lão đã không nói nên lời! Chuyện này, nhất định sẽ thành!”
An Kỳ đưa mắt nhìn xa xắm, ánh trăng lưỡi liềm sáng vằng vặc: “Cuối cùng, cũng tới lượt người khác đảm nhiệm vị trí phu nhân nắm quyền rồi…”
Tiểu Liên nghe vậy thì sửng sốt. “Cô chủ, cô…”
Nở nụ cười lạnh lùng, An Kỳ nhìn Tiểu Liên với ánh mắt rực lửa: “Trên đời này, luôn có những kẻ tự phụ, cho rằng bản thân mãi mãi có thể chiếm lấy vị trí bất khả chiến bại, cho nên mới chà đạp lên người khác một cách vô lương tâm, không ngờ rằng, người mạnh tới đâu thì vẫn có người mạnh hơn, và rồi sẽ có ngày thân cô thế cô! Sóng sau xô sóng trước, núi này cao vẫn có núi khác co hơn. Người phụ nữ đó sẽ không cao ngạo được lâu nữa đâu!”
Trong ánh mắt Tiểu Liên hiện lên một tia đau lòng. Từ nhỏ cô đã được cha mẹ cưng chiều, tuy chỉ là một người ở, nhưng cuộc sống vô ưu. Còn cô chủ, vốn dĩ nên là viên kim cương minh châu của nhà họ An, nhưng lại chẳng còn lựa chọn nào khác phải tha hương ra nước ngoài từ khi tuổi còn nhỏ, một năm mới được gặp mẹ một lần.
Tất cả những điều này đều do con người không thể dung tha đó. Nếu như không phải dì Tề Lan thông minh, nhân cơ hội gửi cô chủ ra nước ngoài, sợ rằng bây giờ cô chủ đã không xong với kẻ độc ác đó rồi!
“Tiểu Liên tử, bao năm nay may là có em vẫn luôn ở cạnh mẹ chị, thay chị tận hiếu, cảm ơn em!”
Tiểu Liên vội xua tay: “Cô chủ, cô đừng nói như vậy, dì Tề Lan yêu thương em từ nhỏ, em hiếu kính với dì cũng là chuyện nên làm mà thôi!”
An Kỳ nhếch nhếch môi: “Kỷ Tình sẽ không ngạo mạn được bao lâu nữa đâu! Chỉ cần anh cả cưới vợ chính thức, thế lực trong nhà nhất định sẽ đổi chủ. Đến lúc đó, chị sẽ xin anh cả trả tự do cho chị và mẹ, đúng tối, còn có em và chú dì Thích nữa, hai gia đình chúng ta rời xa cái nơi quỷ quái này, tìm một nơi bình yên, an cư lạc nghiệp, vui vẻ hưởng thụ cuộc sống!”
Trong mắt Tiểu Liên bỗng dâng trào niềm khao khát mạnh mẽ. “Đến lúc đó, em có thể được gả cho người mà em yêu, không phải như chị Bích Hoa, bị phu nhân làm như món quà tặng cho con cháu nhà họ An làm thiếp…” Ánh mắt cô bỗng tối sầm: “Nhưng, phu nhân lợi hại như vậy, phu nhân mới có thể đấu lại nổi bà ta không?”
An Kỳ cười lạnh lùng. Dưới ánh trăng, nụ cười này như được lồng vào một lớp voan mỏng, bí ẩn, khoan thai mà lại sâu sa như sương mù: “Một người phụ nữ có thể khiến anh cả cam tâm cúi đầu, em nghĩ xem, cô ấy có thể hiền lành được sao?”
Tiểu Liên rụt cổ lại, ngay lúc đó, cô mới nhận ra cô chủ của mình đã trở nên thật xa lạ. Cô chớp chớp mắt, nhìn chăm chú. Rõ ràng vẫn là dung nhan quen thuộc ấy, nụ cười thân quen ấy, ánh mắt thân quen ấy mà. Cô tự trách mình suy nghĩ quá nhiều!
“Đúng rồi.” An Kỳ nhếch mép cười. “Cả chiều nay không thấy mẹ chị đâu, em biết bà ấy đi đâu không?”
Mặt Tiểu Liên biến sắc: “Em, em…”
Trái tim An Kỳ bỗng nhiên thắt lại, sắc mặt lạnh đi: “Có phải là bà già đó lại phát điên phạt mẹ chị nữa rồi không?”
“Không có… cô chủ, cô đừng kích động, cô nghe em nói, dì Tề Lan, dì, dì ấy….” Tiểu Liên đỏ mặt, lo lắng đến mức cuống cả lên, đầu óc lại không kinh hoạt, nghĩ nát óc cũng không tìm ra cớ gì hay cả!
An Kỳ kìm nén cơn tức giận đang muốn bộc phát, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ép mình bình tĩnh lại, nhưng hai cánh tay buông thõng không khỏi run lên: “Tiểu Liên, em nói thật đi, chị bảo đảm sẽ không làm chuyện gì ngốc nghếch đâu.”
Tiểu Liên đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ, cuối cùng cũng hé răng: “Phu nhân chê trà dì Tề Lan pha không vừa ý, phạt… phạt dì ấy giặt sạch toàn bộ áo quần của mọi người trong nhà….”
Lồng ngực An Kỳ đập liên hồi, hai đốm lửa xanh nhạt bốc lên trong mắt, khuôn mặt méo mó, đấm tay nắm chặt.
Kỳ Tinh, những ngày tốt đẹp của bà sẽ chẳng còn dài đâu!
Chương 6: Đĩa CD đẫm máu, hèn hạ như bụi bặm
Ôn Hinh Nhã loạng choạng quay về tòa nhà nơi mình ở, vừa bước vào cửa, Hà Hương đã chờ sẵn, mặt biến sắc: “Cô chủ, cô sao thế?”
Đôi lông mày của người phụ nữ dịu dàng bỗng kinh ngạc, sắc mặt bỗng lạnh lùng, Ôn Hinh Nhã chỉ cảm thấy trong lòng một sự tức giận, như sắp thiêu rụi cô ta thành tro bụi, cô ta xua tay – Bốp!
Tiếng một cú tát mạnh vang lên, Hà Hương chỉ cảm thấy tai phải ù đi, nửa khuôn mặt tê dại, sợ hãi cúi đầu,: “Cô chủ bớt giận…”
Ôn Hinh Nhã thở hắt ra một tiếng, cơn tức giận trong lòng lúc này mới phần nào được giải tỏa, cặp lông mày khẽ nhíu lại, đôi mắt dậy sóng. Thoạt nhìn thấy dịu dàng, lay động lòng người, uyển chuyển phong lưu.
Cô ta vẫy vẫy tay, khẽ nói: “Đứng lên đi.”
Hà Hương như được ân xá, ngập ngừng nói: “Cô chủ, em tìm thấy ở cửa phòng khách có một chiếc đĩa CD, hình như có người nhét từ bên ngoài vào, cô xem…”
Lông mày Ôn Hinh Nhã sắc lẹm: “Tạm thời gác những chuyện lớn đó sang một bên đi, giờ đi xả nước ngay cho tôi, tôi muốn đi tắm.”
“Dạ.”
Hơi ẩm của nước bốc lên, Ôn Hinh Nhã rửa đôi môi của mình hết lần này đến lần khác, đến khi nó đỏ bừng và sưng tấy mà cô ta vẫn không thể dừng lại!
Mẹ luôn nói rằng, con gái của bà là cô gái ưu tú và tuyệt vời nhất trên đời, tương lai phải sánh đôi với người đàn ông ưu tú và tuyệt vời nhất trên đời!
Khi nghe những lời này, cô ta không hề để tâm, thậm chí còn chế nhạo nó!
Nhưng, ba năm trước, vào sinh nhật 50 tuổi của Kỳ Tinh, cô ta và cha mình lên đảo chúc mừng, nhưng bỗng nhiên mắc cơn bệnh nặng, phải tạm thời ở lại nhà họ An tĩnh dưỡng.
Đã tới thì an tâm ở lại. Nhà họ Ôn là nhà ngoại của chi thứ năm của nhà họ An. Cha của cô ta với An Nghị – trưởng lão chi thứ 5 nhà họ An là họ hàng. Khi còn nhỏ, cô ta thường đến nhà họ An chơi, nên đã gặp Chiến Dã và chơi với An Tuyển Thần từ nhỏ. Vốn dĩ cô ta nghĩ rằng những chuyến thăm đó cũng chỉ là những chuyến thăm họ hàng đơn giản mà thôi.
Nhưng sự sắp đặt của số phận thường khiến con người ta mất cảnh giác, cũng khiến con người ta không thể không cảm thấy kỳ diệu.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy người đàn ông đó, Ôn Hinh Nhã đã biết rằng cả trái tim mình đã hoàn toàn bị chiếm giữ!
Đến giờ cô ta vẫn không thể quên, đôi mắt sắc bén như chim ưng của người đó, ánh lên tia sáng đen sâu thẳm, giống như một cái giếng cổ, bình lặng, lạnh lẽo, không một gợn sóng!
Khuôn mặt tuấn tú tự như thần mặt trời Apollo giáng thế, khí thế cường đại khiến người ta bất giác mà cúi đầu. Anh là một vị vua thiên bẩm, ngạo mạn, ngang ngược, tuyệt sát vạn lý, hô phong hoán vũ, quyền thế ngút trời, khiến người khác không thể không ngưỡng mộ!
Có lẽ, chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể xứng với mình!
Sau này cô ta mới biết, anh chính là An Tuyển Hoàng – gia chủ sấm rền gió cuốn của nhà họ An trong truyền thuyết.
Trước đây, cô cho rằng người đàn ông tốt nhất trên đời này chắc là như An Tuyển Thần mà thôi, tao nhã lịch sự, đáng tin cậy. Nhưng An Tuyển Hoàng lại khác. Anh giống như một vị thần ở trên cao, không thể với tới được. Sự tồn tại của anh chỉ để khiến người khác ngưỡng mộ mà thôi!
Sau này, cô ta dù khỏi bệnh rồi nhưng vẫn bất chấp sự phản đối của cha mẹ, cô ta vẫn ở lại đây, ở liền ba năm trời.
Cô ta một mình ở lại nhà họ An trong ba năm trời, nhưng số lần cô ta gặp được anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Người đàn ông đó luôn lạnh lùng. Cho dù cô ta chủ động mở lời, anh cũng không nói nhiều hơn với cô ta nửa câu.
Cô ta nghĩ, có lẽ tính tình của anh là như vậy. Thử nghĩ đến con gái nhà họ Đảng năm đó bị anh ném vào gia tộc Gambino, Ôn Hinh Nhã lại cảm thấy, anh có thể dung túng bản thân mình trước mặt anh đã là một ngoại lệ rồi.
Nhà họ Ôn tuy không giàu sang phú quý như nhà họ An, nhưng con gái nhà hộ Ôn từ nhỏ cũng đã không nhúng tay vào việc gì, được cưng chiều từ nhỏ!
Nhưng để làm hài lòng Kỳ Tinh, cô ta vẫn hạ thấp mình, thậm chí không ngại tự mình vào bếp, gạt hết mọi sự kiêu ngạo và dè dặt, diễn vai hiền lương thục đức theo đúng yêu cầu của nhà họ An đối với nữ chủ nhân.
Cô ta cho rằng, An Tuyển Hoàng rồi cũng có thể nhìn thấy những điểm tốt của mình. Cô ta đang chờ, chờ Kỳ Tinh se mối duyên cho mình, chờ An Tuyển Hoàng đem lòng yêu mình!
Nhưng, khi cô ta biết đến sự tồn tại của Diệp Cô Tinh, tất cả đã sôi hỏng bỏng không!
Người đàn ông mà cô ta ngày nhớ đêm mong đã yêu một người phụ nữ khác? Hơn nữa, người phụ nữ đó còn mang thai đứa con của anh?
Khi mẹ cô ta nói với cô ta tất cả những điều này, phản ứng đầu tiên của cô ta là không tin. Cô ta không thể tin rằng người đàn ông có trái tim cứng hơn sắt đá ấy lại sẵn sáng yêu một người phụ nữ bình thường. Anh đã ở mức độ mắt cao hơn đỉnh đầu, thậm chí còn tới mức không ai lọt được vào mắt của anh!
Cô ta quyết không tin! Nhưng trong lòng lại có một nỗi lo lắng vô hình. Một giọng nói yếu ớt nói với cô ta — đó là sự thật!
Một mặt cật lực phủ nhận, nhưng một mặt vẫn không thể không sử dụng hệ thống tình báo của nhà họ Ôn để thu thập nhất cử nhất động giữa hai người bọn họ.
Cho đến khi, anh đưa cô gái ấy đến bữa tiệc nhà họ Kỳ, anh công khai thừa nhận với mọi người người phụ nữ ấy là vị hôn thê của anh, thì lúc đó, Ôn Hinh Nhã cũng ngồi không yên nữa!
Cô ta hỏi người mẹ thông minh và khôn ngoan của mình, nhờ bà ta bày cho mình một đối sách. Đến bây giờ, cô ta vẫn nhớ như in nụ cười sắc lạnh và tàn nhẫn trên đôi môi của mẹ mình. Bà ta nói, mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát và bà ta nhất định sẽ không thể để con tiện nhân đó hạ sinh con nối dõi cho nhà họ An!
Hóa ra, mẹ đã dùng đến tâm phúc của mình – Dì Vương Tuệ!
Từ trước khi bà ta được gả vào nhà họ Ôn thì dì Vương Tuệ đã bắt đầu kề cận phục vụ cho bà ta. Dì là một người giúp việc được bà đem theo từ nhà mẹ đẻ, tinh thông y thuật. Năm đó chính dì Vương Tuệ đã tự tay đỡ đẻ cô ta!
Ôn Hinh Nhã nhớ khi mình còn bé, người dì này rất mực yêu thương mình, thậm chí nâng niu mình còn hơn cả mẹ ruột, nói dì ấy coi cô ta như châu báu cũng không ngoa!
Nhờ vào y thuật cao siêu, Vương Tuệ đã thành công trong việc trà trộn vào biệt thự kim ốc tàng kiều của An Tuyển Hoàng. Một mặt cung cấp thuốc để phá thai cho thím Vinh theo chỉ đạo của Kỳ Tinh, mặt khác cũng chuẩn bị bàn phẫu thuật — đoạt mạng của Diệp Cô Tinh!
Dì Vương Tuệ và mẹ cô ta đã lên kế hoạch chu đáo, chi tiết tới mức, chỉ cần Diệp Cô Tinh lên bàn phẫu thuật, thì đừng nghĩ đến chuyện sống sót mà xuống khỏi bàn! Đến cả hai nghiệt chủng trong bụng cô ta cũng sẽ không còn nữa!
Không ngờ, cô ta vẫn thoát được!
Không chỉ sinh ra con trai, con gái một cách bình an, còn mê hoặc được An Tuyển Hoàng tới mức không màng tới sự phản đối của các trưởng lão trong gia tộc, để đưa hai nghiệt chủng đó vào gia phả nhà họ An! Còn thông báo với toàn thế giới bằng việc tổ chức một bữa tiệc đầy tháng vô cùng phô trương!
Ôn Hinh Nhã nghiến răng căm hận, cô ta thậm chí hận tới mức muốn trở thành dã thú, để cắn chết con hồ ly tinh đó!
Vệ sinh sạch sẽ toàn bộ cơ thể một lần nữa, Ôn Hinh Nhã mới có thể kìm nén được cơn buồn nôn đang không ngừng trào dâng trong lòng. Không phải cô ta không biết tâm tư của Chiến Dã với mình. Là một trong tứ đại hộ pháp, Chiến Dã có địa vị nhất định trong nhà họ An, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là người hầu. Nói trắng ra chỉ là một con chó bên cạnh An Tuyển Hoàng.
Người mà Ôn Hinh Nhã muốn gả, nhất định phải đứng ở đỉnh cao của quyền lực, sao lại có thể là một nô bộc hèn mọn, thấp kém được?
Hà Hương cầm chiếc khăn trắng bước tới, lau nhẹ mái tóc dài đen nhánh của cô ta, cử chỉ thận trọng, sợ lại một lần nữa làm cô ta phiền lòng. Đến lúc đó, người chịu thiệt sẽ chỉ có Hà Hương mà thôi!
“Vừa nãy, em nói đến cái đĩa gì?” Ôn Hinh Nhã đột nhiên mở lời.
Hà Hương vội vàng trả lời: “Em tìm thấy nó dưới khe cửa, có lẻ bị ai đó lén nhét vào trong. Cô chủ có cần em xử lý nó đi không?”
Ôn Hinh Nhã ra vẻ không để ý, sửa lại móng tay: “Đi, mang đồ ra ngoài, tôi phải xem xem là ai chơi khăm đây!”
Hà Hương cứ thế mà làm theo.
Khoảnh khắc hình ảnh xuất hiện, Ôn Hinh Nhã cười chế nhạo Hà Hương: “Một màu trắng tinh? Không phải là nghĩ rằng một màu trắng này có thể dọa được tôi đấy chứ? Ấu trĩ__”
Đột nhiên, hai mắt Hà Hương mở to, như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi điên cuồng!
Ôn Hinh Nhã nhìn theo tầm mắt của Hà Hương, một màn hình trắng xóa khi nãy đột nhiên lại có hình ảnh—
“Ah—–ah—ah-”
Những tiếng la hét lớn như thể muốn thủng màng nhĩ, trong màn hình, những bông hoa bằng máu tươi bùng lên, kèm theo âm thanh nghẹt thở của những thanh sắt đánh lên người, và chiếc bao tải không ngừng vặn vẹo. Lúc này, chiếc bao bị thủng một lỗ. Một con rắn hoa ngũ sắc với những chiếc răng nanh độc đang lộ ra từ lỗ thủng đó!
Ôn Hinh Nhã run lên bần bật, lắc những đầu ngón tay, điên cuồng tìm chiếc điều khiển từ xa, vừa lục lọi vừa không quên bịt lỗ tai lại!
Cô ta không muốn nghe—- không muốn xem—-
Không có điều khiển từ xa— không tìm thấy! Vẫn không thể tìm thấy—-
Tiếng hét thất thanh vẫn vang lên. Hà Hương đã phát ra những tiếng hét đinh tai nhức óc.
Ôn Hinh Nhã không thể chịu đựng thêm được nữa, lảo đảo lao mình về phía trước, lật úp màn hình LCD cực lớn xuống đất, nhưng vẫn kết nối với nguồn điện, trên màn hình, vẫn tiếp tục phát những cảnh khiến người ta kinh hãi đó!
Cô ta tiện tay cầm chiếc bình gốm Thanh Hoa bên cạnh lên, đập thẳng vào màn hình, rồi quay người tát thẳng vào mặt Hà Hương một phát.
Tiếng la hét đột ngột dừng lại. Xung quanh bỗng nhiên im bặt. Trong màn đêm yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng ve sầu kêu ngoài cửa sổ và cảm giác trầm mặc, u ám.
Ôn Hinh Nhã ngồi sụp xuống đất, cơ thể quằn quại để cố gắng tránh thật xa chiếc màn hình đã vợ vụn, như thể trong đó có chứa tai họa ghê gớm gì vậy!
Lùi đến bên mấy hồ sơ, một chiếc túi giấy rơi ra, lộ ra một góc trắng của tờ giấy A4. Cô ta nhặt nó lên, tờ giấy tuột khỏi túi, rơi xuống. Tám chữ “Báo cáo thẩm định quan hệ huyết thống” hiện ra rõ mồn một trước mắt cô ta.
Đồng tử của Ôn Hinh Nhã đột nhiên co rút lại. cô ta cố gắng né tránh ánh mắt, liếc mắt nhìn qua nhưng vẫn khó tránh khỏi việc nhìn thấy mấy chữ “Vương Tuệ”: “Ôn Hinh Nhã”: “99%.”
Khoảnh khắc đó, cô ta như rơi xuống hố băng!
Dì Vương Tuệ….Không! Không phải! Nhất định là giả! Là giả!
Mẹ của cô là Mẫn Tuệ Hiền, một phu nhân cao quý và trang nhã, dịu dàng và đoan trang! Sao lại có thể là một tì nữ được?
Tất cả đều là những trò quỷ mà con tiện nhân Dạ Cô Tinh kia làm ra! Không! Cô không thể bị lừa.
Đúng thế! Đối phương chắc chắn là đang dùng kế ly gián! Nhất định là như thế! Cô là cô hai nhà họ Ôn, là đứa con mà cha cô cưng chiều, sủng ái nhất, là con ruột của mẹ cô!
Làm sao cô lại có mối quan hệ huyết thống với loại người ti tiện thấp kém kia? Không! Không thể nào…..
Ôn Hinh Nhã xé nát tờ báo cáo thẩm định đầy ác ý đó, ném lên không trung. Những mảnh vụn màu trắng bay khắp xung quanh. Ngay sau đó, tiếng cười sắc bén của cô ta vang lên. Trong cơn điên loạn của mình, mơ hồ vang lên một tiếng thì thầm khe khẽ—-
“Chết là tốt! Chết thật có ích….”
Nhà họ An có nhiều con cháu, nhưng người nhà họ An có thể có được vị trí chủ nhân thì không nghi ngờ gì chính dòng dõi trân quý!
Trong dinh thự rộng lớn được xây trên núi này giống như cung điện trong hoàng cung. Tùy vào địa vị cao thấp mà mọi người sẽ được bố trí nơi ở trong khuôn viên. Ví dụ, nơi của An Tuyển Hoàng ở phải nằm trên trục trung tâm của toàn bộ dinh thự, uy nghiêm, nguy nga, rộng rãi và sáng sủa. Nhưng tiếc là chủ nhân thường xuyên không ở đó, nên lúc nào cũng không thấy ánh đèn.
Chếch về bên trái trục trung tâm một chút, một góc sân ánh đèn sáng rực. Mấy ngày trước thôi, nơi này cũng giống như ở giữa kia, ban đêm tối om, đến giờ đã có người ở rồi!
Có thể xếp thứ hai sau nơi ở của An Tuyển Hoàng, không cần nghĩ nhiều cũng biết đó ắt hẳn là một người cực kỳ tôn quý.
Ở nhà họ An, khuất phục dưới gia chủ nhưng lại đứng trên tất cả mọi người, ngoại trừ An Tuyển Thần ra thì không ai có tư cách này nữa!