“Sao vậy?” Duỗi tay, vòng qua chiếc eo nhỏ của người phụ nữ.
Dạ Cô Tinh thuận thế nép vào lòng anh, “Chân em mỏi.”
Dáng vẻ nũng nịu.
Anh vỗ vỗ đùi, “Đưa lên đây.”
Người phụ nữ cười cong đôi mắt, không khách sáo, duỗi thẳng chân, nằm dài trên ghế sô-pha, hai tay chắp sau đầu.
Bàn tay lớn ôm trọn gót chân, từ từ xoa xoa bóp bóp.
Dạ Cô Tinh thoải mái ngâm nga.
“Đủ lực chưa?”
“Mạnh thêm một chút.”
Ánh mắt người đàn ông lấp lánh
“Aaa…. nhẹ thôi! Đau….”
Hơi thở bỗng nhiên trầm lại, “Thành thật chút!”
“Sao em lại không thành thật chứ?” Dạ Cô Tinh bĩu môi, “Rõ ràng là anh hời hợt không nghiêm túc!”
Giơ chân đá qua, để lại cho đối phương một tiếng khe khẽ.
Ánh mắt người đàn ông chợt nghiêm túc lại, “Em nhất thiết phải trêu chọc anh đúng không?”
“Em trêu thế nào….” Ánh mắt khựng lại một chút, Dạ Cô Tinh vẻ mặt lúng túng, chân của bản thân đang đặt trên đùi người đàn ông, vừa nãy đá một cái không biết là đã đá trúng vào chỗ nào rồi….
Ngập ngừng rút chân lại, “Em không cố ý mà.”
“Em nói gì cơ?”
“Không…” Cô nhanh chóng cười xinh đẹp lấy lòng
“Qua đây.” Người đàn ông nới lỏng một nút cổ áo, ánh mắt rất rõ ràng.
“Không muốn!” Vội vã đứng dậy, như muốn chạy trốn.
“Em nghĩ mình có thể chạy trốn sao?” Nắm chặt cổ chân mảnh khảnh, nhẹ nhàng kéo, đôi chân dài trắng nõn nà đung đưa trước mặt anh, người đàn ông liếm đôi môi khô khốc của mình.
Cấu một cái thật đau, trong chớp mắt, trên làn da trắng in lên vết đỏ.
“Đồ đàn ông thối tha, anh thật biến thái!” Dạ Cô Tinh cắn răng chịu đựng
An Tuyển Hoàng lại khoan khoái toàn thân.
“Thành thật chưa?”
“……”
“Còn dám đùa với lửa không?”
“…”
“Làm!”
Véo thật đau phần thịt non mềm ở eo, đôi mắt người phụ nữ như bắn ra một tia lửa: “Càng già càng đê tiện, không biết xấu hổ!”
“Anh muốn em, còn cần mặt mũi để làm gì?”
“Chậc, anh nghĩ là muốn thì được sao?”
“Thử xem?” Ánh mắt người đàn ông sáng lên.
Dạ Cô Tinh cố chạy trốn, nhưng lại bị bàn tay to lớn giữ chặt eo, đè xuống trở lại.
Đôi chân bắt đầu đá loạn xạ, người đàn ông lấy tay vỗ một phát vào chiếc mông đang vểnh lên.
“Anh cho em đá nè.”
“….”
“Hừm…. Dừng lại! Em thử động đậy tiếp xem nào!”
Nhận thấy sự thay đổi, Dạ Cô Tinh lúc này mới yên tĩnh.
Lấy ngón trỏ chọc chọc vào ngực người đàn ông: “Anh nói xem, vội vàng gì chứ? Giống như một con sói thèm thịt vậy, đáng sợ không chứ?!”
“Anh đang yêu người phụ nữ của anh, sợ gì?” An Tuyển Hoàng cười nhạt, rõ ràng, đối với mấy lời trách móc anh chỉ xì mũi coi thường mà thôi.
“Em nói anh….” Dạ Cô Tinh trố mắt, “Có thể nói dễ nghe tí được không?”
“Lẽ nào anh không?”
“Còn không phải? Mở miệng ra toàn nói lời bậy bạ, thôi đi!”
Anh vươn tay kéo người vào lòng, bóp bóp mạnh tay vài cái như bóp miếng cao su xốp.
“Anh như vậy là yêu thích em, chỉ hận không thể giờ giờ phút phút nằm trên giường ôm em!”
Đảo mắt lên trời: “Anh không sợ ‘sự dịu dàng của phụ nữ là nấm mồ của anh hùng’ sao?”
“Đó gọi là ngu ngốc và thất bại! Một anh hùng chân chính, chống đỡ được cả thế giới, thì tự nhiên cũng sẽ nắm giữ được mỹ nhân.” Gương mặt đắc ý tràn đầy gió xuân.
“Em lười nghe mấy lời ngụy biện của anh, em đi tắm.”
“Anh đi cùng em”
Dạ Cô Tinh quay người, đẩy anh trở lại sô-pha, ánh mắt ậng nước, lấp lánh phong tình: “Ngoan, an phận một chút, em mệt rồi, không có thời gian điên cuồng với anh đâu.”
“Nhanh vậy đã quên chuyện em hứa buổi trưa rồi?”
“Anh!”
“Cậu Dạ vào buổi tối sẽ lật lọng ư?”
“…Dĩ, nhiên, là, không!”
“Ồ, vậy thì….” Đột nhiên đứng dây, ôm một cái nghiêng người, “Bắt đầu thôi.”
Một đêm cuồng dại, cuồn cuộn không dứt.
……
Đám dây leo một nửa vắt ngang hướng về phía mặt trời, như được mạ một lớp áo màu cam đỏ, trong cái tĩnh lặng của buổi sáng sớm, phát ra những tiếng xào xạc nhẹ nhàng.
Làn gió thanh mát lùa vào cửa sổ, chân rèm khẽ lay động.
Ánh sáng ấm áp của nắng mai xuyên qua lan can chạm khắc, sự ấm áp bao phủ khắp căn phòng nhỏ.
Trên chiếc giường lộn xộn, chiếc chăn bông bị nhăn nhúm lại, có thể trông thấy dáng người lờ mờ bên dưới.
Một nam một nữ, ôm nhau ngủ.
Đột nhiên, hàng mi dày của người phụ nữ run lên, ấn đường khẽ động.
Dạ Cô Tinh động đậy ngón tay, cố gắng che bớt ánh nắng chói chang, nhưng lại phát hiện ra cánh tay mỏi nhừ mềm nhũn, đến cả những đầu ngón tay cũng cứng ngắc và thô ráp.
“A…”
Không những vậy, toàn thân dường như đều không phải là của mình, tê rần, đau đớn.
Cô định đứng dậy, nhưng chiếc eo không thể cử động được nửa phần, bàn tay to lớn của người đàn ông như chiếc kẹp sắt đang siết chặt.
“Tỉnh rồi à?” Người đàn ông mở mắt, giọng nói trầm trầm.
“Đau….”
An Tuyển Hoàng nhíu mắt, “Đau ở đâu?”
“Chỗ nào cũng đau.”
“Xin lỗi, tối hôm qua anh…..”
Trừng mắt hung hãn nhìn anh, đáy mắt cô gái long lanh: “Xin lỗi cũng vô dụng! Em không nhận!”
Người đàn ông giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, lúng ta lúng túng cúi mặt xuống.
“Anh là đồ lưu manh! Vô lại! Man rợ! Thế kỷ 21 rồi, có thể làm một người văn minh không?”
Dạ Cô Tinh giận đến mức đau hết cả gan
“Em nói em khó chịu, anh có nghe thấy không?!”
Không phải cô giả vờ, thật sự là rất đau.
Cũng không biết ăn phải cái gì mà như con bò hung dữ vậy, cô gào đến mức cổ họng vừa khô vừa đau, anh thì hay rồi, bật chế độ ‘chống nhiễu sóng’, mắt điếc tai ngơ.
Dạ Cô Tinh cảm thấy, bản thân giống như bị sét đánh.
Cô tự hỏi, cơ thể đã luyện tập yoga, dẻo dai hơn người thường, lại thêm những năm gần đây tận lực rèn luyện thể dục thể chất, thân thể này cũng xem như là rất ‘bền bỉ’.
Chỉ cần không quá đáng, thì cô đều ‘ok’.
Nhưng tối qua, không biết anh chàng này bị trúng kích thích gì.
Chờ chút!
“Có phải Carl đã nói gì đó?”
Tối qua, được nửa bữa tiệc thì Burke gọi An Tuyển Hoàng đi, chỉ nói là Bệ hạ có lời mời.
Ánh mắt kẽ động, môi mím chặt, “Không có.”
“Nhìn em, nói thật đi.” Sắc mặt đột nhiên nghiêm lại.
Tốt lắm, người đàn ông này bắt đầu nói dối cô rồi.
“Không nói gì cả.”
“An Tuyển Hoàng, anh nói hay không?”
“……”
“Được thôi, anh khá lắm! Ba tháng tới đừng nghĩ đến chuyện ngủ với em!”
“Em!” Đôi đồng tử trầm xuống, lồng ngực nhấp nhô, rõ ràng là đang tức giận.
“Nói hay không?”
Rất lâu sau đó, “…… Người của gia tộc Ives hôm nay sẽ tới.”
“Sau đó thì?”
“King Ives cũng sẽ tới.”
“Đó là lý do anh phát cuồng sao?”
An Tuyển Hoàng không mở miệng, dù cho Dạ Cô Tinh có dụ dỗ đe dọa như thế nào, cũng không có tác dụng.
Dạ Cô Tinh đứng dậy, vung chăn rời khỏi giường, lại bị người đàn ông dùng một lực mạnh kéo trở lại.
Bị ôm chặt trong lòng, hai cánh tay sắt như siết chặt khiến toàn thân đau đớn.
“An Tuyển Hoàng, anh đang tự vả mặt mình sao?”
Cô đau!
“Thả tay ra.”
“Không thả.”
“Anh thả hay không?” Thái dương đột nhiên đau nhói.
“Không thả.”
Dạ Cô Tinh bất lực, trong lúc vô tình, thoáng thấy vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của người đàn ông, như bị dội một chậu nước mát, tất cả những tức giận trong lòng như dịu xuống.
Anh vẫn luôn biết cách làm thế nào cho cô mềm lòng.
Thở dài, “Hoàng, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Anh luôn muốn trốn tránh.”
Dạ Cô Tinh loạn nhịp.
“Vì sao lại muốn anh ‘bỏ ra’? Em muốn đi tìm ai?!” Véo nhẹ vào eo, người phụ nữ kêu lên một tiếng khe khẽ.
Dạ Cô Tinh giận đến bật cười, duỗi ngón trỏ, chọt mạnh vào ngực anh.
“Người đàn ông thối tha, anh có còn lương tâm không?! Ngoài anh ra, em còn có thể tìm ai? Hay là anh muốn em đi tìm ai?! Hả?”
Học theo giọng điệu của anh, âm cuối hất lên, vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.
Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông từ ‘mây mù âm u’ chuyển thành ‘nắng rực muôn nơi’.
“Cũng gần giống….”
Vừa nói, bàn tay lớn vừa ‘gây chuyện’ khắp nơi.
Bép một cái vỗ xuống.
“Đây có phải là trước cho một roi, sau cho táo ngọt không?”
“…….”
“Sao lại không nói gì rồi?”
“…. Nói gì?”
“Nói xem tối qua trong đầu em nghĩ gì, vừa rồi lại không thông suốt điều gì.”
“Vợ.”
“Thôi đi!”
“Vợ~~~~” kéo dài.
Dạ Cô Tinh chút nữa thì nhịn không nổi, mím chặt môi để che đi nụ cười.
Gương mặt lạnh lùng, hất chăn, xuống giường, An Tuyển Hoàng lại muốn chìa tay nhưng bị ánh mắt hung dữ của cô ngăn lại, lập tức ngoan ngoãn.
“Anh nên ngẫm lại chính mình đi! Tốt nhất là cho em câu trả lời rõ ràng, nguyên do vì sao, nếu không…” cười lạnh lùng, “Ngủ phòng làm việc đi!”
“Không có phòng làm việc.” Hai tay xòe ra, như vẻ khiêu khích.
Hai mắt nheo lại, người phụ nữ cười rất nguy hiểm.
“Cái này dễ thôi, trải chăn nằm dưới đất….”
“Em!”
Ăn xong bữa trưa, cả nhà ba người chuẩn bị về khách sạn.
“Công chúa, Bệ hạ mời người hãy ở lại thêm vài ngày.” Burke xuất hiện đúng lúc, mặc một bộ đồ âu, cung kính đứng trước cửa.
Dạ Cô Tinh đang chuẩn bị mở lời từ chối, thì lại bị ông ta nói trước.
“Bây giờ, rất nhiều phóng viên đang vây quanh lối vào của khách sạn Hilton, lúc này điện hạ ở trong hoàng cung sẽ an toàn hơn.”
Vừa thỏa đáng, vừa công minh.
Burke nói có lý có tình, suy cho cùng, cô thật sự mệt mỏi với việc đối phó với mấy người bên đó, có thể tránh được thì tốt nhất nên tránh.
“Nhưng mà hành lý….”
“Đã sai người đến lấy rồi.”
Dạ Cô Tinh nhún vai, không từ chối.
Burke nhẹ nhõm, lúc đi, còn dẫn theo cô bé, nói Carl muốn đưa cô bé đi câu cá.
Dạ Cô Tinh ngầm đồng ý.
An Tuyển Hoàng nhận một cuộc điện thoại, rồi mặc một bộ đồ âu, hùng hùng hổ hổ đi ra cửa.
Ngáp dài, vươn vai, mệt lử như thủy triều đang đến.
Đặc biệt là chỗ đó, đau rát.
Mỗi bước đi đều là cực hình.
Sau khi thầm mắng ‘thủ phạm’ một trận, Dạ Cô Tinh quyết định chợp mắt một lúc.
Vừa đặt lưng xuống giường thì tiếng chuông cửa vang lên.
“Ai vậy?” giọng điệu mệt mỏi.
“Ái chà! Nhìn quầng thâm mắt này, không lẽ là… buông thả dục vọng quá độ?” Victoria cao lớn đứng trước cửa.
Dạ Cô Tinh bỗng tối sầm mặt.
“Là bị tôi nói trúng rồi?”
“Có chuyện gì thì nói đi, nhanh!”
“Cáu kỉnh phết nhỉ.” Nói rồi, nghiêng người lách vào trong phòng.
Dạ Cô Tinh nhếch miệng, người này thật sự không khách sáo gì.
Nghênh ngang ngồi trên sô pha, khoanh tay trước ngực: “Khách đến nhà, không chuẩn bị mời tôi uống một cốc cà phê à?”
“Không có cà phê, có nước máy, muốn uống không?”
“Cũng được.”
Dạ Cô Tinh lấy ra một ly thủy tinh, chạy vào phòng bếp, thật sự lấy cho cô ta một ly nước máy.
Uống ừng ực mấy ngụm, dù sao nước trong hoàng cung cũng là từ núi tuyết suối băng, lại được làm sạch qua nhiều tầng, nên uống trực tiếp cũng không sao.
Hắng giọng.
Đặt cốc xuống, ngả người ra ghế sô pha.
Nhìn dáng vẻ người phụ nữ này là không muốn đi sao?
“Có chuyện gì?”
“Không có chuyện thì không được tìm cô sao?”
Dạ Cô Tinh đưa mắt nhìn, cô có thể cảm nhận được thành ý của Vitoria.
“Nói thật đấy, tôi nhìn mắt cô thâm quầng nặng thế kia, tối hôm qua bị hành quá sức đúng không?”
“Nói vậy xem ra cô rất có kinh nghiệm nhỉ?”
Vỗ tay bôm bốp! Người phụ nữ kiễng hai chân đắc ý: “Đương nhiên.”
“Sao vậy, cô muốn chia sẻ kinh nghiệm cho tôi à?”
“Nếu như cô muốn nghe.” Cười phóng khoáng và thẳng thắn, không có một chút dáng vẻ nào của một vương trữ.
“Vẫn là thôi đi, cô cứ giữ lấy mà từ từ thưởng thức.”
“Cũng được.”
Ngáp một cái, cô uể oải hỏi, “Còn chuyện gì không?”
“Mà nói này, bây giờ dù thế nào cô cũng nên gọi tôi một tiếng chị đi chứ?”
Chương 70: Gọi một tiếng chị gái, hai người phụ nữ
“Ồ.”
Victoria nhướng đôi lông mày đen dày: “Ồ là có ý gì?”
“Có nghĩa là ‘biết rồi’.”
“Sau đó?”
“Còn muốn cái gì nữa?”
“Hừ! Thật không có lương tâm, đáng giết ngàn đao…”
Khóe miệng Dạ Cô Tinh run rẩy.
“Tiếng trung biểu đạt như vậy nhỉ?”
“Chỉ vợ mới nói với chồng như vậy.”
“Có gì khác biệt à?” Victoria có vẻ rất muốn học hỏi.
Nhún nhún vai, “Cô cũng có thể xem như không có gì khác biệt.”
“Được thôi. Đừng đổi chủ đề, gọi một tiếng nghe xem nào?”
“Không quen.”
“Gọi nhiều vài tiếng là quen thôi, cái gì cũng có quá trình thích ứng.”
Nói thật, Dạ Cô Tinh không ghét Victoria, trái lại, cô cảm thấy cô gái này rất đặc biệt, rất thú vị.
Dưới sự ảnh hưởng của Sylvia, mà vẫn có tính cách ngay thẳng như vậy, thật sự không dễ dàng!
So với Sue mặt mũi hà khắc, cô vẫn khá yêu thích sự tự do ngay thẳng của Victoria.
Nhìn thấy cô ấy, giống như trông thấy ánh nắng chói chang trong mùa hè, vầng thái dương nóng bỏng, toàn thân tràn ngập hào quang.
“Được rồi.” Giang hai bàn tay, cười thoải mái, “Không ép cô nữa.”
“Không còn việc gì, thì tôi đi ngủ trước đây.”
“Chờ đã! Tôi còn chưa nói chuyện chính đâu!”
“Chuyện gì?”
“Dẫn cô đi xem thứ hay ho, đi không?”
“Thứ gì?” Dạ Cô Tinh nghi ngờ nhìn cô ấy một cái, ngầm đề phòng.
Thật sự không phải cô mắc bệnh đa nghi trầm trọng, mà là… người vào được cái nghề ấy, e rằng trong xương cốt đều có tố chất nghệ thuật gia.
Mà Dạ Cô Tinh thấy, nghệ thuật gia tương đương với một kẻ điên, bất kỳ lúc nào cũng có thể phát cuồng.
Không thể thiếu cảnh giác.
“Nè! Ánh mắt kia của cô là sao?” Victoria tỏ vẻ rất đau lòng.
“Ánh mắt đề phòng.”
“…”
“Tôi hỏi cô nè, bộ đồ lót lần trước, cảm giác ra sao?”
Trong đầu hiện lên một số hình ảnh không phù hợp với trẻ nhỏ, che dấu tư tưởng ho nhẹ hai cái: “Cái gì ra sao?”
“Cảm giác mặc trên người, cùng với… tác dụng thực chiến.”
Victoria cười hiểu trong lòng nhưng không nói rõ.
“Chất vải tốt, đường may vừa vặn, rất tốt.” Cô đánh giá đúng trọng tâm.
Hơn nữa, theo cô quan sát sau đó, thứ này được may hoàn toàn bằng tay, chỉ là đường chỉ quá đều đặn, người không biết nhìn hàng sẽ cho rằng do máy móc làm ra.
“Thật sao?” Hai mắt phát sáng, giống như nhặt được thỏi vàng.
“Không tin thì thôi.”
“Vậy cô nghĩ, nếu đưa ra thị trường có bán chạy không?”
“Không thua kém Victoria’s Secret.”
“Aaaaaa—” Ở đây, tiếng hét kéo dài liên lục 15 giây.
“Thật không?!”
Dạ Cô Tinh chép chép miệng, cầm ly nước, uống một ngụm cho nhuận họng, “Đừng bảo với tôi, đồ tôi cầm, là cô làm đấy nhé.”
Tươi cười thoáng chốc cứng đờ: “Tại sao không thể là tôi làm?”
Nhìn mười ngón tay thon dài mảnh khảnh của cô ấy, Dạ Cô Tinh cảm thấy không có khả năng.
Vương trữ thân phận cao quý lại đi làm đồ lót cho người khác?!
Đây là đang chiếu phim truyền hình sao…
“Cô đi theo tôi.”
Không chống lại được thái độ vừa cứng rắn vừa mềm mỏng của cô ấy, Dạ Cô Tinh đành phải thay quần áo, theo cô ấy ra ngoài.
Xuyên qua khu vườn, đến trước một tòa nhỏ kiểu phương Tây xinh xắn.
Tường ngoài màu lam nhạt, hàng rào gỗ chạm khắc màu trắng trang nhã, trên bãi cỏ còn có một đôi ngỗng hoang đang duyên dáng thả bước.
Thấp thoáng bên trong một mảng màu xanh tươi tốt, vây quanh đủ loại hoa xinh đẹp, vắng vẻ yên bình.
Đẩy hàng rào, leo lên cầu thang, dừng lại trước cánh cửa gỗ màu nâu.
Victoria lấy chìa khóa, lách cách—
Cánh cửa theo tiếng khóa mở ra.
Cô ấy bước vào trước, sau đó vẫy tay với Dạ Cô Tinh—
“Thất thần cái gì, nhanh vào đi!”
“Ở đây là…”
“Căn cứ bí mật của tôi!” Victoria nháy mắt, nét mặt bỗng chốc sống động hẳn lên.
Bị cuốn hút bởi sự hưng phấn của cô ấy, Dạ Cô Tinh mang theo ba phần ý cười, tò mò đánh giá bài trí bên trong.
Tươi tắn thanh lịch, nhẹ nhàng xuất trần.
Thoạt nhìn, có ý vận tiên cảnh nhân gian.
“Trước kia, nơi này là một bãi cỏ, sau khi quy hoạch lại lần nữa xây dựng lên tòa nhà nhỏ độc lập này, chỉ là cách chính điện quá xa, không có người ở.”
Dạ Cô Tinh chọn một chỗ ngồi xuống, im lặng nghe cô ấy nói.
“Ban đầu, tôi cũng không thích nơi này. Một lần tình cờ xông vào, cô đoán xem tôi nhìn thấy gì?”
Khuôn mặt màu lúa mạch của người phụ nữ hiện lên một chút ửng đỏ, dưới ánh mặt trời, cả người bừng sáng.
Xung quanh dường như tràn ngập bong bóng màu hồng phấn.
“Chắc không gặp phải là trai đẹp ra khỏi bồn tắm chứ?”
Búng tay một cái– “Chính xác!”
“Hả?” Dạ Cô Tinh há to miệng, cô chỉ thuận miệng nói vậy thi mà?
Lại thấy Victoria vuốt ve quai hàm, cười… hơi thô tục.
“Trai đẹp là thật, ra khỏi bồn tắm chưa nói đến.”
“Vậy anh ta đang làm gì?”
“Đang ngủ!”
Dạ Cô Tinh trễ khóe miệng, sự hứng thú vừa trỗi dậy đã héo úa trong tích tắc.
“Khi tôi đuổi theo Pity tới, ở phía trước bãi cỏ kia.” Victoria nâng một ngón tay, thoáng dịu dàng lướt qua trong mắt, lộ vẻ tưởng nhớ, “Anh ấy nằm dưới ánh mặt trời, nhắm mắt lại, làn da trắng trong suốt, lúc đó tôi mới biết, cái gì gọi là vừa gặp đã yêu!”
“Cô thích anh ta?”
“Thích! Khoảnh khắc thấy anh ấy, tôi nhận định từ nay về sau, anh ấy sẽ là người đàn ông duy nhất của tôi!”
“Vì vậy?”
“Từ đó về sau, tôi không tìm những người đàn ông khác nữa. Nếu cần, thì tự giải quyết.”
Dạ Cô Tinh: “…”
Cô thật đúng là cái gì cũng dám nói.
“Có thấy tôi rất vĩ đại không? Tuy rằng, làm như vậy hình như không cần thiết…”
Tại phương Tây, mức độ cởi mở về tình dục vượt xa tưởng tượng.
Trước khi chưa thiết lập một mối quan hệ, phụ nữ cũng không nhất thiết vì một người đàn ông nào đó “thủ thân như ngọc”, cho dù, bạn rất yêu anh ta.
Dạ Cô Tinh ngôn ngữ nghèo nàn, không biết phải hình dung thế nào, chỉ giơ ngón tay cái lên.
“Ôi ~ ai khiến tôi sau khi gặp anh ấy, mất hết hứng thú với đàn ông khác chứ…”
“Ừ… vậy anh ta bây giờ sao?”
“Lúc ấy tôi rất xúc động, nghĩ đi tìm Pity trước, dù sao người đàn ông kia cũng sẽ không chạy. Nhưng ngày hôm sau, khi tôi đến, anh ấy đã đi rồi.”
“Không hỏi anh ta là ai à?”
“Hỏi rồi. Mọi người đều nói không biết.”
“Không phải chứ…”
“Tôi đi hỏi cha, ông ấy biết, nhưng không định nói.” Victoria thở dài thườn thượt, tỏ vẻ hết sức bất lực.
Trong mắt lại không có vẻ buồn bã chán nản, giống như những điều không xác định và mê man xảy ra trước mắt, đều không cách nào ngăn cản quyết tâm yêu một người của cô ấy.
Táo bạo, nhiệt tình, bất kể mọi thứ.
Dạ Cô Tinh cảm thấy bản thân coi như sống tùy tâm tùy tính, nhưng so với người trước mặt, cô phát hiện bản thân vẫn chưa là gì.
Phật nói: Vì yêu nên lo sầu, vì yêu sinh lo nghĩ.
Đặt trên người Victoria, lại không hoàn toàn đúng.
Cô ấy dường như không lo cũng không sợ, thản nhiên đối mặt với cảm giác động lòng, cũng thản nhiên đón nhận nỗi thất vọng bỏ lỡ.
“Tôi hình như, cảm thấy cô càng ngày càng thú vị…”
“Thật không? Vậy gọi một tiếng chị nghe xem nào~”
“…”
“Được rồi.” Cô ấy không kiên nhẫn phất phất tay, “Nhìn vẻ mặt táo bón của cô kìa, không gọi thì không gọi! Dù sao tôi cũng là chị cô, cô gọi hay không cũng vậy.”
Nói xong, vặn eo hông, tiếp tục bước lên.
“Ngốc rồi?”
“Er…”
“Ngơ ngác cái gì đó! Đuổi theo nhanh lên, he he… có thứ hay ho.”
Dạ Cô Tinh nở một nụ cười, bám gót theo sau.
Victoria chê Dạ Cô Tinh chậm chạp, dứt khoát nắm lấy cánh tay, Dạ Cô Tinh hơi sửng sốt, thoáng chốc lại thản nhiên, “Cô chậm thôi…”
Hùng hùng hổ hổ xông tới một phòng ngủ độc lập trên tầng hai.
Dạ Cô Tinh đứng ở cửa, há to miệng, lúng ta lúng túng nhìn trước mặt, gian phòng này được treo đầy các thứ đồ lót.
So với căn phòng thấy tại quán bar lần trước còn to hơn, mẫu mã cũng đầy đủ hơn.
Đủ mọi màu sắc, đa dạng chồng chất.
“Chậc chậc… cô chuẩn bị mở bảo tàng đồ lót à?”
Victoria nghiêng đầu nhìn cô, xòe hai tay, thuận thế ngồi xuống quầy pha chế, đung đưa đôi chân dài—
“Thật sự có thể suy xét. Gọi là– bộ sưu tập đồ lót của Victoria!”
Dạ Cô Tinh học động tác giống vậy, chớp mắt, ngồi đối diện cô ấy, trước liếc mắt nhìn sơ lược, sau đánh giá cụ thể, “Những cái này, đều do cô làm à?”
“Ừ, khá đẹp phải không?”
Vẻ mặt người nào đó kiểu “tôi rất giỏi nhanh khen tôi đi”, lời khen ngợi đã đến bên miệng Dạ Cô Tinh cũng phải nuốt trở lại.
Như cười như không nói một câu: “Rất hấp dẫn.”
Ai ngờ, Victoria không ngừng gật đầu, phụ họa theo: “Đương nhiên rồi!”
Đưa tay nâng hai khối thịt trước ngực, khá tự đắc: “Phụ nữ mặc nội y, có ba mục đích.”
“Ba mục đích gì?” Dạ Cô Tinh rất nể mặt, tiếp lời.
“Thứ nhất, chạy bộ không ‘sóc’; Thứ hai, chữ V có rãnh sâu; Thứ ba, khiến đàn ông phát điên.”
“…”
“Bộ lần trước, kết quả không tệ phải không?”
Hai người tán gẫu, sự dè dặt của Dạ Cô Tinh cũng bị ném lên chín tầng mây, trước mặt một người phụ nữ phóng khoáng như vậy, rất khó để giả vờ rụt rè.
Khụ khụ… Mặc dù cô không muốn thừa nhận, thôi vậy, thật ra nội tâm cô cũng rất “ô”.
“Đúng là không tệ.” Nhấp môi, bộ dáng như đang nhớ lại.
“Ôi ~ khổ thân tôi lâu vậy rồi không có đàn ông, hâm mộ ghê!”
“Cô mà muốn, còn sợ không tìm được hay sao?” Dạ Cô Tinh trợn mắt nhìn cô ấy.
“Chủ yếu là không lọt vào mắt tôi! Trung Quốc các cô có một câu, nói như nào nhỉ… cái gì mà mây cái gì mà núi…”
“Đã qua biển lớn nước khó thành nước, từng đến Vũ Sơn mây chẳng phải mây.”
曾经沧海难为水, 除却巫山不是云 nghĩa là một khi đã trải nghiệm đại dương bao la, sẽ cảm thấy rằng nước ở nơi khác chẳng còn là nước; một khi đã trải nghiệm mây mù ở Vu Sơn, sẽ cảm thấy mây ở nơi khác chẳng xứng gọi là mây. Một trong năm bài thơ của Lí Sĩ. Thể hiện tình yêu sâu sắc, đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa.
“Đúng vậy, chính là ý đó!”
Thuận tay lấy ra một bộ màu hồng nhạt, đưa cho Dạ Cô Tinh, “Thử không?”
Dạ Cô Tinh đưa tay nhận lấy, cầm một sợi dây nhấc lên, “Cái này cũng có thể mặc được à?”
Rõ ràng là ba miếng vải thôi á?
“Tôi không mặc đâu!”
“Xí— Có gì mà ngại ngùng! Tôi không phải đàn ông, cũng chả phải đồng tính, không có ý đồ gì với cô.”
Dạ Cô Tinh bĩu môi, “Hở hang quá.”
Kiếp trước, khi cô quay những bộ phim khiêu dâm kia, không phải chưa từng mặc đồ lót để quay, nhưng tiêu chuẩn tối đa, cũng phải là áo tắm.
Thứ màu hồng hồng này, so với cái kia còn thiếu vải hơn.
Cô cũng không nóng, không cần hạ nhiệt.
“Thật sự không mặc à?”
“Không mặc.” Rất kiên quyết.
“Vậy tôi mặc cho cô xem, đừng có hối hận đấy!”
Cười thần bí, Victoria nhảy xuống khỏi quầy rượu, bắt đầu cởi đồ ngay trước mặt Dạ Cô Tinh, chậc chậc…
Đây gọi là phóng khoáng bất kham.
Nếu tại Trung Quốc, cũng chỉ Ngụy Tấn Nam Bắc triều mới có thể dung thứ cô ấy tồn tại…
Chưa đến hai phút—-
“Thế nào?”
Người phụ nữ trước mặt có đôi chân thon dài thẳng tắp, bốn múi cơ ở eo và bụng, lờ mờ có thể nhìn thấy hai nhóm cơ cương cứng bên rốn, vòng trên đầy kiêu hãnh sẵn sàng lộ diện.
Nước da màu lúa mạch, kết hợp với màu hồng nhạt, không kỳ lạ như tưởng tượng, ngược lại tương phản đánh sâu vào thị giác.
Đồ lót có đường nét mịn, cực kỳ ôm sát cơ thể, như hòa quyện với làn da.
Tự nhiên, nguyên thủy, thoạt nhìn thật khó để người ta dời tầm mắt.
Dạ Cô Tinh hơi động tâm.
“Đẹp không?” Victoria khoe ra vóc dáng cực kỳ tiêu chuẩn, dưới ánh đèn, đẹp rực rỡ.
“E hèm… tôi cũng muốn thử.”
Victoria bày ra vẻ mặt “tôi biết ngay mà”.
Dạ Cô Tinh hiếm khi xấu hổ, “Nhanh lên.”
“Tôi lấy cho cô một bộ khác.”